Có những thanh âm mà người ta gọi là dễ chịu.
Là tiếng sáo réo rắt, tiếng trống taiko rộn rã của ngày hội, là tiếng chuông gió leng keng trong cơn gió mùa hạ, là tiếng thịt mỡ xèo xèo mời gọi trên vỉ nướng.
Và thường thay, kề bên những thanh âm ấy, là nụ cười của một ai đó.
Bởi chính cảm xúc muốn được sẻ chia tiếng cười cùng nhau đã khiến chúng ngân vang.
Nhưng rồi, chúng cũng sẽ đến lúc lụi tàn, chẳng thể ngân vang mãi mãi.
Vốn dĩ trên đời, đã chẳng có gì thứ gọi là vĩnh cửu.
Thế nhưng, tôi biết.
Tôi biết một sự tồn tại còn tỏa sáng hơn bất cứ ai, một sự tồn tại khiến bao cảm xúc phải rung động, và vẫn cất lên thanh âm của mình bên cạnh một người, không bao giờ phai nhạt.
Ấy là... phải rồi, ví như.
Một điều có thể lay động con tim, dù cho bao thế hệ có trôi qua.
Một điều vẫn còn vang vọng, ngay cả khi một vì sao đã lụi tàn.
Là một người con gái duy nhất.