“Anh Fite, vừa rồi bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?” Rowling từ bên ngoài thành trở về nhà thờ, cô ấy thật sự rất may mắn vì tai họa vừa hay xảy ra trong lúc cô đi ra ngoài.
“Có chút hỗn loạn, có lẽ là liên quan đến tà giáo” Fite ngồi trên băng ghế dài, hai tay đan vào nhau, đáp lại ngắn gọn.
“Hỗn loạn? Tà giáo?” Rowling cầm túi đồ vừa mua, ngạc nhiên sững sờ. Thành phố này ở biên giới yên bình vốn không bao giờ dính dáng đến những thứ này.
“Có ai bị thương không?”
“Ừm, trung tâm thị trấn có vài tòa nhà đã bị sập”
“...Nghiêm trọng đến thế sao?”
“Cô có lo lắng cũng chẳng để làm gì. Đây không phải việc chúng ta nên can thiệp. Hãy để các kỵ sĩ của Tòa án xử lý”
“Chỉ cần cô trở về an toàn là được. Hãy ở lại nhà thờ và đừng ra ngoài nữa. Hiện tại thị trấn vẫn chưa an toàn, có thể vẫn còn quái vật và tà giáo lẩn trốn”
Hỗn loạn xảy ra ở trung tâm thị trấn, không lan đến nhà thờ. Sau khi rõ ràng ngọn ngành sự việc, Rowling vội vàng đến trước bức tượng, chắp tay cầu nguyện một cách thành kính.
“Thưa Đại Kỵ sĩ trưởng, xin hãy an ủi những linh hồn đau khổ, để họ tìm được bình yên không còn đau đớn...”
“...” Fite tựa mình vào thanh kiếm, lặng lẽ quay đầu nhìn cô. Thật hết nói nổi. Tôi đang ngồi đây mà. Cô cầu nguyện với bức tượng đá thì có ích gì chứ? Nhưng con người là thế. Có người cầu thần linh không phải vì thực sự tin mà vì tìm kiếm chốn nương tựa tinh thần.
“Anh Fite, anh vừa trở về từ trung tâm thị trấn phải không?” khi nhìn kỹ, Rowling nhận ra bộ giáp của Fite đã hơi xước xát, còn thanh kiếm của anh thì đang có dấu hiệu sứt mẻ, dường như vừa trải qua trận chiến.
“Ừ” Fite gật đầu xác nhận.
“Anh đã chiến đấu với quái vật?”
“Ừm”
“Anh có bị thương không?”
Fite lắc đầu. Chỉ là bị quái vật đẩy lùi vài bước, thật không đáng gọi là bị thương. Sau khi lắc đầu vài cái, Fite nhận ra rằng sự thay đổi từ huyết mạnh mà anh có cũng không đến nỗi nào. Như là chấn thương từ trận chiến với Ma Long trước đây nó đã biến mất, có lẽ nó đã được huyết mạch chữa lành.
“Tôi không sao” Thấy Rowling nhìn mình với vẻ nghi ngờ, Fite nhắc lại lần nữa. Ngay khi lời vừa dứt, một cơn đau nhói khiến Fite theo phản xạ nắm lấy cánh tay phải.
“Anh thật sự không sao chứ?” Lần này, ánh mắt Rowling tràn ngập sự hoài nghi.
“Anh Fite, hãy tháo giáp ở tay phải ra để tôi kiểm tra”
“...” Fite chậm rãi tháo giáp, để lộ một cánh tay trắng mịn, không chút tì vết. Rowling cẩn thận kiểm tra, lật qua lật lại nhiều lần. Khi chắc chắn không có gì bất thường, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu có chỗ nào không ổn, anh nhất định phải nói với tôi. Là một tu sĩ, tôi biết chút ít về y thuật”
“Ừm” Fite gật đầu. Rowling vào bên trong nhà thờ. Là một nữ tu, cô thường rất bận. Cha xứ thường xuyên vắng mặt, các bảo vệ thì lại luôn túc trực canh gác. Vậy nên mọi việc lớn nhỏ trong nhà thờ chỉ có mình cô làm. Không hiểu sao, Rowling cảm thấy cánh tay của Fite so với một người đàn ông có phần quá trắng trẻo và mảnh mai.
Sau khi Rowling rời đi, Fite lặng lẽ dời ánh mắt về phía cánh tay của mình. Những hình rỡ hiện lên mờ ảo trên cánh tay anh. Đó là hình một con yêu hồ, toàn thân tuyết trắng với chín chiếc đuôi bốc cháy ngọn lửa đỏ thẫm. Đôi mắt nó dường như có những tia lửa, tựa hồ như nó đang sống.
Kyushu, Trích Tiên Châu, Đỉnh Thanh Khâu Phong.
Trên đỉnh ngọn núi cao vút trời xanh, sừng sững một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy như ánh sao trời, tựa như một bảo vật giữa bầu trời bao la. Những họa tiết được chạm khắc tỉ mỉ, tinh tế, từng xà nhà, từng cây cột đều phô bày vẻ đẹp và nghệ thuật cao quý. Dù không am hiểu về kiến trúc Kyushu, bất kỳ ai cũng cảm nhận được chất thẩm mĩ và sang trọng toát lên từ nơi đây.
Trên mái hiên cung điện, những bức chạm khắc hình hồ ly tuyết trắng như ngọc, dáng vẻ uyển chuyển, sống động như thật. Toàn bộ cung điện được làm từ gỗ lưu ly, bất chấp thiên họa, trường tồn hàng nghìn, thậm chí có thể lên đến hàng vạn năm.
Cơn mưa ào ạt trút xuống, gõ trên mái hiên cổ kính, phát ra những âm thanh thanh thoát. Thỉnh thoảng, bầu trời bị xé toạc bởi tia chớp cùng tiếng sấm vang rền. Hai thị nữ đứng ngoài đại điện, thu ô, rũ bỏ nước đọng trên đôi tai cáo và vắt khô tà váy ướt đẫm của mình. Sau đó, họ tiến đến trước cửa đại điện, cúi người hành lễ trước nữ cận vệ cáo trắng đang canh gác.
"Thưa Võ Vệ đại nhân, trong tộc sắp diễn ra triều hội, liệu có thể làm phiền ngài thông báo đến Thiên Nữ bệ hạ không?"
"Không cần"
Nữ cận vệ cáo trắng, tóc ngắn ngang vai, trên má có ba vệt đỏ tựa râu mèo, cô đáp lại với vẻ mặt không chút biểu cảm dù cho chưa nghe dứt lời đã lắc đầu từ chối.
"Chuyện này..." Hai thị nữ lộ vẻ khó xử "Võ Vệ đại nhân, liệu có phải Thiên Nữ bệ hạ không được khỏe?"
"Sao các ngươi lại nghĩ vậy?"
"Thiên Nữ bệ hạ đã nửa năm không tham dự triều hội. Dù là trong tộc hay các trưởng lão, ai nấy đều lo lắng liệu bệ hạ có gặp vấn đề gì về sức khỏe không..."
"Lần trước ta đã nói rất rõ rồi"
Nữ cận vệ nghiêm nghị trả lời "Thiên Nữ bệ hạ hiện tại đang bế quan tu luyện, không gặp bất kỳ ai, cũng không muốn bị quấy rầy"
Bế quan tu luyện mà đến mức nửa năm không gặp ai sao? Hai thị nữ đưa mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc. Ai cũng biết sức mạnh của Thiên Nữ đã đạt đến giới hạn của thế giới này, còn cần tu luyện gì nữa? Dĩ nhiên, nữ cận vệ cáo trắng hiểu rất rõ điều này, thậm chí hiểu rõ hơn ai hết. Theo kinh nghiệm bao năm hầu cận, cô biết rằng những hành động như vậy thường chỉ là lý do để bệ hạ để trốn tránh triều hội. Thiên Nữ vốn không ưa những cuộc họp nhàm chán, thường tìm cách để tránh mặt.
Tuy nhiên, lần này có chút bất thường. Nửa năm rồi, Thiên Nữ chưa từng bước chân ra ngoài. Dù nghĩ vậy có phần thất lễ, cô không khỏi tự hỏi liệu bệ hạ có bị mạng nhện giăng kín người chưa. Mặc dù chuyện Thiên Nữ lười biếng không phải hiếm, nhưng lần này quá lâu. Dựa trên những gì cô biết về Thiên Nữ, chắc hẳn không chỉ đơn thuần là muốn lười biếng. Có lẽ còn những lý do khác, chẳng hạn như bệ hạ đang tâm trạng không tốt...
Ừm......
Nữ cận vệ xoa trán, cố ngừng những suy nghĩ của mình. Đừng nghĩ thêm nữa, kẻo bị bệ hạ đọc được suy nghĩ thì tiêu đời. Ngay lúc hai thị nữ định rời đi trong vô vọng, cánh cửa đại điện bỗng kêu lên một tiếng “két” rồi mở ra. Một giọng nói thanh thoát tựa, nhẹ nhàng như làn gió vang lên, bao trùm cả đại điện. Dù âm thanh rất nhỏ nhưng rõ ràng đến mức ai cũng nghe thấy.
"Đứng lại"
Giọng nói ấy dường như có sức quyến rũ ma mị, khiến cả ba người đều bần thần trong chốc lát. Hai thị nữ dường như bị trúng bùa, lập tức dừng chân, ánh mắt mơ màng, má ửng hồng. Nữ cận vệ cáo trắng sững sờ nhìn về phía đại điện, lập tức quỳ một chân xuống. Hai thị nữ chậm hơn một nhịp, luống cuống quỳ theo.
"Tham kiến Thiên nữ đại nhân, Yurou Jiu Shuang bệ hạ!"