Trans: Miu
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tại tòa nhà bỏ hoang (Buổi đêm)
Một cô gái đang chạy
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Hộc…hộc…hộc..”
Một cô gái chạy vào tòa nhà bỏ hoang. Bộ quần áo xinh đẹp mà cô mặc lốm đốm các vết máu đỏ sẫm.
“Cái gì chứ? Tại sao chứ?”
Hơi thở của cô ngày càng khó khăn, cô ôm lấy cánh tay đang buông thõng xuống của mình. Cô gái nhìn lại đằng sau và rên rỉ.
“Hiroshi, Akira, và Emiko, tất cả bọn họ đều đã chết! Nỗi oán hận của người vẫn chưa tan biến sao?!”
Không bao lâu nữa, những tiếng la hét, những lời khóc than, và những cảm giác đau khổ ấy sẽ kết thúc thôi.
“...Ngõ cụt ư? Tại sao lại?”
Một bức tường đen đang cản đường cô gái, cô đập vào bức tường một cách yếu ớt. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. Cơ thể cô, đáng lẽ ra phải ấm áp sau khi cô đa vận động nhiều như vậy, thì giờ đây lại đang trở nên lạnh buốt và cứng lại trước thực tại tàn nhẫn.
~ ~ ~ cạch, cạch, cạch.
Cô gái hét lên một sắc vô thanh khi những tiếng bước chân truyền tới tai cô ấy. Mặc dù cô hiểu trong trường hợp này, la hét là vô nghĩa.
~ ~ ~ cạch, cạch, cạch,.
Cô lắc đầu và cào mạnh vào bức tường như thể mạng sống của cô phụ thuộc vào hành động này, những dòng màu đỏ chảy ra từ các móng tay đã gãy của cô.
~ ~ ~ cạch, cạch, cạch,.
“Không, không, không, tôi không muốn chết như này! Tôi không muốn chết!”
Đồng tử trong đôi mắt cô đã nhuốm màu của sự tuyệt vọng khi cô nhìn về nơi là nguồn gốc của những thanh âm ấy. Dưới ánh trăng trong vắt tại tòa nhà bỏ hoang, không có lấy một bóng người nào cả.
Tuy nhiên, có vẻ như có một thế lực nào đó đang tiến lại gần cô hơn.
~ ~ ~cạch, cạch, cạch.
“Oaaaa, đừng! Đừng đến, đừng lại gần đây mà!!!!”
~ ~ Âm thanh
không dừng lại.
~ Bước
Cô ấy.
~ Bước
~ Bước
~ Bước
~ Bước
~ Bước.
“Hhhhử?!”. Cuối cùng thì, âm thanh cũng dừng lại.
Âm thanh ấy biến mất như chưa từng tồn tại, trong tòa nhà trống hoác chỉ còn vang lên những tiếng thở khò khè của cô.
“Có phải là, tôi đã được tha?”
Cô gái thở phào nhẹ nhõm và ngồi phịch xuống sàn. Giọng của cô tuy nhỏ nhưng chắc chắn cô đã lấy lại được sự bình tĩnh.
VÀ TRÊN VAI CÔ ẤY.
——■■■■■a
“%E&@*#&!”
Một “âm thanh” không thể nào tưởng tượng ra vang lên.
“Cắttttttttttttttt!!”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tòa nhà bỏ hoang (Đêm)
Ánh đèn sáng lên. Kirio Tsugumi cột lại tóc mình.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ánh sáng của trường quay chiếu vào sân khấu. Tôi đưa tay cho nữ diễn viên đồng nghiệp đang thở dốc trước mặt. Có lẽ vì cô ấy vẫn chưa thoát vai diễn của mình nên cô ấy nhận lấy bàn tay của tôi với khuôn mặt căng cứng.
“V-V-Vâng, cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ Tsugumi-san.”
Ngay lập tức thay đổi hành vi sau khi quá trình quay kết thúc là một loại cơ chế tự vệ mà tôi đúc kết lại từ kinh nghiệm của mình. Khi tôi không làm vậy, bạn diễn của tôi sẽ nhập viện vì mất ngủ và họ sẽ đổ lỗi cho tôi.
Được nhớ tới như một diễn viên phim kinh dị nổi tiếng cũng được thôi, nhưng bị nhớ tới như một ác linh thì tôi xin kiếu nha.
“Maa ~, hôm nay cũng làm tốt lắm, Tsugumi - chan!”
“Cảm ơn rất nhiều ạ, đạo diễn.”
Sau khi chào hỏi các nhân viên e kip, tôi tới địa điểm làm việc kế tiếp. Đã 17 năm trôi qua từ khi tôi bước vào con đường diễn xuất ở tuổi thiếu niên. Tôi đã tạo dựng được tên tuổi của mình với tư cách là một nữ diễn viên “kinh dị” trong ngành.
Từ lúc bắt đầu, tôi đã yêu thích thể loại kinh dị, vậy nên tôi không có mấy lo lắng về tình trạng bây giờ. Đương nhiên, tôi cũng nhận thấy rằng mình chỉ đóng vai trong những bộ phim kinh dị, nhưng theo cách nào đó, tôi cũng nên cảm thấy hài lòng.
Tôi thích phim kinh dị của Nhật Bản, nhưng phương châm của tôi là làm bất cứ điều gì có thể khi nhận vai. Mục tiêu của tôi là mang nỗi sợ hãi tới cho mọi người ở Hollywood. Tôi không cảm thấy bất mãn hay hài lòng gì cả.
“Kirio-san, chúng ta sẽ tới điểm diễn tiếp theo bằng ô tô.”
“Được.”
Người quản lý cá nhân nhắc tôi vào xe, sau đó tôi leo lên chiếc xe màu đen. Mái tóc đen dài óng ả mà tôi nuôi để phù hợp với việc diễn xuất sẽ phải nhét một bộ tóc giả cho màn diễn kế tiếp. Sau cùng, vai diễn tiếp theo của tôi là một xác chết cháy biết đi mà.
Lần cuối tôi kiểm tra là khi mở phần kịch bản trên web. Vai diễn mà tôi đóng không đòi hỏi tôi phải nói chuyện, nhưng tôi cần biết những diễn viên khác sẽ nói gì. Tôi nghĩ tôi sẽ ổn nếu chỉ đọc phần dàn cảnh, nhưng dù sao tôi vẫn còn thời gian nên tôi sẽ kiểm tra toàn bộ. Ah, nhân tiện, tiếp theo tôi sẽ diễn cùng với Sakura-chan. Lâu rồi tôi cũng chưa gặp cô ấy, tôi mong rằng cô ấy vẫn ổn.
“Ah.”
Vì quá tập trung nên tôi phản ứng hơi chậm một xíu. Tôi nhìn thấy khuôn mặt méo mó đầy sợ hãi của người quản lý phản chiếu qua gương chiếu hậu. Trước mặt tôi là một người tài xế đang ngủ say-tay ôm lấy vô lăng- lái một chiếc xe tải lớn.
(Điều này chắc chắn sẽ được gọi là lời nguyền phim kinh dị hửm.)
Trong cơn đau rát của lực ep tác động lên vạn vật khiến tất cả đang dần bị nghiền nát. Thứ tôi nghĩ tới là bộ phim kinh dị mà mình tham gia --- trong những phút giây cuối đời.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ya em là một con nhỏ cùi mía mới bắt đầu dịch mong mọi người gạch đá nhieù vào ạ