High Speed!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

276 7108

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

14 91

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

14 123

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

25 217

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

24 370

Tập 1 - Chương 3

Chương 3 – Tự do

Haruka quay lại câu lạc bộ bơi lội sau bốn ngày. Khi mà Makoto đang sửa soạn trong phòng thay đồ, cậu ấy đi vào với vẻ mặt bình thường của mình, tuy hết hơi thở.

“Haru……”

“Chào.”

“Đừng có mà chỉ ‘chào’ thôi. Ông sao thế? Ông đã cảm thấy khỏe hơn chưa đấy?”

“Giờ tôi ổn rồi.”

Lẩm bẩm với một giọng nho nhỏ, cậu ấy nhìn vào khuôn mặt lo lắng của Makoto mà hề bị động lòng.

“Ông không ổn. Hơi thở của ông vẫn còn nặng nề, ông không phải vẫn còn bị sốt đấy chứ?”

Trong khi vẫy tay ra hiệu như thể đang cảm thấy phiền toái, Haruka mở cánh cửa của tủ đựng đồ. Tức tối, Makoto đã nâng giọng của mình lên một chút.

“Haru.”

“Tôi đã chạy đến đây.”

“Từ đâu?”

“Dĩ nhiên là từ nhà.”

Nói thế, cậu ấy quăng chiếc ba lô của mình vào trong tủ đựng đồ.

“Này, Haru. Hôm nay ông còn không đến trường nữa.”

“Tôi thấy khỏe hơn vào buổi chiều.”

Trong khi cởi đồ mình ra, cậu ấy đáp lại với giọng điệu như thể việc trả lời là quá tốn sức. Như thể cậu ấy đang muốn nói rằng thậm chí cậu không muốn trông thấy biểu hiện lo lắng của Makoto, Haruka tiếp tục thay quần áo trong lặng lẽ.

“Haru, ông sẽ làm gì nếu như ông bị sốt lần nữa?”

“Makoto!”

Giọng điệu đanh thép của Haruka và tiếng của cánh cửa tủ đựng đồ đóng lại chồng lên nhau, nó lấn áp cả lời nói lời nói của Makoto.

“…cái-cái gì?”

Cất bước đi, Haruka đặt bàn tay trái của mình lên vai của Makoto và cứ như thế băng qua cậu ta.

“Cảm ơn cậu.”

Để lại những lời nói đó đằng sau, cậu ấy rời khỏi phòng thay đồ.

Tất cả mọi sức lực cùng một lúc thoát ra khỏi người Makoto. Đôi gò má mềm ra trước những từ ngữ mà cậu ta đã không hề nghĩ rằng sẽ được nghe, đôi lông mày hình chữ tám thì lại vô tình xếch lên. Và rồi, những cảm xúc bồn chồn lo lắng cho Haruka đã chợt biến mất đi đâu đó.

Cậu ấy thử bơi sải đoạn 1000m như thường lệ. Hơi thở nặng nề của cậu ấy sau khi chạy dường như đã không còn bị rối loạn nữa sau khi cậu xuống nước. Mặt khác, cậu ấy cảm thấy như cơ thể của mình đã được hồi phục. Đối với Haruka, đây chính là dòng nước giống như mọi ngày.

Cậu ấy đã nói dối khi bảo rằng mình cảm thấy khỏe hơn sau buổi trưa. Chính xác hơn thì, vào lúc này đây cậu ấy mới bắt đầu cảm thấy khỏe hơn. Trường học sẽ không chữa lành cơ thể hay trái tim của cậu ấy. Đó là lý do mà cậu ấy đã nghỉ học hôm nay. Trong khi cảm nhận sức khỏe đang được hồi phục bên trong dòng nước, cậu ấy dần tăng tốc độ bơi của mình.

Sau khi hoàn thành đường bơi với chuyển động cơ thể uyển chuyển, lúc cậu ấy ngoi đầu mình lên từ dưới mặt nước, một bàn tay với tới Haruka. Nó là một bàn tay gầy gò và mảnh khảnh hơn tay của Makoto. Cậu chần chừ một chút, nghĩ ngợi không biết liệu cậu có làm gãy nó nếu như nắm lấy nó. Gỡ bỏ chiếc kinh bơi của mình, cậu nhìn lên, đôi mắt thì nheo lại.

“Chào mừng trở lại. Tớ mừng là cậu đã khỏe nhanh đến thế.”

Với một nụ cười nở rộ như hoa hướng dương, Aki nhìn xuống cậu ấy. Đó chính là bàn tay mà cậu ấy đã phủi đi vào thời điểm đó trên con đường trải dài cây bạch dương. Nắm lấy bàn tay duỗi ra đó, Haruka leo lên thành bể bơi.

“Cảm ơn cậu nhiều.”

“Ừ.”

Trong khi lắc đầu sang phải một lần để cho nước chảy ra khỏi tai mình, Haruka nói với một giọng nhỏ nhẹ.

“Khăn quàng cổ.”

Chỉ có danh từ ngắn ngủn đó thoát ra khỏi miệng của Haruka. Nụ cười tươi như hoa hướng dương kia chợt hơi lịm đi một chút.

“Ừ.”

“Bởi vì nó thành ra như thế rồi, tớ không biết cậu còn cần nó không nữa.”

Mặc dù chiếc khăn quàng cổ đã bị nhuộm sang màu nâu nhạt trong dòng sông và không thể lấy lại màu trắng bạch của nó ngay cả sau khi được giặt sạch, cậu ấy vẫn giao nó cho Makoto và nhờ cậu ta đưa tới Aki.

“Ừ, tớ đã nhận được nó từ Tachibana-kun.”

Aki đưa mắt mình xuống đất. Cô nàng chắc hẳn đã nghĩ rằng việc Haruka ngã xuống sông là lỗi của cổ.

“Đừng có làm rớt nó nữa.”

“Tớ xin lỗi.”

——Đừng có mà xin lỗi. Tôi mới là người phải xin lỗi chứ.

“Tớ xin lỗi vì mọi chuyện.”

Nét mặt của Aki tươi sáng hơn hẳn trước lời nói của Haruka. Nụ cười như hoa hướng dương của cô lại một lần nữa trở về trên khuôn mặt.

“Đừng mà.”

Aki nghiêng đầu mình qua một chút.

Chỉ từ cuộc trò chuyện đó thôi, cậu ấy đã hiểu được mình đã làm cho cô nàng lo lắng đến chừng nào.

Có một ai đó đang gọi cô nàng từ đằng xa.

“Zaki, chúng ta bắt đầu luyện tập cho cuộc thi bơi tiếp sức đi!”

“Được rồi!”

Sau khi trả lời bọn họ, cô ta giơ lòng bàn tay của mình ra về hướng Haruka.

“Gặp lại cậu sau.”

“Ừ.”

Aki chạy đi, bỏ lại đằng sau một nụ cười. Rin tiến tới, đi qua một bên để né Aki.

“Nanase này, chúng ta cũng sẽ luyện tập cho cuộc thi tiếp sức.”

——Thi tiếp sức? Tại sao mình cần phải luyện tập cho chuyện đó?

Trong khi cậu ấy nghĩ thế, Makoto chạy đén, đuổi kịp đằng sau Rin.

“Không được. Cậu không cần phải ép bản thân thêm chút nào trong hôm nay đâu, Haru.”

Vượt qua cả lo lắng, cậu ta nghe cứ như một người giám hộ vậy. Cậu ấy nghĩ rằng nếu như họ đã lo lắng cho cậu ấy đến vậy, những người mà quan tâm đến cuộc thi tiếp sức, thì nó sẽ tốt hơn nhiều khi cậu ấy được ở trong dòng nước.

“Kiểu bơi tiếp sức nào chứ? Tớ chỉ bơi tự do thôi mà.”

Cậu ấy hỏi Rin, giả vờ như không thấy Makoto.

“Nó là bơi tự do đấy.”

“Haru này.”

Cảm thấy khó chịu trước nét mặt lo lắng của Makoto, cậu ấy băng qua trước mặt cậu ta.

“Haru!”

Tiếng còi được thổi từ đâu đó đã lấn áp giọng nói của Makoto trong khi cậu ta lại hét lên đằng sau lưng của Haruka.

Luyện tập cho cuộc thi tiếp sức phải nhấn mạnh vào sự quan trọng của cúnhảy xuống nước. Sử dụng đường bơi ngắn có độ dài 25m, mỗi người bọn họ xếp thành hàng trên hai bên thành của bể bơi, quay về phía sau hàng khi bơi xong, họ lặp lại cuộc luyện tập đó cho đến cuối buổi.

Trong trường hợp của một cuộc thi tiếp sức, bạn có thể nói rằng thời điểm của cúxuất phát và cúchạmđích đem đến sự khác biệt rõ ràng nhất. Theo bản chất thì, ý nghĩa của việc bơi lội là trong lúc đạt lấy lực đẩy về phía trước, chính bản thân hành động đó rốt cuộc đã gây nên sức cản của nước.Vậy có nghĩa là, nósẽ không phải là thái quá khi nói cách mà bạn tận dụng tối đa hóa sức manh của cú nhảy lấy đà mang tầm quan trọng to lớn. Chính vì lý do đó, một đợt luyện tập như thế này trở nên hệ trọng vì bạn cần phải có nhận thức thích đáng về góc rơi và tư thế ở dưới nước.

Trong một cuộc thi bơi tự do tiếp sức, có tổng cộng bốn kiểu bơi khác nhau. Trong kiểu bơi tự do, mặc dù bất cứ kiểu bơi nào cũng được cho phép sử dụng, nhưng bởi vì đa số trường hợp đều chọn bơi sải, ‘tự do’ và ‘sải’ đã được dùng khoảng chừng như cùng một nghĩa. Vì vậy, họ tiến hành đợt luyện tập này cũng với kiểu bơi sải.

Nhảy vào trong hồ bơi với động tác nhẹ nhàng, Haruka tạo ra một cú rẽ nước. Lẩn cơ thể của mình vào với nước, sau khi hoàn thành đợt bơi của mình với những sải tay nhẹ nhàng, cậu ấy chạm vào thành tường ở trên bề mặt nước. Rin liền nhảy vào từ trên cao. Mặc dù cậu ấy có chiều cao bằng với Haruka, sức mạnh ở nơi bàn chân của cậu ta vượt trội hơn nhiều khi so với của Makoto hay Haruka. Bởi vì sức mạnh từ cú đạp nước đã trở thành một vũ khí lợi hại cho cậu ta thế nên cậu ta trở nên cực kỳ nhanh trong những đường bơi ngắn.

Haruka đã nghĩ về chuyện đó khi cậu ấy leo lên thành của bể bơi. Khi bơi trong cùng cự ly 100m, nó bao gồm ba lượt quay trên đường bơi ngắn và một lượt quay trên đường bơi dài. Vì vậy nên trong trường hợp của Rin, cậu ta sẽ thắng áp đảo trong đường bơi ngắn. Trong suốt cuộc thi, đó chính là lý do vì sao cậu ta luôn ở trước Haruka cho đến mốc 70m. Và đó cũng là lý do vì sao mà Haruka bắt đầu chạy bộ.

Cậu ấy không phủ nhận rằng có một người khác bơi nhanh hơn mình. Nhưng cũng không thể nào mà cậu ấy lại có thể đơn thuần chấp nhận điều đó. Không phải như cậu ấy muốn thắng cuộc hoặc là không thích thua cuộc. Chỉ là cậu ấy không thể dễ dàng chấp nhận rằng có một người khác cảm nhận được nước tốt hơn cậu ấy.

Nếu như có ai đó hỏi cậu ấy liệu chạy bộ có làm cho cậu ấy bơi nhanh hơn, câu trả lời thành thật của cậu ấy sẽ là bản thân mình cũng không biết chắc. Nhưng bởi vì có một người nào đó bơi nhanh hơn cậu mà lại còn chạy bộ, đó cũng đủ là lý do cho việc chạy.

Trong khi nghĩ ngợi về những chuyện như thế, Haruka tiếp tục quan sát Rin bơi. Makoto đứng cạnh bên cậu ấy. Trang bị đầy đủ với mũ và kính bơi của mình, cậu ta không hề trong giống một học sinh tiểu học. Bờ vai rộng lớn và bộ ngực cứng cáp. Không phải như cậu ta có cơ bắp cuồn cuộn nhiều như thế, nhưng khi đứng ở trên khối xuất phát, cậu ta đã để lại một ấn tượng khá mạnh mẽ.

Khi mà Rin chạm vào thành tường ở trên bề mặt nước, Makoto nhảy vào với một tiếng nước tung tóe. Cậu ta dùng lực mà mạnh mẽ đâm người về phía trước, những sải tay được lắp đầy với toàn bộ sức lực của cậu ta. Mặc dù bọn họ đang không bấm giờ, cậu ta vẫn bơi với toàn bộ sức lực của mình. ĐIều đó là bình thường đối với Makoto. Một Makoto thông thường như mọi khi, và cậu ta đã ở trong dòng nước thông thường như mọi khi.

Khi chỉ còn lại một vài mét trước đích đến, Makoto đột nhiên ngừng bơi. Cậu ấy tưởng chừng như cậu ta đã nuốt phải một chút nước, nhưng nó trông khác với thế. Cũng không có vẻ như đôi chân của cậu ta đã bị co rút. Cậu ta chỉ đứng ở trong nước, thở nặng nhọc một cách khó khăn.

Lúc này, sau khi lên khỏi bể, Rin liền nhảy xuống bể một lần nữa và bơi về hướng Makoto.

“Chuyện gì vậy, Tachibana?”

Nâng mắt kính bơi của mình lên, Makoto nở một nụ cười với đôi lông mày hình chữ tám của cậu ta.

“Xin lỗi, tôi ổn rồi. Có vẻ như tình trạng của tôi có hơi chút không được tốt.”

Nhìn thấy dường như khuôn mặt nở nụ cười của cậu ta có thể bị dàn dụa nước mắt bất kỳ lúc nào, Haruka rời mắt mình khỏi Makoto. Và rồi cứ như thế, cậu ấy tiến về phòng tắm.

Là kết quả của việc tụ tập lại những đề cử cho kế hoạch tốt nghiệp được đặt ra từ tất cả các lớp, ý tưởng của Aki cuối cùng vẫn được chọn. Họ đã chính thức quyết định trồng một luống hoa bao quanh cây hoa anh đào. Một khi nó đã được quyết định, công tác chuẩn bịđược tiến triển đều đặn, màn thu xếp cho kế hoạch này đã được liên kết lại với nhau chỉ trong nháy mắt. Và rồi, một vài ngày không lâu sau, với số lượng rất nhiều đất sét được mang vào trong những phòng học, chúng thành ra trông khá giống những xưởng gạch sau giờ học. Tại khoảng trống được tạo sau khi đẩy những bàn học ra phía sau phòng, trải căng rộng ra một chiếc khăn lớn màu xanh, đất sét được chất chồng chất đống lên nhau như một ngọn núi. Tuy chúng vẫn chưa mang màu đỏ, nhưng dường như chúng sẽ hóa đỏ từ phần sắt oxy hóa bên trong nó sau khi nung.

Phần việc được bắt đầu với nhào lộn đất sét. Với từng người một lấy đi một mảnh đất sét đã được cắt đến bất cứ nơi nào họ muốn, trong khi rút phần khí từ bên trong đất sét ra bằng cách đè trọng lượng cơ thể lên trên nó, họ cần cù nhào lộn đất sét. Nếu như họ không thực hiện quy trình chế biến này chu đáo, nó sẽ bị vỡ vụn ra khi nung.

Haruka quyết định tập trung coi nó không phải là gì khác ngoại trừ công việc, trong khi cố không nghĩ về chuyện nó sẽ được đặt quanh cây hoa anh đào.

“Này, Nanase.”

Trong khi nhào lộn miếng đất sét, Rin đi đến bên cậu ấy để nói chuyện. Cậu ấy chỉ nhìn cậu ta mà không trả lời.

“Tôi có chuyện muốn nói về cuộc thi tiếp theo, cậu muốn tham gia bơi tiếp sức hỗn hợp không?”

Cuộc thi tiếp theo sẽ được tổ chức sau lễ tốt nghiệp, vào cuối tháng Ba. Hằng năm, những câu lạc bộ địa phương tập trung lại trong một tòa nhà và nó được tiến hành khá hoàng tráng. Họ cũng đã gặp mặt Rin ở chính cuộc thi đó.

Kể từ khi lên lớp sáu, Makoto và Haruka đã tham gia phần lớn tất cả cuộc thi. Tất cả mọi cuộc thi đều được tổ chức tách biệt với tuổi tác và giới tính, một người thường sẽ tham gia ba đến bốn hạng mục, nhưng Haruka chỉ tham gia duy nhất hạng mục bơi tự do. Và bởi vì vậy, cậu ấy đã ba lần vô địch trong hạng mục bơi tự do. Makoto thì đã tham gia trong cả bơi tự do lẫn bơi ếch, cậu ta đã được trải nghiệm việc nắm giữ chức vô địch trong bơi ếch hai lần.

“Không, trừ phi tôi được bơi tự do.”

Haruka nói trong khi hạ ánh mắt mình xuống miếng đất sét.

“Cậu đúng là thích nó quá đấy, Nanase. Được thôi, dù sao bơi tự do cũng là chuyên môn của cậu. Còn cậu đấy, Tachibana.”

Đột nhiên bị lôi vào cuộc thảo luận, bàn tay của Makoto chợt dừng lại.

“Nếu nó là một cuộc thi tiếp sức hỗn hợp, cậu sẽ làm gì về phần bơi bướm? Không phải bơi tiếp sứctự do cũng đủ rồi sao?”

Để bơi trong một cuộc thi tiếp sức hỗn hợp, họ cần phải có đầy đủ những thành viên tham gia bốn sự kiện bơi ngửa, bơi ếch, bơi bướm và bơi tự do. Tuy nhiên, không có một ai trong độ tuổi này tại Iwatobi SC mà nhanh nhẹn với kiểu bơi bướm.

Đáp lại lời Makoto, Rin trả lời với một giọng điệu có chút nào đó ngạc nhiên.

“Hỗn hợp cũng được thôi. Tôi sẽbơi bướm. Tachibana có thểbơi ếch, vậy thì tất cả những gì còn lại là bơi ngửa. Không có ai đặc biệt nổi trội cả, nhưng mà mặc kệ vậy, miễn là họ có thể bơi bình thường, chúng ta sẽ bằng cách nào đó giải quyết phần còn lại. Chúng ta chỉ cần tìm ai đó thích hợp cho phần bơi ngửa thôi.”

Bị kìm lại bởi vẻ hăng hái của Rin, Makoto quay trở lại nhào lộn miếng đất sét mà không nói gì thêm.

Thay cho Makoto, bàn tay của Haruka dừng lại.

“Mặc dù tôi nói tôi chỉbơi tự do, đừng có mà tiếp tục thảo luận về cuộc bơi tiếp sức nữa.”

Cậu cố nói thế bằng cách đặt quan điểm quả quyết của mình vào giọng nói bình thản. Rin thổi một hơi dài vào trong miếng đất sét. Nó để lại cảm giác như bàn tay của những đứa trẻ không vâng lời sẽ phải bị bỏng. Nhưng giọng điệu của cậu ta lại lấp lên quan điểm quả quyết của Haruka.

“Vậy nên tớ mới nói cũng ổn thôi nếu Nanase bơi tự do!”

Sự chuyển điệu ở cuối lời nói thật mãnh liệt. Ngay cả khi cậu ta cố giữ miệng mình lại sau khi nói thế, nó cũng đã quá trễ. Ánh mắt của những người bạn học rơi vãi trên chiếc khăn màu xanh giờ đã hoàn toàn tập trung lên họ. Makoto cũng quay sang nhìn Rin, bàn tay của cậu ta dừng lại hẳn. Rin đột nhiên đứng dậy, dường như đã nghĩ ra gì đó. Dù gì, bởi vì cậu ta đã thu hút sự chú ý của mọi người, có lẽ đó là lý do vì sau cậu ta lại tiếp tục nói với một thái độ bướng bỉnh.

“V-vì vậy nên, chúng ta hãy cùng viết một thông điệp lên những viên gạch đi. Như từ mà chúng ta thích nhất vậy. Một thứ gì đó mà sẽ được khắc sâu trong kí ức của chúng ta, tự do viết nó. Tự do ấy, nhé?”

Ngay khi cậu ta nghĩ đã quá trễ để giả vờ như một học sinh sắp tốt nghiệp ngây ngơ, Aki liền đứng dậy.

“Điều đó nghe hay đấy, đúng không mọi người?”

Một câu nói duy nhất của Aki đã làm thay đổi bầu không khí của cả lớp. Với việc mọi người trở nên hăng say, bàn tán về kiểu thông điệp mà sẽ được viết, phòng học lại trở nên bận rộn.

Trĩu vai, Rin thở ra một hơi nhỏ nhẹ. Haruka và Makoto tiếp tục nhào lộn miếng đất sét như chưa có chuyện gì xảy ra. Cùng ngồi xuống đất, Rin trở lại nhào lộn với miếng đất sét trong im lặng.

Cuối cùng thì, bọn họ đã không quay trở lại thảo luận về cuộc thi tiếp sức và cứ để yên nó như thế cho đến hết ngày.

Một vài đám mây lưa thưa bay trên Myoujinyama. Cơn gió chắc hẳn cũng đang thổi trên Myoujinyama vào ngày hôm nay. Trong khi nghĩ ngợi như thế, Haruka nhìn xuống đồng hồ đeo tay của cậu. So với ban đầu thì đầu, cậu đã nhanh hơn đến chừng nào rồi? Thật sự không phải là mục tiêu của cậu và cũng không phải như cậu đang cạnh tranh với một ai đó. Tuy vậy, cậu ấy vẫn quan tâm về thời gian của mình vì một cái cớ nào đó. Nếu chỉ cần cho một lý do thì, nó có lẽ là về bản thân cậu của ngày hôm trước. Nó có thể là đoại loại như, vượt qua giới hạn của cậu để có thể đặt chân đến một thế giới mới lạ ở phía bên kia.

Khác với nước, cậu ấy không nghĩ rằng đất liền sẽ làm được một chuyện như là hồi phục cậu ấy. Mặc dù có suy nghĩ như vậy, nhưng trong lúc chạy bộ, đôi khi cậu ấy lại cảm thấy một thứ gì đó đang được giải thoát từ bên trong cậu ấy. Nhưng cậu ấy chỉ có ý định chạy nhanh hơn trên đất liền. Cậu ấy tin rằng vẫn còn một khoảng cách to lớn giữa việc bơi lội và trở nên thích thú với chuyện này. Tuy nhiên, rất có thể là nếu như cậu ấy tiếp tục chạy như thế này, không lâu sau, có lẽ nó sẽ chứa đựng tầm quan trọng tương tự như nhau.

Trong khi mơ hồ suy nghĩ về những chuyện như vậy, lúc cậu đến Mutsukibashi, âm thanh của một đôi bàn chân khác đã hòa lẫn cùng với của Haruka.

“Chào buổi sáng, Nanase-kun.”

Khi cậu ấy quay lại sau khi nghe thấy ai đó gọi tên mình, Hazuki Nagisa đã gần như bắt kịp được cậu ấy.

“Chào.”

Cậu nói nhỏ. Những điểm chung của cậu với Nagisa là họ đều đi tới cùng một câu lạc bộ bơi lội và đều có những tên gọi như con gái. Ở trường, cậu ta là một học sinh lớp năm, một lớp dưới cậu.

Cậu không tự hỏi tại sao Nagisa lại đang chạy bộ. Đó là bởi vì cậu ấy lại đang bận nghĩ vềlý do tại sao Nagisa lại đang chạy cùng với một vẻ mặt hạnh phúc.

“Nanase-kun, dạo gần đây, cậu đã bắt đầu chạy bộ mỗi ngày, phải không nào?”

Giọng nói ngọt xớt của cậu ta mơn trớn tai Haruka.

“Ờ, nhưng chỉ một chút thôi.”

Trả lời một cách cụt ngủn như thế, cậu nghĩ rằng nó sẽ chấm dứt cuộc trò chuyện tại đó. Không phải là cậu ấy muốn tránh gặp mặt Nagisa. Chỉ là cậu không muốn nghĩ về bất cứ điều gì khác trong khi đang chạy. Cậu không thích đầu óc của mình rời khỏi việc chạy. Cậu cảm thấy như thể cánh cửa đang ngoan cố khóa lại một thứ gì đó phải bị đóng kín đang bị mở toang ra.

“Tớ, cũng vậy…”

Giọng nói của Nagisa trở nên ngắt quãng bởi vì cậu ta đã hết hơi. “Tớ cũng dự định sẽ bắt đầu tập chạy bộ kể từ ngày hôm nay trở đi, vậy nên tớ có thể chạy bộ cùng cậu được không?”

Cậu không có lý do gì để từ chối.

“Cũng được.”

“Thật sao? Tớ vui lắm đấy.”

“Nhưng tôi sẽ không đợi cậu nếu như cậu không thể bắt kịp.”

“Dạ rõ.”

Cậu không có ý định muốn tiếp tục cuộc trò chuyện với Nagisa thêm nữa. Cậu tăng tốc lên trước khi họ đã băng qua cây cầu. Bỏ lại hơi thở kéo dài của Nagisa đằng sau, cậu một lần nữa trở về với thế giới riêng của mình. Đột nhiên, một luồng gió chợt thổi qua Haruka. Có cảm giác như vừa rồi là Nagisa, chỉ trong một khoảnh khắc, cậu ấy đã sửng sốt sững sờ. Cơ mà, chỉ là trong một khoảnh khắc thôi.

Dự cảm không lành mang trong cậu đã trúng phóc. Sau khi hoàn thành bơi bướm 1000m, khi cậu ngoi đầu mình lên, đứa trẻ với đôi mắt to tròn đã từ trên nhìn xuống cậu. Lặp lại mỗi ngày kể từ ngày hôm đó.

“Sao thế?”

Cậu ấy biết điều mình muốn, nhưng cậu ấy vẫn mạo hiểm hỏi.

“Cậu thật sự đúng là có thểbơi bướm, nhỉ?”

“À, đúng rồi. Vậy thì sao?”

“Lại bơi giỏi là đằng khác nhỉ?”

——Tuy không giỏi bằng kiểu bởi châu chấu của cậu.

“Cậu sẽ bơi nó đúng không? Tôi sẽ xem qua nó dùm cậu.”

Cậu ấy nhanh chóng leo lên thành bể bơi. Cậu ấy đã chịu ngừng chống cự vô ích.

“Thật ra thì, tớ đang tạm thời nghỉ bơi bướm.”

Ồ, cậu ta đã chán nó rồi sao? Cậu ấy không thể trông mong sự tiến bộ nào nếu cứ vậy vậy.

“Vậy thì thôi, cậu không còn chuyện gì để bàn với tôi nữa.”

“Không, không phải vậy đâu, uhh, Matsuoka-kun, cậu có tham gia cuộc thi tiếp theo không?”

“Có. Chắc tạm thời là có.”

Aki đang đứng ở đó. Cô ấy đang đứng tại đường bơi tuốt tận ở cuối. Có phải Haruka là người đang bơi không?

“Cậu sẽ tham gia hạng mục nào?”

“Bơi tiếp sức hỗn hợp.”

Đó là Haruka. Với sự thanh lịch của một chú chim nước đang bay trên bầu trời cao, cậu ta đang bơi như thể mình đang bay lượn. Không có ai ngoại trừ Haruka ra mới có thể bơi được như thế.

“Với Nanase-kun sao?”

“Vẫn chưa được quyết định, nhưng tôi đã hỏi Nanase và Tachibana.”

Liệu Aki sẽ đứng đó đợi cho đến khi Haruka bơi xong? Vừa đúng lúc cậu ấy nghĩ thế, cô ta chợt đột ngột rời khỏi đường bơi. Ngay cả khi cô ta đang bỏ đi, cô ta vẫn thường xuyên ngoảnh đầu nhìn lại Haruka.

“Một, hai, ba. Thế còn người cuối thì sao?”

“Chưa có ai hết.”

Khi mà Aki không còn có thể được trông thấy từ trong đám đông người nữa, Haruka leo lên thành của bể bơi.

“Vậy thì để tớ tham gia chung đi. Tớ nhanh lắm.”

Đôi mắt to tròn của cậu ta đang sáng lấp lánh.

“Không đời nào.”

Cậu ấy nghĩ rằng mình có lẽ sẽ hỏi Aki một chuyện vô lý. Nhưng chỉ cần nó không phải là một gánh nặng quá lớn thì chắc cũng không sao cả.

“Tại sao thế?”

“Không đời nào một đứa trẻ mà từ bỏ luyện tập bơi bướm giữa chừng lại có thể nhanh được.”

“Cậu sai rồi. Tớ không có từ bỏ nó, chỉ là nghỉ tạm thời thôi mà.”

“Vậy thì cho tôi hỏi, tại sao cậu lại nghỉ tạm thời?”

“Tớ sẽ tham gia bơi ếch trong cuộc thi bơi tiếp sức hỗn hợp, vì vậy nên tớ sẽ phải luyện tập nó.”

“Ồ? Trật tự mà cậu đặt ra đúng là lộn xộn thật mà.”

“Thôi nào,để tớ tham gia chung đi.”

“Tôi không chấp nhận những thằng cùi bắp.”

Bởi vì cuộc trò chuyện này sẽ không đến hồi kết, cậu cắt ngang nó bằng việc bỏ đi. Trong khi nghe thấy Nagisa nói ‘đồ nhỏ nhen’ đằng sau lưng mình, cậu rời khỏi nơi đó với những bước chân thoăn thoắt.

———

“Cậu viết gì trên viên gạch vậy?”

Sau khi cậu bơi được một vòng, khi Haruka đang ngồi trên băng ghế dài, Aki đến ngồi cạnh cậu.

“Tự do.”

Cậu ấy chỉ đưa ra một câu trả lời ngắn gọn và tối thiểu nhất có thể.

“Đúng là giống với kiểu của Nanase-kun mà. Nó có thể được hiểu là ‘sống trong tự do’ và cũng có thể được coi là ‘tận tụy đối với bơi tự do’, phải không nhỉ?”

Nó không có ý nghĩa sâu xa như thế. Bởi vì cậu đã nói với Rin rằng mình chỉbơi tự do, cậu đã viết nó như thế phần lớn do tuyệt vọng mà thôi. Mặc dù cậu đã được hỏi, cậu hoàn toàn không có ý định tuân theo phép tắc xã hội và hỏi ngược lại Aki đã viết gì. Hơn hết, cậu muốn hỏi rằng liệu cô nàng thật sự đã ra sức đến đây chỉ vì mục đích với một cuộc trò chuyện như thế. Muốn hỏi rằng liệu cô nàng có vấn đề gì khác cần nói với cậu không.

Chắc nhận ra Haruka đang cảm thấy như thế, Aki bắt đầu nói sau khi hít một hơi thật nhẹ.

“Này, Nanase-kun……”

Sau khi lên tiếng, Aki chợt cắt ngắn lời nói của mình. Cậu ấy nghĩ rằng chuyện đó là không bình thường đối với Aki.

“Gì.”

Cậu ấy cố giúp cho cô ta nói tiếp. Với sự hỗ trợ của Haruka, bờ môi của Aki bắt đầu chuyển động một lần nữa, với một nụ cười mờ nhạt nở trên đôi môi.

“Thật ra thì tớ đang dự định sẽ tham gia cuộc thi bơi tiếp sức hỗn hợp. Cùng với Miki, Maki và Yuuki. Khá là buồn cười nhỉ? Chỉ việc nhìn vào tên của chúng tớ, chúng tớ cứ như là chị em của nhau vậy, đúng không nào?”

Nói xong, Aki nở một nụ cười. Liệu cô ấy đã nuốt xuống những lời mà cô ấy đã định nói sao? Trong khi suy nghĩ rằng chuyện đó không quan trọng, cậu cứ để yên nó như thế với một câu trả lời nửa vời.

“Ừ, đúng thật.”

Makoto, người mà giờ đây vừa mới bơi xong, đã leo lên thành bể. Thật là một thời điểm thích hợp để hai người bọn họ thay nhau. Haruka thay cho Makoto trong đường bơi, Makoto thay cho Haruka trong việc trò chuyện với Aki. Đứng người dậy, Haruka bắt đầu bước tới khối xuất phát.

“Nanase-kun.”

Aki đứng dậy và gọi tên Haruka để ngăn cậu ấy lại. Cậu đã dừng chân nhưng không hề đáp lời. Aki liều lĩnh gượng ép giọng nói của mình ra từ đáy cổ.

“Cậu nên tham gia cuộc thi tiếp sức.”

Không quay người lại, cậu nhìn Aki bằng cách hắt ánh mắt qua vai.

“Tai sao?”

“Nhưng mà Nanase-kun này, không phải cậu là người nhanh nhất trong những học sinh khối sáu sao?”

“Tại 50m, Matsuoka nhanh hơn tớ.”

Cậu lại cất bước đi, ánh mắt lại nhìn thẳng. Băng qua một Makoto người ngợm đang nhỏ giọt, cậu nhảy xuống từ khối xuất phát. Phá ra khỏi ánh mắt của Aki, dưới làn nước, Haruka lại một lần nữa được giải thoát khỏi những rằng buộc của mình.

“Này, Haru. Hôm nay ông cũng chạy tới đây sao?”

Makoto hỏi cậu ấy trong khi cậu chàng đang lau khô người trong phòng thay đồ. Nhận thức sơ sơ được rằng Rin đang thay đồ đằng sau cậu ấy, Haruka thì thầm trả lời.

“Ừ, đúng rồi.”

Cậu tự hỏi không biết Rin sẽ nói điều gì, nhưng thay vào đó cậu lại nghe thấy tiếng của Nagisa.

“Tớ cũng đã quyết định chạy kể từ ngày hôm nay. Nanase-kun nói là sẽ không sao hết nếu tớ chạy với cậu ấy.”

“Ồhh?”

Lên tiếng với một giọng điệu trêu chọc, Rin nhìn chằm chằm vào Haruka. Bởi vì cậu ta có vẻ như đang hiểu lầm một chuyện gì đó, cậu ấy cho chắc ăn đã thêm vào một câu.

“Miễn là cậu ta có thể bắt kịp với tôi, vậy thôi.”

Mặc dù cậu đã nói thế, Rin vẫn cười toe toét. Cậu cảm thấy mới tức tối làm sao. Makoto đi đến giải nguyxúc cảm cho Haruka.

“Có lẽ tôi sẽ cùng chạy với ông luôn.”

Mặc dù cậu ta nói thế với thái độ đùa bỡn, Haruka biết rõ cậu ta đang nghiêm túc. Khi mà cậu ta hỏi ‘ông chạy tới đây sao?’, cậu đã biết chắc hẳn cậu ta cũng sẽ nói thế. Thế nên cậu lại càng thêm cáu. Cậu không có cớ để mà từ chối.

“Nói trước, tôi sẽ không đợi ông đâu đấy.”

“Không sao. Tôi đâu có chậm đến thế.”

“Không chỉ có thế đâu, tôi cũng sẽ không đợi ông nếu ông tới trễ.”

“À, thì ra là chuyện đó.”

Một vẻ u sầu chợt lướt thoáng qua trên đôi mắt của Makoto. Nhưng sau khi tan biến nhanh đến mức bạn tưởng rằng nó chỉ là một ảo giác, Makoto trở về với mình trước đó.

“Không sao hết. Tôi sẽ đến đó đúng hẹn kể từ ngày mai.”

Nếu thế thì, chuyện gì đã làm ông đến trễ cho đến ngày hôm nay? Trước khi Haruka kịp nói thế, Nagisa cắt ngang vào.

“Chúng ta cũng có thể cùng nhau chạy bộ về nhà luôn mà đúng không?”

Sau khi lấy chiếc ba lô của mình ra khỏi tủ đựng đồ, Haruka đóng cửa tủ.

“Miễn là cậu mau thay đồ cho xong.”

Vừa nói, cậu vừa rời khỏi phòng thay đồ với bước chân nhanh nhẹn.

“A, chờ tớ với.”

Trong lúc còn đang đút chân vào vớ và nắm lấy chiếc ba lô, Nagisa chạy đuổi theo Haruka. Cảm thấy cảnh tượng đó khá là nực cười, Rin và Makoto đều cười rộ lên được một lúc. Một khi tiếng cười của họ lắng xuống, nhiệt độ cứ như đã đột nhiên rớt xuống trầm trọng trong căn phòng thay đồ yên ắng này. Rút ra ba lô của mình từ trong tủ đựng đồ, Makoto nhẹ nhàng vẫy bàn tay mình về phía Rin.

“Thôi thì, tôi cũng sẽ đi về nhà.”

“Tachibana.”

Đôi chân của Makoto dừng lại ngay khi cậu ta định bước về phía trước. Trong lúc cậu ta quay người lại, Rin đã đeo một khuôn mặt nghiêm túc đến lạ thường.

“Sao thế?”

“Ông nghĩ gì về cuộc thi bơi tiếp sức hỗn hợp?”

“ ‘Nghĩ gì’ sao……, tôi không ngại tham gia.”

Thật là bối rối khi bị hỏi về suy nghĩ của mình. Cậu ta chẳng thể đáp lại câu trả lời nào khác. Rin còn không thể trông như hạnh phúc trong khi cậu ta khe khẽ gật đầu mình một vài lần. Cậu không có vẻ như đang mong đợi một câu trả lời cụ thể.

“Ông có nghĩ rằng Nanase sẽ bơi trong cuộc thi tiếp sức hỗn hợp không?”

‘Ông hỏi cậu ấy tham gia nhé?’ là cách mà Makoto nhìn nhận nó. Dường như người mà Rin quan tâm đến ở đây là Haruka.

“Tôi nghĩ rằng cho dù tôi có hỏi thì cũng chẳng thể thay đổi được gì.”

“Đừng nói thế mà.”

“Hmm, chắc là ít nhất tôi cũng sẽ thử nói chuyện với cậu ta về nó.”

“Tôi trông cậy vào ông đấy.”

Bị nhìn với ánh mắt mà như thể đang muốn nói ‘ông là người duy nhất tôi có thể trông cậy’, cậu ta rốt cuộc cảm thấy có hơi bị áp lực.

“Gặp lại ông sau.”

“Ừ.”

Sau khi rời khỏi phòng thay đồ, cậu ta cố chạy đến hành lang trong tư thế nửa chạy nửa bước. Tuy nhiên, cậu ta không thể tìm thấy Haruka. Mặc dù Rin đã nhờ vả cậu ta, không hẳn là cậu ta phải làm chuyện này ngay lập tức, nhưng cậu ta cũng không muốn kéo dài nó quá lâu. Chuyện chỉ là thế thôi. Cậu ta không có dự định sẽ thuyết phục Haruka, cậu ta nghĩ rằng mình sẽ không bận tâm nếu như cậu ấy không muốn tham gia nó. Cậu ta không cớ gì mà nhặng xị lên về vấn đề bơi tiếp sức hỗn hợp. Haruka có quyền tự do bơi bất cứ loại hình nào mà cậu ấy thích.

Tiếng lách cách vang dội khắp nơi khi mà cậu ta mở cửa nơi để xe đạp với chiếc chìa khóa. Cậu ta cố nhìn quanh khu vực nơi mà Haruka thường đậu xe mình. Hôm nay một chiếc xe đạp khác đã được đặt tại đó. Nơi đậu xe đạp thiếu vắng Haruka mang lại cảm giác cực kỳ quạnh hiu lạnh lẽo.

——Mình sẽ bắt đầu chạy bộ đến đây kể từ ngày mai.

Cậu ta cố lẩm bẩm với chính bản thân mình những gì mà cậu ta đã thì thầm ở trong phòng thay đồ. Và rồi, ngồi trên chiếc xe đạp, cậu ta bắt đầu lấy chân đạp.

Cậu ta bắt kịp với Nagisa tại Mutsukibashi. Haruka hiện đã chạy tới gần giữa cây cầu rồi.

“Cố lên đi, Nagisa!”

Cậu ta cố đưa mắt nhìn cậu ấy trong khi gọi tên cậu ấy, đồng thời thở khò khè ra những hơi thở trắng buốt. Cậu ta tuy cảm thấy hạnh phúc vì đã bắt kịp được bọn họ, nhưng vì thấy chút thương tiếc cho cậu ấy vì đã bị bỏ lại sau Haruka, vì dù sao cậu ta cũng đã bị Haruka bỏ lại, cậu ta quyết định chạy cùng nhịp độ với cậu ấy.

“Gắng hết sức mình nào, Nagisa!”

Cậu ta có thể nói chuyện với Haruka vào ngày mai. Không có một lý do nào để mà vội vàng cả. Makoto băng qua Mutsukibashi trong khi cổ vũ cho Nagisa mỗi khi cậu ấy té ngã, bị gió tạt.

Ngay khi Makoto về đến nhà, sau khi lấy ra chiếc xẻng làm vườn, cậu ta bắt đầu đào lên một cái hố tại một góc của sân vườn. Thậm chí không mất đến một phút đã xong xuôi tất cả. Sau đó, cậu ta mở cánh cửa ra vào và bật đèn lên.

Bể cá vàng đã được đặt trên kệ đựng giày. Hai con cá vàng đang trôi dạt trên bề mặt nước. Không hề bơi lội hay chuyển động mang cá của chúng, chúng chỉ trôi dạt trên bề mặt nước một cách than thản. Ai nhìn thoáng qua cũng có thể biết được rằng chúng đang bị ốm đau từ những đốm trắng trên mặt ngoài vảy cá của chúng.

Mặc dù mỗi ngày sau khi từ trường về, cậu vẫn thường bắt tay vào lau dọn bể cá ngay và chăm sóc chúng thông qua việc cho chúng vào thuốc nước, nhưng hôm nay sau khi từ trường trở về nhà, cả hai bọn chúng đều đã nổi lên trên mặt nước.

Makoto dịu dàng đặt bàn tay mình vào bể cá vàng. Cảm giác âm ấm quấn quanh đầu ngón tay của cậu. Giống như một đầm lầy tù hãm, cậu không thể cảm nhận được một tiếng đập của sự sống truyền tới từ nó. Với bàn tay đó, cậu ta xúc lấy những con cá vàng đang lạnh lẽo trôi dạt. Cả hai con cá vàng nằm ngủ yên trong lòng bàn tay của Makoto, không hề có chút búng nhẹ nào từ vẫy cá của chúng.

Mang theo hai con cá vàng đến góc của sân vườn, cậu ta đặt chúng vào cái hố cậu ta đào lên lúc nãy. Một khi cậu ta dùng đất đắp nó xong, nghi lễ đã đến hồi kết. Khi mà cậu ấy nghĩ rằng thật là một cuộc sống ngắn ngủi để rồilại kết thúc như thế, cậu cảm thấy có một cơn đau vỡ vụn từ tận sâu trong lồng ngực.

“Các cậu chắc vẫn còn muốn được bơi tiếp.”

Makoto đứng dậy, trong tay nắm giữ xẻng làm vườn. Mặc dù đã đứng dậy, cậu ta vẫn chưa thể rời mắt mình khỏi mặt đất.

“Tớ xin lỗi.”

Sau khi ném chiếc xẻng xuống đất và chạy ra lối vào, Makoto tắt đi chiếc máy bơm. Yên tĩnh và tối tăm, chỉ có dòng nước mà không mang theo một ý nghĩa nào tiếp tục tồn tại. Nghĩ rằng nó giống hệt như dòng nước mà đã cố nuốt chửng Haruka vào hôm đó, đôi bàn tay của cậu lại bắt đầu run lên nhè nhẹ.

Lao ra khỏi nhà, Makoto sồng sộc chạy xuống những bậc thang cho đến khi cậu chạy tới những bậc thang đá dẫn đến ngôi đền. Ngôi nhà của Haruka nằm ngay đó. Cậu cần phải gặp cậu ấy ngay lúc này. Ngày mai không được. Cậu phải gặp cậu ấy ngay bây giờ. Nếu không, cậu sẽ không thể còn là chính mình nữa. Cậu muốn gặp mặt Haruka ——.

“Makoto.”

Vừa bắt đầu leo lên trên những bậc thang đá với ánh chiều tà đang ập xuống, cậu đột nhiên dừng lại khi bị gọi tên. Đôi bàn chân của Makoto đứng yên không cử động, nhịp đập nơi con tim trở nên to hơn.

——Giọng của Haru……

Cậu chậm rãi ngước ánh mắt, lần theo những bậc thang đá từng bước từng bước một. Trong lúc cái ông mặt trời xuống núi kia đang hắt nắng xuống trên cổng tò vò torii duy nhất, nó vẫn đứng nghiêm trang với cái bóng thật đậm đà của mình. Và rồi, đứng ở dưới cổng tò vò torii đó là…… Haruka.

——Cậu ấy đã đợi mình sao?

Tự đặt ra một câu hỏi trong đầu mình xong, cậu ta liền chối bỏ nó. Không thể nào. Mặc dù cậu ta biết thế, cơ mà, một phần của cậu ta lại muốn nghĩ như vậy. Đôi bàn chân bắt đầu tự chuyển động. Về phía Haruka……

Cậu leo lên những bậc thang, mắt ngắm nhìn Haruka. Cậu không thể dịch chuyển ánh mắt của mình. Cậu không thể rời mắt mình ra khỏi Haruka. Makoto đã leo cả quãng đường cho tới cổng tò vò torii duy nhất đó, tựa như đang bị một thứ gì đó lôi kéo. Thật gần Haruka đến nỗi có thể chạm vào cậu ấy nếu như cậu đưa cánh tay của mình ra.

“Haru…… ông ở đây nãy giờ sao?”

“Ừ.”

Không cảm xúc, cậu trả lời trong một tiếng lầm bầm nhỏ xíu.

“Ông đã biết trước tôi sẽ đến sao?”

Ngay cả khi cậu ta hiểu rằng chuyện đó là không thể, cậu ta vẫn không thể kìm lại được mà hỏi.

“Không.”

“Vậy thì, tại sao……”

——ông lại đứng tại một nơi như thế này?

“Tôi đang nhìn ngắm hoàng hôn.”

Makoto thử quay người sang hướng mà ánh mắt của Haruka đang nhắm tới. Len lỏi vào giữa những hàng cây gỗ thích và cây zelkova, tựa như mặt trời màu đỏ lặn xuống ở đằng kia đang cố nhấn chìmnhững đám mây lưa thưa vào trong đường chân trời. Bởi vì cảnh mặt trời lặn đã bị những đám mây làm nhòe, chia ly ánh hào quang rực rỡ vào khoảng thời gian nó còn là mặt trời, nó đã để lộ ra những đường nét to lớn tựa như mặt trăng. Cậu nghĩ nó thật đẹp, nhưng nó không phải là một thứ gì đó lạ thường để mà bị mê hoặc đến thế.

Có lẽ quả thực cậu ấy đã đứng đây đợi. Mặc dù cậu ấy có nói khác, cậu chàng kia vẫn muốn nghĩ như thế. Chỉ cần suy nghĩ như thế, cậu cảm thấy cơn đau nhoi nhói sâu trong lòng ngực đang dần lắng xuống.

“Ông có chuyện gì cần nói với tôi sao?”

Khuôn mặt của Haruka sáng bừng một màu đỏ, với chính ông mặt trời đang lặn hắt lên nó.

“Thay vì có chuyện cần nói, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Haru thì, không biết vì sao, cơ mà giờ tôi đã cảm thấy thanh thản rồi.”

“Gì đây?”

Nhe chút răng, Haruka cười nhẹ.

“Nó lạ thật nhỉ?”

Makoto cũng cười, xếch lên đôi lông mày hình chữ tám của cậu. Nhắc mới nhớ, cậu chợt nhớ rằng đã khá lâu cậu mới lại có dịpnói chuyện với Haruka khi chỉ có hai người bọn họ. Dạo gần đây, Rin lúc nào cũng ‘vô tình có mặt’ dù họ có đi nơi đâu.

Đột nhiên, Haruka nhìn thẳng vào đôi mắt của Makoto. Ánh mặt trời lặn rọi sâu vào trong đôi mắt của cậu ấy, đem đến một cảm giác tựa như có thể nhìn thấu con tim của Haruka.

“Makoto.”

“Sao thế?”

“Ông sợ nước đúng không?”

Con tim cậu giật thót. Bàn tay của cậu bắt đầu đỗ mồ hôi. Cổ họng cậu khô lại, cậu cảm thấy lồng ngực mình như bị quặn thắt. Cứ như thể lượng oxi đã cạn kiệt, nhưng chúng chỉ cạn kiệt quanh cậu. Cho dù cậu có giả vờ bình tĩnh, cậu vẫn không thể kìm lại được hơi thở nặng nề của mình.

Cậu nhìn vào đôi mắt của Haruka. Cậu nhận ra rằng trái tim của mình mới là thứ có thể dễ bị nhìn xuyên thấu. Từ nhỏ đã vậy. Mặc dù cậu không bao giờ nói gì về bản thân mình cả, cậu kia vẫn biết tất cả mọi chuyện về Makoto. Cậu ấy hiểu rõ cậu. Và rồi, cậu ấy giả vờ như không hiểu. Con tim của cậu đã mở rộng. Đã chẳng còn ý nghĩa gì trong việc cất giấu chúng nữa cả.

Không hề phê phán, không hề ép đặt ra những câu hỏi, Haruka hỏi cậu trong giọng nói lặng lẽ thông thường của mình.

“Ngay từ đầu?”

Cậu gật đầu mình mà không tạo ra một tiếng động. Nỗi sợ dòng nước của cậu không có liên hệ gì với chuyện cậu có bơi hay không. Cho dù cậu ta bơi biết bao nhiêu lần, một thứ gì đó không thể trốn thoát được vẫn ẩn mình trong dòng nước. Dù cho nó có vẻ như đang nằm bất động, không có nghĩa là nó sẽ không ra thoát ra và tấn công vào một ngày nào đó. Cảm giác sợ hãi đó đã ăn sâu vào trái tím của Makoto, làm cho cậu hiểu được sự đáng sợ của thứ đang ẩn mình đó, làm cho cậu bị khiếp đảm bởi bóng đêm.

Haruka lại hỏi cậu với một câu từ ngắn gọn.

“Tại sao?”

Cậu không phải không thoải mái với chuyện Haruka đang thẩm vấn mình. Đúng ra thì, cậu muốn cậu ấy biết. Nói không chừng, cậu có lẽ đã luôn chờ đợi để Haruka mở lời nói thế. Nhưng mặt khác, cậu cũng cảm thấy xấu hổ vì đã yếu đuối như vậy. Không phải là cậu đang che dấu nó. Tuy nhiên, cậu đã luôn giữ nó tận bên trong mình từ trước đến nay.

“Khi chúng ta còn nhỏ, cả hai người chúng ta đã từng trông thấy những người khác vận kimono màu trắng và đi thành một hàng phải không? Ông còn nhớ chứ?”

Haruka gật đầu nhè nhẹ. Khuôn mặt của đứa trẻ đã quay người lại vào thời điểm đó chợt hiện lên trong tâm trí của Makoto, cùng lúc, cậu cũng nghĩ rằng Haruka cũng sẽ nhớ ra nó.

“Thực ra thì, một chiếc thuyền đánh cá lớn đã bị nhấn chìm. Một chiếc thuyền với hàng chục người ở trên nó. Ba kilomét xa khỏi cảng đánh cá, nó đang trên đường đi đến biển nước bao la.”

Cậu có nghe về một chuyện như thế vài năm sau khi cậu ấy thấy hàng người đó. Cùng lúc Haruka đưa ánh mắt mình ra biển cả, Makoto cũng làm hệt như vậy. Cơn gió thổi qua như thể nó đang cuốn đi mặt trời đang lặn.

“Ba kilomét, đó là khoảng cách mà chúng ta dễ dàng bơi hằng ngày. Vậy thì tại sao những người đánh cá lại chết đuối ở đó?”

Một thứ gì đó đang ẩn mình trong biển cả đã làm cho họ không thể bơi được một khoảng cách như thế. Dù cho họ có tìm kiếm nó, họ nhất định sẽ không tìm thấy được gì. Ngay từ ban đầu, nó đã là một thứ mà không thể được nhìn thấyvới đôi mắt thường. Cậu không thể nghĩ ra được gì khác.

“Khi tôivào trong bể bơi, tôi đã đánh mất sự điềm tĩnh thông thường của mình. Thay vì bơi lội, cứ như thể tôi đang chạy thoát khỏi một thứ gì đó. Nó còn không phải là biển cả và ngay cả chân tôi cũng có thể chạm tới đáy. …… Tôi vẫn luôn chạy trốn khỏi dòng nước.”

Haruka lắng nghe mà không nói một lời. Mặt trời đang lặn xuống bên dưới đường chân trời, góc trời mé đông bắt đầu trở nên sâm sẩm. Vẫn quay người về phía biển cả, Makoto che giấu đôi mắt của mình. Và rồi, cậu chậm rãi ngước ánh mắt nhìn Haruka.

“Khi mà Haru ngã xuống sông, tôi đã run lên trong sợ hãi. Tôi cố hết lần này đến lần khác để kìm nó lại, nhưng cơn run rẩy bắt nguồn từ bên trong tôi. Bàn tay rồi bàn chân của tôi, tôi không thể ngừng cơ thể của mình khỏi run rẩy.”

Thứ ẩn mình bên trong dòng nước đang cố cướp đoạt Haruka. Đó là điều mà cậu đã nghĩ. Cậu đã nghĩ rằng Haruka sẽ biến mất. Nghĩ rằng nỗi sợ mà đã ăn sâu vào trông tâm trí của mình giờ đã biến thành hiện thực và đang đến để tấn công cậu ấy. Và rồi, tất cả mọi cảm xúc còn hơn cả ‘khiếp sợ’ đã tuôn trào ra khỏi Makoto. Kể từ khi đó, không một lời báo trước, theo một cách đột ngột, nỗi sợ hãi đó liền thức tỉnh bên trong trái tim của cậu. Kể cả khi cậu đang ở nhà, đang ở trường học hay đang bơi ở bể bơi…… Khi mà nỗi sợ hãi đó tỉnh dậy, cả người cậutrở nên cứng ngắc, tâm trí cậu ngừng hoạt động. Cậu sau cùng phải chiến đấu với nỗi sợ hãi đang công kích với toàn bộ sức lực của mình.

“Không phải là bởi vì Matsuoka-kun đã hỏi, nhưng tôi dự định sẽ thử tham gia trong cuộc thi bơi tiếp sức hỗn hợp. Vậy nên…… Haru, chúng ta hãy cùng nhau bơi đi. Sẽ không có ích gì nếu Haru không có ở đó, nếu như người đó không phải là Haru. Tôi muốn được bơi với Haru!”

Không hề bị khích động, không hề thay đổi biểu cảm của mình, Haruka đã thẳng thắn chấp nhận chúng, chấp nhận những lời nói của Makoto mà dường như đã công kích mạnh mẽ. Đến mức mà nó sẽ làm người khác nghĩ rằng cậu ấy còn có thể đếm được hơi thở và nhịp đập của Makoto, với một ánh mắt điềm tĩnh. Ánh mắt đó của Haruka đã làm mát dịu tâm hồn và thân thể đang bốc cháy của Makoto. Makoto cảm thấy những cơn gợn sóng trong lồng ngực mình đang nhanh chóng lặng xuống không ngừng.

“Xin lỗi. Có vẻ như tôi đã nói một thứ gì đó thật kỳ hoặc rồi. Đừng nghĩ ngợi nhiều quá về nó nhé? Trời đã tối rồi nên tôi sẽ về nhà đây.”

Phố cảng đánh cá bắt đầu lên đèn, mặt trăng lên trên mé trời đông.

“Gặp lại ông sau.”

Khi mà Makoto nói thế và chuẩn bị leo xuống những bậc thang bằng đá, Haruka hơi hé ra cái miệng nặng nề của mình.

“Tôi sẽ cân nhắc.”

“Hả?”

“Về cuộc thi bơi tiếp sức hỗn hợp.”

Đôi lòng mày hình chữ tám của Makoto dịu dàng nhướn lên. Mắt híp lại, nụ cười trở về trên môi. Trong phút giây này đây, chỉ nói thế thôi cũng đã đủ lắm rồi.

“Vậy thì, gặp lại ông sau nhé, Haru.”

“Ừ.”

Con tim của Makoto giờ đã trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều đến nỗi nó không thể được so sánh so với lúc nãy. Chẳng khác nào cậu cuối cùng cũng bỏ xuống được gánh nặng mà bấy lâu nay vẫn luôn canh cánh trong lòng. Cậu nghĩ rằng không chừng, kể từ ngày mai trở đi, những tháng ngày giống như ngày hôm nay sẽ tiếp diễn mãi.

Thích được bơi mặc dù sợ nước, nhưng lại muốn được trốn thoát khỏi nó khi vào hồ bơi, và đó là lý do vì sao cậu muốn Haruka ở đó, nhưng Haruka đã luôn thẳng thừng như thường lệ…… Dẫu vậy, trong lúc này đây cậu không còn quan tâm về chuyện đó nữa. Chỉ cần Haruka hiểu rằng đó chính là bản chất của cậu thì cũng đã đủ cho bây giờ rồi.

Makoto nhẹ bước trên con đường trở về nhà với những bậc thang đá dần bị bóng tối che phủ.