“Bố ơi, cái củ cải biết động đậy kia là cái gì vậy?”
“Củ cải cái gì! Đó là củ cải à? Rõ ràng là chuột khổng lồ!” lão nông dân vừa chạy từ cánh đồng về nhà, tựa vào đầu gối, mặt đỏ bừng còn không quên liếc nhìn thằng con trai không ra gì của mình.
“Chỉ là chuột thôi? Vậy chúng ta chạy làm gì?”
“Con hiểu cái gì, bảo học thêm chút nữa không nghe! Nhìn cái đuôi kia, con chuột đó to khoảng bằng một con chó săn, chuột to thế này không có công cụ làm sao mà đối phó? Không khéo bị nó cắn bị thương, rồi mắc bệnh thì sao!”
“ừm…“Cậu thanh niên không nói gì nữa.
“Đi thôi, cầm theo cuốc, xẻng và mang theo chó săn, chúng ta sẽ đuổi nó!”
“Nhanh lên! Muộn thì chuột sẽ ăn ngô mất!”
Cậu thanh niên chạy theo bố, mang theo cái cuốc và xẻng dựa bên ngoài nhà, dắt theo chó săn, hai bố con chạy đến cánh đồng ngô. Nhưng khi họ đến thì không còn chuột, không còn củ cải, không còn ngô, không còn gì cả.
Hai bố con ngơ ngác nhìn khung cảnh hỗn độn của cánh đồng.
Lẽ ra đây phải là mùa thu hoạch nhưng trên cánh đồng những cây ngô vàng ươm giờ chỉ còn lại những thân cây xanh rì, cong queo.
“Ahhh!” lão nông dân tức giận đến mức suýt ngất xỉu, không biết phải làm gì nữa.
Cậu thanh niên khôn ngoan lùi lại, ai mà biết được bố mình có thể phát điên hay không, rồi lại trút giận lên mình chứ.
“Chết tiệt! Con chuột đáng ghét! Phá hoại của ta đúng không?”
Lão nông dân tức giận, mắng chửi không thể kiềm chế nổi “Dám phá hoại cánh đồng ngô! Một hai con thì còn được, chứ cái bọn ăn xin này! Lại còn dọn sạch nửa cánh đồng ngô?!”
“Giải thích giấc mơ của ngươi! Đừng để bị bắt được, không thì…”
Lão nông dân tức giận đến mức nói năng loạn lên, còn cậu thanh niên bình tĩnh nghĩ.
Dù con chuột to đến đâu thì cũng không thể ăn nửa cánh đồng nhanh như vậy chứ?
Vậy thì chuột có thật sự gây ra việc này không?
Đang nghĩ thì cậu thấy giữa cánh đồng có thứ gì đó đang phản chiếu ánh sáng mặt trời.
Cậu thanh niên do dự đi về phía đó.
Sau khi gỡ các thân cây ngô ra, cậu thấy một ly rượu màu vàng kim treo trên mấy cành cây.
“Cái gì đây?” Cậu thanh niên ngẩn người, ba thế hệ trồng trọt, ngoài làm nông ra không có nhiều hiểu biết, nhưng trực giác của cậu cũng cho biết đồ này không bình thường.
Cậu lấy cái ly xuống, chăm chú quan sát, phát hiện cái nó không chỉ có bề mặt lấp lánh mà những ‘viên đá’ nhiều màu sắc khảm trên đó cũng rất sáng, khiến người ta nhìn vào đã thích.
Cậu thanh niên chưa bao giờ biết từ ‘tác phẩm nghệ thuật’ vì trong mắt những người nông dân như họ, những thứ chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn không có ý nghĩa.
Nhưng hiện tại dường như cậu có thể hiểu được nó.
Xa hoa đẹp đẽ đến mức ai nhìn vào cũng muốn có được.
Cái ly rượu này sao lại ở đây vậy?
Cậu thanh niên không ngốc, biết đây không phải là ngẫu nhiên.
Quay sang nhìn cánh đồng ngô chỉ còn một nửa, cậu thanh niên nảy ra một ý tưởng có phần không thực tế trong suy nghĩ.
Có thể có một người giàu có nào đó đi qua cánh đồng ngô, muốn ăn ngô nhưng chủ cánh đồng lại không có mặt, không biết hỏi ai nên đã lấy cái ly rượu này làm thù lao không?
Nhưng giải thích như vậy thật quá vô lý. Ai mà lại thích ngô, một thứ đồ ăn rẻ tiền chứ? Mà nếu người ta muốn mua ngô sao không để lại tiền mà chỉ để lại một cái ly? Càng nghĩ càng không hiểu cậu thanh niên quyết định đi nói với bố mình.
“Con trai, con cầm cái bô làm gì vậy?” không ngờ khi chạy lại, bị lão nông dân nhìn một cách ngớ ngẩn.
“Bố, con tìm thấy cái ly rượu này ngoài cánh đồng, không biết của ai để đó”
“Hừ, cầm nó làm gì. Nó cứ phản chiếu ánh sáng chói cả mắt”
“Ừm…Con không nghĩ nó là cái bô đâu”
“Không thì là cái gì?”
“Thôi vứt đi. Đồ vô dụng giữ lại chỉ tổ chật nhà”
“Ơ? Con cảm thấy vứt đi thì sẽ tiếc lắm”
“Muốn giữ lại thì tự tìm chỗ cất” lão nông dân quay lại nhìn cánh đồng. Ông đã chờ được mùa để thu hoạch nhưng kết quả lại chẳng còn cái gì. Làm việc cả năm giờ chẳng còn gì.
Đúng là một tai họa không ai mong muốn…
Tuy nhiên, ông không biết rằng, nếu ông bán cái bô này ở chợ đen, từ nay về sau không làm cũng có ăn.
“Con chuột đáng chết!”
Vào lúc đó, trên ngọn núi nào đó gần đấy.
“Reng reng reng…”
“Huh Huh...” con hồ ly nhỏ lông trắng đang thò tay ra khỏi tay áo rộng gặm bắp ngô, sau lưng còn đem theo cả túi ngô.
“Cái ly rượu đó chắc là đủ trả tiền những bắp ngô này nhỉ?” Feitao nghiêng đầu, đôi guốc nhỏ gõ xuống đất, chuông trên mắt cá chân phát ra âm thanh dễ chịu.
Sau khi nuốt từng hạt ngô đảm bảo không lãng phí, Feitao ném hết số lõi ngô đã ăn đi rồi lau miệng.
Cô không có khái niệm gì về tiền, không biết cái ly rượu bằng vàng nguyên chất khảm kim cương đáng giá bao nhiêu.
Đáng nhẽ ra chỉ ăn vài bắp ngô nhưng…
Chắc là do huyết mạch cửu vĩ thức tỉnh làm lượng thức ăn cần lớn hơn trước, vài bắp ngô ăn không no.
Rồi…
Vậy là cô lấy thêm một chút.
Lắc lắc cái bao lớn sau lưng mình trông như ông già Noel, Feitao cảm thấy áy náy, không biết cái ly đó có đủ để trả không.
Cô đã đứng ở đó gọi mãi mà không thấy nông dân nào, lúc đó đói bụng quá, không chịu được…
Thật sự thì đói là một điều mà Feitao không thể chịu được, có đồ ăn trước mặt càng làm cô không dừng lại được.
Feitao rất sợ đói bụng, còn tại sao thì…
Chắc là do khi còn nhỏ bị nhót trong ngục tối, bị bỏ đói nhiều lần.
Bụng trống rỗng, cảm giác như bị ngọn lửa thiêu đốt rất khó chịu.
“Xin lỗi, nếu sau này nếu có tiền nhất định sẽ trả gấp đôi” hai bàn tay nhỏ của Feitao giấu trong tay áo chắp lại, không biết đang cầu nguyện cho ai.
Cô nghiêng đầu.
Số lượng ngô vừa ăn chắc đủ no vài ngày, dù không ngon lắm nhưng còn hơn là bị đói.
Bây giờ thì nên đi đâu đây?
Suy nghĩ mãi, cô nhận ra mình chưa bao giờ nghĩ đến nếu không có tiền lương và trợ cấp thì sẽ sống như thế nào.
Không biết nói gì Ra làm gì nữa còn gì đâu