

Tôi tên là Atsuko Kagari, và tôi đã biết định mệnh của mình từ năm sáu tuổi.
Tại một sân khấu ngoài trời, dưới bầu trời đầy sao lấp lánh, tôi đã xem buổi biểu diễn phép thuật đầu tiên trong đời. Tôi nhìn thấy những chú chim bằng ánh sáng bay ra từ chòm sao Bắc Đẩu, và từ luồng sáng rực rỡ ấy, một phù thủy tóc đỏ xuất hiện.
Cô ấy là Shiny Chariot, người mà định mệnh của tôi gắn liền với.
Những ngôi sao băng rơi xuống như mưa, và các tiên hiện ra trước ngực chúng tôi. Khi chúng tôi cố bắt lấy, chúng liền lướt khỏi đầu ngón tay, bay lên cao. Sau lưng họ, một nhân mã chờ đợi giữa bầu trời đêm, và Chariot vụt qua trên cây chổi của mình.
Cho đến giờ, tôi vẫn còn nhớ mọi thứ rõ ràng, rất rõ ràng.
Chariot đã mở ra cho tôi một thế giới hoàn toàn mới mà trước đó tôi chưa từng biết, một thế giới nơi phép thuật thật sự tồn tại. Và cô ấy đã dạy tôi rằng phép thuật không chỉ vô cùng kỳ diệu mà còn có thể khiến mọi người hạnh phúc!
“Một trái tim biết tin tưởng chính là phép thuật của em.” Chariot nói, vừa vung cây trượng Shiny Rod lên bầu trời. “Khi em vươn tay ra, câu chuyện của em sẽ bắt đầu!”
Khi ấy, tôi đã quyết định: tôi cũng sẽ trở thành một phù thủy.
Một ngày nào đó, bằng chính đôi tay mình, tôi sẽ biến ước mơ ấy thành hiện thực giống như Chariot, phù thủy vĩ đại nhất thế giới.
Đó sẽ là một câu chuyện do tôi viết nên, cho chính tôi!
… Ít nhất, thì kế hoạch là như thế.
“Tớ ghéééét nó! Tớ không muốn làm mấy thứ này nữaaaa!” Tôi úp mặt xuống bàn. “Tớ chịu hết nổi rồi! Đây không phải là lý do tớ đến Luna Nova đâu mà!”
Đã mười năm trôi qua kể từ đêm tôi quyết tâm trở thành phù thủy. Giờ đây, khi mười sáu tuổi, tôi đã đạt được ước nguyện của mình, rời Nhật Bản và đến học tại Luna Nova.
Luna Nova.
Đó chính là ngôi trường mà Shiny Chariot từng theo học, một học viện phép thuật danh giá, như bước ra từ giấc mơ của tôi! Từ khi chính thức được nhận vào, tôi đã mong chờ được đặt chân tới nơi này hơn bất cứ điều gì khác.
Ôi, tôi biết chắc mình sẽ tràn đầy tài năng, có thể thực hiện cả những phép thuật khó nhất. Tôi còn có thể tưởng tượng ra các giáo sư nói: Cô Kagari, em đúng là người kế thừa của Shiny Chariot!
Nhưng thực tế thì hoàn toàn khác.
Số học ma pháp, dược học ma pháp, thiên văn ma pháp...
Thứ duy nhất chất đầy trước mặt tôi chỉ là những quyển giáo trình dày đặc lý thuyết phức tạp.
Ờ thì, đúng là phép thuật mà chẳng giống chút nào với những gì tôi từng học ở trường trước đây. Ở Luna Nova, tôi còn được học cách phát hiện yêu tinh và pha chế dược phẩm ma pháp lần đầu tiên.
Nhưng mà, thôi nào!
Điều tôi muốn làm là, cầm cây đũa phép lên rồi Kapwing! và Blam!, tung ra những phép thuật rực rỡ, tràn ngập sự kỳ diệu và phấn khích, như những màn trình diễn của Chariot ấy!
Chứ không phải cái kiểu “học hành” chán ngắt này, nơi tôi phải dán mắt vào bàn và nhồi nhét mớ kiến thức khô khan vào đầu!
“Haah… Thật đấy, học lịch sử thế giới phép thuật để làm gì cơ chứ?”
Cuốn sách trước mặt tôi là giáo trình Lịch sử Ma pháp, toàn những dòng chữ lê thê kể về lịch sử của các phù thủy.
Nhưng mà, xin lỗi nhé, ai đó sống cả trăm năm trước làm gì thì có liên quan gì đến tôi đâu. Tôi chẳng quan tâm tí nào cả.
“Thì chịu thôi. Tại cậu ngủ gật trong lớp đấy, Akko.” Giọng cô bạn cùng phòng của tôi, Sucy, lạnh tanh như thể chuyện chẳng hề dính dáng gì tới cô ấy.
Tôi ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cô ấy bằng ánh nhìn sắc như dao.
“Là tại cậu đó, Sucy! Cậu bắt tớ uống thuốc ngủ còn gì!”
“Nếu cậu không há miệng ngáp to thế thì đã chẳng sao rồi. Lỗi tại cậu bất cẩn thôi.”
“Cái gì cơ?!” Tôi hét lên rồi sực nhớ ra và vội vàng lấy hai tay bịt miệng lại.
Sucy nở một nụ cười nham hiểm với tôi.
Tôi vừa kịp thấy cái ống nhỏ giọt trong tay cô ấy.
Trời ạ, suýt nữa thì bị chơi một vố nữa rồi.
Sở thích của Sucy là sưu tầm các loại độc dược và chỉ cần tôi sơ hở một chút thôi, cô ấy sẽ biến tôi thành vật thí nghiệm suốt cả ngày. Nhờ vậy mà tôi mới rơi vào cái tình cảnh tuyệt vời này đây!
Ý tôi là, tôi chỉ hơi hơi buồn chán thôi nên mới ngáp một cái, ai mà chẳng thế chứ. Chỉ vậy thôi mà. Tôi còn che miệng cẩn thận để giáo sư khỏi thấy cơ mà.

Vậy mà Sucy vẫn luồn tay từ bên cạnh, nhỏ thẳng một giọt thuốc ngủ tự chế của cô ấy vào miệng tôi bằng cái ống nhỏ giọt ấy!
Chỉ một giọt thôi mà tôi đã ngất ngay tại chỗ.
Giáo sư Finnelan, người dạy môn Lịch sử Ma pháp, tức đến mức suýt bốc khói, nhưng hình như tôi vẫn chẳng nhúc nhích gì cả. Họ lắc tôi, véo tôi, mà tôi vẫn bất động như tượng.
Sucy, đồ đáng ghét! Cậu pha cái loại thuốc mạnh cỡ nào thế hả?!
Kết quả là cả lớp chỉ có mỗi tôi bị phạt làm bài tập. Tôi phải chép toàn bộ từ chương 1 đến chương 3 trong giáo trình, bốn mươi trang liền vào vở trước ngày mai. Thật sự, không có hình phạt nào chán ngán hơn thế được nữa.
Tóm lại, tất cả là lỗi của Sucy!
Vậy mà cô ta vẫn thản nhiên như không, bận rộn sắp xếp bộ sưu tập các loại cây độc của mình.
Thật chịu thua luôn. Có gì vui ở việc ngắm mấy thứ cỏ dại đáng sợ đó suốt ngày chứ?
“HaaaAAAAaaaaAAAaaaah.”
Khi tôi thở dài lần thứ n trong ngày, cô bạn cùng phòng khác của tôi, Lotte, mỉm cười gượng gạo. Ba chúng tôi đã ở chung một phòng kể từ lễ nhập học.
“Bài tập khó thật, nhưng cũng không hẳn là tệ đâu.” Vô nhắc nhở bằng giọng nhẹ nhàng.
“Có gì mà tốt chứ?”
“Cậu không sinh ra trong một gia đình phù thủy, Akko. Tớ và Sucy đã học những thứ này từ nhỏ, còn cậu thì hầu như chẳng biết gì về lịch sử cả. Nếu cậu nhân cơ hội này để học nghiêm túc, chắc chắn nó sẽ có ích.”
“Nhưng tớ thật sự phải học thuộc lòng sao? Ý tớ là, nếu cần biết điều gì đó thì tớ chỉ cần lấy sách ra tra là được mà.”
“Ừm… Bây giờ có thể chưa hữu ích, nhưng tớ cá là sau này sẽ có. Học là vì thế mà.”
“Trời ạ, Lotte, cậu đúng là kiểu ngoan hiền quá mức đấy.”
Tôi chu môi ra, cân cái bút chì trên môi.
Tôi mới làm chưa được nửa bài tập, mà thật lòng chẳng còn tí hứng nào để làm tiếp nữa.
Lotte liền xen vào để xoa dịu tôi. “Nhưng mà, Akko, nếu cậu không làm xong bài tập, tớ nghi là họ sẽ không cho cậu đi dã ngoại đâu.”
“Dã ngoại?” Tôi chớp mắt nhìn cô ấy.
Dã ngoại gì cơ? Không ai nói với mình cả.
Sucy liếc tôi với vẻ khó chịu. “Trời ạ, Akko, cậu thật sự chẳng bao giờ chịu nghe gì hết. Giáo sư đã nói về chuyện đó hôm nay rồi mà, nhớ không?”
“Lúc nào cơ?”
“Trong giờ Lịch sử Ma pháp ấy.”
“Nhắc lại nhé, đó là lỗi của cậu đấy, Sucy!”
“À ha, cậu ngủ gật mà, phải không?”
“Đừng có giả vờ như chuyện này chẳng liên quan đến cậu nữa đi!”
“N-nào nào.” Lotte chen vào giữa tôi và Sucy, ngăn chúng tôi khỏi lao vào nhau. “Ờm, ngày mai tối chúng ta sẽ đi đến Đồi Doras.”
“Đồi Doras?”
“Ừ. Người ta nói các tiên đã tụ họp ở đó suốt hàng thế kỷ rồi. Là một nơi rất đặc biệt, tràn đầy ma lực.”
“Tiên á? Đặc biệt ư?!”
Toàn những từ tôi thích nghe.

Cô ấy chắc chắn đã thu hút được sự chú ý của tôi.
Lotte mỉm cười như thể đã đoán trước phản ứng đó. “Tớ từng đến đó với bà tớ từ rất lâu rồi. Ôi, nơi đó tuyệt lắm! Người ta nói nếu cậu đứng trên đỉnh đồi và để ánh trăng tròn chiếu xuống người, cậu sẽ nhận được phước lành đấy.”
“Ồ, hiểu rồi. Vậy ra đó là lý do chúng ta đi vào ban đêm.”
“Ừ. Tớ nghĩ đây là sự kiện thường niên, kiểu như nghi thức cầu may cho học sinh năm nhất của Luna Nova, để trở thành phù thủy thật thụ ấy. À, và chúng ta sẽ khởi hành lúc mười giờ tối.”
“Mười giờ tối á?! Nhưng đó là lúc tắt đèn còn gì!”
“Tớ nghe nói năng lượng ma pháp của mặt trăng mạnh nhất trong khoảng từ nửa đêm đến hai giờ sáng. Không ngờ bọn mình được ra ngoài muộn thế! Hồi hộp quá phải không?”
“Wooooow! Nghe vui quá trời luôn!”
“Cậu có đi được không đó, Akko?” Sucy gãi má. “Chuyến đi là tối mai đấy. Cậu kịp làm xong bài chứ?”
“Ồ, tất nhiên rồi, ổn cả mà. Nghĩ đến chuyến đi đó thì bài tập này sẽ xong nhanh thôi. Tớ sẽ làm xong trong chớp mắt!”
“Ý tớ không phải vậy.” Ánh mắt Sucy lướt qua tôi rồi dừng lại ở cây chổi dựng trong góc phòng.
Lotte khẽ thốt lên một tiếng.
“Bọn mình sẽ đi theo mạch phép đến ngọn đồi.”
“Hả?”
“Tức là đi bằng chổi. Mà cậu thì không biết cưỡi, Akko.”
“…Hả?”
“Tớ thật sự nghi ngờ là cậu có thể học kịp từ giờ đến mai đấy.”
“Cááááááááááááááááí gì cơ?!”
Tôi bật dậy theo phản xạ, chiếc ghế đổ xuống đất đánh rầm một tiếng.
Không thể nào! Không ai nói với tôi chuyện này cả!
***
“Được rồi, các em. Sẵn sàng chưa?” Với nụ cười dịu dàng, Giáo sư Ursula cưỡi lên cây chổi của mình.
Tôi nghe mọi người đồng thanh đáp lại đầy khí thế. “Rồi ạ!”
Bạn biết đấy, thần tượng của tôi, Chariot, từng đứng trên cây chổi mảnh mai của cô ấy, lướt qua bầu trời đêm như trượt ván tuyết. Thỉnh thoảng cô ấy còn tận dụng đà để xoay nhiều vòng giữa không trung nữa cơ.
Vì thế nên tôi cứ đinh ninh rằng phù thủy nào cũng có thể cưỡi chổi là chuyện đương nhiên. Tôi nghĩ rằng, vì mình đã được nhận vào Luna Nova, nên việc học cưỡi chổi chắc chẳng có gì khó khăn cả.
… Nhưng để tôi nói cho mà nghe.
Tôi không thể.
Dù tôi có nhảy lên nhảy xuống bao nhiêu lần hay niệm phép nhiệt tình đến mức nào đi nữa.
Cây chổi vẫn chẳng hề động đậy.
Thường thì chuyện này cũng không phải vấn đề gì to tát. Ý tôi là, không phải là không có vấn đề, nhưng nếu cần xuống thị trấn hay đi quanh trường thì tôi vẫn có thể đi bộ được.
Nhưng với các mạch phép thì không thể như thế được.
Chúng chứa lượng ma lực khổng lồ, nên chỉ cần ở gần đó, chúng tôi có thể thi triển phép ở bất kỳ đâu. À, và chúng còn cho phép chúng tôi di chuyển bằng chổi nữa.
Điểm đến tối nay cách đây vài chục dặm, nhưng vì nó nằm trên một mạch phép nên chúng tôi có thể đón luồng ma lực và đến đó trong chớp mắt! …Ít nhất thì, về lý thuyết là vậy.
Nhưng vì tôi không thể cưỡi chổi, nên đành phải ngồi phía sau Giáo sư Ursula trên cây chổi của cô.
Thành thật mà nói, trông thật sự chẳng ngầu chút nào.
“Cô Kagari, em ổn chứ? Hãy bám chắc kẻo bị hất xuống đấy.”
“…Em biết rồi.” Tôi lẩm bẩm.
Tôi biết ơn vì Giáo sư Ursula đã tình nguyện trở thành người hướng dẫn cho tôi, nhất là khi tôi đang vật lộn gần như trong tất cả các môn học. Cô luôn mỉm cười và vô cùng dịu dàng. Nhưng, giữa chúng tôi thôi nhé, đôi khi cô ấy lại hiền quá mức, nên cũng không thể trông cậy hoàn toàn được. Dù sao thì, cô vẫn tốt hơn nhiều so với mấy giáo sư khác, những người lúc nào cũng giận dữ với tôi.
…Nhưng nói gì thì nói, chuyện đó cũng không thay đổi được thực tế là trông tôi cực kỳ ngốc vào lúc này.
Và đúng như dự đoán, tôi bắt đầu nghe thấy vài tiếng cười khúc khích đầy ác ý vang lên quanh mình.
“Tôi không thể tin nổi lại có một phù thủy không biết cưỡi chổi! Thật là vết nhơ cho danh tiếng của Luna Nova!”
“Thật nực cười khi một kẻ phàm tục lại dám nghĩ mình có thể gia nhập hàng ngũ phù thủy.”
…Được rồi. Ai vừa nói thế, bước ra đây đi.
Tôi sẽ khiến kẻ đó câm miệng vĩnh viễn!
Nắm đấm phải của tôi đã giơ lên sẵn sàng, nhưng tôi từ từ đưa tay trái lên giữ lại. Sau một đêm thức trắng để hoàn thành bài tập, tôi thật sự không có tâm trạng để gây chuyện và bị tước quyền đi thực tập.
Nhịn đi. Nuốt xuống.
Thật lòng mà nói, tôi đang nghiến răng đến mức tưởng như sắp vỡ vụn!
“Khinh miệt người khác rồi sự khinh miệt ấy sẽ quay lại với ngươi.”
Mọi người lập tức im bặt trước giọng nói đầy uy nghi.
…Là Diana.
“Không ai là không có khuyết điểm. Thật đáng hổ thẹn khi chỉ trích người khác mà lại nhắm mắt làm ngơ trước chính mình. Một sự ô nhục cho Luna Nova.”
Diana Cavendish.
Cô ấy là bạn cùng lớp với tôi, có mái tóc xoăn nhẹ mềm mại. Người ta nói cô ấy là học sinh giỏi nhất trong toàn bộ lịch sử của Luna Nova. Chưa hết, Diana còn rất xinh đẹp, thông minh tuyệt đỉnh và xuất thân từ một gia đình danh giá. Cô ấy có thể dễ dàng thi triển cả những phép thuật cao cấp nhất. Nói ngắn gọn thì cô ấy hoàn hảo.
Tôi nghe nói có đến vài câu lạc bộ hâm mộ Diana, không chỉ trong học viện Luna Nova mà còn ở cả thế giới phù thủy bên ngoài.
Hừm. Thì sao chứ? Ở quê nhà tôi cũng từng là… À, thôi, chuyện đó giờ chẳng quan trọng.
“Đúng là phong cách của cậu, Diana!”
“Thật đáng ngưỡng mộ quá!”
Hai cô nàng tùy tùng của cô ấy, Hannah và Barbara, lập tức hùa theo.
Lại bắt đầu rồi đấy. Làm ơn tha cho tôi đi. Hai người vừa mới nói xấu tôi cách đây chưa tới một phút kia mà!
Tôi gầm gừ nghe rõ cả tiếng, và bắt gặp ánh mắt của Diana. Cô ấy vẫn điềm tĩnh, lạnh lùng, không hề lay động. …Ugh, tôi đành quay mặt đi.

Ý tôi là, việc cô ấy đứng ra bảo vệ tôi thì cũng tốt thật đấy.
Nhưng điều đó chẳng khiến tôi vui chút nào cả! Thực ra thì tôi còn xấu hổ muốn chết.
Diana thì chẳng có vẻ gì để tâm đến việc tôi phớt lờ cô ấy. Cô ấy vẫn cao ngạo và điềm tĩnh như thường, còn tôi thì trông chẳng khác nào một đứa trẻ con.
Điều đó cũng khiến tôi bực mình nữa.
“Nào, nào. Nếu chần chừ quá thì trời sẽ sáng mất, các em à. Ta đi thôi, được chứ?”
Nhìn cả nhóm học sinh cuối cùng cũng im lặng, giáo sư Ursula giơ đũa phép lên. “Bay đi, cây chổi của ta. Tia Freyre!”
Vừa dứt lời, cây chổi chúng tôi đang ngồi liền bay vút lên không. Nó chuyển động nhẹ nhàng đến mức chẳng ai nghĩ nổi nó đang chở cả giáo sư lẫn tôi.
Bắt đầu từ Diana, các học sinh khác cũng lần lượt niệm chú và bay lên.
“Hãy tiến vào đường ley theo thứ tự, và đi theo giáo sư Finnelan.”
Họ lần lượt bay vào lối vào của đường ley, còn tôi thì chỉ lặng lẽ ngước nhìn theo.
“Giáo sư? Khi nào thì em mới có thể bay được vậy ạ?” Tôi thì thầm khi chỉ còn Lotte và Sucy ở lại.
Biết không, tôi đã từng bay thật sự, chỉ một lần thôi.
Nhưng là nhờ cây chổi huyền thoại, Shooting Star. Nó là một thứ ồn ào với ý chí riêng, có thể tự mình lao đi dù chẳng có phù thủy nào cưỡi, và tôi chỉ cần bám chặt lấy là có thể sải qua bầu trời. (Mà thật ra, đi nhanh đến mức ấy thì bám được thôi cũng đã là cực hình rồi.)
Tôi ước gì mình có thể cưỡi Shooting Star thêm lần nữa, nhưng chắc chẳng thể đâu. Ý tôi là, nó chỉ biết chạy loạn xạ thôi, nên chẳng đời nào đưa tôi đến nơi tôi muốn cả.
Tôi cũng đã thử năn nỉ giáo sư Ursula niệm phép cho cây chổi của tôi trong bí mật, ít nhất là hôm nay thôi. Nhưng cô ấy từ chối, và thế là hết chuyện. Tch!
“Mỗi người đều có tiến độ riêng, và ai cũng có điểm mạnh, điểm yếu. Việc em mất nhiều thời gian hơn người khác là điều hết sức bình thường. Dù sao thì, em cũng mới chỉ bắt đầu học phép thuật thôi mà.”
“Nhưng mà…”
“Điều này đâu giống em chút nào, cô Kagari. Câu nói cửa miệng của em đâu rồi?”
“Câu nói cửa miệng của em?”
“Em biết mà: ‘Trái tim tin tưởng chính là phép thuật của tôi!’ Đó là lý do em có Shiny Rod, đúng không? Vì em tin tưởng.”
“…Uh-huh.” Gật đầu, tôi khẽ chạm vào Shiny Rod đeo bên hông. Đó là cây gậy phép mà Chariot từng dùng.
Tại sao tôi lại có một cây gậy đặc biệt như vậy à?
Tôi tình cờ tìm thấy nó trong khu rừng Arcturus. Tôi bị lạc và lang thang vào đó cùng Lotte và Sucy vào ngày lễ nhập học.
Và tôi cũng từng dùng nó để niệm phép.
Ờ thì, chỉ một lần thôi, và từ đó chẳng nghe nó đáp lại gì nữa, nhưng dù sao đi nữa, ai cũng nói có lẽ đó chỉ là bản sao, nhưng tôi tin nó là thật! Shiny Rod là kho báu quý giá nhất của tôi, một bùa hộ mệnh mang lại dũng khí cho tôi.
“Em chưa bao giờ nản lòng trước thất bại. Cô thực sự ấn tượng với nghị lực của em đấy. Người ta thường dễ chán nản lắm. Cô biết là bản thân mình cũng không thể nhanh chóng đứng dậy được như em đâu.”
“Cô đang cố nói em không biết xấu hổ à?”
“Khoan, gì cơ? Nghe thành ra thế à? Không, ý cô không phải vậy. Để xem nào…”
Thoạt nhìn, với cặp kính nhỏ, cô Ursula trông sắc sảo và nghiêm túc lắm, nhưng thật ra cô lại là kiểu người có thể vấp ngã dù chẳng có gì ở đó cả. Thật lòng mà nói, cô ấy khá vụng về và đãng trí.
Khi nhìn cô lúng túng tìm lời, tâm trạng tệ của tôi dần thấy thật ngớ ngẩn.
Vả lại, chỉ cần chạm vào Shiny Rod thôi, tôi đã cảm thấy như có thêm năng lượng rồi.
“Cô nói đúng. Lo chuyện mình không làm được cũng chẳng ích gì!”
“Phải rồi. Chính tinh thần đó đấy.”
“Dù sao thì em cũng gần như định mệnh sẽ trở thành Chariot kế tiếp mà. Vượt qua gian khổ chỉ khiến tương lai em rực rỡ hơn thôi!”
“Ờm, phải. Ờ… hả?”
“Đó cũng là lý do em phải hứng thật nhiều ánh sáng từ trăng tròn tối nay. Nếu em hấp thụ gấp đôi ánh sáng so với người khác, hiệu quả chắc chắn cũng sẽ mạnh gấp đôi!”
“Ơ-ờ, cô mừng là em vui trở lại rồi.” Giọng cô giáo nghe có phần choáng váng khi tôi ôm chặt lấy cô từ phía sau.
“Được rồi, cô ơi! Mau đi thôi nào!”
“…Tớ nghĩ cậu nên học cách biết nản chí một chút thì hơn đấy, Akko.” Tôi nghe Sucy lẩm bẩm bên cạnh, nhưng tôi chẳng quan tâm chút nào!
Ngọn đồi của tiên! Ánh sáng của trăng tròn!
Chỉ nghĩ đến thôi tôi đã thấy phấn khích! Tôi mỉm cười mà chẳng kiềm được. “Nhanh lên đi, cô ơi! Mau đi thôi!”

Và thế là, tôi thôi không bận tâm đến gương mặt kiêu ngạo của Diana, tiếng cười mỉa mai của các học sinh khác, hay bất cứ điều gì nữa. Tim tôi tràn đầy háo hức.
Tôi biết chắc mình sẽ hấp thụ thật nhiều ánh trăng và tiến thêm một bước nữa đến gần Chariot!
