A-Thanh hiện là cư dân của Murim, cũng là cựu thành viên của xã hội hiện đại.
Sự thật này đã đem đến sự khai sáng đáng kể cho A-Thanh.
Công việc và con người trong xã hội hiện đại đôi khi (thường xuyên) trở nên tệ hại đối với cuộc sống của một công nhân sản xuất (độc thân). Nó khiến sức khỏe của họ đi xuống khi họ không được ngủ khi mình muốn, họ liên tục trở nên mệt mỏi.
Tuy nhiên, nếu chỉ là sinh tồn, thì không có vấn đề gì cả.
Ngay cả khi sống một mình, những nhu cầu cơ bản vẫn được đáp ứng trọn vẹn, họ có thể sống mà không bị bất kì mối nguy hiểm nào đe dọa đến tính mạng.
Nhưng trong thế giới Murim, thời kì nguyên thủy của Trung Quốc thì sao?
Họ sẽ chết nếu không có tiền bạc hay quyền lực.
Trong suốt một năm qua, A-Qing phải đấu tranh một cách nghiêm túc để bảo vệ mạng sống của cô.
Ít ra thì người Hàn Quốc không rút dao ra đâm người khác chỉ vì một cú liếc mắt, hay giết lẫn nhau chỉ vì vô tình va phải vai nhau.
Một con người mong manh trong xã hội hiện đại gần như không thể sống sót trong xã hội man rợ như vậy.
Nhưng, A-Thanh vẫn sống, và còn thở.
Tất nhiên là do cô đã rất may mắn.
Đầu tiên là nhờ cô thể của cô vô cùng cường tráng.
Nói theo kiểu xã hội hiện đại kia, anh đã làm đúng theo hướng dẫn khi tạo nhân vật, chú trọng vào xây dựng sức mạnh và thể lực để vượt qua giai đoạn đầu khó khăn của game.
Và khi A-Thanh mở mắt ra, cô thấy mình đang ở trong cơ thể nhân vật do cô tạo ra.
Cô khỏe hơn hầu hết đàn ông, cơ thể cứng như thép của cô gần như không bao giờ mệt mỏi.
Quan trọng nhất là thể chất đã chọn, Độc Huyết là một lựa chọn vô cùng hoàn hảo.
Thể chất của cô có thể vô hiệu hóa toàn bộ loại độc trong cốt truyện, ngộ độc thực phẩm cũng tính là chất độc, nên cô có thể ăn bất cứ thứ gì mà không cần lo lắng.
Và đó là lí do mà A-Thanh đã sống sót.
Cô thậm chí không thể liếc mắt với những tên côn đồ hạng ba, nên cô đã chiến đấu và giành giật thức ăn với những người ăn xin. Cô đã bị đánh khi cố gắng ăn trộm khoai tây và củ cải, đó quả thật là việc không hề dễ dàng.
Cứ như vậy, cô đã sống sót qua một năm, và giờ đây cô đã trở thành một võ giả thực sự tại khu Đồng Bằng Trung Tâm.
Cô cho rằng đây chính là một kỉ niệm đặc biệt.
Đúng vậy, mình là một võ giả thực sự, mình nên cố gắng sống sao cho giống võ... giống một con người hơn.
Cô đã mang đầu của một tên tội phạm bị truy nã đến văn phòng hành chính và nhận được tiền thưởng.
Cô vẫn nhớ y nguyên lần đầu giết người, cô đã nôn mửa và khóc lóc, nhưng giờ đây, cô có thể chặt đứt cánh tay, thậm chí cả cổ mà không do dự.
Cứ như này, mình sẽ trở thành một tên giang hồ Murim tuyệt vời. Mmm. Tốt lắm.
Đây chính là niềm tự hào của một tân binh gia nhập giang hồ, bộ ngực của A-Thanh phồng lên.
Không chỉ cô, khoảng một năm sau khi bước chân vào giang hồ, sự tự tin của người ta sẽ chạm đến đỉnh cao.
Nhưng cô cũng không chắc mình đã thật sự đến đây được một năm chưa, vì cô cũng chẳng đánh giấu hay ghi nhớ thời gian mình đến như những kẻ bị lạc trên đảo hoang, hay như những nạn nhân bị bắt cóc.
Nhưng cô đến đây lúc mùa xuân ấm áp, trải qua mùa đông lạnh giá, và giờ thời tiết lại ấm lên.
Có thể coi đó là một năm.
Những ngày tháng nhục nhã, khổ sở lại hiện về trong tâm trí cô, khi cô tỉnh dậy trong tình trạng khỏa thân ở một thế giới hoàn toàn xa lạ, cô gần như bất lực.
Liệu tiền có mọc trên cây không? Hay cô có thể trộm đồ ngay trước mặt chủ nhà giống trong game?
Tất nhiên là nếu không có chủ nhà ở đó thì cô có thể làm được, ở đây cũng có rất nhiều chuyên gia trong lĩnh vực này.
Nhưng hóa ra ăn trộm lại đòi hỏi nhiều kĩ năng hơn cô nghĩ, nếu biết trước mình phải qua chuyện này, cô đã làm trộm chứ không phải là công nhân sản xuất.
Nhưng may mắn là vẫn có phần giống trong game, đó là giết người sẽ giúp bạn có tiền.
Ở vùng Đồng Bằng Trung Tâm, người dân mang theo một chiếc túi để đựng tài sản của họ.
Nếu tự nhiên chủ túi tiền đó biến mất, kẻ nhặt được nó sẽ là chủ nhân tiếp theo, nên nếu bạn giết ai đó, bạn có thể kế thừa hoàn toàn hợp pháp số tiền này.
Kể cả vậy thì A-Thanh vẫn rất nghèo.
Vì cô không phải là một tên khốn nạn giết người cướp của, nếu có thì cô chỉ giết những tên cực kì khốn nạn.
Khi cô mang đầu của chúng đến văn phòng hành chính, cô sẽ nhận được tiền thường, dù rất hiếm nhưng số tiền cũng chẳng đáng là bao.
Ngay khi rời khỏi ngôi nhà thân thương, trở thành một người có trách nhiệm thì mọi thứ đều tốn kém.
Nói quá lên thì ngay cả việc thở cũng tốn tiền.
Tất nhiên là cuộc sống không thể tránh khỏi những khó khăn, nhưng hôm nay đó là ngoại lệ.
Cùng ăn mừng kỉ niệm một năm qua nào!
"Lại đây, phục vụ."
Khi nghe thấy tiếng A-Thanh gọi, người phục vụ nhanh chóng tiến lại gần.
Cạnh mũi anh ta có một nốt ruồi to, rõ ràng đây không chỉ là một lữ quán tầm thường.
Nốt ruồi trên mặt phục vụ chính là biểu hiện của sự may mắn, nốt ruồi càng to, phí phục vụ càng cao, người ta có thể nhìn vào đó để suy ra tình trạng của lữ quán.
"Ở đây có gì ngon?"
"Chúng tôi có thể nấu bất cứ món nào, nhưng hôm nay tôi xin giới thiệu món gà hấp gừng, chiên với nước tương đen cùng dầu. Hương vị của nó sẽ rất đặc biệt, hôm nay chính là ngày gà từ trường chọi gà trở về."
Nhân viên phục vụ khéo léo giới thiệu món, anh bắt đầu làm ở đây từ năm 14 tuổi và sắp bước sang tuổi 30, nhờ kinh nghiệm mà anh có thể đánh giá khách hàng ngay lập tức.
Cô mặc một chiếc áo choàng mỏng với những dấu tích của Khí, nên chắc hẳn cô là một kiếm sĩ nghèo. Biểu hiện của cô không phải mệt mỏi dù có quầng thâm dưới mắt.
Có thể đoán vị khách này vừa gặp chuyện vui và muốn ăn muốn bữa ăn thịnh soạn, nhiều dầu mỡ hơn là một bữa nhỏ.
Trường chọi gà hay thứ gì đó tương tự đều là chuyện cho anh bịa ra, thật sự anh cũng không biết nhiều về nó, nhưng dù sao cũng chỉ là món gà, mức độ nói này là đủ để làm hài lòng khách hàng.
A-Thanh không biết người phục vụ đang nghĩ gì, cô chỉ cảm thấy vui vẻ mà thôi.
Thịt gà!
Gà chiên!
Món ăn tinh thần của người Hàn Quốc!
"Quý khách muốn rượu chứ?"
"Đúng vậy, một chai rượu mạnh nhé!"
"Vậy Bi Hongju thì sao? Nhà máy của gia tộc Bi ở ngay phía sau đây, dù họ mới bước chân vào việc làm rượu, nhưng không thể coi thường khả năng của họ, ngay cả những ông già của Cái Bang cũng thích nó."
Nếu mới bước chân vào ngành làm rượu, họ không thể tự đắc mình có thể làm rượu ngon, ngay cả những ông già của Cái Bang cũng chỉ là trò lừa bịp.
Họ sẽ uống nó thôi, làm sao những kẻ ăn xin có thể thưởng thức được hương vị tinh tế của rượu?
Tất cả chỉ là những lời nói dối, nhưng cách nói này có thể làm khách hàng hài lòng.
Người phục vụ này là một nhân viên cao cấp, một nghệ sĩ trong ngành của mình.
"Một gà chiên chua ngọt hương cá! Một chai Bi Hongju!"
Người phục vụ hét lớn, việc này không phải để thông báo cho phía nhà bếp, cũng không phải để xác nhận với khách hàng.
Mục đích thực sự là để những người khác trong lữ quán biết họ gọi món gì.
Giá trị món càng cao thì tiếng hét càng to, khi có một nhân vật tầm cỡ đến, họ thậm chí còn ra đường chính để hét.
Nhưng món của A-Thanh không đắt tiền đến mức đủ để người phục vụ hét lên, chẳng qua là anh đã nhìn thấu tâm tư của cô.
Rốt cuộc thì đây chính là điều mà một vị khách nghèo mong đợi.
A-Thanh vẫn mỉm cười, dù không biết đến sự chiếu cố này, những vị khách khác trong lữ quán nhìn thấy cũng chỉ cười khẩy, họ đã đại khái hiểu được tình huống này là như thế nào.
Chỉ có duy nhất A-Thanh là không biết.
----
Vào thời đại trước, có một bài hát mà những thiếu hiệp huyền thoại (cơ bản là giống những tên trộm) thích hát.
Ngay từ câu đầu tiên nó đã toát lên vẻ độc đáo.
Anh hùng không cần bận tâm đến chuyện học hành.
Nhưng thời đại nguyên thủy đó đã qua lâu rồi, trong thời đại mới này, võ thuật đã trở thành một ngành học.
Trình độ võ thuật càng cao thì lại càng gắn với đạo lí của thế gian.
Thực tế, nếu không chú tâm vào Đạo và tư tưởng, người ta không thể trở thành một Bậc Thầy vô song.
Nhưng đỉnh cao của thời đại trước, Đấng Tối Cao Dưới Thiên Đàng lại thích bài hát này.
Danh hiệu của ông là Thiên Võ Đế.
Đó là một danh hiệu mang tính xúc phạm, dù cho có là kẻ mạnh nhất, thì sao ông lại dám xưng Đế? Điều đó giống như đang khiêu chiến với Ngọc Hoàng vậy.
Và thực sự họ đã lao vào đánh nhau.
Ngọc Hoàng, không bao giờ tránh né những thách thức, chỉ cần một lời cũng có thể tập hợp lực lượng của tất cả sinh linh dưới Thiên Đàng.
Và kết quả?
Thiên Võ Đế, thực sự xứng đáng với danh hiệu đó.
Nếu hắn bại trận, hắn sẽ được gọi là "Sinh Linh Nhỏ Bé Dám Chống Lại Thiên Đàng" hoặc "Kẻ Phản Nghịch Thiên Đàng".
Có thể câu chuyện nổi tiếng, nói rằng Thiên Võ Đế đã đánh bại ba mươi ngàn quân, túm cổ Hoàng Đế, rồi trèo lên đỉnh cung điện và ngân nga bài hát yêu thích đã sửa đổi của mình.
Anh hùng không quan tâm đến ánh mắt người khác.
Có gì quan trọng, khi mọi sinh linh đều dưới chân ta.
Dù cho thân phận ta có nhỏ bé.
Nào có ai dám cảm đường ta.
Thiên Võ Đế đã thành công định nghĩa lại mối quan hệ giữa chính phủ và võ giới, ông tạo ra một luật mới rằng hai bên nên tôn trọng lẫn nhau và lo việc riêng của mình.
Thiên Võ Đế đã trở thành người dẫn dắt tất cả các võ giả, ông chứng minh truyền thuyết về việc phi thăng lên Thiên Đàng như một đạo sĩ, để lại di sản như một biểu tượng bất diệt.
Thành tựu sáng tác ra một bài hát được toàn bộ các võ giả thời đó yêu thích chỉ là phụ.
Việc định nghĩa chính xác về một người đàn ông đã hình thành nên một thời đại.
Nhưng nó cũng có tác dụng phụ.
Một số người hiểu sai lời "Anh hùng không quan tâm đến ánh mắt người khác".
Nếu anh hùng không quan tâm đến ánh mắt người khác, thì những người không phải anh hùng có cần để ý đến họ không?
Vậy những người luôn cảnh giác với người khác thì không phải anh hùng, đúng không?
Thiên Võ Đế trên Thiên Đàng hẳn sẽ đấm ngực vì thất vọng.
Kết quả là, ở đây, tại nơi này...
Cơn gió đức hạnh của Thanh Hà, Du Gác, tự coi mình là anh hùng.
Du Gác đang dùng bữa cùng những người anh em kết nghĩa, bốn người họ được coi là Tứ Đại Đức Hạnh của Thanh Hà, rất tự hào về danh tiếng của mình.
Rồi anh chợt nhận ra một khuôn mặt, Ác Quỷ Xấu Xí vùng Trịnh Du, Ân Sung.
Mặc dù biệt danh là vậy, nhưng ngoại hình của anh ta cũng khá ổn.
Nhưng biệt danh đó không chỉ khuôn mặt, mà là nói đến những hành động vô cùng đê tiện và bẩn thỉu của hắn.
Nghề chính của hắn là buôn người, nhưng hắn còn làm đủ mọi trò xấu xa như trộm cắp, giết người, hiếp dâm, phóng hỏa và lừa đảo.
Các anh hùng cần ngay lập tức dập tắt cái ác mà không được khoan nhượng, tất nhiên là khi cái ác yếu hơn họ thôi.
Ân Sung được biết là đang ở giai đoạn đầu của cảnh giới Đỉnh Cao, trong khi Du Gác mới chỉ là giai đoạn cuối của cảnh giới võ giả xuất sắc.
Nhưng bọn họ chính là anh em kết nghĩa lúc này, nếu không thì cũng chẳng còn lí do gì phải đi chung một nhóm bốn người cho phiền phức cả.
Một đấu bốn.
Mỗi cá nhân trong Tứ Đại Đức Hạnh của Thanh Hà đều yếu hơn Ân Sung, nhưng khi hợp lực, chúng ta sẽ rất mạnh mẽ.
Bởi vì, đó chính là chúng ta!
Đúng vậy, họ không thể trơ mắt nhìn cái ác chạy lông nhông mãi được.
Du Gác đã đưa ra quyết định sau khi tính toán tỷ lệ chiến thắng từ nhiều góc độ.
Anh hùng không quan tâm đến ánh mắt người khác.
Hành vi quan tâm đến ánh mắt người khác bao gồm việc gây đổ tại một lữ quán đông khách, có thể làm bị thương trực tiếp hoặc gián tiếp những khách hàng nơi đây.
Những thiệt hại nhỏ như vậy không là gì so với hành động thực thi công lý, xóa bỏ cái ác cả.
Tứ Đại Đức Hạnh của Thanh Hà lặng lẽ nhìn nhau.
Du Gác gõ ba lần vào bàn, sau đó tất cả cùng lao lên phía trước.