Hyakuren no Haou to Seiyaku no Valkyria

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 322

Vol 1 - Chương 05

Tộc Móng vốn là một nhánh của nhánh của tộc Lợn Rừng - một gia tộc có ảnh hưởng rất lớn khắp cõi Álfheim nhưng rồi họ đã trở thành một gia tộc nhỏ bằng cách sống ẩn nấp ở vùng xa xôi nhất của Álfheim - nơi cũng vô tình là miền cực tây của Yggdrasil.

Sau đó, tộc trưởng đương nhiệm của tộc Móng - Yngvi đã thăng tiến lên vị trí đó thông qua việc nuốt chửng toàn bộ những tộc xung quanh gia tộc chính Lợn Rừng để rồi đưa tộc Sừng trở thành một trong Thập Đại Gia tộc hùng mạnh của Yggdrasil.

Lại nói về Yngvi, ông ta là người đã phục hưng tộc Móng năm nay cũng đã 36 tuổi. Cơ thể ông ta vẫn tràn ngập sức mạnh của tuổi thẻ nhưng đồng thời cũng ẩn chứa trong đó là cứng cỏi cũng như sự xảo quyệt mà kinh nghiệm đem lại. Và với tâm trí cũng như sức khỏe như vậy nên cũng không hiểu khi nó càng kích thích ham muốn quyền lực của ông ta. Dù đã thâu tóm được toàn bộ những nơi có thể thâu tóm được nhưng chừng đó lại chỉ càng khiến tham vọng càng lớn hơn mà thôi.

Nếu hắn có được những mảnh đất màu mỡ của tộc Sừng xung quanh lưu vực sông Körmt thì sẽ chẳng nghi ngờ gì khi tộc Móng sẽ phát triển theo cấp số mũ và rồi con đường đến Thánh chế và Ásgarðr sẽ như mở ra trước mắt họ.

Móng tộc đã chờ đợi sơ hở này từ lâu rồi và họ cũng nhận ra rằng tộc Sói không chỉ đang chiến tranh với tộc Sừng mà tộc Sói đã hoàn toàn nghiền nát được tộc Sừng.

Hơn nữa, họ đã nhận được tin báo từ gián điệp rằng tộc trưởng tộc Sừng đang bị giam cầm ở tộc Sói và thậm chí cả phó trưởng tộc cũng đã rời đi để điều tra về tình trạng của cô ấy. Chính điều đó đã mở ra một cơ hội ngàn vàng mà họ hằng mong đợi từ lâu.

Và sự thật là những gì tộc Sừng có thể làm được cho đến bây giờ cũng chẳng thể gọi là kháng cự được khi Móng tộc nhanh chóng chiếm hạ 3 pháo đài. Đúng là Yngvi cảm thấy mọi chuyện thất vọng và tẻ nhạt nhưng hắn chẳng hề than thở mà thay vào đó là dẫn quân tiến đánh thủ của tộc Sừng, Fólkvangr.

“Heh heh heh!” hắn cười khúc khích. “Điều này chứng tỏ trời đang muốn ta lên làm Lãnh đạo Tối cao đây mà.”

Một câu nói đơn giản nhưng cũng chứa đầy sự kiêu ngạo. Thường thì, sự bất an khi ở đỉnh điểm sẽ bắt đầu trượt dốc nhưng với một lãnh đạo tộc Móng luôn tràn đầy tự tin thì những người dưới quyền hắn ta cũng chẳng hề cảm thấy run sợ hay hãi hùng gì. Và chính cái sự tự tin có thừa đó cũng chính là một kĩ năng trong việc lãnh đạo.

Như một cách để kìm hãm đi ham muốn cưỡng đoạt, Yngvi hướng dẫn cho binh lính của mình nghỉ ngơi, “Tối nay chúng ta sẽ hạ trại ở đây nhưng cũng đừng có lơ là cảnh giác đấy.”

Nói không ngoa chứ Yngvi là một chiến tướng với đã kinh qua nhiều trận chiến nên hắn hiểu đến tận xương tủy của mình rằng chỉ một sơ suất nhỏ ở nơi chiến trường này thôi cũng có thể đồng nghĩa của với án tử. Vậy nên hắn không ngu ngốc đến mức tiếp tục hành quân mặc kệ sự mệt mỏi của binh linh chỉ vì lòng kiêu hãnh của mìn. Và hắn cũng cần có sự phục vụ từ con cái hay cháu chắt của những người nên không thể để họ chết một cách vô ích được.

Đang bàn tính nước đi tiếp theo trong một căn lều đã được dựng lên, Yngvi đột nhiên nhận ra thứ gì đó từ những người lính ở phía sau.

“Hm?” hắn lẩm bẩm. “Cái….?”

Ngay khi hắn vừa bắt đầu tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Bwoooooo! Bwooooooo!!!

Một âm thanh ầm ĩ đang vang vọng khắp khu vực này - là âm thanh của tộc Sừng báo hiệu một cuộc tấn công.

“Chà, chà! Không ngờ chúng dám đánh phủ đầu đấy!” khóe miệng của Yngvi nhếch lên thành một nụ cười mỉa và hắn giơ chân lên khi cứ nghĩ rằng tộc Sừng sẽ chỉ biết đóng chặt cổng lại như một con rùa chỉ biết rụt cổ không dám ló mặt ra người.

Tuy nhiên đây lại chính xác là thứ mà Yngvi đang mong chờ vì để thực hiện một cuộc vây thành sẽ rất mất thời gian.

Vì sở hữu một lãnh thổ rộng lớn nên số lượng quốc gia có chung đường biên với tộc Móng lớn hơn tộc Sừng rất nhiều nên nguy hiểm cũng sẽ theo tăng lên khi tộc Móng tập trung phần lớn binh lính về 1 phía. Và đối với Yngvi - tộc trưởng mà nói thì ra khỏi đất nước quá lâu thì cũng sẽ khiến công việc bị chất đống lên. Vậy nên nếu có giải quyết mọi chuyện trên chiến trường chỉ trong một lần sẽ là chuyện rất đáng mừng.

“Giờ thì xử gọn chúng nào,” hắn nói một cách đầy tự tin rồi khảo sát kẻ địch mà mình sắp sửa hủy diệt.

Nhưng sự kiêu ngạo đó nhanh chóng bị gió cuốn đi.

Lều của Yngvi nằm ở một đỉnh đồi cao cho phép bao quát toàn bộ quân đội của mình và cảnh tượng khó tin được chiếu rọi bằng ánh trăng cũng như hàng bó đuốc đang hiện ra trước mắt hắn.

“Cá-cái gì thế này?!” Yngvi hét lên.

Dựa vào gia huy thì những người lính là quân đội của tộc Sói. Họ đã đến đây để giúp tộc Sừng tham gia trận chiến. Mà điều đó cũng ổn thôi, đều nằm trong dự tính của hắn.

Nhưng số lượng thì lại ít hắn dự kiến nhiều - chỉ khoảng 100 người. Con số đó chắc chắn không thể đủ để đối chọi lại với 10,000 lính của tộc Sừng được.

Tuy nhiên, tất cả trăm người lính đó đều đang cưỡi trên lưng ngựa.

Và đối phó với loạt kị binh đó thì phản kháng lại của tộc Móng đều tỏ ra kém hiệu quả. Bó tay chịu trận, họ gần như không thể chống lại và nhanh chóng rơi vào hoảng loạn với tiếng gào thét đau đớn và thống khổ phát ra nhiều nơi biến nơi trở thành một nơi thẫn hỗn loạn.

“Chúng đang cưỡi ngựa ư?! Vô lí! Làm sao chúng có thể chiến đấu như vậy được?!” Yngvi hét lên.

Chiến đấu trên lưng ngựa đòi hỏi một thời gian huấn luyện rất lớn - ít nhất cũng từ 5 đến 10 năm. Và còn chưa kể đến dù có là tộc nào thì việc tìm được người có thể cưỡi ngựa cũng là điều rất khó khăn khi đó là tài năng rất hiếm có.

Tộc Móng là một trong Thập Đại Gia tộc mà cũng chỉ có lác đác vài người có thể cưỡi ngựa. Đến cả Yngvi là một người có khả năng cưỡi cũng xếp vào hàng điêu luyện hạng nhất trong tộc nhưng cũng không thể chiến đấu như vậy được. Với việc rất khó để hỗ trợ cho chân thì việc chiến đấu trên lưng ngựa cũng đi sẽ đi kèm với nỗi lo bị đánh ngã khỏi ngựa nên việc đó chẳng khác gì đang chơi một ván bài cược cả.

Hoặc đáng lẽ mọi chuyện sẽ phải như vậy.

Những người lính kia phát động cuộc tập kích đêm kia đang bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác từ ống tên sau lưng mình trong khi những người khác thì vung ngọn giáo với tốc độ sấm sét và thỏa sức tung hoành mà chẳng lo đến chuyện mất thăng bằng.

Họ đang tận dụng cả trăm người này theo mục đích của mình như thể đã chuẩn bị cho cuộc tấn công này cả năm rồi vậy. Và trong số đó còn có một người phụ nữ trẻ đến mức để gọi là một cô gái.

Cứ như một cơn ác mộng.

Yngvi véo đùi mình và nhận về một cơn đau….đây không phải là mơ mà chính là hiện thực.

“Không….thể nào!” Bốp! Hắn tự vỗ cả hai má để cố khiến bản thân tỉnh táo lại. 

Đây là chiến trường và lúc này quân địch đang đột kích nên hắn - người chỉ huy không thể mất đi sự sáng suốt được.

“Tất cả bình tĩnh!” hắn thét lên. “Dù khá bất ngờ nhưng số lượng quân địch rất nhỏ. Nếu chúng ta bình tĩnh lại hoàn toàn có thể đánh bại chúng! Sứ giả! Báo cho tiền tuyến! Nhanh lên!”

Yngvi hét lớn đến mức giọng nói hắn như nứt ra và rồi những thân cận của hắn ngay lập tức hoàn hồn.

Một vài tên trong số đó lao về phía tiền tuyến trong hoảng sợ.

Dù gì thì Yngvi cũng là anh hùng đã thống nhất nên tộc Móng vĩ đại. Một tướng lĩnh thông thường mà cứ đi đi lại lại xung quanh trong bối rối sẽ chỉ khiến tình hình tệ hơn mà thôi.

Hắn nhanh chóng thu mình lại và định hình lại vấn đề.

Nói thì rất dễ tuy nhiên tình hình hiện tại lại đang rất hỗn loạn và biến đổi trên từng khoảnh khắc kèm thêm việc chỉ cần đưa ra một nước đi sai là thế trận chiến trường sẽ ngay lập tức chuyển từ thắng thành bại nên việc giữ được bình tĩnh là cực kì khó khăn.

Và hơn hết, lí do hắn có thể sẵn sàng dập tắt sự hỗn loạn ở tiền tuyến là bởi vì sự tôn trọng và cả tin tưởng mà hắn lấy được từ bao nhiêu chiến công của mình cũng như việc sẵn sàng tử hình bất cứ ai dám khiến việc cầm quân của hắn trở nên lộn xộn.

Tuy nhiên, tướng địch cũng không phải dạng vừa. Ngay khi nhận thấy tộc Móng đang tề tựu lại thì ngay lập tức hạ lệnh rút lui. Họ rút đi một cách nhanh chóng và mượt mà mà không phải nghi ngờ hay bối rối gì.

Còn với những người lính đã sẵn sàng cho một cuộc phản công thì việc này càng khiến họ thất vọng.

“Đừng để chúng chạy thoát!”

“Tiêu diệt chúng!”

“Đá bọn nó xuống ngựa đi!”

Dĩ nhiên bên cạnh những tiếng hét giận dữ thì binh lính tộc Móng cũng ra sức truy điểm nhưng sức người thì chẳng thể đọ lại sức người nên việc đuổi bắt là điều hoàn toàn bất khả thi, và rồi họ cứ thế rút đi xa dần cho đến khi khuất hẳn vào màn đêm.

Bị đối phương dày vò rồi rút đi không chút mất mát dù chỉ một người thì liệu còn nỗi nhục nào lớn hơn?

Tuy nhiên với tộc Sừng thì cơn ác mộng này chỉ mới bắt đầu mà thôi.

*

Cùng lúc đó, một đơn vị lính tộc Sừng của Linea đã an toàn trở về thủ đô tộc Sừng sẵn sàng nghênh chiến.

Đã 2 tháng kể từ khi Linea bước vào căn phòng này lần cuối nhưng giờ chẳng phải là lúc để ủy mị. Cô ấy phải liên tục xua đuổi những kẻ đến đây để gọi và cuối cùng sau khi đưa ra được hầu hết những hướng dẫn thì cơ thể cô ấy cũng đã bắt đầu co giật vì mệt mỏi.

“Những cái bàn đạp đó thật phi thường mà,” Linea nhẹ nhàng lẩm bẩm rồi ngã người ra ghế.

Cô cũng có kĩ năng cưỡi ngựa ở mức khá nhưng cũng chỉ là xử lí được những lúc đi nước bước chứ chẳng phải là một con ngựa đang phi nước đại.

Vì hiển nhiên, ngựa và người lái đều có ý định của riêng mình. Điều đó có nghĩa là đôi khi một bên sẽ đưa ra hành động hoàn toàn bất ngờ với phía bên kia. Ví dụ như nhiều khi chỉ cần một cái rùng mình thôi cũng là đủ để ngựa phải giật mình và lúc đó thì người cưỡi gần như sẽ mất thăng bằng rồi trượt khỏi lưng ngựa và dù có cố gắng chỉnh lại tư thế như thế nào cũng vô ích khi chẳng có thứ gì để bám vào cả.

Đó là lí do tại những chiếc bàn đạp kia lại mang đến một sự thay đổi mà đến ngay cả Linea cũng có thể dễ dàng phi nước đại xung quanh trên lưng ngựa. Bởi vậy nên một hành trình vốn phải mất 4 ngày để di chuyển bằng xe ngựa giờ đây đã được rút ngắn xuống chỉ còn 2 ngày. Và đó là cả một sự khác biệt rất lớn.

Khi Linea vừa trở về, việc cả trưởng tộc và phó trưởng tộc đều vắng mặt đã dẫn đến một sự bất hòa nội bộ trong tộc giữa 2 luồng ý kiến nên đầu hàng hay đánh trả. Giả dụ như cô ấy chỉ cần chậm hơn một ngày nữa thôi chắc hẳn vấn đề này đã chia tộc Sừng thành hai phe phái riêng rẽ mất rồi. Và công lớn nhất phải kể đến những bàn đạp kia rồi.

Quan trọng hơn, thứ này chỉ đòi hỏi một lượng thời gian rất ngắn để luyện tập cho binh lính dùng vũ khí trên lưng ngựa. Khi thấy được điều đõ, cô ấy nhận ra rằng mình đã không hề xem xét đến khả năng đó hay nói là đúng là cô ấy chẳng hề có cơ hội để cân nhắc khi ý tưởng về việc ra trận trên lưng một loài động vất bất ổn như vậy chẳng hề nằm trong quy chuẩn nào cả.

Chắc chắn đây chẳng phải vấn đề do cô ấy kém cỏi hay thiếu hiểu biết. Những chiến binh tối cao của tộc Sói - Sigrun và phó tộc trưởng Jurgen đều có kinh nghiệm vượt xa cô ấy về việc sử dụng ngựa cũng như kinh nghiệm dùng binh. Và điều này cũng đúng với anh hùng Yngvi của tộc Móng. 

Việc họ chẳng hề nghĩ tới thứ này cũng là điều dễ hiểu khi đến tận 400 năm sau Công nguyên thì bàn đạp mới được ra đời tức là cái mà họ đang nhìn thấy lúc này chính là một sản phẩm từ 2 thiên niên kỉ sau! Về phần Yuuto thì cậu chẳng thể nào ngồi được trên lưng một con ngựa nên đã nhanh chóng tự nhủ rằng liệu yên và bàn đạp có giúp cậu làm điều đó dễ dàng hơn không nhưng nói gì đi nữa thì việc áp dụng công nghệ quá tiên tiến với thời kì này như vậy cũng chẳng khác gì gian lận cả.

“Đầu tiên là trường thương rồi giờ là bàn đẹp….Anh trai đúng là thần chiến tranh tái thế mà,” Linea lẩm bẩm.

“Thần hoàn toàn đồng ý. Chuyện đó thì chẳng cần nghi ngờ gì nữa. Cuộc họp bàn chiến mà ngài ấy tổ chức đã khiến thần phải dựng cả tóc gáy, Ha ha!” phó trưởng tộc Sừng, Rasmas cười từ tốn.

Như thể vừa nhớ ra những lời muốn nói, cơ thể ông ấy khẽ rung lên. “Thú thực thì thần khá phẫn nộ khi nghĩ rằng người lại có thể cúi đầu trước con chó con đó, thưa Công chúa, nhưng không ngờ cậu ta lại chẳng khác gì một con sư tử cả….thần đúng là có mắt như mù.”

“Ta khá bất ngờ khi ông lại nói ra chuyện đó đấy, Rasmas” Linea nói. “Tuy nhiên, trận chiến trông rất vô vọng vậy mà giờ đây lại có cảm giác như chúng ta có thể giành được chiến thắng vậy.”

“Chúng ta sẽ thắng dù có ra sao đi chăng nữa. Không thể để lũ Móng tộc chà đạp được.”

“Ông nói đúng!” Linea lên tiếng và gật đầu một cách kiên quyết.

Không thể phủ nhận việc chính sự yếu đuối của cô đã đến tình trạng khủng hoảng này, thậm chí ngay cả khi cầm binh thì cô cũng chẳng thể thoát khỏi được sự hoài nghi luôn túc trực rằng liệu trận chiến này có thắng được hay không. Tuy nhiên bây giờ lại chẳng phải là lúc để nghĩ về nó và tất cả những gì Linea cần làm lần này chính là sử dụng mọi thứ mình có để có thể thay đổi bản thân.

“Công chúa, nếu như chúng ta thắng trận này thì thần có một thỉnh cầu.”

“Sao tự dưng lại trịnh trọng vậy?” Linea lên tiếng hỏi. “Và nói về việc sau khi chiến thắng trước khi trận chiến kịp diễn ra liệu có hơi gấp gáp quá không.”

Trận chiến này sẽ quyết định cả vận mệnh cũng như tương lai của cả tộc Sừng. 

Thế nên đây chẳng phải là lúc cho những suy nghĩ nhàn rỗi đó; giờ là lúc để một người hiến dâng cả thân xác cũng như tâm trí cho chiến thắng phía trước.

Trên chiến trường, chỉ yếu lòng đi khắc thôi cũng đã là cách biệt giữa thắng và bại hay quan trọng hơn là giữa sự sống và cái chết.

Linea cứ ngỡ rằng một chuyện như vậy đối với Rasmas - người đã trải qua rất nhiều lần so với người trẻ như cô ấy thì phải hiểu rất rõ chứ.

Nhưng giây phút nghe được thỉnh cầu của Rasmas, toàn bộ những suy nghĩ đó đã bị quét sạch. Và sự thực là dù không đáng có nhưng tâm trí của Linea đã trở nên trống rỗng suốt một khoảng dài….

“Linea, xin lỗi vì đã để em đợi,” Yuuto nói.

Quân chủ lực của tộc Sói dưới sự chỉ huy của Yuuto đã đến được Fólkvangr sau 4 ngày - vừa kịp lúc để chi viện cho tộc Sừng đang lo lắng khi tộc Móng đang ở ngay dưới mũi họ. Tuy nhiên, tốc độ của đội quân lại phụ thuộc vào đơn vị chậm nhất và đối với một tộc Sói rất chú trọng bộ binh thì việc họ có thể đến đây như vậy cũng là khá nhanh rồi.

Tộc Sói đã hoàn toàn nghiền nát tộc Sừng trong trận chiến cuối cùng giữa hai tộc vậy nên sức mạnh của tộc Sói là thứ mà tộc Sừng nắm rõ hơn bất cứ ai hết ở Yggdrasil này.

Những người dân của tộc Sừng giờ đây có một niềm tin tưởng tuyệt đối giành cho những người lính đến từ tộc Sói đang tụ tập ở trung tâm thành phố.

“Kẻ địch đang ở đâu?” Yuuto hỏi Linea khi cậu vừa nhảy xuống xe.

Cậu đến đây là để đón cô ấy.

Bắt gặp ánh mắt của Yuuto khiến khuôn mặt cô ấy nhanh chóng đỏ bừng lên đến mức có thể nghe thấy cả tiếng dòng máu đang đua nhau dồn lên mặt. “Huh!? Gì c-!?”

“Hm? Sao thế? Em bị cảm à? Không có ý gì đâu nhưng em trông không được khỏe đấy.”

“K-kkk-không! Chỉ là sắp ra trận nên có hơi phấn khích, chỉ vậy thôi! Chỉ vậy thôi!”

“Này, này, em có quá sức không đấy. Nếu người lãnh đạo tối cao của tộc Sừng mà không kiềm chế được thì những người dưới cũng chẳng thể tập trung vào việc đâu đấy.” Yuuto nói với tông giọng ngạc nhiên còn khuôn mặt thì tràn ngập những nỗi bất an.

Một vị tướng nắm trong tay mạng sống của toàn bộ quân đội nên chỉ một sai số trong tính toán thôi cũng đồng nghĩa với tước đi mạng sống của rất nhiều người.

Vào những lúc thế này, một ví tướng thiện chiến phải xây dựng được sĩ khí.

“Ahh, gezz, là do Rasmas nói mấy thứ kì là thôi,” Linea nói “Em đang lo lắng đến mức không thể nhìn thẳng vào mắt anh đấy, Anh trai!”

“Huh? Em vừa nói gì thế?” Yuuto đáp.

“Không, chẳng có gì cả!”

“Anh hiểu rồi. Thế ư?”

“Vâng? Ý anh là gì, ‘thế ư’?”

Trước một Linea đang chết lặng, Yuuto gãi mặt bực bội. “Anh hỏi em đấy! Giờ kẻ địch đang ở đâu?”

Dù thường Yuuto rất dịu dàng với những cô gái mà cậu cần phải bảo vệ, nhưng trong khoảnh khắc ngay khi trận chiến đã cận kề như thế này thì cậu đã không thể kiên nhẫn hơn được nữa nên đã buông ra những lời nói cộc cằn.

Linea dường như đã tỉnh ra khi báo lại những thông tin được hỏi. “Em….em xin lỗi! Theo ước tính từ do thám thì bọn chúng cách chúng ta khoảng nửa ngày đi bộ hoặc hơn.”

“Nửa ngày ư? Phù, đúng là bọn anh đến vừa kịp lúc.”

Cô nàng trợ lí Felicia đứng bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm. “Đúng vậy, nếu thủ đô bị chiếm trước khi chúng ta kịp đến nơi thì đó sẽ là tình huống tệ nhất có thể nghĩ đến, vậy nên quả thực rất nhẹ nhõm.”

Tuy nhiên, cô ấy lại thở một hơi dài đầy nặng nề khi nhìn sang Linea.

“Mà có lẽ về mặt kĩ thuật thì Anh trai đã chiếm được thành phố này rồi,” Felicia nói. “Hẳn nó cũng là một phần tuyệt vời khác trong khả năng của anh nhưng không ngờ anh lại chẳng hề phân biệt đối xử với một quốc gia khác đấy, Anh trai…”

“Không, không, chuyện này hoàn toàn khác so với những thành trì mà anh chiếm lúc trước,” Yuuto nói. “Việc hạ được một thành phố lớn thế này là việc rất khó khăn.”

“Tee hee! Anh trai, anh hoàn toàn có thể chiếm lấy nó mà chẳng cần đến binh đao mà,”

Felicia bật cười đưa ra gợi ý khiến Yuuto tự hỏi đến khi nào cô ấy mới chịu thôi việc quá đề cao cậu nhỉ khi cậu chẳng hề nhận ra ẩn ý đằng sau những lời nói đó.

Mà dù sao thì chỉ trích ai đó lúc này thì có vẻ là hơi quá đáng. Tất cả những gì Yuuto quan tâm là liệu cậu có thể giành được chiến trắng trong tay hay không và có rất nhiều cần phải làm để thực hiện được điều đó.

Và vấn đề ngay lúc nào là….

“Được rồi…..chúng ta dùng bữa thôi nào!” Yuuto cao giọng, ngồi thụp xuống và xếp bàng lại. “Những ai muốn có thể dùng ít rượu.”

Trợ lí của cậu, Felicia bắt đầu ra lệnh chuẩn bị thức ăn cho những người ở gần đó trong khi Linea lại đang tròn mắt vì sốc.

“Này, hết thức ăn rồi đến rượu! Anh còn có thể bê trễ đến mức nào nữa thế?! Tộc Móng đang sắp đến rồi đấy, Anh Trai! Chúng ta đang chịu bất lợi về mặt quân số nên phải nhanh chóng đưa binh lính vào những vị trí có lợi cho….”

“‘Lấy gần chờ xa, lấy nhàn chờ mệt, lấy no chờ đói chính là cách để nắm chắc sức mạnh của quân đội’ đấy Linea.”

“Huh? Đ-điều đó nghĩa là sao?” miệng Linea cong lên như một con bồ câu nuốt phải hạt đậu vậy khi nghe những câu nói đã thuộc lòng của Yuuto. Có vẻ như cô ấy gần như chẳng hiểu gì cả.

“Đó là những lời đã được ca tụng từ lâu trong binh pháp của Tôn Tử - thứ mà đến tận 2,500 năm sau vẫn không hề suy giảm giá trị,” Yuuto nói. “Chúng ta đóng quân ở một vị trí thuận lời để chờ đợi kẻ địch đến từ rất xa, chúng ta nghỉ ngơi và đợi những kẻ địch đang kịệt sức và chúng ta ăn uống thoải mái để đói mặt với những kẻ đang đói khát. Đó là cách chúng ta làm chủ sức mạnh đấy.”

Yuuto chém như thể mình có thể hiêu được rất rõ những điều mình dù cho nó gần như chỉ là lặp lí thuyết chiến tranh của Tôn Tử. Cậu thấy hàm ý của chúng đều đã khá rõ ràng và không thể không khỏi ngưỡng mộ Tôn Tử vì tác phẩm mà ông ấy đã chấp bút.

dù gì đi nữa, những lời trùng hợp một cách hoàn hảo với tình trạng hiện tại của tộc Sói.

“Chúng đến từ một nơi, chúng mệt mỏi và chúng vẫn chưa có gì vào bụng cả,” Yuuto nói. “Vậy nên không đời nào chúng có thể sử dụng được sức mạnh như thế đâu. Nên là…ăn thôi!”

Yuuto trao đổi ánh mắt với Linea một cách tinh nghịch trông khi khóe miệng lại nhếch lên.

“Ra….ra là vậy. Đúng là anh nhỉ, Anh trai! Không ngờ anh lại thuộc lòng một quyển binh thư cổ như vậy đấy!” Linea cứ nói lặp đi lặp như một cách để thể hiện sự ngưỡng mộ.

Dù Yuuto đã gây ra cho cô không ít rắc rối nhưng giờ đây sự yên tâm mà cậu ấy mang lại cũng tương đương với sức mạnh của 10 vạn quân. Và cô ấy cứ nhắc lại liên tục lời của cậu cho đến khi chúng chìm vào tận trong trái tim cô.

“Uhm, nhưng chúng ta cũng nên hạ trại ở vị trí địa lợi nào đó ch?” cô ấy hỏi. “Nếu không nhanh lên thì chúng ta sẽ hết thời gian mất.”

“Tôn Tử cũng từng nói rằng nếu sử dụng đường vòng thì chúng ta vẫn có thể nắm được lợi thế. Bọn anh đã lên kế hoạch rồi.”

“P-ppphải rồi nhỉ!” má Linea đỏ bừng lên còn giọng thì run lên vì xúc động. bây giờ cô ấy đã chìm xuống dưới đáy nhất rồi khi đôi mắt cứ ngước nhìn lên Yuuto với toàn bộ sự ngưỡng mộ. Vậy nên đó cũng là lí do khiến cô ấy chẳng hề nhận ra.

Dù Yuuto đang rất tự tin nhưng nắm tay của cậu lại đang nắm chặt vì lo lắng.

“Run….đừng chết nhé,” cậu nói thật nhỏ để chắc rằng Linea không thể nghe thấy.

Như một tộc trưởng, cậu đã để cho chiến binh mạnh mẽ nhất của mình đi vì cô ấy chính là người phù hợp nhất với nhiệm vụ này và cậu sẽ chẳng hề chấp nhận bất cứ một sai lầm nào trong trò chơi này cả.

Nhưng ở thế giới này, Sigrun cũng là một người bạn đáng quý của Yuuto nên trái tim cậu như đang bị xé toạc khi nghĩ đến viễn cảnh cô ấy bị chính cậu đẩy vào chỗ chết.

Một giọng nói kiên định nhưng cũng rất nhẹ nhàng lọt vào tai Yuuto. “Anh trai, Run sẽ không sao đâu. Cô ấy sẽ làm được mà.”

Dù đáng lẽ Felicia không thể nghe được những gì cậu đang lẩm bẩm nhưng có vẻ như nỗi lo lắng của cậu đã vươn đến cô ấy và cũng lúc đó thì đôi mắt cậu cũng đang ướm lệ như đã sẵn sàng để trào ra. Cô nàng trợ lí này chẳng phải là người mà cậu có thể dễ dàng giữ bí mật mà.

Yuuto đột ngột đứng dậy và ghé vào tai Felicia. “Anh….là người đã quyết định rằng đổ máu mới là lựa chọn tốt nhất. Và giờ thì đó vẫn là thứ tốt nhất với tộc Sói mà chẳng cần nghi ngờ gì. Nhưng….giả dụ như nếu chúng ta đầu hàng và cắt đất thì ít nhất mọi người sẽ tránh được cảnh sinh li tử biệt.”

Cậu biết rằng mình là người đã quyết định khai chiến thì cậu cũng phải là người cậu cuối nói ra điều đó. Và những lời nói đó cũng khiến cậu muốn nôn thốc ra nhưng thậm chí nỗi nghi ngờ đã vẫn đang từ từ gặm nhấm trái tim cậu.

Dù cho họ có trở thành nô lệ rồi bị ép lao động khổ sai hay phải chịu các thứ thuế được tăng lên một cách vô nhân tính, hoặc cuộc sống thường trở thành những cuộc đấu tranh nhưng cậu nghĩ hẳn nó vẫn sẽ tốt hơn cái chết rất nhiều. Thế là để bảo vệ quyền làm người của tộc Sói, cậu lại đưa một vài người trong số đó về với tổ tiên thì có khác gì đang để mọi người chết đi theo ý thích đâu?

Cứ mỗi chiến trận nổ ra là những mâu thuẫn lại hiện lên trong tâm trí cậu.

“Anh trai, em chẳng hề mong muốn cái “cuộc sống yên bình’ của một nô lệ đâu” Felicia nói với ánh mắt cực kì quyết đoán. “Tất cả mọi người ở đây cũng vậy. Liệu có ai trên cái thế giới này muốn vợ chồng, bố mẹ, ông bà, anh chị em hay cả con cái mình phải trải qua những thứ đớn đau đó không? Mọi người có mặt ở đây chính là để bảo vệ gia đình của mình!”

“Những người cũng cảm thấy….giống anh ư?” cậu lặp lại.

Không thể nào, 

một giọng nói như vang lên từ một góc nào đó trong đầu Yuuto. Chẳng cần biết khó khăn như thế nào nhưng chắc hẳn có thể tìm được một người cho rằng bất cứ phương án thay thế nào đều tốt hơn cái chết.

Nhưng dù vậy đi nữa thì cậu vẫn muốn ai đó công nhận lựa chọn của mình. Để nói rằng cậu chẳng hề sai lầm.

Bảo vệ ai đó càng khiến tỉ lệ ai đó chết cao hơn. Vậy nên để đưa ra được một quyết định sáng suốt thì trước hết cậu sẽ cần phải dẹp bỏ mọi sự nghi ngờ.

“Đúng vậy! Anh là trưởng tộc của bọn em!” Felicia tuyên bố. “Nếu anh bảo rằng màu đen là màu trắng thì bọn em sẽ thừa nhận điều đó; nếu anh bảo chiến đấu thì bọn em sẽ không ngần ngại ra trận; nếu anh bảo bọn em phải chết thì bọn em cũng sẽ tự kề dao vào cổ mình. Đúng vậy, với bọn em thì anh là tuyệt đối đấy! Từ rất lâu rồi, khi chúng em được nhận Chén thánh của anh thì cả mạng sống đều được giao cho anh từ lúc đó rồi. Vậy nên làm ơn….hãy sử dụng bọn em theo ý muốn của anh đi!”

“....Chậc, tộc trưởng đúng là một công việc nặng nề mà,” Yuuto than phiền.

Cậu có thể tự do làm bất cứ chuyện gì, luôn được tha thứ trong mọi chuyện. Nhưng trở thành một tộc trưởng cũng đi kèm với gánh nặng rất lớn. Đây chính là ví dụ điển hình của việc tự do và nghĩa vụ sẽ đi đôi với nhau đây mà,

*

Bwoooooo! Bwooooooo!!

“Ngh! Lại nữa ư?!” Yngvi nhổ vào chiếc khèn hiệu mà hắn ta đã nghe đến chán ngấy. Cứ thế này mãi thì sao mà ngủ được chứ?

Từ lần đột kích đầu tiên thì suốt 3 ngày đêm sau đó, tộc Móng và cả Yngvi đã phải hứng chịu rất nhiều đợt tấn công từ đội kị binh.

Cứ mỗi khi chúng tấn công là lúc màn đêm đã buông xuống.

Có vẻ như đối phương đã biết rằng có báo động được vang lên nên cũng không hề có cơ hội để tiến sâu vào trong doanh trại như lần đầu tiên.

Chúng lao vào gây ra một trận cái bụi mịt mù và rồi ngay khi nhận ra kẻ thù đang tiếp cận thì lại dùng tên bắn trả rồi quay đầu rút chạy.

Lần này cũng chẳng phải ngoại lệ. Ngay khi Yngvi vừa để mắt đến thì chúng đã bắt đầu lui binh rồi và cũng chẳng mất bao lâu trước khi hòa mình vào bóng đêm.

“Lũ hèn! Lúc nào cũng cụp đuôi tháo chạy!” Yngvi rống lên. “Các ngươi không dám đánh trực diện ư?!”

Để cơn giận chiếm lấy bản thân, Yngvi tung một cước thẳng vào cái cây bên cạnh nhưng hắn chỉ giậm chân khi cơn giận vẫn chẳng hề nguôi ngoai.

Để đối phó với những cuộc tấn công chớp nhoáng như vậy, suốt hai ngày qua họ đã phải liên tục giữ đội hình tạo thành một vòng tròn xung quanh Yngvi hay theo cách nói ở Nhật Bản hiện đại là trận hình “vuông tròn”

Và nhờ có nó mà thương vong đã được giảm thiểu đi nhưng tinh thần của Móng tộc đã suy giảm một cách rõ rệt. Việc sống trong nỗi sợ thường trực chẳng biết khi quân địch khiến họ không thể lơ là cảnh giác dù chỉ một khắc, đã thế còn không phản công được và luôn ở trong trạng thái bị tấn công….chừng đó là quá đủ để dày vò trái tim của họ rồi.

Nói vậy cũng có nghĩa là họ biết rằng quân địch đang đến nên không thể chủ quan. Và một điều hiển nhiên rằng là nếu họ chỉ cần dao động thôi thì kẻ thù sẽ xem đó là cơ hội tốt và ngay lập tức chớp lấy nó.

Họ cũng đã phái thám sát đi tuần tra nhưng trong màn đêm tăm tối thì việc định vị kẻ thù chẳng hề là một điều dễ dàng và càng khó khăn hơn nữa khi đối phương lại còn rất nhanh nhẹn.

Và đúng là nhờ có ánh nắng mặt trời nên vào ban ngày thì quân địch chẳng dám tấn công nên binh lính tộc Móng đã nhân đó nghỉ ngơi bù vào những mệt mỏi đã phải gánh chịu. Đội hình “vuông tròn’ vốn rất hữu hiệu khi đối phó với kẻ địch nhưng lại chẳng hề thích hợp để di chuyển nên tốc độ hành quân của tộc Móng đã giảm đi đáng kể.

Đây chính là thứ mà Yuuto đang nhắm đến. Lực lượng 10,000 quân của tộc Sừng đang bị chơi đùa chỉ với một 100 kị binh 

“Cuối cùng cũng sáng rồi.” Yngvi ngái ngủ nhìn bầu trời phía đông - nơi đang chìm trong một sắc đỏ thẫm.

Kế hoạch ban đầu đã bị trì trệ nhưng họ cũng sẽ đến được Fólkvangr trước giờ trưa.

Dù rằng việc tấn công tộc Sừng cũng sẽ đặt dấu chấm hết cho những trận tập kích khó chịu đã quấy rầy họ nhiều ngày nay nhưng cũng không thể vì vậy mà xem nhẹ được.

Cơn thịnh nộ của Yngvi cho đến lúc này chẳng khác nào một hình thức tra tấn không có điểm dừng cả. Tự thề với lòng mình, hắn trở về lều và chợp mắt.

Đã phải thức trắng đêm đê canh chừng nên hắn chẳng ngủ được một phút nào. Và nếu như vậy thì những binh lính cũng sẽ chẳng thể hiện được toàn bộ sức mạnh của họ - thứ trái với thói quen trông chờ vào những thứ hoàn hảo của Yngvi.

Mệt rã rời, giấc ngủ nhanh chóng ập đến….

Bwoooooo! Bwooooooo!!

Kèn hiệu vang lên lại một lần nữa đánh thức hắn ta.

Suốt 3 ngày ròng rã, những cuộc đột kích đều xảy ra vào ban đêm nên họ đã rất đề phòng nhưng kẻ thù lại chẳng hề hành động như dự đoán khiến hắn ta phát cáu lên vì sự ngây thơ của mình.

Yngvi rống lên vì bị cơn giận thôi thức, “Lần này bọn chúng ở đâu?!”

“Chúng đến từ Fólkvangr! Nhưng lần này chẳng phải là đội quân ngựa nữa ạ! Ước tính sơ bộ thì quân số ít nhất cũng khoảng 3,000. Thần nghĩ đây chính là quân chủ lực của địch đấy!”

“Ha! C-chuyển sang đội hình khép kín. Nhanh lên!” Yngvi hoảng hốt ra lệnh.

Đội hình “vuông tròn” vốn rất hữu hiệu khi phải chống lại những đợt tấn công bất ngờ đến từ nhiều hướng khác nhau nhưng lại rất mỏng manh khi bị công kích vào 1 hướng duy nhất. Vậy nên nếu cứ thế mà chiến đấu thì họ sẽ là bên phải chịu những tổn thất rất lớn.

Binh lính tộc Móng đều rất tinh nhuệ và chỉ huy của họ đều được chọn lựa từ những người giỏi nhất trong số những người giỏi dựa trên sức mình của mình. Nên trong bất kì trường hợp thông thường nào thì họ cũng sẽ khiến binh lính của mình sẵn sàng trong nháy mắt mà thôi.

Nhưng với trạng thái căng thẳng như hiện tại của kèm thêm dự định nghỉ ngơi vào lúc bình minh thì cũng chẳng thể thực hiện được thì sự mệt mỏi từ việc thiếu ngủ như đã giáng đòn cuối cùng và tinh thần vốn đã kiệt quệ của họ.

Thế nên việc sắp xếp đội hình của họ tốn quá nhiều trong khi đối phương đang nhanh chóng tràn về đây tạo nên một đám bụi bay mịt mù.

Và như vậy, trận chiến giữa tộc Móng và liên quân Sói - Sừng chính thức bắt đầu.

Những tiếng gào thét vang lên từ cả đôi bên.

Cả hai đều thể hiện rõ sự khát máu như để thể hiện cho trái tim đầy tổn thương của mình vậy. Khắp chiến trường chỉ toàn là những dấu hiệu đầy chết chóc đến nỗi bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được từ tận xương tủy.

Liên quân Sói - Sừng tổ chức quân lính theo trận hình tam giác với lính của tộc Sói ở giữa là trung tâm còn tộc Sừng sẽ lùi lại một chút ở hai bên trái phải. Đây chính là trận vảy cá - thứ rất hoàn hảo để một vài đội quân ở trước có thể đột phá.

“Được rồi, tiến lên!” Ở ngay đầu của là Yuuto trên cỗ xe của mình đang dẫn quân lính băng băng tấn công. Và với một tiếng hét lớn, cậu khích lệ những người lính của mình tiến lên khi lo sợ rằng sự quyết tâm của họ có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

Rồi còn nhờ Sigrun mà quân lính tộc Sừng cũng đã sẵn sàng đào ngũ kèm thêm đòn tấn công này đã khiến nhiều người không thể kháng cứ được. Và thế là với khí thế dữ dội của mình, họ cắt thẳng một đường xuyên vào lòng quân địch.

Một trận chiến sẽ phân định thắng bại chủ yếu qua các số. Điều này cũng liên quan đến việc đối mặt trực tiếp hay xử lí thất bại trước mắt. Tuy nhiên chiến thuật mà Yuuto sử dụng đã gây nên không ít xáo trộn.

Tôn Tử từng nói rằng đây chính là một con đường để lấy ít đánh nhiều. “Địch đnag nghỉ ngơi, ta phải làm cho chúng mệt mỏi; địch đầy đủ lương thảo, ta phải làm cho chúng đói khát; địch hạ trại yên ổn, ta phải làm cho chúng di chuyển.”

Điều này cũng trùng khớp với những gì Yuuto đã nói với Linea ở Fólkvangr. “Lấy gần chờ xa, lấy nhàn chờ mệt, lấy no chờ đói chính là cách để nắm chắc sức mạnh của quân đội.”. Và đây cũng là một điều rất quan trọng được Tôn Tử đề cập đến.

Vì họ chẳng thể làm cho quân địch đói khát nhưng 2 trên 3 cách cũng chẳng là một điều gì quá tệ. Mặc dù quân địch vẫn còn rất nhiều nhưng số lượng đã không còn được như trước rồi.

Quân đội tộc Sừng dễ dàng loại bỏ binh lính tộc Sừng khi liên tục bắn gục hay chém hạ họ. Nhưng ngay khi Yuuto bắt đầu nghĩ về một cuộc thảm sát 1 chiều và rằng chiến thắng đã được định đoạt thì….

“ANh Trai! Tộc Sừng đã lấy lại được khả năng kiểm soát quân lính!” Felicia gọi cậu.

“Chậc! Được rồi ư? Đúng là không nên khinh thường kẻ đã dựng nên cả một quốc gia rộng lớn như vậy chỉ trong một thế hệ mà.” Yuuto tặc lưỡi.

Cậu đã lên kế hoạch để tăng sĩ khí vào lúc đầu để rồi tiêu diệt quân địch cũng như các tướng lĩnh nhưng có vẻ mọi chuyện không như dự tính khi quân địch xích lại gần nhau nhanh hơn cậu nghĩ nhiều.

Trong nháy mắt, ngọn lửa nhiệt huyết của tộc Sói tắt vụt còn Yuuto sau khi nắm quyền chỉ huy thì nhận ra rằng tộc Móng hoàn toàn có đủ sức mạnh để đẩy lui họ.

“Có vẻ chúng ta chẳng thể giải quyết được chuyện này theo cách thông thường rồi.”

Trong khi đó ở phía bên kia, Yngvi cũng đang nghiến răng và cảm thấy như vậy.

Bên của hắn đã phải nhận một ít tổn thất trong sự hỗn loạn khi trận chiến khai mào, tuy nhiên hắn đã kêu gọi được binh lính lại gần nhau và phát động phản công nhưng tất nhiên là đã không còn chắc về chiến thắng như trước nữa. Ai mà ngờ được hắn lại bị một đôi quân nhỏ bé như vậy liên tục tấn công chứ!

Điều này cũng là do sự mệt mỏi tích tụ từ những ngày không ngủ và cả tinh thần đã sa sút từ trước.

Nhưng quan trọng hơn….

“Những cây thương đó là cái quái gì thế?!” Yngvi hét lên.

Cũng như trong trận chiến với tộc Sừng, tộc Sói cũng đưa ra loại thương dài gấp đôi tầm với trong một đội hình đứng sát vào nhau. Và trong khi đòn tấn công của tộc Móng không thể chạm đến đích thì bên kia lại có thể đưa ra những đòn phản công một chiều.

Nếu đây chỉ là một trận chiến đơn giản nơi những người cầm trường thương trong tay chỉ có thể đâm về trước thì sẽ rất dễ để né đòn và lao đến hạ gục đối thủ.

Tuy nhiên lúc này lại có quá nhiều cái tụ họp lại cũng nhau nên chẳng hề có sơ hở nào để những đòn tấn công xuyên qua cả mà trong khi đó việc né những đòn phản công cũng không hề dễ dàng. Chưa hết đâu; thậm chí họ còn dễ dàng chọc thủng những chiếc khiên đồng của binh lính tộc Móng.

Vậy nên sự thực tàn khốc nhất chính là việc những chiếc khiên đó cũng chẳng thể ngăn được.

“Lẽ nào chúng được từ sắt ư?!” Yngvi tự nhủ.

Vì đây vẫn là thời kì Đồ Đồng nên con người vẫn chưa biết cách để rèn được sắt nhưng điều đó không có nghĩa là họ chẳng hề biết đến nó. Họ đã tìm ra sắt trong những mảnh thiên thạch - một thứ khá hiếm nhưng lại chứa hàm lượng sắt rất lớn. Vậy nên ở Yggdrasil này, thứ kim loại chắc chắn rơi từ trên trời xuống với độ cứng lớn hơn sắt rất nhiều lần rất được trân trọng không khác gì đá quý hay tiền bạc.

“Nhưng chúng không thể có nhiều như vậy được…” hắn tiếp tục gào thét. “Lẽ nào chúng đã tìm ra cách sản xuất được sắt ư?!”

Dù điều đó rất khó tin nhưng đó cũng là thứ duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra. Sắt vốn là một kim loại thiêng liêng mà chỉ có thể tìm được từ những mảnh thiên thạch nên đến cả một tộc lớn như tộc Móng cũng có rất ít. Hắn không thể ngờ được khi một gia tộc nghèo nàn như thế lại có thể sở hữu một lượng lớn sắt như vậy.

“Keh heh heh, ta cũng nghe rằng tên chuột nhắt của tộc Sói hay đem ra những chiến thuật di nhỉ. Có vẻ là vậy thật. Thật hấp dẫn! Thực sự rất hấp dẫn!” Yngvi không thể che giấu được tiếng cười đang trào ra từ bên trong.

Chắc hẳn vì sở hữu những vũ khí đó trong tay nên tộc Sói mới có thể chống lại sự hủy diệt của tộc Sừng và tộc Móng.

“Heh heh, đúng là ta thật may mắn mà. Điều này chứng tỏ rằng thiên đường cũng đứng về phía ta mà.”

Với những thứ vật liệu ấn tượng như này đã khiến tộc Sói có thể tiêu diệt những kẻ khác kể cả những kẻ mạnh mẽ hơn. Điều này đã khiến trái tim Yngvi căng lên vì tràn ngập một sự tôn trọng phi ngôn ngữ.

Nếu tộc Móng mà có được số vũ khí sắt đo thì hẳn họ sẽ trở nên hùng mạnh hơn nữa và thậm chí lực lượng quân sự tối cao của Yggdrasil cũng sẽ ngày càng trở thành một mối đe dọa lớn hơn.

“Thứ sức mạnh này sẽ có thể thay đổi cả thế giới.” hắn nói với vẻ kinh ngạc.

Những kinh nghiệm được đúc kết từ hàng trăm trận chiến đã giúp Yngvi nhìn xa trông rộng một cách chính xác như vậy.

Nếu xét trong lịch sử cổ đại phương Đông thì những người Hittite chính là chủng tộc đầu tiên rèn được sắt. Vậy nên họ đã trở thành một quốc gia độc bá và nắm giữ cả thế giới vẫn còn đang thời kì Đồ Đồng trong tay của mình.

“Giờ thì chúng ta nên làm gì đây?” Yngvi liếm mối và hướng mắt mình về phía chiến trường.

Rõ ràng những ngọn trường thương bằng sắt đang đem khiến cho tộc Sói trở thành một mối đe dọa nhất định. Dù quân số chưa đến 2,000 nhưng hầu hết người lính tinh nhuệ từng áp chế cả vùng Álfheim của tộc Móng cũng không thể đối chọi lại được. Và thậm chí việc họ có thể bị tiêu diệt toàn bộ cả 10,000 quân nếu tất cả cùng tham chiến cũng không phải là việc không có khả năng.

Nói như vậy thì đây chính là một tấn công trực diện.

“Hmph! Chúng đang từ bỏ!” Yngvi hét lên.

Một điều chắc chắn là việc đối đầu với những ngọn trường thương một cách thẳng mặt là điều rất đáng sợ nên hắn nghĩ rằng khi quay về thì mình cũng sẽ rèn luyện ra một đội quân như thế. Tuy nhiên, với đội hình cận chiến có độ dài đáng kể đó thì có vẻ như những nước đi một cách chặt chẽ không phải là thứ phù hợp với họ. Nhất là khi quân địch tiến đánh từ một góc vuông thì rắc rối sẽ ngay lập tức hiện ra.

Nói cách khác, nếu hắn thực hiện một cuộc tấn công từ bên cánh thì quân địch sẽ không thể phản công được.

Và tộc Móng có đến 500 cỗ chiến xa đáng tự hào. Chỉ cần 1 chiếc đi cùng với một đội quân để gia tăng sức mạnh thì bọn họ - những kẻ đã nghiền nát vô số kẻ thù sẽ nhanh chóng giành được chiến thắng.

“Heh heh! Nơi bình địa bằng phẳng mà những kẻ ngu dốt kia đã chọn sẽ trở thành mồ chôn của chúng.”

Những chiếc bánh xe lớn gắn trên những cố xe đã phần nào hạn chế đi khả năng di chuyển của nó và đồng thời làm xuất hiện điểm yếu phụ thuộc vào địa hình mà nó được sử dụng, nhưng ở nơi đây thì đó chẳng phải là vấn đề.

Một vị tướng lão luyện như Yngvi cũng thừa biết để gửi mật thám đi dò xét lãnh thổ của tộc Sừng để hắn có thể vạch ra một tuyến đường thuận lợi nhất để thể hiện sức mạnh của những cỗ chiến xa.

Lái xung quanh trên cỗ xe ưa thích của mình, Yngvi mỉm cười không chút sợ hãi. “Ta sẽ tự tay chấm dứt trận chiến này!”

*

Khi người tộc trưởng của thân chinh ra tiền tuyến, binh lính tộc Sừng hét lên một tiếng gầm xung trận.

“Thật phi thường! Chúng ta có thể giành được chiến thắng!” Linea nói sau khi thấy tộc Sói chọc thủng được tuyến đầu với những bước đi vững chãi.

Quân lính của cô chính là những người đã từng chấp nhận thảm cảnh trước những mũi giáo này nên nếu cần tìm ai đó hiểu rõ về mối đe dọa của chúng gây ra thì chắc hẳn cô sẽ là ứng cử viên hàng đầu.

Đó cũng chính là lí do tại sao cô ấy lại biết rằng đồng minh đáng tin cậy nhất mà tộc của họ có thể có được chính là tộc Sói.

“Kẻ địch đang đến từ bên cánh trái! cô ấy hét lên. “Chúng đây rồi!”

Cơ thể cô ấy rung lên.

Linea đã phải trải qua một chuỗi thua không có hồi kết nhưng cô tự nhủ rằng đây chẳng phải là lúc để lo lắng về việc liệu bản thân có xứng đánh để chỉ huy quân đội hay không mà là phải cố hết sức để vượt qua chính mình.

Trước khi trận chiến bắt đầu, Yuuto đã nói với Linea rằng đơn vị trường thường rất yếu ớt khi phải đối phó với kẻ thù từ bên hông. Dù chỉ mới một thời gian ngắn kể từ khi họ trở thành anh em nhưng người anh trai này đã không ngần ngại chia sẻ đã để lại một ấn tượng rất lớn trong trái tim cô. Vậy nên cô không hề muốn phụ lại sự kì vọng đó mà thậm chí còn lập một cả một lời thề.

“Uwah!”

Nhưng những cảm xúc đó nhanh chóng bay đi như cát bụi khi đứng trước sức mạnh như địa chấn của đối phương.

Linea có rất nhiều kinh nghiệm chinh chiến, ngay cả lúc đối mặt với trường thương thì trái tim cô cũng chỉ chất chứa hận thù chứ chưa bao giờ đóng băng vì sợ hãi cả.

Tuy nhiên, một số lượng ngựa rất lớn với mỗi con đều lớn hơn người bình thường đến vài lến cùng nhau tiến lên phía trước đang tạo ra một rung chấn rất mạnh. Và kích thước quá khổ đó đã tạo ra một làn sóng hoảng sợ bao trùm.

Dường như những người lính của cô ấy cũng cảm nhận được điều đó khi cũng đang kinh hồn bạt vía trước cỗ chiến xa đang lao đến với một đám cơn lốc bụi mịt mù.

“Hãy vững vàng lên! Nếu có thể đẩy lui được chúng thì chiến thắng sẽ là của chúng ta!” Linea hét lên bẳng toàn bộ lòng dũng cảm nhưng những lời của cô đã chẳng thể chạm đến những thuộc hạ của mình.

Binh lĩnh tộc Sừng đã hoàn toàn hoảng loạn. Và họ đã thua ngay cả khi trận chiến chưa bắt đầu.

“Uwaaaaaagh!!”

“Eeeeeek!!”

Khoảnh khắc hai bến chạm mặt nhau cũng là lúc những tiếng hét bắt đầu vang lên từ tiền tuyết.

Và đội chiến xa rất dễ dàng tiến vào mà không gặp phải chút kháng cự nào rồi dễ dàng bẻ gãy quân đội tộc Sừng thành hai nửa.

Ở ngay trung tâm của đội tiên là một thứ gì đó như người khổng lồ khiến người khác phải bàng hoàng.

Tung hoành xung quanh cùng một ngọn giáo khổng lồ cứ như một con quỷ đang giận dữ và chém hạ binh lính tộc Sừng bẳng những đòn tấn công nhầy nhụa.

Để đáp lại thì quân đội tộc Sừng cũng hét lên làm đất trời rung chuyển như thể đang tự động viên bản thân vậy.

“Ch-chúng ta không thể thắng được!” Linea nghiến răng tuyệt vọng.

Thứ khiến cô sợ hãi bây giờ không phải là cái chết của bản thân mà là chuyện mình sẽ không thể bảo vệ mọi người được nữa.

Dù cô đã làm mọi thứ trong khả năng của mình nhưng sự thật rằng nó hoàn toàn vô dụng đang trưng ra trước mặt mọi người một cách phũ phàng. Những người thuộc hạ đáng quý của cô đang âm thầm lặng lẽ trở thành những cái xác không hồn từ người này đến người khác.

“Làm ơn, cứu họ với…..cứ họ với, Anh Trai!” Linea cầu khẩn.

*

“Bọn chúng vẫn đang đến ư?!” Yuuto cắn môi, nhìn chằm chằm vào sự bế tắc với ánh mắt hung dữ.

Kẻ thù không hề ngu ngốc thế nên để tránh phải đối chọi trực tiếp với những ngọn trường thương thì tiền tuyến của địch đã chuyển sang thế phòng ngự trong khi những loạt mưa tên liên tục bắn ra từ hậu tuyến.

Từng chút từng chút một, binh lính tộc Sói đã bắt đầu nhận những thiệt hại. Và có một điều rõ ràng là dù họ đã gây ra nhiều thiệt hại hơn cho đối phương nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này thì bên chịu bất lợi sẽ là họ khi xét về số lượng lính ít ỏi còn lại.

“Anh Trai, quân lính tộc Sừng ở cánh trái đang bị tấn công bởi chiến xa!” Felicia nói.

“Có vẻ như chúng phát hiện ra điểm yếu của chúng ta rồi nhỉ!” Yuuto than phiền.

Đây là lần đầu tiên tộc Móng giáp mặt với một chiến thuật đặt biệt như vậy nhưng chỉ với một thời gian ngắn đã có thể nhìn thấy nhược điểm của nó rồi theo đó mà chuyển đổi chiến thuật. Khả năng đưa ra kết luân ngay giữa chiến trường hỗn loạn này và cả việc phát động phản công không lâu sau đó thật đáng ngưỡng mộ mà.

Yuuto không thể không gọi đại tướng quân địch là đặc biệt được. Hắn đúng là một đối thủ rất khó xơi mà.

“Nhưng trong trò chơi chiến thuật này….thì có vẻ mình đã thắng rồi. Mà dù có hơi gian lận,” Cậu nói khi khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.

Một trong những lời dạy khác của Tôn Tử bật ra trong đầu cậu lúc trước. “Giữ được lợi thế của bản thân thì có thể khiến quân địch tiếp cận theo đúng cách mình muốn.”

Hay nói cách khác thì bạn sẽ có thể khiến quân địch tiến vào theo đúng như kế hoạch của mình miễn là còn lừa rằng chúng có thể đạt được thứ gì đó.

Trước mối đe dọa đến từ những ngọn trường thương thì sớm muộn kẻ định cũng sẽ phát giác ra điểm yếu của nọ để rồi từ đó chọc vào. Và lần này là bằng lực lượng mạnh mẽ nhất của thời kì này - chiến xa.

Vậy nên đây chính là thời điểm tuyệt vời để giăng ra một cái bẫy.

Trong chiến tranh, việc hạ thấp sĩ khí cũng là việc cần thiết. Kẻ cầm quân cần phải đập tan tất cả những thứ mà quân địch đặt niềm tin vào đó cho đến khi không còn chút gì sót lại. Thế mới nói lên rằng việc công kích tinh thần có ảnh hưởng lớn đến thế nào.

Nếu một kẻ địch mất tia sáng hi vọng cuối cùng của mình thì cho dù là cả 10,000 quân cũng chỉ còn là con số mà thôi. Và giả sử chuyển đó xảy ra thì chúng sẽ chẳng còn là đối thủ của tộc Sói nữa.

Đến lượt con đấy, Run! Yuuto nghĩ. Tiêu diệt chúng!

*

Mm, vậy ra cuối cùng chúng cũng chịu đem chiến xa ra trận.

Cắn dở một ổ bánh mì, Sigrun đang quan sát chiến trường từ xa trong một khu rừng.

Đơn vị Múspell do Sigrun chỉ huy vẫn ẩm mình trong khu rừng cách Fólkvangr một khoảng để nghỉ ngơi cho trận chiến tiếp theo dù là ngày hay đêm.

Ngay khi khiến tộc Móng bị ép vào cảnh sức cùng lực kiệt bằng những lần tập kích bất ngờ thì việc tấn công một lức lượng áp đảo hơn họ hết lần này đến lần khác bất kể ngày hay đêm cũng đang đặt một gánh nặng rất lớn lên vai họ.

Nếu nơi ẩn núp của bị phát hiện và bao vây thì mọi chuyện sẽ chấm dứt vậy nên bất cứ ai cũng phải cảnh giác mọi lúc kể cả lúc không tham chiến.

Hơn nữa, chiến thuật này rất phụ thuộc vào tốc độ nên họ phải sẵn sàng để hành động bất cứ lúc nào. Đã thế lương thực mang theo cũng nhanh chóng cạn kiệt nên họ đã phải dựa vào nguồn lương thực ở vùng đó và Yuuto cũng cả cảnh báo rằng mọi hành động cướp bóc đều bị nghiêm cấm nên họ đã dùng những mẩu bạc để đối lấy thực phẩm.

Kể từ khi tộc Sừng được hưởng lợi từ những vùng đất màu mỡ dọc theo lưu vực sông Körmt thì họ cũng đã có thể kiếm được thức ăn và vật tư từ hai bên bờ nhưng vì vẫn còn lạ nước lạ cái nên việc tìm được những ngôi làng cũng rất khó khăn. Một điều nữa là họ thực sự hầu như không được nghỉ ngơi đúng nghĩa nên so với tộc Móng thì họ mới chính là những người kiệt quệ hơn.

“Ohh, có vẻ chúng nhận ra rồi nhỉ,” Sigrun lên tiếng phần cũng vì ngưỡng mộ.

Nếu kẻ địch là người được khen ngợi vì sức mạnh hay sự xảo quyệt của mình thì cô cũng sẽ giành cho chúng một sự tôn trọng nhất định. Đó chính là cách mà một chiến binh đích thực như Sigrun xử lí mọi chuyện.

Những chiếc chiến xa đang di chuyển xung quanh thay vì lao thẳng vào. Lí do cũng rất đơn giản vì làm như vậy sẽ giúp chúng tránh được lính bộ binh cũng như xoay sở tìm được cách để tập kích vào bên hông của đội trường thương.

Ngay cả khi đứng trước những lần tấn công chớp nhoáng của Sigrun, chúng vẫn có thể nhanh chóng ổn định lại thế nên kế hoạch ban đầu của họ là lợi dụng tình hình để đốt lương thảo đã không thể thực hiện được.

Có lẽ chuyện này là do chính kinh nghiệm nhưng quả thực cũng phải kể đến đại tướng của tộc Sừng có thể đối phó với những tình huống bất ngờ một cách đáng kinh ngạc. Hẳn binh lính phải rất tin tưởng vào hắn ta khi chỉ mỗi việc ra lệnh trong khi họ đang hoảng loạn như vậy thì không thể nào đủ để kéo lại tình hình được. Nếu đó không phải là một người có đủ phẩm giá và sức thu hút thì chắc chắn việc đó đã chẳng thành công.

Rốt cuộc thì chuyện Sigrun có thể làm cũng chỉ là tặc lưỡi trong sự kinh ngạc mà thôi. “Không ngờ mình lại có thể dắt mũi một vị đại tướng như vậy một cách thật dễ dàng.”

Một nụ cười khinh bỉ nở trên môi cô.

Dĩ nhiên là họ không hề có dư thời gian để Yuuto lên một kế hoạch thật tỉ mỉ, chỉ tiết cho trận chiến này.

Nhưng cậu đã kể với cô về điểm yếu của trường thương, khả năng kẻ địch có thể để một toán quân riêng biệt để tấn công từ bên hông và nhất làm thế nào để đối phó với chúng.

“Được rồi, cuối cùng cũng đến lượt mình!”

Gần như ngay cùng lúc khi những cỗ chiến xa cày nát binh lính tộc Sừng thì khói hiệu bốc lên từ quân chủ lực của tộc Sói - thứ dùng để ra hiệu cho đơn vị Múspell hành động.

Sigrun quay ra sau và động viên những người lính đã chinh chiến suốt ba ngày ba đêm tiến lên phía trước: “Giờ thì mọi người, hãy kiên cường lên cho trận chiến cuối cùng!”

Những khuôn mặt lúc nãy vẫn còn tỏ rỏ sự mệt mỏi nhưng chỉ trong nháy mắt đều ánh lên ngọn lửa sục sôi tinh thần chiến đấu. Những nỗ lực vô ích có thể khiến một người mệt mỏi gấp đôi nhưng việc thấy trước một kết cục tươi sáng đã hoàn toàn thôi bay nó đi. Cố gắng của đội Múspell đã đơm hoa kết trái và tinh thần của họ lúc này đang lên cao hơn bao giờ hết.

Trái tim Sigrun thật ấm áp khi thấy bọn họ đang tin đến nhường nào. “Chiến thắng sẽ phụ thuộc vào chúng ta! Hãy cho lũ tộc Móng thấy nỗi kinh hoàng và chiến lợi phẩm thực sự của Valhalla!”

“Yeaaaaahhhhh!!”

Sigrun vung ngọn giáo của mình lên và những người lính hét lên khiến cả bầu khi như rung chuyển.

Và bên trong cô thì Kẻ nuốt Trăng Hati cũng đang đáp lại tiếng gầm đó khi cô nặn ra một nụ cười hung tợn không khác gì một con sói đang thèm khát thức ăn cả.

Đúng vậy, Sigrun là một chiến binh chỉ được ban cho tài năng chiến đấu vậy nên trong thời bình thì gần như cô chẳng thể giúp Yuuto được quá nhiều. Tuy nhiên chính vì vậy mà đây cũng là cơ hội không thể nào hoàn hảo hơn để phục vụ cậu.

“Đội Múspell, tấn công!”

Cùng lúc với hiệu lệnh mình đưa ra, Sigrun thúc con tuấn mã yêu thích của mình và lao đi trước.

Những thuộc hạ của cô ấy theo sau. Một toán hỗn loạn gồm quân đội tộc Sói hung hãnh lao ra từ khu rừng đã nhanh chóng chiếm được phần hậu phương của đơn vị chiến xa.

“Ngh! Lại là chúng ư!” Yngvi tức tối phun ra.

Ngay khi tộc Móng vừa triển khai đột kích thì chính họ lại là những người bị tập kích để rồi lâm vào thế bị gọng kìm.

Nỗi ô nhục này một lần nữa tiếp tục cuộn trào trong cơ thể hắn.

Việc hoàn toàn bị đối phương dắt mũi đã khiến lòng căm thù của hắn ăn sâu vào tận xương tủy.

“Phó tướng! Xử lí bọn tộc Sừng! Ta sẽ tiêu diệt bọn chuột nhắt bên kia!”

Rời khỏi đoàn hậu phương do Phó tướng chỉ huy, Yngvi ra lệnh và quay xe về phía đội kị binh.

Quân đội tộc Sừng - những người đã mở đầu cuộc tấn công thì cũng đã đánh mất tinh thần chiến đấu nên cũng chẳng còn là một mối đe dọa nữa.

“Ta sẽ trút toàn bộ cơn thịnh nộ của mình lên những tên ngu ngốc các ngươi ngay bây giờ!”

Những kẻ địch đã từ chối chiến đấu trực tiếp mà luôn chỉ đơn giản quay lưng bỏ chạy khỏi hắn vậy nên nếu chúng tự dẫn xác đến đây thì đây chính là cơ hội mà hắn hằng mong ước.

Dù lính trường thương vẫn còn là một mối đe dọa hiện hữu nhưng với sự cơ động của những cỗ xe thì mọi chuyện hẳn sẽ ổn thôi. Giờ đây, bản năng sinh ra sau những năm tháng rong ruổi trên chiến trường đã mách bảo cho hắn rằng mối đe dọa thực sự cần phải loại bỏ không ai khác ngoài đội kị binh kia.

Và hơn nữa, nếu Yngvi không tự mình chứng kiến thì hắn sẽ không tin những thứ đang diễn ra ở đây.

Những con ngựa chạy ngang qua hắn với tốc độ gấp đôi cỗ xe xuất hiện ở bên hông của hắn.

Lợi dụng tốc độ di chuyển đó, những mũi giáo cứ thế găm vào bánh xe của những chiếc chiến xa.

Một cỗ chiến xe sẽ gồm một chiếc xe có thể chở được nhiều nhất là hai người đàn ông trưởng thành và được nâng đỡ bằng 2 bánh. Thế nên việc bánh xe bị cản trở chuyển động đã làm đảo lộn thăng bằng của xe và từng chiếc từng chiếc cứ thế thi nhau lật nhào sang một bên.

“Gagh!”

“Gyagh!”

Những người từ vô số chiến xa bị nếu không bị những ngọn giáo đâm thủng thì cũng bị ngựa giẫm chết.

Chẳng cần phải nói quá nhiều về việc chiến xa là loại khí tài mạnh mẽ nhất đang tồn tại ở Yggdrasil. Nhất là sau khi chứng kiến sự áp đảo đè lên tộc Sừng thì điều này trở nên càng rõ ràng hơn.

Nhưng nó chỉ đúng cho thời đại này mà thôi. Trong vòng 1,000 năm nữa thì những cỗ xe này vẫn sẽ xưng bá trên chiến trường nhưng chỉ cho đến trước khi kị binh xuất hiện.

Nếu xét về nhân lực và năng lực tổng thể thì tộc Móng vẫn trên cơ hơn khi sở hữu những chiếc chiến xa có thể di chuyển một cách nhanh chóng. Nhưng mặt khác thì đội Múspell cũng đã được huấn luyện để chống lại nó ngay từ khi mới thành lập nên đây chính là sự phát triển tạo ra khác biệt về kĩ năng chứ không phải là thứ có trong một sớm một chiều.

Đơn vị chiến xa của tộc Sừng - thứ mang theo niềm kiêu hãnh không thể bị đánh bại ở khắp cõi Álfheim, thứ luôn biến những trận chiến thành một cuộc thảm sát một chiều mà kẻ thù chẳng mảy may có cơ hội phản công. Và dù có thể nhiều người sẽ phản đối nhưng độ cơ động cũng luôn luôn thuộc về phía họ.

Đó cũng chính là lí do tại sao tình cảnh này đối với họ thật nghiệt ngã.

Một trong những kị binh của tộc Sói hét lên với Yngvi - người đang đứng ngay giữa cỗ xe của mình “Trang phục như vậy thì hẳn ngươi là tướng rồi! Vậy thì ta sẽ lấy thủ cấp của ngươi về lĩnh thưởng!” Anh tavung giáo và lao về phía hắn.

“Chà, thú vị thật….” Yngvi lẩm bẩm.

Bất cứ khi nào một người già dặn kinh nghiệm như Yngvi chứng kiến ai đó thủ thế thì hắn có thể cảm nhận rằng liệu người đó có xứng đáng hay không. Có vẻ như người này cũng là một người khá có tài nhưng rốt cuộc thì cũng chỉ đến thế thôi. Điều này khiến hắn phải tự hỏi làm cách nào tên đó có thể vung giáo được trên lưng ngựa mà không bị ngã xuống nhỉ?

“Nhận này!” Chàng kị binh nhắm mũi giáo vào bánh xe của Yngvi và ra đòn.

Nhưng hắn điều đó hoàn toàn nằm trong dự đoán của hắn

Keng!

Ngọn giáo của Yngvi đã gạt phắt đi mũi giáo của người kia ra khỏi cỗ xe.

Nếu có thể biết được đòn tấn công sẽ đến từ đâu thì chuyện này là điều quá dễ dàng với hắn.

“Đúng là một đứa trẻ đáng yêu,” hắn nói. “Biết vị trí của mình đi. Một tên như ngươi sẽ không bao giờ so được với một Einherjar như ta đâu! Ta là kẻ nắm giữ Gullinbursti - Hoàng Trư Ngự Phu!”

Yngvi dồn toàn lực vào hay tay mình và vung giáo về trước một cách dũng mãnh và nó đã văng vũ khí của chàng kị binh kia lên trời. Đây chính là sức mạnh thể chất phi thường của Gullinbursti.

Và rồi hắn dễ dàng xiên qua cổ đối thủ mình.

“Nagh!”

Một tiếng kêu yếu ớt phát ra khi máu cũng đang phun ra từ cổ anh ta và rồi cơ thể của người xấu số kia ngã bịch xuống đất khiến con chiến mã cũng bắt đầu hoảng loạn nhìn quanh vì mất đi chủ nhân.

“Christoph! Tên khốn kiếp!” cùng lúc đó, một cô gái hướng ánh mắt mình vào Yngvi - người đang cực kì phẫn nộ khi hắn đã tước đi sinh mạng một người thuộc hạ mà cô ấy luyện tập cùng rất nhiều.

Cô ấy là một mĩ nhân với mái tóc bạch kim đang tung bay phía sau - thứ rõ ràng là chẳng hợp với chiến trắng một chút nào. Nhưng ánh mắt đó là hoàn toàn khác với ánh mắt của những người đàn bà khác ở trong hậu cung của hắn. Chúng không phải là ánh mắt của một người phụ nữ mà là của một con thú đói khát đang sẵn sàng ập đến và ngấu nghiến bất cứ ai đến chết.

Trong suốt những lần tập kích vào ban đêm, Yngvi đã không thể phân biệt được những khuôn mặt từ xa chỉ bằng mắt trần nhưng cái ánh mắt và mái tóc bạch kim lấp lánh dưới ánh trăng đã để lại cho hắn một ấn tượng rất lớn. Hắn đã chứng kiến từng mũi tên cô bắn ra, từng lần vung giáo hạ gục thuộc hạ của hắn. Và lần này thì Yngvi cũng đã có thể tự mình chứng kiến sự hung hãn của cô - người rõ ràng là mạnh mẽ hơn bất cứ tên lính nào khác trên chiến trường

“Cô gái!” hắn gọi. “Vậy ra cô là người chỉ huy của đơn vị này nhỉ!”

“Đúng thế! Ta là Einherjar của Hati - Kẻ nuốt chửng ánh trăng! Là Mánagarmr, Sigrun! Ta thấy ngươi cũng có vẻ là một chiến binh ưu tú, thế nên hãy xưng tên tuổi đi!”

“Một con chó như ngươi hẳn cũng đã phải nghe đến của ta từ lâu rồi. Ta là tộc trưởng của tộc Sừng và là kẻ thống trị tuyệt đối của toàn cõi Álfheim, Yngvi!”

“Ohh, vậy ra nếu giết được ngươi thì chiến thắng sẽ là của bọn ta!”

“Mơ đi! Nếu không có ngươi dẫn dắt thì lũ lĩnh cưỡi ngựa kia cũng sẽ nhanh chóng hỗn loạn thôi! Ta sẽ sút văng cái đầu đó ra khỏi cổ giúp ngươi!” hắn tuyên bố một cách hùng hổ.

“Thú vị lắm. Cứ thử đi, nếu ngươi nghĩ mình có thể!” cô ấy đáp trả một cách hung dữ.

Sigrun đuổi theo và ngay khi họ lướt qua nhau, Sigrun đã nhắm mũi giáo vào vai của Yngvi và ra đòn nhưng so với người lính lúc nãy thì tốc độ của cô hoàn toàn vượt trội hơn đến mức hoàn toàn có thể gọi là thần thánh.

Tuy nhiên, đối thủ của cô là Yngvi - anh hùng của tộc Móng, kẻ đã đả bại hàng trăm tướng lĩnh đối phương với đôi tay của mình. Hắn có thể dễ dàng đọc được hướng di chuyển của ngọn giáo để rồi một âm thanh chói tai vang lên khi hai thứ vũ khí chạm vào nhau.

Và cái bị đánh văng và cắm phập và thành xe ngựa là của Yngvi.

Việc đó không chỉ được quyết định bởi sức mạnh vật lí đơn thuần mà còn là sự khác biệt về tốc độ. Giữa một con ngựa chỉ phải chở một cô gái so với 2 con ngựa nhưng phải kéo cả một cỗ xe kèm theo 2 gã đàn ông ở trên đó thì cũng đã là sự cách biệt rồi. Và chính điều đó đã ảnh hưởng đến đà và hiệu quả của đòn đánh.

Sau khi vượt qua chiến xa của Yngvi, Sigrun kéo mạnh dây cương khiến con ngựa của mình giật mình lồng lên.

“Cái gì thế này?!” Yngvi chỉ có thể nói rằng là ma thuật hắc ám khi con ngựa đang ở tư thế như vậy mà cô ấy vẫn có thể giữ chắc vũ khi của mình mà không hề nghiêng ngả gì cả.

Điều khiến hắn càng ngạc nhiên hơn nữa chính là việc cô kéo cương sang phải và ngay lập tức đuổi theo chiến xa của Yngvi.

Hắn như đã bị quyến rũ trước kĩ năng cưỡi ngựa của cô. Nếu chẳng phải là tình huống hiện tại chắc hẳn hắn đã sẵn lòng mời cô ấy trở thành thuộc hạ của mình rồi.

Tuy nhiên, đây vẫn là chiến trường và chiến trường thì chẳng phải là nơi thích hợp cho những suy nghĩ phù phiếm đó.

Nắm lấy vành xe, hắn nhấc cơ thể của mình rồi lấy lại ngọn giáo của mình và thủ thế. Cỗ chiến xa của hắn đang ngay giữa lúc quay đầu. Cho đến lúc này hắn vẫn tin rằng sự cơ động của nó là điều rất đáng tin tưởng nhưng sau khi chứng kiến rằng con người và ngựa có thể hòa hợp đến vậy thì hắn chẳng thể làm gì khác ngoài việc tự thấy bản thân mình thật chậm chạp cả.

“Chuẩn bị đi!” cô ấy hét lên.

“Thế này thì có thấm gì!” hắn đáp trả lại.

Khi một lần nữa bị tấn công, Yngvi đã chống đỡ bằng cách đặt chân lên thành xe rồi hạ thấp trọng tâm.

Mắt Sigrun mở to vì kinh ngạc khi cô không ngờ được rằng hắn ta lại có thể chống được một đòn chí mạng như vậy.

“Ng! Sức mạnh này, độ nặng này - có vẻ vũ khí của ngươi cũng được làm từ sắt nhỉ?!”

“Hmph! Không phải chỉ có các ngươi mới có vũ khí sắt đâu!”

Dù sắt đúng là một kim loại thiêng liêng có giá trị đến gấp 5 lần so với vàng. Tuy nhiên thân là một tộc trưởng của một tộc lớn như Móng tộc thì cũng là lẽ dĩ nhiên khi hắn có thể sở hữu một thứ như vậy. Ngọn giáo này đã theo hắn suốt 10 năm ròng, bảo vệ và phục vụ hắn như một người đồng hành đáng tin cậy trên chiến trường.

Sau đó, hai chiến binh kìm ngựa và tiếp tục trao đổi chiêu thức nhanh như chớp.

Bởi vì sự hung tợn của trận tay đôi này mà những người lính xung quanh dù thuộc phe nào cũng chẳng hề dám bén mảng đến gần để giúp. Bất cứ kẻ nào không đủ sự khéo léo mà dính vào thì rồi cũng sẽ bị cuốn vào những đòn tấn công mãnh liệt để rồi chết một cách không thể lãng xẹt hơn.

Cuộc tỉ thí này kéo dài một lúc lâu nhưng kết quả vẫn chỉ là một sự hòa hoãn khi cả hai bên đều duy trì sự cân bằng.

Tốc độ có thể xấp xỉ nhau nhưng với sức mạnh vật lí thì lại có một sai khác rất lớn.

Nhìn chung thì vị trí cao hơn cũng sẽ có thuân lợi hơn khi những đòn đánh từ cao xuống thấp sẽ được trọng lực bổ sung thêm sức mạnh. Kết hợp toàn bộ điều đó lại thì có lẽ Sigrun mới là người đang yếu thế.

Thời gian qua đi, bất lợi nghiên hẳn về Sigrun cũng đang dần lộ rõ. Cứ mỗi khi tấn công, cô phải vung giáo lên theo hướng vòng cung nhưng Yngvi đã dễ dàng né được hầu hết khiến chúng trở nên vô dụng. Cô ấy ngày càng khó khăn hơn khi rất khó để bù lại thăng bằng trong khi chống đỡ những đòn tấn công ngược lại và rồi Sigrun ngã về sau,

Yngvi không hề bỏ lỡ thời cơ này. Hắn dốc hết sức vào đòn kết liễu và sử dụng đòn quét được ăn cả ngã về không. 

“Haah!!”

“Ungh! Cái-?!”

Sigrun đã dùng tốc độ thần thánh của mình để phản ứng lại và xoay ngọn giáo theo chiều dọc để cản đòn.

Tuy nhiên, cô ấy lại quá nhẹ khiến cơ thể liền bị hất văng lên không trung.

Khoảnh khắc đó, Sigrun ném ngọn giáo của mình sang một bên và cố lộn nhào xuống khi tiếp đất như một cách để khuếch tán ảnh hưởng của việc bị ném khỏi chiến mã của mình. Tuy nhiên đây hoàn toàn chẳng phải điều mà cô đã dự tính từ trước mà chỉ là thuận theo bản năng có được sau một thời gian dài rong ruổi trên chiến trường dù bản thân vẫn còn rất trẻ mà thôi.

“Chậc!”

Lợi dụng quán tính từ việc bị hất đi, Sigrun nhanh chóng phục hồi. Dù đã luyện cho điều này rất nhiều nhưng nó không đồng nghĩa với việc cô chẳng hề nhận chút dư âm nào. Khuôn mặt đang nhăn nhó vì đau đớn và nếu tiếp đất bằng lưng thì chắc hẳn đó sẽ là một chấn thương rất nặng khiến cô có thể chẳng thể di chuyển suốt một thời gian dài. Nhưng dù sao đi nữa thì sự thật vẫn là cô ấy đang bị dồn vào thế chân tường.

“Có lẽ đây là chiến thắng của ta rồi nhỉ.” khóe miệng Yngvi nhếch lên khi hắn chĩa ngọn giáo của mình về phía Sigrun một lần nữa.

Một phần trong kĩ năng của hắn cho phép tính toán được được đòn đánh và cả phòng thủ một cách nhanh chóng dựa trên điểm mạnh của bản thân và điểm yếu của kẻ địch. Đây chính là thứ mà hắn đã mài dũa suốt 20 chinh chiến trong đời mình.

“Ngươi đúng là kĩ năng rất tốt đấy, cô gái….không, anh hùng Sói Sigrun. Nếu cô sinh ra sớm 5 năm thì có lẽ kết cục hôm nay đã khác.”

Đối với Yngvi thì đây chính là lời khen cao nhất mà hắn có thể dành tặng. Dù gì thì với niềm kiêu hãnh của một vị vua thì hắn đang thừa nhận rằng khả năng của cô ấy thậm chí có thể còn lớn hơn cả hắn.

Những kẻ có sức mạnh thì nên dẫn dắt trong khi những kẻ không có thì nên cúi đầu đi theo. Sống sót thuộc về những kẻ mạnh mẽ nhất đã là quy luật hiển nhiên của thế giới Yggdrasil này. Ngay bản thân hệ thống gia tộc cũng được lấy từ cùng một ý tưởng còn Yngvi chính là một ví dụ điển hình.

Hắn đã coi những kẻ yếu ớt không khác gì những tên nô lệ vô giá trị ở đất nước của mình, bắt chúng lao động đến khi tay chân rã rời và đối xử như thể không phải là con người, tuy nhiên nếu chạm mặt với một con người mạnh mẽ thì dù có là kẻ thù đi chăng nữa, hắn vẫn sẽ dành cho họ một sự tôn trọng.

Sigrun lặng lẽ nhìn Yngvi. Đôi mắt đó như thể muốn nói rằng dù tình thế có ra sao đi nữa thì cô cũng sẽ không bao giờ từ bỏ tinh thần chiến đấu của mình.

Yngvi cũng dần tiến lại. Dù đôi bên đều rất mạnh mẽ như hắn có lợi thế hơn về mặt kinh nghiệm cộng thêm sự khác biệt quá lớn giữa đi bộ và đi xe.

Hơn hết, không gian cũng là thứ cần thiết trong một cuộc chiến. Khi không có ngọn giáo của mình thì chỉ với một thanh kiếm bên hông mà muốn chạm đến Yngvi - người vẫn đang đứng trên chiến xe là một điều rất khó khăn.

Giờ đây chỉ xác suất hắn để thua chỉ là 1/10,000. Nhưng hàng năm kinh nghiệm cho hắn biết rằng dù có tôn trọng đối thủ mức nào thì hắn cũng sẽ chẳng bao giờ nương tay cả. Một con lợn rừng đang bị thương mới là lúc nó trở nên hung hãn hơn.

“Đây là lần đầu tiên ta được đánh một trận tuyệt vời như vậy.” hắn nói. “Hẹn gặp lại ở Valhall!”

Yngvi lao thẳng về phía Sigrun cùng với cỗ chiến xa của mình.

Ngay cả khi cảm thấy không thể tự mình kết liễu một chiến binh như vậy thì hắn cũng hiểu rằng đây chính là một nghi lễ giải thoát cho họ khỏi những nỗi đau của bản thân. Và Yngvi đâm ngọn giáo của mình về phía trái tim của Sigrun với tất cả khả năng.

“Cái-!?”

Giây phút tiếp theo, một thứ đã diễn ra vô số lần trong chiến dịch này - một khung cảnh phải khiến hắn nghi ngờ về khả năng quan sát của mình.

Ngọn giáo bất bại đã cùng Yngvi tung hoành qua bao nhiêu trận chiến, hủy diệt biết bao vũ khí khác và đưa hắn đến chiến thắng. Đến cả binh lính tộc Sừng cũng một mực tin tưởng rằng đó chính là thứ mà thiên đường đã ban cho Yngvi.

Nhưng giờ đây phần ngọn của thứ vũ khí quý hiếm được rèn từ sắt thiên thạch đó đang bay đi sau một vết cắt rất gọn gàng.

Cô gái đứng trước mặt hắn đang nắm giữ một thứ vũ khí kì lạ đang phản chiếu ánh bạc như mái tóc của mình. Đó là một thứ mà hắn chưa bao giờ thấy qua trong suốt cuộc đời chinh chiến của mình. Nó là một thanh kiếm nhưng lại chỉ có một lưỡi, bản thân lưỡi kiếm cũng có một độ cong mềm mại với những hoa văn được khắc dọc trên đó như một đường kẻ trắng vậy. Không những vậy mà chẳng cần biết lưỡi dao đã được sử dụng lần nào hay chưa nhưng tuyệt nhiên chẳng hề có chút vết tích nào đọng lại trên đó.

“Haaa!” sau một tiếng hét lớn, Sigrun dậm mạnh xuống đất và phi thẳng lên, cô nắm chặt thứ vũ khí huyền bí nhưng cũng rất đẹp đẽ đó trên đầu mình rồi chém thẳng xuống.

“Hự!!” Yngvi ngay lập tức với lấy thanh kiếm bên hông. Dù hắn thường chiến đấu bằng ngọn giáo yêu thích của mình nhưng lưỡi kiếm này cũng là thứ được rèn từ sắt thiên thạch quý hiếm.

Tuy nhiên, chừng đó là chưa đủ để cản lưỡi kiếm của kẻ thù khi lực quá lớn đã cắt xuyên cả lớp sắt và cắm phập vào vai hắn.

Với một nhát chém như vậy thì âm thanh da thịt đang bị cắt xé vang lên bên tai hắn.

“Ta sẽ trả lại những lời ngươi nói lúc nãy nhé, anh hùng của tộc Móng.” Sigrun thốt lên. “Nếu không có Cha, thì kết cục hôm nay cũng đã khác rồi.”

Vẫn giữ thanh kiếm ở trên cao, Sigrun hạ cánh bằng một đầu gối khi chạm đất.

Thứ vừa lóe lên trong đầu cô lúc đó chính là dù khoảng khắc bản thân đang có lợi thế khi cưỡi ngựa nhưng cô lại bị đánh gục và rồi ngã xuống. Dù rất tức giận nhưng thời khắc đó thì cô cũng đã đánh mất trận chiến dưới tư cách một chiến binh rồi. Thứ đã giúp cô đảo ngược ván cờ này có chăng cũng chỉ là sự khác biệt về chất lượng của vũ khí mà thôi.

“Uwaaagh! Tộc trưởng gục ngã rồi!” một tên lính hét lên

“Không thể nào! Tộc trưởng ư!? Chẳng phải là cô gái đó chứ!”

“Rút thôi! Không có tộc trưởng thì chúng ta không thể chiến thắng được!”

“Eeeeyagh!!”

Binh lính tộc Móng đang kêu gào thảm thiết và rơi vào hỗn loạn trước cái chết của người tộc trường - kẻ luôn được ca tụng là mạnh mẽ nhất.

Những cỗ chiến xa còn lại cũng đang bỏ chạy tán loạn.

Yngvi đúng là một người rất vĩ đại khi đã kéo được tộc Móng lại gần nhau. Với những điều luật như: “Theo bước tộc trưởng và chiến thắng là của chúng ta.” thì bất cứ ai cũng có thể nói được rằng thứ đã khiến tộc Móng đến với hắn chính là sự sùng bái.

Hay nói cách khác: hắn ta chính là linh hồn của họ trong suốt trận chiến tuy nhiên giờ đây điều đó đã không còn thì tan vỡ là điều không thể tránh khỏi.

“Ngh…Ouch!” Sigrun loạng choạng cố đứng dậy, nhăn mặt vì cơn đau buốt ở chân trái vì khi cô ngã ngựa thì nó đã dính vào dây để rồi bị trẹo mất.

Sigrun xác nhận lại rằng Yngvi đã rơi xuống từ trên cỗ chiến xa của mình sau đòn tấn công đó, rồi cô nhanh chóng đảo mắt xung quanh để tìm hắn.

Lê đôi chân của mình, cô bước đến và nhổ và mặt hắn.

“Khụ! T-thứ vũ khí đó là gì?” chẳng biết bằng cách gì nhưng Yngvi vẫn có thể thở được. Chắc hẳn dấu ấn Gullinbursti đã mang đến cho hắn một sức mạnh thể chất phi thường.

Tuy nhiên, lồng ngực hắn lại đang nhuộm một màu đỏ tươi và tử thần đang đến rất gần rồi. Đến mức này thì bất cứ ai cũng hiểu được rằng thời gian của Yngvi đã chẳng còn bao nhiêu.

Ngay trước khi bước chân vào cuộc chiến thì kế hoạch đề ra là bắt sống hắn nhưng rốt cuộc thì Sigrun lại chẳng có được diễm phúc đó và không còn cách nào khác ngoài hành hình công khai.

Sigrun nói khi đưa thanh kiếm ra trước mặt Yngvi “Tên của nó chắc là nihontou. Cha có vẻ đang e ngại rằng nó chẳng hề giống với những thứ mà cha ruột của ngài ấy làm ra.”

Ở một vùng giữa hai dãy núi tạo nên lãnh thổ của tộc Sói thì họ đã tìm ra một nguồn quặng sắt cát chất lượng cao ở trong đất. Và họ đã luyện chúng bằng một là lò nung Tatara - một phương pháp luyện kim đặc biệt của Nhật Bản. rồi từ đó thu được thép, nung rồi rèn và cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến lưỡi kiếm sắc bén đến mức có thể cắt xuyên qua cả sắt một cách dễ dàng.

Ngay cả trước khi cậu đủ lớn để biết chuyện gì đang diễn ra thì Yuuto đã luôn theo dõi cha mình làm việc. Cả quá trình như đã ăn sâu vào tiềm thức của cậu và cậu cũng đã học về lò luyện Tatara hết này đến lần khác. Chính những kinh nghiệm đó đã giúp cậu rất nhiều.

Đây chính là thứ đã khiến Yuuto và Ingrid - người rất thông thạo nghề rèn mất đến nửa năm tìm hiểu mới cho ra được thành quả như vậy.

“Vậy ra…vẫn còn những thứ vũ khí tốt hơn….nó ư?” Yngvi thở hổn hển.

“Thế giới này….khụ….thật rộng lớn. Giá mà ta sở hữu được một cây nhỉ…khụ….nhưng có vẻ điều đó chẳng thể diễn ra rồi. Nhưng…nếu phải chết trong tay một chiến binh như cô…thì….ta…cũng….thỏa….lòng…!”

“Ta cũng cảm thấy rất tự hào khi có thể vượt qua lưỡi kiếm của một kẻ như ngươi. Hẹn gặp lại ở Valhalla.”

“Hmph!” Yngvi nở một nụ cười hài lòng trước khi nhắm mắt buông xuôi.

Đó chính là những khoảnh khắc cuối cùng của một người đàn ông vĩ đại - người đã thống trị cả vùng Álfheim. 

Sigrun cắm kiếm xuống đất rồi nhẹ cúi đầu, cô ấy đang bày tỏ sự tiếc nuối của mình trước sự ra đi của một chiến binh.

Sau một thoáng cầu nguyện, Sigrun nhấc mũi kiếm của mình lên và chĩa thẳng lên trời.

“Tộc trưởng tộc Móng, Yngvi đã gục ngã trước lưỡi kiếm trong tay Sigrun của tộc Sói!”

==================

Vậy là vol 1 về cơ bản đã xong rồi, không biết anh em đọc có khó hiểu quá không nhỉ?

đại khái là katana