Tôi ước được sống một cuộc đời có ý nghĩa theo cách riêng của tôi.
Và đó là thứ không thể đạt được chỉ với việc theo đuổi một cuộc sống ổn định và thoải mái, như sở hữu một ngôi nhà hay tiết kiệm để dưỡng già.
Đã từng rong ruổi khắp đất nước cùng cha trong kiếp trước, trải qua đủ loại gặp gỡ, một cuộc sống bình yên không đủ để tôi xoa dịu những khát vọng trong mình.
Nhưng tôi chỉ là một tên khuân vác, không phải là một anh hùng, Điều này chỉ đơn giản là quá xa vời so với khả năng của tôi.
"Haiya~ Không biết mình còn phải làm công việc khuân vác này đến bao giờ nữa đây~?"
Dù đã hình thành thói quen đi lang thang trên phố vào ban đêm, say xỉn và phàn nàn về công việc của mình, nhưng nói thật thì làm nghề khuân vác cũng không tệ đến mức đấy
Dù các anh hùng đa số đều là lũ kiêu ngạo, thô lỗ và đáng ghét thì sức mạnh của họ cũng sẽ đảm bảo được một mức độ an toàn nhất định cho đồng đội.
Ở mặc đấy thì việc đi theo họ cũng giống như là đang phiêu lưu vậy nhưng theo một cách gián tiếp.
So với những công việc có mức lưng ổn định nhưng tẻ nhạt như sửa chữa tường hay dọn dẹp cống rãnh thì những trải nghiệm này khá quý giá đối với tôi.
Dù sao đi nữa, nếu tôi không có đủ khả năng, thì tại sao lại không tiết kiệm tiền và thử theo đuổi ước mơ của mình?
Tôi đang dự định là sẽ làm cái nghề khuân vác này thêm khoảng một năm nữa và sau đó sẽ dùng số tiền mà tôi tiết kiệm được để bắt đầu cuộc phiêu lưu của riêng mình!
Vậy nên, sau khi làm dịu bớt mệt mỏi của ngày hôm nay bằng chút rượu rẻ tiền, tôi đã dành thời gian để gửi phần còn lại của số tiền, sau khi đã trích lại một ít cho sinh hoạt hằng ngày, vào ngân hàng.
"Vâng, cậu Woo Hyo-sung từ Công Đoàn. Khoảng tiền gửi cố định của cậu đã được xác nhận."
Ngay cả trong một thế giới đang sụp đổ, vẫn còn những dấu vết của nền văn minh.
Trong bối cảnh giả tưởng này, thì các ngân hàng hoạt động dưới sự hỗ trợ của đế chế và các bang hội khác nhau, trở thành nơi đáng tin cậy để gửi tiền. Nó khá tương đồng so với quê hương của tôi.
Gửi tiền vào đấy thậm chí còn nhận được một khoản lãi nhỏ, khiến việc gửi cố định trở thành một công cụ tuyệt vời để đảm bảo cho tương lai của tôi.
"Hehe, mình đã dành dụm được một khoản kha khá rồi."
Tôi mỉm cười, hài lòng với con số trong sổ ngân hàng của mình—vậy là đã thêm một bước để tiến đến ước mơ của tôi.
Nhân viên ngân hàng, người đã nhìn thấy số tiền, dường như nhận ra sự cố gắng của tôi và nói với tôi bằng một nụ cười ngưỡng mộ.
"Theo như số tiền này thì có vẻ là cậu đã tiết kiệm được một khoản kha khá đối một người đến từ Công Đoàn. Liệu cậu đang tiết kiệm tiền cho việc kết hôn à?"
"...Vâng?"
"Những người trẻ thường hay tiết kiệm vì lý do đó mà~"
Lời nhận xét bâng quơ của nhân viên ngân hàng khiến tôi cảm thấy bối rối.
Không biết đáp lại thế nào, cuối cùng tôi chỉ có thể trả lời bằng một nụ cười ngượng ngùng.
"...Ahaha, điều đó cũng hay đấy."
Lãng mạn hay phụ nữ.
Với một người chỉ là lao động nhập cư như tôi thì cái thế giới này quá khắc nghiệt để mà có thể theo đuổi cả hai ước mơ đó.
Tất nhiên, sau cùng tôi cũng là một người đàn ông.
Khao khát được gần gũi với người khác giới của tôi vẫn luôn tồn tại từ kiếp trước cho đến tại hiện tại.
Do đó, tôi thường mơ mộng không chỉ về hôn nhân mà còn về việc dành thời gian với một người phụ nữ phù hợp với gu của tôi.
Đặc biệt là khi tôi nhìn thấy những cặp đôi đang công khai thể hiện tình cảm, ngay cả trong cái thế giới đang suy tàn này.
“Anh yêu ơi, anh yêu à~ Anh thấy em hôm nay có gì đặc biệt hông?”
“Ừmm~Em mới cắt tóc đúng không?”
“Sai rồi! Em mới đổi màu sơn móng chân đấy! Anh đúng là chẳng hiểu gì về em cả, anh chả thương em”
Cô ta ít nhất cũng nên đeo dép hay cởi giày nếu định khoe về màu sơn móng chân mới của mình chứ.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy cảnh tưởng anh chàng đấy phải nhận một đấm vì không để ý đến cô bạn gái của mình, tôi không khỏi cảm thấy ghen tị và tủi thân.
Con mẹ nó, cậu ta đang tận hưởng hết những thứ mà tôi không có.
Nghĩ đến việc họ thì đang âu yếm nhau còn tôi thì phải đang cô đơn…
“Mà nghĩ lại thì thật nực cười. Ngay cả một tên ngốc như Oh Deok-hun cũng có bạn gái.”
Dù là một tên ngốc với kỹ năng mạnh mẽ nhưng sau cùng lại bị phản tác dụng, mà nếu cậu ta chịu chấp nhận những gì cô nữ tu ấy làm một cách tự nguyện thì chẳng phải đó sẽ là một tình yêu thuần khiết sao?
Hôm nay tôi đã muốn lờ đi, nhưng việc cứ nhìn thấy các cặp đôi phát cơm chó ngay trên phố lại làm bùng lên sự ganh ghét trong tôi.
Chết tiệt, lần tới khi mà được gặp lại tên khốn đấy, tôi sẽ bắt đầu cuộc trò chuyện bằng cách đâm một nhát vào bụng cậu ta.
"Ahhhh, đến bao giờ mình mới có bạn gái???"
Nhưng cho dù tôi có căm ghét thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng, điều đó cũng chỉ dẫn đến việc tôi kéo người khác xuống cùng mức với độ kém cỏi với mình.
Cho dù tôi có ghét cay ghét đắng những cặp uyên ương đang ở khắp mọi nơi trong khi vẫn đang là một tên độc thân thì sau cùng ước mơ của tôi cũng sẽ không trở thành hiện thực.
Chỉ vì tôi muốn có bạn gái không có nghĩa là tôi nên dùng hết số tiền tiết kiệm, mà ban đầu vốn dĩ là dành cho những cuộc phiêu lưu…
Chết tiệt, ngay cả trong thời kỳ bùng nổ sinh đẻ đầy thảm họa này, tại sao tôi chỉ thu hút những người phụ nữ trông như thể đã bị đã đục khoét bởi những chiếc xúc tu và có tính cách cũng thối nát?
Hay là do tiêu chuẩn của tôi quá cao?
Tôi không mong đợi một mỹ nhân với thân hình và tính cách hoàn hảo, nhưng tôi sẽ hạnh phúc nếu chỉ được ngồi trò chuyện với một người phụ nữ lớn tuổi, người luôn sẵn sàng lắng nghe tôi tâm sự.
“Xin thứ lỗi, người qua đường. Liệu cậu có muốn dành chút thời gian không?”
Trong khi đang than thở và đi dọc theo con phố, tôi đột nhiên nghe thấy giọng nói này.
Dừng bước, tôi quay mặt về phía giọng nói để kiểm tra xem ai đang ở đó.
Một chiếc lều đơn độc đứng ở trong một con hẻm tối tăm và vắng vẻ, được chiếu sáng bởi những ngọn nến mờ ảo.
Một người phụ nữ, ăn mặc theo phong cách dường như mang tính Á Đông hơn là giả tưởng, có lẽ gần giống với thiết kể của Ấn Độ hoặc Mông Cổ hơn là Hàn Quốc hay Nhật Bản, cô tỏa ra một ánh hào quang huyền bí.
“…Thầy bói à?”
“Đúng vậy.”
Cô ấy nở nụ cười rồi hất phần tóc được tết ra khỏi mũ trùm đầu.
“Tôi đã cảm nhânj được những lo âu của cậu lúc đang đi ngang qua đây. Liệu cậu có muốn thử một buổi tư vấn với tôi không?”
Thật hả? Cô ấy, một người phụ nữ xinh đẹp đến khó tin lại đang điều hành một quầy bói toán ở trong một con hẻm hẻo lánh như vậy…
Và cô ấy còn đang toát lên một vẻ điềm tĩnh và chín chắn.
“Ơ, ừm…”
Tôi do dự, bối rối trước lời đề nghị của cô ấy.
Cho dù nơi này vẫn còn nền văn minh, có cả ngân hàng nhưng suy cho cùng thì đây vẫn là một thế giới suy tàn.
Thông thường, ở những khu vực không có hệ thống giám sát những tên trộm cắp thường rất hay rình rập.
Trong một thế giới như vậy, bất cứ ai đi mở một sạp hàng trong một con hẻm tối thế này chắc hẳn có mục đích gì đó mờ ám.
“À, có vẻ cậu đang nghi ngờ tôi.”
Nhận thấy sự lưỡng lự của tôi, người phụ nữ mỉm cười dịu dàng và trấn an tôi bằng một giọng.
“Đừng lo gì cả. Tôi có thể nhìn thấy quá khứ, hiện tại và tương lai… Tôi chọn con hẻm này làm nơi kinh doanh hôm nay vì tôi đã dự đoán rằng sẽ không có mối nguy nào ở đây.”
“…Cô đã dự đoán rằng ở đây sẽ không có gì nguy hiểm?”
“Đúng vậy, tôi tự tin rằng tối nay tôi sẽ rời khỏi nơi này mà bị gì cả, vì thế nên tôi mới cảm thấy yên tâm khi mời cậu sử dụng dịch vụ của mình.”
Rồi người phụ nữ bắt đầu viết gì đó lên một mảnh giấy trong tay.
Sau một lúc, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt khép mở và hỏi một cách nhẹ nhàng:
“Để tôi hỏi cậu một câu. Liệu cậu có phải loại người sẽ lợi dụng một cô gái hành nghề bói toàn đang ở một mình trong con hẻm tối vào ban đêm không?”
“Này, không đời nào. Cuộc sống của tôi đã đủ khó khăn rồi, không cần phải trở thành tội phạm đâu.”
Câu trả lời của tôi có một nửa là nói thật.
Nửa phần còn lại thì vẫn đầy cảnh giác, muốn bỏ chạy hơn là tiếp cận.
“Hmm, vậy à?”
Sau khi nghe câu trả lời của tôi, cô ấy nhếch môi cười và đưa cho tôi xem mảnh giấy mà cô ấy đã viết trước khi tôi trả lời.
[“Này, không đời nào. Cuộc sống đã đủ khó khăn rồi, không cần phải trở thành tội phạm đâu.”]
“…Hả?”
Cái quái gì thế này?
Tại sao trên đó lại ghi đúng lời tôi vừa nói?
“Woo Hyo-sung. Một người đã được triệu hồi trong buổi nghi lễ của Đế chế Tares.”
Nhưng sự bất ngờ không dừng lại ở đó.
Đột nhiên, cô ấy lấy ra một quả cầu pha lê và bắt đầu đọc ra những thông tin về tôi trong khi đang đặt tay lên nó.
“Xui xẻo là cậu không được công nhận là một anh hùng, cậu chỉ nhận được một khoản trợ cấp xã hội nho nhỏ và bị hoàng cung bỏ rơi. Giờ đây, chỉ có thể dựa vào Công Đoàn và làm việc cho các anh hùng để cầm cự qua ngày… Và ngay mới đây, một trong những anh hùng mà cậu từng làm việc cho đã chết, và hiện cậu đang cảm thấy bị áp lực từ phía công đoàn, đúng chứ?”
“……”
“Hehe, có vẻ cậu không ngờ được những lời tôi vừa nói.”
Thật đấy, sao tôi lại có không bất ngờ cho được?
Không chỉ biết các chi tiết cá nhân của tôi mà cô ấy còn biết cả các sự kiện gần đây trong cuộc sống của tôi.
Nếu cô ấy không phải là một kẻ lừa đảo muốn lừa gạt tôi, thì cô ấy hẳn phải là thứ gì đấy còn đáng sợ hơn một tên tội phạm thông thường, phải không?
“Điều này chẳng có gì quá ngạc nhiên cả.”
Trong lúc tôi rùng mình, cô ấy nhẹ nhàng vuốt nhẹ quả cầu pha lê trong tay, như thể muốn trấn an tôi.
“Tôi được sinh ra với khả năng quan sát sự di chuyển của các vì sao, điều đó cho phép tôi nhìn thấy quá khứ, hiện tại và tương lai… Tôi không chỉ tiên đoán về việc nơi này sẽ an toàn mà còn biết trước rằng, cậu sẽ đi qua đây."
Sự di chuyển của các vì sao…
Tôi không chắc điều đó có nghĩa là gì, nhưng tôi đã ngay lập tức hiểu rằng cô ấy không phải là người bình thường.
Trong một thế giới nơi con người thức tỉnh những sức mạnh to lớn nhờ được triệu hồi từ thế giới khác thì sự tồn tại của một thầy bói có thể nhìn thấy tương lai cũng không phải là điều bất khả thi.
“Nhưng khả năng này cũng không phải là tuyệt đối. Nếu không trực tiếp gặp mặt đối tượng, tôi chỉ có thể nắm bắt được các thông tin chung chung và những viễn cảnh trong tương lai gần của họ…”
Sau khi giải thích khả năng của mình, cô ấy đưa tay về phía quả cầu pha lê và tiếp tục xoa nó một cách duyên dáng.
“Giờ đây, cơ hội để biết trước tương lai đã đến. Lựa chọn của cậu sẽ quyết định những gì xảy ra tiếp theo… Tiếp tục sống trong lo âu, bất định về tương lai hay lắng nghe tương lai sắp đến và thích nghi với nó, là do cậu toàn quyền quyết định.”
Cô ấy sẽ không ép buộc tôi.
Việc tôi có nên xem bói hay không hoàn toàn phụ thuộc vào tôi.
Nhưng nếu cô ấy thực sự có thể nhìn thấy tương lai, có lẽ cô ấy đã biết trước lựa chọn mà tôi sắp đưa ra.
“…Cô biết là tôi hết tiền rồi phải không?”
“Tất nhiên, tôi biết điều đó nữa. Đó là lý do tôi đề nghị rằng lần thử đầu tiên sẽ là miễn phí, và nếu câu trả lời khiến cậu hài lòng, tôi hy vọng rằng cậu sẽ tiếp tục ghé thăm hoặc giới thiệu tôi cho những người mà cậu quen biết…
Sao lại không nhỉ? Chẳng phải cô ấy vừa đề nghị một lần coi bói miễn phí à? Sẽ la quả là lãng phí nếu tôi nói không.
Đặc biệt khi cô ấy hoàn toàn hợp gu tôi, ‘người phụ nữ trưởng thành, dịu dàng và có vẻ sẽ lắng nghe tôi tâm sự’ đúng như mẫu người mà tôi đã tưởng tượng.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Leak nhỏ một đoạn sẽ có trong chương sau :Đ -
-Hehe, em thích vị trí này phải không? Được làm từ phía sau như này ấy?
Và giọng nói tiếp theo là giọng mà tôi nhận ra.
Đúng vậy, đó chính là giọng nói của tôi…
-Ah khôngggg~, e-em không biết~~♡
-Hehe, dù em nói thế nhưng cơ thể của em lại nói sự thật, em muốn anh nhấp mạnh hơn à?
-Vâng, vâng! Mạnh hơn, mạnh hơn nữa, làm ơn~~♡
- Ahem, Leak end (=`ω´=) -
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tái bút: Hôm nay tự dưng tui hăng khủng khiếp, dịch tận 3 chương :O.