“…Tôi có trốn đâu.”
Edna lần lượt liếc nhìn tôi và Hong Bi-Yeon. Theo dõi trận đấu từ đầu đến cuối, sự nghi ngờ của cô lớn dần.
”Thứ đó là gì thế?”
“Hả?”
“Thanh điểm thưởng... Làm sao… cậu có thể phá lớp khiên ma pháp bằng thứ đó?”
Tôi ngừng nói để nghĩ về câu hỏi của Edna. Đây là một chi tiết được hàng chục nghìn người chơi phát hiện khi đang loay hoay với chương truyện này trong game, nhưng có vẻ như nó không được nhắc đến trong cuốn tiểu thuyết.
Tôi đành phải đánh lạc hướng chủ đề.
“Nó rất bền.”
“…Cho dù trang thiết bị để giảng dạy của học viện có chắc chắn đến cỡ nào, làm sao cậu có thể phá vỡ lá chắn ma pháp chỉ bằng một cú vung như thế? Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy, cậu hãy giải thích cho tôi tại sao những người được gọi là ‘hiệp sĩ’ lại biến mất khỏi thế giới này?”
Đúng vậy. Dù có rèn luyện cơ thể mình bao nhiêu đi chăng nữa, tôi cũng không bao giờ có thể xuyên thủng phòng ngự của một pháp sư được.
‘Tôi rất muốn giải thích rằng thanh gỗ thô sơ này là một vật phẩm phá game, hơn nữa tôi dành chiến thắng là do Hong Bi-Yeon còn thiếu kinh nghiệm, lớp khiên ma pháp mỏng…’
Nếu làm vậy, sau khi rời khỏi đây, Hong Bi-Yeon sẽ giết tôi mất. Nên hãy dừng lại ở việc suy nghĩ trong đầu thôi nhé.
Không nhận được lời giải thích thỏa đáng, Edna càng nghi ngờ hơn...
Cô im lặng hồi lâu, rồi đột ngột hỏi.
“Cậu… Thực ra cậu là ai?"
Rồi xong. Chưa đầy một tháng sau khi tôi quyết định cố gắng để không trở nên quá nổi bật, mọi chuyện thành ra thế này đây.
‘Có nên nói ra sự thật không?’ Tôi cân nhắc.
'Tôi cũng là người từ thế giới hiện đại giống như cô, còn nữa, tôi biết rằng thế giới này lấy bối cảnh từ trò chơi chứ không phải tiểu thuyết mà cô đã đọc.'
Liệu thế này có quá vội vàng không? Tôi vẫn chưa hiểu rõ về Edna.
Không còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục lảng tránh câu hỏi của cô ấy.
“… Tôi không phải người xấu. Tôi không có ý định làm hại mấy người.”
“Hả? Cậu có ý gì?”
“Cô cảnh giác với tôi cũng dễ hiểu, nhưng không cần phải như vậy. Tôi muốn hỗ trợ cô thì đúng hơn.”
‘Hỗ trợ tôi…?’
Sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt của Edna. Đến lúc rồi. Đây là cảnh trong phim mà nhân vật chính nên lùi ra sau để người kia tự chìm đắm trong cảm xúc của mình.
“Tôi muốn giải thích rõ ràng hơn, nhưng thời gian có hạn. Vậy, ciao.”
Tôi chào tạm biệt rồi quay lưng rời đi. Mọi chuyện sẽ êm đẹp nếu tôi lặng lẽ biến mất.
Cuckoo!!
Nhưng có thứ gì đó đập vào gáy tôi. Cơn choáng ập đến gần khiến tôi chảy nước mắt.
Whack!
Rồi 4 Thanh điểm thưởng rơi lách cách xuống đất.
“Hở…??”
Từ đằng sau, Hong Bi-Yeon, người đã ném số Thanh điểm thưởng đó về phía tôi, mang một vẻ mặt khá khó hiểu.
“… Ta tưởng ngươi sẽ bắt được chúng chứ. Ngươi tránh được tất cả ma pháp công kích và bẫy, nhưng lại không thể làm được điều đơn giản như thế?”
Tôi không thể đáp lại cô. ‘Giác quan thứ sáu’ cũng có những hạn chế.
‘Thanh điểm thưởng’ cũng chứa mana nên bình thường tôi có thể phát hiện ra chúng. Nhưng thời gian tồn tại của ‘Giác quan thứ sáu’ được quyết định bởi sức mạnh tinh thần của tôi nên hiện tại kỹ năng này đã bị vô hiệu hóa.
Ngay lúc bước vào hầm ngục, tôi đã kích hoạt ‘Giác quan thứ sáu’, và sau khi gặp Yuslek cùng những người khác, tôi đẩy mức sử dụng kỹ năng này lên tối đa. Hậu quả là, tôi giờ phải chịu cơn đau đầu khủng khiếp.
Nếu hành động vừa rồi của Bi-Yeon gây nguy hiểm đến tính mạng của tôi, ‘Giác quan thứ sáu’ sẽ tự động kích hoạt, nhưng trong trường hợp này rõ ràng là không.
Tôi vừa xoa đầu mình vừa cằn nhằn nói. “Sao cô lại ném chúng đi?”
“Ta đã thua, nên hãy lấy số Thanh điểm thưởng này.”
Có lẽ là do lòng kiêu hãnh của cô. Điểm số cũng quan trọng, nhưng cô không muốn lặng lẽ rời đi trong khi là kẻ thua cuộc, ngay cả khi cô thua một kẻ như tôi.
Nhưng, số phận đã định sẵn cô phải xếp hạng 3.
"Nếu tôi lấy chỗ này, thứ hạng của tôi sẽ cao quá.”
Tôi không cần đến phần thưởng của người xếp hạng 3. Đó là một trang bị giúp tăng hiệu suất ma pháp. Vì là đồ của học viện nên tôi chẳng thể bán nó ở đâu cả.
“Được rồi. Tôi sẽ lấy một cái, còn lại là của cô.”
Tôi chỉ lấy một Thanh điểm thưởng rồi nhanh chóng rời đi.
Tôi tự hỏi Hong Bi-Yeon và Edna đang quan sát bóng lưng tôi rời đi như nào, nhưng nếu quay lại nhìn thì không ổn.
Bởi vì đàn ông trông thật ngầu khi họ không ngoái lại.
“Cậu ta là một thằng ngốc à?”
“Mấy tên thường dân thường làm thế hả?”
----------------------------------------
Vòm Sao, trên bầu trời.
Mười hai giáo sư và huấn luyện viên, bao gồm Lee Hanwol, đang đứng xem một bản đồ ba chiều lơ lửng trên không.
Trên bản đồ có 141 chấm đỏ tượng trưng cho số học sinh trong buổi huấn luyện.
Đây là các thành viên của Lớp A và Lớp S.
Mỗi năm có ít nhất một học sinh xuất chúng nhập học vào Stella, nhưng năm nay lại vô cùng đặc biệt.
Bởi không chỉ có một hoặc hai cá nhân cần để mắt tới.
“Chà.”
Lee Hanwol gật đầu hài lòng trước khả năng phối hợp của các học sinh. Những tân sinh năm nay tài năng hơn bất kỳ khóa nào trước đó của học viện.
Những ai tạo thành nhóm nhanh chóng có được Thanh điểm thưởng dựa trên lợi thế nhân lực, trong khi những cá nhân đơn lẻ sẽ tham gia vào một trận đấu để cướp lấy Thanh điểm thưởng từ đối phương.
“Nhân tiện, sao đường truyền lại không ổn định thế?”
“À, bởi… rất nhiều giáo sư rảnh rỗi đã đến phòng điều khiển của Vòm Sao để giám sát buổi huấn luyện của lớp A và lớp S. Ngoài ra, có rất nhiều người tập trung tại tòa tháp.”
“Không phải giám sát đâu, họ chỉ ở đây để hóng hớt thôi.”
“Chắc các giáo sư cũng tò mò về lứa năm nay.”
Một giọng nói vang lên bên tai Lee Hanwol ngay khi ông vừa dứt lời.
"Haha, xin lỗi vì đã làm gián đoạn đường truyền, Giáo sư Lee Hanwol."
Lee Hanwol nhíu mày. Một chất giọng quen thuộc, nhưng lại không phải của một giáo sư.
“Lão già từ Hội đồng cất công xuống tận đây để 'đánh bắt' à?”
"Uh-huh, cẩn thận với lời nói của mình, giáo sư. Anh vừa nói gì với Trưởng lão Telix thế?"
Giọng nói đến từ một người khác.
‘Thành viên Ban điều hành của Lam Tháp, Aian.’
Cô ta cũng là thành phần ‘tai to mặt lớn’ tại Stella.
“Thật đáng kinh ngạc.”
"Hehe, chúng ta cần phải nhanh chóng thu hút những cá nhân xuất sắc mới được."
"Thật thú vị khi quan sát từ nơi này. Hồi còn trẻ, tôi giỏi hơn chúng nhiều."
"Thôi ông im mẹ mồm đi. Tôi vẫn nhớ lần đầu đi hầm ngục của ông thảm hại ra sao đấy!"
"Nhảm nhí! Lúc đấy tôi mới chỉ 13 tuổi thôi!"
Lee Hanwol gượng cười trước những cuộc tranh luận của vô số pháp sư xung quanh ông.
Đây mới chỉ là buổi huấn luyện hầm ngục đầu tiên của những học sinh mới. Nhưng đã có một đám đông lớn như này tụ tập ở đây chỉ để quan sát chúng.
‘Nhưng chuyện này cũng dễ hiểu.’
Tại nhiều nơi lấy ma pháp làm trung tâm như Tháp Ma Pháp, bang hội và quân đoàn, họ có thể liên hệ với học viên bất cứ lúc nào nếu được Stella cho phép.
Trước đây, việc các tổ chức tên tuổi liên hệ và tài trợ cho học sinh thường xuyên xảy ra, và đây là điều không hề bất lợi cho học viện cũng như cá nhân đó.
Tuy nhiên, năm nay sự cạnh tranh rất khốc liệt. Những sự kiện lớn nhất để tìm kiếm những tài năng hàng đầu như ‘Bài kiểm tra sinh tồn của Stella’ hay ‘Giải đấu đôi’ thậm chí còn chưa diễn ra nhưng một số đại pháp sư đã có động thái nhất định.
Họ làm vậy không phải do ý muốn chủ quan mà là vì những người khác cũng đang chiêu mộ nhân tài rồi. Họ buộc phải chạy theo số đông nếu không muốn bị bỏ lại phía sau.
“Giáo sư Lee Hanwol. Vấn đề đường truyền xử lý như thế nào?”
“Thế nào ư? Tập trung theo dõi lớp S. Mấy lão già kia cũng sẽ quan tâm đến chúng.”
Một lúc sau, 41 thành viên của lớp S được chiếu lên màn hình.
tạm biệt