1
Ngày mới ở Garandou bắt đầu từ rất sớm. Mặt trời thay đồng hồ báo thức gọi Uka dậy. Năm giờ chiều họ mới mở cửa, nhưng trước đó thì không thiếu việc để làm, như là hái rau trong vườn này, vo gạo nấu cơm, rồi chuẩn bị bát đĩa với dụng cụ làm bếp nữa. Nhưng trước tiên, cô phải chuẩn bị bữa sáng cho bản thân và bạn chung nhà đã.
Uka thay ngay bộ đồ ngủ và mặc đồng phục đầu bếp. Bộ đồ này vốn là đồ hầu gái, một bộ trang phục cổ từ tận thế kỷ 20 . Ngày nay nó chỉ còn là váy đen dài giản dị và tạp dề trắng với số diềm xếp ít nhất có thể. Từ dáng vẻ thanh lịch ấy, gọi cô là búp bê cũng không sai, nhưng khi đội lên chiếc băng trùm đầu lại càng toát lên vẻ tinh tế của dân trong ngành.
Thay đồ xong, cô đi thẳng vào bếp. Do chiều cao khiêm tốn nên trong bếp chỗ nào cũng có bục đỡ, thậm chí cánh cửa chớp lắp lệch cũng có thể dễ dàng với được. Làn gió trong lành thổi qua căn bếp, ánh nắng khô hanh dịu dàng vuốt ve mái tóc vàng óng của cô. Thành phố này còn được biết đến là nồi lẩu thập cẩm nơi giao thoa các nền văn hóa và sắc tộc khác nhau, tuy nhiên màu tóc của cô vẫn là độc nhất. Quê hương cô là chủ đề tám nhảm thường thấy giữa mấy người khách quen, giả thuyết phổ biến nhất hiện nay vẫn là cô đến từ đất nước bắc Âu nào đó. Có điều, lần nào có ai hỏi cũng chỉ nhận được những câu trả lời như nhau.
“Heheeh, đoán xem ~?”
Những lời mập mờ kèm theo nụ cười còn bí ẩn hơn – tuy vậy, phản ứng đó chỉ càng kích thích trí tò mò của bọn họ.
Cô đổ đầy ấm nước rồi thả nhẹ một ít lúa mạch rang vào. Tiếp đó là đặt ấm lên bếp ở nhiệt độ cao và chờ đến khi sôi trước khi vặn nhỏ lửa. Trong lúc trà lúa mạch sắp sôi, cô lấy một bát cơm thừa đầy ắp trong tủ lạnh. Cô cho fuki-miso, một loại sốt làm từ cành non của cây kim tâm xào với miso, rồi rắc lên một nắm hạt vừng trắng. Cuối cùng là chuẩn bị rất nhiều loại rau củ ngâm thái mỏng lên đĩa. Bữa sáng thế là xong, chỉ còn thiếu mỗi cô bạn chung nhà kia.
Uka mở cửa phòng Lyco mà không thèm gõ. Ở tít góc giường là bạn cùng nhà, người đang cuộn người lại nằm như con gấu ngủ đông. Cô ấy chỉ mặc độc có chiếc áo phông rộng và chiếc quần lót. Từ nơi Uka đứng có thể thấy được vòng eo thon gọn dưới gấu áo nhô lên.
“Lyco, bữa sáng xong rồi đấy.”
“…”
“Cứ ngủ vậy rồi cậu sẽ cảm lạnh cho coi.”
Con ‘gấu’ khẽ rên lên.
“…Còn sớm quá….. đã sáng đâu…”
“Sáng rồi đấy. Cậu đã hứa hôm nay sẽ đi mua đồ cùng tớ mà, nhớ không đấy?”
Uka mở tung rèm, ánh nắng nhuộm trắng cả căn phòng. Lyco càng cuộn chặt người lại như thể đang trốn chạy khỏi nắng vậy.
“Có dậy nhanh không thì bảo?”
“Năm phút nữa thôi…”
“Ôi, thiệt tình!”
Uka thở dài thườn thượt rồi với chiếc bình phun trên bàn Lyco. Cô tưới ít nước lên cây xương rồng hình cầu trên bậc cửa sổ và ngắm nhìn những sợi lông trên đó khẽ rung. Chí ít cây xương rồng còn biết điều. Thế rồi Uka lạnh lùng chĩa vòi bình phun về phía Lyco và xịt vài phát.
“Lạnh thế?”
Phịt phịt
“T-thôi! Nào, tránh mặt ra!”
Phịttttttttttt phịtttttttt
“Arg được rồi, tôi dậy đây!”
Chỉ khi những giọt nước bắt đầu nặng hạt trên gương mặt Lyco thì cô ấy mới chịu dậy. Tóc cô dựng ngược lên như xương rồng.
“Thật là, cậu nghĩ cái quái gì thế? Giường tôi ướt cả rồi này! Có cần phải làm đến mức đó không?!”
“Đằng nào hôm nay tớ cũng định giặt giũ mà,” Uka điềm tĩnh đáp lại. “Cậu là con sâu ngủ đấy à? Này, xê ra chút được không?”
Uka kéo Lyco khỏi giường và bắt đầu cuốn ga trải giường trong tay.. Lyco trùng vai khẽ thở dài trong khi Uka thu lại cái chăn bông trên sàn.
“…Sáng nay có món gì thế?”
“Cơm chan trà với fuki-miso. Xong hết cả rồi, cậu rửa mặt đi.”
“Ờ..”
Lyco ngoan ngoãn vào phòng tắm rửa mặt rồi vừa khẽ cằn nhằn vừa bước ra phòng ăn. Cô ngồi ở ghế dài cạnh bếp. Lúc này căn phòng không có vị khách nào nhưng vẫn không hề có lấy một vết dơ. Tất cả ghế đều lật úp trên bàn, không hề thấy một mẩu bánh vụn nạo hết. Như lời cảm ơn nho nhỏ với Uka vì bữa ăn, những vị khách đã tự dọn chỗ của mình lúc nhà hàng đóng cửa.
Lyco còn chưa kịp ngáp thì Uka đã mang đến ấm trà nóng hổi. Cô ngái ngủ dụi mắt và với lấy nó, rồi ngay lập tức hét lên và rụt tay lại.
“À, cẩn thận trà nhé. Nóng lắm đấy.”
“Lẽ ra phải bảo sớm hơn chứ!”
“Tớ nghĩ đó là cách hoàn hảo để đánh thức con sâu ngủ nào đó.”
“…”
Uka cười khúc khích, vừa mang một chai dashi còn hơi ấm. Tiếp đó, cô rót dashi một cách thành thạo, rồi rưới nhẹ trà lên trên vừng trắng và fuki-miso. Mùi hương cuốn hút của vừng trắng và mùi hương tự nhiên, tươi mới của kim tâm xộc ngay vào mũi Lyco
“Tự nhiên nhé, mời.”
“Mời cậu.”
Lyco trộn cơm chan trà xanh lên, sau khi chắc chắn lần này nó đã nguội rồi cô mới húp. Vị đậm đà của miso lấp đầy khoang miệng, nhưng thay vì lấn át thì nó lại tôn lên vị đắng giòn của kim tâm. Rồi lại đến vị hơi mặn của dashi trộn cùng tạo nên hương vị dịu nhẹ.
“Mmmm…. Hương vị như mùa xuân vậy.”
Tai cô hơi giật. Mỗi miếng lại đem đến cảm giác run run, và giờ ánh sáng năng động đã thay thế vẻ ngái ngủ trong đôi mắt kia. Vị kim tâm như mùa xuân lan tỏa khắp người, lấp đầy cuộc sống mới của cô sau quãng thời gian ‘ngủ đông’.
“Heeh, cậu thể hiện hết ra mặt rồi kìa.”
“Hm? Thể hiện gì cơ?”
“Mọi thứ.”
“Có vẻ như tôi là người thành thật, không như cậu..”
“Thế là sao chứ? ~”
“Trước mặt khách thì cậu cười, nhưng thực chất lại là con quỷ dội nước lên chính bạn cùng nhà với mình.”
“Tớ không có dội nước cậu nha! Chỉ tưới có một xíu thôi à!”
“Khác gì nhau! Thậm chí có lần còn để dưa chuột lên mặt tôi nữa!”
“Tớ đọc trong một cuốn sách cổ là làm vậy sẽ tốt cho da cậu mà!”
“Thế sao không tự đắp rau lên mặt mình đi.”
“Tớ không cần mấy thứ đó!”
Uka phồng má giận dỗi. Lyco tìm kiếm trong vô vọng hòng đáp trả, nhưng không thấy nổi khiếm khuyết nào trên làn da ấy cả, chỉ đành “Hmp” 1 tiếng. Thay vào đó, cô quay lại tập trung vào cơm chan trà. Sau vài miếng, cảm giác thất vọng như được xua tan.
“Lỗi duy nhất là ở cậu, Lyco ạ, ngày nào cũng ngủ.”
“Có phải tôi bảo cậu gọi dậy đâu nào?”
“Hả? Ờ vậy thì ổn thôi.”
“Cái gì?”
“Ăn riêng mỗi sáng. Đồ ăn nguội ngắt không còn hương vị tươi mới chắc ổn với cậu nhỉ? Cậu muốn bữa sáng bình thường mà..”
“Gh..”
Tầm nhìn Lyco dao động. Uka với lấy bát của cô ấy như một đòn quyết định.
“Cậu muốn ăn một bát đầy nữa đúng không?”
“..Ừ…”
Ngon là ngon. Sáng dậy đã khổ, cô không thể bắt đầu ngay một ngày mà thiếu đồ ăn của Uka. Nhờ vào nỗ lực của cô ấy mà cô mới có được những món ngon như này. Cô nén lại tiếng thở dài thất bại.
Mặt khác thì Uka vui vẻ ngâm nga, vừa đắm mình trong chiến thắng nho nhỏ. Vừa lấy bát hai cho bạn cùng nhà, cô kiểm tra danh sách mua đồ trên bàn bên cạnh. Là một nhà hàng thì phải dùng đến rất nhiều thức ăn, cho nên chẳng có giới hạn cho lượng đồ họ cần mua cả.
“Hmm… Hết thịt rồi, và mình cũng cần mua thêm gia vị nữa..”
“Ah!” Lyco bỗng kêu lên. “Nhắc mới nhớ, chúng ta lại hết bia của NEO Bluebird rồi.”
“Eh? Sao lại thế?”
“Hôm qua tôi kiểm tra kho thấy chả còn tí nào, cho nên…”
“Nhưng vừa mới mua hôm trước mà….!”
“Chịu à, chắc không khí mùa xuân làm họ khát hơn chăng?”
“Hoặc do ai đó thích say xỉn hơn mức cho phép thì có!”
“Tại nó ngon chứ đâu phải do tôi… mà trẻ con như cậu hiểu sao được.”
“Tớ không phải trẻ con, Biết là nó ngon rồi… Chỉ là tớ không thích say nên không uống.
“Ờ ờ. Hắn là vậy.”
“Này, thật mà! Với lại hầu bàn uống nhiều hơn khách hàng là không ổn đâu nhé. Bia cũng đắt lắm đấy!”
“Thật à? Chúng ta toàn tiêu nhiều hơn vào nguyên liệu mà.”
Chỉ mới đầu thế kỷ 21, hai cuộc thế chiến và vô số những thảm họa đã tàn phá cả thế giới. Ở cái thế giới nơi toàn dân lấp đầy bao tử với chất béo tổng hợp và bột dinh dưỡng thì một bữa ăn tử tế thuộc hàng xa xỉ nhất. Gần như mọi tiến bộ trong nông nghiệp đạt được trong vài thiên niên kỷ qua, ngoại trừ sản phẩm cơ bản như gạo và bột bì đều đã bị loại bỏ trong thế kỷ trước, dẫn tới cái kết hữu hiệu cho việc trồng trọt, chăn nuôi, thậm chí là trang trại với quy mô gia đình. Những dòng thuần hóa mang tên ‘Kẻ sành ăn truyền thống’, giờ được bán với giá không tưởng. YAOYA, chuyên gia tìm kiếm rau củ và MATAGI, chuyên gia săn thịt đã biến những sinh vật họ kiếm được thành những báu vật ẩm thức. Bởi Garandou không có nhiều tiền nên họ cố gắng chỉ phục vụ những gì mình tự kiếm được, nhưng đôi khi họ không còn lựa chọn khác ngoài trông đợi vào những chuyên gia ấy…, và thi thoảng Uka cũng tò mò về hương vị của nguyên liệu nào đó mà mình không thể cưỡng lại.
“Cám ơn vì bữa ăn! Ah, ngon thật!”
Trong lúc Uka chăm chú vào danh sách mua sắm thì Lyco đã ăn xong. Không hề có biểu hiện nào mệt mỏi khi cô duỗi người nữa còn trên khuôn mặt ấy thì nở nụ cười lớn. Uka bất mãn nhìn Lyco.
“…Cậu sẽ đi xách đồ cho tớ đấy.”
“Hả? Gì? Lần trước cũng xách rồi mà!”
“Xin lỗi nhé, tớ là trẻ con, không làm việc nặng được.”
“Vẫn giận vụ đó hả…? Tưởng cậu bảo không phải cơ mà.”
“Thiệt tình, cậu không thể cứ nói những gì có lợi cho mình như thế cả, Lyco ạ.”
“Đó là câu của tôi!”
Giọng Lyco vang khắp phòng ăn, nhưng Uka chỉ phồng má khó chịu.
“Không đi thì tớ không làm bữa sáng cho cậu nữa.”
“Cá..!”
“…”
“Được rồi! Tôi cầm túi hay gì cũng được!”
Sau tất cả thì ai cũng rõ đâu mới là nóc nhà thực sự của Garandou.
2
Thành phố thử nghiệm số 3 Skopulus, trước đây là Tokyo. Nếu vẫn chia thành 23 quận như khi Nhật Bản vẫn còn là một quốc gia thì đây sẽ là quận thứ 18, Arakawa. Phía bắc nơi họ sống là dòng sông Arakawa vĩ đại, xa hơn nữa là một khu rừng không thể vượt qua với vô vàn những con ác thú. Quận Adachi, Katsushika và Edogawa từng tọa lạc đã không còn ở đó cả thế kỷ rồi.
Ngay kể cả ở Skopulus, những nguy hiểm của Mẹ thiên nhiên cũng ẩn nắp dưới từng chỗ xó xỉnh. Những tòa tháp chọc trời mọc lên như cỏ trước khi chiến tranh phát động đều đã đổ nát và chằng chịt những dây leo như chiếc nôi cho trẻ. Những khu nhà còn sót lại trong rừng giờ là những khu chợ với những quầy hàng được tạo hình từ phế liệu. Trong khi khu chợ của Arakawa tương đối an toàn trước mối đe dọa của thiên nhiên thì những hội nhóm không pháp luật lại khiến không ai dễ bề yên ổn, và dưới cái hòa bình yên tĩnh ấy lại ẩn chứa cảm giác căng thẳng cực độ.
Hai thiếu nữ đi ngay qua giữa khu chợ như vậy.
Một người thấp bé trong bộ váy dài của hầu gái. Không có lấy biểu hiện giận dỗi nào trên khuôn mặt ấy sau cuộc cãi vã ban sáng. Người qua đường chỉ biết ngắm nhìn, không biết có phải do nhận ra đó là Uka từ Garandou hay không. Bầu không khí xung quanh cô mê hoặc như phép màu vậy.
Có điều, không ai dám tiếp cận cô bởi người phụ nữ bên cạnh. Cô ấy mặc bộ chiến phục không tay làm từ carbon vi ống, loại vật liệu có thể dễ dàng chặn đứng mọi thanh kiếm của đám nghiệp dư. Bên hông là thanh kiếm gỗ dài. Đến con bọ cũng biết cô ấy là Lyco, kẻ hung tàn kiêu hãnh xứ Arakawa. Tuy nhiên, hôm nay cô lại giống con lừa hơn là con khuyển binh. Chiếc giỏ lớn đeo sau lưng, hai tay đầy những túi và túi. Liếc qua một lần cũng biết mớ đồ đó toàn là đồ ăn, phải đến gần trăm cân.
“N-này…. Mình vẫn chưa xong à?”
Có là lính đánh thuê lão luyện cũng thấy mớ hàng nó nặng gãy lưng, nhất lại với cơ thể mỏng manh như cô ấy. Nhờ vào sự biến đổi gen ty thể mà cô ấy mới còn đứng nổi.
Thế nhưng Uka không hề đáp lại mà chỉ tiếp tục nhìn ngó các quầy hàng. Một cái là cửa hàng đồng nát có đủ loại kim loại và đầu thừa đuôi thẹo, kế đến là đại lý bán nội tạng tổng hợp không rõ nguồn gốc…. Vài cửa hàng là của YAOYA hoặc MATAGI nhưng đã gần trưa nên đều bắt đầu đóng cửa.
“Chúng ta đã có mọi thứ tớ cần tìm rồi, nhưng trông cậu vẫn mang thêm được một tí mà. Ai biết được lại có gì hay ho thì sao.”
“Không không không, nhìn tôi này! Nặng vãi nồi!”
“Nếu cậu còn sức để than thì còn gánh được nữa mà.”
“Tôi bốc khói đến nơi rồi này, thật đấy! Không nói gì thêm chắc gục mất!”
“Ồ, tớ cũng muốn giúp chứ, nhưng nếu bê mấy thứ nặng như vậy thì, gãy lưng mất ~””
“Xem cái đứa toàn bê mấy cái nồi tổ chảng quanh bếp kìa!”
Với kinh nghiệm của Lyco thì tranh cãi bây giờ không đi đến đâu cả nên cô nhanh chóng từ bỏ. Dù gì đi nữa thì phố mua sắm cũng ở ngay phía trước, cùng đường về nhà họ.
Đột nhiên, Uka dừng lại.
“Ồ, cái gì kia?”
Lyco ngước nhìn thì thấy một người đàn ông đang dọn quầy. Phần rìa chợ là những vị trí điển hình dành cho thương nhân chỉ đến tham quan hoặc mới đi giao dịch, còn người đàn ông kia lại đeo chiếc ba lô du lịch nặng trịch đủ thứ đồ. Rất dễ để thấy trên đống gạch gần đó là chiếc sọ cá to bự.
“Um, xin lỗi? Bác có rảnh không ạ?”
Nghe tiếng Uka, người bán cá ngẩng đầu nhìn cô vẻ tiếc nuối.
“Tiếc quá, tôi vừa mới bán hết xong mất rồi.”
Người đàn ông chỉ vào giữa tấm thảm trống không. Cô lắc đầu và chỉ vào tấm lưới to treo bên balo của ông ta. Có thể thấy rõ ánh sáng lấp lánh từ kim loại nhẵn bóng bên trong đó.
“Cái đó có bán không ạ?”
“Hm? Nhóc cũng biết nhiều về HAW đấy nhỉ?”
“Chí ít thì cháu cũng nghe nhiều về nó. Chú bán cho cháu nha?”
“Nah, cho không nhóc luôn đó. Ta còn mới định ngừng bán chúng luôn mà.”
Người đàn ông bỏ tấm lưới từ balo và quăng đến chân Lyco. Nhìn kỹ hơn thì trong đó là những con nhện robot to bằng con chó pit bull. Cơ thể chúng được bao bọc bởi lớp vỏ sợi carbon sáng bóng.
“Miễn phí ư? Thật sao ạ!? Yay! Cám ơn bác nhiều nha! Cháu biết sẽ tìm được gì đó hay ho mà ~!”
Uka vừa cúi đầu mỉm cười với ông ta, nhưng vẻ mặt Lyco thì đanh lại. Cô lắc đầu khi Uka đến đặt tấm lưới lên trên mớ đồ của mình
“Khoan nào Uka.”
“Hmm~ ?”
“Miễn là đồ ăn của Garandou thì muốn tôi mang bao nhiêu cho cậu cũng được, nhưng phế liệu thì dẹp nhé.”
“…”
“Tôi biết cậu thích mấy thứ máy móc lặt vặt, và cậu thích mua cái gì trong thời gian của cậu thì tùy. Nhưng đây là công việc. Không thể cứ mang việc riêng vào công chuyện được.”
Lyco lườm Uka. Họ đã sống với nhau gần năm trời rồi, cũng hòa thuận với nhau nhưng vẫn luôn đặt ra ranh giới nhất định. Nếu cái tối thiểu là đang công chuyện mà cũng không tôn trọng ranh giới hay công việc của nhau thì sẽ khó mà đảm bảo về lâu về dài được.
Có điều, Uka chỉ nghiêng đầu bối rối.
“Cậu nói gì thế Lyco?”
“Thôi nào, đừng có giả ngơ. Cậu thừa biết ý tôi.”
“Nhưng đây là đồ ăn mà. Không phải cậu bảo sẽ mang chúng sao?”
“Hả? Không không, nó là máy móc. Một con robot. Nhìn kiểu gì thì cũng không thể là thức ăn được! Đến con người máy cũng chả ăn một cái máy!”
“Nhưng người máy khá là ưa chuộng sinh vật thông tin phù du và vi máy mà_”
“Ý tôi không phải vậy! Với lại Garandou phục vụ con người!”
“Thì tớ đang cố bảo cậu rằng cái này là thức ăn của người mà. Chí ít là bên trong nó.”
“..Bên trong?”
“Ý tớ không phải bảng mạch hay mấy thứ ngớ ngẩn kiểu vậy. HAW là cơ-sinh vật. Cơ bắp bên trong chúng là thịt tổng hợp từ DNA của nhện, nghe đồn vị nó khá ngon.”
“….Cơ – sinh vật?”
Não Lyco ngừng hoạt động. Uka bắt đầu giải thích, những lời ấy thật trôi chảy và điềm đạm như đang đọc kịch bản vậy.
“Cái tên chính thức của chúng là ‘Vũ khí nhện dẫn đường’, đó là loại phương tiện tự động của khủng bố được sử dụng rộng rãi trong thế chiến 4. Chúng có thể hoạt động nhờ pin bên trong đến tận một năm, nhưng sau đó cần phải về cảng trạm để xạc và cập nhật hệ thống. Tớ nghe nói nếu cậu chỉ cần để lưới trước trạm vào mùa sạc thì chúng sẽ đi thẳng vào và gần như là tự chui đầu vào giọ.”
“Nhưng mà thịt nhện tổng hợp…?”
“Đừng lo, an toàn tuyệt đối mà. Bản thân lớp giáp ngăn ngừa vi khuẩn và ký sinh trùng rất tốt khỏi phần thịt. Tớ nghĩ mình sẽ làm thử sashimi xem sao…”
Tâm trí Uka xoay ngay sang việc chế biến như nào. Còn Lyco thì vẫn đang sốc, đành ngây người nhận túi HAW. Cô quay sang phía người bán cá như thể cầu xin ông ta bảo rằng không phải vậy, nhưng ổng không có đó. Mặt trời đã leo lên đỉnh, chắc hẳn ông ấy về nhà rồi.
“Đi nào Lyco! Nhanh còn ăn trưa chứ!”
Uka đã ở tít phía trước quay lại gọi Lyco. Gần như cô ấy không có ý định chia sẻ hành lý, nhưng chỉ cần thấy nụ cười đó cũng đủ để thôi thúc đôi chân Lyco bước tiếp. Tiếng khối quay từ trong túi nhện máy vọng ra.
“Trời ạ, thứ này liệu tươi đến mức nào chứ?....” Có vẻ như bữa trưa nay sẽ là nhện máy tươi sống.
Cái tên Garandou được mượn hoàn toàn từ những môn đồ của giáo phái mới nổi được thành lập hơn trăm năm trước. Lyco đã sống trong tàn tích của nó một thời gian, nhưng không lâu sau khi Uka chuyển đến cùng thì cô đã tân trang nơi đây lại thành nhà hàng. Phòng thờ trở thành nhà ăn và gần như tất cả các phòng đều có trần cao mái vòm và những ô cửa vòm xa hoa. Nhà bếp được trang bị bốn bếp ga rời, hai bồn rửa và một bàn bếp to bằng cái giường
Sau khi mang đống nguyên liệu về, Lyco gục luôn trên ghế cạnh bàn bếp để nghỉ giải lao. Uka phấn khởi bắt đầu chuẩn bị cơ sinh vật để nấu, còn Lyco thì xem cô ấy lấy kìm và tua vít chứ không phải dao hay dụng cụ làm bếp khác.
“Tớ nghĩ mình sẽ làm đơn giản và chuẩn bị vài phần sống với vài phần chín thôi. Dù gì đây cũng là lần đầu.”
“Cứ làm đi, hỏng cũng được.”
“Hm? Cậu không thích loài giáp xác à? Nghe bảo HAW có vị như tôm.”
“Không, vấn đề không phải ở đó…”
Uka lấy tua vít vặn đầu và chân con HAW đầu tiên, nhanh nhẹn tháo những con vít ở đó. Sau khi tháo ba cái móc nhỏ ở mỗi chỗ, cô cẩn thận lột lớp vỏ kim loại để lộ ra vô số bảng mạch ở thân trên và thịt trắng nguyên chất nhồi trong các chân, tất cả đều được liên kết lại bởi các mạng lưới dây rợ.
“Trông không giống đang nấu lắm… Urg, mùi như bãi phế liệu ấy.”
“Thật á? Tớ thấy làm sạch cá với động vật còn mùi ghê hơn thế này.”
“….Cậu chắc thứ này an toàn chứ? Không phải nó là vũ khí tấn công tự động hay gì à?”
“Oh, an toàn tuyệt đối. Vũ khí duy nhất của nó là súng máy 7.62 li và tớ đảm bảo là nó không thể -“
Tạch tạch tạch tạch
“…”
“…”
Căn phòng sặc mùi thuốc súng, sàn bếp giờ xuất hiện một hàng lỗ đạn thẳng băng. Lyco lườm Uka, người mới ban nãy còn cười khúc khích một cách căng thẳng khi tháo khẩu súng máy dưới bụng con HAW. Cô ấy quay sang Lyco, cố cười dễ thương nhất có thể và nháy mắt.
“Tehe! Úi *”
“Úi cái đít á! Cậu suýt biến tôi thành phô mai Thụy Sĩ rồi đó!”
“Nhưng tớ đâu có làm thế! Thôi nào Lyco, chuyện cũng đã qua rồi!”
“Thiệt tình…!”
Uka lờ đi cô bạn chung nhà đang ức chế và quay lại tập trung vào việc nấu nướng. Cô lại cầm tua vít trong tay với nét mặt nghiêm túc
“Chắc tớ nên bỏ hết mấy phần nhựa trước khi nấu, không thì sẽ mùi ghê lắm. Có lẽ tớ nên để lại hầu hết phần giáp này. Nếu cho vào lò như thế này….”
Cô vặt cả 8 chân, xếp 7 trong số đó khít vào lò mà không làm lòi thịt trắng bên trong. Chỉ cần nó chín kỹ là ăn được ngay. Còn cái chân cuối cùng thì cô dùng chiếc kéo kim loại lớn để mở phần khớp rồi cắt lớp vỏ đi.
“Có lớp màng cứng giữa thịt và vỏ kim loại, tốt nhất là nên cắt hết từ góc như này…!”
Phần cơ bán trong suốt trượt ra khỏi vỏ kim loại. Không còn màng hay vỏ, trông nó như thịt tôm tươi. Thế nhưng nó to bằng cả cái bắp tay người, không thể nhầm lẫn giữa hai cái đó được. Uka thái mỏng nó rồi đặt lên khay rồi đưa cho Lyco
“Của cậu đây, Sashimi không người lái!”
“…Ít nhất mình đặt cho nó cái tên nào được không?”
“Được rồi, thế nhện tổng hợp thì-“
“Xin lỗi, tôi lỡ lời."
Theo lời Uka thì chấm chút muối vào ăn là được nhất. Lyco rắc một đụn muối nhỏ ở cạnh đĩa và cầm miếng thịt quết nhẹ vào nó. Thế rồi miếng thịt bỗng quằn quại, co giật như còn sống.
“Tôi phát bệnh mất.. Cậu chắc là nó ăn được không đấy?”
“À, chỉ là lượng ATP còn lại phản ứng với muối thôi mà. Hoàn toàn ổn!”
Đống vỏ mạch điện con HAW chồng chất trên bàn bếp đập vào mắt Lyco khiến cô có phần nao núng. Nhắm tịt mắt, lấy một hơi dài, cô hạ quyết tâm.
“M—mời cả nhà!”
Măm.
“…”
“Rồi sao? Vị nó thế nào?”
“N….n-n”
“N?”
“Ngọt quá…”
Vị cũng không hẳn là giống tôm. Có chút dư vị kim loại từ lượng khoáng cao trong đó, nhưng hương vị chính vẫn đậm đà và ngọt đến bất ngờ. Không chỉ vậy, nó còn dai kinh lên được. Có điều, càng nhai thì hương vị của nó lại càng theo nhiều sắc thái khác nhau. Tổng hòa lại, nó tạo nên một mùi vị không thể diễn tả bằng từ nào khác ngoài ‘vị không người lái’.
Măm. Nhoàm nhoàm. Măm măm. Nhoàm nhoàm nhoàm
“Thấy chưa, tớ đã bảo là ngon mà ~!”
Uka cười hả hê với Lyco, người không thể đáp lại câu nào. Não cô còn đang hò hét rằng bỏ miếng thịt 'không người lái' xuống, nhưng cơ thể đang đói lại từ chối nghe theo. Không gì cản được đôi đũa lẫn cái mồm của cô cả.
Uka lấy đĩa ngay trước khi Lyco ăn xong rồi nhanh tay thêm lá nguyệt quế và hạt thông trước khi cho cả mớ đó vào chảo rán có dầu hành. Miếng thịt HAW xèo xèo co rúm lại, vừa tỏa ra mùi hương lôi cuốn thoang thoảng qua bàn bếp. Cuối cùng, cô thêm chanh cam hạ vào cùng hai ba vệt nước tương trước khi đưa đĩa lại cho Lyco.
“Hãy chiêm ngưỡng, món carpaccio 'không người lái' theo phong cách phương đông. “
Lần này Lyco không chần chừ gì nữa. Khoảnh khắc miếng thịt vào miệng cũng là lúc cả người cô giật lại.
“Chà…. Có tí nhiệt thôi mà mùi vị tinh tế hẳn! Này là quá ngon rồi!”
Hương vị giờ giống với hải sản hơn, chỉ là không có vị biển thôi. Bản thân nó thiếu vị , nên nếu thêm vào những nguyên liệu thơm sẽ càng làm nổi bật ngay cái chất riêng của nó. Cùng với chút vị chua từ cam hạ, nó lại càng tinh tế hơn.
“Được rồi, giờ xem nướng lò thì có vị gì nhé.”
Nói rồi, Uka kéo khay đựng chân HAW ra khỏi lò. Trông không khác trước là mấy.
“Nó chín kỹ rồi đúng không? Lớp giáp trông chưa đen hẳn. …”
“Đó là vì sợi carbon rất khó cháy. Cơ mà nó cũng dẫn nhiệt tốt luôn.”
“Khoan đã, điểm yếu của chúng là nhiệt độ mà vẫn được dùng trong chiến tranh sao?”
“Thì bọn chúng là cơ sinh vật mà. Lạnh hay nóng quá là y rằng chúng hoạt động không ổn lắm.”
“Chà. Vớ vẩn thật.”
“Dù gì chúng cũng từng được coi là ‘bữa ăn biết đi trên chiến trường’. Những cách nấu HAW đỉnh nhất đều là di sản của đám lính thời chiến cả mà, cũng như kiểu nướng này thôi. Tớ đọc được nó từ một cuốn nhật ký cũ.
“Tôi đoán là nó cũng chỉ chui vào lưới, mà cũng khá ngon nữa…. nhưng nếu đã ngon thế sao giờ chúng chưa tuyệt chủng?”
“Hmmm… chắc do trông gớm quá chăng?”
“Này.”
Uka đeo găng tay và bắt đầu bóc thịt con HAW khỏi vỏ một cách gọn gàng. Giờ thì thịt nó trắng như tuyết. Lyco chấm ít muối trước khi ăn thử.
“…Á, nóng!”
“Tớ đã bảo nó chín kỹ rồi mà. Mùi vị thế nào?”
“Hmm… hơi khô một tí nhưng vẫn ngon..”
“Hiểu rồi… thế chắc lần sau nên rắc thêm vụn bánh mì vậy,”
“Ồ, thử đi xem sao!”
“Tiếc là ngoài thịt ra thì ta không có nhiều nguyên liệu đến thế - trừ những thứ để phục vụ khách. “
Lyco phồng má bất mãn, nhưng Uka chỉ có thể lắc đầu buồn bã. Thế rồi cô chợt nhớ ra vẫn còn dashi từ bữa sáng.
“Đợi tí!”
Uka rót dashi và ít phần trắng của hành tươi vào chảo, cho HAW vào rồi dằm nó thành vụn nhỏ. Đến khi nó sôi lên thì cô đánh thêm vài quả trứng. Cuối cùng là rắc muối, tiêu và bột cà chua vào. Cô rót hỗn hợp siro đó vào chỗ thịt HAW còn lại.
“Cậu thấy sao? Món sốt thịt không người lái.”
“Nếu muốn phục vụ món này cho mọi người thì chúng ta thực sự cần một cái tên mới đấy….”
Vừa cho một miếng vào miệng thì cả người cô như phải chịu cơn sốc mãnh liệt. Không hẳn là sốc điện do phần điện còn trữ lại trong thịt mà đúng hơn là một làn sóng ngon lành . Dù lưỡi rất nhạy cảm, nhưng Lyco vẫn tiếp tục múc thịt bỏ vào miệng, vửa thở hổn hển cho nguội bớt. Chẳng mấy chốc, cả đĩa đã hết sạch.
“Ngon… quá là ngon luôn!”
Phần thịt lúc trước quá khô giờ đã được cải thiện hoàn toàn, vị ngọt từ thịt hòa quyện hoàn hảo với nước sốt.
Mình có thể ăn cái này mãi không thôi, Lyco nghĩ trong lúc Uka mang đĩa thứ hai ra. Thế nhưng khi thấy Uka chỉ nhìn, cô dừng lại. Dù bản thân không ăn nhưng trông Uka khá bằng lòng, tuy vậy, đồ ăn vẫn ngon hơn khi chia sẻ với người khác.Cô lấy đũa xiên một miếng thịt rồi giơ ra cho Uka.
“Nè, cắn thử miếng đi. A nào!”
“Hả? T-thôi, không sao! Tớ tự ăn được!”
“Nào, đừng thế chứ! Nhanh cắn một miếng trước khi nguội nào!”
“….N-nếu cậu cứ khăng khăng vậy thì…”
Uka rướn người qua bàn ăn về phía Lyco. Đôi mắt cô mở to ngay khi nó vào đến miệng.
“Thấy không? Ngon cực kỳ nhỉ?”
“…”
“…Cậu không thích à?”
“N-nó ngon, cơ mà..”
Vừa nhai, lông mày cô khẽ nhíu lại chút xíu. Cô hơi phồng má, thấy Lyco để ý, đôi má ấy lại hơi chuyển sang màu đào nhạt.
“Cậu lại đối xử với tớ như trẻ con rồi….”
“Đâu có. Tôi giúp cậu một tay mà, dòng chữ ‘mình muốn một miếng’ nó hiện rõ trên mặt cậu kìa.”
“Thiệt tình, tớ đâu có như cậu….”
Bất ngờ, Uka vồ lấy đĩa rồi và như điên vào miệng. Lyco đứng hình, mãi đến khi trên đĩa hết sạch cô mới hoàn hồn.
“Uầy….! Cậu ăn hết sạch luôn rồi!”
“Ai bảo cậu định chén hết sạch trước cơ!
“Gì, vậy đúng là cậu muốn ăn mà! Thật sự luôn đấy, cậu nên thành thật với cảm xúc của mình hơn.”
“Rồi rồi, cậu đúng. Tớ muốn ăn một chút! Và tớ cũng không xử lý tốt với cảm xúc của mình – Dù gì tớ cũng chỉ là trẻ con thôi! Mà thật ra cậu còn trẻ con hơn gấp đôi ấy!”
“Hả? Sao tôi lại trẻ con?”
“Soi gương đi kìa! Nhìn xem, sốt dính trên má cậu kìa!”
Uka chỉ vào mặt Lyco, còn Lyco thì xấu hổ quệt vội nó đi. Nhưng khi nhìn mặt Uka, cô bắt đầu nhăn nhở.
“Thế cái gì trên má cậu kia?”
“Hả? Không thể nào…!”
Vào lúc Uka đưa tay lên mặt, Lyco cười phá lên.
“Hahaa! Cắn câu thật kìa!”
Làn da trắng ngọc ngà của Uka ửng đỏ tận mang tai, cô mím môi lại. Có điều, nụ cười nhăn nhở của Lyco dần chuyển sang thành thật, cô trao cho người bạn của mình cái vỗ đầu trìu mến.
“Ah, nó thực sự rất ngon đấy! Cậu quả là thiên tài. Chưa bao giờ tôi thấy cậu làm món gì mà không tuyệt đến rớt hàm cả.
Khuôn mặt Lyco chuyển đỏ gay gắt. Cô nhìn Lyco hồi lâu rồi khẽ thở dài.
“…Tất nhiên. Dù gì tớ cũng là đầu bếp của Garandou mà..”
“Phải, chắc chắn rồi!”
“ … Và, ờm…”
“….và?”
“Ờm…. cảm ơn đã mang mọi thứ ban nãy. Thiếu cậu tớ không thể làm được.”
“Dù gì thì mấy việc mang vác đồ là những gì tôi thạo mà. Mình phải chia sẻ với nhau chứ.”
Bỗng Lyco ngáp to một tiếng. Thấy vậy, Uka đảo mắt nhưng nụ cười của cô ấy thì không nhầm vào đâu được.
“Sao cậu không chợp mắt đi? Đồ để đó tớ dọn.”
“Mmm… cảm ơn cậu. Tối nay mình sẽ lại bận rồi đây."
“Ừ. Mãi mới có món mới cho thực đơn, bọn mình phải làm lễ kỷ niệm mới được.
“Nhưng….mình cần cái tên nào hay hơn…”
Chưa nói hết câu thì Lyco đã gục xuống bàn và chìm vào giấc ngủ. Uka quan sát biểu cảm yên bình ấy hồi lâu trước khi bắt đầu dọn đồ đi thật cẩn thận để không đánh thức cô ấy dậy. Đã cuối mùa xuân, chỉ mới hơn một năm họ chung sống và Garandou vẫn bận rộn như thường
Nhật ký nguyên liệu của Uka và Lyco
#1 – HAW
Uka: HAW là viết tắt của ‘Vũ khí nhện dẫn đường’, nhưng ngoại hình và đặc tính lại rất khác nhau dựa trên số mẫu. Ví dụ như con mà chúng ta ăn là HAW-602. Chỉ có những mẫu từ 600 đến 800 là cơ sinh vật, cho nên chúng mới có thể ăn được.
Lyco: Huh….Chắc cái tên đó cũng nói lên được khối thứ.
Uka: Đúng rồi. Điểm chung duy nhất của chúng là bản năng tìm đường giúp chúng quay về cảng sạc, hoặc về ‘tổ nhện’ mỗi năm một lần. Chúng được thiết kế rất thông minh, bởi thậm chí việc bảo dưỡng vũ khí cũng được tự động hóa. Nhưng cho đến khi bí mật về cách bắt chúng bị lộ ra thì chảng khác gì những bữa ăn tám chân cả.
Lyco: cũng không lấy làm lạ nếu chúng tự đi vào trong lưới.
Uka: Đặc biệt là lúc gần đến tổ, chúng rất chậm chạp vì gần hết năng lượng. Đôi khi cậu sẽ thấy một ai con còn đầy năng lượng, cho nên nếu bất cẩn là ăn đủ.
Lyco: À ừ, tôi lại nhớ có người suýt ăn đạn lúc chúng ta đang thử nấu nó đấy.
Uka: Ừ thì kinh nghiệm là người thầy tốt nhất mà.
Lyco: Đừng có tự hào quá về điều đó….
Uka: Nhân tiện thì bí quyết để làm sạch chúng là, trước tiên phải tắt nguồn bằng công tắc sau đầu, rồi nhanh chóng bỏ mạng mạch thần kinh từ chân chúng. Nếu để dò điện có thể gây nguy hiểm, chúng cũng có thể bị đoản mạch rồi bắn lung tung. Vì cơ bắp tổng hợp được duy trì bằng xung điện và hóa chất nên lấy ngay ra vẫn là tốt nhất.
Lyco: Yeah, có lý đấy…. cơ mà, sao phải ghi lại mấy thứ này?
Uka: Ghi lại những gì mình ăn có chết ai đâu?
Lyco: Thế sao tôi lại phải ở đây?
Uka: Tớ tưởng để người ăn nó đánh giá trực tiếp sẽ hay chứ? Thế nào?
Lyco: ….Ngon.
Uka:….Và?
Lyco: Thế cậu muốn tôi nói gì nữa? Tôi đâu thể nhớ hết vị của nó được, đã thế lại còn hỏi bất chợt nữa chứ!
Uka: Có vẻ như lúc nào đó phải thử lại rồi. Hình như mỗi mẫu lại có vị khác nhau, Tuyệt nhất vẫn là HAW-730. Nghe tin HAW bị ăn trên chiến trường, người sáng chế đã quyết định làm ra một loại đặc biệt ngon. Tuy vậy, vấn đề là hiệu suất nó thấp thảm hại, mà cũng chả có công dụng gì hữu ích hơn ngoài việc làm vũ khí. Họ cho rằng mẫu đó chỉ cần ra mắt thôi là đã tuyệt chủng một sớm một chiều, nên tớ không nghĩ bây giờ mình tìm được con nào quanh đây đâu.
Lyco: Trời ạ, càng nghe càng thấy tội cho mấy bé đó….
Uka: Động vật nào ngon cũng luôn chết trước.
Lyco: Cái đó mà cũng là động vật sao?
[còn tiếp]