Có lẽ nhiều người sẽ nghĩ đây chỉ đơn thuần là sự tự mãn của mình tôi.
Khi nhìn lại mọi thứ — tôi nghĩ mình đã chẳng làm được gì cho những cô gái đó cả, hơn nữa tôi cũng không có quá nhiều cơ hội được tiếp xúc với họ.
Kết cục là tôi chẳng còn liên can tới chuyện của những cô gái đó nữa, chả khác gì một kẻ ngoài cuộc.
Vậy nên chẳng có lý do gì để tôi phải làm điều đó cả.
Mà dù có làm vậy đi chăng nữa thì tội lỗi của chúng tôi cũng sẽ không thể nào xóa nhòa.
… Nhưng mà.
Tất cả những gì mà họ áp đặt lên những cô gái ấy, những gì mà các cô gái ấy đã phải gánh vác trên vai. Để rồi sau đó mọi thứ bị giấu nhẹm đi như chưa từng có gì xảy ra — Chính vì những gì mà người đồng sự của tôi đã phải chịu đựng, mà chúng tôi có bổn phận phải truyền đạt lại sự thật.
Nói thế đủ rồi.
Dù gì đi nữa, ngay lúc này đây hãy cùng đi thẳng vào câu chuyện nào.
Bởi vì đó là trách nhiệm của chúng tôi - và tại khu vườn địa đàng của thần linh này đây, cũng có một công việc duy nhất mà tôi cần phải làm.