Mọi chuyện khởi nguồn từ…
“...T-tớ thích cậu!
Đó chính là ‘yêu cầu’ của cô ấy.
“X-xin hãy hẹn hò với tớ nhé!”
Ánh nắng vùng Setouchi chiếu lên đôi mắt tựa bảo thạch đã ngấn lệ, khiến đôi gò má cô hơi sạm màu đi. Mái tóc ngang vai lóng lánh ánh nắng tan trường, đôi môi mím chặt lại vì căng thẳng. Dải ruy băng trên bộ đồng phục phất phơ bay trong làn gió, hai bàn tay nắm chặt trước ngực, tất cả cùng tô điểm cho chiếc cổ nõn nà của cô nàng.
Tôi vô thức nín thở trong giây lát.
“...X-xin lỗi! Đột ngột vậy làm cậu giật mình rồi ha!”
Có lẽ lo lắng về phản ứng của tôi, cô ấy cuống quýt nói.
“N-nhưng mà, tớ nghiêm túc đấy… Tớ, t-thích Korohashi-kun… Tớ muốn được làm bạn gái cậu… Đúng là điều này có thể rất bất ngờ nhưng… tớ vẫn…”
“À, không, tớ không ngạc nhiên đến thế đâu.”
“...Hể!?”
“Nói đúng hơn thì, tớ cũng đoán được rằng cậu sẽ sớm tỏ tình với tớ rồi.”
“Hể!????”
Đúng là tự nói mấy chuyện này làm tôi có hơi xấu hổ thật. Cơ mà, nói chứ tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho lời thổ lộ này rồi. Bởi tính đến hiện tại, đã có rất nhiều dấu hiệu mà ai nhìn vào cũng có thể nhận ra.
Sau lưng cô ấy là thị trấn Onomichi nơi chúng tôi sinh sống. Dưới ánh hoàng hôn, vịnh Seto hiện lên mang một vẻ lấp lánh kỳ ảo, phía xa xa là những căn nhà cổ kính tọa lạc trên sườn núi. Trong khi ngắm nhìn chiếc phà chầm chậm băng qua hòn đảo Mukaishima xanh tươi, tôi hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra giữa hai chúng tôi…
Hamure Hiyori là bạn cùng lớp với tôi. Tôi đã luôn thấy cô thật dễ thương kể từ đầu xuân. Tuy không thuộc hạng người quá nổi bật, nhưng cô lại sở hữu khuôn mặt hồn nhiên rạng rỡ cùng tính cách hòa đồng, giúp cô để lại ấn tượng tốt trong lòng mọi người. Nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy đường nét trên gương mặt cô cũng khá thanh tú.
Hamure-san là mẫu con gái như vậy. Cơ duyên giữa hai chúng tôi đến từ lần đổi chỗ vào đầu học kì hai.
Sau khi bốc thăm, tôi và cô ấy được xếp ngồi cạnh nhau.
“Ồ, đây là lần đầu tiên bọn mình làm bạn cùng bàn nhỉ…”
“Ưm, tớ có chút hồi hộp…”
“T–tuy vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng tớ mong bọn mình có thể trở thành bạn bè…”
Mở đầu bằng những lời chào trang trọng đến lạ thường, khoảng cách giữa cả hai đã ngay lập tức được rút ngắn.
Chúng tôi trò chuyện với nhau mỗi ngày, mặc cho những chủ đề có tẻ nhạt đến nhường nào, hai đứa vẫn cứ thế ở bên nhau cho đến tận giờ nghỉ trưa.
Và rồi…
“L-lần tới đi Hiroshima không…!?”
“T-tớ muốn được một lần mua sắm ở đó…”
“Vậy hai đứa mình cùng đi với nhau nha…?”
Vào cái ngày nhận được lời mời đó, trong lòng tôi dấy lên một suy nghĩ.
Không lẽ Hamure-san thích mình sao…!?
Phải chăng cô ấy tiếp cận mình với hy vọng rằng mối quan hệ của cả hai sẽ tiến xa hơn bằng một cách nào đó ư…!?
Cũng có thể đó chỉ là sự ngộ nhận quá mức của tôi mà thôi.
Mặc dù vậy, với một thằng lần đầu gặp phải chuyện như thế này thì thật khó để không bị cảm giác hoang mang và lo lắng.
Sau buổi hẹn hò đầy ngượng nghịu ở Hiroshima, (Gọi là hẹn hò chắc cũng đúng ha…), vào một giờ nghỉ trưa nọ, trong lúc tôi vẫn đang tận hưởng cuộc sống phù phiếm, Hamure-san cuối cùng cũng đưa ra yêu cầu này.
“T-tớ có chuyện quan trọng cần nói với cậu. Sau giờ học… cậu có rảnh không?”
…Đến rồi.
Đây chắc hẳn là một lời tỏ tình nhỉ…?
Mà không chỉ vậy, cô còn dẫn tôi tới một cảnh sắc nhân gian tọa lạc ngay gần trường mang tên ‘Cổ Nham’. Đứng trước khung cảnh tuyệt mỹ như vậy, tôi chẳng thể nảy ra được một ‘chuyện quan trọng’ nào khác ngoài một lời tỏ tình. Làm ơn, hãy đúng là vậy đi.
Tôi đăm chiêu nhìn cô ấy, sau chừng vài phút ngập ngừng, cuối cùng… cô cũng đã thổ lộ tình cảm với tôi.
Nói về cảm nhận thì… Ừm, tôi thật sự rất hạnh phúc.
Đây là lần đầu tiên trong đời mà tôi được tỏ tình, càng phấn khích hơn khi người ấy lại chính là một nàng thơ siêu dễ thương.
“Ara ara, mấy đứa nhóc đó đang làm gì dị ta?”
“Ủa đây là học sinh cao trung mà phải hơm…?”
“Có lẽ nào… là tỏ tình sao!?”
“Này cậu traiii! Cố lên nhé!!!”
Đôi lúc có khách du lịch đi ngang qua như vậy cũng thật xấu hổ quá đi mà.
Vách đá Cổ Nham là một trong những điểm tham quan hàng đầu ở Onomichi. Hamure-san à, nếu cậu định thổ lộ với tớ, chẳng phải cậu nên kiếm một nơi đó nào kín đáo hơn chút sao. Và cả cái người nãy cổ vũ tôi nữa! Tôi có phải người tỏ tình đâu mà cố lên, tôi là người được tỏ tình! Nhìn khuôn mặt Hamure-san đỏ bừng như vậy thì mấy người phải hiểu chứ!
“Hah…”
Tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
Trước khi đáp lại cô ấy, tôi vẫn muốn xác nhận một điều.
“...Tại sao… lại là tớ?”
Đúng vậy— Đây là điều tôi khó hiểu nhất.
“Tớ biết là gần đây bọn mình khá thân nhau nhưng, có điều gì về bản thân tớ khiến Hamure-san để ý ư?”
Tự miệng mình nói ra câu này cũng ngại chết đi được, nhưng tôi không thể ngăn nổi sự tò mò của bản thân.
Hamure-san trong mắt của tôi là một cô gái tốt bụng và có phần ngây thơ.
Theo lẽ dĩ nhiên, tôi chưa từng thấy cô tranh cãi hay nói xấu ai, ngược lại, phần nhiều là những lúc thiếu quyết đoán và sự lúng túng của cô ấy khi giải quyết tình huống.
“Ừm, nước trái cây, bọn mình uống gì đi… Sữa chua… đào… hay mơ nhỉ…”
“...Korohashi-kun, t-trưa nay cậu muốn ăn gì? Ơ ừm… Sao ta… Không biết quanh đây có cửa hàng nào không nhỉ…?”
“Tớ nên chọn môn nào đây, âm nhạc hay nữ công gia chánh thì cũng được nhưng mà… ưmmmm…”
Nhưng tôi lại không quá để tâm về những chuyện như thế.
“Tớ sẽ uống cà phê.”
“Bọn mình ăn hamburger ở đằng đó đi.”
“Tớ sẽ học lập trình đấy. Ý tớ là, nếu cậu cứ mải lo lắng, cậu sẽ không thể chọn được môn trước kỳ hạn đâu.”
Nhiều lúc, những cuộc trò chuyện giữa hai chúng tôi chẳng hề ăn nhập gì với nhau, chắc hẳn Hamure-san đôi lúc cũng thấy khó chịu về việc này.
Ấy vậy mà, tại sao cậu lại đem lòng thích tớ chứ…
“...Ừm.”
Hamure-san chậm rãi lựa lời với biểu cảm quen thuộc.
“Vì cậu có thứ mà tớ không có, có lẽ vậy…”
“Thứ mà Hamure-san không có ư?”
“Ừm. Chẳng là tớ rất hay bị luống cuống trong mọi chuyện mình gặp, cậu thấy mà nhỉ…?”
Ahaha. Nói đoạn, Hamure bật cười gượng gạo.
Biểu cảm của cô ấy khiến trái tim tôi thắt lại trong vô thức.
“Tớ bị lỡ mất mấy cơ hội cũng chỉ vì sự thiếu quyết đoán đó. Nhưng khác với tớ, Korohashi-kun có thể tự đưa ra ý kiến cho bản thân và vô cùng quyết đoán mọi chuyện…”
Dứt lời, Hamure-san quay sang nhìn tôi một cách trìu mến.
“Đó chính là điều tớ… ngưỡng mộ ở cậu.”
Ngay giây phút ấy, con tim tôi bỗng nhảy liên hồi.
Tôi có thể đưa ra ý kiến cho bản thân ư…
Được khen như vậy, quả thật là tôi rất vui.
Tôi thường được người khác nhận định là một thằng vô cảm và lạnh lùng. Ngay cả tôi đôi khi cũng tự nhìn nhận bản thân như vậy.
Thế nhưng cô ấy lại khen ngợi phần hồn đó của tôi, nói với tôi rằng cô rất ngưỡng mộ nó…
“V–vì thế… Xin cậu...”
Hamure-san khẽ nghiêng đầu.
“Hãy hẹn hò với tớ nhé…?”
Thì ra là vậy, tôi thở dài.
Cô ấy quả thật là một cô nàng thiếu quyết đoán, hay vẩn vơ lo toan về mọi thứ, thậm chí đôi khi còn làm cho người khác phải bực mình.
Nhưng ít nhất, cô lại có vẻ khá giỏi trong việc đưa ra yêu cầu như thế này.
“...Cho tớ thêm thời gian nhé. Tớ muốn suy nghĩ thật kỹ, sắp xếp lại cảm xúc trước khi trả lời cậu.”
“Thời gian ư? …Ừ, ừm! Tớ hiểu rồi!”
Hamure-san gật đầu đồng tình.
“Phải rồi nhỉ, cũng đâu thể bắt cậu quyết định ngay được… Nhân tiện thì, cậu muốn suy nghĩ trong bao lâu? Một tuần, hay một tháng, tớ thậm chí có thể chờ tới một năm đó…!”
Hamure-san hỏi trong sự phấn khích, người nghiêng về phía tôi.
Tôi sẽ nói với cô ấy về dự định hiện tại của mình.
“Không, chỉ một đêm thôi là được.”
“Nhanh thế!”