Hmm, hình như khái niệm về trinh tiết ở thế giới này bị đảo lộn hết cả rồi!

Truyện tương tự

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

83 2486

The Magus of Genesis

(Đang ra)

The Magus of Genesis

Ishinomiya Kanto

—Nguyên Thủy Pháp Sư.

104 9854

Du ngoạn cùng mỹ nữ

(Đang ra)

Du ngoạn cùng mỹ nữ

Fuyu Aoki

Một câu chuyện romcom về chuyến hành trình với một cô nàng kuudere xinh đẹp có nhiều tâm tư.

17 338

UNDEAD

(Hoàn thành)

UNDEAD

NisiOisiN

Truyện ngắn gốc của bài hát chủ đề 「UNDEAD」- YOASOBI/Ending Monogatari Series: Off & Monster Season

2 16

Webnovel - Chương 06: Thế nào là một người mẹ

Chuyện này xảy ra có hơi đột ngột một chút. Để mà đem so thì các bạn cứ nghĩ là nó chả khác gì mấy bài kiểm tra đột xuất trên lớp đâu. 

“Hayato!” 

“Mẹ?” 

“Đúng rồi! Mẹ là mẹ của Hayato đây!” 

Người phụ nữ ấy tự xưng là mẹ tôi, nhưng người mẹ mà tôi biết không bao giờ khóc và nhảy vào ôm tôi như thế này... và cũng không bao giờ lo lắng cho tôi như thế này. 

“Xin lỗi, nhưng cháu không biết bà là ai…” 

“Không thể nào… Con nói dối phải không, Hayato không bao giờ nói dối…” 

Uhm, khó xử quá ta. Tôi thực sự không biết người phụ nữ này là ai, và điều đó khiến tôi cảm thấy bối rối. Trong lúc tôi đang loay hoay suy nghĩ, thì bác sĩ của tôi bước ra từ cửa phòng bệnh và giải thích tình trạng của tôi cho người mẹ đó. 

Đầu tiên là tôi đang trong tình trạng mất trí nhớ tạm thời. Do đó, việc tôi không nhận ra người này là điều có thể hiểu được, và bác sĩ đã cố gắng thuyết phục cô ấy. Nghe xong, người mẹ đó có vẻ rất sốc. 

“Mẹ xin lỗi. Mẹ lỡ nói quá nhiều thứ mà không nhận ra rằng bản thân lại chẵng hiểu gì hết…” 

“Không sao đâu, mặc dù con không nhớ gì, nhưng giờ con đã hiểu mẹ là mẹ con rồi! Vì vậy, đừng khóc nữa nhé?” 

“Được rồi… Nếu Hayato nói vậy, thì mẹ tin con.” 

“Cảm ơn.” 

À mà, không biết khi nào thì tôi sẽ xuất viện nhỉ? 

“Um, cháu sẽ xuất viện khi nào vậy?” 

Khi tôi hỏi, bác sĩ trả lời: 

“Tôi nghĩ sớm nhất là ngày mai hoặc ngày kia bạn có thể ra viện.” 

“Vâng, vậy là tốt rồi. Cảm ơn bác sĩ.” 

Mặc dù biết rằng có thể xuất viện sớm khiến tôi cảm thấy yên tâm, nhưng vẫn còn một vấn đề là tôi mất hết ký ức rồi. Nếu tôi phải đến trường, sợ là tôi sẽ đứng bét lớp mất thôi. Và nếu là thế thật thì đời tôi đi tong rồi còn đâu. 

ーーーーーーーーーーーーーーーーーーーー 

Lời của tác

Hôm nay có vẻ hơi ít nội dung, xin lỗi nhé. 

Trường học khá bận rộn, nên tôi nghĩ sẽ giảm tần suất đăng bài. 

Xin hãy tha lỗi cho tôi nhé!