20 năm đã trôi qua, nhưng cậu vẫn còn nhớ rõ như in khoảnh khắc ấy
“Ngoại trừ Piecre và mình ra, tất cả những tên lính mới khác đều sẽ chết”
Không chỉ họ, mà cả Oliver và Đội trưởng Tane cũng sẽ hi sinh
“Quân đoàn Rose sẽ bị tấn công ở gần làng Ale bởi lũ Goblins”
Trận chiến đó điễn ra ở một hẻm núi chật hẹp, nơi mà những con Goblins khốn kiếp đang phục kích sẵn ở đó
Bộ binh của quân đoàn Rose đã di chuyển bất cẩn và gần như bị tiêu diệt toàn bộ
“Mình nên làm gì đây?”
Nói sự thật với tổng chỉ huy rằng lũ Goblin đang ẩn nấp để phục kích họ ư?
“Nếu mình nói vậy thì sẽ là một phép màu nếu như mình không đầu lìa khỏi cổ ấy chứ”
Họ sẽ không bao giờ tin lời của một tên lính mới mà không có bất kì bằng chứng nào trong tay
Không, thật ra họ còn không co mình cơ hội để mà gặp mặt bọn họ nữa là đằng khác
“Mình có nên nói với Đội trưởng Tane không?”
Đây là một lựa chọn không tốt xíu nào
Trong kí ức của Roan, Tane không phải là một người thân thiện để cậu có thể nói chuyện này
“Vậy mình phải đứng nhìn toàn bộ trung đội bị tàn sát hay sao?”
Cậu không thể làm như vậy
Cậu cũng không muốn uổng phí cuộc sống này của mình
Ngay sau đó, mặt của Roan bỗng tươi tỉnh lên
“A! Có một cách”
Hai bên môi của cậu bỗng hướng lên
Cậu nhìn vào Tane với một ánh mắt háo hức, như đang đợi chờ chuyện gì vậy
“À! Ngoài ra…”
Tane, người đang sắp xếp hành lí của mình, kêu lên như thể ông vừa mới chợt nhớ ra điều gì đó vậy
“Ở đây có ai thông thạo về vùng đất Ale không? Người nào mà đã sống và làm việc ở đó trong một thời gian dài ấy?”
“Đây rồi” Roan thầm nghĩ
Cậu bước về phía trước và dơ tay của mình lên
“Có tôi”
“Ngươi ư?”
Tane cau mày
“Cái tên bị Pete cho ăn đập ư?”
Pete không phải là loại người gây gổ với người khác mà không có lý do
Cho nên người có vấn đề ắt hẳn là tên đang đứng trước mặt của mình
“Phiền phức thật”
Người giữ vị trí trinh sát có vai trò cực kì quan trọng
Nếu như hắn ta mà gây ra một sai lầm thì có thể đẩy toàn bộ trung đội vào nguy hiểm
“Ngươi có thật sự biết rõ được địa hình của vùng đất Ale không?”
“Vâng, đúng là như vậy. Tôi thậm chí còn có thể nhắm mắt mà đi từ đây, rừng Ellin, tới làng Ale mà không gặp bất cứ khó khăn nào”
“Hừm…”
Tane nhìn về phía Roan và cau mày lại
“Quyết định nằm ở vị phụ tá mà hắn sắp gặp”
Tane không quá suy nghĩ gì về vấn đề này
Ngay từ đầu, ông không phải dạng người quá câu nệ
“Được rồi, vậy tên của ngươi là gì?”
“Là Roan thưa ngài”
“Thu dọn hành lý của mình ngay lập tức và đi theo ta”
Tane hướng về phía trại của Tổng chỉ huy
“Lander, ngay sau khi chuẩn bị xong thì hãy đi đến khu luyện tập với những tên này”
“Vâng. Đã hiểu”
Lander cười như thể nói rằng ông đừng quá lo lắng và gật đầu. Tane đập nhẹ vào ngực mình và đi ra ngoài
Roan nhanh chóng chạy theo ông ta
Ngay khi anh vừa bước ra khỏi trại của trung đội, một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi của cậu
“Mùi của chiến tranh! Không, mùi của cái chết mới đúng”
Mùi sắt nung, lửa trại, ngựa, những binh lính và máu
Một mùi của nhiều thứ trộn lại với nhau
Mùi vị mà Roan đã cảm nhận 20 năm trời và trở nên phát bệnh vì nó
Một mùi vị kinh tởm, nhưng không biết bằng cách nào đó, cậu lại cảm thấy trái tim của mình bỗng dưng cảm thấy thoải mái khi ngửi thấy nó
“Càng thích thú với cái mùi vị này bao nhiêu, thì bạn lại càng cận kề với cái chết bấy nhiêu”
Roan nở một nụ cười cay đắng và lắc đầu
Ngay lúc đó, Tane, người đang đi trước cậu, hỏi một câu cụt lủn
“Ngươi đến từ đâu?”
“Tôi đến từ một thị trấn nhỏ trên một ngọn đồi bên rìa của dãy núi Grain”
“Dãy nui Grain ư….một nơi hiểm trở”
Tane nói vậy trong khi tiếp tục bước đi
“Một tên đến từ dãy núi Grain biết rõ về địa hình tại Ale ư?”
Ông có cảm giác như là mình vừa bị ăn quả lừa vậy
“Nhưng mà trước sau gì ta cũng không phải là người bị trừng phạt đâu”
Tane cười khẩy và nhìn về phía trước của ông ta
Một người đàn ông trung niên đang xem xét một đống giấy tờ
“Phụ tá Dosen”
Tane tiến tới phía của vị phụ tá đó và cúi xuống
Dosen, một trong năm phụ tá thuộc quân đoàn Rose có nhiệm vụ trinh sát
“Ông ta đã chọn ra vài người rồi nhỉ?”
Tane đưa mắt nhìn ra đằng sau lưng của Dosen
Ông thấy có những trinh sát đến từ các trung đội khác nữa
Tầm 10 người đang đứng ở đó
“Ồ! Tane”
Dosen nở một nụ cười tươi và gật đầu chào ông
Tane bước sang một bên và chỉ vào Roan
“Đây cũng là một người từ trung đội của chúng tôi nắm rõ địa hình của khu vực Ale”
“Vậy sao?”
Dosen hướng mắt về phía Roan
“Đây có lẽ là lần đầu tiên ta gặp hắn! Hắn là một tên lính mới à?”
“Vâng, đúng là như vậy! Hắn mới gia nhập vào trung đội vào ngày hôm qua”
“Bề ngoài của hắn cũng ổn đấy chứ”
Dosen bật cười trong khi nhìn Roan từ trên xuống dưới
“Ngươi biết về địa hình của khu vực Ale ư?”
“Vâng”
Roan đáp trả mà không hề ngập ngừng
“Khu vực Ale này từ xưa tới giờ đã xảy ra hai mươi trận chiến”
Chính vì vậy mà Roan nắm rất rõ về khu vực này và cả những vùng kế cận nó nữa
Dosen gật đầu trước câu trả lời của Roan, sau đó ông nói
“Vậy thì ta sẽ hỏi ngươi một câu hỏi đơn giản trước! Đặc sản của vùng Ale này là gì?”
Đây không phải là câu hỏi khó gì cho lắm
“Là lúa mạch ”
“Vậy thì ngôi làng lớn nhất ở Ale là làng nào?”
“Làng Ale, tiếp đến là làng Riven, làng Moss, và làng Ferbus”
Roan trả lời liền một mạch những câu hỏi được đặt ra
“Đó là tất cả những nơi mà đã từng xảy ra chiến trận”
Roan cười
Dosen gật đầu với một khuôn mặt ngạc nhiên
“Ta không ngờ rằng ngươi cũng biết đến làng Ferbus đấy. Có vẻ như ngươi chắc hẳn đã sống ở đây một khoảng thời gian dài. Ngươi hoàn toàn phù hợp để trở thành một trinh sát”
Roan chưa nói về quê quán của mình
Nhưng mà điều đó cũng không quan trọng cho lắm
“Mình sẽ tìm ra nơi mà bọn Goblins ẩn nấp ngay trước mặt bọn họ”
Cậu nhìn vào người dẫn đường ngay cạnh mình
“Bởi vì những tên này không hoàn thành tốt công việc của mình, đã rất nhiều người đã phải chết”
Nhưng tất nhiên, cậu biết lý do vì sao mà họ không phát hiện ra tụi Goblins
Bởi vì đó là một khu vực được cho là an toàn và không có bất kì con quái vật nào
Họ cho rằng không có lí nào mà bọn Goblins lại xuất hiện ở đó được
“Lần này, mình sẽ chặn bọn chúng lại”
Roan cắn môi
“Cầm lấy và đừng làm mất đấy”
Tane đưa cho cậu một ngọn giáo
Roan gật đầu và nắm chặt lấy nó
*Siết*
Nó khá là nặng nề và khó cầm
“Không thoải mái chút nào”
Lòng bàn tay của cậu quá mềm và trơn.
Những vết thương và chai sạn mà cậu có trên tay qua 20 năm chiến trận đã hoàn toàn biến mất
“Mọi thứ đã bắt đầu lại từ đầu”
Cậu cười một cách chua chát
“Vậy thì, tôi xin phép”
Tane chào Dosen và quay đầu về phía khu luyện tập
Roan hít lấy một hơi thật dài trong khi nhìn vào bóng dáng của Tane đang khuất dần
“Đừng quá lo sợ”
Một người lính, đang nhìn về phía cậu vỗ vai
Anh ta có vẻ như hiểu nhầm rằng cậu đang sợ hãi
“Tưng đây có là gì đâu. Năm ngoái ý…”
Anh ta kể về những cái chiến tích của mình một lúc lâu
“Gì chứ tôi cũng có câu chuyện về 20 năm tệ hại của đời mình này”, Roan nghĩ
Anh ta nói liên hồi và không có dấu hiệu kết thúc
Ngay lúc đó, Dosen gạt những đống tài liệu sang một bên và nói
“Tôi nghĩ từng đây người là đủ rồi. Mason, anh là người có nhiều kinh nghiệm nhất, hãy dẫn đầu bọn họ đi”
Ngay sau khi Dosen vừa dứt lời, binh sĩ nãy giờ đang nói không ngừng nở một nụ cười và gật đầu
“Đã hiểu. Xin cứ giao cho tôi”
Anh ta cường điệu hóa quá mức câu trả lời của mình
Điệu bộ của anh ta làm cho người khác khó mà tin tưởng được
“Đó lá lý do vì sao ngươi bị bọn Goblins phục kích đấy”
Roan cau mày
“Sẽ có một chút rắc rối nếu như quân đoàn Rose bị tiêu diệt”
Ở kiếp trước của cậu, quân đoàn Rose sẽ bị tiêu diệt toàn bộ bởi cuộc phục kích của tụi Goblins
Chính bởi vì như vậy, những người lính còn sót lại như Roan sẽ bi đưa đến những quân đoàn khác
“Dù cho bạn có cố gắng như thế nào chăng nữa, công trạng sẽ luôn bị kẻ khác cướp mất”
Những tên chuyển đến từ trung đội khác thì sẽ thường bị khinh rẻ, coi thường
Và như thường lệ, cậu ta bị những người trong trung đội đó ngó lơ
Cũng như bị thường xuyên cướp mất công trạng
Chính vì vậy, dù cho cậu có giết được bao nhiêu quái vật đi chăng nữa, cậu vẫn luôn bị khiển trách vì hành động một cách đơn độc
“Mình không thể sống như vậy thêm một lần nữa”
*Siết*
Cậu siết chặt lấy thanh giáo
“Nào! Chúng ta cũng sẽ đi đến khu vực luyện tập”
Mason hét lên và bước lên dẫn đầu
Roan hít một hơi thật sâu và bước theo sau anh ta
“Đây chính là khởi đầu”
Giây phút mà cuộc sống của cậu được bắt đầu lại một lần nữa
Trái tim của cậu đập liên hồi
*Vù*
Cơn gió thổi ngang quá, báo hiệu dấu hiệu của một trận chiến sắp xảy ra.