Hôm nay, chi nhánh Old Maid tạm thời ngừng hoạt động. Chi nhánh này thường đóng cửa vào những ngày High Card có nhiệm vụ, song do khách hàng đều đặt hẹn trước khi ghé thăm nên không phát sinh vấn đề gì.
Tôi ngồi ở ghế sau của chiếc xe năm chỗ "Doyle" do công ty Pinochle của chúng tôi sản xuất. Chiếc xe này chủ yếu được sử dụng cho việc đưa đón tôi.
Tôi có thể lái xe và đã lái xe nhiều lần trong các nhiệm vụ, nhưng theo luật của Vương quốc Fourland, tôi chưa đủ tuổi để được cấp bằng lái xe.
Doyle đang đi trên một con đường rợp bóng cây xanh.
Phía sau những tán cây là những tòa nhà xây bằng gạch đỏ. Trên đường đi, chúng tôi đi ngang qua một chiếc xe buýt hai tầng màu đỏ.
Tôi hướng ánh mắt vào những chiếc xe chạy qua. Việc nắm bắt xu hướng dựa trên mẫu xe và hãng sản xuất đã trở thành thói quen khi đi lại.
Tôi thấy một vài chiếc xe do nước ngoài sản xuất ở quanh đây, nhưng phần lớn đều do Pinochle sản xuất. Đương nhiên là như vậy rồi.
“Sắp đến nơi rồi, Leo-sama.”
Người lái xe đưa Doyle đến là người chăm sóc tôi. Đó là Bernard Symons, một nhân viên tại văn phòng chi nhánh. Tôi nhấp một ngụm cà phê trong chiếc cốc thủ công cách nhiệt mà tôi đang cầm, rồi trả lời.
"Tôi biết đường rồi. Cũng không phải là tôi không đi học."
"Vâng, xin lỗi."
Tôi có thể thấy đôi mắt dịu dàng của Bernard nheo lại trong gương chiếu hậu. Đôi mắt sâu thẳm của ông ấy cho thấy sự hào phóng của một người đàn ông có từng trải.
Thực tình, ngôi trường ấy quá đỗi vô vị, khiến tôi chẳng màng đến vị trí hiện tại của mình.
Cảm giác như Bernard nhìn thấu mọi thứ khiến tôi đôi lúc cũng thấy hơi khó xử.
"Chúng ta sẽ tham gia cùng họ cả ngày, vậy nên sẽ dừng lại cách trường Rummy một đoạn”.
"Được, cứ làm thế đi."
Ngả người sâu thêm vào chiếc ghế da, tôi xoay chuyển vị trí đôi bàn tay đang khóa chặt vào nhau.
Tôi vận lên mình bộ lễ phục đuôi tôm. Áo sơ mi trắng tinh khôi cùng cà vạt, bên ngoài là áo vest đen kẻ sọc nhỏ. Tiếp đó là quần cạp cao và đôi giày lười màu xanh nước biển đậm.
Đây chính là bộ đồng phục của trường công lập nội trú nam sinh Rummy – một ngôi trường danh tiếng và giàu truyền thống bậc nhất Fordland.
Hơi thở khẽ thoát ra, mang theo nỗi bực dọc tích tụ trong lòng tôi.
Các học sinh khác có lẽ đã quen với việc mặc lễ phục đuôi tôm, nhưng tôi thường ngày chỉ mặc vest mà thôi. Cái thứ này, chỉ cần mặc vào thôi đã thấy khó chịu vô cùng rồi.
― Sáng sớm nay, sau khi đã ghé chi nhánh cùng Bernard giải quyết xong công việc, tôi mới vận bộ lễ phục đuôi tôm đã được chuẩn bị.
Đúng lúc ấy, Wendy Satou vừa tới nơi làm việc, nhìn thấy tôi liền cất tiếng gọi.
"Chà, Leo! Kia là đồng phục của trường Ramy sao! Đáng yêu ghê!"
Tôi khẽ nhướng mày, nhìn thẳng vào cô ấy. Có lẽ hiểu được ý tôi, Wendy giật nảy mình khẽ rụt đôi vai.
Không hiểu sao hôm nào cũng đi trễ mà đúng hôm nay lại tới đúng giờ…
Thường ngày, vào những hôm phải tới trường, tôi sẽ đến chi nhánh sớm, thay quần áo rồi rời đi ngay trước khi các nhân viên khác ngoại trừ Bernard tới làm việc.
Wendy vẫn úp mặt vào vai, rụt rè nói.
"Khoan nói đến chuyện đáng yêu đã... đây đích thực là đồng phục của trường Ramy sao. Đ, Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy tận mắt đó."
Cô ấy chăm chú săm soi tôi, ánh mắt như nhìn thấy vật lạ.
"Này, đừng có nhìn chằm chằm như thế. Tôi không phải vật để trưng bày đâu. Mà nói cho cùng, bộ đồ này cũng chỉ là một bộ đồng phục đuôi tôm bình thường thôi mà."
“…Thế nhưng, nó hẳn phải đắt lắm nhỉ?”
Vừa nói với giọng điệu như trong chương trình bán hàng trên truyền hình, Wendy vừa liếc mắt nhìn ông Bernard đang ở phía sau tôi.
Ông Bernard khẽ gật đầu.
“Hẳn là vậy rồi. Vì đó là trường mà con nhà giàu khắp Fourland đều vào học mà." Wendy nói, đặt chiếc cặp xuống quầy.
“Nhưng mà Leo mặc đồng phục trông bảnh lắm đó! Hợp vô cùng luôn!”
"Đừng có nói mấy lời vớ vẩn. Tôi đây là học sinh đường đường chính chính của trường Rummy đấy. Vả lại, tôi là người kế vị của Pinocle, sao mà lại không hợp được chứ...... Này, cấm chụp hình đó."
Wendy lén lút thò ống kính camera điện thoại từ dưới quầy ra.
Thực ra, tôi chỉ là học sinh năm nhất và mới chỉ đến trường vài lần mà thôi. Tôi không phủ nhận rằng mình có chút ngại ngùng, nên đã nói những lời có phần mạnh miệng.
Không phải bản thân trường Rummy không đáng để tôi kính trọng. Trường đã đào tạo ra rất nhiều nhân vật xuất chúng với thành tích nổi bật trên trường quốc tế ở mọi lĩnh vực, cùng những nhân vật giữ vai trò trụ cột của đất nước.
Tuy chưa từng một lần nghe ông ấy kể về chuyện thời đi học, nhưng đây cũng là ngôi trường mà Chủ tịch – cha tôi – từng theo học
“Giờ cậu định đến trường ngay sao?”
“…Phải.”
Trong thoáng chốc, tôi thấy mình suýt rơi vào trầm tư. Lúc này, chuyện đó không liên quan.
"Không ngờ lại phải thực hiện nhiệm vụ tại trường học, đúng là trùng hợp thật đấy, không biết nói sao cho phải... Nhưng dù sao thì, cậu hãy cẩn thận đấy nhé."
Tôi khẽ hừ một tiếng.
"Nhiệm vụ lần này chỉ đơn thuần là điều tra mà thôi. Không cần phải căng thẳng hay lo lắng về nguy hiểm gì cả. Wendy, cô có tự mình trông coi cửa hàng được không đấy?"
"Đừng có nói thế chứ. Tôi đâu phải Chris. Việc đó tôi làm được đàng hoàng mà!"
“…Này nhá, cô biết tôi là ai rồi mà còn dám ăn nói như vậy à”?
“Ối…”
Wendy mặt biến sắc, nhanh chóng núp mình phía sau quầy.
“Thượng lộ bình an nhé, ngài quản lý.”
Chiếc Doyle do Bernard điều khiển đã rẽ vào một giao lộ lớn rồi đi vào con đường rừng, tiếp tục tiến về phía trước một đoạn.
Chẳng mấy chốc, trường Rummy sẽ hiện ra trước mắt.
Trường Ramy là một ngôi trường nội trú toàn phần, và học sinh không được phép bước chân ra ngoài khuôn viên, trừ những kỳ nghỉ dài hạn. Vì lẽ đó, trường tọa lạc tại vùng ngoại ô và có một khuôn viên rộng lớn.
Trước khi bức tường của trường hiện ra, xe rẽ vào một con đường nhỏ rồi tiến vào ngõ.
Nhận thấy một bóng người, tôi liền rời khỏi chiếc Doyle vừa dừng bánh. Trên tảng đá, có một người đàn ông.
Anh ta đứng sừng sững như một cây cổ thụ cao lớn giữa rừng, với tư thái của một thương gia. Chính sự không phô trương đó lại khiến toàn thân người đàn ông này trở nên trang nhã, và dường như còn làm cho phong thái của anh ta thêm phần ưu tú.
"Chào buổi sáng."
Vijay Kumar Singh. Cũng như chúng tôi, anh ta là một thành viên của High Card.
"Leo, bộ trang phục của cậu thật tuyệt vời. Rất hợp với cậu đấy."
"Mấy thứ như quần áo của tôi, có gì mà phải bận tâm. Bớt nói mấy lời dư thừa lại đi."
Vijay chỉ khẽ mỉm cười, vẻ mặt hầu như không chút biến động. Vijay cũng chẳng diện vest quen thuộc, mà mặc một bộ vest hơi hướng giản dị với vài gam màu. Ngoài ra, trên tay anh ta là một chiếc cặp da mang hơi hướng cổ điển.
Bằng bàn tay đeo đồng hồ có mặt được trang trí bằng phù điêu hoa văn, anh ta sửa lại vị trí cặp kính gọng đen mà lúc làm việc anh không thường mang.
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh.
"Vậy... Chris vẫn chưa có mặt sao?"
"Cậu ấy lẽ ra sắp đến nơi rồi nhưng mà... Chris không liên lạc gì với đàn ông cả, nên tôi không thể biết bây giờ cậu ấy đang làm gì. Cũng có thể là vẫn đang ngủ."
"Nếu vậy thì tôi sẽ sa thải cậu ta."
Ngay sau khi tôi vừa dứt lời, một chiếc xe đã tấp ngang đến.
Một chiếc xe mui trần với mui cứng đã được đóng lại, đó là dòng xe "REIKA".
"Yahh. Đã. Để. Mọi. Người. Chờ. Rồi!"
Vừa vung chân một cách phô trương, một người đàn ông đã bước ra từ ghế lái.
Đó là Chris Redgrave.
Vừa nhìn thấy tôi, cậu ta liền cất lời.
"Chào. Leo, bộ đồng phục này hợp với cậu ghê. Ra dáng công tử con nhà danh giá luôn đó!"
"Im đi! Mấy người phiền phức quá đấy! Lo chuyện khác đi, đừng bận tâm đến bộ đồ đó nữa!"
"Ơ sao lại bảo là phiền phức! Tôi mới nói có một lần này thôi mà!?"
"...Khốn thật. Do việc nhắc đến bộ đồng phục cứ lặp đi lặp lại quá nhiều, tôi đã không kìm được mà nổi giận.
Tôi hít thở sâu để cố gắng bình tĩnh lại.
...Thế, đã chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi đấy chứ?"
Như thể đã chờ đợi sẵn, Chris bắt chéo chân tới lui, rồi khoa trương dang rộng hai tay ngang hông.
"Một khi đã điển trai như tôi rồi, diện bộ nào sẽ tự khắc đẹp thôi mà, đúng không?"
Rồi lấy mũi giày da làm trụ, cậu ta xoay tròn một vòng, khiến vạt áo dài phía sau bồng bềnh cuộn lên theo gió. Đó là bộ đồng phục đuôi tôm chính thức của trường Rummy.
“Đồ ngốc. Cậu chuẩn bị xong hay chưa ai nhìn cũng biết mà.”
Bộ đồng phục của Chris khác tôi ở chỗ cổ áo sơ mi trắng là loại cổ cánh chim hình tam giác biểu trưng cho học sinh năm cuối, và cậu ta còn thắt thêm cà vạt nơ.
Chris dùng ngón trỏ khẽ búng vào phần ruy băng.
Ngay sau đó, một âm thanh the thé cất lên.
Khi tôi đưa mắt nhìn, có hai nữ sinh trung học có lẽ vừa tình cờ đi ngang qua. Họ mặc áo khoác và chân váy màu xanh lá cây đậm. Chiếc áo khoác có những vạch sọc đỏ tinh tế. Từ dưới áo ghi lê là chiếc sơ mi trắng kẻ sọc màu xanh lá.
Họ là những học sinh từ trường trung học nữ sinh gần đây.
Lẽ ra đó phải là một trường nội trú toàn phần, nhưng có lẽ cuối tuần là ngày bọn họ được phép về nhà hoặc một dịp tương tự.
Các nữ sinh đang nhìn về phía này, ghé sát mặt vào nhau và xì xào bàn tán.
Khi đó, như thể đã nhận ra điều gì, Chris nhếch môi cười rồi tiến một bước về phía trước.
"Chào các tiểu thư. Cứ đi đường vòng như vậy, nếu có sói xuất hiện thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy nhé?"
Chris đưa hai ngón tay chạm vào khóe môi, rồi làm một cử chỉ như thể thổi thứ gì đó về phía các nữ sinh.
Nhóm nữ sinh mở to mắt, đứng bất động, rồi chỉ vài giây sau, gương mặt đột ngột ửng đỏ, và họ vội vã rời đi.
“Đúng là tên ngốc.”
Tôi tung một cú đá vào mông Chris.
"Oái! Làm cái gì vậy chứ!"
"Kiểu chào hỏi của học sinh cấp ba nào vậy hả? Ngay từ đầu, trường Rummy đã là trường nội trú hoàn toàn, nên việc chúng ta đi lại bên ngoài thế này đã là bất thường rồi. Đừng làm mấy trò gây sự chú ý nữa."
"Ấy chết, xin lỗi nha. Chỉ là tiện tay ấy mà."
Vì Chris cứ nhếch mép cười mà chẳng hề tỏ vẻ ăn năn, tôi đã định thúc mạnh hơn mũi giày da vào cậu ta, nhưng Bernard, người vừa bước xuống từ xe Doyle, xen ngang.
“Quả thực sức quấn hút không giống như tỏa ra từ một nam sinh cao trung, thế nhưng lại rất hợp với cậu đấy, Chris.”
"Quả không hổ danh ông già. Ông cũng có mắt nhìn ghê nhỉ."
Đáp lại nụ cười của Bernard, Chris nháy mắt.
“Hừ. Nói chung thì cái áo ghi lê đó là sao vậy, nổi bật quá mức rồi.”
Chris đang mặc một chiếc áo ghi lê màu đỏ rượu vang. Nhìn kỹ thì thấy nó có họa tiết chấm bi mờ, nhìn mà thấy chướng mắt.
"Chả phải áo ghi lê là được tùy chọn sao? Tôi là đang thâm nhập với tư cách học sinh năm cuối đấy, nên có chút gì đó phá cách sẽ tự nhiên hơn chứ. Ối, nếu là học sinh thì để tóc xõa xuống sẽ giống hơn chăng?"
Vừa nói, cậu ta vừa bắt đầu vuốt ve phần tóc mái của mình.
"Thôi đủ rồi. Đừng có chỉnh gì thêm nữa. Ngốc càng thêm ngốc đấy."
Khi đó, Vijay lên tiếng.
"Thực ra, Chris sẽ không phải đến lớp hay gì cả, với lại số lượng học sinh cũng nhiều, nên trừ khi có chuyện gì lớn quá còn không thì chẳng thành vấn đề đâu.”
"Cơ mà, bản thân sự hiện diện của tôi đã là một 'chuyện lớn' rồi còn gì? Nếu có gây rắc rối gì thì tôi xin lỗi trước nhé?"
Chris khẽ nhếch khóe môi mỏng, nhún vai một cái. Bernard liền nói.
"Tôi đã thông báo cho một số cộng tác viên bên trong trường Rummy. Vạn nhất có bị bắt vì bị coi là kẻ khả nghi thì cũng sẽ không có gì nghiêm trọng đâu."
Tiếp đó, Chris khẽ hừ mũi một tiếng.
"Nhớ phát hành 'cảnh báo đàn ông quyến rũ' đấy nhé?"
"Chris. Nếu còn tiếp tục đùa giỡn, tôi sẽ trói cậu lại và gửi về chi nhánh đó."
Tôi thực sự nghiêm túc. Nếu cậu ta còn tiếp diễn tôi sẽ từ chối ký nhận.
"Vâng vâng. Tôi sẽ làm cho ra hồn mà. Tôi đây lúc nào cũng hoàn thành nhiệm vụ rất tốt đấy thôi. Vậy thì, chúng ta hãy cùng tràn đầy nhiệt huyết mà bắt đầu nhiệm vụ thôi nào."
“Đừng có mà ra lệnh.”
Bernard lên tiếng, phớt lờ cuộc cãi vã của chúng tôi. Nếu không có ông thì ai nấy đều không thể nói chuyện đàng hoàng được.
"Như thường lệ, tôi và cậu Leo sẽ lái Doyle đậu trước cổng trường rồi đi học. Hai người xin cứ đi riêng. Chris, cứ để REIKA lại đây nhé. Tôi sẽ đến lấy và trả lại chi nhánh giúp."
"Trong khuôn viên trường, chắc chúng ta sẽ ít có dịp gặp gỡ, vậy nên có lẽ phải chia xa một thời gian rồi. Tuy có chút buồn bã, nhưng... xin tạm biệt mọi người."
Nói xong, Vijay xách cặp tài liệu bằng một tay, vừa chỉnh cà vạt vừa bắt đầu bước đi.
"Thế thì, tôi cũng xin phép đi nhé, sẽ về trước bữa tối thôi mà~"
Chris bắt đầu đi về hướng khác với Vijay, vẫn giữ lưng quay lại và phẩy tay. Bởi lẽ những người ở ký túc xá mà vào từ cổng chính sẽ rất dễ gây chú ý, nên Chris đã sắp xếp để vào bằng cổng sau.
"Leo-sama. Chúng ta cũng nên đi thôi."
Bernard mở cửa ghế sau của chiếc Doyle.
Dù thấy lo lắng cho chặng đường sắp tới, nhưng nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì. Vijay hẳn sẽ hoàn thành tốt mọi việc, và dù nói vậy thì Chris cũng luôn nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ. Chỉ cần không gây rắc rối gì, thế là được rồi.
Nhiệm vụ lần này sẽ xoay quanh tôi. Đây hẳn là cơ hội tốt để giành được lòng tin của chủ tịch.
Tôi bước vào chiếc Doyle và bắt chéo chân.
♠️♥️♦️♣️
―Ngay khi buổi chiều bắt đầu, Chris đã bị buộc phải rời khỏi trường vì bị coi là kẻ khả nghi. Nói đúng hơn thì cậu ta bị nghi ngờ thân phận rồi bỏ trốn thì phải.
Có vẻ như cậu ta đã nói chuyện rất thân thiết với một nữ giáo viên, và thái độ lúc đó quá không ra dáng học sinh trung học, điều đó dường như đã bị một giáo viên khác bắt gặp.
Ngốc đến mức tôi chẳng buồn thở dài. Tuy nhiên, vì rủi ro bị phát hiện khi thâm nhập tương đối cao, nên ngay từ đầu việc Chris đến trường đã được dự định là ngắn hạn, và cơ bản là tôi cũng chẳng trông cậy vào cậu ta ngay từ đầu. May mắn là không bị gọi giám sát viên, thế nên cũng chưa có thêm bất tiện nào.
Tôi sẽ gạt chuyện của tên đó sang một bên để chuyên tâm vào nhiệm vụ.
Giờ thì, hãy trở lại câu chuyện sáng nay…
Bước qua cánh cổng lớn mang vẻ cổ kính với lớp lá đồng tróc màu, nằm giữa những bức tường đá xây đã lâu năm, tôi một mình tiến về phía dãy nhà học. Thảm cỏ xanh mướt cùng những hàng cây tưởng chừng mọc tự do nhưng thực chất đã được chăm sóc kỹ lưỡng, khiến không khí cả khu vực trở nên trong lành.
Ánh ban mai khiến cây cỏ như được tiếp thêm sinh lực. Vijay hẳn cũng đã thấy cảnh tượng này, và cảm thấy hân hoan trong lòng.
Cơ ngơi của trường Rummy thật đồ sộ. Tôi đi một đoạn trên con đường quanh co, rồi lướt qua những công trình kiến trúc kiểu Tây đã nhuốm màu thời gian.
Tôi không hề chán ghét phong cảnh nơi đây. Bang Spada tuy có thủ đô, nhưng không hề phô trương như bang Lozenge, cũng chẳng phải vùng thôn quê bình dị như bang Polostick, và cũng không quá thoát ly trần tục như bang Sylphium. Spada chính là nơi gói gọn lịch sử và tinh hoa văn hóa của vương quốc Fourland, và trường Rummy chính là một chốn cô đọng những giá trị đó.
Dẫu vậy, những cảnh sắc này nào có thể khiến lòng tôi thanh thản. Thành thật thì khi tòa nhà trường học hiện ra ngay trước mắt, tâm trạng tôi lại trùng xuống.
Khi tiết học sắp sửa bắt đầu, qua những ô cửa sổ đang mở rộng, tôi có thể nhìn thấy các học sinh đang cười đùa trò chuyện. Gần lối vào chính cũng có những học sinh từ ký túc xá đang chuẩn bị bước vào khu giảng đường.
Và trong số đó, vài người đã phát hiện ra tôi.
Ngay sau đó, trên khuôn mặt họ thoáng hiện một chút căng thẳng, rồi như không có chuyện gì, họ quay mặt lại với bạn học đang nói chuyện cùng.
Tôi phớt lờ họ và bước vào sảnh chính.
Cứ mỗi lần đến trường, những khung cảnh tương tự nhau lại diễn ra.
Tôi chẳng thể nào yêu thích trường học được.
♠️♥️♦️♣️
Trường Rummy là nơi quy tụ con em của những nhân vật quyền thế khắp vương quốc Fourland. Mặc dù điều kiện nhập học đòi hỏi năng lực học vấn cùng phẩm chất của một học sinh, nhưng cũng có cả khoản đóng góp hậu hĩnh, nên nếu nói về độ khó tuyển sinh tổng thể thì đây là ngôi trường số một vương quốc. Dù không có sự phân biệt đối xử về xuất thân, nhưng thực chất có thể nói trường đang chọn lọc tầng lớp giàu có.
Tôi bước đi bên trong tòa nhà trường học theo phong cách Gothic. Bản thân tòa nhà này, cùng với nhà nguyện hay bảo tàng trong khuôn viên, đều là những công trình kiến trúc lịch sử. Qua bao lần tu sửa và cải tạo, ngôi trường này đã trường tồn và ghi dấu lịch sử cùng vương quốc Fourland.
Tôi bước đi trên hành lang lát thảm trải trên sàn gỗ. Các học sinh chỉ liếc nhìn tôi bằng ánh mắt e dè mà chẳng hề lên tiếng— ấy là lúc tôi vừa nghĩ như thế.
"À, ừm, xin chào. Cậu là Leo...... đúng không?"
Tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi. Đó là một nam sinh đeo kính. Nhìn vào chiếc cổ áo cánh chim, tôi nhận ra đó là một học sinh năm cuối.
Việc cậu ta liên tục chỉnh lại kính nhiều lần là vì đang căng thẳng. Nụ cười cậu ta gượng gạo.
"...... Đúng vậy."
Nghe câu trả lời thờ ơ của tôi, cậu ta lại càng cứng đơ mặt mày trong khi vẫn cố gắng mỉm cười.
"Cậu là học sinh năm nhất phải không~? Này, cậu nên chú ý cách ăn nói với đàn anh khối trên…”
Chẳng buồn giấu đi những gì trong lòng, tôi thở dài một hơi thật sâu, rồi ngắt lời nam sinh kia.
"Cậu có việc gì sao?"
Trên trán của nam sinh kia lấm tấm mồ hôi nhễ nhại.
Cậu ta nuốt nước bọt thành tiếng một cái, rồi bắt đầu nói.
Gia nghiệp của tôi là một công ty thép, và sắp tới chúng tôi sẽ tổ chức tiệc chúc mừng kỷ niệm 120 năm! Chúng tôi đang mời các học sinh trong trường đó. Thế là cha tôi rất muốn mời cậu, người thuộc gia tộc Pinochle, và cả cha của cậu..."
"Tôi có việc bận, xin được phép từ chối."
"Này! Tôi vẫn chưa nói xong mà."
"Nếu muốn bàn chuyện kinh doanh, xin hãy liên hệ với tổng bộ. Tôi không muốn bị làm phiền."
Tôi quay thẳng người lại và tiếp tục bước đi. Phía sau, cậu ta vẫn còn nói gì đó, nhưng tôi không hề bận tâm đến tiếng kêu vo ve của lũ côn trùng.
Tôi không hề có bất kỳ hiềm khích riêng tư nào với cậu nam sinh ấy — hoặc nói đúng hơn là còn chẳng biết cậu ta là ai — nhưng nhìn chung thì tôi đoán được cậu ta là người của công ty nào. Tôi không biết cậu ta là người điều hành hay là thành viên ban giám đốc, nhưng dù có bị mách tội với phụ huynh thì đằng nào cũng không hề ảnh hưởng gì đến chuyện làm ăn của Pinochle, và việc mọi người vẫn cứ tìm cách lấy lòng tôi cũng chẳng hề thay đổi.
Công ty Pinochle, gia nghiệp của tôi, là nhà cung cấp cho Hoàng gia và là một trong những doanh nghiệp có uy tín nhất vương quốc. Nếu xét cả quy mô kinh doanh, lịch sử và đẳng cấp, thì đây là công ty số một toàn vương quốc.
Nói đơn giản, nó thật sự vĩ đại.
Chính vì thế, dù đi đến đâu, tôi cũng chỉ gặp toàn những kẻ xem tôi như một bước đệm để thiết lập quan hệ với gia tộc Pinochle.
Tuy nhiên, loại học sinh như vừa rồi giờ đã không còn mấy. Thời gian đầu vào học, những kẻ muốn bợ đỡ tôi thì nhiều vô kể. Ngay cả các đàn anh khóa trên, gọi là giám thị, những người quản lý học sinh khóa dưới, cũng tìm cớ để quan tâm tôi, nhưng đối với một kẻ đã lăn lộn trong giới thượng lưu nhiều lần như tôi thì động cơ ngầm của họ dễ dàng bị nhìn thấu. Tôi dễ dàng gạt bỏ họ sang một bên.
Cứ đối xử với họ lặp đi lặp lại như vậy, dần dà những người muốn dính líu đều từ từ biến mất. Đúng ý tôi rồi. Như thế này thì thoải mái hơn nhiều.
Mặc dù trường Rummy nổi tiếng là nơi quy tụ con nhà giàu, nhưng không có nghĩa là chỉ toàn những đứa nhóc mắt chỉ chăm chăm vào đồng tiền. Tuy chưa từng theo học trường công lập, nhưng thực tế là ở ngôi trường này, phần lớn là những người có phẩm cách đoan chính. Không phải là không có những loại bất hảo hoặc phút chốc bị cám dỗ mà gây ra rắc rối, nhưng xét về tổng thể, họ đều là những người có giáo dục tốt.
Cũng bởi vậy, tất cả mọi người không ai là không biết tôi là ai.
Toàn bộ học sinh trong trường đều biết về gia tộc Pinochle, và cũng biết tôi chính là thiếu gia của gia tộc đó.
Thế rồi, chuyện về tôi nhanh chóng lan truyền thành tin đồn. Chắc chắn là trong các gia đình, các nhóm bạn, thậm chí là ngay cả giáo viên cũng đang bàn tán về tôi.
“Mọi người bảo cố gắng đừng có dính líu tới gia tộc Pinochle đấy,”.
Và đôi lúc họ còn nói thêm.
“―Trừ khi có thể lợi dụng được."
Chẳng cần ai nói tôi cũng biết.
Thế nên, tôi cũng làm theo cách y hệt.
"Chào buổi sáng. Leo."
Bị gọi thêm lần nữa, tôi bất giác nhíu mày rồi quay sang phía phát ra tiếng.
"Trời. Cái mặt em sao lại hốc hác thế kia. Chẳng lẽ... em đang tiều tụy đi sao?"
…Chết tiệt. Là một giáo viên.
Anh ta mặc bộ vest kẻ caro màu xám nhạt trông rất trẻ trung. Dáng người tuy mảnh khảnh nhưng lại rắn rỏi. Mái tóc đen vuốt ngược hoàn toàn đúng phong thái của một giáo viên trường danh tiếng. Ánh mắt anh ta sắc sảo, nhưng vì những quầng thâm mà trông có vẻ hơi hõm sâu một cách kỳ lạ.
Dù không biết tên, nhưng tôi chắc chắn anh ta là giáo viên chủ nhiệm của một lớp khác trong cùng khối của tôi.
Giáo viên đó đứng ở hành lang, chào hỏi các học sinh đang đi học. Có lẽ anh ta đang có nhiệm vụ trực ban hay gì đó.
Tôi bật công tắc trong đầu, nhanh chóng nở ra một nụ cười rạng rỡ nhất.
"Chào buổi sáng, thưa thầy. Thật ngại quá, dạo này hình như thị lực của em kém đi thì phải......"
"Ha ha ha. Đừng có cứ cắm đầu vào chơi game mãi nhé!"
"Xin thầy đừng nói thế. Em vẫn cố gắng học tập hết sức mình, đúng với phận học sinh. Còn chuyện vui chơi thì...... chỉ đôi chút thôi ạ."
Biểu cảm trên gương mặt tôi pha thêm vẻ tinh nghịch.
"Phải thế chứ. Dù sao em cũng là người thừa kế của Pinochle mà. Việc học ở trường thôi chắc là không đủ đâu. Đế vương học cũng là môn học bắt buộc của em nhỉ."
…Đó là một cuộc trò chuyện vô vị đến mức bực mình. Thế nhưng, tôi cần phải tỏ ra thân thiện với giáo viên. Lỡ mà thành tích của tôi bị tổn hại dù chỉ một chút, mà điều đó đến tai ngài chủ tịch, thì tôi sẽ không còn mặt mũi nào mà nhìn. Dù chắc ngài chẳng thèm xem bảng điểm của tôi đâu, nhưng dù sao tôi vẫn muốn đề phòng.
Tuy vậy, với những môn học phổ thông thì tôi đã thành thạo rồi. Dù sao đi nữa, việc giành điểm cao trong các bài kiểm tra định kỳ cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trước khi vào trường Rummy, tôi vốn được học tại gia.
Khi trời còn chưa sáng, tôi đã ngồi vào phòng học ở dinh thự trong bộ vest, để bắt đầu các buổi học với những gia sư khác nhau cho từng môn. Ngay cả trong thời gian nghỉ ngơi để dùng bữa, tôi cũng bị bắt phải tích lũy kiến thức bằng cách xem phim kinh điển hoặc nghe nhạc cổ điển.
Tôi bị nhồi nhét vào đầu đủ mọi thứ. Từ kỹ năng lái các loại phương tiện, cách sử dụng súng đạn, kiến thức khoa học, cho đến cả thứ gọi là đế vương học.
Mặc dù giờ đi ngủ đã định khá là sớm, nhưng tôi vẫn lén lút học trong phòng riêng để có thể học được thêm nhiều hơn một chút.
Tôi cứ thế mà miệt mài ngày này qua ngày khác.
Và rồi, không mất quá nhiều thời gian để tôi bắt đầu thấy những người xung quanh, kể cả người lớn, đều trở nên ngu ngốc, trừ một vài trường hợp ngoại lệ.
Chẳng bao lâu sau tôi đã nhận được một tin.
Rằng tôi là player được chọn bởi lá X-Playing Card 7 Rô Never no Dollar, và sau này sẽ trở thành người đứng đầu của High Card.
Dù từ bé tôi đã hiểu mình sẽ kế thừa công ty Pinochle, nhưng tôi không hề biết rằng các lá bài thực sự tồn tại, hay về sứ mệnh của High Card là thu hồi chúng, một bổn phận cao cả cần phải thực hiện với tư cách một công ty.
Khi biết được sự thật được ẩn giấu ấy, tôi bỗng cảm thấy vui mừng.
Bernard dường như đã lo lắng rằng tôi sẽ bối rối trước trọng trách lớn lao ấy, nhưng tôi không phải là người mềm yếu đến thế. Chẳng đời nào tôi lại không vui khi có thêm cơ hội để được Chủ tịch công nhận.
Vì lẽ đó, sau này dù có chuyện gì tôi cũng không bận tâm.
High Card là một tổ chức bí mật. Thế nên, các học sinh hay giáo viên khác sẽ không bao giờ biết được về nó. Nghĩa là, trong mắt những người khác, tôi là thiếu gia của Pinochle, một sự tồn tại đặc biệt được phép không cần đi học đúng giờ. Chắc chắn không ai bình thường mà dám tiếp cận một người như tôi.
Tôi là một Pinochle, và cũng là một High Card.
Đi một lúc trong khuôn viên trường, tôi đã đến trước cửa lớp học của mình.
Khi tôi mở cánh cửa gỗ và bước vào phòng học, mọi người trong lớp đang nói chuyện náo nhiệt. Khi vừa thấy tôi, cả căn phòng bỗng chốc chìm trong im lặng.
Tôi phớt lờ họ, ngồi xuống chiếc ghế ở cuối lớp nơi không có ai xung quanh, rồi đặt chiếc cặp satchel cỡ lớn của mình xuống.
Sau đó, giáo viên chủ nhiệm mà tôi thậm chí còn không nhớ nổi mặt đã bước vào.
Không còn gì để học trong cái tiết này nữa rồi.
Từ giờ, tôi sẽ suy ngẫm xem làm cách nào để tìm ra thông tin về các X-Playing Card đang ở trong trường.
♠️♥️♦️♣️
Việc học tại gia, tôi cho rằng đó là do cha yêu cầu. Dù không rõ bản thân ông đã từng ra sao, nhưng chắc hẳn cha đã đánh giá đó là cách tốt nhất để nuôi dạy người thừa kế.
Không phải lúc nào việc học tại nhà cũng vì lý do tiêu cực. Nền giáo dục mà tôi lẽ ra phải được hưởng không phải là thứ mà một ngôi trường bình thường có thể cung cấp. Phải nói rằng, thứ tôi thực sự cần là một nền giáo dục ưu tú, vượt trội.
Tôi đã nhận được sự chỉ dạy tận tình từ một người nào đó.
Thế nhưng, người làm thầy của tôi không phải cha tôi, cũng chẳng phải mẹ tôi, bởi bà đã không còn ở đó từ khi tôi bắt đầu có nhận thức.
Những chuyện hồi còn quá bé thì ký ức của tôi cũng mơ hồ, nhưng người đã sắp xếp mọi thứ chủ yếu là vài người hầu và Bernard – hiện là quản gia của tôi kiêm nhân viên văn phòng chi nhánh Old Maid.
Mặc dù Bernard được cho là người uyên bác và kinh nghiệm dày dặn, song ông ấy không phải là biết hết mọi thứ. Tôi đã được các gia sư từ mọi lĩnh vực khác nhau kèm cặp.
Chủ
Có lẽ tôi đã tích tụ quá nhiều căng thẳng từ lúc nào chẳng hay, khiến mình phải liên tục thay đổi gia sư, và điều đó khiến ông Bernard không khỏi ưu phiền.
Không phải tôi bắt họ nghỉ việc, mà là tất cả tự động không đến nữa. Lý do ư, vì bọn họ quá đỗi ngu ngốc. Hễ tôi hỏi một câu hơi sâu một chút là y như rằng họ bí ngay câu trả lời. Tôi không nói là mình không có ý muốn chọc tức họ, nhưng tôi tin rằng mình chỉ đang làm những điều cực kỳ chính đáng với tư cách một học sinh.
…Không lâu sau đó, người đàn ông đấy xuất hiện.
Thảm trải sàn với tông màu trầm ấm chủ đạo làm từ nhung, cùng với hàng ngàn đầu sách trên các kệ phủ kín một bức tường. căn phòng đó là một không gian rộng đến lạ thường, đủ để vận động một chút mà không gặp vấn đề gì. Ở giữa căn phòng, có một chiếc bàn hơi lớn so với việc chỉ dành cho một người, và một chiếc ghế làm việc được thiết kế để ngồi lâu không mỏi, cả hai được đặt đối diện nhau. Tôi đã ngồi trên một trong số đó.
Tiếng gõ cửa vang lên. Đó là ông Bernard.
“Mời vào.”
Khi tôi đáp lời thì cánh cửa liền mở ra. Bình thường tôi sẽ không dùng cách nói như thế với ông Bernard, nhưng hôm nay lại có khách.
“Tôi đã dẫn người sẽ làm gia sư mới của cậu chủ tới rồi.”
Vì đây không phải chuyện hiếm thấy nữa, nên tôi không có cảm xúc gì.
Từ phía sau ông Bernard, một người đàn ông bước vào. Anh ta có vóc người mảnh khảnh nhưng lại cao hơn ông Bernard một chút.
Thế nhưng, tôi không cảm thấy sự yếu ớt nào từ làn da ngăm đen của anh ta. Cùng với bộ vest xanh lục thẫm, anh trông như một thân cỏ đã bám rễ vững chắc. Mái tóc hơi ngả màu kia, liệu có ngắn hơn của anh ta bây giờ không nhỉ?
"Hân hạnh được gặp mặt lần đầu."
Vừa dứt lời, anh ta đã cúi đầu chào đầy thanh lịch. Ông Bernard tiếp lời.
"Đây là cậu Vijay Kumar Singh. Vậy thì, thưa cậu Vijay, xin hãy chiếu cố."
Ông Bernard bước ra ngoài hành lang, và khép cửa lại.
Chỉ còn tôi và Vijay ở lại trong phòng.
Tôi đứng dậy, vòng qua bàn và tiến lại gần. Tôi nắm lấy bàn tay cứng cáp một cách bất ngờ của Vijay để bắt tay, rồi nở nụ cười rạng rỡ nhất của mình với anh ta.
"Chào anh. Tôi là Leo Constantine Pinochle. Tôi đã nghe danh anh từ lâu rồi. Thật vinh dự khi được diện kiến anh."
Tôi đã được nghe một chút về người đàn ông này. Hình như anh ta là người thụ hưởng chương trình học bổng mà tập đoàn Pinochle đang triển khai trên toàn thế giới như một phần của hoạt động đóng góp xã hội. Trong số đó, anh ta dường như là người xuất sắc vượt trội, được mời đến Đại học Cribbage của Vương quốc Fourland và hiện đang là nghiên cứu sinh tiến sĩ.
Bị chỉ định một người mới chân ướt chân ráo bước vào giới học giả thế này, tôi nghĩ mình cũng đang bị đánh giá thấp rồi.
Vijay không nói một lời nào, mà dùng cả hai tay nắm chặt lấy tay tôi. Tôi vô thức rụt tay lại.
Phần lớn các gia sư, vì tôi là người thừa kế của Pinochle, nên khi tôi tỏ ra khiêm tốn thì họ lại cuống quýt và quá đỗi e ngại. Nhưng từ khí chất của người đàn ông này, tôi không hề cảm nhận được chút bối rối nào.
“…”
Với biểu cảm không hề thay đổi, Vijay nhìn chằm chằm vào trán tôi.
“Tôi mới là người phải vinh dự. Dù vậy, tôi vẫn chưa được nghe nhiều về cậu lắm đâu. Cậu Leo, trước tiên thì ta cứ nói chuyện một lát nhé?”
Việc các gia sư không được biết nhiều về tôi đã là chuyện thường tình. Tôi nghĩ đây là một biện pháp để rèn luyện khả năng hòa nhập xã hội của bản thân, nhưng thật là phiền toái.
Dẫu vậy, tôi không hề để lộ điều đó ra mặt dù chỉ một chút, và lại tiếp tục tỏ vẻ thân thiện.
"Đương nhiên rồi. Để tôi bảo ông Bernard pha cà phê nhé."
"Vâng. Vậy thì tôi xin phép."
Tôi dùng điện thoại nội bộ ở góc phòng để liên lạc với ông Bernard. Khi tôi quay về chỗ, Vijay cũng đã ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi.
“…”
Một người đàn ông trầm tĩnh. Không phải từ lời nói, mà từ cử chỉ và khí chất điềm đạm toát ra sự tĩnh lặng. Nếu đặt anh ta vào giữa thảm thực vật xanh tươi rậm rạp, anh ta dường như sẽ hòa tan vào đó.
"Nghe nói anh Vijay đã từng nhận học bổng của Pinochle phải không?"
"Đúng thế. Vì xuất thân từ một gia đình nghèo khó và có đông anh em, nên nếu không có học bổng, tôi e rằng đã không thể theo đuổi việc học hành đến cùng như ngày hôm nay. Tôi vô cùng cảm kích ngài Theodore."
Chương trình học bổng này, thực chất là để tìm kiếm player. Nói đúng hơn, nó là cái cớ để điều tra trẻ em trên khắp thế giới, hòng tìm ra những ứng viên tiềm năng có thể trở thành player.
Tuy vậy, lúc bấy giờ, tôi không mảy may nghĩ rằng Vijay sẽ trở thành một thành viên của High Card.
"Vậy sao."
Tên của cha tôi bất ngờ được nhắc đến từ người đàn ông vừa mới gặp, khiến tôi không khỏi bất giác và lỡ đáp lời một cách cộc lốc.
“…Phải gọi là ngài Chủ tịch.”
“…Ngoài ra, xin cứ gọi tôi là Vijay nhé.”
"Không thể nào. Tôi không thể gọi thẳng tên một vị gia sư được. Xin anh hãy cho phép tôi gọi là sensei."
Anh ta đáp lại bằng một nụ cười.
Tôi tuyệt nhiên không có ý định thân thiết hay làm quen.
"À mà, chuyên ngành của thầy ở đại học là gì vậy ạ? E rằng dù có hỏi thì một kẻ kém cỏi như em cũng khó mà hiểu nổi..."
Tôi đã kèm theo một lời mỉa mai vào đó.
"Không rõ liệu có hợp với mối quan tâm của cậu Leo không, nhưng nếu nói một cách dễ hình dung thì..."
"Dù không cần phải giải thích rõ ràng thì em cũng chắc chắn hiểu mà," tôi muốn buông lời chửi rủa nhưng vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười.
“Nói một cách ngắn gọn thì, là liên quan đến sự tàn phá thiên nhiên chăng?”
Nghe vậy, tôi thoáng nhăn mặt. Anh ta đúng là một gã kỳ lạ, lẽ nào lại có tư tưởng như vậy thật sao?
"Ra vậy...... Ngành nghề chính của Pinochle là chế tạo xe hơi. Mặc dù chúng tôi cũng tiến hành các hoạt động từ thiện vì môi trường tự nhiên...... nhưng trong chuyên môn của thầy, có lẽ chúng tôi lại là kẻ xấu nhỉ......"
Đây cũng là một lời mỉa mai.
Thực ra tôi chẳng hề hứng thú chút nào, nhưng tôi cố ý lái câu chuyện theo hướng như thể anh ta đang chỉ trích công việc kinh doanh của nhà tôi. Trên thực tế, Pinochle đã đầu tư một khoản tiền khổng lồ và đóng góp vào việc bảo tồn môi trường, nên chẳng có gì phải e ngại. Tôi nói ra những lời đó chỉ vì muốn thấy bộ dạng bối rối của người đàn ông này mà thôi.
Vijay khẽ lắc đầu.
"Nếu nói chi tiết hơn một chút, đó là sự chung sống giữa xã hội văn minh của loài người và tự nhiên. Đặc biệt, những phương tiện sử dụng nhiên liệu như ô tô ngày nay là vô cùng cần thiết để xã hội vận hành. Ví dụ, nếu việc sản xuất năng lượng tái tạo và các phương tiện sử dụng nó phát triển đầy đủ, chúng ta sẽ không cần lo lắng như vậy nữa, nhưng đó vẫn là chuyện của tương lai."
“…”
Rồi anh ta tiếp tục.
"Tôi yêu thực vật, nhưng tôi không hề ghét con người, cũng không căm ghét những hoạt động của con người. Tôi chỉ nghiên cứu xem nhân loại nên làm gì để có một xã hội cùng tồn tại. Tôi không cho rằng điều đó là một tín ngưỡng gì cả, tôi chỉ theo đuổi những gì mình cho là lý tưởng."
Anh ta cứ thế thao thao bất tuyệt.
Phải chăng vì đụng đến đến lĩnh vực của mình mà anh ta lại nói năng hăng say đến thế?
"......Vì sao anh lại quyết tâm theo đuổi đề tài nghiên cứu đó?"
"Hừm..."
Anh ta khẽ thời dài một tiếng rồi mở lời.
"Khi được hỏi như vậy, tôi cũng không biết phải trả lời sao nữa."
Vijay ngả người vào lưng ghế, dùng ngón tay kẹp nhẹ chóp cằm của mình.
"Ở quê nhà tôi, vấn đề tàn phá thiên nhiên đang được lên án. Tuy nhiên, đó phần nhiều là tiếng nói từ nước ngoài. Đặc biệt, vì quê hương tôi có sự phát triển rất trì trệ, nên không ai để ý đến những vấn đề môi trường. Thậm chí, số người muốn thu hút xây dựng nhà máy, hay yêu cầu bán các nguồn tài nguyên như khai thác rừng còn nhiều hơn. Bởi vì điều đó sẽ tạo ra việc làm và giúp cho thành phố trở nên giàu có mà."
“…”
"Từ lâu tôi đã yêu thiên nhiên ở quê hương mình. Đồng thời, ngay từ khi còn nhỏ, tôi cũng đã chứng kiến cảnh những người hàng xóm quen thuộc của mình phải vất vả tìm kiếm việc làm. Vì vậy, dù là con người hay tự nhiên, tôi chỉ mong tất cả đều được hạnh phúc...... có lẽ tôi chỉ nghĩ đơn giản như vậy thôi."
“…”
"Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được đặt chân đến đất nước này. Tại đây, tôi được học hỏi, làm việc, có một cuộc sống đủ đầy hơn so với lúc ở quê, và còn có thể chăm lo cho gia đình. Tuy nhiên, với tôi, khoảng thời gian còn ở quê nhà cũng hạnh phúc không kém."
“…”
“Do đó, tôi nghĩ rằng hạnh phúc tôi đang có trong tay không nên chỉ dành cho riêng mình, mà nên được sử dụng vì lợi ích của ai đó. Việc cống hiến bản thân cho nghiên cứu này chắc chắn sẽ đóng góp vào sự phát triển của ngành công nghiệp ô tô. Nói cách khác, có lẽ điều đó cũng có thể được xem là một cách để báo đáp ân tình của ngài Theodore. Hơn nữa—"
“Khoan, chờ đã.”
Tôi ngắt lời.
Tôi cứ tưởng anh ta là gã đàn ông ít nói, nhưng hóa ra hoàn toàn không phải. Anh ta chỉ khác người thường ở nhịp độ nói chuyện thôi, chứ thực ra là người khá lắm mồm. Cứ một câu hỏi là anh ta muốn đáp lại mười, hai mươi câu.
“Có chuyện gì vậy? Tôi vẫn chưa nói xong mà…”
"À, không. Tô-em lỡ..."
Thật không tài nào ưa nổi.
Việc chính tôi mới là người lúng túng thật là khó chịu, và việc hắn ta cứ tùy tiện nói đến chuyện "báo đáp ân tình với cha tôi" cũng khiến tôi phát cáu.
Ngay lúc ấy, có tiếng gõ cửa.
Chắc là Bernard mang cà phê đến.
…Thôi được rồi, bắt đầu lại ngày mới nào.
—Sau đó, chúng tôi vừa uống cà phê vừa tiếp tục cuộc trò chuyện. Dù trước đó tôi bị Vijay choáng ngợp, nhưng khi đã quen thì cũng chẳng có gì to tát. Trong giới thượng lưu cũng có rất nhiều kẻ lanh mồm lanh miệng thiếu phẩm chất, và tôi cũng đã tích lũy được kinh nghiệm để hòa hợp với những loại người như thế.
Tuy nhiên, ngay cả tôi cũng cảm thấy mệt mỏi vì cứ phải cố gắng giữ kẽ. Khi học, tôi thường chỉ uống cà phê Americano pha loãng để tránh nạp quá nhiều caffeine, nhưng vì khát nước mà tôi đã lỡ gọi thêm đến hai lần.
Vijay hoàn toàn không có vẻ gì là sẽ bắt đầu buổi dạy học. Tôi đã định để anh ta nhanh chóng bắt đầu cái gọi là "bài giảng" để đánh giá con người này, nhưng dù tôi có khéo léo dẫn dắt thế nào đi nữa, anh ta vẫn cứ khôn khéo lảng tránh.
Những câu chuyện vô bổ, chuyện về bản thân và chuyện phiếm cứ thế được kể ra. Suốt thời gian đó, tôi vẫn giữ thái độ niềm nở.
Khi gần một tiếng đồng hồ trôi qua, các cơ trên mặt và cổ họng của tôi cũng đã mỏi nhừ, và cuối cùng tôi đã hết kiên nhẫn. Tôi dùng tay giữ chặt để không lỡ cắn móng tay cái theo thói quen, đồng thời cẩn thận không để gân xanh nổi lên trên trán, rồi hơi rướn người về phía bàn.
"Đã muộn thế này rồi. Em cũng có lịch trình vào buổi chiều, nên liệu thầy có thể bắt đầu buổi học được chưa ạ?"
“Ồ, đã muộn thế rồi à..."
"Hôm nay chúng ta sẽ học Hóa học phải không ạ, thưa thầy?"
Không chỉ là học trước, tôi đã nắm vững Hóa học cấp ba từ rất lâu rồi. Tôi vốn định sẽ kiểm tra trình độ kiến thức và năng lực giảng dạy của anh ta ngay trong giờ học.
"Chẳng phải vẫn còn một chút thời gian sao?"
“Thôi… Tán gẫu đến thế là đủ rồi.”
Nhân tiện...... Dù giờ mới nói điều này thì thật rất thất lễ, nhưng tôi, hơi kén chọn cà phê một chút. Vì tôi có được loại lá trà đen rất tốt, nên thực ra hôm nay tôi đã mang tới để mời cậu Leo nếm thử. Xin hãy cho phép tôi chuẩn bị ngay bây giờ."
Nói xong, anh ta liền đứng lên.
“A...... Xin hãy đợi một chút."
Không màng đến lời can ngăn của tôi, Vijay đã rời khỏi phòng.
Chỉ một mình tôi bị bỏ lại, vẫn ngồi nguyên. Bực bội, tôi vừa đập rầm rầm đôi giày da xuống tấm thảm sàn nhà vừa đợi.
Khoảng 10 phút sau, Vijay quay trở lại.
"Tôi đã mượn được từ ông Bernard bộ ấm chén pha trà."
Anh ta đang cầm trên tay một cái khay đặt bộ ấm trà được thiết kế theo phong cách Bắc Âu.
"Quả không hổ danh, toàn là những món đồ xuất sắc cả. Nếu lỡ mà vấp ngã thì gay go lắm đây."
“…”
Anh ta đang định nói đùa đấy à?
Cả giọng điệu lẫn lời nói và hành động của anh ta dường như vừa mang nét duyên dáng như một buổi hòa nhạc cổ điển, lại vừa giống một màn trình diễn dở tệ với nhịp điệu không thể ăn khớp. Thật là một cảm giác kỳ lạ.
Vijay đi đến bên cạnh tôi, để cái khay xuống, rồi xếp đĩa lót và đặt chiếc tách có kích thước hơi nhỏ lên.
Khi đó, hương thơm của gia vị pha lẫn vị ngọt nhẹ nhàng lan tỏa, hòa quyện vào không khí khắp nơi, giống như khi màu vẽ được nhỏ vào nước vậy.
"......Đây là cái gì vậy?"
"Cậu không biết sao? Đây là..."
"Tôi có biết về trà Chai."
Thứ Vijay đã pha và mang đến chính là trà Chai. Trong tách, một chất lỏng màu nâu đục đã được rót vào, và hơi nước bốc lên nghi ngút.
Trà Chai, nếu nói đơn giản, chính là trà sữa có pha gia vị.
“Đây là thức uống ưa thích của tôi”
“…”
Ở tổ quốc tôi, ai cũng uống thường xuyên nên nó không phải là món đặc biệt đến mức gọi là 'khoái khẩu', thế nhưng riêng tôi lại cực kỳ yêu thích nó. Rất mong cậu Leo cũng nếm thử."
"Tại sao lại phải mất công như vậy?"
"Để hương vị trà không bị sữa lấn át, trà Chai được chiết xuất từ lá trà dạng hạt gọi là CTC. Sau đó, đun sôi các loại gia vị như quế và bạch đậu khấu, rồi cho thêm đường thật nhiều vào, đun nóng đến gần sôi. Mặc dù nói thế... nhưng sự pha trộn gia vị và công thức của mỗi người lại khác nhau, và chính cái sự ngẫu hứng đó cũng là điều tôi thích."
Tôi đâu có hỏi cách pha trà Chai, mà cũng chẳng có tí hứng thú nào.
Anh ta điều chỉnh lại chiếc cốc vào vị trí mà tôi dễ cầm. Khi tôi đưa mắt nhìn, Vijay lập tức nhìn thẳng lại. Vì anh ta cứ đứng im lặng như muốn nhìn thấu tôi, nên tôi cảm thấy một áp lực khó tả.
...Chắc là không thể không thử được rồi.
Tôi cầm tách trà lên, cảm nhận được một hơi ấm.
“…”
Một vị ngọt mạnh mẽ ập đến, như thể làm bừng sáng tầm nhìn và khiến tôi tỉnh hẳn. Thế nhưng, vị cay nhẹ của gia vị lại biến chất béo trong sữa thành một hương vị đậm đà và thanh thoát.
Tuy không phải là lần đầu tiên tôi uống trà Chai...
"Cậu thấy mùi vị thế nào? Tiện thể nói luôn, gia vị cũng là loại mới xay. Cái hương thơm nồng nàn, phong phú này, quả thật không có thứ đồ uống nào khác có thể thay thế được."
Tôi không nói thêm lời nào.
Vẫn giữ tách trà trên tay, tôi lại nhấp thêm ngụm thứ hai.
Vijay vừa trở lại ghế ngồi của mình, vừa tiếp tục câu chuyện.
"Ở quê hương tôi, việc trồng lá trà rất phát triển, nhưng việc trồng trọt lại bắt đầu vì mục đích xuất khẩu. Nghe nói từ thời đó, trà đã được xuất sang Vương quốc Fourland rất nhiều, nên có lẽ nói rằng văn hóa thưởng thức trà đen của người dân Vương quốc Fourland bắt nguồn từ đất nước chúng tôi cũng không phải là nói quá."
“…”
"À mà, cậu có biết không? Loại trà này sử dụng một giống trà tên là Assam, đặc trưng của Assam là hương vị ngọt ngào và đậm đà, đặc biệt nếu là loại CTC mà tôi vừa nói lúc nãy thì hương vị càng phong phú hơn nữa. Vì vậy, nó cực kỳ hợp với trà sữa."
“…”
"Nhân tiện, vị ngọt đó được gọi là hương vị Muscatel, và nó được ví như quả Muscat. Đặc biệt, vụ hái trà mùa hè thì thật sự tuyệt hảo. Mặc dù còn tùy thuộc vào giống trà, nhưng nó kết hợp với vị chát mang hơi hướng khói và mùi gỗ—"
Tôi cố tình đặt mạnh chiếc tách xuống đĩa để tạo ra tiếng động.
Vijay ngừng nói.
“Xin đừng có nói dối.”
Tôi giữ nguyên nụ cười tươi tắn và khuôn mặt thường ngày khi tiếp khách, rồi đưa ánh mắt về phía anh ta.”
Vijay ngồi đối diện, mặt không biến sắc nhìn lại phía tôi.
“Nói dối sao?”
Tôi cố kiềm chế để khóe môi mình không nhấc lên.
"Hương vị Muscatel chỉ xuất hiện ở trà Darjeeling thôi phải không? Thầy đang nói về trà Assam mà. Có phải thầy nhầm lẫn rồi không?"
"Ôi chà...... Cậu biết điều đó sao. Đúng là Leo-sama có khác."
Vijay vẫn giữ nguyên tư thế bắt chéo chân, hai tay đặt vòng quanh đầu gối như thể đang ôm lấy. Nét mặt anh ta vẫn không thay đổi gì.
"Ems là người Foreland. Nếu đã có sở thích trà chiều, thì chuyện đó ít nhất cũng phải là kiến thức thông thường rồi."
Ngay từ đầu, thứ tôi thường uống là cà phê, và thực tế không phải cứ là người Fourland thì ai cũng am hiểu về trà đen. Chẳng qua tôi chỉ được truyền đạt một lượng kiến thức nhất định về trà trong quá trình giáo dục tinh hoa của mình.
Tôi nói câu đó với một chút mỉa mai, đủ để người nghe cảm thấy hơi khó chịu.
“…”
Dường như Vijay định mở miệng nói.
Sự im lặng như thể ngồi trên mặt bàn chắn giữa tôi với Vijay. Anh ta khẽ thở ra một hơi, như thể muốn thổi nó đi.
"Phải. Tôi đã nói dối."
Quả nhiên, không thể nhìn ra chút biểu cảm nào.
Tôi nói tiếp.
“Nếu lỡ nhầm lẫn đi chăng nữa… thì một người như thầy cũng sẽ không thừa nhận sai lầm đâu, phải không? Vả lại, chắc là thầy cũng không mắc lỗi gì đâu.”
“…”
“Tại sao thầy lại nói một lời nói dối vô nghĩa như vậy?”
Với tư cách là giáo viên và học sinh, tôi nghĩ lời lẽ của mình hơi có phần gay gắt. Tuy nhiên, việc anh ta xen lẫn lời nói dối vào câu chuyện về trà đen, cứ như thể đang kiểm tra tôi, là điều khó lòng bỏ qua.
Tôi đã định cho anh ta một bài học.
Tôi vừa cố che đi vẻ mặt đắc thắng, vừa nhìn thẳng vào Vijay. Vijay đặt ngón tay cái lên cằm.
“Tôi thừa nhận là mình đã nói dối. Thế nhưng…”
Tôi đợi cho người đàn ông này nói hết câu.
Anh ta xòe đôi tay ra như cánh hao, rồi hướng chúng về phía ngực tôi.
“Chẳng phải cả hai ta đều nói những lời nói dối vô nghĩa sao?”
“…”
Một lời hồi đáp tôi không ngờ tới.
Có lẽ vì đoán được tôi sắp mở miệng định giành lại thế chủ động, anh ta không ngần ngại tiếp lời ngay lập tức.
"Trà Chai rất giàu dinh dưỡng và có nhiều công dụng khác nhau: bồi bổ và tăng cường thể lực, thúc đẩy lưu thông máu và tiêu hóa, điều hòa đường ruột, diệt khuẩn, chống oxy hóa, tác dụng giúp tỉnh táo, v.v., kể ra không hết được, nhưng mà..."
“…”
“Cái mà tôi muốn nhấn mạnh… chính là hiệu quả thư giãn”.
Anh ta đang định nói điều gì?
Lời lẽ tuy nhiều nhưng không thể thấy được ý đồ thực sự. Dù cảm giác như đang bị thao túng, tôi vẫn hiểu rằng người đàn ông này không hề có ý đồ đó.
"Việc tôi pha trà Chai để ngài Leo thưởng thức là sự thật. Và việc lá trà của tách Chai này là loại thượng hạng cũng không hề dối trá. Tuy còn non kém, nhưng tôi tin mình đã pha rất khéo rồi."
“…Tôi không hề nghi ngờ cái đấy.”
"Ôi chà. Cậu Leo, giọng điệu của cậu có hơi thay đổi thì phải?"
Tôi bất giác định dùng tay che miệng lại.
"......Em thất lễ rồi. Thật sự rất xấu hổ vì vẫn còn chưa quen dùng kính ngữ."
“À, hình như tôi vẫn chưa hỏi cậu cảm nhận về hương vị nhỉ?”
Tôi vừa định biện minh thì bị ngắt lời.
Tôi cảm thấy mình như bị đọc vị.
“…E rằng chả cần phải giấu giếm gì nữa rồi.”
"Hương vị tách Chai do tôi pha thế nào vậy?"
Vijay cứ thế hỏi liên tục, tôi chần chừ một lúc rồi đáp.
“Không ngon lắm.”
Vijay khẽ lắc đầu, khuôn mặt trông trẻ hơn ấn tượng ban đầu.
“Không. Cậu đang nói dối.”
“…”
Anh ta đứng dậy, vòng ra phía sau tôi.
Lúc nãy vì mùi trà Chai mà tôi không nhận ra, nhưng từ người đàn ông này tỏa ra một mùi hương như hoa mùa xuân nở trong cỏ non. Đó không phải là mùi của một loài cụ thể nào, mà là một mùi hương phức tạp như sự pha trộn của những loại cây cỏ/hoa dại được nhắc đến trong các bài hát, như hoa trắng hay hoa bách hợp. Hơn nữa, mùi hương đó không phải từ quần áo mà là tự thân người đàn ông này toát ra.
"Hương vị ngọt nồng cùng sự ấm áp của trà Chai, chẳng phải cậu cảm thấy như nó có thể giải tỏa căng thẳng từ tận đáy lòng sao, cậu Leo…"
Những ngón tay dài và rắn chắc của anh ta đặt lên vai tôi.
Anh ta dùng lực xoa bóp nhẹ.
“Không cần phải cảnh giác thế chứ. Suy cho cùng, tôi chỉ là một trong vô số gia sư thôi mà. Cậu không cần phải tỏ ra thù địch với một người như tôi.”
“Bỏ tay ra!”
Nhưng Vijay vẫn không dừng tay lại.
“Dù một kẻ như tôi có nói như này thì cậu cũng sẽ không thay đổi bản thân đâu. Bởi lẽ cậu có sự quyết tâm, ý chí, và cả lòng kiêu hãnh lớn đến vậy mà.”
“…Đừng có nói như thể đã hiểu rõ lắm rồi.”
Hắn ta biết những gì? Liệu có phải Bernard, hoặc là Chủ tịch, đã kể cho hắn điều gì đó mà tôi không hề hay biết? Hay chỉ là nhãn quan sắc bén của hắn mà thôi?
Vì hắn ta đã được chỉ định làm gia sư cho tôi, nên lý lịch của hắn chắc chắn đã được tổng bộ điều tra kỹ lưỡng và chắc chắn hắn không hề có mục đích ẩn giấu nào. Gã này chỉ là một gia sư mà thôi, điều đó là sự thật.
Chỉ là, ngay cả theo cảm nhận của tôi, tôi cũng hiểu rằng người đàn ông này không hề có ác ý. Hắn là một người đàn ông với tích cách ôn hòa, dễ chịu.
“Khi nào cậu có tâm trạng, hãy nhớ tới lời của tôi. Bất cứ lúc nào cậu muốn thả long, tôi sẽ pha trà Chai cho cậu.”
“Không phải lo chuyện thừa thãi.”
“Hôm nay cậu đã thay đổi giọng điệu với tôi rồi, vậy có thể coi như cậu đã thoải mái hơn rồi chứ?”
Hừ, tôi khịt mũi. Mặc dù nghĩ "cứ tự đi mà lảm nhảm một mình đi", nhưng tôi không nói ra.
Vijay cuối cùng cũng buông tay ra, và lại trở về chỗ ngồi trên ghế.
"Nhắc mới nhớ, cậu Leo. Tôi đã sửa lỗi nói dối của tôi rồi, vậy cậu không sửa lỗi nói dối của cậu sao?"
"Ý anh là gì?"
“Là về hương vị của tách trà Chai đó.”
Quả nhiên hắn đã quan sát rất kỹ. Lúc nãy khi uống Chai, tôi đã không thể che giấu chút ngạc nhiên trước sự khác biệt về hương vị so với loại Chai tôi biết, và nó đã hiện rõ trên mặt tôi.
“Tôi sẽ không đính chính lại.”
Tôi đáp trả lại.
“Tôi tự hiểu là ngài nói ‘ngon’ vậy.”
“Đúng là đồ khó nhằn.”
Vijay một lần nữa đứng lên, rồi lần này quay lưng đi.
“À, hôm nay tôi có đưa một người bạn tới. Định là sẽ giới thiệu với cậu Leo sau khi hai ta thân thiết hơn một chút.”
“Bạn sao?”
Tôi chưa từng nghe đến chuyện này. Mặc dù gia sư có thể đi kèm với giảng viên đặc biệt, nhưng qua cách nói chuyện thì có vẻ không phải thế rồi.
“Bây giờ tôi sẽ dẫn cậu ấy vào nhé.”
“Này. Tự tiện đưa người lạ vào là không được cho phép…”
Vijay một lần nữa bỏ ngoài tai lời tôi ngăn cản, mở cửa hiên rồi bước ra... tôi vừa nghĩ vậy thì, hắn ta lại khom người ở ngay cửa ra vào và nhặt thứ gì đó lên. Sau đó, hắn liền quay trở lại vào trong phòng.
Trên tay hắn ta ôm một chậu cây nhỏ. Trong đấy đặt một cây cảnh với những chiếc là mọng nước.
"Cậu ấy thuộc họ Crassula portulacaria, tên thường gọi là Dollar Plant, tức cây tiền vàng đó. Hẳn là rất hợp với cậu Leo, người giàu có bậc nhất vương quốc Fourland nhỉ."
Vì quá đỗi khó hiểu nên tôi ngây người ra.
Tại sao tên này lại mang cây cảnh đến?
“Là mua về… trên đường tới sao?”
"Không phải. Tôi đã đem theo từ nhà. Tôi đã nói chuyện về cậu Leo với 'bé con' này, và cậu ấy đã nói muốn gặp ngài cả ngày."
"Đem cây cảnh đến ư? K-không... Nói chuyện? Với cây cảnh? Tôi hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì cả."
Bởi vì bình thường hiếm khi bị xao động, nên tôi đã bất ngờ với chính mình khi không thể che giấu được sự lúng túng.
"Nhân tiện, tên của cậu ấy là Lionel. Lionel, đây là ngài Leo đấy."
Cây cảnh lại có… tên sao?
Tôi âm thầm tự nhủ.
Thôi, đừng nên đào sâu hơn vào người này thì hơn.
"Cậu Leo. Có vẻ Lionel rất thích căn phòng này. Mặc dù tôi không thể tặng thằng bé cho ngài, nhưng tôi có thể để nó ở đây một thời gian cho đến khi nó muốn về không?"
“T-Thôi được. Muốn làm gì thì làm…”
“Hả, sao cơ? Cậu đang nói chuyện với Lionel sao?”
Giọng tôi run lên, không thể phát âm rõ ràng.
“Tôi đã bảo muốn làm gì thì cứ làm rồi mà, Vijay.”
Ngay lúc đó, Vijay, người mà suốt cả ngày hôm nay không hề thay đổi biểu cảm, đã khẽ mở to mắt.
Tiếp đó, một tiếng động nhỏ tựa như hơi thở vọng đến, rồi Vijay hé nụ cười. Đây là lần đầu tiên tôi thấy điều gì đó giống biểu cảm trên gương mặt của người này kể từ khi chúng tôi gặp nhau.
“…Vậy thì, tôi xin phép để Lionel ở góc phòng nhé.”
Vì đã nói "muốn làm gì thì làm đi" rồi, nên tôi cũng không thể ngăn cản được.
Vijay đặt Lionel lên chiếc bàn cao ở góc phòng.
“Vậy nhé… đến lúc bắt đầu bài giảng được rồi chứ?”
Đó chính là cuộc gặp gỡ giữa tôi và Vijay.
Kể từ ngày hôm đó, cây Dollar Planat vẫn yên vị trong phòng học cho tới tận bây giờ.
―Và rồi, tôi chợt nhận ra.
Vẫn đang là giờ học. Dù chỉ mới vài phút thôi, nhưng hình như tôi đã ngủ gật. Tiết học vẫn còn đang tiếp diễn.
Đó là vì tôi phải chuẩn bị cho việc thâm nhập vào trường Rummy, nên đã thiếu ngủ một thời gian.
Trong khi giáo viên đang dạy toán cho các học sinh, anh ta liếc mắt sang phía tôi một cái rồi lại quay mặt về phía trước.
Có vẻ như hắn đã nhận ra tôi ngủ gật nhưng cũng không hề nhắc nhở. Chắc hẳn hắn muốn tránh việc bị tôi nhắm tới bằng cách tỏ thái độ giả vờ làm giáo viên một cách kỳ cục.
Trường học này càng ngày càng vô vị.
♠️♥️♦️♣️
Giờ học đã kết thúc.
Tia nắng cam của buổi hoàng hôn chiếu rọi vào khắp mọi ngóc ngách của tòa nhà trường từ những ô cửa sổ. Nếu là khách du lịch, chắc họ sẽ chụp rất nhiều ảnh bằng điện thoại, nhưng đối với học sinh ở đây thì đó chỉ là một phần của cuộc sống thường ngày.
Đang ở trong phòng học. Có những nhóm nói chuyện rôm rả, cũng có những người đi đến các câu lạc bộ.
Tôi gói ghém đồ đạc vào chiếc túi rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Ngay lúc đó, tôi nhận ra có vài người đang rụt rè định bắt chuyện với mình.
“Mọi người có việc gì sao?”
Tôi nặn ra một nụ cười. Đó không phải kiểu cười dành cho người lớn, mà là nụ cười không hề khoa trương khi gặp lại bạn bè cũ.
Đó là hai học sinh. Tôi không biết tên họ.
"Lâu lắm rồi mới thấy cậu đi học lại nhỉ, Leo-kun. Đã cất công đến đây rồi thì… tôi muốn nói chuyện thử với cậu. Thế nào?"
Cậu ta trông đợi sự đồng tình của người bên cạnh.
"À, ừm, cậu không tham gia câu lạc bộ nào mà đúng không?"
…Phiền phức thật.
Cái vẻ cố gắng che giấu sự căng thẳng để trở nên thân thiện của họ cũng thật nực cười không chịu nổi.
“Tụi mình là thành viên câu lạc bộ bắn cung đó.”
Tôi trả lời khác đi.
"Thật ra mình bị gia đình cấm tham gia câu lạc bộ mất rồi....... Dù các cậu đã cất công mời, nhưng xin lỗi nhé?"
Tôi thể hiện bộ mặt ủ rũ.
"Không không! Đừng xin lỗi chứ! Phải rồi, dù gì thì cậu cũng là Pinochle mà!"
"Vậy nhé! Hẹn gặp lại ngày mai!"
Sau đó, họ nhanh chóng rời đi.
“Hừm…”
Tôi thay đổi biểu cảm như hạ một tấm màn.
Mấy cái chuyện câu lạc bộ đó, chẳng qua cũng chỉ là cái cớ để chúng tiếp cận tôi mà thôi.
Bước ra khỏi lớp học, tôi ung dung đi trên hành lang.
Lần này, tôi đến trường Rummy để điều tra tung tích của những lá bài "X-Playing Card". Dù hành động sớm thì tốt hơn, nhưng cũng không việc gì phải vội.
Có lẽ tôi nên chuẩn bị tinh thần cho một nhiệm vụ kéo dài đến mức độ nhất định.
Nếu dùng các bạn cùng lớp làm quân cờ, hẳn sẽ có chút hữu dụng. Miễn là giữ được một khoảng cách nhất định, tôi có thể lợi dụng uy thế của Pinochle để moi móc bất cứ điều gì và sai khiến họ.
Đầu tiên, phải tạo dựng nền móng đã. May mắn thay, có thể nói rằng cách cư xử của tôi trong lớp hôm nay đã đạt điểm khá. Dù có vài kẻ tỏ vẻ đố kỵ chỉ vì tôi là người nhà Pinochle, nhưng tôi đủ khả năng đối nhân xử thế để thay đổi ấn tượng đó. Gọi là xã giao thuật đi. Việc thao túng mấy đứa nhóc ranh chưa đủ tuổi thì có gì là khó.
Tiết học cũng được tôi hoàn thành một cách hoàn hảo, trừ việc ngủ gật một chút. Tôi đã trả lời hoàn toàn đúng các câu hỏi của giáo viên ở tất cả các môn, bỏ xa các học sinh khác trong phần chạy bền giờ thể dục, và trong môn thể dục dụng cụ thì biểu diễn còn xuất sắc hơn cả những kẻ trong câu lạc bộ thể dục. Vì tôi làm tốt hơn cả giáo viên, nên sau đó tôi liên tục bị bắt làm mẫu. Bị mọi ánh mắt đổ dồn vào đúng là bực mình, nhưng nếu được công khai công nhận thì sẽ tránh được những lời ghen tị vớ vẩn.
Rời khỏi lớp, tôi giả vờ là một học sinh chưa quen với quy củ của trường để cho thấy sự yếu đuối. Tôi được lũ bạn cùng lớp tội nghiệp mời đi ăn trưa, theo phản xạ tự nhiên tôi đã suýt từ chối một cách nhã nhặn, nhưng rồi tôi nghĩ đó là cơ hội thu thập thông tin nên đã đồng ý.
Tôi cũng không lơ là việc "chăm sóc" đám giáo viên. Với kịch bản là vì công việc gia đình mà việc học bị lơ là, nên tôi gặp khó khăn, tôi đến hỏi giáo viên sau mỗi tiết học. Đương nhiên, tôi chẳng có gì không hiểu trong bài giảng, nhưng con người khi được đối tượng mình tôn trọng tin cậy thì sẽ cảm thấy vui sướng, và điều đó sẽ biến thành thiện cảm.
Cứ thế này trong vài ngày nữa, công tác chuẩn bị sơ bộ sẽ hoàn tất.
Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ tiếp theo.
Bất kể nhiệm vụ ra sao, có thể nói đây chính là nguyên nhân gây ra sự chán nản khi thâm nhập vào trường học.
Tôi bước ra khỏi khu nhà học, đi trên con đường lát đá có bãi cỏ hai bên. Học sinh cứ thấy tôi định đi qua là lại dạt ra như Moses chia đôi Biển Đỏ, khiến tôi không thể không cảm thấy việc đi lại quá dễ dàng.
Tôi đi ngang qua vài tòa nhà đã nhuộm màu hoàng hôn. Khuôn viên trường Rummy rộng lớn và có nhiều công trình kiến trúc, nên tôi cứ theo thói quen mà muốn gọi ngay một chiếc xe hạng sang thuê riêng.
Tôi tình cờ tìm thấy một chiếc ghế đá dưới bóng cây ở một nơi vắng vẻ. Chỉ vì đang nằm vùng ở trường Rummy không có nghĩa là tôi được bỏ bê công việc ở chi nhánh. Một số nhiệm vụ đã được Bernard và Wendy làm giúp, song vẫn có những việc chỉ mình tôi mới xử lý được.
Tôi ngồi xuống ghế, lấy chiếc máy tính xách tay ra khỏi túi, rồi miệt mài làm việc một lúc. Đối với tôi, làm công việc của chi nhánh thì thoải mái hơn.
“Ài… Mệt quá đi.”
Tôi vô thức nói thầm.
Vừa nói thế, tôi vừa thấy mình thư giãn được một chút. Sau khi gửi email chỉ ra lỗi trong sổ sách cho Wendy, tôi đóng máy tính lại rồi rời khỏi ghế.
Sau đó, tôi tiếp tục đi bộ một lúc và đã tới nơi cần đến.
Đó là một khu ký túc được gọi là House.
Vì trường Rummy là trường nội trú hoàn toàn, nên về cơ bản tất cả học sinh đều phải ăn ở và ngủ nghỉ trong khuôn viên trường.
Nơi mà họ sinh hoạt vào lúc đó chính là "House".
Các học sinh được chia thành các nhóm theo từng ký túc xá. Có bốn nhóm, được gọi là "Spade", "Heart", "Diamond", và "Club". Mặc dù tên bốn bang của Vương quốc Fourland có liên quan đến các chất trong bộ bài Tây này, nhưng nơi sinh của từng cá nhân lại không liên quan đến việc phân nhóm.
Tôi thuộc ký túc xá Diamond (Rô).
Hoạt động thường nhật thì khỏi nói, ngay cả các sự kiện nội bộ trường cũng được quản lý theo từng ký túc xá, do đó các thành viên cùng "chất" có tinh thần đồng đội với nhau. Dường như mỗi ký túc xá đều có một phong cách riêng biệt, nhưng với tôi, một người chưa từng tham gia hoạt động hay ngủ lại trong ký túc xá thì không thể nào hiểu được.
Tôi tới trước ký túc xá Diamond.
Vì một phần tư tổng số học sinh sinh sống tại đây, nên tòa nhà này bản thân nó có kích thước đồ sộ như một khu chung cư. Phía trên những cánh cổng mở rộng, biểu tượng Rô được treo một cách nổi bật.
Ngay khi bước một chân vào, một khoảng không gian lờ mờ hiện ra. Hình như họ đang dùng cả đèn điện lẫn đèn lồng để chiếu sáng.
Nơi đó tựa như sảnh của một khách sạn mang phong cách cổ xưa và trang trọng, toát lên vẻ trầm tĩnh hơn là ảm đạm. Khắp nơi, các học sinh đang nói chuyện và cười đùa, bộ đồng phục đuôi tôm được mặc một cách xuề xòa.
Vừa nhìn thấy tôi, các học sinh lập tức đứng thẳng người dậy. Thậm chí có cả những người bắt đầu chỉnh đốn lại đồng phục của mình.
Tôi vừa thở dài thật sâu trong lòng, vừa nở nụ cười đến mức như thành tiếng rồi cúi chào. Theo phản xạ, tất cả mọi người có mặt ở đó, kể cả các anh chị khóa trên, đều cúi chào đáp lại.
Lần này tôi thở dài thật sự nhưng cố để không ai biết, trong khi bước lên cầu thang rộng lớn ở phía trước.
Phòng của tôi, nhớ không lầm ở tầng hai thì phải…
Tôi đi dọc hành lang nơi các phòng riêng xếp thành hàng.
Khung cảnh nơi đó hệt như một khách sạn sang trọng, nhưng điều kỳ lạ là những người qua lại lại là những đứa trẻ nội trú trong bộ đồng phục đuôi tôm, hoặc mặc nó một cách lôi thôi.
“0226…”
Tôi vừa lẩm bẩm số phòng đã được Bernard chỉ dẫn từ trước, vừa tìm kiếm. Đúng là vì có số lượng phòng rất lớn nên việc tìm kiếm cũng khá vất vả.
Cuối cùng, tôi cũng đã đến được căn phòng được phân cho mình. Đứng trước cánh cửa với những hình điêu khắc phô trương quá mức so với một phòng ký túc xá thông thường, tôi rút chiếc chìa khóa cổ điển từ trong người ra. Dường như, tuy cấu tạo đơn giản nhưng do đã quá cũ nên việc làm chìa khóa dự phòng mất khá nhiều công sức. Có vẻ như các loại chìa khóa được sử dụng ở một số nơi như phòng giáo viên hay kho bảo quản vật quý hiếm không thể làm bản sao.
Nếu làm mất chiếc chìa khóa này, nghe nói tôi sẽ bị bắt viết bản tường trình, hơn nữa còn có hóa đơn đòi số tiền lớn gửi về nhà, dù với tôi thì số đó còn chẳng đáng một khoản tiền tiêu vặt.
“…”
Tôi cắm chìa khóa và xoay, nhưng nó cứ thế mà quay nhẹ nhàng.
Có vẻ như cánh cửa không bị khóa―.
“Yô! Cuối cùng cũng đến rồi à!”
Đồng thời với tiếng nói chói tai, cánh cửa bung mạnh khiến tôi gần như ngã nhào về phía trước.
Khi tôi ngẩng đầu lên, một học sinh đang đứng đó.
“Đến muộn thế! Tôi bị thầy gọi từ sáng, rồi còn bị nhắc đủ điều là là phải đón tiếp cậu thật cẩn thận. Làm gì mà giờ này mới đến?”
“…”
Cái tên này bị sao vậy…
Học sinh đó đã cởi áo khoác đuôi tôm, chỉ mặc sơ mi trắng và áo gilê đen. Cúc áo sơ mi được cởi đến cúc thứ hai, và ống tay áo thì được xắn lên. Không biết có thuộc câu lạc bộ thể thao nào không, nhưng nhìn cánh tay thì thấy tuy không to nhưng săn chắc. Chiều cao của cậu ta cũng xấp xỉ tôi.
Tóc cậu ta màu nâu sẫm, có những lọn sóng tự nhiên, dài đến mức che tai, và được chia ngôi gọn gàng để lộ trán, đúng phong cách của học sinh trường Rummy.
“Sao lại im re thế? Tôi hỏi cậu làm cái gì cơ mà?”
“…Cô-Công việc… ấy mà.”
Tôi bất giác lùi lại, suýt chút nữa là để lộ con người thật.
“Công việc sao?”
Cậu ta dang rộng mạnh hai tay.
"Hả! Cậu vẫn mới 13 tuổi thôi mà, đúng không? Làm người thừa kế của gia tộc Pinochle khổ thật đấy, thôi thì cứ vào trong mà ngồi đi."
Vừa nói, cậu ta vừa chạm tay vào cửa và nghiêng mình, sau đó làm bộ làm tịch dang tay mời tôi vào bên trong như một người gác cửa của khách sạn.
“Phòng của quý ngài đây ạ.”
“À, cảm ơn cậu…”
Căn phòng có lẽ rộng hơn một chút so với một căn hộ thông thường, nhưng với tôi thì nó trông chẳng khác gì cái chuồng chó. Hai chiếc bàn gỗ được thiết kế như bàn học của trẻ con, dù mang lại cảm giác cổ điển, được kê sát cạnh nhau.
“Ha…”
Tôi bất giác khẽ rên rỉ.
Chết tiệt. Là giường tầng à.
“Xin lỗi nhé, nhưng ai đến trước thì nhận trước. Giường dưới tôi đã chiếm rồi.”
Tôi chưa bao giờ ngủ trên cái thứ thế này. Thật ra đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó.
"Trước mắt cứ đặt đồ đạc ở đó rồi ngồi đi."
“…”
Vừa dứt lời, cậu ta ngồi đánh phịch xuống giường một cách thô bạo.
Tôi đặt túi lên bàn làm việc chỉ có một chiếc đèn bàn được trang trí cầu kỳ một cách kỳ lạ, rồi định ngồi xuống chiếc ghế xoay.
“Đồ ngốc. Không phải chỗ đó. Đây cơ mà.”
Cậu ta vỗ mạnh liên tục vào chỗ bên cạnh mình.
…Cậu ta dám gọi tôi là đồ ngốc sao? Cái tên khốn này.
"Nào nào, nhanh lên đi chứ."
Tôi do dự không biết có nên làm theo lời cậu ta nói hay không, nhưng tạm thời đành ngoan ngoãn ngồi xuống. Dù tôi thấy khó chịu khi phải ngồi lên tấm futon mà cậu ta ngủ mỗi đêm, nhưng cũng đành chịu.
"Đúng rồi đó. Cậu phải nghe lời tôi đấy nhé. Trong phòng này, tôi là tiền bối của cậu mà."
“…”
“―Tôi đùa thôi mà, chúng ta học cùng khối đấy! Đừng có mà căng thẳng thế chứ!"
Nói xong, cậu ta vừa phá lên cười vừa vỗ lưng tôi.
Vừa lẩm bẩm trong lòng "Đừng có tùy tiện chạm vào tôi", tôi vừa khéo léo vặn người né tránh bàn tay đó.
“…Mong được chiếu cố. Tôi là Leo―”
"Cậu dám xưng 'boku' đấy à! Đến tận phòng riêng rồi mà còn giả vờ dễ thương thì bỏ ngay đi!"
*Leo xưng hô Boku, còn Kent thì là Omae-Ore, gần giống với mày-tao. Nếu các bạn muốn đổi cách xưng hô thì bảo để mình sửa nhé, hiện giờ cứ xài cậu-tôi cái đã.
"Tôi đâu có ý như vậy."
Cậu học sinh đó chống khuỷu tay lên đầu gối, đặt cằm lên tay, rồi nhìn mặt tôi như thể đang dò xét từ phía dưới lên.
"Cứ nhìn ánh mắt cậu là tôi rõ ngay. Đâu phải kiểu người xưng boku đâu. Tôi hiểu trường học này là như thế, và vì còn là thể diện của nhà Pinochle nữa, nhưng mấy chuyện đó chán chết đi được, chịu không nổi đâu chứ gì!”
“…”
Dù tôi suýt chút nữa đã giật mình vì những lời lẽ sắc bén đến lạ lùng, nhưng có lẽ cậu ta chỉ nói theo cái kiểu vô tư của một nam sinh ngốc nghếch mà thôi. Những tên thô lỗ như thế này mà cũng có ở trường Rummy sao?
"Thôi kệ vậy. Chuyện về cậu thì tôi đã được nghe kể sơ qua rồi. À mà, cậu có nghe gì về tôi chưa?"
Tôi lắc đầu.
"Vậy thì, đến lượt tôi tự giới thiệu nhé!"
Cậu ta đứng dậy, rồi quay mặt lại phía tôi.
"Kent Hargreaves. Vì là cái tên cổ lỗ sĩ nên tôi cũng chẳng ưng lắm. Cứ gọi tôi là Ken nhé."
Nói xong, cậu ta chìa tay phải ra.
“…”
…Mặt cậu ta rất gần luồng gió. Tôi cảm nhận được sự mạnh mẽ thoát ra từ cặp lông mày rậm, và cặp đồng tử hơi ánh đỏ phía dưới.
"Mong được giúp đỡ."
Tôi nắm lấy bàn tay đưa ra của cậu ta.
Đừng hòng tôi gọi bằng biệt danh. Tôi không có ý định thân mật với bấy cứ ai.
“…Oái, đau!”
Tôi la lên vì đâu, rồi rụt cánh tay lại.
Kent siết chặt bàn tay tôi.
"Wahahaha!"
Kent cười khúc khích trong khi lăn lộn trên giường.
“Ngươi làm cái quái gì đấy! Muốn bị ta giẫm nát sao, đồ hạ đẳng!”
"Là tại cậu cứ đeo mãi cái mặt cứng đờ như mặt nạ ấy! Cái mặt lúc nãy của cậu đúng là chim bị bắn ấy! Bị trúng đạn rồi!"
“Phải là trúng đạn đồ chơi chứ! Đồ đáng ghét!
"Ồ, ghê gớm ra phết đấy chứ. Phải rồi, cứ thả lỏng thế này mới tốt chứ. Bị nhốt trong cái trường như ngục tù thế này mà cứ làm con ngoan trò giỏi thì điên mất thôi."
“…”
“Yên tâm đi. Tôi sẽ không nói cho mấy đứa khác hay thầy cô vấn đề của cậu đâu.”
Từ lúc nào không hay tôi đã bị quấn vào nhịp điệu của cậu ta.
"Thôi nào... Sắp đến giờ ăn tối rồi. Trước khi đi nhà ăn, tôi phải nói cho cậu nghe đủ thứ chuyện về cuộc sống ở đây."
Kent đứng dậy.
“Cậu mà không nghiêm túc là tôi bị thầy cô mắng đấy. Nghe cho kĩ vào!”
Rồi cậu ta săm soi tôi từ đầu đến chân.
“…S-Sao thế?”
"Cậu cứ giữ cái vẻ cứng nhắc đó đến bao giờ nữa! Đây là phòng riêng mà, muốn làm gì cũng được, cởi trần cũng chẳng sao. Hay là lâu rồi không đi học nên quên cả cách cởi áo đuôi tôm rồi? Để tôi giúp cho —"
Vừa dứt lời, cậu ta đã chồm người tới.
“Dừng… Dừng lại, thằng khùng này. Đừng có đụng vào tôi!”
“Chà. Người trông cũng được đấy chứ, đúng là Pinochle có khác, giữ dáng tốt phết!”
“Tôi đạp chết cậu bây giờ! Biến đi!”
“Cái phòng bé tí thế này biến đi chỗ nào được chứ. Có muốn cũng không tránh mặt được đâu!”
Cứ thế, trong lúc loay hoay với những lời qua tiếng lại, tôi đã quên mất việc giữ kẽ trong lời nói và hành động của mình. Vốn dĩ, tôi có thể làm điều đó một cách vô thức, nhưng vì cái tên này chẳng hề giống học sinh của trường Rummy chút nào, nên tôi cứ bị mất đi sự bình tĩnh. Thế nhưng, thật kỳ lạ là tôi cũng không hề muốn cắn móng tay cái nữa.
Tiếp đó — Kent chỉ dẫn cho tôi rất nhiều thứ về khu ký túc xá Diamond. Suốt quá trình đó, và cả lúc dùng bữa tối ở nhà ăn, cậu ta liên tục kiếm cớ trêu chọc tôi, nhưng vì việc né tránh rắc rối hơn nên tôi cứ kệ cậu ta, đáp lại qua loa cho qua chuyện.
Tối đó, tôi nhanh chóng đi ngủ.
Kent vẫn đang ồn ào ở giường dưới, nhưng tôi cứ lờ đi và chui vào chăn sớm hơn giờ giới nghiêm.
Thế nhưng, tôi ngủ không được và cứ trằn trọc mãi.
Suy cho cùng, vì việc đến trường được ưu ái đặc biệt nên tôi có thể làm theo ý mình, lẽ ra tôi đã có thể có phòng riêng thay vì phải ở chung... Mãi đến bây giờ tôi mới nhận ra đây có thể là một sắp đặt vô ích của Bernard, nhưng mọi chuyện đã qua rồi, không thể quay đầu lại được nữa.
Trên chiếc giường tầng, tôi cứ thấy bồn chồn khó tả, rồi một nỗi sợ hãi không nói nên lời cứ dấy lên, khiến tôi trải qua một đêm ngủ không sâu giấc.
―Kent Hargreaves.
Cậu ta là gã bạn cùng phòng của tôi...
Một tên suồng sã.