Họ đã thấu hiểu tình cảm của mình, nhưng hiệp sĩ đã tái sinh thành một con cáo nhỏ

Truyện tương tự

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

(Đang ra)

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

라몽라몽

Đó là lúc cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác...

10 868

Tôi muốn làm nước mắt của cậu

(Đang ra)

Tôi muốn làm nước mắt của cậu

Shiki Taiga

Đạt Top 1 hạng mục Đầu truyện mới trên Kono Light Novel ga Sugoi! 2023

10 912

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

25 2

Flicker Style: A Murder Perfect for Kagami Kimihiko

(Đang ra)

Flicker Style: A Murder Perfect for Kagami Kimihiko

Yuuya Satou

Lại là một thế giới hỗn loạn mà tôi chẳng thể ngờ tới.

2 2

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

22 1

Tập 1-Bông hồng đế quốc và sự cắt đứt ân tình - 90-Sự cứu rỗi duy nhất

“Xin lỗi, là do chúng tôi sơ suất, không ngờ quái vật còn tồn tại loại có kích thước như vậy, phòng chống ma thuật trong căn nhà gỗ này đã bị nó dễ dàng phá vỡ”

May mà con quái vật này chỉ hơn các con quái khác về sức mạnh và kích thước thôi còn các khía cạnh khác hoàn toàn giống nhau, không biết phép thuật đồng nghĩa với việc nó không có sức phá hoại lớn, sau khi xử lý xong quái vật, trợ lý bước đến với vẻ xin lỗi và nói.

“May mà không gây thương vong đúng không?” Fite che miệng, dùng hiệu lực cuối cùng của dây chuyền trước khi mất tác dụng, bắt chước giọng nói thường ngày của mình. Cô biết làm vậy có nguy cơ bị lộ nhưng tình huống lúc nãy không còn cách nào khác, trong tay cô cũng không có vũ khí.

“Đúng vậy, thật là trong cái rủi có cái may, nhờ có anh ra tay giúp đỡ, tiền bối” Trợ lý không chú ý đến điều đó, không phát hiện bất thường, ánh mắt nhìn Fite thêm phần kính trọng.

Qua nhiều thói quen có thể thấy Fite trước đây cũng là kỵ sĩ nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ người trông còn trẻ tuổi hơn mình này lại có sức mạnh đáng sợ như vậy. Kỵ sĩ có sức mạnh như thế không thể bị Tòa án từ bỏ, chứng tỏ rất có thể trước đây từng giữ chức vụ cao.

Nếu vì căn nhà gỗ bị phá mà gây thương vong thì đó là việc anh không làm tròn trách nhiệm, anh thật sự phải cảm ơn Fite vì việc này. Fite lắc đầu, không nói gì thêm.

“Ngài Chris, quái vật đã bị xử lý nhưng trạm kiểm tra tạm thời bị phá hủy, xin hỏi ngài có muốn đổi địa điểm để tiếp tục tiến hành kiểm tra định kỳ không?” Một kỵ sĩ đến hỏi trợ lý.

“Nhà gỗ đã bị phá hủy, chúng ta cũng không thể cưỡng chế dân cư được đúng không?” Chris nhìn Fite và Rowling rồi nói với kỵ sĩ cấp dưới.

“Nhưng…?” Kỵ sĩ hơi lúng túng nhìn Fite và Rowling “Kiểm tra hôm nay chỉ còn hai người họ, tốt nhất là kiểm tra hết?”

“Kiểm tra ở đâu? Nhà đã bị phá rồi, nếu tiếp tục kiểm tra mà xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?”

“Hôm nay đã xuất hiện hai con quái vật, giờ chỉ còn hai người, nếu còn quái vật nữa thì thật là may mắn”

“Vâng, tôi hiểu rồi” Lệnh của cấp trên, kỵ sĩ đương nhiên không dám trái lệnh, chỉ nói mình hiểu và đi thông báo cho các kỵ sĩ cùng lính canh để họ thu quân.

Sau khi thuộc hạ đã rời đi, ánh mắt Chris hướng về phía Fite.

Nhìn kỹ mới chiếc áo giáp da mà Fite mặc có phần hơi kỳ quặc. Như thể bên trong rất trống rỗng, cồng kềnh bất thường. Nhưng mặc sao là chuyện của người ta, Chris không có thói quen phán xét phong cách ăn mặc của người khác.

“Tình hình không khả quan” Chris nhìn chiếc găng tay dày của Rowling, mặc dù nữ tu sĩ này mặc đồ dày để che giấu điều đó nhưng Chris vốn là kỵ sĩ kỳ cựu, dù không nhìn trang phục, gương mặt xanh xao mệt mỏi của Rowling rõ ràng giấu nhiều điều.

Những điều này không thể qua mắt anh.

Fite gật đầu.

“Tôi cho ba ngày nữa thôi” Chris đi ngang qua Fite, nói nhỏ chỉ hai người nghe được.

“Với tình trạng của nữ tu sĩ này, ba ngày cũng là giới hạn cuối cùng”

“Quá thời gian đó, cô ấy sẽ không còn là con người nữa, cả về thể xác lẫn tinh thần”

Fite gật đầu.

“Bây giờ tôi còn công việc phải xử lý, tối nay tôi có thể đến nhà thờ Bình Minh được chứ?” Chris tiếp tục nói.

Fite gật đầu. Cô bây giờ không thể nói gì được. Nhưng cô cũng hiểu ý mà Chris muốn truyền đạt, có điều gì đó cần nói riêng nên mới chọn đến vào buổi tối.

Nói xong những điều đó, Chris lại liếc nhìn Rowling một lần nữa rồi quay người rời đi.

"......" Trên đường trở về nhà thờ, dù là Fite hay Rowling, cả hai đều không nói một lời nào.

Fite không thể nói, còn Rowling thì không biết lý do.

Suốt chặng đường, Fite ôm lấy ngực mình, chiếc dây chuyền bị năng lượng ma thuật kích hoạt vượt quá hiệu suất vẫn còn nóng rát, nóng đến mức khiến phần mềm mại trên ngực cô cảm thấy khó chịu.

Người trợ lý tên Chris kia không chú ý đến sự thay đổi trên cơ thể cô, không nhận ra sự bất thường của cô, nhưng...

"Hơn mười năm trước, anh từng cứu một cô bé ở thành Batis phải không?" Khi hai người vừa bước vào nhà thờ, sự im lặng bị phá vỡ.

Fite ngẩn người, quay đầu nhìn Rowling, người đang nhìn chăm chú vào cô. Hai người đứng đối diện nhau, yên lặng. Fite không thể mở lời, dù có thể, cô cũng hoàn toàn không biết lúc này nên nói gì.

Dù đã chuẩn bị tâm lý bị phát hiện nhưng...

Chỉ là để lộ một phần giáp tay thôi mà đã bị phát hiện sao? Rõ ràng đó là chuyện hơn mười năm trước rồi.

Đúng vậy, sau khi Rowling nhìn thấy phần giáp tay cực kỳ quen thuộc đó, những nghi ngờ trong cô suốt thời gian qua cuối cùng cũng có câu trả lời, dù kết quả này ngay cả cô cũng không dám tin.

"Fite, buộc tóc lại đi"

"……?" Fite chưa kịp hiểu ý nghĩa câu nói, Rowling đã đưa tay ra, bàn tay có phần hơi thô cứng ấy nhẹ nhàng vuốt má cô, chỉnh lại từng sợi tóc ló ra từ khe mũ giáp sau đầu cô.

"Cô thường xuyên chăm sóc tóc như vậy sao? Thật may là chất tóc của cô vẫn tốt như thế"

"……”

"Sao nhìn tôi như vậy? Cô không vào trong à?" Rowling cười rồi bước vào nhà thờ trước.

Có lẽ ngay khoảnh khắc này, mọi nghi ngờ đều được hóa giải.

Fite hơi ngẩn người, cô tưởng Rowling sẽ hỏi rất nhiều điều, ví dụ như thân phận thật sự của cô, tại sao lại giấu cô, còn có vấn đề giới tính... Fite không tin Rowling, một người phụ nữ lại có thể chậm chạp đến mức không nhận ra điều này.

Nhưng kết quả là cô không hỏi gì cả, chỉ như mọi khi, sau khi quan tâm đến cô một chút rồi bước vào nhà thờ.

Fite không chủ động nói chuyện, lặng lẽ theo sau Rowling, dù bối rối nhưng cô cũng không thể tự nhiên mở lời hỏi tại sao cô không hỏi những điều đó. Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà xuyên qua cửa kính màu của nhà thờ chiếu vào trong, chỉ chiếu lên bức tượng trong nhà thờ.

"Thật đẹp" Rowling thốt lên.

"Fite, cô có biết tại sao mỗi lần tan làm tôi đều ở lại trong nhà thờ một lúc rồi mới đi không?"

"Để được nhìn thấy cảnh này" Rowling tự trả lời trước khi Fite kịp nói "Nhà thờ được thiết kế như vậy có lý do đấy"

Fite lặng lẽ ngẩng đầu, nhận thấy phần còn lại của nhà thờ bị bóng tối bao phủ, chỉ có bức tượng Đại kỵ sĩ ở trung tâm được ánh sáng chiều tà chiếu rọi như ngọn đèn duy nhất trong đêm dài.

"Rất đẹp phải không?" Rowling nhìn bức tượng đứng giữa nhà thờ, hai tay chắp lại, dù giờ đây đôi tay cô không thể khép lại hoàn toàn nhưng vẫn cố gắng hết sức làm động tác đó.

Cô nhắm mắt lại.

"Giống như ngọn nến sáng trong đêm tối, anh đã cứu tôi ngày trước, sự cứu rỗi duy nhất trong bóng tối mịt mùng"