“Tên tội phạm hạ tiện đã ghi điều này trong bức thư của hắn. Đêm nay, một thảm kịch sẽ xảy ra, ngay tại dinh thự này!”
Dáng người cao ráo, nét mặt điển trai, nom khoảng chừng ba mươi tuổi, người tự xưng là thám tử lừng danh đó nhanh chóng trở thành tâm điểm của sự chú ý, dẫu cho chiếc áo khoác anh đang mặc trên người cùng chiếc mũ săn hươu và tẩu thuốc kiểu cổ điển trên tay khiến cho hình tượng đó có hơi phần kì quặc.
“Nhưng cũng đừng lo lắng, Itami Sadayoshi tôi đây sẽ không bao giờ để cho hắn đạt được mục đích.”
Tiếng vỗ tay cứ thế vang vọng khắp đại sảnh, mọi người có vẻ đều hưởng ứng những lời dõng dạc đó.
“...”
Tokisaki Kurumi ẩn mình trong một góc khuất của hội trường, nhìn cảnh tượng trước mắt mà tựa hồ đang xem một vở kịch, trên má cô lăn xuống vài giọt mồ hôi. Không không, sự so sánh như vậy có phần hơi thiếu tôn trọng với những nhà soạn kịch, bởi lẽ ngay cả bây giờ cũng hiếm có thám tử nào lại mang phong cách rập khuôn kiểu đó, dù có là ở trong tiểu thuyết đi chăng nữa.
Thế nhưng đây lại là thực tế không thể phủ nhận. Một lá thư nặc danh đã được gửi tới, và anh chàng thám tử thì được mời đến theo yêu cầu của chủ nhân dinh thự. Nếu như đây không phải là trò lừa đảo thì hiển nhiên anh ta chính là một thám tử thật sự, đồng thời việc có mặt ở đây cũng có nghĩa người tên Itami kia đã nhận được tín nhiệm nhất định từ chủ nhân tòa nhà.
Nhưng kể cả vậy thì nó cũng chẳng khiến cho anh ta bớt đi sự lố bịch của mình.
"--- ?!?!?!"
Nhịp thở của Kurumi bất ngờ chững lại. Không chỉ cô, mà tất cả mọi người ở trong đại sảnh cũng đều có phản ứng tương tự.
Đó không phải là điều khó hiểu.
“Ư-ư…ư, ộc…-”
Giữa sự theo dõi của tất cả con người nơi đó, ngực của vị thám tử bất ngờ vỡ tung, hàng máu đỏ tươi cứ thế trào ra.
"--- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!?!?!"
"L–là tiếng súng!?!? Từ đâu ra thế!?!?!"
“Nguy hiểm! Tất cả nép người trốn xuống gầm bàn nhanh!”
Đại sảnh bỗng chốc trở nên náo động. Tiếng la hét và chửi rủa vang lên, xen lẫn với tiếng bước chân vội vã cùng tiếng đổ của bàn ghế và ly tách bị vỡ.
Trong khung cảnh hỗn loạn đó, Kurumi ngây người đứng nhìn thám tử ngã gục xuống.
Đôi môi của cô khe khẽ lọt ra một tiếng thì thầm.
“Ma đạn?… Tay súng đó…”
Âm thanh nhỏ nhoi nhanh chóng bị nhấn chìm bởi sự ồn ã mà không mọt ai nghe thấy.
◇ ◇ ◇
Mọi chuyện bắt đầu vào buổi trưa cách đây ba ngày.
"--- Cô chính là Tokisaki Kurumi đúng không!"
Kurumi đang dạo bước trong khuôn viên trường Đại học Saido thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói phấn khích vang lên từ phía sau.
Giọng nói lạ lẫm khiến Kurumi tò mò quay lại và rồi nhìn thấy một cô gái đang đứng trước mặt.
"..."
Kurumi khựng lại trong giây lát, trước mắt cô là một thiếu nữ kiều diễm như bước ra từ những bức họa nghệ thuật. Mái tóc dài bồng bềnh được uốn xoắn cầu kỳ, tô điểm cho chiếc váy lộng lẫy, tạo nên một vẻ ngoài kiêu sa nhưng lại có phần lạc lõng trong môi trường học đường.
Nàng ta khẽ gác một tay lên hông, tay kia chìa về phía Kurumi với phong thái thanh lịch nhưng đầy kiêu hãnh. Thậm chí, sự tự tin thái quá ấy còn khiến Kurumi cảm thấy có chút nghi ngờ.
Kurumi suy nghĩ trong chốc lát..
"Nhầm người rồi."
Cô quyết định không dây dưa thêm phiền phức, bèn nở nụ cười cho qua và tiếp tục bước đi.
"C–Chờ đã, chờ đã, chờ đã..."
Nhưng cô ta không chịu bỏ cuộc. Trong cơn hoảng loạn, cô vén cao chiếc váy và lao đến trước mặt Kurumi.
"Đừng vội đi chứ! Cô không thể lừa tôi được đâu! Tôi đã điều tra hết rồi! Sinh viên năm nhất Đại học Saido, Tokisaki Kurumi!"
"... Cô là ai vậy?"
Có vẻ như không thể che giấu được nữa rồi, bản thân Kurumi cũng không muốn bị người khác chú ý bởi sự ầm ĩ của đối phương, cô bèn thở dài rồi cất tiếng hỏi,
Nàng kia thấy vậy liền mỉm cười đắc ý, liền tạo dáng và nói.
"Tôi là Sukarabe Marika! Cùng lớp với cô năm nhất! Mong được cô chiếu cố!"
"Thế, Marika-san cần gì ở tôi vậy…?"
Khi Kurumi hỏi, Marika đột nhiên trở lại dáng vẻ ban đầu và lấy ra một thứ trông giống phong bì từ túi.
"Đây là?"
"Đây là lá thư đe dọa bí ẩn mà gia đình tôi mới nhận được không lâu!"
"………………………………… Hả?"
Trước những câu từ hoàn toàn vô nghĩa, Kurumi không khỏi tròn mắt.
Tuy nhiên, Marika không hề tỏ ra bận tâm mà tiếp tục nói.
"Tôi muốn cô điều tra xem ai là kẻ đã gửi lá thư đe dọa bí ẩn này đến nhà tôi! Tất nhiên là tôi sẽ không để cô làm không công đâu! Tôi sẽ hậu tạ xứng đáng cho cô!..."
"Đừng tự ý quyết định mọi chuyện. Tại sao tôi phải làm điều đó? Cô có thể nhờ cảnh sát hoặc thám tử điều tra mà?"
"Tôi đã báo cảnh sát rồi, và thám tử quen biết của bố tôi cũng đang điều tra vụ việc!"
"Vậy thì không phải ổn rồi sao?"
"Nhưng tôi vẫn muốn làm gì đó!"
Kurumi nhíu mày, cố gắng tiếp tục nói.
"Tôi không hiểu ý cô lắm….Nhưng ngay cả khi cô muốn tôi điều tra bức thư này đi chăng nữa, thì tại sao phải là tôi mà không phải ai khác?"
"Có người giới thiệu cô cho tôi!"
"Ai cơ?"
"Cô chỉ nên biết rằng người đó là một tiểu thư tài năng và lạnh lùng!"
"..."
Nghe đến đây, Kurumi lập tức nghĩ ngay đến Tobiichi Origami, bạn cùng lớp của cô.
Khả năng cao là cô ấy đã tìm đến Tobiichi, học sinh xuất sắc nhất trong lịch sử Đại học Saido, nhưng Tobiichi đã từ chối và giới thiệu cho cô một người khác, ở đây chính là Kurumi.
"Thật là... phiền phức vậy."
"Sau khi nhìn thấy lá thư đe dọa này, người đó liền nói đây là chuyên ngành của Tokisaki Kurumi!"
"Chuyên ngành của tôi…?"
Kurumi cau mày nhẹ. Mặc dù việc đối phó với Marika rất phiền toái, nhưng cô cũng không nghĩ Marika sẽ nói điều gì đó vô nghĩa như vậy.
"— Tôi có thể xem lá thư đe dọa đó được không?"
"Tất nhiên rồi!"
Marika gật đầu lia lịa và đưa phong bì cho Kurumi.
Kurumi thận trọng quan sát phong bì, sau đó mở ra lấy lá thư bên trong và chăm chú đọc nội dung.
"18 tháng 5.
Bi kịch sẽ xảy ra tại dinh thự Sukube.
Tay súng ma thuật."
Chỉ có những dòng chữ đơn giản được ghi trên đó.
Nội dung bức thư không có gì quan trọng. Cũng không rõ đây có phải là lời đe dọa không, hay chỉ là một bức thư cố ý gây hoang mang.
Tuy nhiên, tên người gửi được cho là chủ nhân của lá thư lại khiến Kurumi cảm thấy băn khoăn.
"Tay súng ma thuật"
"Vâng. Là Weber. —- Haha, có lẽ hung thủ thích vở kịch opera chăng!?!? "
Marika bỗng dưng nhún vai như thể nhận ra điều gì đó.
Đúng vậy, "Der Freischütz"(The Magic Bullet) - tác phẩm opera trứ danh của nhà soạn nhạc người Đức Carl Maria von Weber chính là nguồn cảm hứng cho biệt danh của tên sát thủ kiêu căng này.
Thế nhưng, ngay khi nhìn thấy cái tên đó, tâm trí cô bỗng hiện lên một hình ảnh khác.
"... Không thể nào..."
"Có chuyện gì thế?"
Nhận ra Kurumi đang chìm đắm trong suy tư, Marika không khỏi nhíu mày thắc mắc.
Câu chuyện này quả thật phi lý. Chắc hẳn chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Tuy nhiên, tại sao chứ? Nỗi bồn chồn nhen nhói trong lòng Kurumi không cho phép cô bỏ qua cơ hội này.
"... Tôi nhận lời."
"Ể?"
"Tôi nói tôi nhận lời. Hãy cho tôi biết thêm chi tiết."
"---! Thật hả!?!? "
Nghe được điều đấy, mặt Marika bỗng rực sáng lên và nắm chặt tay Kurumi.
"Ôi, cảm ơn rất nhiều! Quả thực, chỉ có trí tuệ, lòng nhân ái và một chút bạo lực mới có thể xua tan bóng tối!"
Khí thế kiêu hãnh của nàng ta khiến Kurumi hối hận vì đã vội vàng nhận lời. Nhưng thôi, đã trót lỡ đâm lao thì phải theo lao, chẳng còn cách nào khác. Kurumi bất lực thở dài và nhún vai.
"--- Nhân tiện, tôi băn khoăn từ nãy giờ rồi, nhưng cái cách nói chuyện đấy của cô là sao? Dù là con gái nhà hào môn, ngày nay cũng không ai nói chuyện kiểu vậy đâu..."
"?! Tôi không muốn nghe những lời đó từ cô đâu!?!? "
Khi bị Kurumi lườm, Marika ngay lập tức lên tiếng phản đối với vẻ không cam tâm.
—----------------