Trans: Trieu Le Hoang
“...”
“...”
Hết cách rồi!
Nhưng mà nói ra thì ngại lắm.
Nó sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của mình mất, phải làm gì đó để giấu ý đồ mới được.
Giờ đây sẽ là trò chơi của xác suất.
“Ta-tachibana.”
“Hả?V-vâng?”
Vì vài lý do, tôi ngồi thẳng lưng mình lại.
Và vì sao đó, Tachibana cũng làm vậy.
“Ừm...à...cậu biết đấy...ừm... 5 đứa mình sẽ đi đâu đó chơi và, well, chúng ta kiểu...”
“Ừm...ừm...”
“K-Kyoya đã lên kế hoạch và Tachibana...cậu có kế hoạch nào không? Mấy đứa kia đi hết... nhưng mà tớ không chắc...”
Lần đầu tiên trong cuộc đời...tôi rủ bạn bè đi chơi như vậy...và còn là đi với bọn riajuu nữa chứ...
Thật tuyệt khi tụi nó có thể mặc kệ sự đời mà xõa.
Thật đáng ngưỡng mộ. Nghiêm túc đấy...
Nhưng... thế này không ổn... đáng nghi quá.
Cô ấy có thể từ chối vì trông nó đáng nghi quá mà.
“...tớ sẽ đi...”
“Phải, tớ hiểu mà...cái gì cơ?”
“Tớ sẽ đi. Nếu Chitose và Satsuki cũng đi thì...ừ.”
“À phải...Ừm...có cả Kyoya và tớ nữa, ổn chứ?”
“T-tớ biết chứ. Nãy cậu nói rồi còn gì.”
“Không, thì...ý là...”
“C-cái gì? Nếu cậu không muốn tớ đi thì nói lẹ đi.”
“K-không! Không phải thế. Tớ hiểu. Tớ sẽ nói họ rằng cậu sẽ đến. Chúng tớ sẽ nhắn cậu thời gian địa điểm sau.”
“Đ-được rồi.”
Phù...
Không biết sao nhưng kế hoạch có vẻ trơn tru.
Giờ thì mọi thứ có vẻ ổn. Tôi chắc là Susami sẽ hiểu cho thôi nhưng cảm giác vẫn tệ thật... Xin lỗi vì đã nói dối nha.
“Vậy chốt nha.”
“À ừ.”
Tachibana cuối cùng cũng đứng dậy và đi ra cửa.
Có vẻ cô ấy định về nhà.
Canh thời gian tốt lắm.
Nếu có thêm gì xảy ra nữa thì tôi phát điên mất.
“...Kusuba-san.”
“Hử? Sao vậy?”
Trước khi rời phòng, Tachibana bất chợt gọi tôi.
Cô ấy đang lúng túng cầm điện thoại trước ngực.
“Ưm... Hãy trao đổi thông tin liên lạch nhé. Cậu có phiền không...?”
“À.”
“Như lúc tớ bị sốt! Tớ xin lỗi vì làm phiền cậu... nếu chúng ta đều biết cách liên lạc với nhau thì sẽ đỡ phiền phức hơn... hoặc tiện hơn... hoặc kiểu như là...”
“Đ-đúng ha... và nó miễn phí mà!” (trans eng: mị ko hiểu đoạn này, chơi chữ hả?)
“Phải! Miễn phí mà! Và...chúng ta là bạn bè...”
“À phải...bạn bè ha...”
Sau một hồi lúng túng thì chúng tôi cũng trao đổi liên lạc qua app nhắn tin.
Ảnh đại diện của Tachibana đang hiện trên màn hình, và DMs (?) thì mở ra.
“...Avatar là...một quả cam.”
“Tên tớ, Tachibana được ghép từ chữ Kankitsurui, nghĩa là trái cây họ cam quýt.” (trans: đoạn này có chữ hán, ae muốn xem thì vào eng là có nha.)
“Nếu cậu không hứng thú thì đừng có nhắc đến chứ!”
“Tớ xin lỗi!”
“Vậy cậu không hứng thú hả?!”
Tông giọng giận dữ của cô ấy trông là lạ.
Rồi chúng tôi cùng phá lên cười.
Chúng tôi cười ngay lối đi gần cửa.
“Hẹn gặp lại cậu sau nhé.”
“Đây cũng vậy...”
Tôi đóng cửa và nghe tiếng chân cô ấy rời đi.
Mệt rồi...
Nhưng cảm giác mệt mỏi này...thoải mái thật.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage