Trans: Yuuki
Edit: 鈴木松井 (Zẻo)
***************************************************
Tôi muốn trở nên nổi tiếng để được phái nữ chú ý đến.
Ít nhất thì tôi muốn có thể được trò chuyện với họ.
Nhưng cớ sao mọi chuyện lại thành ra thế này…?
“Tên chiêu hồn sư tà ác, Frankel Lichtenbauer [Vương giả của Vực sâu]! Tội ác của ngươi sẽ chấm dứt tại đây…”
“Nhân danh ý chí của các vị thần, bọn ta sẽ tiêu diệt ngươi.”
Kẻ đang gào lên trước mặt tôi là một nam nhân tóc vàng cùng một cô nữ tu xinh đẹp tóc nâu điểm những sợi bạc trong chiếc áo choàng linh mục.
Tên nam nhân ấy là [Kiếm Đế] Cain Albert,
Còn nữ nhân là [Thánh nữ] Flora Wright.
Họ là những anh hùng đã tiêu diệt rất nhiều thế lực tà ác, được dân chúng ca tụng khắp nơi.
Và giờ đây họ lại xuất hiện trước mặt tôi với ánh mắt đầy căm phẫn.
Tôi đã gây ra tội gì cơ chứ?
Tại sao họ lại giương kiếm về phía tôi?
…Ừ thì, tôi có thể nhớ ra vài chuyện.
Hồi nhỏ, tôi từng triệu hồi thây ma để gieo rắc hỗn loạn trong thị trấn, chỉ vì muốn trả thù lũ trẻ từng gọi tôi là “quái vật xấu xí”.
Tôi từng lén vào nghĩa trang, cố gắng triệu hồi bộ xương để… tập nói chuyện với con gái. Nhưng phép thuật vượt khỏi tầm kiểm soát, và rồi một bầy xác sống xuất hiện.
Rồi còn vụ việc… tôi lỡ đánh cắp quan tài của “Thánh Nữ Vĩ Đại” và cố gắng hồi sinh nàng dưới dạng undead.
Và kết quả là phép thuật thất bại. Nàng sống lại trong hình hài quái dị rồi trốn mất.
Giáo hội Thánh Mẫu nổi giận lôi đình. Tôi đã quỳ xuống xin tha nhưng họ không nghe.
Tôi bị gán cho danh hiệu “Hiện thân của tà ác” và phải chịu cảnh truy lùng suốt rất lâu.
Rốt cuộc thì cái nào nào mới là nguyên nhân chính nhỉ?
Nhưng mà, những chuyện ấy đều là sai lầm tuổi trẻ.
Con người thường trưởng thành qua những vấp ngã.
Vậy chẳng phải… các người nên tha thứ cho một vài sai lầm thời trẻ trâu của tôi sao?
Tôi đâu có ý làm hại ai.
Tôi không đáng bị phán xét bởi những anh hùng hào nhoáng kia.
Cái danh hiệu “Vương giả của Vực sâu” là do người ta gán cho tôi, chứ tôi đâu có tự nhận.
Tôi không phủ nhận rằng mình từng có những suy nghĩ đen tối.
Tôi cũng từng có động cơ thầm kín.
Nhưng tất cả chỉ là mong muốn đơn giản: được con gái để ý đến.
Đúng là tôi xấu xí nên chẳng ai thích.
Tài năng duy nhất tôi có là thuật triệu hồn mà thôi. Và tôi đã cố dùng nó để cố gắng gây ấn tượng với con gái.
Từ việc triệu hồi bộ xương để tập nói chuyện, đến dùng xác ướp để giả lập hẹn hò, thậm chí còn thắp sáng khu rừng ban đêm bằng hồn ma…
Trong những nỗ lực ấy, tôi từng nghĩ: “Nếu mình đã là pháp sư hắc ám, sao không hồi sinh Thánh Nữ huyền thoại và chạm vào “cặp đồi thánh” trong truyền thuyết?”
Chẳng phải đó là giấc mơ nhỏ bé mà bất kỳ chàng trai nào cũng từng có sao?
Khi nhìn tượng Thánh Nữ với dáng vẻ quyến rũ ấy, ai mà chẳng có chút rung động?
Vậy mà họ lại không dung thứ cho cả những khát vọng nhỏ bé của một kẻ cô đơn, vụng về chẳng ai yêu thích như tôi?
Thế giới này thật quá tàn nhẫn.
Bị thôi thúc bởi cảm giác bất công, tôi cất tiếng nói—thứ mà tôi hiếm khi dùng để phản kháng:
“Tôi đã làm gì sai?”
“Ngươi còn dám hỏi sao, tên pháp sư hắc ám kia!”
“Chúng ta sẽ không bao giờ tha thứ cho việc ngươi biến Đại Thánh Nữ thành ra như thế! Hãy chết đi, Vương giả của Vực sâu!”
“Ugh…”
Bị mắng bởi một người phụ nữ thật sự—lại còn là Thánh Nữ Flora xinh đẹp tuyệt trần—tôi cảm thấy một khoái cảm kỳ lạ.
Cái cảm giác dễ chịu này là gì vậy…?
Tôi như đang thức tỉnh một sở thích gì đó mới mẻ.
Dù sao thì, chỉ cần được nói chuyện với một người phụ nữ thật sự, tôi đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Nhưng vì vốn dĩ tôi rất tệ trong giao tiếp với phụ nữ, nên chẳng biết phải đáp lại thế nào.
…Không còn cách nào khác.
Tôi sẽ dùng đám undead dễ thương của mình để đánh lạc hướng họ rồi chuồn
Như thường lệ, tôi chuẩn bị triệu hồi [Helter Skelter]—Đội quân xác sống—đồng thời kích hoạt phép thuật trong mắt mình…
[Necroeye]
Khi phước lành được kích hoạt, cơ thể Cain được bao phủ bởi một ánh sáng mờ nhạt, phát sáng.
…Hoh, quả không hổ danh [Kiếm Đế] Cain, hiệp sĩ mạnh nhất vương quốc. Linh hồn hắn bùng cháy như ngọn lửa đỏ rực, và bộ xương thì sắc bén như thanh kiếm được mài dũa tinh xảo. Hắn sẽ trở thành một kiếm sĩ xương tuyệt vời. Không, như thế thì phí quá. Hắn có thể trở thành một loại undead cao cấp──chẳng hạn như là một Dullahan.
[Necroeye] của ta cho phép ta nhìn thấy sức mạnh bên trong mục tiêu. Với khả năng này, ta có thể xác định loại undead phù hợp nhất với mục tiêu.
Triệu hồi tử linh là một loại phép thuật thâm sâu. Nếu không đánh giá đúng vật liệu và tạo ra loại undead phù hợp, phép sẽ thất bại. Cố gắng biến vật liệu yếu thành undead mạnh thường dẫn đến việc vật liệu sụp đổ. Ngược lại, nếu quá thận trọng và tạo ra undead yếu thì lại lãng phí tiềm năng của vật liệu tốt.
Vì vậy, việc xác định loại undead phù hợp với vật liệu, và tạo ra undead tương xứng với trình độ của nó, là kỹ năng quan trọng nhất của một chiêu hồn sư như sư phụ tôi đã nói.
Quan sát vật liệu. Thói quen đó đã ăn sâu vào tôi.
Chính vì thế, khi đối mặt với những vật liệu tuyệt hảo như [Kiếm Đế] và [Thánh Nữ], tôi không thể nào kiềm chế được ham muốn kiểm tra họ.
Ngay cả trong tình huống sống còn, tôi vẫn hành động theo thói quen ấy—một phản xạ nghề nghiệp khiến ta chỉ biết cười khổ.
Nhưng đó là niềm vui của tôi. Dù có nguy hiểm đến tính mạng, tôi vẫn không thể dừng lại.
Thu thập những undead hiếm là sự nghiệp cả đời, là giấc mơ của tôi.
Giờ thì… [Thánh Nữ] sẽ phù hợp với loại undead nào đây? Không thể kìm nén sự phấn khích, tôi đưa ánh mắt về phía Flora.
…Hô hô! Linh hồn thật tuyệt mỹ! Như đang chiêm ngưỡng bạc nguyên chất! Với linh hồn này, cô ấy chắc chắn có thể trở thành một vampire, thậm chí là một vị nữ hoàng undead… Chờ đã, cái gì kia?
Khi ta quan sát Flora bằng [Necroeye], tôi chợt phát hiện điều gì đó kỳ lạ.
Trong bụng Flora… có một ánh sáng mờ nhạt không thuộc về cô ấy.
Gì thế này… ánh sáng mờ nhạt trong bụng [Thánh Nữ] Flora?
Không thể nào… chẳng lẽ đó là!?
“Frankel, chuẩn bị đi!”
“Ugyahhh!”
Một cơn đau nhói xuyên qua cánh tay phải của tôi, khiến tôi không thể không hét lên.
Tôi đã quá tập trung vào việc quan sát Flora mà lơ là cảnh giác—Cain đã chém đứt cánh tay phải của tôi.
Tệ rồi, không có cánh tay phải thì tôi không thể thi triển tử linh thuật cấp cao.
Không, còn điều cấp bách hơn. Dù không gì quan trọng hơn mạng sống, nhưng… tôi không thể phớt lờ điều này.
Bởi vì ánh sáng mờ nhạt trong bụng Flora──là dấu hiệu của sự sống.
Tất nhiên, đó không phải là sinh mệnh của Flora, mà là một sinh mệnh mới.
Đúng vậy… chẳng lẽ… Flora đang──mang thai!
“Không thể nào…”
Những lời đó tự nhiên thoát ra khỏi miệng tôi.
Dù sao thì, một thánh nữ đã hiến dâng bản thân cho các vị thần──một người được tôn xưng là [Thánh Nữ]──lại đang mang thai. Ai mà không bất ngờ cho được?
Hơn nữa, ánh sáng sự sống trong bụng cô ấy vẫn rất yếu… Điều này có nghĩa là thai kỳ mới bắt đầu. Có lẽ chỉ mới một ngày sau khi thụ thai.
“Ngươi nói ‘không thể nào’ là sao? Đây là hiện thực đấy, [Vương giả của Vực sâu]!”
Những lời nói của Cain không còn lọt vào tai tôi nữa. Tâm trí tôi hoàn toàn tập trung vào bào thai trong bụng Flora.
Hiện thực──đúng vậy, đây là hiện thực.
Vậy có nghĩa là…
Chẳng lẽ hai người này…
Khi tôi nhận ra ý nghĩa của sự thật này, một cơn rùng mình lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Tôi đã nhận ra một điều.
Một điều… kinh khủng.
Hai người này──.
[Kiếm Đế] và [Thánh Nữ] ──.
Đêm qua… họ đã làm cái việc tạo ra sinh mệnh mới!
Và giờ──[Thánh Nữ] đã mang thai!
Tầm nhìn của tôi tối sầm lại.
Chuyện gì thế này? Hai người──đã có một đêm nồng cháy ngay trước khi đối mặt với tôi sao!
“Tên ác ma, hãy chết dưới danh nghĩa các vị thần! ──[Thánh Quang Chiếu Rọi]!”
“Gyeeeeeh!”
Luồng ánh sáng thánh do [Thánh Nữ] Flora-người đang mang thai—xuyên thủng bụng tôi. Tôi thều thào vài câu trong khi đang ho ra máu.
“Đ-đợi đã! Hai người…”
“Im đi, đồ ác quỷ! ‘
“Pigyoooooh!”
Cain đã chém bay cánh tay trái của tôi. A… cánh tay trái của tôi…
“Đây là kết thúc, kẻ phản loạn! Ngươi còn lời trăn trối nào không?”
Lời trăn trối? Không, tôi có rất nhiều câu hỏi.
Hai người thật sự đã làm chuyện đó sao? Ngay trận chiến quyết định luôn à?
Sau khi giết tôi, hai người định có thêm một đêm nồng cháy nữa sao?
Cơ thể của thánh nữ cảm giác thế nào? “Cặp đồi thánh” của cô ấy có tuyệt vời không? Chẳng phải ngươi là hiệp sĩ bảo vệ thánh nữ sao? Sao lại dám chạm vào cô ấy? Ngươi định chịu trách nhiệm và cưới cô ấy à.
Nhưng… vì đã quá lâu chỉ giao tiếp với tử linh, miệng tôi không thể nói nhanh được.
Tôi thốt ra những lời cuối cùng──.
“…Kẻ xấu xa…mới chính… là các người.”
“Hừ, chúng ta không cần nghe điều đó từ một ác quỷ.”
Nhưng những lời tôi cố gắng thốt ra lại bị xem là tiếng lảm nhảm của một kẻ phản diện sắp chết. Họ đang cười nhạo tôi.
Chuyện gì thế này?
Họ không có quyền phán xét tôi. Đúng là tôi đã cố hồi sinh Đại Thánh Nữ và nếu có thể sẽ lấy đi sự trong trắng của cô ấy.
Nhưng nếu đó là tội ác, thì chẳng phải [Kiếm Đế]—kẻ đã làm chuyện đó với thánh nữ xinh đẹp ngay trước trận chiến—chẳng phải cũng như tôi sao?
Tại sao chỉ mình tôi bị trừng phạt? Tôi còn chưa làm gì nữa mà!
Nhưng sự bất công──đến một cách tàn nhẫn dưới hình dạng cái chết.
“[Vương giả của Vực sâu], hãy chết đi!”
“Hãy sám hối trước Đại Thánh Nữ ở thế giới bên kia!”
[Kiếm Đế] giơ cao thanh kiếm, và [Thánh Nữ] không còn trinh trắng triệu hồi một ngọn giáo ánh sáng.
A… hết thật rồi. Mọi thứ kết thúc thật rồi.
Không còn cách nào khác. Đành phải dùng đến chiêu chưa từng thử, tôi nghiến răng và kích hoạt phép thuật giấu trong răng hàm.
──Bí Thuật Tử Linh: Cấm Chú [Tử Vương luân hồi].
Đây là bí thuật tối thượng của tử linh thuật.
Một phép thuật cấm kỵ khiến người dùng tái sinh linh hồn thành Tử Vương.
Phép này từng được sư phụ tôi thử nghiệm, là mục tiêu tối thượng mà bao chiêu hồn sư hằng mơ ước.
Nhưng kỹ thuật này cần nhiều năm chuẩn bị. Hiện tại, tôi không có đủ thời gian. Nó còn lâu mới hoàn chỉnh, và không thể đảm bảo thành công.
Nếu thất bại, tốt nhất tôi sẽ trở thành một undead vô hồn. Điều tồi tệ nhất là linh hồn tôi sẽ bị biến mất.
Nhưng… vẫn còn hơn là bị giết bởi bọn họ.
Tôi không giỏi đánh cược, nhưng giờ thì chẳng còn lựa chọn nào khác. Đành phải liều thôi.
Khốn kiếp… tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi!
Nếu tôi trở thành Tử Vương, tôi nhất định sẽ trả thù!
Và mong rằng đứa trẻ sắp chào đời sẽ gặp bất hạnh!
“Chuẩn bị đi!”
Cain vung kiếm về phía tôi.
A, và… tôi cầu mong kiếp sau──sẽ là một undead đào hoa.
Phập.
Một âm thanh nặng nề vang lên trong tai tôi.
Thứ cuối cùng tôi thấy là ánh mắt của Cain khi hắn vung kiếm… và cái xác không đầu của chính tôi.