Chương mới~
-----------------
Vào mùa hè, đó là lúc thời điểm gọi là đêm trắng lúc mà một mặt trời không hề lặn tới. Nó trái ngược hoàn toàn với thời điểm đêm bắc cực lúc mặt trời không mọc.
Khi những ngày đó tới, chúng tôi đi ra ngoài để hái nấm, những cai giỏ được chứa đầy với quả dại bây giờ đã chứa đầy nấm.
Khu rừng cũng được phủ trong sắc xanh của mùa hè.
Những màu xanh sáng rắc làm dịu đi trái tim của một người.
Khi đi bộ, chúng tôi mau chóng gặp một cây nấm.
“A, Sieg, đây là một loại nấm độc.”
“Vậy ra cậu có thể nhìn thấy chỉ từ việc nhìn.”
Một cái mũ hào nhoáng màu đỏ với các chấm vàng. Hiển nhiên nó sẽ là môt cây nấm độc, nhưng nó không có quá nguy hiểm. Nó đủ nguy hiểm chỉ để một người nằm liệt giường khoảng ba tới bốn ngày mà thôi. Thêm vào đó, không có chất giải độc nào cho loại này cả, nên chúng tôi phải cẩn thận. Tôi nghe rằng nó rất là ngon, tới mức mà một số nơi sẽ ăn nó sau khi loại bỏ đi chất độc.
“Cái này cũng là nấm độc nữa.”
“Nhìn bình thường mà.”
Cây nấm tiếp theo cũng là một cây nấm độc, nó có một cái mũ tròn màu nâ, nên nó nhìn không quá khác so với những loại nấm được bán ở cửa hàng.Tuy vậy, loại nấm độc này có thể gây chết người. Nó không phải là một loại có thể ăn được!
Đặc điểm nhận dạng nó là lớp mang màu nâu của nó dưới mũ.
Cây nấm với vành rộng và dày cũng là nấm độc, và cây màu trắng nhìn khá giống với loại nấm thông thường cũng là nấm độc. Đối với loại nhìn như bộ não ấy thì chất độc có thể bị loại bỏ bằng cách đun sôi, nhưng hít khói từ nước luộc của nó thì sẽ bị ngộ độc và ăn sống nó thì có thể chết. Nên tôi chẳng bao giờ chủ động ăn nó. Hơn nữa nó nhìn rất là kỳ cục.
Chúng tôi lại gặp thêm nhiều loại nấm độc khác nữa. Nó trở thành một chuyến tham quan nấm độc.
“A, loại này ổn!”
Loại mà chúng tôi tìm thấy là một loại với chiếc mũ tròn và nhìn như nó đang cong người lại. Mùi của nó rất ngon, và nó thường được dùng trong các món luộc. Nó là một loại nấm lạ mà sẽ có vị khác đi nếu nó được phơi khô. Có khá là nhiều nên hai chúng tôi khom người xuống và hái chúng.
“Có rất nhiều nấm nhỉ. Tôi không hề nghĩ rằng mặt đất sẽ sẽ có nhiều nấm như vậy đấy.”
“Phải rồi…… có hơn trăm loại nấm ăn được và khoảng năm mươi loại nấm độc.”
“Nghe đáng sợ thật đấy.”
“Nó sẽ ổn nếu như cô nhớ những loại ăn được.”
Những người khoái mạo hiểm thường là những người bị dính độc.
Có nhiều trường hợp mà có người bị dính độc, nhưng bằng cách để những bức vẽ của các loại nấm độc lên bảng thông báo thì những trường hợp bị dính độc đã giảm đi rất nhiều. Độc từ nấm rất là nguy hiểm, nên chúng tôi phải cẩn thận.
Sau buổi đi dạo buổi sáng trong rừng, các giò đã được chứa đầy với nấm.
Ruruporon có một ngày nghỉ vào hôm nay nên tôi nấu ăn một mình
Đương nhiên, chúng tôi sẽ ăn nấn tươi.
Vì nó khá là khó để nấu ăn tại lò sưởi vào mùa hè, nên tôi nấu ăn tại nhà bếp ngoài trời.
Bởi vì tôi phải khom người xuống, tôi cảm thấy mệt hơn tôi nghĩ. Vì thế tôi thảo luận với Sieg là nên ăn những món ăn đơn giản
“Loại nấm này với những cái mũ nhỏ hơn sẽ ăn ngon hơn.”
Cái giỏ chỉ có loại nấm với kích cỡ ngon nhất. Cảm thấy hài lòng, tôi hít vào mùi hương của nấm.
Tôi nghe được rằng nếu loai bỏ bụi của nấm với một cái bàn chải và lau nó với một tấm vải ướt sẽ giữ được mùi hương lâu hơn, nhưng cách đó sẽ không rửa sạch cây nấm nên tôi chỉ rửa chúng trong nước.
Kế bên tôi, Sieg đang phết bơ lên bề mặt của bánh mì đen. Sau đó, cô ấy đặt một cái chảo lên bếp và cho bơ vào chảo nữa.
“Nó sẽ ngon hơn.”
“Ngon hơn ư?”
“Ngon hơn.”
Sau khi nói vậy, Sieg có việc cần làm nên cô ấy đi vào trong.
Vì chỉ còn mình tôi, nên tôi tập trung vào việc nấu ăn.
Tôi cắt những phần cứng của cuống và cắt mỏng nó ra.
Tôi thả nó vào trong cái chảo mà Sieg chuẩn bị đồng thời cũng thả vào trong đó một ít thịt heo rừng hun khói được cắt nhỏ. Tôi còn bỏ vào thêm một ít gia vị. Nó sẽ xong một khi nấm được nấu chín.
Sau đó chúng sẽ được đặt trên bánh mì đen đã được phết bơ, và một ít bột phô mai được rắc lên chúng. Món món ăn đơn giản.
Khi tôi đi vào trong với món ăn, Sieg đang chở trong lúc hâm lại một ít súp còn thừa từ buổi sáng và đang pha cà phê.
“Có thể nào cậu muốn nước ép quả dại lạnh hơn?”
“Không, không thể nào.”
Tôi ngồi xuống và cảm ơn Tinh linh vì những phước lành của thiên nhiên này, và bắt đầu ăn.
Bánh mì vẫn còn mềm và nấm với thịt heo rừng hun khói chiên trong bơ ăn rất hợp với nhau. Gia vị ào ra từ nấm, và thịt hun khói có một vị mặn đậm đà lan toả trong miệng tôi. Bơ và phô mai làm tăng mùi hương của bánh mì. Tóm lại là, dù vị của nó khá là mạnh, nhưng nó vẫn rất ngon.
“Nó là một vị làm tôi muốn uống bia.”
“Thật vậy.”
Tôi nhớ tới loại bia mà tôi uống trước kia. Vào một ngày nóng nực như vậy, bia lạnh sẽ tuyệt vời đến mấy. Tôi nghĩ về loại bia mà tôi không có vào lúc này.
Tôi bình tĩnh lại với cà phê, và quyết định rằng sẽ làm việc hết sức vào cả buổi chiều nữa.
◇◇◇
Tôi không làm việc cùng với Sieg vào buổi chiều. Có vẻ như cô ấy sẽ làm tại xưởng thêu của một người phụ trong khu vực lân cận.
Tôi hộ tống cô ấy nữa đường và chia ra trước cửa hàng.
“Buổi chiều tốt lành.”
“A, ngài lãnh chúa.”
“Tôi mang gấu con tới rồi đây.”
Tôi mang tới một ít gấu con mà tôi làm trong lúc rảnh.
Vào mùa này, không có du khách, nhưng thỉnh thoảng thì cũng có những người đi tham quan tới nên chúng tôi phải chuẩn bị.
Tôi nhìn trang sức bằng bạc trên kệ.
“Đó là?”
“Nó ư? Một món trang sức mà một thương nhân mang tới và bảo tôi bán nó tại đây.”
“A……”
Có phải đó là thương nhân bán bông tai của Sieg không nhỉ? Để gửi hàng hoá cho cửa hàng trong khi bán dạo tại ngôi làng, ông ta có tài kinh doanh thật đấy.
Cái vòng cổ hình bông hoa thu hút sự chú ý của tôi. Tôi nghĩ rằng nó sẽ rất hợp với Sieg.
“Ngài muốn mua không?”
“Không.”
Tôi không có đủ tiền cho việc đó. Bông tai đã ngốn gần hết tiển của tôi rồi.
Vì nó miễn phí nếu tôi chỉ nhìn, nên tôi nhìn thoả thích. Sau đó, một vị khách đi vào.
“Chào mừng. Ôi trời, lâu lắm rồi không gặp.”
Vị khách mới đến không phải là một khách hàng mà là một chủ cửa hàng bán các mặt hàng thủ công truyền thống của làng này ở thành phố.
Ông ta rất thích những con gấu con mà tôi có, nên ông ấy mua nó với giá rất cao. Với một nguồn thu nhập đột ngột như vậy, tôi cảm thấy vui mừng.
“Vậy ngài có mua không?”
“Không.”
Tiền rất là quan trọng. Cho dù nó có nhìn tốt biết mấy nếu Sieg mang nó thì tôi sẽ không mua ngay lập tức như lần trước.
Hơn nữa, chúng tôi đang ở thời điểm mà phí của ngôi làng bắt đầu hao hụt, nên tôi không thể dùng tiền cho những việc không cần thiết được.
Sau khi về nhà, tôi để những cây nấm cần được phơi khô sang một bên. Nấm khô là một thứ quan trọng cho món súp vào mùa đông. Tôi nghe rằng những cây nấm được phơi khô một cách tự nhiên thì hương vị của chúng sẽ được cô đọng lại và có nhiều chất dinh dưỡng hơn. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phơi khô nó sau đó.
Tuy vậy, nấm sống thì cũng tốt. Giòn giòn thì sẽ khá là khó ăn. Đó là niềm vui vào mùa đây.
Khi tôi đang làm việc đó, Sieg quay trở lại.
“Sieg, bữa tối thì sao?”
“Cậu còn nấm từ bữa trưa không? Cái đó và một tí rượu nữa.”
“Tôi mua một ít bia.”
“Tuyệt vời thật.”
“Phải không?”
Bữa tối gồm phần ăn thừa từ bữa trưa với cá lên men, thịt được bảo quản và bánh mì đen. Nó rất là đơn giản vậy mà cũng có khá nhiều đồ ăn.
Sau bữa tối, chúng tôi tắm rửa và chơi với nhau trong phòng khách.
“Nó khá là lạ khi trời vẫn sáng mặc dù nó là đêm.”
“Đôi khi, một người có thể thức nguyên đêm.”
Mặt trời không có lặn vào đêm trắng.
Nhờ đó, tôi chơi với Sieg cho đến bình minh.
Những mệt mỏi mà chúng tôi có gần đây là do chúng tôi chơi với nhau tới khuya.
------------------
Cặp này thân với nhau quá, gần như dính lấy nhau luôn.
P/S: Ritz, nếu có tiền thì chắc cũng mua cho Sieg nhỉ :v