Về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm là đi tắm.
Chạy một hồi làm người bết mồ hôi, cảm giác kinh dị, sẵn cả cảm giác muốn được tắm mình trong nước nóng.
Và cũng là cho Sayu thời gian để chuẩn bị câu từ. Trong lúc tôi tắm, con bé chắc cũng sẽ sắp xếp lại cảm xúc để phần nào bình tĩnh lại mà nói chuyện.
Tắm mình trong làn nước nóng, trong lòng tôi ngập toàn cảm giác an tâm, và cả thắc mắc.
Trước hết thì tìm thấy được Sayu là tốt rồi. Và con bé cũng bình an vô sự thực sự là tốt rồi. Tại lúc chạy quanh tìm con bé tôi còn tưởng tượng đến cả khả năng con bé bị bắt cóc.
Thế nhưng tìm được con bé vẫn bình an vô sự rồi, thì lần này lại có một thắc mắc khác.
Tại sao Sayu lại ra khỏi nhà vào giờ này? Mà lại không liên lạc gì với mình.
Nếu là có việc gì mà ra ngoài thì chắc chắn Sayu đã liên lạc trước rồi. Sayu là kiểu người như vậy.
Thế nhưng Sayu lại để điện thoại ở nhà, không liên lạc gì mà đi ra ngoài.
Nếu thế thì có khả năng là con bé không còn muốn ở đây nữa nên mới bỏ đi. Có điều nếu thế thì việc bỏ lại hết những đồ đạc khác lại không hợp lý.
Cả việc con bé ở đó cùng với Mishima cũng không thể hiểu nổi. Không lẽ là hẹn gặp nhau ở trước ga? Nhưng chắc chắn là 2 đứa không hề quen nhau.
Ngược lại nếu là chỉ tình cờ gặp nhau ở cái công viên đấy, thì cảm giác cũng kỳ…..
Càng nghĩ càng không hiểu gì cả.
[…..Cứ hỏi thẳng cho nhanh.]
Vẫn biết là như thế. Có điều, dù biết là như thế nhưng tôi vẫn không thể ngừng việc suy nghĩ lại.
Tắt vòi hoa sen, tôi đứng dậy.
Trước khi đầu óc bị loạn lên, tôi ra khỏi buồng tắm.
Lau đầu tóc và cơ thể bằng khăn tắm, mặc quần áo vào rồi tôi bước ra khỏi gian thay đồ.
[Anh tắm xong rồi đây, Sa…..]
Ra khỏi gian thay đồ, tôi nhìn về phía phòng ngủ, Sayu đang ở đó. Tôi đơ người, há hốc mồm mất mấy giây.
[Con bé này…..]
Đầu óc tôi quay cuồng một cách vô ích, mà không nói lên thành lời. Cuối cùng thì câu tôi nói được là.
[Mặc quần áo vào đi!]
Sayu ở đó, nhìn tôi đứng như trời trồng, không hiểu sao con bé lại đang mặc mỗi đồ lót.
Màu đen, đơn giản, nhưng có một cái nơ làm điểm nhấn, đồ lót kiểu dễ thương.
À không, cái đấy thì sao chả được. Tại sao lại là bộ dạng này. Không có vẻ gì là đang thay đồ, rồi bị tôi nhìn thấy mà cũng không có vẻ gì định che đi.
[Yoshida-san, em bảo này.]
[Anh sẽ nghe, nên là em mặc quần áo vào đi đã?]
[Em bảo này.]
[Mặc quần áo vào rồi nói. Nha!]
[Nghe em nói đi!]
Sayu nói bằng giọng nghiêm túc. Ngay lập tức tôi im lặng không nói được gì tiếp.
Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả nhưng mà dường như việc mặc mỗi đồ lót có liên quan đến chuyện mà Sayu muốn nói.
[…..Nè, Yoshida-san có thể không thấy như vậy nhưng mà.]
Sayu bắt đầu chậm dãi nói. Tôi không biết mình nên làm gì, nên là tạm thời cứ tránh không nhìn vào Sayu rồi chờ đợi từng câu từ.
Việc cứ nhìn thẳng vào một đứa nữ sinh cấp ba đang mặc mỗi đồ lót, đúng là không ổn cho lắm.
[Sự thật thì, em…..dù gì cũng là, phụ nữ…..hay đúng hơn là một đứa con gái.]
[À ừ cái đấy thì anh biết.]
Con bé nói như chuẩn bị tiết lộ sự thật gì bất ngờ lắm làm tôi tụt cả cảm xúc.
Thế nhưng Sayu lại lắc đầu trước câu trả lời của tôi.
[Không phải, Yoshida-san không có hiểu đâu.]
[Không hiểu cái gì?]
Nghe tôi hỏi nhưng Sayu im lặng không nói gì, từng bước một tiến về phía tôi. Áp lực tỏa ra từ một nữ sinh cấp ba trong bộ dạng chỉ mặc mỗi đồ lót đang tiến lại gần, làm tôi phải e ngại mà lùi lại phía sau.
Rồi Sayu cũng tiến đến sát trước mặt tôi, ngước lên nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh.
[…..Cái, cái gì đấy?]
[So với nữ sinh cấp ba thì ngực em cũng thuộc dang to ấy.]
[Có vẻ là thế ha.]
[Trước mặt anh là một nữ sinh như thế chỉ đang mặc mỗi đồ lót thôi đấy?]
[Thế nên anh mới bảo là mặc quần áo vào đi.]
[Anh thấy sao?]
Tôi tiếp tục né tránh nhìn đi chỗ khác nhưng Sayu cứ nghiêng người ngó vào mắt tôi không chút thương tiếc.
[Chẳng thấy thế nào cả, phơi da thịt ra trước mặt đàn ông không phải trò để nữ sinh cấp ba làm…..]
[Anh có muốn làm tình không?]
Câu mà Sayu buông ra để cắt ngang lời tôi nói, làm tâm trí tôi đóng băng.
Thế rồi ngay lập tức, tôi lên tiếng. Cùng với chút cáu giận.
[Cái con bé này nha, anh đã bảo là còn dụ dỗ là anh đuổi ra khỏi nhà…..]
[Những người từ trước đến giờ ấy!!]
Tôi đang định giáo huấn thì Sayu như hét lên chặn lại lời tôi nói.
Sayu đặt tay lên ngực tôi, túm chặt vào chiếc ngủ tôi đang mặc. Đôi tay run lên.
[Những người từ trước đến giờ ấy…..đều muốn làm tình với em ấy.]
“Những người từ trước đến giờ”…..không cần nói cũng hiểu được là không phải ý chỉ người yêu.
Là chỉ những người đàn ông đã từng cho con bé ở nhờ một thời gian.
Lồng ngực tôi thắt lại.
Từ lần đầu tiên nói chuyện cái ngày cho con bé vào nhà, tôi đã phần nào đoán được sự việc có vẻ là như vậy. Con bé không nói rõ ràng nên tôi cũng đã quyết định là không hỏi.
Có điều, nhìn hỉnh ảnh Sayu đang run lên, dừng lại ở đó mà không nói gì nữa, tôi đã hiểu, đây là chuyện đáng ra tôi đã phải hỏi.
[…..Em đã làm?]
Tôi đặt tay mình lên bàn tay Sayu đang túm chặt áo tôi và hỏi, Sayu im lặng một thoáng rồi khẽ gật đầu.
Tôi thở dài.
[…..Vậy à]
[Anh có thất vọng…..?]
[À…..anh cũng không biết nữa. Xin lỗi.]
Tôi cảm thấy có lỗi vì đã không thể nói một cách rõng rạc là “không thất vọng”.
Chỉ là, trong lòng tôi lẫn lộn bao nhiêu thứ cảm xúc, sự tức giận và gì đó như là thất vọng đối với đàn ông trên đời này, cùng với câu hỏi “Tại sao thế?” đối với Sayu khi lại dâng thân xác mình cho những gã đàn ông như vậy.
[Yoshida-san này, anh không cảm thấy muốn làm với em à…..? Hoàn toàn không, dù chỉ một chút, anh có suy nghĩ về chuyện đấy không?]
Sayu vừa nói vậy vừa ôm chặt lấy tôi. Dụi ngực vào lòng tôi.
Tôi muốn nói là “Dừng lại đi” nhưng vẻ mặt của Sayu đang thực sự nghiêm túc, như che đậy một điều gì đó khẩn thiết và đau buồn. Khiến tôi dừng lại.
[Nè!]
Sayu nói như thì thào, đưa tay sờ xuống phần dưới quần của tôi.
[Này, dừng lại đi!]
[Anh không trả lời thì em sẽ không dừng lại.]
Sayu vừa nhìn chằm chằm vào mắt tôi vừa đưa tay xoa quanh quần tôi.
[Anh không thấy kích thích với em à?]
Vừa nói vậy Sayu vừa từ từ luồn ngón tay vào nút thắt chun quần của tôi.
Sờ đến mức này rồi chắc chắn là Sayu cũng đã nhận ra. Tôi không có thộn đến mức bị phụ nữ quyến rũ đến mức này, chạm ngực vào đến mức này, mà lại không có chút phản ứng gì.
Phần thân dưới của tôi đã hoàn toàn vào “tư thế đó”. Thở dài một cái, tôi tóm lấy bàn tay của Sayu đang đặt trên quần tôi.
[Có kích thích đấy. Em làm đến mức này thì có thằng đàn ông nào không kích thích được hả?]
Nghe câu trả lời của tôi, Sayu bỗng nhiên đỏ mặt, quay đi tránh ánh mắt của tôi.
[Tại sao làm đến mức này rồi lại biết xấu hổ thế hả? Đùa với tôi à?]
[Em, em xin lỗi…..]
[Đủ rồi, tránh ra đi. Anh cáu thật đấy.]
[Ư, ưn…..]
Sayu hơi lùi lại một chút, ánh mắt bối rối đảo quanh, mặt đỏ và tay thì che ngực.
[Giờ còn tính che nữa à? Mặc quần áo vào đi, thật là…..]
[Không, không được…..em sẽ mặc như này để nói chuyện.]
Câu nệ đến thế à?
Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu con bé muốn nói gì mà lại phải làm mấy việc như này.
[Em bảo này…..]
Sayu đưa mắt đảo quanh sàn nhà, cố hết sức để lựa từng câu từ.
Hiểu được rằng con bé đang nghiêm túc muốn nói gì đó nên tôi không ngắt lời.
[Em, đã cố gắng hết sức mình. Để…..làm thế nào đó có thể sống mà không cần quay về nhà.]
Sayu lắp bắp nói ra từng lời.
[Cái việc nhặt một đứa nữ sinh cấp ba về nhà ấy, rõ ràng là phần “hại” sẽ lớn hơn mà. Nếu cảnh sát phát hiện ra là sẽ bị tóm như thường. Thế nên là…..đổi lại phần hại ấy, em nghĩ là buộc phải có phần “lợi”.]
Nói đến đấy, Sayu im lặng, cúi gầm mặt.
Không muốn tự nói ra vấn đề lớn nhất.
[…..Thế là, cái lợi đấy, là cơ thể của em à?]
Nghe tôi nói vậy, Sayu hơi trùng lưng xuống, khẽ gật đầu.
[…..Ưn. Ban đầu em cực kỳ không muốn nhưng mà…..đến khi quen rồi ấy, thì lại thấy bình thường.]
[…..Là vậy à.]
[Thậm chí, những lúc bị đòi hỏi như vậy, em cảm thấy như mình là người được cần đến ấy, em cảm thấy như là vui…..hay nói đúng hơn là mãn nguyện…..]
[…..Ừ]
Tôi cũng không biết là mình đang đau buồn hay tức giận.
Tôi không muốn nghe nữa.
Nhưng Sayu đang muốn tôi lắng nghe. Thế nên mới đang cố gắng để nói như này.
Thế nhưng tôi không thể không muốn bịt tai mình lại.
Bên trong tôi cố gắng che giấu những suy nghĩ ấy đang điên cuồng lập đi lập lại trong đầu, bên ngoài thì đơn thuần chỉ là gật gù theo.
[Mọi người đều sử dụng em và nói những điều như là “dễ thương”, “sướng”. Em cũng nhận lại được chỗ ở. Em thấy thật tốt vì mọi thứ đều dễ hiểu. Thế rồi khi đối với người ấy phần “hại” trở nên lớn hơn thì sẽ đuổi em đi. Cứ thế lặp đi lặp lại.]
Khi nói điều này, vẻ mặt Sayu hờ hững, nói một cách thản nhiên, thực sự cứ như là đang nói về quá khứ cúa một người nào đó khác, trên mặt là một biểu cảm trống rỗng.
[Thế nên là, em không hiểu.]
Sayu ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt tôi.
[Rằng tại sao, Yoshida-san lại cho em ở lại.]
Giọng ấy cảm giác rất nhẹ nhàng, nhưng cũng cực kỳ khẩn thiết.
[Em không làm gì được cho Yoshida-san cả. Mấy thứ như việc nhà, ai cũng có thể làm được mà. Để em làm thì cũng tiện hơn chút, nhưng không nhất định phải là em cũng được đúng không. Em chỉ toàn mang đến phiền phức, vậy mà Yoshida-san vẫn cứ thế đối xử tốt với em ấy. Tốt quá mức ấy…..Làm thế nào để không bị vứt bỏ, để có thể tiếp tục ở đây…..Em không biết phải làm sao.]
[…..Con bé này]
Tôi không biết phải nói sao.
Công nhận là con bé nói đúng.
Chẳng có con người nào lại chấp nhận thứ có “hại” mà không nhận lại cái “lợi” gì. Có điều, chuyện đó khi nào thành người lớn rồi để ý cũng được, nữ sinh cấp ba mà lại lo nghĩ, đã thế gì không dùng lại dùng chính cơ thể mình, nghĩ đến đây thôi mà lòng tôi ngập toàn cảm giác thương tâm.
[Em, thực sự là một đứa ngu ngốc, hết thuốc chưa, một đứa trẻ không hiểu nổi chính bản thân mình ấy…..Không biết phải làm gì khi không được người khác đòi hỏi.]
Sayu vừa nói thế vừa một lần nữa tiến lại gần tôi.
Thế rồi đứng trước mặt tôi, một lần nữa lại ôm lấy tôi.
[Nếu không phải là Yoshida-san không thích ấy.]
Giọng Sayu rung lên, nói vào lồng ngực tôi.
[Thì hãy ôm em đi. Nếu là Yoshida-san thì em ổn mà. Nếu Yoshida-san làm với em, em sẽ Ư! Mmm! Gì, gì vậy, em đau…..]
Không nghe đến hết, tôi ôm chặt lấy người Sayu.
[Yoshida-san…..đau…..]
[Trật tự!]
[Gì vậy, anh sao vậy…..uwaa]
Tôi bám lấy vai Sayu đẩy ra, rồi cứ thế đẩy con bé đập lưng vào tường hành lang.
[Yoshida-san…..nè]
[Không thích nhỉ.]
[Ế?]
[Anh nói là không thích!]
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Sayu rồi nói tiếp. Chắc hẳn là trán tôi đang nhăn lại. Có điều làm thế nào để giãn cơ mặt ra, bây giờ tôi không có biết cách nào cả.
[Nghe cho rõ này!]
Nghe tôi nói, Sayu vẻ mặt bối rối mắt chớp chớp rồi khẽ gật đầu mấy cái liền.
[Thành thật mà nói, anh thấy em cực kỳ dễ thương.]
[Há?]
[Đầy đặn so với một đứa nữ sinh cấp ba, thân hình cân đối, khuôn mặt cũng đẹp, việc nhà cũng giỏi, quá hoàn hảo.]
[Anh, anh sao vậy, đột nhiên lại.]
[Nhưng mà ấy, không phải gu của anh.]
Sayu ngơ người trước câu nói của tôi.
[…..Hế?]
[Anh không có tình cảm yêu đương đối với em.]
Sayu há mồm đơ ra, nhìn tôi với đôi mắt chớp chớp liên tục.
[Anh không có suy nghĩ muốn làm với đứa con gái mà mình không yêu. Cơ thể thì…..đến thế thì cũng phải có phản ứng rồi. Nhưng anh không có muốn nhìn em khỏa thân, không có chút gì là muốn làm tình với em cả. Vừa nãy em có nói “Nếu không phải là Yoshida-san không thích” đúng không. Thế nên là giờ anh trả lời. Không thích! Anh từ chối! Em hiểu không?]
Tôi nói hết trong một hơi, Sayu như bị áp đảo hoàn toàn, nuốt nước bọt rồi thoáng im lặng.
[…..Vơng]
Và gật đầu.
[Hiểu rồi thì tốt…..Cơ mà đủ rồi mặc quần áo vào đi.]
[Ư, ưn…..]
Tôi chỉ tay về phía bộ đồ con bé cởi ra vứt ở trong phòng ngủ, Sayu lon ton chạy về phía đó, cuối cùng cũng thấy cái đầu chui ra từ cổ áo.
Không còn hình ảnh da thịt hiện ra trước mắt, giờ tôi cũng thấy bình tĩnh lại. Rồi cứ thế ngồi luôn xuống sàn.
Phải dùng cả lời nói và hành động để con bé dừng cái việc làm ngu ngốc ấy lại, giờ đạt được mục đích rồi, cuối cùng tôi cũng thấy nhẹ cả người.
Tôi cảm nhận được những gì bản thân muốn nói, đang từng chút một được chuyển hóa thành câu từ.
[…..Em nói là, em không làm được gì cho anh, nhưng mà sự thật không phải vậy.]
Tôi từ từ nói, Sayu mặc đồ xong chậm rãi tiến lại gần rồi cũng ngồi xuống sàn giống tôi.
[Đối với anh, nhà thực sự chỉ là chỗ để ăn, tắm, rồi đi ngủ.]
Chậm rãi nói ra từng lời, tôi cảm nhận được rằng Sayu ngồi bên cạnh đang nhìn tôi.
[Công việc cũng thú vị, càng cố gắng trong công việc lại càng tích được nhiều tiền nữa, nên là cuôc sống chỉ qua lại giữa nhà và công ty, với anh không có gì là khổ sở cả.]
Nhớ lại thì mọi việc đúng y như những gì tôi vừa nói.
Suốt 5 năm từ khi đi làm, tôi chỉ toàn có mỗi công việc. Tất nhiên là thỉnh thoảng cũng đi uống với đồng nghiệp, hay cũng có lần đi chơi bowling.
Chỉ là, không một lần có người yêu, cũng không một lần nghỉ phép dài ngày để đi du lịch, tóm lại là những tháng ngày cống hiến cho công việc.
[Anh đã nghĩ cứ như vậy là được. Với lại anh cũng có mơ tưởng rằng có lẽ cuộc sống sẽ rực rỡ hơn nếu có thể hẹn hò với Goto-san.]
Nói một câu có chút tự chế nhạo bản thân, tôi quay sang nhìn thì Sayu gượng cười kiểu không biết nên nói gì.
[Thế nhưng, em đã đến…..và mọi thứ thay đổi.]
Từ khi Sayu đến.
Dù không cần hình dung một cách cụ thể, câu từ vẫn cứ thế tràn ra.
[Về nhà là có sẵn cơm ngon này, nước tắm cũng có sẵn. Hơn nữa là…..có Sayu.]
Tôi nói như lí nhí lại, rồi nghe thấy âm thanh Sayu ngồi cạnh hít sâu một hơi.
[Nói thế nào cho hợp lý nhỉ…..Có lẽ là anh cực kỳ quan tâm đến cái “giá trị thặng dư” mà chính bản thân em có.]
Không biết người khác nhìn nhận mình ra sao. Đòi hỏi gì ở mình. Chắc hẳn con bé cứ lo sợ như thế về thước đo giá trị của người khác mà đi đến đây.
Đối với một Sayu như thế, câu trả lời rõ ràng nhất mà tôi có thể đưa ra, là những câu từ này.
[Chỉ mỗi việc Sayu có ở đây thôi, cuộc sống thường ngày của anh đã vui vẻ lên rất nhiều rồi.]
Liếc nhìn sang bên cạnh, đôi mắt Sayu đang khẽ dao động.
[Có lẽ cũng vì vừa đúng lúc anh đang buồn sau khi bị Goto-san từ chối ha…..Khi về nhà là có em ở đấy, vừa ăn cơm vừa nói chuyện trên trời dưới biển. Ngủ trong căn phòng không phải chỉ có một mình. Chỉ vậy thôi cũng khiến anh cảm thấy nhà trở thành nơi cực kỳ dễ chịu. Khiến anh cảm thấy muốn nhanh chóng về nhà.]
Trong khi tôi vẫn tiếp tục nói, từ đôi mắt ấy của Sayu, những giọt lệ lớn bắt đầu tuôn ra. Tại sao con bé lại khóc, tôi cũng không hiểu được. Nhưng không phải là khóc vì buồn, cái này thì đến tôi cũng hiểu.
[Thế nên, không phải là anh muốn em phải làm thế này thế kia.]
Tôi đưa tay lên khẽ xoa cằm, râu lúc sáng rõ ràng là đã cạo, mà giờ đã mọc lên một chút rồi.
[Anh là một ông chú cô đơn đến thảm hại nên là….]
Đúng rồi. Đáng ra mình nên nói ra như này sớm hơn.
Mình đã nhặt con bé về, cảm giác chỉ có một chiều rằng mình là người cứu giúp.
Mình muốn đưa Sayu từ một nữ sinh cấp ba vì lý do gì đó mà bỏ nhà đi rồi dạt qua nhà bao nhiêu người đàn ông vớ vẩn, trở về thành một nữ sinh bình thường, muốn bảo vệ con bé, muốn ra vẻ làm việc chính nghĩa như vậy.
Đó đều là mong muốn thật tâm của mình, nhưng không phải là tất cả.
Nếu ngộ nhận rằng đấy là tất cả, thì không công bằng.
[Cho đến khi em cảm thấy muốn trở về nhà thôi cũng được.]
Nếu chỉ có phần “tôi chấp nhận con bé” không thôi thì không được. Chung sống với nhau mà vị trí lại không ngang bằng, là một sai lầm.
[Em có thể ở lại đây với anh không?]
Cuối cùng tôi cũng nói ra điều này, Sayu òa khóc, cúi gầm mặt xuống.
Sụt sịt mũi liên tục, lấy tay áo lau nước mắt.
Thế rồi ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên, giọng nói run run.
[Như vậy cũng được à?]
[Ờ. Chỉ cần em ở đây là được.]
[…..Một ông chú đáng thương không có dục vọng gì.]
[Anh đã bảo mà.]
Sayu vừa khóc vừa phì cười. Tôi cũng bật cười.
Sayu cười khúc khích, giữ nguyên tư thế ngồi và trượt đến bên cạnh tôi. Thế rồi đặt má lên vai tôi.
[…..m ơn.]
[Cái gì?]
[Cả hai, đều thảm hại nhỉ.]
Sayu nói một câu rõ ràng là khác với câu nói lí nhí lúc trước, rồi ngẩng mặt lên.
[Vì anh đáng thương nên là em sẽ ở đây với anh.]
Nói thế, rồi cuối cùng Sayu cũng nở một nụ cười vô tư, nụ cười của mọi khi.
[Ờ, cứ thế cho anh.]
Đối với một ông chứ như tôi, nữ sinh cấp ba đúng là khó thật.
Có điều, chắc hẳn là với một nữ sinh cấp ba như Sayu, thì một ông chú cũng là một sinh vật khó xơi.
Cả hai đều đã phơi ra điểm yếu của mình, cuối cũng thì có vẻ “cuộc sống cùng nhau” đúng nghĩa giờ cũng đã bắt đầu.