(lưu ý trans eng: Bên cạnh cái tên Shalltear tôi dường như cảm thấy tác giả lại một lần nữa gợi nhớ đến Overlord qua cái chapter này
Để có thể mà che dấu một đứa trẻ dơ dáy với cặp mắt xanh lá thật sự đầy ấn tượng thì, tôi đã ko còn lựa chọn nào khác cả, cho dù là tôi hoàn toàn ko thích điều này tí nào cả, nhưng dù vậy tôi vẫn chia sẻ cái áo khoác đen mà mình đang mặc. Khi đang chịu đựng cái lạnh buốt giá, việc đó làm tôi cảm thấy như là nhiệt độ ngay lập tức đã rơi tọt xuống 0 độ vậy, tôi liền đi đến con đường nơi mà cửa hàng của tôi đang tọa lạc
Yeah, hôm nay thật sự rất lạnh
Tôi ko thể nào tin nổi là môi người có thể thự sự tận hưởng một cái lễ hội trong một cái đêm như thế này, họ chắc phải ngu ngoài sự tưởng tượng rồi
….Nó ko phải như là tôi nói như vậy bởi vì tôi buồn bực khi tôi ko thể tham gia cùng họ đâu
Trên con phố nơi mà cửa hàng tôi tọa lạc, nó có một cái tên khác đã được quyết định một cách chính thức. Con phố của tôi còn được biết đến với cái tên “Con đường của những thằng ngu”, cái tên này chỉ có thể nghe thấy được từ những tên quấy rối của con đường nói ra mà thôi. Căn bản thì, nơi này nó mất trật tự như vài con hẻm tối tăm xơ xác dưới phố mà thôi
À thì, thay vì là mật trật tự thì tôi nghĩ hỗn loạn sẽ có vẻ phù hợp với nó hơn nhỉ
Có vài căn nhà bình thường và một cái thanh chắn dải được đặt 1 cách ngẫu nhiên dọc theo con đường, có một người phụ nữ già bán rau từ khu vườn nhà bà ấy, và có một cửa hàng tự gọi mình là cửa hàng vũ khí thế mà nó chỉ bán mỗi dao bếp và dũa móng tay thôi. Cũng có một nhà giả kim sư, người mà sẽ chẳng đi một ly hay nhận đơn đặt hàng trừ khi là hắn ta cạn tiền xài thôi. Cho dù tiền thuê rẻ mạt nơi dây là một lợi thế, nhiều người vẫn muốn đi đến nơi khác làm ăn hơn là đổ xô đến cái nơi này
Mặc dù ko cần phải nói điều này, thì người cuối cùng chính là tôi đây
Cho dù tất cả chúng tôi đều ở đó nhưng chúng tôi chắng thân thiết cho lắm, ngoài bà làm vườn già ra, mọi người ở đây đều nghĩ rằng họ vượt trội hơn mấyngười còn lại cả
Ngay cả khi có thông báo của cả xóm, với nghĩa vụ là tập hợp với tất cả mọi nguời ở đầy, thì cũng chỉ là nán lại cửa hàng của ai đó và cũng đã chẳng thấy nó vài tháng nay rồi.
Và hiện giờ tôi đã nhận ra là mình đã đi con đường quay về con phố của mình
Khi hỏi tại sao, à thì những người sống ở đây sẽ chẳng thèm để mắt tới cái khối nhỏ màu đen đang đi cùng tôi đâu, điều này chẳng có gì phải để phải nghi ngờ cả
Thật ra, trên đường bây giờ thì có vài tên ngốc say xỉn đang nhảy múa đó chứ, cứ như là một phần nghi lễ triệu hồi mấy thứ tàn ác gì đó. Và nhưng tên ngốc đó chẳng thì để ý một chút gì đến tôi đâu
Thay vào đó, cái cục nhỏ bên tôi thì ngạc nhiên và bắt đâu lắc lư. À thì, đứa trẻ này sẽ bắt đầu quen với con phố sớm thôi…
—-Cuối cùng, chúng tôi đã đến cửa vào của cửa hàng, sau mở cửa và nhìn vào trong, tôi liền đóng rầm nó lại sau 5 giây
Ugh, chết tiệt. Tôi quên mất việc dọn dẹp rồi
Đầu lâu. Đầu lâu. Đầu lâu.
Mấy cái đầu lâu rải rác khắp cả căn phòng, có cả mấy cái đầu lâu đang nổi lềnh bềnh trong cái nôi giả kim của tôi nữa chứ. Ngay cả tôi còn bối rối vì cảnh tường bên trong nữa là
Một cái nồi lớn, đủ to để nâu chín cả một cái xác người đó, cứ như trong mấy khu vực nghi lễ được sử dụng bởi mấy tên necromancer thực hiện vài ba cái nghi thức đáng ngờ ấy
Trước khi tôi đi, tôi đã làm bản thân mình phấn khích hơi quá quá sớm thì phải
Vậy thì, tôi nên nói về điều này giả sử nếu tôi ko quá khích trước đó, thì tôi sẽ chẳng có gan mà đi đến một cái nơi nguy hiểm như khu ổ chuột vào buổi tối đâu nhỉ
Và bởi thế, mấy cái suy nghĩ về việc dọn dẹp liền biết mất hẳn khỏi tâm trí tôi
…Đồng thời tôi nói thêm luôn về việc này luôn cho rõ, chỗ đầu lâu đó ko phải là đồ thật. Nó được thay thế bằng xương động vật và mấy cục đá cuội bỏ vào lò giả kim và nung chảy chúng ra thôi, tôi đã thực hiện một kĩ thuật căn bản được gọi là chiếu ảnh (trans: trace on) để tạo ra mấy cái đầu này. Chẳng có xíu xương người nào đâu
Vậy giờ, tôi nên làm gì đây
Mọi thứ liệu sẽ ỗn nếu cứ đi vào bao trong cứ như thế chứ ?
Sau khi lo lắng vài giây trước cửa, cơn lạnh bắt đầu bắt đầu thấm vào da thịt và xương và đến cả suy nghĩ cũng trở thành rắc rối. Chuyện nên xảy ra, thì đã xảy ra rồi.
Nếu điều này hơi quá, thì tôi sẽ cứ để đứa trẻ đi vào và nó sẽ hiểu sau khi tôi giải thích, có lẽ vậy
Nếu mà tôi cứ đứng ở ngoài như thế này thì tôi chẳng thể mở miệng mình ra nữa, Trời ơi, lạnh quá đi.
Cách cửa mở ra với tiếng động lớn, tôi được chào đón bởi hình bóng tối tăm bên trong. Tôi liền nhanh chóng tìm đường đến lò giả kim và đổ một chút ma lực vào, tôi sẽ dùng nó thay vì dùng lò sửa sưởi ấm nơi này
Khi tôi hoàn thành, tôi lại một lần nữa mở cửa ra và thấy đứa trẻ hơi rúc đầu vào cái áo choàng tối , khuôn mặt vẫn vô cảm như mọi khi
[…….] Granite
Đứa trẻ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tôi, rồi những cái đầu lâu quanh phòng. Chẳng mấy chốc, đứa trẻ bắt đầu chậm rãi tến tới chỗ tôi đứng
Oh? Đứa trẻ này ko phát hoảng như tôi đã nghĩ
Quả đúng như mong đợi từ một đứa trẻ từ khu ổ chuột, chúng có tinh thần thật chai lì quá mà
Tôi đoán tôi có thể bỏ qua lời giải thích của mình rồi, huh?
Tôi ngay tức khắc bắt đầu giải thích kế hoạch của mình
[Ngươi sẽ được dạy giả kim tuật bởi —-. …Ugh…cái mùi này và rác rưởi…thật là tệ hại…] Granite
Khi tôi tính mở miệng mình ra, khứu giác của tôi bị tấn công bởi sự bẩn thỉu và hôi thối đến từ đứa trẻ ấy, nó tràn ngập khắp căn phòng. Tôi thể hiện ra một khuôn mặt ko còn để suy nghĩ nữa
Sau đó tôi đột nhiên nhớ ra, tôi nhìn bàn tay mình, thứ đang chạm vào tay đứa trẻ trước đó và chúng hoàn toàn đen thui bởi bụi bẩn
….Việc này sẽ tối hơn nếu tôi rửa tay minh đầu tiên
Sau vụ này tôi sẽ cần cho đứa trẻ ăn thứ gì đó
Nếu tôi nhìn một cách kĩ càng, thì đứa trẻ này ko có gì ngoài da bọc xương cả. À thì điều này cũng đã được dự đoán trước rồi
Khi tôi nghĩ về nó, tôi nhìn vào đứa trẻ mà đang nhìn vào tôi ko chớp mắt, tôi lại một lần nữa kêu đứa trẻ lại nó rất vâng lời mặc dù việc này có hơi chút kinh dị
[Đầu tiên thì, hãy đi cọ rửa cơ thể của ngươi đi. Chờ một chút đã.] Granite
Nơi này là cửa hàng giả kim thuật cũng là nhà của tôi, Khi bạn cần phải dọn sạch thứ thật sự dơ bẩn thì tôi có một vài thứ đặc biệt dành những trường hợp như thế này đây
—-Phải rồi đó. Với một cơ thể chất keo, một sinh thể sống có thể thích nghi với bất cứ môi trường nào. Tóm gọn lại câu chuyện dài dòng kia, thì tôi đang nói về slime
Đặc biệt là mỗi khi mà bạn đang lấm bẩn, sử dụng slime là một trong những điều thường thức với giả kim thuật sư
Ko có bất kì loại xà phòng nào có thể làm sạch đứa trẻ này hoàn toàn cả, và nếu như bạn huấn luyện loài slime đúng cách, chúng sẽ biết nghe lệnh con người
Vì vậy, sau khi tôi nghĩ đến một suy nghĩ hết sức tự nhiên này, tôi quay lưng lại và đi đến chỗ lọ đụng slime; tôi quyết định xem xét kỹ thuật xử lý lũ slime một cách nghiêm túc…
Mối quan hệ giữa slime và giả kim thuật sư khá là lâu đời rồi
À thật ra là slimes là một tồn tại tự nhiên kì quặc nên đó là lý do mà giả kim thuật sư tạo ra mấy mấy cái kỹ thuật mà có thể biến đổi vật thể. Tôi ko nghĩ là mình nói quá điều này lên đâu
Slimes là một chủng loài bắt đầu từ việc ăn thực vật và động vật và sau đó đến quặng và bật kì chất vô cơ nào, chúng thực sự có thể ăn bất kì thứ gì. Slime sau khi chọn những loại thực vật mà chúng đã ăn và luôn tuân theo quy tắc sinh học đó, mang khả năng thay đổi vật lý và ma năng cho phù hợp với môi trường mà chúng sống, năng lực này chính là thứ tạo nên sự đặc biệt của loài này
Thứ đầu tiện mà giả thuật kim sư dùng là một loài slime đặc biệt, thay vì sử dụng nồi giả kim mà thay vào đó dùng “một con slime mới phân tách từ một con slime khác” và rồi cho chúng ăn thảo mộc trị thương và thuốc trị liệu. Đó là nơi mà mọi thứ bắt đầu
Cái thời mà tôi vẫn đang trong quá trình luyện tập ấy, tôi thật sự ko nhớ nổi một cuộc luyện nghiên túc là như thế nào, mặc dù vậy tôi vẫn ngay lập tức chỉ dạy làm sao để xử lý slime
Nó giống như là thợ rèn học cách làm sao điều khiển ngọn lửa và pháp sư học cách làm sao dùng mấy cái chất xúc tác
Là vậy đó, bạn biết đây để có thể thật sự tổng hợp thành smiles, dường như phù hợp với bản chất của tôi. Và thành thật mà nói thì thay vì tổng hợp trong nồi giả kim , có sẵn mấy con slime làm điều đó với hay hơn nhiều
À mà với một giả kim thuật sư bậc thấp như tôi đây thì có một sự cách biệt đáng kể giữa một con slime và bản thân tôi đây, nhưng đây là điều mà sẽ chẳng bao giờ nói ra đâu
Dĩ nhiên là ngay bây giờ thì ngay cả tôi đây cũng có một con smile như là một người bạn đồng hành và tên nó là Pochi
Về cái tên, à thì cứ cho là tôi ko phải là người đặt tên cho nó đi và sẽ bỏ luôn phần còn lại ha
Khi tôi đi tới chỗ lọ đựng smile rồi tôi đữa tay ra để vuốt ve Pochi, và tôi đã sạch bong khi Pochi bò lên cách tay tôi
Pochi chắc là rât hạnh phúc khi tôi chú ý tới nó, Pochi đang lắc lư và nhìn rất là cute
Ah, để tôi nói rõ điều này, nó ko phải là tôi có sở thích đặc biệt cho điều này hay gì cả, với một giả thuật kim sư đây là phải ứng tự nhiên thôi (Trans: Tsun~dere?)
Rồi sau khi đã bò đi bò lại trên cánh tay tôi, tôi hướng mình về phía đứa bé dơ bẩn kia và nói
[Ngay bây giờ, hãy tận hưởng nó đi. Rồi bé sẽ trở sạch sẽ và bé sẽ cảm thấy thật là ki~mo~chi~ ngay thôi.] Granite
(trans: sao đến đây trong đầu nhớ đến mấy có doujishi có tag tenctels, rape với loli nhỉ )
[……..Huh?] Shar
Đứa bé với đôi mắt xanh biếc vô cảm đến bây giờ mở con mắt to ra, và đó là đầu tiên đứa bé phát ra một cái giọng nứt nở. (Trans: Yamete)
[Cái gì cơ, nhóc biết nói à? Ko cần phải giữ lại đâu. Sau khi bị Pochi “xực” bụi bẩn trên người, nhóc sẽ được nếm trải cái cảm giác tươi mới mà ko bất kì mà nhóc sẽ có được ở chỗ khác đâu. Tới đây đi nào.] Granite
Ngay khi tôi vừa nói, tôi đẩy Pohi về phía đến trẻ.
[Fue?!……ah…..!?!?! ] Shar
Pochi hạch phúc nhảy vào miếng mồi ngon ngay phía trước(cơ thể loli đầy bụi bẩn), rồi Pochi trải rộng cơ thể bên trong cái miếng vải đen mà đứa bé vẫn đang mặc
Uh huh, tôi sẽ có thể thoải mái rồi, Pochi sẽ có một bữa ăn ngon lành, và đứa trẻ đầu đường xó chợ này sẽ hoàn sạch sẽ cho coi
(Trans: ai muốn ăn loli ko?)
Đó chắc là điều bọn gọi là một trận win-win, phải ko?
Khi tôi nghĩ về nó, tôi gật đâu hài lòng
§
[K, ko! Sư phụ à, làm ơn đừng nhớ bất kỳ thứ gì hơn cái đó nữa!! Điều đó rất, rất Xấu hổ đây ạ!!] Shar
Với 2 bàn tay ôm chặt lấy ngực mình, Shar đang thu hút tôi với khuôn mặt đỏ bừng. Và tôi đang rất tinh nghịch và đang muốn đi ra sau lưng con bé, tôi bắt đầu cất tiếng khi bản thân đang cười dư dội
[ Tại sao phải hành động như đang xấu hổ thế. Shalltear, khi nói đến rửa sạch cơ thể con thay vì xài xà phòng thì xài slime nó ko kỳ lạ chút nào à. Ngay tại thời gian đó, tất cả nhưng gì ta làm là gắng để tẩy sạch mấy cái bụi bẩn khủng khiếp trên người con sao bằng việc sử dụng thường thức của giả kim thuật sư à. Shar, đến tận bây giờ, chẳng phải con có một có slime tên “Lucolu” mà con luôn đi tắm chung, phải ko nào?] Granite
(trans eng: tên từ một loại dầu dưỡng tóc của nhật bổn)
[Um, à mà thôi. Con xin lỗi nếu đây giống như là con đang phản đối hay gì đó, nhưng mà! Hiện tại và hồi đó là chuyện khác nhau! Đúng là hiện giờ con ko cò cảm thấy xấu hổ hay gì cả và con cũng quen rồi… nhưng hồi đó, sư phụ biết đấy, bởi vì con đã ngạc nhiên với tất cả mọi thứ!...H,hiện giờ mà con nghĩ lại thời gian đó thì, con smile đó của con smile của sư phụ nên…..] shar
[Hahaha, ta hiểu rồi ta hiểu rồi. Người sư phụ này của con chi đang chọc con xíu thôi thôi. Hãy tiếp tục cuộc hồi tưởng của chúng ta nào.] Granite
[U, Uhn! Sư phụ à, Em hiểu rồi.Con sẽ ko có gh,ghét sư phụ đâu nhưng con rất bực mình đó!] Shar
Tôi bắt đầu cười khúc khích một lần nữa khi mà shar đar bĩu môi nói thế
( Từ tác giả ) thự sự thì tất cả các con smile được làm chỉ duy nhất bởi nữ giả kim thuật sư, Shar, đây là bí mật. (LoL, nhưng mà nghiệm túc thì nếu như Shar trở nên tăm tối trong cả câu truyện thì cả câu chuyện sẽ trở nên tăm tối hơn vì nó ko còn lữa chọn nào khác cà!!! Tác giả ko có lỗi đâu à nha!