Chwee! Chwee!
Lũ goblin chỉ biết kêu lên.
Đồng loại chúng chết trong bất lực khi mà ngọn giáo bất thần phi tới từ phía sau.
Chwee!
Bốn con goblin, những con vẫn chưa vượt qua rào, nhảy xuống đất và lao nhanh về phía Roan.
Khoảng cách giữa Roan và bọn chúng thu hẹp trong thoáng chốc.
Slash! Stab!
Bốn con goblin liên tục vung kiếm chém xuống.
"Không!"
"Khốn kiếp!"
Dù ai nhìn vào, thì tính mạng của Roan cũng chỉ như mành chỉ treo chuông.
Từng lưỡi gươm đều là đoạt mạng.
Người trên tháp canh không đành lòng chỉ biết quay mặt đi mà run rẩy.
Tuy nhiên, ánh mắt Gut vẫn cứ kiên định.
'Ánh mắt và biểu hiện đó không hề có chút sợ hãi hay lo lắng nào'
Biểu hiện của Roan rất bình tĩnh.
Miệng cậu thậm chí còn khẽ nhếch lên.
Thực ra thì, Roan còn chẳng thấy chút áp lực nào.
'Giờ thì, goblin chỉ như một lũ hề'
Roan nhìn thẳng vào từng lưỡi kiếm chém về mình
Swaaaa.
Chậm tới mức phát mệt.
Roan kích hoạt ma lực và di chuyển cơ thể.
Swish.
Những chiêu thức đầy uyển chuyển.
Cậu khẽ xoay người lách lưỡi kiếm đầu tiên.
Cheng!
Liền đó, cậu rút ra một thanh đoản kiếm từ bên hông.
Stab.
Thanh đoản kiếm đâm hạ vào lưng con goblin đầu tiên.
Paaat!
Từng giọt máu văng ra khi cậu rút thanh đoản kiếm đều được nhìn thấy rõ ràng.
Cảnh vật trôi qua chậm chạp và rõ ràng tới mức khiến cậu phát bệnh.
'Mình đã không còn như trước đây nữa'
Mặc cho ma lực cậu vẫn còn thấp, thì khác biệt giữa việc có thể và không thể vận dụng nó vẫn lớn như khoảng cách giữa trời và đất vậy.
'Giờ thì mình đã có thể tấn công vào điểm yếu mà mình nhìn ra nhờ vào nước mắt Kalian'
Tất nhiên, cậu vẫn còn thiếu sót nhiều lắm.
Chỉ là cậu có thể thử làm những thứ mà trước đây cậu không thể.
Cậu đã đạt tới cấp độ mà có thể dễ dàng đối mặt với lũ chiến binh orc hay goblin.
Spat!
Roan cũng né đường kiếm tiếp theo và găm thanh đoản kiếm vào họng con thứ thứ hai.
'Hmph! Đâu rồi!'
Liền đó cậu dang tay và tóm lấy cổ họng của con thứ ba.
Chwee?
Con goblin loạng choạng bị kéo theo.
Và ngay trên đầu nó, là lưỡi kiếm của con thứ tư đang chém xuống.
Slash.
Con goblin thứ ba lìa đầu bởi con thứ tư.
Pat!
Cùng lúc đó, cảnh vật chậm chạp tới mức buồn chán , trở lại bình thường.
'Kugh. Mắt mình đau quá'
Khi cậu nhìn mọi thứ với tốc độ chậm thông qua nước mắt Kalian, thì liền đó là cơn đau.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Grr. Grrrr. Grr.
Ba con goblin đang đứng bình thường đổ gục xuống gần như cùng lúc.
Máu phun ra từ cổ chúng.
Chwee?
Con goblin duy nhất còn sót lại chỉ trong chớp mắt, mở to mắt.
Nó có cái vẻ của kẻ không tin rằng chính tay đã chém chết đồng loại.
Roan chỉ bước qua với vẻ mặt bình thường và vung kiếm.
Pibit.
Một đường màu đỏ mỏng xuất hiện trên cổ.
Grr.
Cái thứ tư, và là cái cuối cùng, rớt xuống đất.
'Không, không thể nào!'
Gut, người vẫn đang quan sát, mở miệng.
'Cái gì vừa xảy ra vậy?!'
Anh không thể tin được thứ vừa xảy ra trước mắt nữa.
'Cậu ta thu hẹp khoảng cách với lũ goblin, bọn chúng vung kiếm, rồi cậu ta lùi lại'
Chắn chắn nó đã trông như thế.
Nhưng khoảnh khắc Roan lùi lại tới bước thứ ba, thì cũng là khi ba con golbin bỏ mạng.
Và con thứ tư cũng gục xuống trong khi vẫn ôm lấy đầu.
'Nó nhanh tới mức mình không thấy nổi cái gì cả'
Nhưng có một điều chắc chắn.
Là Roan đã "chăm sóc" hoàn hảo bốn con goblin.
'Hiệp sỹ? Quân đội? Lính đánh thuê?'
Khi Gut đang đảo mắt hoàng xác định danh tính Roan, thì cậu đã bước tới và rút ngọn giáo vẫn còn đang cắm dưới mặt đất.
Swush.
Khi cậu rút ngọn giáo khỏi hai cái goblin vẫn còn găm vào đó, một dòng máu đỏ phụt ra.
Roan vừa đi vừa cầm giáo.
'Giải quyết lũ goblin càng nhanh càng tốt'
Cậu cần nhanh hơn nữa để tránh những hy sinh vô nghĩa.
Tat!
Cậu lao mình về phía trước và bay lên không trung.
"Cá..cái gì vậy?"
Chwee?
Cả người lẫn quái đều kinh ngạc mà nhìn về phía Roan.
Ngay lúc đó, ngọn giáo Roan vẽ nên một đường ánh sáng.
Spat!
Ngọn giáo chém vào lũ goblin..
Pibit!
Một dòng máu đỏ bay lên dọc theo đường giáo.
Kyaaaaaak!
Tiếng kêu của lũ goblin vọng tới tai cậu.
*****
Io, người đã dành cả đời mình để rong ruổi khắp các chiến trường, không thể kìm lòng khi bắt gặp một kị sĩ hội tụ đủ cả nhân phẩm lẫn kĩ năng.
Không chỉ là những khoản trợ cấp lớn nhỏ, ông thậm chí còn mời họ bất kể thứ bậc và dành ra cho họ vài ngày.
Tuy nhiên, hiện tại khó có ai lọt vào mắt xanh của ông.
À không, thực ra vẫn có một người mà ông để ý.
‘Tử tước Reil Baker.'
Kho báu của vương quốc Rinse và thiên tài thương pháp.
Một người đàn ông đã bước vào tuổi tứ tuần, nhưng kĩ năng đơn thủ thương thật quá tuyệt vời.
Và không chỉ kỹ năng của anh.
Bản chất và tính cách cũng không tệ.
Thay quay cuồng trong guồng xoay quyền lực, anh ta chỉ tập trung vào trui rèn.
‘Viscount Baker là kẻ giỏi nhất vương quốc Rinse hiện tại'.
Mặc dù có những hiệp sĩ và đội trưởng nổi tiếng khác, nhưng Io chọn Reil là người giỏi nhất.
'Cứ như nhìn lại thanh xuân của mình vậy'
Nnụ cười thoáng chút tự hào.
Tuy nhiên Io cau mày.
'Ta đã gửi cho cậu ta không ít lời mời...'
Càng đánh giá anh ta cao bao nhiêu, ông lại càng muốn giữ anh ta bên mình để xem anh ta có thể tiến tới đâu.
Nhưng Reil viện ra đủ kiểu lí do để có thể tránh mặt các buổi tiệc.
'Nhưng rồi kiểu người như cậu ta lại đột nhiên ghé thăm lâu đìa?'
Io tỏ vẻ lạ lùng.
Thật khó tin, nhưng không thể nào có nhầm lẫn trong báo cáo được.
'Ta không rõ lí do, nhưng đây hẳn là cơ hội tốt'
Từ lâu đâì Pavor tới lâu đài Ipen không quá xa.
Một cơ hội để gặp anh ta và trò truyện thật lâu.
Miệng ông khẽ nhếch lên.
'Ngài ấy thích anh ta đến vậy sao?'
Ngay cả Albert, người bên cạnh ông, cũng khẻ mỉm cười.
'Đến mức khổi hành ngay khi nhận được báo cáo'
Trên hết, ông còn quyết định cưỡi ngựa thay vì đi xe.
Io hẳn yêu thích và đánh giá Reil cao lắm.
Dudududu.
Tiếng vó ngựa vọng vào tai họ.
Sau đó, Kali Owells, người đang cưỡi ngựa ở phía trước, quay lại và hét lên.
"Ngài Bá tước"
Anh ta có vẻ mặt nghiêm trọng
Albert hét lớn trả lời thay Io.
"Là chuyện gì?!"
Kali chỉ về cuối đồng bằng.
"Thần nghĩ có gì đó đã xảy ra"
Nghe những lời đó, Io và Albert mở to mắt và nhìn về phía cuối đồng bằng.
Bóng dáng một ngôi làng hiện lên mờ nhạt.
Khói đen bốc lên cùng với những chuyển động bất thường trên hàng rào.
Có gì đó không ổn.
'Không lẽ nào?'
Nét mặt Io và Albert trở nên nghiêm trọng.
'Là quái vật đột kích?'
Là chuyện hoàn toàn có thể.
Io nhanh chóng ra lệnh.
"Tiến quân, ngay lập tức."
"Vâng! Đã rõ!"
Kali trả lời lớn và thúc ngựa.
Các hiệp sĩ hộ tống theo sau lưng anh ta.
'Mong họ an toàn'
Io hít một hơi thật sâu và nghiến răng.
Dudududu.
Tiếng vó ngựa trở nên rõ ràng hơn.
*****
‘Thằng nhóc nào kia?'
'Một chiến binh lang thang?'
'Hắn là lính đánh thuê hả?'
Vệ binh và dân làng Whose còn đang ngơ ngác.
Trong tầm mắt họ là Roan.
Và Roan tàn sát lũ goblin trong khi lướt nhẹ qua chúng như một cơn gió.
'Thật làmột thứ thương pháp tuyệt vời'
Thứ thương pháp mạnh mẽ ngay cả trong mắt những kẻ ngoại đạo.
Chwee! Chwee!
Nếu lũ goblin có thể nói được tiếng người, chúng hẳn đã kêu lên như vậy
Tiếc là chúng chẳng thể nói được đến thế
Chwee!
Chỉ là tiếng kêu thảm thương.
Kyaaaak!
Và tiếng thét mạnh mẽ.
Lũ goblin chẳng đáng làm đối thủ của Roan.
'Ở đâu!'
Những bước di chuyển của Roan có phần thư thả.
Thậm chí cầu còn đủ thời gian để dò xét tình hình dân làng ngay giữa vụ thảm sát.
"Nguy hiểm."
Một tiếng hét ngắn.
Đồng thời cậu kéo vai dân làng.
“Hut!”
Anh ta lảo đảo và lùi lại.
Liền đó, một lưỡi kiếm chém xuống nơi anh ta vừa đứng
Nếu anh ta bước sai một li thôi, thì hẳn đầu đã lìa khỏi cổ.
"Ah... Cám.. Cám ơn"
Người đó cúi đầu trong khi vẫn còn bàng hoàng.
Roan khẽ cười rồi lại vung giáo.
Vụ thảm sát một chiều vẫn tiếp tục.
Chwee! Chwee!
Tiếng keu thét ngày một nhiều hơn.
Đã có vài nét vội vã và hoảng sợ trên mặt lũ goblin.
Chwee!
Cuối cùng, con đầu đàn gio tay phải lên.
Đó là tín hiệu chạy trốn.
Chwee! Chwee!
Khoảng 30 goblin băng qua phía bên kia của hàng rào và chạy khỏi làng.
"Ở đâu!"
Roan không định để chúng thoát.
Nếu vậy, các làng khác sẽ gánh chịu cuộc tấn công.
'Không thể để dù chỉ một con chạy thoát'
Đó là lúc Roan chuẩn bị để đuổi theo để quét sạch.
Sweeeeee!
Pubububuk!
Đột nhiên, một cơn mưa tên rơi xuống bên ngoài hàng rào.
Kaaaaak! Kyak!
Lũ goblin lần lượt biến thành những con nhím.
Khi Roan nhìn lại, cậu tỏ vẻ kì lạ.
Dudududu.
Tiếng vó ngựa rung động mặt đất vọng lên.
Liền đó, hàng chục binh sĩ xuất hiện. Không, họ chắc chắn là..
"Họ là hiệp sĩ"
Bộ giáp hào nhoáng và một thanh đại kiếm.
Họ là những hiệp sĩ hộ tống của Lancephil.
Các hiệp sĩ tàn sát những con yêu tinh đang chạy trốn mà không bỏ lỡ con nào.
Roan bước lên xác chết của chúng và nhìn họ.
"Họ.. là gì vậy?"
"Nhìn mấy bộ giáp sáng bóng kìa, họ hẳn là hiệp sĩ rồi"
Dân làng dần tập trung lại sau Roan.
Gut, người xuất hiện sau đó, ngẩng đầu lên trên hàng rào.
"Ah..."
Anh khẽ thốt lên.
Mặc dù vậy, anh ta đã nhận ra gia huy khắc trên áo giáp của họ.
"Là gia huy của gia tộc Lancephil"
Nghe vậy, vẻ lo lắng hiện lên trên mặt mọi người.
Họ bám sát phía sau Roan.
Thay vì các hiệp sĩ hào nhoáng, Roan với vẻ ngoài bình dị rõ ràng là gần gũi hơn.
Trong khi đó, những hiệp sĩ đã thảo phạt lũ goblin tiến tới cổng làng.
"Mở cửa ra"
Bang! Bang! Bang!
Kali đập mạnh chuôi kiếm vào cổng làng.
Vệ binh vội vàng chảy a mở cổng khi Gut ra dấu bằng mắt
Clop. Clop.
Các hiệp sĩ xếp thành hàng hai bên.
Sau một thời gian, Io và Albert bước vào giữa.
Roan vẫn dẫm lên xác của lũ goblin..
Đó là khoảnh khắc Io và Roan chạm mắt. ( ͡° ͜ʖ ͡°)
'Nhóc đó một mình chém hạ cả tá goblin. Thương pháp thật tuyệt vời.'
Trên mặt Io thoáng nét ngạc nhiên.
Ông đã đứng nhìn Roan từ bên ngoài ngôi làng.
'Một thứ thướng pháp mạnh mẽ và hữu dụng trong thực chiến. Mặc cho vẻ ngoài non nớt, nhóc đó thật sự là một thương thủ kì cựu'
Ông hơi nhếch môi cười.
Trong khi Roan cũng có những suy nghĩ riêng của mình.
'Mãi rồi mình cũng gặp Bá tước Lancephil....'
Một người mà cậu luôn muốn được gặp mặt một ngày nào đó.
Mặc dù cuộc gặp gỡ xảy ra vào lúc cậu không hề ngờ tới.
Và trong khi cậu vẫn đang ngổn ngang những suy nghĩ của mình, Kali hét hớn.
"Đây là Bá tước Lancephil!"
Không phải tòng nam tước, nam tước, hay tử tước, mà là bá tước. Tước vị quý tộc chỉ dành cho năm người trong vương quốc.
Dân chúng lnagf Whose, những người không thường xuyên được thấy mặt Io như cư dân thành Pavor, vội vã quỳ xuống.
Và Roan cũng vậy.
"Hohoho. Không cần làm thế"
Io cau mày nhìn Kali.
Một cái nhìn thực sự khó chịu.
Kali Lúng túng vỗ tay.
Clap!
"Tất cả đứng dậy nào! Không cần thứ lễ nghi thái quá đó đâu!"
Nghe vậy, Roan và những người khác từ từ đứng dậy.
Io nhìn xác lũ goblin xung quanh và gật đầu.
"Số lượng lũ goblin là không hề ít, nhưng các ngươi đã ngăn cản chúng không tệ. Tốt lắm. Ai là trưởng nhóm hộ vệ làng này?"
"Thần là Gut"
Tư thế nghiêm trang và giọng nói lịch sự.
Io vỗ vai cậu ta và cười.
"Hohoho. Khá lắm. Ngươi đã cản phá lũ golbin rất tốt"
"Cám... ơn ngài"
Gut có vẻ bối rối.
Liền đó, Io vẫy tay kêu Roan.
"Lại đây."
Albert, Kali và những người khác quay lại nhìn Roan.
Những ánh nhìn đầy vẻ ngạc nhiên và tò mò.
Roan đứng trước mặt Io với vẻ vô cảm.
'Cậu ta có một thể hình cân đối và mạnh mẽ. Một thân thể được rèn luyện tốt'
Io đã rất ngạc nhiên.
Cái cậu Roan đó, khi ông quan sát ở gần hơn, thì dường như khác hẳn với lúc nhìn từ xa.
"Nhà ngươi tên gì?"
Một câu hỏi nhẹ nhàng.
Roan chào lệnh và cúi đầu.
"Phụ tá Roan trực thuộc Hồng quân của quân đoàn 7"
"Hồng quân của quân đoàn 7? Roan?"
Io, Albert, các hiệp sĩ và người dân thị trấn ngạc nhiên trước câu trả lời đó.
Dù Quân đoàn 7 trực thuộc lãnh thổ bá tước, thì ngôi làng này nằm ở khá xa.
'Roan......'
Hơn thế nữa, ông cảm thấy cái tên này nghe khá quen tai.
Ông nhìn sang Albert.
Ánh mắt mang ý dò hỏi lieeuk ông đã từng nghe về nó.
'Dù sao thì, cũng chẳng làm gì với cậu ta được'
Albert mỉm cười tiến lại gần.
May mắn là, ông cũng có biết đôi chút về Roan.
'Cậu ta là người đã xuất hiện rất nhiều trong các bản báo cáo. Mặc dù thần cũng không nghĩ có thể gặp cậu ta ở đây'
Albert hơi liếc nhìn Roan trong lúc thì thầm với Io.
"Là một trong những người đã lên chiến thuật thủy chiến ở sông Prely và là người tiêu diệt Sedek. Và cũng mới đây, cậu ta lại dùng một chiến thuật kì diệu khác và hạ Violin"
"Ah!"
Io chỉ khé thốt lên.
Giờ ông mới nhớ ra.
'Phải rồi. Phụ tá cấp 5 Roan của Hồng quân. Ta nhớ ra rồi'
Các chiến thuật kì lạ cũng như khả năng thương kỹ xuất chúng mà ông đã đọc trong các báo cáo; ông đã rất ngạc nhiên.
Io mỉm cười rạng rỡ nhìn Roan.
"Vậy ra ngươi là Roan. Ta có biết về khả năng của ngươi"
"Thần chỉ may mắn thôi ạ"
Cậu không quá khiêm nhường.
"vậy thì một Phụ tá của Hồng quân đang làm gì ở đây vậy?"
"Thần vừa kết thúc đợt nghỉ phép và đang trên đường trở về."
Io khẽ mỉm cười khe nghe câu trả lời.
"Tốt lắm. Chúng ta cũng đang tới lâu đài Ipen. Ngươi có muốn đi cùng không"
Một đề nghị bất ngờ.
Roan hơi ngẩng đầu lên và nhìn Io.
'Vừa đúng điều mình mong'
Cậu cúi đầu lần nữa.
"Rõ. Theo mong muốn của ngài"
Io vỗ tay với vẻ mặt vui mừng.
Clap.
"Tốt lắm. Hãy nói chuyện thêm một chút trong chuyến đi"
Rồi ông gọi cho một kị sĩ và chỉ tay về Roan.
"Cho cậu ta con ngựa"
"Rõ. Thần đã hiểu"
Chẳng mấy chốc, anh ta quay lại cùng một con ngựa.
Roan nhảy lên yên với vẻ dày dặn kinh nghiệm.
'Oh. Tư thế không tệ'
Io khẽ mỉm cười và gật đầu.
Ông nhìn theo ấm áp.
Nhưng khác với Io, một người khác đang nhìn cậu với vẻ khó chịu.
Kali Owells.
'Thật khó chịu'
Ông ta không muốn Roan đột nhiên đi cùng họ chút nào.
Chỉ là lũ dân đen, một tên lính quèn, thậm chí còn chẳng phải kị sĩ.
Không phải là kẻ sánh ngang đước với ông ta.
Và hơn tất cả, ông ta không thể chịu được cái khuôn mặt mà nhận được tất cả sự quan tâm từ Io.
Ánh mắt dần trở nên dữ tợn.
Roan cảm thấy ánh mắt đó và cười cay đắng.
'Vậy ra đó là Kali Owells.'
Mặc dù cậu không nhớ Walter Owells ngay từ đầu, thì cậu lại nhờ về Kali.
'Ông ta quả thật đã gây chấn động ở kiếp trước của mình'
Người mà khả năng cao sẽ trở thành bước đệm đầu tiên của cậu.
Đó là Kali Owells.
Sau đó, giọng Io vang lên.
"Vậy thì, chúng ta khởi hành chứ?"
"Đã rõ"
Albert nhanh chóng trả lời và vẫy tay.
Kali và các hiệp sĩ khác trở lại hàng.
Trong khi đó, Io nắm lấy tay dân làng và an ủi trái tim ngạc nhiên của họ.
Roan, vẫn đang dõi theo, khẽ cắn môi.
'Ngài Bá tước Lancephil....'
Lý do vì sao cậu vẫn trở lại vùng viễn đông ngay cả sau khi đạt được ma kĩ cũng như chiến kĩ.
Nó có liên quan tới người đang đứng ngay trước mắt câu bây giờ đây.
Liền đó, giọng Albert vang lên.
"Chúng thần đã sẵn sàng"
Nghe những lời đó, Io bắt tay mọi người và ngồi lên yên xe.
"Chúng ta lên đường"
Một mệnh lệnh ngắn gọn.
"Khởi hành!"
Albert hét lên với giọng to trong khi nắm lấy dây cương.
Dudududu.
Sau đó, tiếng vó ngựa lại vang lên
Cơn gió nóng dường như dịu đi đôi chút.
Những con ngựa tiến vè phía đông.
Những câu truyện mới, nhưng mỗi quan hệ mới và cả một tương lai mới đang ở đó.
______________
Hết phim.
Đạo diễn bởi...
Các diễn viên chính....