Đối với Dorothea, một phù thủy tập sự đang sống ở trong một khu rừng nhỏ ở vùng phía đông lục địa, việc thực hiện những chỉ dẫn vô lý của cô giáo đã gần như trở thành việc hàng ngày.
Cô đã từng suýt chết khi phải tìm kiếm thảo dược trong một khu rừng tràn ngập khí độc, đối đầu với một con gấu trong khi không có gì khác ngoài một cây trượng gỗ, và dành ra ba ngày ba đêm không ngủ chỉ để ngăn chặn lũ ác linh thoát ra khỏi rào chắn.
Mỗi khi Dorothea than phiền về những khó khăn quá sức chịu đựng được đó, những gì cô nhận lại được từ cô giáo là ánh mắt khinh thường và lời nói, “Chậc chậc, con bé ngốc nghếch này. Con đang than vãn chỉ vì mấy chuyện cỏn con như thế thôi à? Khi tầm tuổi con, ta đã bị ép làm những thứ còn tệ hơn nhiều đấy”
Không có gì khiến người trẻ tuổi bức mình hơn mấy câu nói kiểu "Khi tầm tuổi con" của người lớn cả.
Dorothea cố tranh cãi với cô của mình, lấy lý do về khoảng thời gian và năng khiếu cá nhân, nhưng cô vẫn chỉ luôn nhận lại một phản hồi.
“Nếu không thích thì đừng có làm học trò của ta nữa. Lối ra ở phía bên kia”
Đối mặt với cái vẫy tay phớt lờ của cô, Dorothea, thiếu nữ xinh đẹp nhưng yếu đuối, đáng thương và xui xẻo—tự nhận—chỉ có thể cắn răng cam chịu.
Sự khác biệt giữa “học trò của một phù thủy vĩ đại” và “cựu học trò bị đuổi đi bởi một phù thủy vĩ đại” là quá lớn để cô có thể chịu đựng.
Vì lợi ích triển vọng nghề nghiệp trong tương lai, Dorothea sẽ làm bất cứ việc gì để lấy được một bằng tốt nghiệp đàng hoàng từ người thầy cáu kỉnh này.
Hãy chịu đựng nó.
Chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa thôi.
Chỉ cần vượt qua được việc này và tốt nghiệp, chắc chắn một cuộc đời toàn màu hồng sẽ chờ đợi mình!
Với cách suy nghĩ chẳng khác nào một sinh viên đang tưởng bở về một cuộc sống đại học vui vẻ chờ đợi mình sau kỳ thi đầu vào địa ngục, Dorothea đã chịu đựng vô vàn khó khăn.
“Này, con cần phải đến thủ đô hoàng gia thay cho ta”
Có lẽ là cô đã bị ảnh hưởng bởi cuộc sống gian khổ cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Khi mới nghe những lời đó từ thầy mình, Dorothea trong vô thức đã nghĩ, “Ah, công việc lần này có chút khả thi hơn rồi”.
Ít nhất thì đích đến không phải là một tổ troll nằm sâu trong núi mà là một thành phố nhộn nhịp. Đây là một ví dụ điển hình cho thấy cách tiêu chuẩn của một người có thể trở nên méo mó đến mức nào sau khi nó chạm đáy.
“Thủ đô hoàng gia sao? Con phải làm gì ở đấy ạ?”
“Gặp quốc vương và chạy chút việc vặt cho hắn. Thằng nhãi đó cứ triệu tập ta suốt, và việc đó phiền phức vãi ra”
Dorothea cũng không buồn hỏi một câu phù hợp với thời điểm này như là có ổn không khi gọi quốc vương là ‘thằng nhãi’.
Sau cùng thì những câu hỏi như vậy chỉ có nghĩa khi nói với những người biết lý lẽ.
Và người giáo viên của cô có tất cả mọi thứ ngoài lý lẽ.
Thay vào đó, Dorothea hỏi một việc khác, “Quốc vương đã triệu tập Cô giáo mà. Thế thì con đi thay cũng đâu có ý nghĩa gì?”
Không, thay vì nói là vô nghĩa, có khi nó còn chọc giận quốc vương nữa chứ.
Nếu được hỏi là cô sợ cơn thịnh nộ của quốc vương hay cô giáo hơn, Dorothea sẽ không chút do dự mà trả lời là cô giáo, nhưng việc đó cũng không khiến cơn thịnh nộ của quốc vương bớt đáng sợ hơn chút nào.
“Ai xuất hiện cũng chẳng quan trọng đâu. Tất cả những gì thằng nhãi đó muốn là một ai đó thực hiện yêu cầu của mình thôi”
“Nếu đó là việc cần phải mời đến cá nhân Cô giáo thì con không nghĩ là mình có thể giải quyết nó đâu ạ”
Dorothea không đề cao nhân cách của cô giáo mình, những cô hoàn toàn thừa nhận kỹ năng khủng khiếp của cô ấy—cũng như là sự tai tiếng của cô.
Nếu phải nói thì bất cứ vấn đề nào cần phải triệu tập một phù thủy với biệt danh đầy điềm gở như “Nữ hoàng của Cõi chết” sẽ chẳng thể nào đơn giản được.
Giáo viên của cô cũng không phủ nhận điều đó.
“Quả thực, nó cũng không phải là một việc có thể giải quyết dễ dàng. Nó chắc chắn sẽ dính đến rất nhiều rắc rối. Nhưng đó cũng là điều khiến nó đáng giá hơn”
“Đáng giá theo cách nào ạ?”
“Một bài kiểm tra tốt nghiệp quá đơn giản sẽ rất vô nghĩa, con không nghĩ vậy sao?”
Dorothea liền cứng người lại.
“Con cũng đã gần đến tuổi. Không phải đã đến lúc con học cách tự lập rồi sao?”
Cô giáo mỉm cười trong khi quan sát phản ứng của người học trò.
Đó là một nụ cười hiền từ và dịu dàng hiếm thấy.
“Bây giờ thì, hãy cho ta thấy con có gì đi nào, học trò của ta”
Dorothea gật đầu.
***
Ánh sáng của một con cá đèn lồng nhấp nháy dưới biển sâu thường rất chói lóa.
Mùi hương của một cái cây ăn thịt đang dụ dỗ con mồi của nó thì ngọt lịm.
Giọng nói của một con quỷ đang cám dỗ người lập khế ước thì xảo quyệt khó có thứ nào sánh bằng.
Vậy thì cũng chẳng cần phải nói gì thêm về độ nguy hiểm của ‘lời đề nghị nhân từ’ được đưa ra bởi một phù thủy độc ác.
Cái giá phải trả cho việc quên mất cô giáo của mình là người như nào hóa ra lại cực kỳ khủng khiếp.
“Chết tiệt, cái thứ cô giáo đó…! Mụ phù thủy độc ác đó xứng đáng chết vì rơi vào một cái vạc sôi sục!”
Dorothea nghiến răng.
Và như thể lời phàn nàn đó cũng là một sự xa xỉ, một con dao găm sắc bén vụt qua ngay trước mắt cô.
Làm chệch hướng con dao găm nhắm đến cổ mình bằng cây trượng gỗ đáng tin, Dorothea bắt đầu lẩm bẩm những câu chú ngắn, tập trung ma lực của mình.
Khi những quả cầu được tạo nên từ nguồn năng lượng đen tối và u ám tỏa ra xung quanh, cơn mưa dao găm dai dẳng thoáng dừng lại như thể bị bất ngờ bởi đòn phản công đột ngột.
Nắm lấy thời cơ, Dorothea liền lao nhanh về trước.
Nghĩ lại thì, ngay từ ban đầu đã có vô số dấu hiệu chẳng lành.
Quốc vương cau mày, như thể đã cắn phải bọ, sau khi chỉ nhìn thấy một người tập sự đến đây thay vì “Phù thủy độc ác phía Đông” danh tiếng.
Trái ngược với quốc vương, tể tướng đón tiếp Dorothea một cách nồng hậu, giải thích cho cô về mục đích của việc triệu tập với giọng từ tốn.
Một “sắc lệnh hoàng gia” cao quý về việc thu hồi tám kho báu bị thất lạc của vương quốc, nhưng những kẻ đi cùng, được gọi là hỗ trợ, lại không thể hiện một chút hứng thú nào với việc lên kế hoạch cho tương lai, thay vào đó lại gợi ý bảo cô đi ngắm cảnh.
Nó không logic. Nó đơn giản là không hợp lý chút nào.
Như một buổi diễn rối với trật tự bị lộn xộn hết cả lên, mọi thứ trên sân khấu đều không ăn nhập với nhau.
Dorothea không có hứng thú với chính trị.
Tham vọng của quốc vương trong việc khôi phục là sự huy hoàng của vương quốc hay khao khát sống một cách lặng lẽ mà không đánh động những quốc gia khác một cách không cần thiết của những quý tộc đều là vô giá trị đối với cô.
Vậy nên cô dám chạy đi.
Nếu mà cô ở lại với mấy thứ “được gọi là hỗ trợ” đấy và đi ngắm cảnh với chúng, cơ thể của cô chắc chắn sẽ rất thoải mái, nhưng mà bài kiểm tra cuối cùng mà thầy đã đặt ra cho cô là “hoàn thành việc vặt của nhà vua”, và vì vậy, cô cần phải hành động độc lập.
Dorothea rất thực tế.
Tuy vậy, có vẻ là lý lẽ không hợp lắm với một người nào đó.
Đó là lý do Dorothea hiện đang tìm thấy bản thân trong tình trạng bị rượt đuổi theo bởi những kẻ không rõ danh tính ngay giữa đêm khuya.
“Hàa, hàa”
Dorothea thở hổn hển.
Làn da của cô đã chi chít những vết thương nhỏ, và chiếc áo choàng phù thủy màu đen của cô đã lấm lem bùn đất cùng bụi bẩn.
Do đã thích nghi với việc thực hiện những chỉ dẫn của cô giáo cáu kỉnh kia, cô cũng đã quen với việc bị rượt đuổi như này, và theo đó cũng nhận ra rằng tình huống khó khăn hiện tại của cô đang vô cùng u tối.
Số lượng kẻ địch thì không xác định, và cô cũng không có đồng đội nào để dựa vào.
Lượng ma lực còn lại của cô vẫn còn rất nhiều, nếu không phải nói là dồi dào, nhưng cô lại thiếu cách để sử dụng nó một cách hiệu quả.
Không như thầy của mình, một chiêu hồn sư huyền thoại, Dorothea, vẫn còn trong quá trình học tập, có giới hạn về số ma pháp có thể sử dụng chỉ với cơ thể và cây trượng của mình.
Tệ hơn nữa, cô đã dùng gần hết chất xúc tác và công cụ phép thuật khi đang tẩu thoát, nên chỉ còn lại một số lượng có hạn.
Cô có cảm giác như thể nghe được cô giáo mình tặc lưỡi đầy thất vọng.
—Chậc, chậc, không phải là ta đã bảo con phải luôn giữ một vài xác sống ở xung quanh rồi à? Chúng làm khiên thịt rất tốt, hữu dụng cho mấy công việc chân tay, và là một nguồn lao động tiện lợi không bao giờ phàn nàn dù cho con có ép chúng làm việc cực nhọc đến mức nào. Tại sao con lại kinh tởm bọn chúng vậy chứ?
Đương nhiên, lời khuyên này là vô dụng với Dorothea, người đã từng không suy nghĩ gì mà mang hai lính xương theo mình đi mua đồ khi còn nhỏ, khiến cho ngôi làng rơi vào hỗn loạn.
Nếu cô làm như vậy ngay giữa thủ đô hoàng gia, ừ thì mạng của cô có thể vẫn được đảm bảo, nhưng mà cuộc sống xã hội của cô sẽ cứ vậy mà đi tong.
Phớt lờ ảo giác vô dụng của cô giáo mình, Dorothea lang thang trong khu rừng một lúc cho đến khi cô tìm thấy một tòa kiến trúc kỳ lạ.
“...Một lâu đài?”
Một tia hiếu kỳ hiện lên trong mắt Dorothea.
Tòa lâu đài màu xám đứng sừng sững một mình trong khu rừng rậm rạp tỏa ra một sự hiện diện xa lạ.
Bức tường thành cao vút và cánh cổng khổng lồ đứng vững như thể tượng trưng của một quá khứ phồn vinh, nhưng kể cả vẻ tráng lệ của chúng cũng đã bị lu mờ bởi rêu xanh và dây leo.
Hào phóng lắm thì ta có thể miêu tả nó như là “một nơi từng rất phồn vinh nhưng giờ đây chỉ còn là một đống đổ nát cũ kỹ”
Trong khi Dorothea rất hiểu biết về kiến thức ma thuật ra dáng một phù thủy, kiến thức lịch sử lại là một chuyện khác.
Trong số những lời dạy của cô giáo, không có bất cứ cái nào nói về danh tính của một tòa lâu đài bỏ hoang nằm giữa một khu rừng ở ngoại ô thủ đô hoàng gia cả.
…Nếu cô hành động theo lý trí, việc chạy đến một nơi khó tiếp cận sẽ sáng suốt hơn là tìm kiếm một nơi nổi bật như này.
Nhưng Dorothea, người đã vượt qua nhiều chông gai từ nhỏ, biết một điều.
Rằng sẽ có những lúc trực giác chiến thắng lý lẽ.
Trực giác đang nói với cô rằng…
Mau điều tra tòa lâu đài đó ngay.
Ở bên trong cánh cổng đã mục nát một nửa và sụp đổ là bóng tối sâu thẳm.
Dorothea xé mở một túi da dắt vào thắt lưng của mình và xoa thứ trong đó lên đầu cây trượng.
Thứ bột, được làm từ cách nghiền những con côn trùng bay xung quanh những ngôi mộ, phản ứng với ma lực trong cây trượng, tỏa ra một ánh sáng dịu nhẹ.
Hiện trạng bên trong của tòa lâu đài bị che đi bởi bóng tối khó có thể miêu tả là tốt dù có nói dối trắng trợn đi nữa.
Những bức tường và sàn nhà đều bị rạn nứt khắp nơi, và dấu vết của việc lục soát vẫn còn đó, cho thấy nhiều người khác đã đến rồi đi trước cả cô.
Do đã đoán trước được điều này sau khi nhìn thấy cánh cổng đổ nát, Dorothea cũng không quá chán nản.
Thay vào đó, cô lấy một túi da khác và đổ hết những gì trong đó ra sàn.
Loại dầu chiết xuất từ những con chuột sủi bọt, và sau một lúc, một con chuột trong suốt như bong bóng được sinh ra.
Con chuột bong bóng giật giật cái mũi của nó như thể đang ngửi rồi bắt đầu vội vã chạy về đâu đó bên trong tòa lâu đâu.
Dorothea đi ngay sát phía sau nó.
Con chuột bong bóng đang liên tục chạy vòng quanh một điểm cụ thể ở trên sàn.
Khi Dorothea dùng cây trượng gõ xuống đó, một âm thanh vang vọng lại.
Chắc chắn là có một không gian ẩn ở dưới.
Vấn đề là làm sao để vào được đó, nhưng Dorothea không có ý định suy nghĩ quá lâu.
Phù thủy đề cao sự thông thái—nhưng cũng không vì thế mà bị trói buộc với nó.
Đôi khi, sự đơn giản lại là đáp án đúng nhất.
Không một chút do dự, Dorothea giơ trượng lên rồi vung nó xuống mặt đất với một cú đánh tràn đầy ma lực.
-RẦM!
Cú đánh, được tiếp nhiên liệu là sự bực bội tích tụ từ cuộc rượt đuổi, phá hủy sàn nhà một cách đẹp mắt.
Dorothea bắt đầu đi xuống những bậc cầu thang cuối cùng cũng đã lộ ra một cách lặng lẽ.
Ở phía cuối những bậc cầu thang là một nhà kho dưới lòng đất.
Không như những nơi khác của tòa lâu đài, nơi này có vẻ vẫn chưa bị động vào bởi những vị khách trước đó, gần như không có sự hiện diện của con người.
Đương nhiên, điều đó cũng đồng nghĩa với việc nó đã bị bỏ rơi tại đây bởi những người chăm sóc.
Bụi mù. Những cuốn sách cũ kỹ. Những trang bị rỉ sét.
Mạch ma lực mờ nhạt còn lại trên bức tường và trần nhà cho thấy ma thuật bảo quản đã từng được sử dụng, nhưng kể cả nó cũng đã hết tác dụng từ nhiều thập kỷ trước.
Khi Dorothea chuẩn bị cảm thấy nản lòng, nghĩ rằng sẽ không kiếm được thứ gì hữu dụng ở đây…
Con chuột bong bóng bắt đầu lao vút về “thứ gì đó” được cất vào trong góc phòng.
“Thứ gì đó” có tay và chân được làm từ kim loại.
“Thứ gì đó” có một cơ thể lạnh lẽo và không có sự sống.
“Thứ gì đó” đang được bọc trong một cái áo choàng chẳng khác nào miếng vải rách.
Nhìn “thứ gì đó” có vẻ là một bộ giáp bỏ đi, Dorothea lẩm bẩm, “Một búp bê ma thuật? Người chủ trước đã vứt bỏ nó đi à?”
Trong thế giới ma thuật, những người hầu mà pháp sư, phù thủy, hay những người kiểu vậy sử dụng để hỗ trợ bản thân được gọi là sử ma.
Trong khi pháp sư có tinh linh, nhà giả kim có homunculi, và chiêu hồn sư có xác sống như là những sử ma đặc trưng, con búp bê ma thuật mà Dorothea tìm thấy là một loại sử ma được dùng phổ biến vì sự tiện dụng của nó.
Chúng được tạo ra bằng cách đặt một linh hồn nhân tạo vào một vật chứa có thể dễ dàng dẫn truyền ma lực. Do có trí thông minh kém, chúng không thể làm được những mệnh lệnh phức tạp, nhưng lại rất dễ điều khiển, khiến chúng phổ biến với những người mới bắt đầu.
Con búp bê trước mặt cô đã cũ kỹ đến mức kể cả Dorothea, người đã học vô số thứ từ cô giáo của mình, cũng không thể đoán được là nó đã được tạo ra khi nào. Dù vậy, do mạch truyền dẫn có vẻ vẫn khá là nguyên vẹn, nó vẫn có thể sửa được.
Dorothea không suy ngẫm quá lâu.
Khi cô đặt tay lên ngực nó và từ từ đổ ma lực vào, vẻ ngoài của con búp bê ma thuật dần dần thay đổi.
Lớp rỉ sét ở vô số nơi trên cơ thể kim loại của nó bong ra, và những vết xước nhỏ liền được lấp đi.
Như thể một sinh mạng đang chết dần được tái sinh vậy.
Dorothea chau mày.
Con búp bê đang tiêu thụ nhiều ma lực hơn cô nghĩ.
Kể cả Dorothea, người được cô giáo khen là có một nguồn ma lực dồi dào, cũng đang bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
“Chẳng lẽ là hiệu quả không được cao do nó đã quá cũ?”
Suy nghĩ một cách hợp lý, sẽ sáng suốt hơn nếu cô nhanh chóng bỏ tay ra, nhưng đã đi đến bước này, sự cứng đầu của Dorothea lại trồi lên.
Quyết tâm làm đến cùng với suy nghĩ “để xem ai sẽ thắng”, Dorothea tiếp tục truyền ma lực.
“Thành công!”
Cuối cùng, khi vết rỉ sét cuối cùng biến mất khỏi cơ thể của con búp bê, Dorothea trong vô thức đã tạo dáng mừng chiến thắng.
Nếu cô giáo mà thấy được cảnh tượng này, cô ấy sẽ tặc lưỡi rồi bảo rằng đây là một hành động không ra dáng phụ nữ chút nào.
Có lẽ do đã sử dụng gần hết ma lực của mình lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài, đầu cô ấy đang xoay mòng mòng.
“Này, kiểm tra ở đây xem! Mày đã tìm kiếm lối đi này chưa?”
Ngay sau đó, cô bắt đầu cảm nhận được tiếng ồn và những sự hiện diện khác ở phía trên.
Dorothea thầm tặc lưỡi trong lòng trước thời điểm không thể nào tệ hơn.
Theo như ý định ban đầu, cô sẽ tiến hành đúc ra và đặt vào con búp bê một linh hồn nhân tạo rồi thiết lập một khế ước chủ-tớ, nhưng dù có suy nghĩ bao lâu đi nữa, quả nhiên là cô sẽ bị kẻ địch sẽ tìm thấy trước khi có thể hoàn thành quy trình tốn thời gian đó.
Điểm tích cực là do nơi này chỉ có một lối vào, nó không quá tệ để chiến đầu với nhiều kẻ địch.
Khi Dorothea nắm chặt lấy cây trượng của mình, chống lại cơn chóng mặt…
-Vùuu.
Đột nhiên, ánh sáng phát ra từ một cái ghim cái treo lủng lẳng gần hông của con búp bê ma thuật chạm vào cơ thể của Dorothea.
Một cảm giác kết nối lóe qua tâm trí Dorothea.
Trước khi Dorothea có thể phản ứng, một thông báo bí ẩn vang lên trong đầu cô.
[“Hiệp sĩ thiếc” đã tỉnh dậy sau giấc ngủ dài!]
Homunculi hay homunculus là một sinh vật được tạo ra bởi giả kim thuật