Hoan Nghênh Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

(Đang ra)

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Aisu no hito

Kí ức từ quá khứ xa xôi, lời hứa đã trao nhau với những người bạn thời thơ ấu.――“Nếu tớ nhận được giải thưởng, mấy cậu hãy trở thành vợ tớ nhé.

54 117

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

208 5220

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

11 84

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

13 86

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

6 19

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

(Đang ra)

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

첨G

Đi vào trong một trò chơi!

18 32

Viện điều dưỡng Cuộc Sống Hoàn Mỹ - Chương 26

Bác sĩ Tề nhìn chằm chằm Ngân Tô, ánh mắt âm trầm, sâu trong đáy mắt hiện lên vài phần kiêng dè. Ông ta gần như nghiến răng bật ra từng chữ:

“Lễ vật gì?”

Ngân Tô cười khẽ, nụ cười khiến bác sĩ Tề rùng mình. Tối qua, cô cũng cười như thế này… rồi ngay sau đó, trước mắt ông, giết chết y tá mới được điều tới.

Trong lòng bác sĩ Tề như vang lên hồi còi báo động dữ dội, thậm chí trong khoảnh khắc, ông nảy sinh suy nghĩ phải chạy trốn.

Ngân Tô vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, đưa tay đẩy cửa sổ ra:

“Tự do.”

Bác sĩ Tề: “???”

Tự do gì…?

Ông lập tức thấy một cái đầu người thò vào từ ngoài cửa sổ. Bác sĩ Tề lập tức vùng dậy khỏi ghế, định tiến lên đóng cửa sổ lại.

Nhưng Ngân Tô đâu dễ để ông làm thế.

Người bên ngoài trông trẻ hơn bác sĩ Tề nhiều, nhân lúc Ngân Tô cản đường, đã nhanh chóng trèo vào trong phòng và đóng cửa sổ lại.

Ngân Tô vừa giữ chặt bác sĩ Tề, vừa cười nói:

“Tối qua bác sĩ còn than phiền với tôi rằng nửa đêm vẫn còn phải đi trực, rất vất vả phải không?”

Cô kéo hắn ngồi trở lại ghế, tay siết chặt lấy cổ ông, khống chế hoàn toàn.

Thiếu nữ vòng ra phía sau, tay đặt lên vai hắn, cúi người, ghé sát tai thì thầm:

“Bác sĩ Tề thật may mắn, gặp được một người tốt như tôi. Từ hôm nay trở đi, bác sĩ tự do rồi, không cần trực đêm nữa. Vui không?”

Bác sĩ Tề: “…”

Ông… ông phải vui à?!

. . .

. . .

Buổi sáng hôm sau, bác sĩ ca ngày—bác sĩ Chu—bước vào phòng kiểm tra, nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn hỗn loạn.

Ông ta quay sang y tá mặc áo blouse xanh đang bị dọa cho sợ đến ngây người, lạnh giọng nói:

“Dọn dẹp sạch sẽ, ngẩn người làm gì?”

Y tá cúi đầu, run rẩy, vội vàng đi tìm dụng cụ để gom dọn đống xương gãy cùng vết máu đầy sàn.

Bác sĩ Chu tiện tay gạt con mắt thủy tinh trên bàn xuống đất, rồi từ trong vũng máu rút ra tờ phiếu khám bệnh của Ngân Tô. Thấy phần thông tin đã được điền đầy đủ, ông ta viết nốt vài dòng ở mặt sau, sau đó mở ngăn kéo, lấy ra một lọ thuốc.

“Đây là thuốc hôm nay của cô.”

Khác với bác sĩ Tề, bác sĩ Chu không ép buộc Ngân Tô uống thuốc một cách trắng trợn. Ông ta vẫn giữ thái độ lễ độ, nhưng trong lời nói vẫn mang theo chút cảnh báo.

“Nếu trước tối mai ca phẫu thuật thất bại, cơ thể cô cũng sẽ sụp đổ theo. Thế nên tôi vẫn khuyên cô uống thuốc, điều này là… vì lợi ích của chính cô.”

“Phẫu thuật gì?” – Ngân Tô hỏi lại.

“Cô đến trại an dưỡng này, chẳng phải vì muốn trở nên hoàn mỹ sao?” – Bác sĩ Chu điềm đạm đáp, thậm chí không thắc mắc vì sao cô lại biết chuyện này: “Ca phẫu thuật lần này cũng là điều cô mong chờ đã lâu rồi mà.”

“Nó có nguy hiểm không?”

“Uống thuốc thì sẽ không còn nguy hiểm.” – Ánh mắt u ám của ông ta dừng lại trên lọ thuốc – “Lúc đó, chính viện trưởng sẽ đích thân thực hiện ca phẫu thuật cho cô. Không cần phải lo lắng.”

“Viện trưởng không phải đang ở nước ngoài sao?” – Ngân Tô hỏi, giọng không tin tưởng.

Bác sĩ Chu chỉ cười mơ hồ, không đáp. Dù cô có giúp ông ta thế chỗ bác sĩ Tề để được làm ca ngày, nhưng những chuyện không nên nói… ông sẽ không tiết lộ.

“Ca phẫu thuật đó… cần một bệnh nhân khác phải không? Người đó bây giờ thế nào?” – Giọng Ngân Tô trầm xuống.

Bác sĩ Chu hơi ngạc nhiên. Có vẻ ông không nghĩ cô lại biết chuyện này. Sau một thoáng do dự, ông vẫn gật đầu:

“Đúng vậy. Nhưng cô cứ yên tâm, người mà cô cung cấp đã được chúng tôi bảo vệ rất kỹ. Sẽ không có chuyện gì đâu.”

Ngân Tô nhíu mày:

“Nếu các người không bảo vệ được thì sao? Nếu xảy ra chuyện thì sao?”

Bác sĩ Chu mỉm cười đầy tự tin:

“Không đâu. Sẽ không xảy ra tình huống như vậy.”

Thượng Đế vẫn không buông tha, tiếp tục truy hỏi:

“Nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao? Tôi đã chờ đợi lâu như vậy, chẳng lẽ các người không có phương án dự phòng à?”

Bác sĩ Chu im lặng một lúc rồi đáp:

“Nếu mất đi người hiến thể, ca phẫu thuật của cô sẽ không thể tiến hành. Khi đó chỉ còn cách tiếp tục chờ đợi người phù hợp kế tiếp. Mà việc tìm được một người hiến thể thích hợp là vô cùng khó khăn… Cho nên, chắc cô cũng hiểu rõ ca phẫu thuật lần này quan trọng thế nào. Tôi vẫn khuyên cô nên uống thuốc.”

Dù là lúc cuối, ông ta vẫn không quên khuyên Ngân Tô uống thuốc.

. . .

. . .

Phó bản lần này lấy chủ đề là “cuộc sống hoàn mỹ”.

Muốn vượt qua cửa ải, chỉ có hai con đường:

Một là hoàn thành ca phẫu thuật, hai là ngăn cản ca phẫu thuật diễn ra.

Nhưng nghe qua cũng biết, ca phẫu thuật để “trở nên hoàn mỹ” này không hề đơn giản hay tốt đẹp gì.

Nếu ngăn cản phẫu thuật, người bệnh kia cũng chỉ bị tiếp tục giữ lại, chờ đến lượt người hiến thể tiếp theo. Không nguy hiểm ngay, nhưng vòng lặp sẽ tiếp diễn.

Hơn nữa, việc xác định người chơi tương ứng hay giải mã dữ liệu đều vô cùng khó nếu không có điều kiện đặc biệt…

Vì vậy, để vượt phó bản, người chơi bắt buộc phải tìm cách ngăn ca phẫu thuật hoàn thành.

Có hai phương án:

Một, tìm được viện trưởng – người sẽ trực tiếp thực hiện phẫu thuật – và giết ông ta.

Hai, tìm được người hiến thể tương ứng, rồi giết người đó.

Dù là mất đi viện trưởng hay mất đi người hiến thể, ca phẫu thuật đều không thể tiến hành.

Thế nhưng hiện tại viện trưởng hoàn toàn không để lại bất kỳ manh mối nào. Cơ hội duy nhất để gặp được ông ta có lẽ chỉ là vào đêm trước ngày giải phẫu.

Còn về phần người hiến thể… Làm sao để tìm được người phù hợp với bản thân trong số rất nhiều người chơi?

Mà nếu xét về chìa khóa để vượt qua phó bản… Ngân Tô nghiêng về khả năng người hiến thể chính là chìa khóa thông quan. Bởi vì như thế, mỗi người chơi sẽ có người hiến thể riêng tương ứng với mình – và điều đó phù hợp với thiết kế của trò chơi.

Trên đường trở về, Ngân Tô sờ lấy hai bình thuốc trong túi, vẻ mặt trầm ngâm. Khi nãy, cô cũng từng hỏi bác sĩ Chu về thông tin người hiến thể. Thế nhưng ông ta đã từ chối tiết lộ.

Dưới sức ép truy hỏi của Ngân Tô, bác sĩ Chu cuối cùng cũng phải thừa nhận ngay cả ông ta cũng không biết rõ. Người duy nhất biết danh tính và vị trí người hiến thể – chính là viện trưởng.

Còn Tiểu Miêu – người đang bị giam giữ – theo lời bác sĩ Chu thì cô ta vẫn chưa chính thức trở thành người hiến thể, vì vậy mới bị giữ lại để “chờ đợi hoàn thiện”.

Rõ ràng đây chính là manh mối mà trò chơi muốn cung cấp.

Nhưng manh mối này không chỉ ẩn quá sâu, mà còn bị cả đám bệnh nhân điên rồ che chắn như một mê cung sống.

. . .

. . .

Lúc quay trở về, vườn hoa đã khôi phục vẻ yên bình. Bọn họ băng ngang qua mà không còn bị các thực vật kia tấn công nữa.

Ngân Tô không trở về phòng bệnh cùng với Khang Mại. Sau khi uống thuốc, cơ thể Khang Mại vô cùng mệt mỏi và suy yếu. Dù trong lòng vẫn còn nhiều thắc mắc, muốn biết Ngân Tô đang định làm gì — nhưng hắn thực sự đã kiệt sức, không còn sức để bận tâm nữa.

Ngân Tô bước về phía nhà ăn.

Theo như quy tắc ngày đầu tiên, sau khi tắt đèn thì không được phép đến gần nhà ăn. Nhưng vì bản tính phản nghịch, cô lại muốn tận mắt xem thử – sau mười giờ đêm, rốt cuộc nhà ăn có điều gì bất thường.

Cửa chính của nhà ăn đã bị khóa từ bên trong, nhưng một khung cửa sổ bên cạnh lại đang mở toang, như thể cố tình mời gọi người khác lẻn vào trong bóng tối.

Không chần chừ, Ngân Tô leo qua cửa sổ mà vào. Đây chính là phòng ăn nơi bọn họ vẫn thường dùng bữa. Lúc này nơi đây tối om, ngoài những chiếc bàn ra thì không còn thứ gì khác.

Ánh sáng duy nhất phát ra là từ khu vực bếp phía sau nhà ăn.

Cửa vào khu bếp chỉ khép hờ, để lộ ra một chút ánh sáng mờ mờ, thỉnh thoảng có bóng người thoáng qua.

“Dọn cho sạch mấy thứ này đi…”

“Vẫn là ăn lúc còn tươi ngon nhất, mùi mới đúng chuẩn…”

“Không được ăn vụng!”

“Dao đâu? Dao của tôi đâu rồi?! Ai thấy dao của tôi không?! Đồ chết tiệt! Lại làm mất dao rồi! Đừng để tôi biết là ai lấy trộm!”

Từ bên trong khu bếp, tiếng nói chuyện vọng ra, xen lẫn tiếng cười quái dị và những lời càm ràm, quát tháo, tạo thành một bầu không khí kinh dị và áp lực đến ngột ngạt.

Ngân Tô bước nhẹ không phát ra tiếng, tiếp cận gần cửa bếp, từ khe hở của cánh cửa khẽ mở mà nhìn vào trong.

Điều đầu tiên đập vào mắt cô là những chiếc thùng lớn, bên cạnh là một cỗ máy nghiền nát đang hoạt động. Âm thanh “ông ông” vang lên đều đều, thịt và máu bị nghiền nát rồi chảy ào ào vào thùng chứa kế bên.

“Nhanh lên, sắp đầy rồi kìa.”

“Lát nữa cậu phải quay lại vườn hoa.”

“Dựa vào đâu? Tối qua tôi đã đi rồi, hôm nay lại bắt tôi đi nữa? Tôi không chịu đâu…”

“Cậu không đi thì ai đi?”

“Ai thích thì tự mà đi, tôi không đi đâu.”

“Phiền chết đi được, phiền chết đi được… Mấy kẻ điên đó, chỉ biết giết người mà không lo dọn dẹp, sao lại bắt tụi mình phải xử lý đống bầy nhầy này chứ. Đi chết đi chết đi…”

“Ai chịu đi hả?!”

“Đi nhanh lên!”

“Sắp tràn rồi! Phiền chết mất, máu tràn ra ngoài rồi!”

Tiếng chửi rủa, cãi vã càng lúc càng lớn, không khí trong phòng bếp bắt đầu hỗn loạn.

Ngân Tô vừa lắng nghe tiếng bọn họ cãi nhau, vừa lặng lẽ quan sát sâu hơn vào bên trong.