"Uooooh?! C-chờ đã, mấy người!"
Các nữ hầu quỷ không để phí thời gian, sẵn sàng cởi quần áo ở tại chỗ. Trong cơn hoảng loạn, tôi cố ngăn bọn họ lại.
"Nói ta nghe… Các cô bao nhiêu tuổi?"
"16, thưa bệ hạ."
"17 ạ."
"15, thưa bệ hạ."
Sao toàn em chưa 18 không thế?!
Nó có lẽ hợp lí với tộc quỷ, khi mà hình tượng chung họ thu được qua hàng thế kỉ, Ở mức trưởng thành họ chỉ bằng một nửa so với loài người và sống khá là dai. Ít nhất là ở trên thế giới này. Nhưng đó không phải vấn đề lúc này…
"Tất cả các cô nên về phòng mình hôm nay đi."
Tôi nói mà không lo nghĩ với người đại diện của bọn họ. Ép buộc bất kì cô gái nào nào điều như thế này là không thể tha thứ được, thậm chí là khi những cô gái đó còn chưa đủ tuổi nữa.
Những nữ hầu trả lời với những giọt nước mắt chảy dài.
"Vậy nó là thật sao...? Bọn em không đủ điều kiện để phục vụ ngài vào ban đêm hay sao?"
"Không phải- Không phải vậy. Như ta đã nói, các cô đều hợp với sở thích của ta. Ta chỉ tin rằng các cô có lẽ sẽ hơi do dự khi làm điều này."
"Rất là đúng, thưa bệ hạ! Với những hầu quỷ chúng em, không có thú vui nào tuyệt hơn việc thỏa mãn nhu cầu của ngài cả, Yuuto-sama!"
Đôi mắt của bọn họ ướt đẫm khi họ nhìn tôi. Tệ rồi, mấy cô gái này chơi thật rồi... Tôi có thể làm gì bây giờ...?
Bỗng có một ý tưởng hay nảy ra trong đầu tôi. Ờm, tôi không thể rằng nó quá là 'hay', nhưng nó vẫn là một cách.
"...Ta muốn hỏi các cô vài thứ. Vì sao các cô lại đến phòng của ta?"
"Anri-sama chỉ đơn giản vào bọn em rằng 'Yuuto-sama đang cần người hầu vào ban đêm'. Bọn em đã vui vẻ chấp nhận lời mời và đến đây."
Tôi không biết điều đó. Anri đôi lúc rất khó mà kiếm soát được...
"Có vẻ các cô đều hiểu lầm ý định của ta. Ta thừa nhận là có nói là mình cần những người hầu với Anri."
Không. Tôi xạo lìn đấy.
"Nhưng dự định của ta khác xa với những gì các ngươi đang chờ đợi."
"Ể...?"
"Ma pháp: Creation!" (Sáng tạo?)
Tôi kích hoạt một phép thuật của mình và có gì đó sẽ hiện hình. Tôi đã tạo ra... một bộ bài.
"Ta đã định tìm vài người để "chơi" cùng, cô hiểu chưa."
Căn phòng ngủ của tôi trở nên tĩnh lặng. Ờm. Anri đã nói những thứ giống với kế hoạch của tôi, nên tôi không thể sai lầm được, phải không?! Nó vẫn có cảm giác vô cùng ngại ngùng đấy...
"Đ-đó là ý của ngài à, bệ hả?! Bọn em vô cùng xin lỗi vì đã đi đến kết luận sai lầm!"
Các nữ hầu quỷ cúi đầu thật sâu. Tạ ơn trời, họ sập bẫy rồi...
"Ta khuyên cô không cần băn khoăn nữa đâu. Sẽ không có gì xảy ra nếu ta nói rõ với Anri cả. Ta cũng có lỗi trong chuyện này."
"E-e-em hoàn toàn đồng ý!"
"Dù sao thì, các cô không cần phải trao thân cho ta nữa, nghe rõ chưa?"
"... Bọn em hiểu rồi. Nhưng Yuuto-sama, nếu ngài mong muốn cơ thể bọn em, thì chỉ cần lên tiếng thôi. Tất cả bọn em đều sẽ rất mong chờ lúc đó."
"T-ta hiểu rồi…"
Các cô hầu quỷ có cảm giác khá là chán nản lúc này.
"Cơ mà, Yuuto-sama… Đống giấy trên tay ngài là gì thế ạ?"
Hử? Họ không biết chơi bài là gì à? Vậy thì lần nữa, đây là thế giới khác, nên tôi đoán có hiểu biết về chúng cũng khá là dư thừa...
"Chúng là bài, một phát minh của ta. Ta sẽ dạy các cô cách chơi, vậy nên sao không bắt đầu ngay nhỉ? Ta chắc là chúng ta sẽ cũng vui vẻ thôi."
"Vâng, thưa bệ hạ!"
Sau hai giờ chơi bài với 3 nữ hầu, họ đã chịu quay trở về phòng ngủ của mình.
Tôi phải giữ gìn phẩm hạnh của bọn họ (best ma vương), và họ cũng có vẻ thỏa mãn. Ít nhất là lúc này, vấn đề đã được giải quyết. Ở phía bên kia, có một con người đang rất nuối tiếc, và đó mà chàng trai trẻ ở đâu đó ở trong linh hồn của tôi vẫn đang trong tuổi dậy thì.
Đây là ngày thứ năm từ lúc tôi hồi sinh thành High King. Hôm nay, như thường lệ, tôi đặt mông lên cái ngai vàng ở trong cái sảnh lớn và tuyệt vời như tôi.
MP: 9,999,999,999 / 9,999,999,999
Nhìn lại vào cái bảng trạng thái của mình, tôi để ý rằng lượng MP đã hồi phục hoàn toàn. Tôi đã chú ý nó vào hai ngày trước rằng việc ngủ giúp tự động hồi MP của tôi. Tôi nghĩ là lượng phục hồi tương đương với lượng thời giành tôi giành ra để ngủ. Tôi chưa từng bị tụt HP lần nào, nên tôi suy nghĩ xem nó được phục hồi như thế nào.
Tôi cũng nghe rằng cái màn hình trạng thái này là thứ mà mọi người trên thế giới này đều có, nhưng chỉ có thể nhìn thấy của bản thân. Vẫn có thể cho người khác xem bảng của mình nếu muốn. Cách làm thì cũng dễ thôi; bản chỉ cần nghĩ về từ 'phơi bày trạng thái'. Nhưng tôi nghĩ không cần phải khoe bảng trạng thái của mình ra làm gì, nên nó sẽ không sớm xảy ra đâu.
Cơ mà, thôi vẫn chưa được nhìn thấy bảng trạng thái của ai trên thế giới này từ lúc hồi sinh cả. Không tránh được việc tôi có một ít hứng thú với việc nhìn bảng của người khác.
"Anri. Có thể hơi đột ngột, nhưng ta muốn xem bảng trạng thái của cô."
Tôi yêu cầu điều này với Anri trong khi cô ấy – như mọi khi – quỳ trước mặt tôi. Cô ấy chỉ đỏ mặt và im lặng cúi người sâu hơn.
"Gì thế, Anri? Cô cảm thấy không khỏe à?"
"Ồ, không. Không phải vậy đâu ạ; chỉ là nó... xấu hổ thôi ạ..."
Hử? Xấu hổ á?
"Em xin lỗi vì đã thiếu bình tĩnh. Nhưng... nếu ngài muốn xem, Yuuto-sama, vậy thì em sẽ..."
"Thôi, ta ổn. Quên những gì ta nói đi."
Việc cô ấy bị xấu hổ khá là bất ngờ. Với những phụ nữ ở trên thế giới này, có khả năng cao bảng trạng thái là một thứ riêng tư nào đó mà họ không nên công khai, giống như số đo ba vòng vậy. Trong game, việc xem bảng trạng thái chỉ mất có hơn một cái nhấn chuột, nên tôi đã không suy nghĩ nhiều về nó.
"..."
Hầyyyy... Quanh đây chán vãi ạ. Chẳng làm gì ngoài việc ngồi trên cái ngai vàng này đủ chán rồi, làm một việc suốt năm ngày sẽ khiến tôi bị căng thẳng thần kinh mất. Lâu lâu tôi cũng nên đi ra ngoài chớ.
"Anri. Ta nghĩ là ta sẽ ra ngoài lâu đài và thăm thú xung quanh."
"Yên tâm đi, Yuuto-sama. Lũ quỷ bảo vệ bên ngoài sẽ không bị mất tập trung và thông báo về những lực lượng đang tiếp cận ngay lập tức. Ngài không cần phải di chuyển đâu."
Nhưng đó không phải là vấn đề. Tôi thật sự cần thay đổi quan cảnh… Có cái cớ nào dùng được không nhờ…?
"Là một kẻ thông lĩnh loài quỷ vĩ đại, ta muốn tận mắt xem lãnh thổ của mình."
"Em hiểu rồi… Đã rõ. Xin hãy cho phép em được gọi 100 con quỷ làm bảo vệ riêng của ngài, Yuuto-sama."
Clgt, một lễ diễu hành đón vua chúa nào đó à?!
"Không, không cần thiết đâu. Mình ta là đủ rồi."
"N-nhưng...! Nếu ngài ra ngoài một mình, Yuuto-sama, nỗi lo sẽ khiến tim em ngừng đập trước khi em có thể tự kết liễu mất!"
"..."
Dù sao thì, đây là diễn biến khi mà tôi muốn đi ra ngoài. Tôi cố rời đi, nhưng Anri, luôn luôn lo lắng, không cho tôi đi. Tôi muốn là một kẻ pha trò trong một vở hài ở đây, chỉ để hét lên, "Cô là cái gì thế, một bà mẹ trẻ* à?!"
(*helicopter mom: một bà mẹ luôn lo lắng thái quá cho đứa con của mình)
Nhưng hôm nay là cái ngày mà tôi phải ra ngoài! Sử dụng não nào tôi ơi. Phải có một cách nào đó để thoát ra khỏi cái lâu đài này mà không bị Anri chú ý...
...!