“Nhóc đến từ một thế giới khác, phải không?”
Một người đi đường nói chuyện với một cậu nhóc. Cậu nhóc đang đứng ở giữa đường, nhìn chằm chằm vào khoảng không. Cảm giác này...thật quen thuộc, nếu đó là cách chuẩn xác nhất để mô tả cảm giác cậu lúc này. Như thể cậu đã từng quên đi nó.
Cậu nhóc chậm rãi nháy mắt trước khi cậu nhận ra rằng người đi đường đang nói chuyện với mình.
“Cái, Cái gì cơ?”
“Chậc, chậc, ta biết nhóc đang bối rối, nhưng nhóc phải giữ bình tĩnh và lắng nghe. Những người tới từ thế giới khác giống như cậu rất phổ biến ở đây, nhưng không có nghĩa là thành phố này sẽ tử tế với những người như nhóc đâu.”
“…Không thể nào…”
Sự hỗn loạn chiếm lấy tâm trí của cậu. Nỗ lực tìm kiếm ký ức của cậu bé đã trở lên vô ích, và nó chỉ dẫn đến cơn đau đầu dữ dội. Cậu gục xuống, rên rỉ thành tiếng. Người đàn ông bối rối trước hành động của cậu bé và đưa tay ra để giúp đỡ.
“Sao thế? Nhóc bị bệnh à?”
“À, không. Chỉ là một cơn đau đầu thôi…”
Cậu bé vừa trả lời vừa ôm đầu bằng cả hai tay. Những ký ức trước đó đã bị khóa kín nay trào ra trong tâm trí cậu như một cơn sóng thần. Cậu bé thở hổn hển. Cơ thể cậu bắt đầu run lên khi hít một hơi thật sâu.
“… Genavis?”
"Hả? Cái gì? Ta đã nghĩ nhóc là một người đến từ ngoại giới?"
Khuôn mặt của người đàn ông hiện lên vẻ hoang mang khi cậu bé lẩm bẩm một cái tên, Genavis. Thành Phố của Sự Khởi Đầu. Thành phố nơi những người từ thế giới khác lần đầu tiên được triệu hồi đến đây.
“… Chuyện gì xảy ra với mình vậy?” Cậu bé ngây người nhìn xuống đôi bàn tay của mình. Chúng ... nhỏ. Những vết sẹo chằng chịt từng che kín đôi tay cậu nay đã không còn nữa. Không, không chỉ có vậy. Tầm nhìn của cậu đã thấp hơn bình thường. Điều đó có nghĩa là… cậu đã trở nên thấp hơn. Cậu bé vội vàng đưa tay lên xoa khắp mặt.
Lòng bàn tay cậu tiếp xúc với không gì khác ngoài làn da mềm mại, mịn màng, những vết sẹo trên mặt cậu đã biến mất. Cậu liền thò tay xuống và vén áo mình lên.
Chẳng có gì, chẳng có cơ bụng rắn chắc, chẳng có vết sẹo nào cả, chẳng có gì cả.
“… Nhóc có chắc là mình ổn không đấy?” Người đàn ông trông thực sự quan tâm, vì tất cả những gì anh ta có thể thấy là một đứa bé đang đứng đờ đẫn, rồi đột nhiên cởi bỏ quần áo của mình.
“… Hiện tại là năm nào?”
"Hả?"
"Theo lịch Erian, hiện tại là năm nào?"
“… 1103.”
Người đàn ông trả lời. Eria 1103. Không có nghi ngờ gì nữa. Cậu đã trở về quá khứ.
Eria. Bản cậu cũng không biết cái thế giới đẫm máu này là gì. Tuy nhiên, thế giới này đã triệu hồi rất nhiều người khác từ mọi chiều không gian – từ những thế giới khác – để đến với nó. 13 năm về trước, không rõ lý do gì mà Lee Sungmin bất ngờ được triệu tập đến Eria.
VÔ CHỨC NGHIỆP.
13 năm về trước, khi cậu được triệu hồi với thân phận là một người từ thế giới khác đến với lục địa Eria, một Chức Nghiệp được được ban cho câu. Vô Chức Nghiệp – nói một cách khác – có nghĩa là cậu như một tờ giấy trắng, có thể học được bất cứ thứ gì với một đường tăng trưởng đặc biệt. Theo một cách nào đó, đó là một quy tắc khá “công bằng”, vì có một số người đã luyện võ hoặc học phép thuật từ lâu trước khi họ được triệu hồi tới Eria.
Nhưng trên thực tế, Vô Chức Nghiệp chẳng sở hữu gì cả. Trước đây họ chưa từng luyện võ cũng như chưa từng học phép thuật. Nếu họ không được triệu hồi đến Eria, thì họ sẽ được định sẵn để sống một cuộc đời bình thường mà không cần biết đến sự tồn tại của các kỹ năng đó.
Ngắn gọn, Vô Chức Nghiệp là ám chỉ người bình thường.
Trước khi trở về quá khứ, Lee Sungmin đã sống sót suốt 13 năm tại Eria với tư cách là một người Vô Chức Nghiệp. Cậu chẳng có kĩ năng nổi trội nào cả, nhưng đã chứng minh bản thân rằng mình không phải là người có bị coi nhẹ.
Tuy nhiên, cậu đã chết.
Đó là một cái chết vô nghĩa. Lee Sungmin trầm ngâm khi dựa lưng vào bức tường của một con hẻm. Đúng vậy, đó chắc chắn là một cái chết vô giá trị. Miễn là ta bắt đầu với thân phận Vô Chức Nghiệp, giới hạn của ta đã rõ ràng như ban ngày, cho dù có là trang giấy trắng bao nhiêu đi nữa và có khả năng học hỏi bất cứ thứ gì, làm thế nào ta có thể học khi ngay từ ban đầu đã chẳng có gì để học?
Một số người được triệu hồi đến Eria nắm giữ khả năng võ thuật vô song. Thậm chí nhiều người ngay từ lúc bắt đầu đã sở hữu năng lực phép thuật hạng nhất. Vô Chức Nghiệp – không có khả năng gì để nói tới - bắt đầu ở một cấp độ cơ bản nhất khác khi so sánh với họ.
Ngay cả khi tất cả họ đều bắt đầu tại Genavis, trong khi Lee Sungmin, một Vô Chức Nghiệp phải nỗ lực chiến đấu với những con quái vật cấp thấp bằng răng và móng tay trong tuyệt vọng để không bị giết chết, thì những người khác lại dễ dàng vượt qua, tàn sát những con quái vật ở tứ phương tám phía.
‘…Hòn Đá Tiền Kiếp.’
Cậu vắt óc tìm kiếm những gì còn sót lại của ký ức trong quá khứ. Cậu chắc chắn rằng mình đã nghe thấy một cụm từ như vậy trước khi trở lại đây.
'Không đời nào.'
Một ký ức vụt sáng. Nó liên quan đến một hầm ngục mà cậu đã bước vào trong khi hét lên: "Mình thật may mắn!"
Lee Sungmin đã gặp cái chết của mình trong chính hầm ngục đó. Sự thất vọng vận đọng lại khi cậu mở chiếc hộp kho báu đầu tiên mà cậu gặp phải, nhưng chẳng tìm thấy gì ngoài một viên đá nhỏ.
Không có gì đã xảy ra ngay cả khi cậu thử sử dụng “Thẩm định”. Cậu đã suy nghĩ về việc cắt nó ra, nhưng lại quyết định giữ nó và sau đó cho một Thẩm định Viên chuyên nghiệp, hy vọng có thể có một kết luận khác.
‘Hòn đá tiền kiếp… haha! Mình đã nghĩ rằng mình chỉ là một tên ngốc kém may mắn, nhưng xem ra mình vẫn có chút may mắn.”
Những ký ức của cậu ngày càng rõ ràng hơn. Hòn đá tiền kiếp không thể kích hoạt lại. Giọng nói đó vẫn còn đọng rõ trong ký ức của cậu. Điều đó có nghĩa rằng việc cậu sống lại chính là một điều may mắn, cuối cùng thì, lần đầu tiên trong cuộc đời, vận may đã mỉm cười với cậu.
“Bảng trạng thái.”
Tên: Lee Sungmin
Nghề nghiệp: VÔ CHỨC NGHIỆP
Kỹ năng: Không có.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi những kỳ vọng không thực tế của cậu đã tan tành. Cậu đã quay trở lại Eria 13 năm về trước, nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Nghề nghiệp của cậu cũng không thay đổi, cũng như không đạt được bất kỳ kỹ năng nào.
'Không. Điều quan trọng là mình đã trở về quá khứ và sống lại sau cái chết."
Cậu quyết định nhìn nó dưới góc độ tích cực. Rằng cậu đã không chết và trở về quá khứ; chỉ vậy thôi là đủ rồi. Lee Sungmin nhanh chóng đứng dậy.
Kỹ năng mà cậu sở hữu từ tiền kiếp của mình? Thực sự thì Không có gì nhiều. Những tên khốn nắm giữ võ thuật vô song rất hiếm khi dạy cho người khác. Và bất cứ Cuộn Giấy nào chứa bí mật võ thuật xuất hiện trong lần Trăng Xanh đều quá đắt tiền đối với Lee Sungmi, cũng như những Cuộn Giấy chứa đựng phép thuật.
Với trường hợp của Lee Sungmi, những thứ mà cậu có thể học đều bị giới hạn bởi ví tiền của bản thân. Kĩ năng hạng hai là thứ tốt nhất cậu có thể với tới. Chúng là những kĩ năng mà cậu đã dày công học tập trong suốt 13 năm, nhưng nay cậu lại chẳng thấy hối tiếc về sự biến mất của chúng.
Không, cậu thực sự thích trạng thái hiện tại của mình, như một trang giấy trắng được làm mới mà không có bất kỳ kỹ năng học được nào. Cùng với đó, là ký ức đáng giá trong 13 năm tiền kiếp của Lee Sungmin. Không phải tất cả đều rõ ràng, nhưng cậu vẫn nhớ những sự kiện đáng nhớ.
“Này. Nhóc có sao không đấy?”
Người đàn ông đã đỡ Sungmin nằm dựa vào tường. Sungmin nhấc người dậy và hơi cúi đầu đáp lễ. Genavis. Giống như người đàn ông đã nói, thành phố này là nơi tất cả những người thuộc thế giới khác ban đầu đặt chân đến, nhưng nó không phải là một thành phố tử tế đối với những người như họ.
Đó là lý do tại sao Sungmin cảm thấy biết ơn với người đàn ông đó. Mặc dù anh ta biết rằng Lee Sungmin là một người đến từ thế giới khác, nhưng ít nhất anh ấy cũng thể hiện sự hiếu khách ở mức tối thiểu.
“Cháu ổn.”
“…Thật tốt. Cầm lấy. Ta cho nhóc ít nước.”
Người đàn ông mỉm cười và đưa ra một chai nước, Sungmin nhận lấy nó bằng hai tay.
“Cháu cảm ơn.”
Không có gì. Mọi người phải giúp đỡ lẫn nhau. Nhóc là một Vô Chức Nghiệp, phải không? Ta có thể biết ngay khi nhìn thấy nhóc. Vô Chức Nghiệp … khó thật đấy. Nhóc sẽ phải trải qua một thời điểm khó khăn, đó là điều chắc chắn. "
Người đàn ông nhìn Sungmin với vẻ thương hại, đó là một thái độ phổ biến đối với Vô Chức Nghiệp. Vì họ vô vọng không hề chuẩn bị trước, và gần như cần một phép màu để họ có thể tồn tại trên lục địa Eria.
"Chú nói đúng." Sungmin thì thầm khi đưa chai nước lên môi.
Lee Sungmin cảm ơn vì những ký ức tiền kiếp của mình vẫn còn nguyên vẹn ấy. ‘Kinh nghiệm’ mà Sungmin nắm giữ sẽ trở thành vũ khí lợi hại, đặc biệt là đối với những ‘khoảnh khắc như thế này’. Chai nước có mùi tanh thoang thoang, nếu không trong trạng thái cảnh giác thì cậu sẽ không nhận ra. Tuy nhiên, đó chỉ là nghi ngờ. Cậu hé môi để một lượng nước rất nhỏ chảy vào.
"Phụt!" Lee Sungmin phun thứ nước cậu đang ngậm trong miệng vào mặt người đàn ông. Người đàn ông đang háo hức chờ Sungmin uống cạn chai nước bỗng giật mình.
"Áaaa!"
Những người từ thế giới khác đột ngột đến Genavis là con mồi dễ dàng cho cư dân của nó, đặc biệt là những Vô Chức Nghiệp. Nếu như cậu uống nước thì sao? Cơ thể của cậu sẽ bị tê liệt. Và sau đó? Cậu có thể đã bị bán cho một tên hắc pháp sư hoặc một kẻ buôn nô lệ.
Đó chắc chắn không phải là điều gì tốt.
“Mày, mày làm cái quái gì vậy!”
“Giống mày thôi.”
Có một bài học mà cậu đã học được trên chặng đường khó khăn ở Eria trong suốt 13 năm. Đừng bao giờ dễ dàng tin tưởng bất cứ ai. Cậu không nói rằng tất cả những người đến thế giới khác thuộc mọi chiều không gian khác đều xấu. Nhưng chắc chắn là không phải ai cũng đều là người tốt.
Nơi này tràn ngập lũ khốn nạn, không thương tiếc mà đâm lén những người có thể đem lại lợi ích cho chúng.
Gã đàn ông rên rỉ một cách đau đớn; chất độc tê liệt đã thấm vào mắt hắn. Nó không nguy hiểm đến tính mạn, nhưng sẽ làm hắn không thể mở được mắt ra. Lee Sungmin nắm chặt tay và đấm một cú toàn lực về phía gã.
Kể cả khi không có kĩ năng gì, nhưng kinh nghiệm trong quá khứ khiến cậu có thể sử dụng cơ thể của mình một cách hiệu quả. Đó là một điều đáng tiếc, cơ thể của 13 năm về trước, vẫn còn chưa trải qua
bất cứ thử thách gì, nhưng Sungmin có kinh nghiệm. Cậu tung nắm đấm vào cổ của tên đàn ông, với một tiếng bịch, hàm của hắn sụp xuống. Sau đó Sungmin lên gối vào háng của hắn.
“Ahhhck!”
Mặc cho có là sức lực của một đứa trẻ yếu đuối, nhưng một cú lên gối vào hạ bộ vẫn đủ để đánh gục hắn. Hai quả bi của hắn có lẽ là đã vỡ vụn, nhưng Sungmin cũng chẳng quan tâm. Tiếp đó sút một cú thật mạnh vào đầu của kẻ đang nằm dưới đất.
Máu phun ra từ miệng của gã đàn ông. Sungmin sút vào đầu hắn vài cú nữa trước khi cậu dừng lại. Cậu tham lam hít lấy hít để không khí, chỉ dùng sức một chút thôi cũng là khó khăn với cái cơ thể này.
“Cái thành phố chó chết này!”
Cậu nhổ nước bọt, lục tung cơ thể của gã đàn ông đang bất tỉnh và tìm được một con dao găm dấu trong ngực và một cái ví. Nó không nhiều, nhưng vẫn hữu ích trong thời điểm hiện tại.
Chần chừ. Lee Sungmin cân nhắc xem có nên để hắn ta sống hay không. Câu trả lời quá là hiển nhiên. Mọi chuyện sẽ trở lên rắc rối hơn nếu hắn ta quay lại trả thù.
Lee Sungmin của 13 năm về trước vẫn còn quá xa lạ về việc ‘giết người’. Lee Sungmin ở thời điểm ấy chỉ là một học sinh trung học 14 tuổi, chỉ có kinh nghiệm trong việc giết những thứ như gián và kiến.
Đó là điểm yếu chết người đối với nhiều Vô Chức Nghiệp.
Nhưng không phải là với Lee Sungmin. Sungmin không chút do dự mà đâm con dao vào ngực của gã đàn ông, găm xuyên qua xương sườn và đâm thẳng vào trái tim hắn.
Thà tàn nhẫn một chút để sau này tốt hơn.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại