Sau bữa trưa, các học viên bắt đầu rủ nhau từng tốp hai ba người đi về khu ký túc xá. Tô Ly Nguyệt cũng tự nhiên khoác tay Mộc Uyển Thanh, băng qua cánh cổng vòm đầy dây leo ma thuật, không khỏi lại thầm tặc lưỡi về điều kiện ở của Học viện Tinh Khung.
Mỗi ký túc xá chỉ có hai người ở! Mỗi phòng còn có phòng vệ sinh riêng, tin được không! Thậm chí còn có cả ban công nhỏ và máy giặt ma thuật! Cấu hình này mà đặt ở Trái Đất, tuyệt đối là điều phải được in đậm tô đỏ trong bản tóm tắt tuyển sinh của trường danh tiếng.
Đến giờ cô (Diệp Tinh Thần đang nhập) vẫn còn nhớ những ngày tháng kiếp trước phải chen chúc trong ký túc xá sáu người trên Trái Đất. Việc tranh giành nhà vệ sinh lúc đó cứ như đánh trận! Phơi quần áo thì y hệt như chơi Jenga! Mùa hè lại còn m*éo có điều hòa, nửa đêm có thể bị nóng đến giật mình tỉnh giấc ít nhất ba lần! Còn cái máy giặt ư, đừng hòng, lúc nào cũng trong tình trạng full người, hơn nữa để giặt được đồ còn phải đi đổi xu rồi bỏ vào mới xong.
“Nguyệt Nguyệt? Cậu làm sao thế, cứ nhìn chằm chằm quả bóng giặt đồ mà ngẩn ngơ vậy?” Mộc Uyển Thanh lay lay cánh tay cô.
“À…” Tô Ly Nguyệt đột nhiên hoàn hồn, chỉ vào cái thùng kim loại khắc phù văn nguyên tố Nước ở góc tường, “Tớ chỉ đang nghĩ, cái thứ này tiên tiến hơn đồ ở quê nhà chúng ta nhiều.”
Mộc Uyển Thanh nghiêng đầu khó hiểu hỏi: “Quê nhà các cậu… chẳng lẽ vẫn còn dùng bàn chà đồ à?”
“Không, nói đúng ra, phải là dùng lưng của bạn cùng phòng.” Tô Ly Nguyệt trầm ngâm nhìn lên trần nhà hồi tưởng.
“Lưng của bạn cùng phòng?!” Cái chỏm tóc ngốc nghếch của Mộc Uyển Thanh “xẹt” một cái dựng đứng lên, bộ phim nhỏ trong đầu cô lại bắt đầu công chiếu, ngay lập tức hiện ra cảnh tượng một bộ lạc nguyên thủy nào đó, lại còn đang dùng lưng người để làm bàn giặt đồ, một hình ảnh hết sức quái dị.
“Khụ! Ý tớ là…” Tô Ly Nguyệt biết cô bạn thân lại nghĩ lung tung rồi, liền phanh gấp, vội vàng giải thích: “Là đạo cụ ma thuật có hình dáng tương tự bàn giặt đồ!” Thực ra trong lòng đang hoảng loạn, hú hồn, suýt chút nữa kéo cô bạn thân đi chệch hướng rồi!
Lúc này, tiếng ve kêu ngoài cửa sổ đột nhiên trở nên rõ ràng hơn.
Tô Ly Nguyệt nhìn tấm kết giới trừ bụi đang nhấp nháy trên ban công, trong thoáng chốc lại quay về cái đêm hè oi ả khi cô còn đi học trên Trái Đất, chiếc quạt điện của phòng sáu người kêu cọt kẹt, tiếng ngáy của thằng em giường dưới to đến mức xuyên qua ván giường, còn bản thân đang dựa vào ánh sáng đèn nền điện thoại mà điên cuồng chạy deadline cho bài luận văn…
Kể từ sau đó, trải qua gần nghìn năm phi thăng Linh giới, Tu tiên Đại năng Diệp Tinh Thần đã sớm không còn ăn khói lửa nhân gian.
Nhưng giờ đây, khi đang điều khiển Tô Ly Nguyệt, đầu ngón tay nàng (Diệp Tinh Thần) lại vô cớ dấy lên một cảm giác ảo giác về bột giặt.
“Nguyệt Nguyệt?” Mộc Uyển Thanh đưa tay quơ quơ trước mắt cô, hỏi. “Sao mắt cậu tự nhiên đỏ hoe thế?”
“Không sao.” Tô Ly Nguyệt thu lại nước mắt, quay người mở tủ quần áo, giả vờ sắp xếp đồng phục. “Chỉ là đột nhiên nhớ tới… tên ngốc nào đó nên bôi kem chống nắng rồi!” Cô chộp lấy một túi thơm ma thuật ném về phía cửa sổ.
Trên hành lang, Diệp Tinh Thần đang phơi nắng, gân xanh trên trán giật một cái. Cái tuyến lệ của thân nữ này sao mà phát triển quá vậy! Sao lại nói khóc là khóc được?
Đầu ngón tay Diệp Tinh Thần lóe lên lực không gian, túi thơm ma thuật lập tức biến mất khỏi ký túc xá nữ sinh, rồi lại vô thanh vô tức xuất hiện trên lòng bàn tay đang bị phạt đứng của hắn.
“Nguyệt Nguyệt, tên ngốc cậu nói sẽ không phải là…” Mộc Uyển Thanh chưa nói xong, đột nhiên hét lên và nhảy dựng: “Trời ơi! Có tiểu Cường (gián)!”
“Tiểu Cường?!” Tô Ly Nguyệt lập tức tỉnh cả người. Xuyên không đến dị giới bao nhiêu năm, cô vẫn chưa từng thấy gián ở dị giới. Khi xưa cô còn tò mò kể cho Mộc Uyển Thanh nghe về chuyện gián, và bây giờ… cô cuối cùng cũng được diện kiến gián bản địa rồi sao?
Hơn nữa, cô còn nhớ khi kể chuyện Trái Đất trước khi ngủ cho Mộc Uyển Thanh nghe, cô đã cố ý tả gián một cách hoa mỹ: ví dụ như chúng đen trùi trũi, chuyên thích chui vào những góc tối tăm, sức sống lại cực kỳ dai dẳng và thích phát triển âm thầm, khả năng sinh sản lại siêu mạnh mẽ!
Thế nhưng, khi cô hưng phấn nhìn theo ngón tay run rẩy của Mộc Uyển Thanh, Tô Ly Nguyệt chết sững.
Cái quái gì thế này? Đây đâu phải tiểu Cường?!
Chỉ thấy một sinh vật lông xám tai tròn, đuôi to đang ôm vụn bánh quy ngẩn người.
Tô Ly Nguyệt: “……”
Đây chả phải Jerry trong ‘Tom và Jerry’ sao?!
“Thanh Thanh…” Cô hít sâu một hơi. “Cậu gọi cái thứ này là tiểu Cường? Thế sau này nhìn thấy mèo mướp (mèo vàng) có phải gọi là Vượng Tài không?”
“Vượng Tài?!” Mộc Uyển Thanh sợ hãi ôm lấy gối, “Hóa ra mèo mướp có cái tên đáng sợ như vậy sao?!” Cô chỉ vào con Jerry lông xù đang run rẩy hét lên: “Hơn nữa nó không đáng sợ chỗ nào chứ! Cậu nhìn nó đen đúa mà còn lén lút như thế kia kìa!”
Tô Ly Nguyệt lập tức đỡ trán, cái bộ lọc sợ hãi của cô gái này e là được nạm kim cương rồi, cứ như đôi mắt ruồi có vô số bộ lọc đáng sợ vậy!
“Nghe cho rõ đây Thanh Thanh!” Cô dùng hai tay giữ lấy vai Mộc Uyển Thanh, nói rõ từng chi tiết như kể gia bảo: “Con mèo mập màu cam gọi là Garfield!”
“Con mèo xanh trắng thì gọi là Tom!”
“Con mèo đỏ biết dùng kiếm gọi là Hồng Miêu nó còn có bạn gái tên là Lam Thố!”
Cuối cùng mới chỉ vào con Jerry đang run lẩy bẩy gầm lên: “Còn cái tên này, nó đã đóng phí bản quyền cho Disney rồi! Nó tên là Jerry!”
Trên hành lang đột nhiên vang lên một tiếng “đùng” nặng nề. Diệp Tinh Thần đang dựa vào tường với vẻ mặt “sống không còn gì luyến tiếc”. Từ khi xuyên qua thế giới này, hắn cảm thấy kiến thức thường thức của mình bị làm mới mỗi ngày, nàng (Tô Ly Nguyệt) thậm chí còn quên nhắc đến Chuột Mickey với cô bạn thân nữa!
Con Jerry được điểm danh kia đột nhiên đứng thẳng bằng hai chân, cái vuốt nhỏ lông xù thò ra sau lưng. “Xoẹt!” Nó khá lịch sự móc ra một miếng phô mai mini. Rồi duyên dáng cúi chào, ngay sau đó tiện tay bẻ đôi miếng phô mai, làm động tác mời hai người dùng.
Mộc Uyển Thanh: “……Nó vừa rồi có phải đang chế giễu chúng ta không?”
“Không!” Tô Ly Nguyệt điên cuồng chỉ ra ngoài cửa sổ, “Tớ thấy Jerry của thế giới này đều thành tinh hết rồi!” Cô chợt nhớ ra điều gì đó bèn bổ sung: “Con chuột Hamster (Thương Thử) mà cậu đổi bằng ba phần bánh pudding pha lê… vừa rồi có phải lại đang giương biển xin cho ăn đứng gác trong quả cầu Elf không?!”
Dường như để chứng minh lời hai cô gái nói, dưới lầu ký túc xá đột nhiên truyền đến một trận huyên náo.
Chỉ thấy một con Jerry đang cưỡi trên lưng một con Garfield, vuốt trước vẫy vẫy một lá cờ nhỏ, trên đó thêu rõ ràng: 【Xin Cho Ăn】
“Cái, cái này là…” Giọng Mộc Uyển Thanh run rẩy. “Đây là muốn tạo phản rồi!”
Tô Ly Nguyệt xem mà mắt chữ A mồm chữ O.
Còn dưới lầu đã sớm rối loạn thành một đoàn: một số học viên đang giơ tinh thể ghi hình điên cuồng chụp ảnh, thậm chí còn có vài học viên cố gắng dùng Thú Hộ Vệ và Hamster để đối thoại, còn con mèo mướp kia lại còn phối hợp kêu “meo” một tiếng, cứ như đang nói “tiểu đệ theo kịp”.
“Tất cả im lặng cho tôi!” Giáo viên quản lý ký túc xá vung đũa phép xông vào đám đông, đến nỗi áo choàng cũng bị chạy lệch, “Ai cho phép các cậu làm cuộc diễu hành động vật dưới lầu ký túc xá hả?!”
Ông túm lấy gáy con mèo mướp, nhưng… “Xoẹt!” Con Jerry kia với một bước đi lanh lợi, đáp chính xác lên chiếc mũ phù thủy chóp nhọn của giáo viên quản lý ký túc xá, lá cờ nhỏ “phập” một cái cắm vào nếp gấp vành mũ, lắc lư theo hành động quay đầu giận dữ của giáo viên, hệt như đội một lá cờ đầu hàng mini.
“Phản rồi các ngươi!” Đũa phép của giáo viên tức thì bùng lên một luồng sáng xanh, “Thuật Cuồng Phong!”
“Chít——!” Con “Jerry” kia cũng bi thảm hóa thành một luồng sao băng màu xám, xoay tròn bay về phía bãi cỏ xa xôi.
“Còn các cậu nữa!” Giáo viên xách gáy con mèo mướp định chuồn, con mèo béo lập tức co rúm thành một cục lông, “Buổi trưa tụ tập nghiên cứu Thú Hộ Vệ à?” Ông cười lạnh lùng chỉ ra hành lang, “Ai không muốn ngủ, tất cả ra ngoài hành lang đứng nghiêm với Diệp Tinh Thần cho tôi!”
“Ầm——!” Đám đông lập tức hỗn loạn, tản ra chạy trốn. Vài học viên chậm chân thậm chí còn đội Thú Hộ Vệ lên đầu để chạy trốn, hệt như một nhóm tiểu thương phiên bản hiện đại gặp quản lý đô thị cấm buôn bán trái phép.
Mộc Uyển Thanh rướn người bên cửa sổ thốt lên khe khẽ: “Hóa ra con Garfield này là Thú Hộ Vệ của thầy quản lý à?!”
“Không…” Tô Ly Nguyệt nhìn con mèo mướp đang bị thầy quản lý kẹp dưới nách, điên cuồng nháy mắt với họ, trầm giọng nói: “Tớ nghiêm túc nghi ngờ Garfield thật ra là gián điệp.”
Trên hành lang, Diệp Tinh Thần nhìn thêm mười mấy "anh em đồng cam cộng khổ" vừa xuất hiện, khẽ thở dài: “Chào mừng mọi người cùng tham gia… Trại trải nghiệm quang hợp.”
Thế nhưng, đáp lại hắn chỉ là những trận cười khổ.