Thay vì gọi Silvenia là trường học thì nó giống một thành phố hơn, toàn bộ đảo Acken được thuộc phạm vi của trường, rộng đến mức ngay cả cựu học viên trở về vẫn chưa khám phá hết khuôn viên trường.
Có nghĩa là người ta có thể bắt gặp bất cứ thứ gì đi dạo trên đó, những ánh mắt nặng nề các học viên theo dõi tôi khi tôi bước đi. Rồi cuối cùng tôi dừng lại tại khu rừng hoang sơ đâu đó ở tây bắc Slivenia.
Hầu hết cơ sở vật chất trường đều nằm ở hướng đông nam, còn các khu phố mua sắm và dịch vụ ở hướng tây nam. Hòn đảo trước đây chỉ có hai cây cầu nối hai bên, các tòa nhà được xây dựng xung quanh.
Sau khi đi bộ suốt nửa ngày, cơ thể tôi đã rã rời thì đủ hiểu tình trạng của tôi lúc thoát khỏi ánh mắt soi mói. Nhưng không vì thế mà suy nghĩ của tôi dừng lại.
“Điều đầu tiên phải quan tâm là không được rời khỏi hòn đảo này.”
Dựa trên thiết lập của game, Silvenia là một học viện đỉnh cấp, được đánh giá cao nhất trong các trường danh giá của vương quốc. Đó là một phần lí do mà các gia tộc lớn đều cố gắng hết sức cho con mình một tờ đăng kí tuyển vào, một ngôi trường đòi hỏi cả về tài năng vượt trội cùng số tiền phải bỏ.
Có trong tay bằng tốt nghiệp của Silvenia thì tương lai sẽ được đảm bảo.
Hơn nữa với kinh nghiệm là một người chơi tận tâm, mình có thể tận dụng mọi thông tin có được một cách tối ưu.
Quan trọng hơn lúc Ed vừa bị gia tộc tuyệt giao, phần mở đầu cực đoan của tình huống này. Thì cậu ta vẫn chưa bị nhà trường ‘đuổi học’. Đó là điều cần thiết để tận dụng thông tin mà tôi nắm giữ.
“Hãy xem nào..”
Tôi đặt hai chiếc vali gỗ xuống đất và mở chúng ra.
Gồm quần áo lòe loẹt và một số vật trang trí lễ nghi, dù có là kiếm sĩ thì thứ đồ này vẫn chẳng thể tỏ ra hữu dụng.
À….sao mình quên được, học phí cao ngất ngưởng là một vấn đề nan giải khác ngoài thức ăn, nơi ở và quần áo. May là học phí kì này đã được trả rồi, giờ kiếm học bổng cho kì sau là giải quyết được.
“…..”
Với chỉ số này của cậu ta, liệu có thể kiếm được cái học bổng đắt giá không? Chưa trượt là vui lắm rồi.
Tôi đi bộ một chút và tìm thấy một con suối, nó chảy sang phía bên kia hòn đảo. Thả mình trong khu rừng xinh đẹp, tĩnh lặng.
Nhưng đây không phải lúc để suy tư tình cảm, với tốc độ đói này tôi sẽ chết mất.
Có rất nhiều thứ tôi cần để có cuộc sống tốt đẹp, bẻ cành cây và viết lên mặt đất.
Mục tiêu = Tốt nghiệp
Ed Rothstaylor hiện đang học năm hai, vậy còn sáu học kì nữa trước khi tốt nghiệp. Dù đã ngẫm nghĩ từ trước về hậu quả khi nói lại đều này nhưng tôi vẫn phải đau đầu về cách tôi có học bổng.
Học phí một kì khoảng 20 đồng vàng, số tiền đủ để mua xe ngựa toàn vàng. Mức giá đó còn rẻ so các chi phí khác.
Hầu hết các học viên ở kí túc xá sang trọng, chỉ ăn những bữa ăn thịnh soạn và sử dụng các thiết bị ma thuật cao cấp. Kèm theo là vài người hầu đi cùng.
Không hiểu được Ed sao lại có tính cách kiêu ngạo như vậy nữa? thiếu kĩ năng thì thôi đi, lúc này còn gây họa.
Thở dài ngao ngán
Dù sao vẫn phải sống, tồn tại đã. Nhìn vào đống quần áo tự hỏi mình có thể giặt chúng được hay không, tránh giống ăn xin sau một tuần. Tối nay thì không có nơi nào để ngủ.
KHÔNG! Tôi lắc đầu và vỗ mặt mình.
Nghiến răng đứng dậy duỗi người mình ra hết sức. Cơ, hông, chân và các động tác trong bài tập của thể dục dụng cụ, kết thúc bằng chống đẩy.
Bởi vì kỳ thi tuyển sinh đã diễn ra từ lúc Ed bị đuổi nên không còn nhiều thời gian, chắc tầm đâu đó 10 ngày nữa.
Bắt đầu cần làm là tạo môi trường sống tốt để có thể tiếp tục đến trường học, trong khoảng thời gian ngắn này phải xây một thứ gì đó tạm bợ để ở.
Một cái lều đơn giản?
Tôi không tốn nhiều sức mới có thể làm ra một cái lều, nếu sử dụng thân cây dày làm cột cố định và che chúng lại bằng tán cây, nó sẽ trở thành mái che nắng mưa.
Ở khu rừng phía tây bắc đảo Acken được bảo tồn tương đối tốt, phát hiện ra một linh hồn có nghĩa là chưa từng có ai đặt chân tới đây.
Có rất nhiều thân cây có thể khai thác, bên dưới cũng nhiều tán lá chẳng kém.
“Cho đến lúc đó thì hãy biến bản thân thành một học viên đủ tư cách nào.”
Nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trên dòng suối, rót ít ma lực.
[Tên: Ed Rothstaylor ]
Nam giới
Tuổi: 17
Giống loài: con người
Thành tích: không có
Thể lực: 3
Trí lực: 4
Khéo léo: 7
Ý chí: 7
May mắn: 6
Kỹ năng chiến đấu >>
Kỹ năng ma pháp >>
Kỹ năng sinh tồn >>
Kỹ năng giả kim thuật >>
Bỏ qua những chỉ số đáng xấu hổ của mình, tôi tập trung vào kỹ năng ma pháp.
[Kỹ năng ma pháp ]
Cấp bậc: pháp sư cấp thấp
Lĩnh vực: nguyên tố
Ma pháp thông thường:
- Thi triển nhanh cấp 1
- cảm nhận ma lực cấp 1
Ma pháp hệ hỏa:
- Phát hỏa cấp 2
Ma pháp hệ phong
- Phong đao cấp 1
Các pháp sư chuyên về lĩnh vực nguyên tố chỉ có hai ma pháp cơ bản.
Các pháp sư dựa lĩnh vực này được yêu cầu chọn ra hai loại để tập trung phát triển chuyên môn của mình. Ed đã chọn phong và hỏa, nhưng vì không tập luyện ngay cả thứ cơ bản nhất nên tôi không biết mình có thể thi triển được đến mức nào.
Tôi cảm nhận ma lực trong cơ thể mình khi đi sâu vào trong rừng. Tất nhiên so với các nhân vật chính, ma lực của tôi yếu đến tuyệt vọng dù theo học hệ ma pháp. Ít nhất nó cũng giúp tôi chặt được mấy cái cây có kích thước vừa phải.
Tôi đã sử dụng Phong đao để cắt thân cây xuống kích thước phù hợp, sẽ chẳng có nghĩa lí gì khi không thể mang về.
Nhưng sau khi chặt năm sáu cái cây, tôi đã đứt không ra hơi. Đúng những gì tôi nghĩ, độ vận dụng ma lực và xử lí của cơ thể này không thể nào cao hơn mức kém cả. Tôi rất cần thời gian để rèn luyện.
“Thật khủng khiếp….”
Tôi nhổ xuống đất rồi nín thở đem thân cây đã cắt về.
Khi xây các khung gỗ liên tục trượt khỏi vị trí vì không cân bằng giữa nhiều khung lại với nhau. Cần phải đào vài cái hố để hiệu quả tốt hơn.
Đó không phải điều dễ dàng, tôi chỉ có hai tay để giữ khung không bị rơi. May mắn là tôi đã sử dụng cả đầu và vai để giữ cùng.
Đẩy mạnh lên, tôi buộc những khung gỗ lại bằng thắt lưng, dùng mảnh gỗ cuối cùng làm cọc xuyên qua giữa và cắm nó xuống đất đảm bảo lều không sụp xuống.
Dù nhìn kiểu gì cũng khá khập khiễng và mất ổn định nhưng đó là cách hình thành nơi trú ẩn của tôi. Một số khung thấp khung cao, che nó một tấm màn là đủ qua đêm.
Tôi cân nhắc sử dụng quần áo của mình để che đi phần trên, nhưng đến cuối thì thôi vì độ sặc sỡ của nó.
Ngoài ra, dù sặc sỡ nhưng chúng đều có giá trị cao, có thể bán di cũng được. Để thỏa hiệp với ý nghĩ, tôi quyết định buộc hai mảnh quần áo lại với nhau và ném chúng vào trong lều, tôi không thể ngủ trên đất được.
Nhìn vào khe hở của lều, tôi vào trong rừng tìm kiếm các tán lá rộng và đai. Toàn bộ quá trình mất hơn tiếng đồng hồ.
“Phù….Th-thật mệt chết tôi rồi.”
Cuối cùng cũng xong, tôi lau đi mồ hôi đầm đìa. Công việc khó khăn đã kết thúc.
Trước mặt tôi là một nơi tôi có thể ngả lưng, một thành tựu đáng tự hào cho hi sinh cua tôi.
{ Sản xuất đã hoàn tất: Kỹ năng sản xuất đã tăng lên }
{ Danh sách sản phẩm đã hoàn thành được cập nhật }
“Hả?”
Tôi nghiêng đầu bối rối, tôi chạy liền ra suối và nhìn cửa sổ trạng thái.
[Kỹ năng sinh tồn ]
Lớp nghề: thợ thủ công tập sự
Chuyên môn: không có
Khéo tay: 4
Thiết kế: 1
Hái lượm: 1
“Ồ…đây là?”
Ed đã sống cuộc đời của một quý tộc nên chắc cậu ta không biết, tài năng cậu ta nằm ở đôi tay còn hơn cả ma pháp nữa.
Dù vậy…nó chỉ có cấp 4.
[ Sản phẩm mới được chế tạo ]
Túp lều lí tưởng
Một nơi trú ẩn có thể nghỉ ngơi chốc lát bên trong, còn thô sơ và tồi tàn. Nếu không duy trì thường xuyên thì không lâu sau sẽ không thể sử dụng.
Mức độ khó: ◐○○○○
Hệ thống chế tạo cũng xuất hiện rồi, thật đáng hoan nghênh. Tôi có thể quản lí trình độ sản xuất của mình và nhiều lĩnh vực khác, tin tốt trong hoàn cảnh éo le.
Tôi cần nghỉ ngơi.
Nằm trong túp lều đã hoàn thiện của mình, lắng nghe tiếng xào xạc của thiên nhiên rừng núi hoang sơ. Tôi cảm thấy buồn ngủ khi bóng tối đến gần.
Phải ngủ để đối mặt với ngày mai, tôi sẽ lên kế hoạch để có thể tồn tại lâu dài trong học viện này.