~
~~
~
Giọng nói đột ngột cất lên khiến Theo giật mình nhìn lại.
“Aa… anh Carl.”
Nó là tên của người cầm đầu tổ đội thường thuê Theo làm nhiệm vụ.
Hầu hết các tổ đội bình thường luôn trục xuất cậu bé và để nó một đi không trở lại luôn, nhưng với hắn ta thì lại khác. Tuy cũng đã trục xuất Theo khỏi tổ đội cũng hằng sa số lần nhưng lại luôn gọi cho cậu mỗi khi cần thiết. Khoản tiền công cậu phải nhận chưa bao giờ là tương xứng với những gì cậu đáng được nhận, ngay chính Theo cũng không muốn làm việc với hạng người này một tí tỉ tì ti nào.
“Tao thật không thể ngờ là thằng lỏi như mày lại có hôn phu đẹp đến cỡ này đấy! Phải chứ chúng mày?”
“Ye, định bông lãi cắm bãi phân trâu à!”
“Đúng rồi đấy!”
Nhóm ba tên đó cứ thao thao bất tuyệt mà không hề để ý đến xung quanh.
Nếu chúng chịu để tâm hơn thì đã có thể thấy được những cái lườm nguýt tóe lửa từ Helvi, Fiore cũng như tất thảy các tiếp tân viên khác đang hướng về phía mình.
Theo không có tí kinh nghiệm nào để đối phó với kiểu người như này, nên cậu giờ cũng đang rối đến mức không còn tâm trạng đâu để ý đến những gì đang diễn ra xung quanh mình.
“Đ-đúng rồi nhỉ, cô ấy thật sự quá tốt…”
“Ye! Thế thì…”
Carl choàng tay lên vai Theo rồi đè ép lên cái cơ thể mảnh mai ấy và thầm thì đủ để chỉ mỗi cậu bé có thể nghe được.
“Cho bọn tao mượn ả ha.”
“…!”
“Trước tiên thì chỉ cần một đêm thôi. Mày đã luôn được bọn tao kéo nhiệm vụ mà nhỉ?”
Hắn vừa nở nụ cười thô bỉ ấy vừa nói. Những tên còn lại trong nhóm hắn cũng có cùng một ý tưởng và nở nụ cười y hệt.
Có lẽ những lời tên Carl nói không thể đến được tai Fiore… Nhưng tất thảy chúng đều lọt vào tai Helvi mà không trật đi dù chỉ một lời và trong cô lúc này ham muốn đồ sát đang mạnh mẽ trào dâng.
“H-Helvi…?”
Helvi vẫn giữ nguyên một khuôn mặt như thế nhưng từ khi nào không ai hay, cô đang tỏa thứ uy áp mạnh mẽ ra xung quanh.
Dù Fiore có biết mình không phải mục tiêu bị nhắm đến nhưng cuối cùng vẫn phải run lên vì sợ hãi.
[Aaa… Cũng lâu lắm rồi. Thật sự, ham muốn giết chóc từ tận sâu thẳm trong tim này đã bao lâu rồi mình chưa cảm nhận lại được nó nhỉ… Lũ súc sinh.]
Hiển nhiên là một ác quỷ thứ thiệt như Helvi đã tàn sát hàng trăm người rồi, nhưng kể cả là vậy thì thật ra trong số đó những kẻ cô ấy thật sự muốn giết cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi.
Hầu hết chúng là những kẻ đã triệu hồi cô ấy lên và phải nhận lấy cái chết như một cái giá phải trả. Helvi hoàn toàn hờ hững trước những tên đó.
Liệu có phải là cô đang thấy khó ở trước cái ý định xâm phạm mình của mấy tên nhân loại yếu nhớt ấy?
Không, không hề.
[Dám nhục mạ Theo yêu dấu của ta à…?]
Theo là người đã kết khế ước với cô ấy.
Là...hôn phu của cô.
[Ta sẽ toàn diệt lũ người này.]
Rõ ràng thì cả Theo lẫn bộ ba không thể đọc được suy nghĩ của Helvi, do đó nên họ chỉ đơn giản là tiếp tục trao đổi.
“Um... hum…”
“Sao? Có vấn đề gì với mày à? Bọn tao đã giúp mày rất nhiều rồi, nó chỉ là đang trả ơn lại thôi mà cũng không được à.”
Tuy Theo cũng chả có miếng gì là giống biết ơn với cái cách đối xử khốn nạn của bọn chúng, và đây cũng là chuyện hết sức bình thường thôi. Nhưng hiện chỉ đơn giản là cậu không thể phản kháng lại được khi mà cán cân sức mạnh đang chênh lệch quá nhiều.
Mà cũng do sự chênh lệch ấy mà cậu lúc nào cũng phải lẽo đẽo theo chúng mặc cho những khoản thưởng bất công mình phải chịu, chỉ là, lúc này thì…
“E-Em rất xin lỗi, nhưng việc đó là không thể ạ.”
Cậu rũ tay tên Carl xuống khỏi vai mình rồi gằm mặt xuống.
“Á à? Mày chắc chưa?”
“Đúng vậy! Em không thể nào chấp nhận việc này được!”
Cậu nãy giờ đang yên phận chịu trận nhưng từ khi chuyện bắt đầu dính đến Helvi thì không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Và…
“Helvi chính là hôn thê của tôi! Tôi tuyệt đối sẽ không giao cô ấy cho bất kì ai khác!”
Sức chịu đựng của cậu đã đạt tới giới hạn và cậu bắt đầu phản kháng lại.
Cậu bé sẽ chẳng thể nào thấy ổn với những đề xuất ấy được nên chắc chắn cậu sẽ không hề muốn tuân theo một chút nào.
“Gì cơ!? Mày nghĩ mày là ai!? Kênh kênh kiểu đó chắc mày cũng chuẩn bị tinh thần rồi nhỉ!?”
Carl đang hết sức tức tối với câu trả lời láo xược của Theo và bắt đầu động tay động chân.
Bình sinh hắn ghét nhất là bị bọn thấp kém hơn mình coi thường.
Hắn vung mạnh tay về phía Theo, người đang nhắm chặt mắt và đưa tay lên đỡ vì nghĩ mình sắp lãnh trọn đòn này.
“Gah…!”
Nhưng, chả có gì xảy ra cả, kể cả khi Theo có chuẩn bị tinh thần đến cỡ nào thì Carl mới là kẻ phải gào lên đau đớn như thể vừa bị ma vật vả sml.
Theo khẽ mở mắt và…
“Ih… Aaaaaa….!? T-tay của tao…!”
Tay phải của Carl bị trẹo một cách bất thường.
Mà không, thậm chí còn có thể thấy rõ những vết lồi bất thường ở khuỷu tay hằn rõ lên áo hắn.
Có lẽ đó chính là do xương hắn đã đâm xuyên qua da thịt rồi trồi hẳn ra ngoài.
Theo cùng bộ ba ấy đã không thể bắt kịp tình hình và càng chẳng thể biết được ai là người đã gây ra việc này.
Fiore chính là người được chứng kiến sự việc ở khoảng cách gần nhất, tuy cô cũng không biết được những gì vừa xảy ra...Nhưng rõ ràng thì cô biết rất rõ ai là thủ phạm của nó.
“Đây mới đúng là hôn phu yêu dấu của em chứ.”
“Eh? Helvi!?”
Trong khi Theo vẫn còn đang choáng trước những gì vừa xảy ra trước mắt, cậu đã được Helvi choàng tay ôm lấy từ phía sau.
Bờ ngực căng mọng ép sát vào lưng cậu và khoang mũi cậu bé giờ đây đang bị lấp đầy bởi một mùi hương ngọt ngào.
“Thật hạnh phúc khi anh đã chống lại bọn chúng vì em.”
“Eh? Cơ mà em đã làm gì đâu…”
Theo cố gắng phủ nhận nhưng ngón trỏ của Helvi đã đặt lên môi cậu.
“Anh lại tiếp tục khiến em sa vào lưới tình thêm lần nữa rồi, Theo à.”
“Helvi…”
Theo cảm nhận được ánh mắt của cô ấy và quay đầu lại nhìn, nhưng vì bị quyến rũ bởi đôi mắt của Helvi, cậu đã chẳng thể thốt nên được lời nào.
Helvi khẽ mỉm cười, cơ mà nội tâm cô lại đang rộn ràng như trẩy hội.
[Aah dễ th- dễ thương quá đi mất…! Em thật sự rất hạnh phúc trước những lời anh nói đấy, Theo…! Ối giời ôi, nhìn cặp mắt to tròn ngây thơ ấy kìa… Chạm vào môi anh ấy cảm giác phê vãi… Cứ vầy mình có khi lại đè anh ấy ra “xơi” luôn tại đây mất thôi…]
Tuy giờ đang ở nơi công cộng nên cô phải giữ chút liêm sỉ của mình lại, nhưng nếu giờ mà là ở nhà Theo thì chắc cô sẽ đè cậu bé ra hôn lấy hôn để mất.
[Mà, sao một con quỷ như mình lại phải kiềm chế bản thân nhỉ? Giờ mà ngại thì hại sức khỏe lắm…]
Helvi xốc lại những gì mình vừa nghĩ trong khi nhìn vào bờ môi của Theo và rồi…
“Là do mày phải không con đ*** này!?”
“Sao mà một thằng yếu nhớt như Theo có thể làm vậy được!”
“Xem mày đã làm gì tay tao này con c*ó này… Đ* m* m**, coi đây… Eek!?”
Carl thét lớn hết mức có thể trong khi cố chống lại cơn đau thấu xương mà mình đang chịu, nhưng hắn lại lập tức tắt điện khi bắt gặp ánh mắt của Helvi.
Cặp đồng tử mở rộng của Helvi chằm chằm về hướng hắn như thể nói:
Sủa tiếp đi, và mày sẽ không còn toàn thây đâu.
“E-ế…!?
“Ơ, này, Carl!”
“Mày định đi đâu đấy!?”
Như thể vừa nhìn thấy tử thần kề cận, Carl đánh mất toàn bộ ý chí chiến đấu của bản thân. Với hắn lúc này thì chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, đó là cao chạy xa bay khỏi chỗ này thôi, càng xa càng tốt, và nó kéo theo cả hai gã còn lại cũng sủi theo sau hắn.
“H-hum, cảm ơn chị nhiều, Helvi!”
“Ah…”
Theo chợt nhận ra tình trạng hiện tại của mình và ngay lập tức lùi ra xa khỏi Helvi với khuôn mặt đỏ bừng.
Do đó mà cậu bé đã chẳng thể nghe được giọng nói thầm thì đượm vẻ buồn bã của cô.
[Đệch mợ lũ súc sinh này, nhờ ơn chúng mà mình lỡ mất cơ hội đẹp khi nãy rồi… À không, ta là vợ chồng rồi mà, chắc chắn sẽ còn rất nhiều cơ hội làm lại như thế. Đúng vậy, lần kế tiếp, mình chắc chắn sẽ…]
Vẫn vậy, Theo chả cách nào hiểu được cô đang nghĩ gì.
“Má...hãi vãi xoài…!”
Fiore, người đứng ngoài cuộc từ nãy đến giờ, đã không bỏ lỡ bất cứ thứ gì, cô đã nhìn hết toàn bộ từ lúc Helvi khẽ đẩy môi mình về phía Theo, và giờ đây thì gò má của nữ tiếp tân trẻ đang đỏ ửng cả lên trong khi cố gắng làm dịu con tim nhỏ bé đang hết sức “tăng động” của mình lại.
~
~~
~~~
~~
~
Hết sức đồng cảm với chị tiếp tân viên...Đả đảo cẩu lương! Đả đảo lũ có bồ! Đả đảo việc thân mật nơi công cộng!
Đả đảo! Đả đảo! Đả đảo!!!
Vát bôn! Vát bôn! Vát bôn!!!!!
P/S: :> pé tạch rate Hutao rồi mấy thím, và cũng không ra bé Qiqi nào luôn…thôi drop đến lúc roll lên được hutao c3 rồi chạy tiếp đi hỉ...
À mà pé định chạy SAO Alternative :>, thím nào đọc hơm
Dịch giả và Biên tập: Mều damdang