Từ mặt đất vươn lên bầu trời, một tòa tháp trắng tinh khôi.
Cao vượt qua cả tầm bay của những chú chim, thậm chí chạm tới bầu trời phía trên những đám mây. Từ xa nhìn lại, ngọn tháp này được gọi là “Thiên Kết Cung” bởi vì nó dường như kết nối bầu trời với mặt đất——
“… Thật hoài niệm.”
Ignid thở dài một tiếng, khẽ thì thầm.
Trên một ngọn đồi nhỏ trong khu vực tự nhiên, gần khu cư trú. Nơi chỉ có cối xay gió lặng lẽ quay, một mình Ignid trong bộ trang phục đen như tượng đá đứng bất động.
“… Thật sự khiến người ta cảm thấy quá hoài niệm.”
Dưới chiếc mũ, anh ta nở một nụ cười nhạt, đôi tay mở ra như muốn ôm lấy hư không.
“Những ký ức sống trong tòa tháp đó, những hồi ức với Sheltis, giờ đây giống như giấc mơ tan biến thành bọt nước. Chỉ có quá khứ là vừa yêu vừa hận…Nhưng, chẳng bao lâu nữa… mọi thứ sẽ trở lại như cũ, tôi sẽ lấy lại mọi thứ từ tòa tháp đó.”
Mái tóc vàng nhạt đung đưa trong gió.
Anh ta nhẹ nhàng ấn vành mũ, không để cho chiếc mũ đen bị gió thổi bay đi
——
“Phải không, Tinh thể cấm kỵ? Đã một ngàn năm trôi qua từ khi anh truyền bí thuật phong ấn ‘Uế ca địa đàng chi viên’ cho Nữ hoàng Sara. Giờ đây cuối cùng cũng. xuất hiện người mà cô đã chờ đợi từ lâu. Một chàng trai được âm thanh trong eden che chở, người duy nhất có thể tiêu diệt Uế ca địa đàng chi viên rồi giải phóng cô——”
Ignid bặm nhẹ đôi môi hồng nhạt của mình. “Nhưng tôi sẽ không cho phép điều đó xảy ra.”
Như một gợn sóng lan ra từ một giọt nước rơi xuống mặt hồ. Một lời nói sâu lắng, đầy bình tĩnh.
“Kể cả việc Sheltis tiến vào Uế ca địa đàng chi viên, hay việc Uế ca địa đàng chi viên bị tiêu diệt, tôi cũng không đồng ý. Vậy nên, Tinh thể cấm kỵ, cô hãy mãi mãi ngủ yên ở ‘nơi đó’. Bởi vì thế giới này sẽ không có phép màu hay khả năng để đánh thức cô đâu.”
Trên đồi.
Ignid chăm chú nhìn lên đỉnh tháp biến mất trong những đám mây.
“Sheltis, anh có cảm nhận được không? Kẻ duy nhất bi thương bị ruồng bỏ trên thế giới này. Biết về bản thân, biết về quy luật của thế giới, anh sẽ đi về đâu đây?”
Gọi tên chàng trai mà anh ta đã bỏ lại trong khu vực tự nhiên, Ignid quay người. lại.
Sau đó, anh ta bước xuống ngọn đồi nơi có thể quan sát toàn bộ khu cư trú, tiến về phía tòa tháp.
“Cũng đã ba năm rồi tôi chưa trở về Thiên Kết Cung…Một khoảng thời gian thật dài.”
…Roạt.
Âm thanh nước bắn tung tóe từ nơi xa. Chỉ một giọt nước chạm vào vật thể tạo ra âm thanh. Sự êm dịu ngấm vào không gian yên lặng này.
——
Tuy nhiên, Tinh thể cấm kỵ biết rõ đó chỉ là ảo thanh xuất hiện trong trí nhớ của chính mình.
Bởi vì đây là một thế giới không có ánh sáng, không có âm thanh, thậm chí cả thời gian cũng ngừng trôi.
Uế ca địa đàng chi viên.
Thế giới bị phong ấn sau khi biến bản thân thành lõi của kết giới.
——
Một cô gái trẻ nhắm mắt lại, ôm gối cuộn tròn. Cơ thể cô trần truồng, mái tóc dài đỏ rực như tấm áo choàng phủ kín thân thể.
“… Đau quá…”
Kết giới “Kết giới băng kính” được cô dồn hết sức mạnh tạo ra. Để phong ấn Uế ca địa đàng chi viên, cái giá phải trả là cơn đau vượt qua cả cái lạnh thấu xương đang xâm nhập vào cơ thể.
Tuy nhiên, nếu không trả cái giá khủng khiếp này—— “… sara… Tiếng thở dài của cô…thực sự quá lớn…”
Nhờ cái giá đó, cuối cùng cô đã thành công đóng băng Uế ca địa đàng chi viên.
Cô truyền bí thuật Kết giới băng kính cho Nữ Hoàng Sara, rồi bản thân trở thành lõi của kết giới và phong ấn Uế ca địa đàng chi viên. Đây chính là sứ mệnh của người bảo vệ thế giới, Tinh thể cấm kỵ.
“… Nhưng.”
Trôi nổi trong không gian tối tăm tựa đáy nước lạnh, Tinh thể cấm kỵ ôm gối, đôi tay khẽ run.
“Thật ra…tôi…”
Một lời thì thầm không thành tiếng. Thanh âm vỡ vụn, những tiếng nức nở nhỏ nhẹ— những âm thanh của sự khóc than.
“… Chị… Chị ơi…em…”
Cô nhắm mắt lại, những giọt nước mắt lăn xuống.
Chúng trượt qua má, rồi rơi xuống…không, ngay cả trước khi rơi xuống, chúng đã hóa thành những giọt nước đóng băng.
——
Đôi môi như muốn nói điều gì, nhưng không thể thốt ra âm thanh nào. Thay vào đó, chỉ là những từ ngữ vụn vỡ ——
“Sheltis…anh….”
Lời độc thoại dành riêng cho một chàng trai.
Từ Uế ca địa đàng chi viên, truyền tới Lục địa trôi dạt xa xôi trên không.
“Anh sẽ là người quyết định, quyết định số phận của thế giới đóng băng này.”