I am blue, in Pain, and Fragile

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Oneshot - Chương 1

Từng hành động bạn làm đều có khả năng làm mất lòng người khác.

Đó chính là thứ triết lí mà tôi đã vun đắp suốt mười tám năm tồn tại trên cõi đời này, cho đến ngày tôi tốt nghiệp cao trung. Thân là tân sinh viên đại học, tôi đã quyết định lấy triết lí ấy làm nguyên tắc để mà sống cuộc đời này. Nói tóm lại, không bao giờ có chuyện tôi tiếp cận người khác một cách thiếu cẩn trọng, và tôi càng không bao giờ có chuyện phát biểu bất kỳ ý kiến nào mà có thể xung đột với ý của người khác. Đó là vì, tôi tin rằng, làm như vậy thì khả năng tôi làm phật lòng người khác sẽ giảm đi, cũng như cái khả năng mà những người từng bị tôi làm phật ý có thể làm tôi tổn thương ngược lại vậy.

Vì lẽ đó, lần đầu tiên chạm mắt với Akiyoshi Hisano trong lúc đang ở trường, tôi hầu như chẳng để tâm gì đến cô ấy cả. Thay vào đó, tôi lại cho rằng cô ấy chính là đặc trưng cho cái sự ngu dốt, tự mãn và khù khờ của toàn thể nhân loại trên thế giới này.

Ngày thứ Hai thứ hai của học kỳ đầu tiên của tôi, với tư cách là một tân sinh viên.

Việc chọn tín chỉ gần như đã xong xuôi, vậy nên từ tuần này, tôi sẽ bắt đầu học một cách chỉn chu nhất có thể. Vào một ngày như thế, một ngày mà chiếc động lực cực kỳ chuẩn chỉ của của tôi nắm quyền kiểm soát, thì tôi đây, một tên chưa tham gia vào bất kỳ câu lạc bộ hay hoạt động của tân sinh viên nào, đang thấy bản thân ngồi một mình ở một góc của giảng đường lớn. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là chút yên bình trong cuộc sống đại học thôi.

Ca 3 chắc là mấy bài giáo dục công dân tẻ nhạt à, tôi tin là như vậy. Trong khi tôi vẫn đang rảnh rỗi ngồi chọc chọc quyển sách, vị giáo sư cuối cùng cũng đã lặng lẽ bước lên bục giảng. Một tiếng Suỵt tỏ ý tôn trọng vang lên khắp căn phòng với toàn bộ là sinh viên mới. Và đương nhiên, sự tập trung ấy sẽ không thể tồn tại hết 90 phút được, khi mà sự quan tâm của giảng viên không thể bao quát hết cả cái giảng đường to đùng này. Cả căn phòng nhanh chóng rộ lên những tiếng xì xào và trò chuyện. Kể cả giáo viên, người có vẻ như đã quá quen với khung cảnh này nên cũng không quá để tâm, cứ thể mà tiếp tục bài giảng của mình.

Tôi đây cũng chẳng phải ngoại lệ gì so với mấy người kia. Hồi cao trung tôi chả bao giờ có thể giữ vững sự tập trung của mình suốt cả tiết được. Buổi học kéo dài 90 phút mà tôi cứ ngỡ là vô tận, đặc biệt là dưới cái ánh nắng mùa xuân này. Nó khiến tôi không khỏi suy nghĩ rằng liệu mình có thể theo được thêm bốn năm nữa không.

Bài giảng nhanh chóng bắt đầu trở nên nhàm chán. Từ chỗ của tôi ở góc phòng, tôi có thể nhìn được ra bên ngoài của sổ. Những tiếng cười đùa của những học sinh đã tan học và tiếng hót líu lo như hòa vào ánh dương tan. Đầu tôi bắt đầu rủ dần xuống, cằm bắt đầu trượt dần ra khỏi lòng bàn tay thì ngay lúc ấy, một giọng nói vụt qua không gian trong tiết trời nắng đẹp.

“Xin lỗi, em có thể hỏi câu này không ạ?”

Một giọng nói ồn ào đầy sống động vang vọng khắp giảng đường đang lặng im. Tất cả mọi người bắt đầu để tâm, nhìn ngó xung quanh để tìm nguồn cơn của tiếng nói ấy. Tôi cũng tò mò không kém, thế nhưng tôi thì chả cần nhìn xung quanh làm gì. Tôi nghe được giọng nói ấy trực tiếp từ chính chủ luôn rồi – là cô gái đang ngồi cách tôi một ghế về bên phải. Tôi lén lút liếc về phía ấy để rồi nhìn thấy cô nàng giơ thẳng tay phải lên trần với phong thái tự tin.

Tôi đang không chú ý đến bài giảng nên tôi nghĩ là giảng viên đã cho phép chúng tôi có những câu hỏi. Thế nhưng, vị giáo sư đứng tuổi hờ hững nhìn vào ánh mắt sắc lẹm của cô như thể đang thúc giục cổ hạ tay xuống với kiểu, “Để dành đến cuối tiết đi em.” Tôi vẫn tiếp tục nhìn cô gái qua khóe mắt; cô cuối cùng cũng vẫn phải hạ tay xuống, trên mặt là cái biểu cảm chua chát mà có thể nhận ra ngay cả trên bục giảng.

“Được rồi, bây giờ thì OK.”, vị giáo sư nhẹ nhàng nói.

Ngay lập tức, cô gái ấy một lần nữa nhướn lên, lời cảm ơn của cô văng vẳng khắp giảng đường.

Giờ tôi nghĩ lại thì, nếu khi ấy cô ấy đưa ra một ý kiến gây ngạc nhiên nào đó mà một học sinh bình thường không thể nào nghĩ ra và bắt đầu tranh luận với giáo sư, có lẽ tôi đã thực sự hứng thú về loài sinh vật gọi là ‘sinh viên đại học’ rồi. Ngoài ra tôi còn có thể có những suy nghĩ kiểu có vài mẫu vật hay ho trên cái thế giới này đấy chứ ,chẳng hạn.

Thế nhưng, đời không như là mơ.

“Em không nghĩ bạo lực là cần thiết cho thế giới này.”

Câu hỏi, mà cũng có khi là kiểu ý kiến ẩn chứa dưới dạng câu hỏi tu từ ấy một cách thẳng đuột như thế, như là của một đứa tiểu học trong giờ đạo đức vậy. Đến tôi còn thấy xấu hổ thay cho cổ luôn mà.

Tôi cho rằng cô nàng có vẻ là người theo chủ nghĩa duy tâm.

Không thèm giấu đi nụ cười mỉa mai của mình, vị giảng viên trả lời, “Tôi khá chắc là chúng ta ai cũng biết thế giới như vậy là lí tưởng rồi.”

Tôi biết là tôi không hề nhầm khi có những tiếng lẩm bẩm kiểu, “Xời”, “Cái đ*o gì đấy?” và “Au” vang lên chung quanh căn phòng.

Sau khi tự làm nhục bản thân một cách triệt để, cô gái bắt đầu rơi vào trầm tư. Vị giảng viên kia tiếp tục bài giảng như thể cô gái kia chưa từng tồn tại, dù cho ổng như thể đang giễu cợt mấy tên đần độn có thể thấy đâu đó trên Trái đất vậy.

Khi tôi nhìn lại về phía cô gái ấy, không phải là tôi thấy tò mò về mấy người có thể hào hứng mà nói lên ý kiến của mình đến mức làm gián đoạn cả buổi học đâu, mà là tôi muốn tận hưởng cái khuôn mặt đáng xấu hổ của mấy đứa đần độn khi mấy lời ngu ngốc của chúng nó bị bác bỏ cơ. Dù lúc tôi ngước về bển thì trên mặt cổ không phải là sự thất vọng mà là thứ gì đó tôi không ngờ tới.

Cô ấy trông hơi tổn thương, mắt vẫn nhìn về phía trước như thể bị sốc.

Nhìn thấy những người như cổ thời trung học đã giúp tôi có thể giải mã được cách suy nghĩ của những người đấy. Tôi chắc chắn rằng, những người như chúng chỉ luôn tin vào logic cảu bản thân, nghĩ rằng tất thảy những người xung quanh không hiểu chúng nói gì là ngu dốt. Và rồi, tôi không khỏi ngạc nhiên khi mấy biểu cảm của cô ấy không phải là sự khó chịu mà lũ người kia trường biểu lộ ra khi chúng bị chối từ.

Tôi không có hứng thú với việc đào sâu hơn, thế nhưng khuôn mặt của cô ấy lại khơi gợi lên sự hứng thú trong tôi. Dù thế, sự hứng thú này không hơn gì khi mà nghe được một giai điệu lạ lẫm khi đi xuống phố, đến khi tiếng chuông vang lên thì tôi đã hoàn toàn quên đi sự việc ấy.

Tôi cầm lấy bản in ngắn gọn của cuộc khảo sát chúng tôi được cung cấp để xác nhận việc mình có mặt rồi đứng lên khỏi chỗ. Ca 4 của tôi trống nên tôi quyết định đến căng tin để ăn bữa trưa muộn.

Ở trường đại học, trong căng tin không bao giờ vắng bóng người, bất kể là vào giờ nào. Vì chưa quen với môi trường mới này nên tôi vẫn chưa tìm được nơi nào để có thể đặt mông vào. Tôi lấy một suất ăn trong ngày và ngồi xuống chiếc bàn bốn chỗ nằm cạnh cửa sổ, sau đó úp hai tay vào nhau rồi đưa bát súp miso lên miệng.

“Chỗ này cõ người ngồi chưa ạ?”

Một giọng nói từ cuộc nói chuyện nào đó mà chả liên quan gì tới tôi bỗng lọt vào tai tôi giữa bộn bè râm ran. Tôi khá chắc câu hỏi ấy không dành cho tôi trong biết bao người ở đây, nên tôi tiếp tục gặm lấy miếng cá chiên trong đĩa. Bỗng nhiên, có ai đó chọc chọc vào vai tôi, làm tôi giật mình đến độ đánh rơi cả miếng cá ăn dở xuống đĩa, kêu lên giòn tan.

Tôi nhìn lên, tay vẫn cầm đôi đũa và rồi không thể tin nổi vào mắt mình. Cô gái ngồi ở cạnh tôi trong giảng đường đang đứng đấy với chiếc khay đầy ụ cà ri lợn chiên giòn .

Vì lí do nào đó, cổ cứ nhìn đi nhìn lại giữa cổ và khay cà ri một hồi.

“Chỗ này có người ngồi rồi ạ?”, cô hỏi lại, đó cũng là lúc tôi nhận ra câu hỏi trước đó là hướng trực tiếp đến tôi.

“Ồ, không, không có ai đâu.”

Tôi không biết vì sao cô lại nói chuyện với tôi, nhưng mà, tôi cũng chả có lí do gì mà đi nói dối cả, thế nên tôi đơn giản lắc đầu. Cô ấy cười toe toét với tôi với khuôn mặt rạng rỡ, đặt khay xuống và ngồi chỗ đối diện tôi.

“Tớ ngồi cạnh cậu ở lớp học trước đó đấy. Tớ ăn cùng cậu có được không? Cậu cũng ăn một mình mà.”

Thật đấy à? Tôi nghĩ. Cổ không những là loại người có thể phun ra ý kiến của mình, mà cổ còn tự cao đến đáng kinh ngạc. Cổ khiến tôi phải co rúm cả người lại luôn này. Lí do duy nhất mà tôi không từ chối cổ, đó là do những triết lí của bản thân tôi, để mà cố gắng không xung đột với ý kiến của người kia, còn hơn là tự giữ khoảng cách với họ chỉ vì tâm trạng của bản thân ngày hôm đấy. Chẳng còn lí do nào khác cả.

“C-chắc chắn rồi”, tôi nói với giọng phải phép nhất có thể khi mà tôi bỗng nghĩ rằng cô là một đàn chị khóa trên của mình. Cô ấy nói chuyện với tôi một cách tự nhiên như vậy làm tôi lầm tưởng rằng cô coi tôi, người ở trong cái giảng đường toàn là tân sinh viên, là một đàn em của mình. Có lẽ việc cô đột ngột cùng ăn trưa với một tên lạ hoắc như tôi không phải là biểu hiện cho sự phiền toái trước đó của cô, mà là do cô là một đàn chị có quá nhiều thời gian rảnh mới phải.

“Thoải mái đi, tớ cũng là tân sinh viên mà.”

“Cái…?”

“Chờ đã, anh là senpai của em à?”

Tôi đáng ra phải tránh khỏi cuộc trao đổi này mới phải – chỉ qua cái cách mà cổ nhìn chằm chặp tôi như vậy đã là đủ để tôi có thể nhận ra rằng cổ thực sự là một con người phiền nhiễu rồi. Dù thế, vẫn chẳng có lí do gì để tôi nói dối cả, vậy nên tôi chỉ lắc đầu.

“Tớ cũng là tân sinh viên.”

“Ồ! Cảm ơn Chúa! Tớ đã sợ chết khiếp đấy! Suýt nữa thì hình tượng của tớ bị phá hủy ngay lúc mới nhập học rồi.”

Cô đặt tay lên ngực, thở hắt ra như thể nhẹ nhõm lắm. Không phải cô vừa mới đập bể hình tượng của mình với hành động trong lớp rồi sao?, Tôi nghĩ.

“Dù gì thì, xin lỗi vì đã ép buộc cậu giữa thanh thiên bạch nhật thế này. Tớ vẫn chưa làm quen được với ai ở đây cả, thế rồi khi mà tớ bắt đầu thấy hơi lo lắng thì, tớ thấy cậu! Chúng ta đã ngồi cạnh nhau trong tiết học, nên tớ cứ nghĩ thế mà chạy đến bắt chuyện với cậu thôi. Tớ xin lỗi, chắc tớ thô lỗ lắm nhỉ?”

Đúng thê đấy.

“Nà, không sao đâu.”

“Ô, tuyệt! Um, tớ tên là Akiyoshi Hisano.” Mạnh dạn đấy, cậu tưởng tôi quan tâm à? “Tớ học chuyên nghành chính trị học, còn cậu thì sao?”

“Thật ra thì, tớ học Kinh tế.”

“Vậy à. Cậu có thể cho tớ biết tên không?”

Cô hỏi thế thì còn đường nào mà chối từ được.

“Được thôi. Là Tabata.”

“Ưm, tớ biết là chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau, nhưng rất vui được gặp cậu, Tabata-kun.”

Akiyoshi cúi đầu. Mái tóc được cắt thẳng đuột ngang vai của cô đung đưa.

Tôi cũng lịch sự cúi đầu đáp lại. Trong mọi trường hợp, nếu một sự việc ngoài mong đợi xảy đến, xuôi theo câu chuyện là cách để hưởng lợi nhiều nhất.

“Vậy, Tabata-kun, cậu cho tớ biết tên riêng của cậu được không?”

“…Ự.”

Tôi ngập ngừng. Đó là một câu hỏi rất đỗi bình thường thôi, cô ấy chẳng có gì sai khi hỏi vậy cả. Dù nó không hơn không kém là một vấn đề cá nhân nhưng thực tế là tôi ghét cay ghét đắng cái tên của mình. Nếu tôi mà là một siêu mẫu á, tôi còn phải tự hào về cái tên đầy hoa mĩ của mình ấy chứ. Ngược lại, nếu tôi mà có thân hình cực vạm vỡ, thì cái sự đối lập giữa thân thể và cái tên lại có thể tạo nên tiếng cười cho mọi người xung quanh. Thế nhưng tôi lại là một tên mờ nhạt, không có lấy nổi một đặc điểm trong hai cái trên, làm tôi hơi lưỡng lự trong việc chia sẻ nó.

Nhưng rồi, vẫn như mọi khi, tôi không phải một người can đảm để lờ đi câu hỏi của một ai khác.

“…Kaede…”

Đương nhiên, vấn đề của người này chả là gì với người kia cả.

“Tabata Kaede-kun…” , cô nói hẳn ra. Ta trong tanbo  và hata trong hatake đúng không?” cô hỏi, cố gắng để ghi nhớ Hán tự của tên tôi.

“Không, hata trong hashikko ấy."

Akiyoshi lôi ra cái điện thoại từ trong cặp, bấm bấm nom rất thành thạo, rồi nhét nó lại vào túi. Dây đeo túi bám dính lấy khuỷu tay cô nàng.

“Đã ghi chú!”

Cổ cười tít cả mắt, nhe ra hàm răng trần của mình và đưa muỗng cà ri lên thưởng thức như thể đã mong chờ từ lâu. Nhận ra rằng bản thân vì một lí do nào đó mà đang quan sát toàn bộ chuỗi sự việc ấy, tôi lảng ánh mắt đi và làm thêm miếng cá chiên nữa.

“Trời, đói thật đấy. Dạ dày tớ sôi sùng sục suốt từ lúc ra khỏi lớp rồi! Cậu có nghe thấy không?”

“Không, tớ chả nghe thấy gì đâu.”, tôi có để ý đến mấy thứ này bao giờ đâu.

“Thế thì tốt rồi. Tâm hồn ăn uống của tớ hơi bị khỏe à nha. Đừng đánh giá nếu tớ ăn nhiều hơn cậu, nhé?”

“Trao đổi chất tốt hử?”

“Thói quen cũ hồi tớ còn chơi chút bóng đá hồi cao trung thôi. Chắc là tớ nên tém tém lại nhỉ.”

Một chút, tôi ghi nhớ trong đầu, nghĩ rằng cô nàng chắc có lẽ không học ở mấy trường chuyên chỉ biết đến mùi chiến thắng. Còn lí do cô nàng muốn ăn ít lại cho thấy cổ không có ý định chơi tiếp khi lên đại học.

“Cậu có chơi môn thể thao nào không, Tabata-kun? Ể, xin lỗi…tớ hỏi nhiều quá.”

Hiển nhiên rồi, cô nàng cũng có tí ý thức trong việc suy xét tình hình đấy chứ. Tôi đã từng cho rằng cô là loại người sẽ đè đàu cưỡi cổ lên những rào cản cá nhân của người khác, qua những gì cổ đã thể hiện trong lớp học. Ít nhất thì cô cũng lịch sự khi chừa cho người kia chút đường lui trước tràng câu hỏi dồn dập như vầy.

“Không sao đâu. Tớ không thực sự chơi môn thể thao nào hồi cao trung cả.”

“Ồ, vậy là cậu thuộc trường phái nghệ thuật sao?”

“Tớ thuộc câu lạc bộ về nhà.”

“Cũng không có kế hoạch gì ở đại học luôn?”

“Không hẳn, hiện tại thôi. Ô, còn cậu thì sao, Akiyoshi-san?”

“Tớ nghĩ tớ sẽ tham gia cái gì đó, nhưnh lúc tớ nhìn vào mấy cái nhóm trong trường, kể cả mấy cái chưa chính thức nữa thì có nhiều lựa chọn quá. Chắc là tớ khá hứng thú mấy cái kiểu Liên Hợp Quốc. kiểu kiểu vậy.”

“Liên Hợp Quốc kiểu mẫu á ? Tôi hỏi lại.

Ừm, nom cũng thú vị phết đấy!”, cô nói, rồi nhanh chóng nhân cơ hội mà giải thích luôn cả về câu lạc bộ. Những gì Akiyoshi giãi bày đơn giản là, đấy hiển nhiên là nơi dành cho những sinh viên hứng thú với mấy thứ thông lệ quốc tế đóng giả làm đại diện các quốc gia và tổ chức những cuộc họp thường niên của Liên Hợp Quốc (fake).Và dĩ nhiên rồi, trong đầu tôi đã có thể mường tượng ra hình hài cụ thể của nhân cách cô ấy rồi.

“Cậu thấy nó thế nào, Tabata-kun?”

“Nghe như trò TTRPG hardcore vậy.”

Tôi không việc gì phải xét nét hay ca ngợi gì về ý tưởng mô phỏng lại LHQ nên tôi chỉ đơn thuần nói lên ý kiến chung chung của mình, không nghiêng hẳn về bên nào cả. Lần này thì đến lượt Akiyoshi là người phải nhắc lại, “Ti ti a pi gi?” Theo chiều hướng câu chuyện như thế này, sẽ thật không phải nếu tôi không giải thích cho cổ về nó. Tôi giải thích ngắn gọn súc tích nhất có thể về TTRPG, hay trò chơi nhập vai ở trên bàn (tabletop role-playing game) là gì.

“Vậy, ừm, nó kiểu như trò chơi mà ta đóng vai các nhân vật khác nhau ấy, tớ nghĩ vậy.”

“Woa! Tuyệt thật nhỉ! Tớ muốn chơi mấy trò có siêu anh hùng!”

Cô nàng cầm chiếc muỗng đựng đầy cà ri trong tay, vung vẩy trước mặt như thể đang múa kiếm vậy. Ngạc nhiên thay, nhìn thấy được biểu cảm vui sướng ấy đã làm tôi rung rinh chút đỉnh.

“Tớ đoán LHQ mô phỏng cũng khá giống vậy đấy nhỉ, Cậu muốn cùng tớ đi xem thử không? Nếu cậu hứng thú về nó.”

“Ơ, a…không, tớ không thể.”

Bất cứ khi nào tôi từ chối lời mời nào hướng đến mình, tôi rất ghét mấy cái ánh nhìn thất vọng của họ chằm chằm vào tôi, hay là tôi phải làm y hệt họ, hay với cả ai mà thất vọng vì thế cũng không phải là ngoại lệ. Cho dù từ chối lời mời của Akiyoshi như này là đi ngược lại với triết lí của tôi, ấy vậy mà, Akiyoshi, người không hề hay biết về những gì tôi đang phải đấu tranh trong tiềm thức, cười vui vẻ, úp hai tay vào nhau trước ngực nói, “Không, tuyệt lắm! Xin lỗi vì đã bắt ép cậu đột ngột như vậy.” Việc cô ấy nhận ra được những khuyết điểm trong nhân cách của mình làm tôi có thêm thiện cảm về con người cô hơn.

Chỉ một chút thôi.

“Ồ, không đâu, ổn thôi mà. Tớ không để ý đâu.”, Tôi nói.

“Thật ư? May quá. Tớ biết nhiều lúc mình có hơi quá đà mà.”

Tôi đã góp nhặt được các chi tiết lại với nhau. Tôi đã từng mặc định rằng cô là một con người không tự nhận thức được bản thân mình thông qua cái tính khí sôi nổi của cô, vậy nên tôi khá ngạc nhiên khi biết được bộ mặt điềm tĩnh này của cô nàng. Tôi không khỏi không nghĩ rằng liệu cô có phải là kiểu người chỉ có thể cải thiện bản thân trong một nhóm nhỏ khăng khít hay không.

Tôi không biết việc bảo với cô là tôi không để tâm có đơn thuần chỉ làm cho cổ an lòng hơn hay không mà tràng câu hỏi lại tiếp tục. Tôi vừa trả lời chúng, vừa tiện thể thu thập thêm thông tin về cô nàng luôn. Cô sinh ra tại Ibaraki, hiện tại đã nhập học tại đây và sống một mình. Hình như cô cũng đã xin vào làm bán thời gian tại một trường luyện thi thì phải. Ngoài ra, cô cũng thích đọc shounen manga, lại còn là một fan bự của Asian Kung-Fu Generation nữa chứ. Nếu chỉ đánh giá vào những thông tin này thôi thì có thể thấy, cô y hệt một người bình thường như bao người khác, nhưng không may là, tôi chỉ nghe được mấy thông tin này sau khi có cái ấn tượng không mấy tốt đẹp về cô trong lớp, một con người phiền nhiễu. Chưa có lí do gì để tôi phải thay đổi cách nhìn nhận của mình cả. Mà cũng chả cần thiết gì cho cam.

“Vậy gặp lại cậu sau nha!”, cô nói, đứng lên khỏi chỗ của mình. Tòa nhà mà tiết tiếp theo của cô chắn hẳn là ở khá xa đây rồi.

Tôi vẫy tay chào cô và trả lời, “Chắc rồi, gặp lại sau.” Nhưng thật ra, tôi không nghĩ là sẽ có ‘lần sau’ đâu. Không phải là tôi lạnh nhạt hay gì đâu. Người như kiểu Akiyoshi có thể nói chuyện với bất kỳ ai, sẽ sớm tìm được người tốt hơn để nói chuyện cùng, quên đi những người họ đã làm quen trước đây. Tôi đây là một đối tượng điển hình cho mấy con riajuu, nên tôi hiểu được điều đó là hiển nhiên.

Tôi cho rằng sẽ không có ‘lần sau’ đâu, và tôi cũng chẳng thấy lí do gì mà phải hiểu hết về Akiyoshi cả.

Tuy nhiên.

Chưa cần đến thứ Hai tuần sau, ngay hôm thứ Sáu, tiết bốn, Akiyoshi, người đang ngồi hiên ngang đằng trước năm chục con người trong giảng đường, nhìn thấy tôi đi qua cánh cổng chín rồi vẫy tay với tôi. Khi tôi an tọa ở hàng sau cùng của giảng đường cạnh cửa sổ, cổ nhặt nhạnh hết đồ của mình và chạy tót lên ngồi cạnh tôi.

“Chào buổi sáng, cũng được một thời gian rồi nhỉ, ể, Tabata-kun?”

“Ồ, ừm. Cậu cũng học lớp này à?”

“Ừm! Tớ cũng không biết cậu cũng học lớp này đấy.” Tôi đã phải chọn chỗ để tránh xa cô, nghĩ rằng cô đến đây với bạn, nhưng tôi chắc cô chuyển chỗ cũng là ý hay đấy chứ. Về phần tôi thì cứ phải xét nét cẩn mật với nghiêm túc chả có nghĩa lí gì cả.

Ngay lúc cô nàng vui vẻ kể lại với tôi rằng cô đã được nhận vào trường luyện thi ra sao, tiếng chuông bắt đầu vang vọng. Có vẻ như cô ấy vẫn chưa làm quen được với người nào khác thì phải.

Lúc buổi học bắt đầu cũng là lúc mà cô bắt đầu vào trạng thái lặng yên, hướng ánh nhìn đầy trách nghiệm của mình lên phía trước. Tôi thì không thể nghiêm túc được như vậy nhưng dù sao tôi vẫn hướng lên phía trước, yên lặng mà dỏng tai lên nghe bài giảng, trong đầu vẫn đang đắm chìm trong cái suy nghĩ tại sao cái ‘lần sau’ ấy đến nhanh thế. Dù thế, tôi cũng không cần phải cứ nghĩ ngợi vậy làm gì.

Một tiếng sau, tôi đã phải chú ý đến cái điểm mà có lẽ là sự thật quan trọng nhất trong tất thảy những gì liên quan đến cô.

 Có một giọng nói vang lên.

“Xin lỗi thầy, em có thể hỏi thầy câu này được không ạ?”

Một lần nữa, tôi lại không cần phải truy tìm chủ nhân của giọng nói ấy. Thật đấy à? Tôi nghĩ. Một lần nữa, người ấy lại ở ngay bên cạnh tôi, chỉ khác là, lần này tôi đã biết được giọng nói của người ấy. Tôi nhìn qua để rồi thấy cánh tay cô đang sừng sững giơ lên.

Giảng viên lần này dễ tính với cổ hơn nhiều.

“Ồ, được thôi. Dù sao thì em vẫn phải trả học phí mà, vậy nên em có nghe bài giảng là phải thôi. Em muốn hỏi gì?” giảng viên nói, cho phép cô nàng được phát biểu.

“Cảm ơn thầy ạ”, cô nói. Trong đầu tôi đã có sẵn vài dự đoán về những gì cô sẽ hỏi rồi, nhưng khi mấy cái dự đoán ấy thành thật, tôi bắt đầu thấy hối hận. Một lần nữa, giọng nói của cô vang vọng khắp căn phòng, cùng với đó là môt ý kiến mà đến đứa trẻ con cũng nghĩ ra được, ẩn giấu dưới vỏ bọc là một câu hỏi.

Lần này tôi không còn âm thầm che bai cổ nữa – tôi choáng luôn rồi. Cái lần ở căng tin trường đã khiến tôi có chút gì đó coi cô là một con người bình thường. Thế nhưng, sự hoang moang của tôi khi ấy chỉ như ngọn gió thoảng qua, còn quá sớm để có thể kết luận. Đâu đó tôi có thể nghe thấy mấy tiếng khó chịu xung quanh.

Lại nữa à?

Tôi hiểu họ muốn nói gì, 100% luôn.

Đây là lúc mà tôi cần xem lại cách nghĩ của mình về Akiyoshi. Akiyoshi cô ấy không chỉ phiền nhiễu – cô còn nguy hại nữa. Cô ấy không phải loại người tôi nên dây dưa vào.

Tôi giả vờ như vẫn chú ý đến bài giảng, cố gắng không nhìn qua dù chỉ một lần tới con người nguy hiểm cạnh tôi đây. Tôi hiểu rồi, đây là lí do chẳng ai tiếp cận cổ cả, là lí do mà cổ vẫn nhớ đến tôi và gợi lên cuộc trao đổi thân thiện đến vậy. Rõ ràng là, cảm quan nguy hiểm của người khác đã được mài giũa hơn của tôi nhiều rồi.

Có lẽ, vẫn còn lối thoát dành cho tôi khỏi cô nàng này.

Trong khi tôi đang lén nghế qua, vẫn như lần trước, vị giáo sư bác bỏ ý kiến của Akiyoshi với khuông mặt nhăn nhó, và tôi bắt đầu tính kế để lảng tránh. Hiện tại thì, khả dĩ nhất cho tôi chính là chạy. Ngay khoảnh khắc lớp học kết thúc, tôi đứng phắt dậy, cầm lấy tờ khảo sát đã được điền trong giờ rồi phóng một mạch ra khỏi lớp mà không ngoái nhìn Akiyoshi lần nào. Làm như vậy chắc sẽ giúp tôi có chút bình yên hiếm hoi. Đến buổi học thứ Hai tiếp theo mà chúng tôi sẽ lại gặp nhau, tôi sẽ đợi đến phút cuối cùng rồi mới đi vào giảng đường, giống như tiết giảng vừa xong vậy. Cứ thế sớm muộn gì Akiyoshi cũng sẽ quên tôi thôi. Có cả tá người ở cái trường này mà.

Chả có lí do gì mà người ấy phải là tôi cả.

Và rồi, cô ấy chạy đến chỗ tôi trong khi tôi vẫn chưa thể hiểu tại sao lại như vậy.

“Ôi chúa ơi, tại sao?”

“Sao chăng gì vậy?”

“…Ờ, không có gì. Tớ chỉ nghĩ vu vơ thôi.”

Vẫn chưa hiểu được lí do tại sao, bằng một cách nào đó, trước khi tôi nhận ra thì hai tháng đã trôi qua kể từ lần đầu chúng tôi gặp mặt. Trước đó tôi đã dành tất cả buổi học thứ Hai và cả bữa trưa sau nó cùng với cô. Tôi đã quá thiếu sót nên đã không thể gạt đi một người đeo bám như vậy, thế nên tôi đã phải giả vờ như là người quen của cổ.

Tôi bắt đầu gắp lên miếng cá lạt chiên thường thấy, trước khi đặt lại chúng vào đĩa. “Cậu biết đấy”, tôi nói, “Cậu thực sự cần phải bớt thu hút sự chú ý trong lớp về mình như thế đi.”

“Tớ nói với cậu bao nhiêu lần rồi, Tabata-kun, tớ không thu hút sự chú ý mà! Tớ chỉ muốn khẳng định lại sự thực thôi mà.”

“Ừ, nhưng chính thế cậu mới trở nên nổi bật đấy.”

Bất ngờ thay, tôi lại nhận ra rằng là làm bạn trò chuyện với cô ấy cũng không có gì là hại cả.

“Ừm, ý tớ là…, tớ nghĩ làm vậy sẽ giúp giảng viên biết được có những sinh viên với ý kiến khác biệt với những gì họ đang dạy ấy. Trong tiết vừa nãy ấy, tớ có nghĩ là ‘Chủ nghĩa duy tâm với lí tưởng không phải là một’. Lí tưởng là thứ mà cậu nên theo đuổi, thế mà chủ nghĩa duy tâm lại có ý coi thường chúng. Hòa bình chắc chắn không được tạo nên dưới cái mác chiến tranh, mà được tạo nên từ nhiều hòa bình hơn. Ít nhất đấy là những gì tớ nghĩ.”

Nói thì không có gì là hại cả, thế nhưng không hề sai khi nói bị coi là bạn của cổ mất quan điểm thực sự, phần là vì những thứ tôi phải dùng để âm thầm giảng giải cho cổ hiểu. Tôi một lần nữa gắp miếng cá đưa lên miệng. Nếu tôi mà phải nói lên ý kiến bây giờ hay làm gì đó kiểu ngụ ý rằng tôi đánh cược vào cuộc trò chuyện này, thì hẳn cô ấy sẽ cố cãi tôi đến xây xẩm mặt mày, cho đến khi nào cả hai tìm được tiếng nói chung thì thôi mất. Tôi không nằm ngoài khát khao triệt hạ đối thủ của mình, cũng như là ước muốn chân thành để có thể hiểu được suy nghĩ của người khác, mỗi người một ý kiến khác với của chính bản thân cô và thay đổi cách suy nghĩ của cô nếu cần thiết.

Tôi thực sự ghét điểm đấy ở cô. Chính phần bất bình ấy của cô đã làm cho tất cả mọi người xung quanh đều tẩy chay cô. Đã rất nhiều lần rồi, khi mà Akiyoshi không ở bên cạnh, tôi đã nghe được những lời xì xào chê bai kiểu.

“Lí tưởng là thứ bạn nên theo đuổi cho đến khi bạn đạt được nó.”

Như mọi lần, tôi lặng im trước ánh nhìn kiên định từ đôi mắt to tròn vành vạnh ấy của cô, đánh trống lảng bằng cách chọc vào món salad của mình. Giờ nghĩ lại thì, có lẽ chính đôi mắt ấy là lí do tôi không tài nào lay chuyển được một Akiyoshi như vậy một chút nào sau hai tháng ròng. Một vài lúc trong sa số lần tôi làm người đồng hành cùng cô ấy, tôi đã tìm ra sự thuần khiết trong cô, vượt lên trên tất thảy sự ngu ngơ khờ dại. Đó là sự thuần khiết cho thấy sự chắc chắn trong niềm tin của cô ấy rằng, những gì cô tin tưởng sẽ gặt hái được thành quả nếu có cố gắng, và với sức mạnh của niềm tin ấy, chúng sẽ thành hiện thực.

Thế nhưng, thứ nỗi đau đang dằn vặt trong tôi, có lẽ, chính là do những thứ nhỏ nhặt còn đang vấn vương trong lòng khi thấy được dáng hình ấy trong tôi của ngày xưa, hay có nghĩa là những suy nghĩ của tôi về cô ấy dựa trên những gì sự tủi nhục của chính tôi ngày trước. Nếu chỉ nhìn cô từ đằng xa, người ta có thể cho rằng cô đơn thuần là một tên ngốc không hơn không kém. Tuy vậy, khi trực tiếp đối mặt với sự thuần khiết ấy, rất khó để tôi để tôi có thể rũ bỏ đi dáng hình ấy dù chỉ chút ít.

Cho dù tôi có cắt đứt mọi thứ ngay từ khoảnh khắc ấy, có lẽ cô sẽ không chua chát mà đối diện với tôi, nhưng dù sao, như này vẫn tự do hơn là lúc những người ấy cắt đứt liên kết với tôi và coi tôi như người lạ. Thay vì ghét bỏ tôi, Akiyoshi đã chấp nhận lấy con người này của tôi. Và thế là, chỉ trong vòng hai tháng, những lời đồn thổi xung quanh về cô ấy cũng đã lan đến tôi.

Đây không phải là đời sống sinh viên tôi hằng mong muốn.

“Nhắc mới nhớ, câu lạc bộ Quan hệ quốc tế như thế nào vậy?”

“Mm, tớ có nhảy vào một buổi gặp mặt của họ, nhưng tớ không thấy hợp với nó lắm”, Akiyoshi nói, cười xòa cho qua, nhưng sự thật thì rõ mồn một trên mặt rồi kìa. Nhiều khả năng là mấy người tham gia có lẽ đã kết luận rằng họ không cần quan tâm đến Akiyoshi. Ít nhất thì có lần, tôi đã thấy một đàn anh khóa trên trực tiếp thể hiện sự khinh bỉ với cái cách mà cô làm gián đoạn cả buổi học. Tôi cũng có cảm giác là việc tương tự cũng xảy ra với cái mô phỏng LHQ trước đó luôn rồi.

“Cậu muốn đi xem thử cái khác nữa không?”

“Ừm, chúng ta vẫn là lính mới nên chắc có lẽ là phải làm bài lắm, với cả tớ nghĩ hai năm đầu cần chú tâm tới ý thức tự học…” Cô trải lòng, nhưng sự thất vọng thì rõ như ban ngày trên khuôn mặt.

“Nếu cậu muốn tham gia hoạt động đến thế thì sao cậu lại không tự tạo cái mới nhỉ.”, Tôi an ủi với chút đùa giỡn.

“Mmm!” Akiyoshi bỗng hét lên với cái miệng vẫn nhét đầy hamburger.

“…Cái gì?”

“Ý tưởng hay thật đấy!”

Cổ nuốt chửng miếng hamburger trong miệng, nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt dữ dội như mọi khi. Lúc ấy tôi nhận ra mình phạm sai lầm lớn rồi.

“Một câu lạc bộ…Đúng thế. Tớ có thể tạo một cái! Sao tớ lại chưa tình nghĩ về nó nhỉ?!”

Cô lôi ra một tập giấy nhớ và bắt đầu nghuệch ngoạc vài đường vào tờ giấy.

“Cứ quanh quẩn tìm người chấp nhận tớ vào đúng là tốn thời gian mà. Chả hiểu tại sao tớ lại chưa bao giờ nghĩ đến việc này đấy. Cảm ơn vì lời khuyên!”

Đôi má cô nàng ửng hổng lên trong sự phấn khởi.

“Không, ờ, đấy…không phải là ý của tớ.”

“Cậu nghĩ bao nhiêu người cần để có thể xin lập ủy ban nhỉ? Năm ư? Tớ phải xác nhận lại chính thức mới được, nhưng ở đây chúng ta đã có hai người rồi nên chắc chỉ cần thêm ba người nữa thôi nhỉ?”

“Này, cậu tính cả tớ trong đấy đấy à?”

“Ừm thì, tớ nghĩ là, cậu là người đề xuất nên ý tưởng ấy mà, Kaede! Và chúng là là bạn mà, không phải sao?”

Chúng tôi thậm chí đã đến giai đoạn mà Akiyoshi bắt đầu thi thoảng gọi tôi bằng tên rồi. Tôi cho rằng làm thế để bớt khó xử khi nhờ cậy hay cảm ơn tôi thì phải.

Tôi đanh mặt lại, vừa đủ để không nhấn chìm đi sự phấn khích của cô ấy.

“Có nhiều việc phải làm lắm đấy…”

“Ý tớ là, ban đầu chúng ta sẽ có mấy hoạt động mà không bị nhàm chán với chỉ hai đứa mình thôi đã. Cậu không phải làm gì việc gì mà khiến cậu không hài lòng đâu. Chúng ta có thể để số lượng hoạt động rộng ra mà. À, chúng ta phải bám sát nguyên tắc nữa đó nha, để không bị coi như mấy tên người lớn kì lạ.”

Trí tưởng tượng của cô nàng đã đến vô cực luôn rồi, thế nên trước mắt cổ còn chẳng có điểm đến nào cụ thể nữa kìa, và tôi thì lại có được cái vinh dự ngồi ở ghế trên.

“Um, vậy châm ngôn nhiệm vụ của câu lạc bộ là…?”

“Trở thành hình mẫu lí tưởng của bản thân trong vòng bốn năm học.”

“A.”

Cô nàng này thực sự đầy ắp mấy câu châm biếm đáng xấu hổ này à, tôi nghĩ. Tôi còn thấy ngượng thay cho cổ đến nỗi suýt nữa đã tự cười phá lên, may là vẫn ngừng được. Tôi vẫn có những nguyên tắc của riêng mình chứ.

Để mà nói thì, tôi có cảm giác tôi đang bị lùa vào cái tổ chức kì lạ nào đó chỉ vì lỡ đồng cảm với nỗi sầu của cô bạn (trên lí thuyết). Vậy nên tôi có hỏi một câu có hơi chút coi thường, cùng với đó là sắc thái như thể nhắc nhở rằng nó không phải như vậy.

“Cậu biết đấy, tớ đã luôn tự vấn rằng làm sao cậu có thể sống với những ý tưởng tham vọng viển vông như vậy đấy.” Cái tôi muốn là thể hiện rằng tôi không có khả năng để làm điều tương tự với cổ, nên tôi sẽ không tham gia.

“Ước muốn ấy không viễn vông mà, đấy là giấc mơ sâu thẳm trong trái tim tớ đấy! Nhưng, ý tớ là , trở thành người mà bản thân mong muốn thì chẳng phải mọi người ai cũng muốn sao?”

Không hẳn.

Hiển nhiên là bạn phải nghĩ đến những việc mình làm sau khi tốt nghiệp đại học rồi. Tôi chí ít thì cũng không dành cả ngày để nghĩ về cái bản thân lí tưởng như là Akiyoshi đã nói trước đó.

“Hm, ý tớ là, tớ không thể nào suy nghĩ theo chiều hướng lạc quan như vậy được.”

“Đấy mà là lạc quan á? Thật ra ấy nhé, nếu tớ phải nói về nó ý, thì việc nhìn vào bản thân của hiện tại một cách thiếu thiện cảm thì mới là cách nghĩ tiêu cực ấy. Nếu tớ có trở thành dạng người lớn mà tớ không thích kiểu mấy tên độc tài làm thỏa mãn người khác ấy, thì tớ thà chết đi còn hơn.”

Với một người bạn trên danh nghĩa của cô ấy, việc cô trở thành dạng người như thế sẽ làm mọi thứ dễ thở hơn rất nhiều.

“Với cả, tớ đoán là trở thành hình mẫu lí tưởng của bản thân sẽ chỉ viển vông nếu cậu tưởng tượng mình là siêu anh hùng hay gì đó đại loại vậy thôi. Nhưng mấy mong muốn nhỏ nhoi hơn hoàn toàn có thể mà. Như thể sống với triết lí cá nhân ấy!”

“Triết lí cá nhân?”

“Đúng rồi. Là cái triết lí cậu không bao giờ được bỏ qua. Nó quan trọng đến thế đấy. Cậu nên có ít nhất một nguyên tắc như vậy.”

Tôi ngậm miệng và lảng ánh mắt đi khỏi ánh nhìn kiên định của cô ấy.

Triết lí cá nhân.

Những cái quy tắc mà tôi sống cuộc đời này dựa trên chúng đã in sâu vào trong tôi. Tuy nhiên, tôi không chắc liệu nó có phải là thứ có thể dễ dàng nói ra như vậy không. Thứ duy nhất thúc đẩy tôi chính là khoảnh khắc mình nhận ra rằng thứ duy nhất bị mất đi khi đối mặt với lời lẽ của cô chính là thời gian tôi phải nghe cổ phân tích. Vậy nên, tôi quyết định nói với cô ấy châm ngôn sống của đời mình.

“Tớ không biết đây có phải là triết lí cá nhân không, nhưng mà tớ luôn cố cẩn thận để không quá thân thiết hay trực tiếp bác bỏ ý kiến của người khác, tớ đoán vậy. Chỉ cần vẫn còn như vậy, khả năng tớ làm mất lòng người khác sẽ giảm đi, đồng thời bản thân tớ cũng sẽ được bảo vệ.”

Tôi vẫn còn nhớ như in khuôn mặt của Akiyoshi khi cô nghe được lời tự thuật ngắn gọn mà khô khan ấy. Đôi mắt cô mở to, vòm miệng ngậm chặt lấy nhau. Tôi khá chắc rằng triết lí này với Akiyoshi, người luôn lớn tiếng nói lên ý kiến của mình về trở thành con người mình mong ước là hoàn toàn đối lập nhau. Hiển nhiên là cô ấy sẽ không biết phải nói gì thôi, tôi chắc luôn.

Thế nhưng, thay vào đó, cô ấy lại nói, “Wow, cậu thật tuyệt thật nhỉ.”, với đôi mắt vẫn đang mở to. “Thế có nghĩa là cậu sẽ không làm tổn thương bất kỳ ai phải không? Tớ không biết là cậu có những suy nghĩ như vậy đấy. Kiểu, cái quái gì vậy? Cậu thực sự là một chàng trai tốt đấy, Kaede.”

“Tớ không nghĩ đấy gọi là chàng trai tốt đâu.”

“Không, quá tuyệt ấy chứ! Wow…thật sự đấy, cách nghĩ ấy tuyệt lắm.” Cô khịt mũi, gật đầu tỏ vẻ thâm thúy.

Chưa từng có bất kỳ ai nhìn nhận về tôi như vậy. Một lần nữa, cô ấy lại nhìn tôi với tôi mắt to tròn vành vạnh ấy. Bất cứ khi nào cô ấy như vậy là tôi lại không tài nào lơ đi ý kiến của cô được. Khá là xấu hổ khi phải thừa nhận, nhưng tôi đã nhận ra rằng, ở đâu đó trong trái tim tôi, ở một góc nào đó vẫn còn chứa đựng lòng tốt ở trong đấy.

“Đi mà, cậu phải cùng tớ thành lập chứ”. Ánh nhìn ấy còn chứa đựng khát khao cháy bỏng hơn cả trước.

“…Tớ thực sự ghét phải ra mặt, thật đấy.”

“Ừm, thế thì, trong bí mật được không. Nếu điều ấy có thể làm cậu chấp nhận thì nó sẽ trở thành câu lạc bộ ngầm vì cậu.”

“Câu lạc bộ ngầm á?” Tôi thốt lên theo phản xạ khi nghe được lời đề nghị trẻ ranh này từ cô nàng.

Dù sao thì Akiyoshi cũng thấy xấu hổ vì lời vừa nói ra, cô lảng mắt đi rồi khua khua tay trước mặt với, “Ừm, kiểu kiểu vậy…”. Tôi không thể ngăn bản thân mình mỉm cười khi thấy cô nàng bối rối khác thường như vậy.

“Ừm, tớ sẽ cân nhắc.”

“Được thôi.”

“Thế vậy, tên của cái câu lạc bộ ngầm này là gì đấy?”. Tôi nửa cợt nói.

Akiyoshi chu môi ra rồi chỉ vào cái áo phông của tôi nói, “Một thứ gì đó mà còn người chưa có ý tưởng gì về công dụng hay mục đích thì sao?”

“Moai á?"

Ở mặt trước cái áo phông của tôi, cái mà tôi tưởng nó ở đâu đó, lại có in hình một bức biếm họa Moai trên ngực. Giống với bản thân tôi, không hề muốn định hướng bản thân theo bất kỳ con đường nào cả, cái sự mơ hồ ấy làm tôi thư thái đến lạ.

Tôi chắc rằng đó chính là ngày mọi thứ bắt đầu. Kể từ ấy, thời gian tôi dành cho Akiyoshi nhiều hơn bao giờ hết, và có lẽ như cái sự giả vờ trong mối quan hệ giữa hai chúng tôi đã hoàn toàn tan biến. Đây không phải là cuộc sống sinh viên tôi hằn mong muốn ngay từ đầu rồi, thế rồi kể từ đây, những ngày tháng vui vẻ đã bắt đầu. Không cần biết tôi có im lặng hay bị động đến mức nào, Akiyoshi luôn tìm ra những gì mới mẻ xen giữa những thứ tầm thưởng để mà tận hưởng những ngày tháng ấy.

Và rồi, một ngày kia…

“Kaede!”

“Hm?”

“ Nói ‘cheese’ nào!”

Trong lúc tôi ngồi cạnh Akiyoshi trong giảng đường như thường lệ, cô bỗng nhiên gọi tên tôi và ôm lấy khuỷu tay tôi, chụp lấy một bức selfie bằng chiếc máy ảnh trước cả khi tôi nhận ra chuyện gì đang diễn ra.

“Hửm? Cậu chụp ảnh để làm gì vậy?”

“Tớ vừa mới mua cái máy ảnh này xong. Xịn đét đúng không? Tớ sẽ gửi cậu bức ảnh ấy sau!”

“Chụp thử á?”

“Đúng rùi. Bây giờ tớ có thể chụp hình lúc nào tớ muốn rồi, thế nên tập dượt chút cũng tốt mà ha.”

Khi tôi nhận được file bức ảnh ấy, tôi thấy mình trong ảnh đang bối rối nhìn về phía Akiyoshi, trong khi trên khuôn mặt cô là nụ cười quen thuộc. Kể từ ấy, việc chụp ảnh đã trở thành một phần của hoạt động trong Moai, nhưng giờ nghĩ lại, đó là bức ảnh duy nhất mà hai đứa bọn tôi chụp chung.

Rồi, một lần khác…

“Xong rồi!”

“Cái gì đây?”

Tôi cầm lên món đồ cô đưa, và có vẻ như nó là một cái móc chìa khóa. Trên cái móc có in hình của bức tượng Moai theo lối cartoon.

“Xịn xò con bò phải không? Chúng ta có thể đeo nó lên balo như là huy hiệu thành viên vậy.”

“Ờ…không phải câu lạc bộ ngầm là phải ẩn trong bóng tối sao?”

“Geez, cậu vẫn còn nhớ à? Không sao mà, Kaede! Tớ sẽ là người đeo nó, còn cậu chỉ việc bảo quản nó thật tốt thôi.” Từ đấy trở đi, Akiyoshi đã luôn luôn gọi thẳng tôi bằng tên. Dù sao thì đến cuối tôi cũng vẫn gắn cái móc ấy vào chìa khóa của tôi mà cô ấy không hề hay biết.

Rồi một lần nữa.

Lại một lần nữa.

Rồi lại một lần nữa.

Tôi nhận ra Akiyoshi dành phần lớn thời gian của mình trong trường với tôi, và chỉ đúng một lần, tôi có hỏi.

“Cậu không đi chơi với mấy cô bạn nữ bao giờ à?”

“Tớ thích đi chơi với mấy anh chàng như cậu hơn. Cậu không cần phải để ý mấy thứ cỏn con vậy đâu.”

Có lẽ Akiyoshi thực sự có rất ít người để có thể gọi là ‘bạn’, và tôi cũng hiểu rằng các mối quan hệ với phái nữ thực sự khó nhằn với một người như cô ấy.

Đã rất nhiều lần, nụ cười đã không còn ở trên môi cô. Có những lần khuôn mặt cô ấy cứng lại khi đọc bản tin, và cũng có những lần cô tức giận với ý kiến của người khác, nhưng rồi lại nhanh chóng tự giễu bản thân để mà cắt đứt những suy nghĩ ấy. Trước khi tôi được biết về những mặt ấy, tôi đã nghĩ quá lên, cho rằng mình trên tránh tiếp xúc với người như cô ấy. Những hành động đầy xấu hổ, sự dại khờ trong cô, cũng như khát chạm được đến lí tưởng của bản thân đang cháy bỏng trong hình hài ấy ẩn giấu sau sự thật, là những thứ tôi sẽ không bao giờ chia sẻ với ai.

“Dù sao thì, Kaede, cảm ơn cậu vì đã chấp nhận tớ”. Bỗng một ngày cô ấy nói với tôi như vậy, chắc là khoảng một thời gian sau cuộc gặp đầu tiên của cả hai. Tôi nghĩ lúc ấy là khi chúng tôi trở về sau chuyến đi tới mấy cái bảo tàng.

“Cậu có ý vậy là sao?”

“Ừm thì, ý tớ là, có lần cậu đã bảo tớ rằng cậu sẽ cố tránh thân thiết với mọi người để mà không làm tổn thương họ phải không. Thế nên, tớ rất biết ơn khi cậu đã coi tớ như một người bạn, trong khi cậu hoàn toản có thể lờ tớ đi khi mà tớ nói chuyện với cậu lần đầu tiên mà. Nếu thiếu cậu chắc trong trường tớ cô đơn lắm.”

Ngay sau đấy, tôi bắt đầu nghĩ quá kiểu sao cô ấy có thể nói được mấy câu xấu hổ như thế ra được nhỉ. Akiyoshi đúng là kiểu bạn bè có thể nghĩ đến những thứ như vậy và nói toẹt ra luôn.

“Oooi, kì quặc. Sao cậu tự nhiên lại nói vậy thế?”

“Bất lịch sự quá vậy. Tớ đang mở lòng mình mà.”

Tôi vẫn nhớ cái cách hai người cùng nhau cười đùa ngày hôm ấy.

Thế nhưng, nụ cười ấy của Akiyoshi đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa rồi.

***

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

田んぼ-đồng lúa Đồng ruộng 端っこ- bờ rìa 田端楓 モデル ユエン