Đêm khuya tĩnh lặng, quán trọ tại thị trấn Avik đột nhiên trở nên hỗn loạn.
“Nhanh lên, cậu sang bên kia tìm, đừng có để cô ta trốn mất!”
“Bên đó chưa được kiểm tra, đi theo tôi!”
Dưới ánh đèn vàng dịu lấp ló bên trong quán trọ. Những lính canh trong bộ giáp bạc hông đeo trường kiếm lục lọi khắp nơi, vội vã.
Còn kẻ gây nên tất cả những chuyện này, Verose, thì đã chạy lên tới tầng năm của quán trọ, trong lòng hối hận không nguôi.
Trước kia, Verose đã từng là một gã đàn ông trẻ khỏe tới từ Blue Star, nhưng chỉ sau một tai nạn nhỏ, chả hiểu tại sao ‘cô’ lại chuyển sinh sang thế giới này, nơi mà phép thuật hiện diện.
‘Cô’ đã nghĩ mình sẽ được như bao nhân vật chuyển sinh khác, trở thành anh hùng rồi dẫn dàn harem của mình đi đánh bại Quỷ Vương, đem lại hoà bình vĩnh cửu cho thế giới.
Nhưng đời đâu như là mơ? Đừng có nói đến việc làm anh hùng đi, giờ ‘cô’ còn chẳng phải là con trai đến cả con người còn không phải cơ chứ!
‘Cô’ đã chuyển sinh thành một con quái vật!
‘Cô’ giờ là cái thể loại mà mấy mạo hiểm giả hay anh hùng đánh bại trên đường đi ấy, thứ mà sẽ được dùng làm nô lệ cho quỷ vương, thứ chủng loại đáy xã hội của thế giới này!
Thôi thì ít nhất không biến thành một con slime màu xanh là hay rồi, mà là trở thành một con quái vật nhìn không khác gì con người—
Ánh trăng thanh tịnh phả xuống hành lang nhỏ, mái tóc của cô sâu thẳm như bầu trời đêm, khẽ bay nhẹ trong gió như một dòng sông đen đang chảy nhẹ nhàng, khẽ lung linh dưới ánh sáng mờ nhạt.
Điểm thêm vào đó còn là chiếc dây buộc tóc màu đỏ càng khiến cho cô thêm vẻ bí ẩn.
Đôi mắt cô như những viên đá quý, toả ra một ánh đỏ nhè nhẹ đầy quyến rũ. Nhờ ánh trăng thanh, mắt cô phản chiếu một vẻ xinh đẹp rạng ngời.
Có lẽ chỉ cần một cái chớp mắt, vô số người có thể quỳ xuống dưới chiếc váy màu lựu của cô.
Nếu mà có người con gái nào như vậy xuất hiện trước Verose, cô chắc chắn sẽ tán tỉnh cô ấy và cho cô ấy biết sự quyến rũ của một người đàn ông là như thế nào.
Nhưng lại thêm lần nữa, đời thì không như mơ, đây lại chính là bản thân cô mới đau.
Cứ lúc nào cô nghĩ về nó là lại có một cảm giác mất mát hiển hiện trong lòng, rất khó chịu.
Hơn nữa do là một con quái vật, cô không những phải ăn ba bữa một ngày như con người mà còn phải thỉnh thoảng ăn thịt quái thú để bổ sung ma lực nữa.
Lý do cô bị lính canh đuổi cũng là như vậy đấy, lẻn vào nhà trọ, xực mấy con quái thú họ nuôi rồi giờ bị đuổi, đến khổ.
Nhưng đây không phải lỗi của cô, Verose đâu có biết rằng con người có thể nuôi quái thú!
Quái thú trong này không giống trong những câu truyện ngoài kia, hầu hết bọn chúng đều cực kì thông minh và nguy hiểm.
Người bình thường thấy là muốn chạy cho lành rồi chứ ở đấy mà nuôi.
Bỗng dưng cô nghe thấy tiếng của mấy tên lính canh từ phía sau, Verose hốt hoảng. Thấy bên trái hành lang là một căn phòng vẫn còn sáng, cô không do dự mà mở cửa phóng vào luôn.
Nơi đây là một phòng tắm, sương mù trắng toát phủ khắp căn phòng. Dưới bồn tắm nổi lềnh bềnh những cánh hoa trắng tuyết. Tại đó có một người phụ nữ quay lưng lại với cô, mái tóc trắng xõa xuống bồn tắm còn lấp loé vài giọt nước nhỏ.
Tấm lưng mịn màng của cô lộ ra dưới từng lợn tóc, từ cô ấy toả ra một hương thơm đặc biệt tràn ngập nơi đây.
Bình thường Verose đã đứng chôn chân tại chỗ vì cảnh đẹp rồi đấy nhưng tiếng bước chân ngoài kia không cho cô làm vậy, cô không còn thời gian suy nghĩ nữa!
Lao thẳng đến mép của bồn tắm rồi, dưới ánh mắt bối rối của người phụ nữ, cô nhảy vào bồn tắm luôn, hạ thấp mình xuống chỉ để lại cái đầu nổi lên.
Rồi, Verose bắt gặp ánh mắt xanh nhạt của phía bên kia.
Thật thanh lịch làm sao, thật lạnh lùng, cao quý làm sao, vẻ mặt điềm tĩnh của cô như những bà chúa tuyết bước ra từ những câu truyện, sống sâu trong những ngọn núi băng giá đầy lạnh lẽo, quá đỗi xinh đẹp và thiêng liêng, dường như chỉ nên được ngắm nhìn từ xa chứ không được chạm vào.
Hơn nữa…
Di chuyển tầm mắt một chút, Verose có thể nhìn thấy cơ thể trắng như tuyết của người phụ nữ.
‘Đừng có nhìn vào thứ mày không nên nhìn tôi ơi!’
Nghĩ vậy, cô liền quay đi chỗ khác nhưng trái tim vẫn đang đập liên hồi, đôi má còn ửng hồng đã phản bội lại suy nghĩ của cô.
“Cô ta đâu?”
“Cô ta đi đâu rồi?!”
“Lên tầng sáu tìm!”
Lính canh vẫn ồn ào bên ngoài cánh cửa, theo với đó là những bước chân hỗn loạn.
Thấy vậy người phụ nữ khẽ hé mở đôi môi mỏng manh, dường như sắp nói gì đó, nhưng Verose đã che miệng cô lại và khẽ nói vào tai.
Chà, cô đã định làm mấy hành động đáng thương để tìm kiếm sự cảm thông rồi đấy, nhưng thấy lính ngoài cửa hãi quá, chả nghĩ được gì nên lời cô nói thành thế này đây.
“Suỵt! Chị à, chị cũng đâu muốn bị người khác nhìn lúc đang khoả thân đâu đúng chứ?”
Sương trắng bốc lên từ bồn tắm, ẩm ướt, phả vào chiếc cổ như thiên nga của người phụ nữ. Cô cau mày, do dự một lúc nhưng rồi cũng hạ mí mắt xuống, không nói gì thêm.
Thời gian dần trôi qua, tiếng bước chân ngoài hành lang cũng dần biến mất.
Sau khi chắc chắn rằng đã không còn ai, Verose mới buông tay ra khỏi miệng người phụ nữ, vỗ ngực nhẹ nhõm.
Sau khi đứng dậy khỏi bồn tắm, cô nói một cách biết ơn.
“Cảm ơn chị nha, nhờ chị mà tôi mới không bị bắt á! Nếu chúng ta còn gặp nhau trong tương lai, tôi chắc chắn sẽ trả ơn chị!”
Những lời hứa qua loa thoát ra khỏi miệng Verose một cách nhẹ nhàng.
“Vậy sao?”
Một giọng nói bình tĩnh vang lên, rồi đột nhiên cổ tay cô bị người phụ nữ nắm lấy. Với một cú kéo, cô đã ngã xuống lại bồn tắm.
Nước bắn tung tóe khắp nơi, người phụ nữ giơ cánh tay của Verose lên đến lúc khuôn mặt bé nhỏ của cô nổi lên khỏi mặt nước mới nói tiếp.
“Kẻ biến thái đã lao vào phòng tắm của ta, ngươi mau đi cùng ta tới sảnh phán xét nào.”
“Ấy đau! Chị ơi, chị nhầm rùi! Em không phải biến thái…”
Người phụ nữ trông mảnh khảnh, yếu đuối vậy chứ chỉ khi chạm vào mới hiểu cổ mạnh tới nhường nào. Cổ tay của Verose bị vặn mạnh, khuôn mặt đầy đau đớn.
Gãy đó, tay tôi thực sự sẽ gãy đó!
Verose hiểu chứ, chẳng ai thích đột nhiên có một người lạ mặt xông vào phòng tắm của mình cả. Nhưng hiểu lầm rồi! Cô thề với lương tâm là mình không phải biến thái!
Rốt cuộc thì thứ gì người phụ nữ có cô cũng có mà… chỉ là của người phụ nữ không to bằng cô?
Nghĩ vậy, Verose liếc nhìn người phụ nữ nhưng liền bị phát hiện, cô ấy liền lấy tay che ngực, đôi mắt đầy cảnh giác.
…Có vẻ lại bị hiểu nhầm rồi. Phải giải tích nhanh thôi.
“Ừm, chị à, em không quan tâm đến người nhỏ hơn mình đâu… Tất cả chỉ là tai nạn mà thôi…”
Nửa chừng câu nói, cô đã có thể cảm nhận rõ ánh mắt của người phụ nữ đè lên ngực mình, hơn nữa còn chất chứa thêm một ít sự tức giận nữa.
Cổ tay cô thì ngày càng đau hơn…
Dường như sắp khóc, cô vội vàng giải thích lại.
“Ugh, em không có coi thường bộ ngực đó đâu, mỗi người một vẻ mà, biết đâu chị lại là bông hoa nở muộn thì sao…”
Lần này không chỉ là ánh mắt nữa mà cả khuôn mặt người phụ nữ tối sầm lại luôn.
“… À ừm thì, đúng là chị có nhỏ hơn tôi thật nhưng mà so với những người khác nó vẫn khá to mà! Ngực chị không nhỏ đâu…”
“…Ngực nhỏ cũng có cái lợi riêng mà như là, như, ờm… như là có thể mặc vừa nhiều quần áo hơn này…”
Thực sự thì, Verose đã nghĩ là ngực nhỏ lợi hơn thật. Sau khi chuyển sinh, cô đã phải vật lộn với mấy bộ quần áo do bộ ngực của cô.
Không giống như hồi làm con trai, giờ cách ăn mặc của cô rất giản dị.
Tuy nhiên, cô càng nói thì gương mặt người phụ nữ càng tối hơn.
“Mmph!”
Cô nắm lấy miệng Verose, nghiêng người về phía đó và nói.
“Thêm câu nữa là mất miệng, nghe chưa.”
… Im lặng là vàng. Verose không dám tưởng tượng việc mà cô ấy sẽ làm trong cơn thịnh nộ nữa.
Sau loạt sự kiện, cô chẳng buồn đi tắm nữa. Cô đứng dậy, đặt một ma pháp trói buộc lên người Verose rồi đi vào khu vực thay đồ.
Những giọt nước trượt xuống cơ thể mỏng manh, rơi từng giọt dưới bàn chân ngọc bích. Sau lưng, Verose kìm nén bồn chồn, quan sát lại ma pháp trói buộc.
…Loại ma pháp này có lẽ sẽ hiệu quả với con người chứ với cô thì không đủ tuổi.
Có lẽ là do người phụ nữ không biết cô là một con quái vật nên không biết gốc rễ sức mạnh của cô. Nếu không thì ma pháp trói buộc sẽ không đơn giản tới mức này…
Vậy nên là giờ cô phải cân nhắc liệu đây có phải là thời cơ tốt nhất để bỏ chạy hay không.
Khu vực thay đồ cũng nằm gần phòng tắm thôi. Tại đó có một giá treo với vài chiếc khăn trắng và váy, có lẽ đó là đồ mà người phụ nữ sẽ mặc.
Nếu giờ mà chạy thì cũng khó nói là liệu cô có bị bắt lại luôn không…
Nhưng nếu cô lấy trộm đồ kia thì sao?
Có ai muốn chạy long nhong trong lúc khoả thân đâu cơ chứ?
“Muốn bắt tôi à, còn non lắm chị gái ạ.”
Phá bỏ ma pháp, Verose lập tức phóng vượt qua người phụ nữ tiến tới khu vực thay đồ, ôm tất cả áo, váy và khăn rồi vọt ra khỏi phòng tắm.
Thấy vậy, người phụ nữ chỉ biết khịt mũi, theo bản năng muốn đuổi theo cơ mà Verose lại thò đầu vào vẫy mấy cái váy rồi cười nói.
“Đừng có đuổi theo tôi, chị cũng đâu muốn bị mọi người thấy đang khoả thân đúng chứ?”
Vội vàng lấy tay che ngực rồi lùi lại một chút, trên mặt xinh đẹp của cô đã có chút xấu hổ. Chưa bao giờ cô bị lừa tới mức này, chỉ muốn nắm lấy Verose và xé ra thành từng mảnh.
Hơn nữa cô càng tức hơn khi nghe thấy câu cuối của Verose.
“Mới cả á! Tôi không để tâm đến mấy người ngực nhỏ đâu!”
Nhìn cô gái mặc đồ đen mất dần về phía bóng tối, người phụ nữ đóng sầm cửa phòng tắm lại, ánh mắt thật lạnh lẽo, dường như không khí quanh cô cũng đang dần đóng băng.
“Đồ khốn biến thái chết tiệt, ngươi cứ đợi đấy…”