Tháng 5 năm 1940
Tiếng bổ củi vang khắp ngôi làng nhỏ, như tiếng chuông bình minh báo hiệu mùa xuân đang gõ cửa.
Serafima, cô bé mới mười sáu tuổi, cảm thấy thật nhẹ nhõm khi biết được bác Antonov nhà bên đã khỏi ốm. Cô tết tóc mình thành hai bím dài tới ngang vai, rồi với lấy khẩu súng treo trên tường.
“Con đi đây” cô nói vậy với tấm ảnh nhỏ đóng khung để trên bàn. Trong bức hình chụp là mẹ cô, trông dáng người mảnh khảnh, đang ngồi ghế. Người đàn ông đứng bên cạnh là cha cô, khuôn mặt ông trông rất đỗi nghiêm trang – Đó là tấm ảnh gia đình từ khi cô chưa có mặt trên đời.
Cô bước ra khỏi nhà, mẹ cô là bà Ekaterina đã đứng đợi sẵn. Khác hoàn toàn với dáng vẻ trong ảnh, bà Ekaterina ngoài đời có thân hình phốp pháp. Bà khoác trên mình một chiếc áo choàng giản dị.
“Đi thôi con”
“Vâng!”
Cô đáp lời, và hai mẹ con bắt đầu đi men theo con đường làng. Hương thơm của cỏ cây nảy mầm hòa cùng với thanh âm của chiếc cối xay nước đang quay và tiếng người đang chặt củi. Một vẻ sống động nhưng khiêm tốn tràn ngập ngôi làng nhỏ Ivanovskaya. Dù chỉ có vỏn vẹn bốn mươi cư dân, mỗi gia đình trong thôn đều đang say sưa với công việc của mình khi mùa xuân về.
Bác Antonov đang bổ củi bên cạnh túp lều, bác hít một hơi rồi lên tiếng:
“Ồ, nhóc Serafima với mẹ Ekaterina lại đi săn nữa à? Hai mẹ con chăm chỉ quá.”
“Vâng, có vẻ năm nay lũ hươu sống sót qua mùa đông nhiều hơn mọi năm bác ạ” người mẹ trả lời. Đúng lúc đó, Elena, cô con gái mười hai tuổi của nhà ông bà Volkov, nhảy phóc qua con lạch nhỏ chảy quanh làng rồi chạy ù đến.
“Chị Serafima, chị nhất định phải săn được thật nhiều lũ hươu đấy nhé. Anh trai của em nói rằng hươu rất hay phá hoại mùa màng. Mà nếu ruộng lúa bị phá đến mức không còn gì để nộp cho kolkhoz, làng mình có thể bị sáp nhập vào làng khác và phải chuyển đi đó chị ạ.”
“Em yên tâm!” Serafima xoa đầu Elena. “Trước khi chuyện đó xảy ra, chị sẽ săn bớt chúng mà.”
Bác Antonov lau mồ hôi trên trán và mỉm cười.
“Hai mẹ con nhà này đáng tin cậy lắm. Cả làng được nhờ.”
Gennady, một người láng giềng nữa đang vác cuốc đi ngang qua, cười nói:
“Khi nào săn được bộ da, cứ nói với bác nhé! để có gì bác thửa đôi găng tay hay làm áo ấm cho.”
“Vâng,” cô bé đáp, và một tiếng gọi từ xa vang lên.
“Fima!”
Trông thấy dáng người đó, Serafima cũng reo lên:
“Mishka!”
Mishka, Mikhail Borisovich Volkov, anh trai của Elena. Cậu có mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh màu băng giá. Cậu nhìn Serafima, không giấu được vẻ lo lắng.
“Fima, cậu sẽ không sao chứ? Tớ nghe các thầy cô ở trường nói dạo này đang có gấu đó.”
“Tớ không sao. Với lại, nếu có gấu xuất hiện thật thì rất nguy hiểm cho dân làng, tớ càng phải bắn hạ nó.”
Khi Serafima trả lời, Mikhail hơi cúi mặt xuống, ngượng ngùng đáp, “Ừm.”
“Chờ tớ nhé. Tớ sẽ cố gắng học bắn súng thật nhanh để được đi săn cùng cậu.”
Từ trong túp lều chặt củi, bác gái Natalya, vợ bác Antonov, ló mặt ra và mỉm cười.
“Hai đứa đều giỏi cả, đúng là cặp vợ chồng trụ cột tương lai của làng có khác.”
“Ấy kìa bác, chúng cháu không phải như vậy đâu mà,” Mikhail nói.
“Vẫn còn chối đây đẩy cơ à? Làng này đã có ai được đi học như hai đứa đâu, ráng học giỏi sau này phải thành đạt để dẫn dắt làng mình đi lên chứ.”
Mikhail là người bạn duy nhất cùng tuổi với Serafima trong làng. Họ lớn lên cùng nhau như hai anh em ruột.
Serafima từng gặp những tên con trai bằng tuổi trên thị trấn nơi cô đi học, cô đã rất ngạc nhiên trước cách ăn nói thô lỗ và tục tĩu của chúng. Cho nên cô đã sớm nhận ra Mikhail là một người đặc biệt dịu dàng. Ở thị trấn, cậu được tất thảy mọi người yêu mến, cả nam lẫn nữ, và Serafima cũng công nhận rằng chàng trai bên cạnh mình thật đặc biệt.
Tất cả bà con trong làng, vì một lẽ nào đó, đều tin chắc rằng Mikhail và Serafima sẽ kết hôn trong tương lai.
Dù hai người họ chưa bao giờ hôn nhau, cũng chưa từng nói với nhau về chuyện đó, nhưng lạ thay, cả hai người họ đều đã cảm nhận được sự sắp đặt ấy.
Mikhail lại giả vờ nghiêm túc từ chối lời chúc phúc của mọi người một lần nữa. Bé Elena, cô nhóc đang được Serafima ôm trong vòng tay, cất tiếng hỏi:
“Nhưng không chỉ có gấu đâu. Mụ Kira Ăn Thịt Người cũng có thể xuất hiện đấy!”
Cô nhóc nhìn quanh. Người lớn nở những nụ cười khó xử và đáp lại một cách qua loa.
Mikhail khẽ thì thầm vào tai Serafima:
“Bé Elena vẫn còn tin vào chuyện đó nhỉ.”
“Bọn mình từ năm mười tuổi đã biết tỏng vụ này rồi,” hai cô cậu cùng cười khúc khích.
Đó là một truyền thuyết của bà con trong làng, mà người lớn vẫn lấy để dọa trẻ con, rằng nếu cứ lang thang bên ngoài vào ban đêm và làm điều gì đó xấu xa, chúng sẽ bị mụ “Kira Ăn Thịt Người” sống trong núi nuốt chửng.
“Đi thôi nào, Fima,” bà Ekaterina bước đi, Serafima liền nói gót theo sau.
Trên lối lên sườn núi phía sau làng, cô bất chợt ngoảnh lại nhìn xuống ngôi làng.
Cô trông thấy từ ống khói của những túp lều đằng xa, khói trắng bốc lên lưa thưa, và cối xay nước đang quay chậm rãi. Trên những cánh đồng mà dân làng được kolkhoz phân cho, cây trồng mới nảy mầm đang tắm mình trong ánh nắng vàng.
Bác Natalya đang bận bó củi bỗng dừng lại và vẫy tay về phía cô.
Vợ chồng ông Volkov đang chuyển bột mỳ đi từ cối xay nước. Mikhail, con trai họ, đang phụ một tay, khẽ bắt gặp ánh mắt cô nhưng lại ngượng ngùng cúi đầu.
Ở ven rìa ngôi làng, máy kéo cũ và ngựa đang cùng nhau cày ruộng.
Những người láng giềng thân quen như gia đình. Ngôi làng Ivanovskaya thân yêu.
Từ nơi đây, cô có thể trông thấy toàn cảnh. Cô có thể quan sát bóng dáng của những con người thân thuộc. Cô yêu cảnh tượng này biết bao.
Chắc hẳn mọi thứ xung quanh cô vẫn sẽ tiếp tục như thế này cho đến mãi mãi.
Serafima Markovna Arskaya, cô bé mười sáu tuổi, tin là như vậy.
"Một cuộc đụng độ giữa hai thế giới quan đối lập. Một bản án tàn khốc dành cho chủ nghĩa Bolshevik, vốn ngang với tội ác phản xã hội. Chủ nghĩa Cộng Sản là mối đe dọa khủng khiếp cho tương lai. Chúng ta phải từ bỏ quan điểm về tinh thần chiến hữu quân nhân. Một người Cộng Sản chưa và sẽ không bao giờ là chiến hữu với chúng ta. Đây là một cuộc chiến tận diệt. Nếu chúng ta không hiểu theo cách đó, chúng ta vẫn có thể đánh bại kẻ thù, nhưng rồi ba mươi năm nữa, chúng ta sẽ lại phải đối mặt với hiểm họa Cộng Sản. Chúng ta không tiến hành cuộc chiến mà lại để cho kẻ thù sống sót."
Adolf Hitler, ngày 30 tháng 3 năm 1941
(Theo Akagi Tsuyoshi “Chiến tranh Đức-Xô: Thảm họa của một cuộc chiến tận diệt”)
Kolkhoz: Nông trang tập thể ở Liên Xô Sao mới vô truyện đã có anh họa sĩ rồi :))) Мишка (Mishka): Tên gọi thân mật của Mikhail. Người Nga có cách gọi tên như vậy để tỏ độ thân thiết. Ví dụ như nhân vật Pavel trong "Thép đã tôi thế đấy" cũng có nteen thân mật là Pavlusha vậy. Eo ôi dễ thương thế...