Hentai Ouji to Warawanai Neko

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Vol 1 - Chương 01-Hoàng tử biến thái và Mèo đá không cười

Giả sử có một cuộc thi về xếp hạng loại áo tắm nữ được yêu thích bởi cánh mày râu, thì theo bạn mẫu áo tắm nào sẽ về nhất? Bạn đã bao giờ từng rày công suy nghĩ về cuộc tranh luận bất tận nhất trong lịch sử loài người này chưa? Chà tôi thì có đấy. Mỗi ngày luôn. Thông thường thì, bikini sẽ dễ dàng chiếm top, vì đơn giản hãy xem diện tích làn da được phơi bày ra hay cách mà “khe núi” rõ ràng hơn bao giờ hết mà xem –-Tôi cá là rất nhiều người ở đây cũng có cùng suy nghĩ với tôi.

Nhưng gượm đã! Ở đây còn một nhóm khác luôn nhấn mạnh rằng sự bí ẩn thuần khiết tới từ những bộ đồ bơi một mảnh mới là chân lí tối thượng. Tuy vậy, cuộc tranh luận không hồi kết này thực ra còn sâu xa hơn những gì bạn nghĩ đó. Bởi vì chúng ta cũng không thể nào bỏ qua được các bộ áo bơi thi đấu được.

“Cơ mà mấy bộ đó vừa đơn điệu vừa nhàm chán mà”–-Gửi tới mấy con người cười cợt khi nghe tới lựa chọn thứ ba này nè, tôi xin mời mấy bạn hãy thử dành ra chút thời gian để thử tới xem một buổi sinh hoạt của câu lạc bộ bơi lội nữ đi. Một khi các bạn tận mắt chứng kiến, bạn chắc chắn sẽ hiểu tại sao đồ bơi thi đấu lại là một kiệc tác nghệ thuật đầy huyền diệu. Tuy nhiên, tôi cũng muốn nhắc nhở bạn rằng tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho bất kì thương tổn hay danh dự nào của bạn nếu bạn thực sự quyết định đâm thẳng vào khu bể bơi nữ để chiêm nghiệm ma thuật này đâu nhé. Làm ơn hãy ghi nhớ thật kĩ điều này.

Nhưng bạn cũng thắc mắc vậy liệu làm cách nào thì đồng dâm chúng ta mới có thể quan sát được hoạt động của câu lạc bộ bơi lội đúng không?

Một câu hỏi quá là đơn giản. Khu thể thao ngoài trời của trường tôi nằm kế khu bể bơi lộ thiên. Mặc dù mấy gã quy hoạch khôn lỏi khốn nạn đã xây một bức tường bê tông “làm tan nát hi vọng” chen giữa hai khu, nhưng vào ngày thứ ba kể từ hôm tôi ghi danh vào ngôi trường này, tôi đã phát hiện ra một khe hở nhỏ ở góc tường sân vận động. Nó nằm tại một góc độ hoàn hảo để nhìn sang bên bể bơi, do đó địa điểm này đối với tôi không khác gì một ốc đảo, nơi giúp tôi có thể thoáng nhìn qua thiên đường phía bên kia bức tường.

Nhưng dĩ nhiên rồi, nhìn trộm là phạm pháp. Một hành vi phạm tội vô liêm sỉ không thể chối cãi và sẽ không bao giờ được tha thứ. Cơ mà có một số thứ trên thế giới này mà tôi không thể nào chống lại được! Một thế lực cao siêu hơn đã xô đẩy tôi vào hoàn cảnh bắt buộc này!

Do đó, tôi quyết định sẽ tham gia câu lạc bộ điền kinh. Những hoạt động của câu lạc bộ này luôn diễn ra ở gần góc sân vận động, và cũng là gần với ốc đảo của tôi nhất. Trong lúc luyện tập tôi có thể giả bộ mệt mỏi, dựa lưng vào bức tường, hoặc là đứng gần với khe tường đã nhắc tới hồi nãy như một việc gì đó tự nhiên nhất trên đời, và sẽ vô tình liếc phải chỗ này chỗ nọ. Tôi xin khẳng định lại, đây là một sự trùng hợp đơn thuần.

Một tác gia biến thái người Do Thái mà tôi ngưỡng mộ đã đặt những chân lí trên vào câu chữ mà tôi muốn trích ngay dưới đây

“Tôi chưa từng hối tiếc bất kì khoảnh khắc nào khi tôi sống đúng với ham muốn của bản thân”

Chính tôi cũng không thể đồng ý hơn được với ngài ấy nữa! Vì lí tưởng cho thiên đường của bản thân mình, tôi không thể để vụt mất dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi nhất. Nếu kế hoạch thiên tài của tôi có sai số gì, thì đó chính là các hoạt động thực sự của câu lạc bộ điền kinh. Tôi nên nghiên cứu sâu hơn về chúng thay vì cứ thế ghi danh bừa. Bởi vì câu lạc bộ gồm cả nam và nữ, do đó tôi hoàn toàn có thể vừa tận hưởng hình ảnh của những nữ sinh trong bộ đồng phục ướt đẫm mồ hôi vừa thoả thích đắm chìm vào vinh quang vĩnh hằng đến từ ốc đảo phía bên kia. Về cơ bản thì, một mũi tên trúng hai đích. Giờ khi tôi nhớ lại những tính toán hồi đó, nó chỉ còn là mơ mộng hão huyền mà thôi. Tầm nhìn chiến lược của tôi đối với vế của câu lạc bộ điền kinh đã sớm chết yểu cùng với bất kì cảm giác lãng mạn nào đi kèm với nó.

Toàn bộ mùa hè năm nhất, tôi đã không có một cơ hội nào để có thể tập trung vào những bộ đồ bơi bên kia bức tường. Thay vào đó, tôi phải trải qua một trong những địa ngục trần gian. Mỗi ngày, tôi phải luyện tập cho tới khi cả người lấm lem, quần áo nhếch nhác, và sẽ mệt tới độ lăn ra ngủ ngay giây thứ hai sau khi về tới nhà. Sự cứu rỗi duy nhất lúc bấy giờ là những cuộc thi áo tắm dành cho idol chiếu vào lúc đêm muộn mà tôi đã ghi lại. Nhưng một khi đã đi xa tới nước này rồi, tôi không thể bỏ dở được nữa.

Lí do của sự cản trở đó chính là bởi vì câu lạc bộ điền kinh đang nằm dưới ách thống trị của ‘Vua thép’ “Vua thép là ai cơ?” chắc hẳn bạn sẽ thắc mắc với một biểu cảm đầy bối rối đó nhỉ. “Cô nàng là họ hàng của King of Distortion hay là đồng nghiệp của Andrew Carnegie vậy?” Vân vân. Để trả lời thì tôi đề nghị bạn hãy tưởng tượng về một vị tướng chỉ huy tàn bạo, độc đoán mà bạn thường gặp trong mấy bộ phim chiến tranh ấy. Nếu một trong số họ mà gặp chị ấy, họ cũng sẽ phải bỏ chạy mất dép cho mà xem.

「Hử? Nhìn gì? Cần chị đây hun thêm chút ý chí lên cái bản mặt vô vọng của mấy đứa không?」

Thử nghĩ về mấy gã giang hồ mà bạn có thể sẽ đụng phải ở những khu phố mua sắm đi. Nếu mấy gã đó mà nhỡ có đụng mặt phải Vua thép thì…

「Rõ. Thần luôn sẵn sàng chết vì Ngài. Thưa bệ hạ, xin Người hãy ra lệnh.」

Nghe giống mấy bộ phim cổ trang đầy khoa trương ấy nhỉ? Cảm giác như mấy lời lẽ từ mấy bộ sử thi anh hùng hay gì vậy…nhưng nói về Vua thép như vậy là đủ rồi. Tôi muốn bàn luận thêm về đồ bơi cơ. Tôi muốn được đàm đạo với tất cả mọi người trên thế giới này về đồ bơi. Miễn là vẫn còn những bộ đồ bơi nhẫy nước thì tôi vẫn có thể tồn tại được.

Cùng trở lại với quan điểm trước đó của tôi, áo bơi thi đấu hẳn phải ẩn chứa một sức mạnh ma thuật trong chúng. Vào thời điểm tôi ngộ ra chân lí này thì mùa hè cao trung đã lặp lại một lần nữa với tôi, khi mà tôi đã cuối cùng có thể thích nghi được với cường độ luyện tập của câu lạc bộ điền kinh. Mặc dù nói ra thì rất đau lòng, nhưng ngay khi tôi được khai sáng bởi chân lí đó, cuộc đời tôi cũng bị đưa đẩy tới bờ vực nguy hiểm nhất từ xưa tới giờ.

Hôm ấy, trước khi chuẩn bị cho chạy 50m, tôi dành thời gian cho bài khởi động như thường lệ. Chính xác hơn thì tôi đang khởi động bắp chân. Khe hở trên bức tường bê tông cứ vô tình rơi vào tầm nhìn, và tôi cũng cứ vô tình nhìn phải bể bơi phía bên kia một cách tình cờ rất đơn thuần. Tôi không thể làm gì khác được mà, đúng không?

Vì lúc đó đã vào khoảng tháng 9, tôi đang đứng trực tiếp dưới ánh mặt trời thiêu đốt. Không có lấy một cơn gió thoảng, và mặt trời thì toả nắng rực rỡ từ phía tây. Hơi nóng bốc lên trên khắp sân vận động, và tôi có cảm giác như thể đang bị thiêu sống vậy. Đây đúng là loại thời tiết địa ngục. Trong những ngày như này, kế hoạch tốt nhất chính là ở càng gần với ốc đảo của tôi càng tốt.

Bên kia bức tường là khu bể bơi, nền cao hơn một mức so với bên phía sân vận động. Và dưới làn nước lấp lánh dập dềnh chính là những thành viên của câu lạc bộ bơi, trong bộ đồ bơi thi đấu màu xanh nước biển- điều hun đốt lên nỗi khát vọng khi mà chúng tôn lên từng đường cong trên cơ thể của họ. Trong lúc họ tập những động tác căng mình và giãn cơ, thì từng thớ vải dính chặt vào thân thể thiên thần của họ.

Tôi đã ngộ ra rồi–-Đó là khi chân lí về áo bơi soi sáng cuộc đời tôi. Sự quyến rũ của áo bơi thi đấu…nằm chính xác ở tính chất bắt buộc của chúng. Nói cách khác, đây là một sự lôi cuốn đầy trẻ trung dựa trên sự hạn chế và sự ngăn cấm. Sự đầy đặn đó, đồng thời cùng với cảm giác bó chặt mà chúng đem lại thì phải gọi là nhất…

「Ê, Yokodera. Nhóc đang làm cái gì vậy?」

Tim tôi như ngừng đập. Giây lát sau, nhịp tim của tôi bắt đầu tăng nhanh một cách chóng mặt, và máu bắt đầu dồn hết lên não. Đã một năm và bốn tháng kể từ khi tôi tham gia vào câu lạc bộ điền kinh. Tôi chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó ốc đảo của tôi sẽ tan thành mây khói.

Tôi quay người lại, chậm rãi và thận trọng. Thành thực thì, lúc đó tôi thà chết quách đi cho rồi. Bởi ngay khi tôi nhìn thấy mái tóc đen dài đó, tôi đã biết rằng ‘Và thế là hết’

「T…Th…Thép…!」

「Thép? Chị mày không hiểu. Nói rõ ràng ra.」

「T-Thép được tạo thành ở nhiệt độ cao, và người ta cũng hay nói 'bạn phải rèn thép khi nó còn nóng' mà, giống như tán tỉnh một cô gái trẻ sẽ dễ đổ hơn ấy.」

「…Nhóc đang lảm nhảm cái quái gì vậy? Chị không có cần nhóc mày nói mấy điều vô giá trị đó. Yokodera, chị đây ghét bọn yếu đuối hơn bất kì điều gì. Nhưng nhóc có biết chị ghét điều gì thứ nhì không?」

Áp đảo tôi bằng sức mạnh quân vương tuyệt đối, chủ tịch câu lạc bộ điền kinh–Vua thép– lườm tôi với biểu cảm nghiêm khắc. Nét mặt của chị ấy sở hữu nét sáng sủa và đầy sắc sảo, và mái tóc đen được tết theo kiểu tóc đuôi gà đậm thương hiệu của chỉ. Chị mang theo mình một bầu không khí thẳng thắn và cởi mở, cùng với nét quyến rũ đầy tính thể thao. Tôi cũng không có lời phàn nàn nào về kích cỡ của bộ ngực trời ban đó, và đôi chân dài dẻo dai. Sẽ chẳng có gì bất ngờ nếu họ đặt chị ấy lên thẳng bìa của cuốn tạp chí thể thao, thực lòng là vậy.

…Nhưng đấy là phải sau khi bỏ đi được ánh lườm quỷ dữ của bả. Đó là biểu cảm thường thấy của chị ấy. Đôi mắt hạnh nhân, đôi môi mỏng vẫn hay mím lại,…dù bạn có tìm kiếm kiểu gì thì cũng không đời nào có thể thấy được chút ánh cười nào trên gương mặt đó. Nó giống như thể bả đã xoá bỏ hoàn toàn những cảm xúc bình thường của một con người, ngoại trừ sự giận giữ, ra khỏi chính mình vậy. Do đó nó đem lại cảm giác lạnh như sắt thép. Cái biệt danh ‘Vua thép’ cũng từ đó mà ra, như là kết quả của biểu cảm ngang sắt ngang thép đã được tôi. Mặc dù tôi không biết danh tính của người đã nghĩ ra biệt danh này, tôi phải công nhận sự sắc sảo này.

「Yokodera? Nếu nhóc không chịu hiểu thì chị đây không phiền nói thẳng cho nhóc nghe đâu.」

Vì tôi đã câm lặng và không thốt ra được một lời nào, chủ tịch CLB quyết định nói tiếp với chất giọng trầm đục khàn khàn.

「Đó là những đứa nào dám phản bội lại niềm tin của chị.」

「À…ừm, e-em thấy hình như có chút hiểu nhầm ở đây…」

「Không có nhầm nhọt gì ở đây hết. Đứa nào mà phản bội chị mày thì cứ xác định nếm mùi địa ngục dần đi.」

Lời đồn về những chiếc đai đen của Karatedo, Judo và Aikido xoẹt ngang qua tâm trí tôi. Hơn thế, chị ấy còn là cao thủ kendo cũng như Kungfu, có thể làm toán chỉ với bàn tính đồng thời còn cả khả năng viết thư pháp nữa. Mà phần đáng sợ nhất chính là dù ở bất kì lĩnh vực nào phía trên, chị ấy đều đã đạt độ chín cao nhất. Dù có thể tạm coi tính toán bàn tính hay thư pháp chưa phải thứ gì đó quá khó nhằn, chị ấy vẫn có thể sử dụng cây bút lông hay cái bàn tính để huỷ diệt đối phương một cách thành thục.

Và giờ đây, nếu tôi mà để lộ vụ nhòm trộm –mặc dù tôi phải nhấn mạnh lại lần nữa nhé, chuyện này hoàn toàn chỉ là tình cờ mà thôi–-thì việc đó không khác gì phản bội lại niềm tin của chỉ, rồi không rõ chuyện gì sẽ xảy tới với tôi nữa? Những vị vua với trái tim vương giả thuần khiết là những người ghét những hành vi biến thái nhất. Vậy mà hôm nay tôi lại bỏ quên giác quan thứ 6 của mình ở nhà. Với tình trạng này, tính mạng của tôi đang bị đe doạ vô cùng nghiêm trọng. Tôi nên làm gì đây…?

「A! Chủ tịch! Nhìn kìa!」

「Nhìn cái gì?」

「Một con cá voi vũ trụ đang bay ngang qua bầu trời ráng hồng! Gaahh, tận thế tới rồi! Em phải về nhà sớm đây!」

「Vớ vẩn, chúng ta chưa nói xong xuôi đâu. Con cá voi đó..hửm? Nó đâu rồi? Ở phía đông à? Hay phía nam? Hử?? …Chị không thể tìm thấy nó, nhưng chúng ta tốt nhất cứ kệ việc đối phó với nó cho lực lượng phòng thủ địa cầu đi.」

Chỉ ngay khi tôi quay lưng tính chạy một mạch về phía cánh cổng, tôi cảm thấy gáy tôi bị tóm lại, cho thấy nỗ lực trốn thoát của tôi đã thất bại toàn tập. Không ngoài kì vọng đối với Vua thép. Như thể chị ấy có mắt ở sau gáy vậy. Chẹp, tôi đoán ngày này năm sau là ngày giỗ của tôi rồi.

「Vì em là đàn ông đích thực, nên em không hề biện minh gì hết. Đó chỉ là một hành động nhất thời. À không, đúng hơn thì là sự tình cờ mà thôi. Mà không, đợi đã, cũng không phải là thế đâu ạ. Nó hẳn là một cuộc thí nghiệm của một tổ chức nghiên cứu trí tuệ bí mật. Em chỉ là bị lừa vào cái bẫy này mà thôi.」

「Nhóc đang nói cái gì mới được? Nào thì lực lượng phòng hộ địa cầu, lại còn tổ chức nghiên cứu bí mật, bỏ mấy cái, ờ…, mấy câu chuyện viển vông đấy qua một bên đi. Vì nhóc sẽ là chủ tịch đời tiếp theo của CLB đấy nên đừng có mà bội tín chị mày.」

「Chuyện là thật mà! Chứ cuộc đời em đã bao giờ em có ý định đi nhòm trộm…đợi chút, chị vừa nói là em sẽ là chủ tịch kế tiếp của CLB à?」

「…Nhòm trộm? Nhóc đang nói cái gì thế nhỉ?」

Cả hai người chúng tôi đều nhìn chằm chằm vào đối phương bối rối cho tới khi cả hai đồng thời cùng nhận ra sự lệch sóng trong câu chuyện của đôi bên.

「Ừm…chị nãy nói gì ấy nhỉ? Chủ tịch câu lạc bộ và thế thôi đúng không ạ?」

「Chị có thể thấy nhóc không nghe lọt được vào đầu dù chỉ một chữ chị nói thì phải nhỉ. Thế “nhòm trộm” ở đây là ý gì?」

「À đó chỉ là một dự án thí nghiệm thôi. “Liệu chăng loài người chỉ là một loài sinh vật nhỏ bé nằm trong một vườn kiểng mini, luôn bị quan sát và nhòm trộm bởi những thực thế tối cao đa vũ trụ? Tất cả mọi người đều có vẻ đang bị nhòm trộm, ý của em là vậy đấy!」

「Thực thể đa vũ trụ…? Chị không hiểu được nhóc đang nói về cái gì nữa, thử đưa một ví dụ liên quan tới câu lạc bộ điền kinh xem nào.」

「Nó kiểu như tàu trưởng của một đoàn tàu siêu tốc đứng trong cabin tàu vừa cười vừa quan sát cuộc đua giữa tàu của ông với vận động viên Carl Lewis ấy?」

「Chả hiểu gì sất.」

「Em cũng thế. Vậy chúng ta là đồng chí rồi! Thật là một vinh dự! À nhân tiện thì, chủ tịch vẫn sẽ là chủ tịch đúng không? Em thích mọi thứ cứ yên vị như này hơn.」

Chủ tịch clb hơi hé miệng ra một chút và thở dài thất vọng. Trên vai tôi vẫn đang là cái nắm tay chết chóc của chị. Tôi muốn đi theo đường lối ‘Đề kháng bất bạo động’ của Gandhi quá.

Rồi từ lúc nào mà tôi không nhận ra thì các thành viên của câu lạc bộ đã tập trung đông đủ xung quanh 2 người chúng tôi, chắc hẳn họ bị triệu tập tới để nghe bài diễn thuyết của chị ấy. Tôi đã quá mải mê với cái khe tường nên không hề để ý tới vụ này.

「Thôi thì đành vậy. Chị mày nhắc lại lần nữa đây này.」

Chị ấy giải thoát cái vai tôi và nhét tôi vào hàng cùng với những thành viên khác. Nhưng mà, ánh lườm của chị vẫn chỉ dính chặt lên người tôi. Đây chính là cách vận hành của câu lạc bộ điền kinh. Nếu bạn không được sự cho phép của chủ tịch clb, thì bạn không có quyền rời đi.

「Yokodera, chị nhấn mạnh lại một lần nữa đây. Nhóc thực sự là một hình mẫu tuyệt vời để noi theo đấy.」

「…Là sự thực trớ trêu, hay là mấy câu hỏi mẹo vậy ạ? Ý chị từ đầu hoá ra là vậy à? Nhưng mà đâu có gì đúng để kết luận vậy đâu ạ, bởi vì em chẳng có làm gì để mà tuyệt vời hết cả!」

「Sao nhóc run dữ vậy? Nhóc có nhận ra chúng ta chuẩn bị bước vào giai đoạn nào rồi không?」

「Ể? Vào khoảng thời gian khi mà các nữ sinh sẽ mặc lên những bộ đồng phục mỏng manh hơn chăng?」

「Tất nhiên…Đợi chút, thật hả? Chị không chắc về chuyện đó lắm, nhưng sang tuần là tháng 9 rồi đấy. Mùa hè cuối cùng của năm ba. Vì sắp tới còn có hội thao liên trường nên chị muốn sắp xếp hệ thống cho học kì tới càng sớm càng tốt.」

「Nghe khó nhằn ghê~」

「Nói như thể không liên quan gì tới em hết ấy nhỉ, thưa ngài chủ tịch clb tương lai?」

Đầu ngón tay hơi đổi màu nâu nhạt do nhuộm nắng của chị chỉ thẳng mặt tôi.

「…Hả?」

「Nhìn ra sau lưng kiếm ai nữa? Chị đang khen nhóc đấy.」

Mặc dù nét biểu cảm trên gương mặt vẫn y nguyên-đầy vẻ giận dữ, nhưng đúng là nếu khả năng nghe của tôi vẫn còn hoạt động bình thường thì coi bộ chị ấy đang khen tôi thật. Đây là lần đầu tiên tôi nghe được những lời có cánh mà Vua thép dành cho một ai đó. Không, chắc chắn phải là lần đầu tiên trên đời.

Không có cái máy quay nào xung quanh. Và các thành viên clb cũng không một ai cầm biển chúc mừng gì cả. Từng người họ chỉ đang nhìn tôi đầy bối rối và nghi hoặc mà thôi. Nhưng trong câu lạc bộ điền kinh này, lời nói của Đức vua chính là luật, tối thượng hơn bất cứ điều gì khác. Nếu chị ấy nói cái gì màu trắng, thì kể cả nó vốn dĩ màu đen, thì nó cũng phải là màu trắng. Nếu chị ấy đã ra lệnh chạy, thì bạn sẽ phải chạy ngay cả dưới cơn mưa dữ dội nhất. Chị ấy luôn đúng, và ngay cả khi chị ấy sai, thì công lí vẫn sẽ nằm trong tay chỉ.

Vậy nên…vừa rồi chị ấy chỉ ai vậy trời?

「Ưm…đây là trò đùa phải không ạ…?」

「Từ rất lâu rồi, chị đây luôn muốn chủ tịch câu lạc bộ kế nhiệm phải là một hình mẫu lí tưởng để các thành viên có thể noi theo. Và Yokodera, kể từ khi nhóc tham gia câu lạc bộ này, nhóc chưa từng bỏ tập một ngày nào. Nhóc luôn có tinh thần chuẩn bị. Bên cạnh đó, những tiến bộ của nhóc là rất đáng ghi nhận. Và hiển nhiên nhóc đã trở thành tài sản quý giá nhất của câu lạc bộ này.」

「C-chị không cần nói quá như vậy đâu! 」

「Thông thường thì đứa nào có chút tiến bộ là giờ này sẽ có chút tự mãn rồi. Nhưng nhóc hoàn toàn có quyền để khoe khoang. Chị chưa từng thấy ai yêu điền kinh hơn nhóc cả, Yokodera. Mấy đứa khác nhìn vào mà học hỏi, và chị cũng muốn mấy đứa thức tỉnh dưới góc độ là những thành viên chính thức của clb điền kinh đi.」Bằng tông giọng oai phong lẫm liệt, chủ tịch clb hết lời động viên tôi, chỏm tóc đuôi gà đu đưa theo từng câu của chị.

Nghe những lời đó thì coi bộ chị ấy vẫn chưa phát hiện ra bí mật về bức tường. Nhưng tình hình vẫn chưa thực sự an toàn. Những thành viên của câu lạc bộ vẫn đang tập trung xung quanh tôi, ném cho tôi không ngớt những ánh nhìn đầy căm phẫn. Tôi có thể cảm thấy sự phẫn nộ của họ như đấm thẳng vào bao tử tôi vậy. Chả lẽ tôi vừa phải chịu đựng sự kì vọng của Vua thép vừa phải hứng chịu sự chê bai từ phía mấy cậu thật à? Cho tôi xin ít bình yên đi mà. Đừng có bực tức chỉ vì một thằng như tôi thôi chứ.

Tôi cũng không muốn nổ, nhưng tôi quả thực là một thành viên nhiệt thành của câu lạc bộ điền kinh. Không đầu hàng trước những buổi luyện tập địa ngục, tôi chủ động tiến bộ, và tôi thậm chí còn kiên trì rèn luyện để rút ngắn thời gian chạy 50m của bản thân. Hiển nhiên rồi, lí do cho tất cả những nỗ lực đó không cần phải giải thích rườm rà thêm nhỉ…là đồ bơi. Ranh giới giữa thiên đang và địa ngục như người ta vẫn hay nói, chỉ mong manh như một tờ giấy mà thôi, và bức tường ở kia luôn nằm chờ sẵn tôi động tới mỗi khi tôi nghỉ ngơi. Tôi càng nhanh hoàn thành mục tiêu thì thời gian tôi có thể “thư giãn” với ốc đảo của mình lại càng dài.

Nhưng mà, trở thành chủ tịch kế nhiệm của câu lạc bộ ư? Tôi con chả bao giờ dám đùa chuyện gì giống như vậy. Kể cả khi tôi chăm chỉ như thế, tôi cũng chưa từng nghiêm túc, và tôi cũng cảm thấy tệ khi nghĩ tới những thành viên còn lại trong clb vẫn luôn cố gắng hết sức mình.

「Chủ tịch à! Em thực lòng rất cảm kích khi chị tôn trọng em như vậy!」

「Hử?」

「Không phải là em đặc biệt thích hay ghét điền kinh.」

「Hmm」

「Mà lí do khiến em tham gia vào câu lạc bộ điền kinh…thực ra có hơi khác biệt một chút…」

「Đừng ngần ngại, cứ nói thẳng. Tự do ngôn luận xứng đáng được tôn trọng ở chốn này.」

Vua thép quá khích dậm chân xuống đất. Luồng cảm xúc chị ấy xả ra ngược lại hoàn toàn với khả năng nhận thức của chỉ. Tôi có thể cảm nhận được áp lực đang khoá mồm tôi lại.

‘Tự do ngôn luận hoàn toàn được tôn trọng, nhưng còn những gì kéo theo sau đó chưa chắc được vậy đâu.’

Chắc hẳn ý của chị ấy là như vậy rồi. Sự ma mị trong lời nói quả là một thứ đáng sợ.

「Giờ thì nói đi. Chị mày vẫn đang lắng nghe đây.」

‘rồi nghe nào, lí do đó là..’ (Chị ấy thì thào)

Tôi cảm thấy vô vọng trước khát khao có thể trốn thoát được sự khát máu trong cái lườm đầy nghiêm khắc kia. Luồng áp lực toả ra từ chị ấy dần đè lên tôi, giam cầm cả thân thể nhỏ bé này. Kẻ nào dám mơ ước có thể nổi loạn ngay dưới con mắt của Đức vua cơ chứ? Nếu chị ấy mà nghiêm túc lên thì chính là bất khả chiến bại…Tuy vậy, tôi vẫn cần cho chị ấy biết câu trả lời thật lòng. Nếu không, chắc chắn tôi sẽ phải hối hận tới hết cuộc đời này.

「Em nên nói như nào đây nhỉ? Nó có hơi khó để nói rõ ràng ra, nhưng chuyện em cố gắng hết mình đó là do…」

「Chị không có thích rề rà đâu! Phun ra câu trả lời ngay coi!」

「Em được sinh ra để được làm người kế nhiệm của chị, thưa chủ tịch! Được kế thừa trọng trách của chị chính là kho báu quý giá nhất mà ông trời đã ban cho em! Em xin vinh dự được tiếp quản vai trò này!」

「Rất tốt! Chị biết nhóc sẽ nói vậy rồi mà, Yokodera! Đừng có phản bội niềm tin của chị mày đấy.」

“…Ầy.” Tôi cuống cuồng bịp mồm mình lại, nhưng lời nói gió bay, chuyện đã xong mất tiêu rồi.

Chủ tịch câu lạc bộ xoa cằm hài lòng. Không còn nghi ngờ gì nữa. Chị ấy sẽ bắt mình vào những bài tập còn tàn khốc hơn kể từ thời điểm này trở đi. Chị ấy kiểu gì cũng muốn ép mình vào cái khuôn khổ của một ‘chủ tịch câu lạc bộ xứng tầm’ lí tưởng trong lòng trước khi chị rửa tay gác kiếm. Cùng lúc đó, tôi cũng gần như có thể cảm thấy được những cái thở dài lặng lẽ của những thành viên còn lại. Ơ kìa, tôi cũng muốn thở dài lắm chứ bộ. Tương lai trước mắt tôi giờ như một con đường dài, xám xịt và bị vây quanh bởi những bước tường thép. Màn sương tối dày đặc trườn trên mặt đất và dần dần bao trùm, nuốt chửng cả thế giới mộng mơ của tôi.

Mình xong thật rồi. Tôi chắc mẩm.

*

Tôi là mẫu người thường xuyên bị hiểu lầm. Chuyện nó đã luôn như vậy rồi.

Trở lại hồi tiểu học, tôi tự hỏi rằng liệu nếu sàn nhà đủ bóng thì nó có phản chiếu được phần dưới váy của những bạn nữ không, vì thế tôi cống hiến thời gian của mình vào việc lau từng viên gạch của ngôi trường sạch tới mức hoàn hảo, sạch trên từng góc độ.

‘Học sinh lớp 5A, Yokodera Youto-kun đã lau dọn ngôi trường mỗi ngày…’ Tôi được khen ngợi trước toàn trường bởi thầy hiệu trường.

Nhưng tôi thà có một bạn nữ khen tôi như vậy còn hơn.

Rồi tôi lại tính toán rằng có khi tôi có thể liếc trộm váy mấy bạn nữ nếu như họ phải nhảy né vật cản trên đường tới trường, thế nên tôi cố gắng hết sức để chăm bón cho cỏ trong thị trấn mọc thật tươi tốt.

‘Sau ba năm bằng tình yêu với thiên nhiên, cậu học sinh sơ trung này đã biến con đường tới trường ảm đạm trở thành những cung đường hoa cỏ xanh tốt…’ là những gì tôi nhận lại được.

Đó là khi tôi được phỏng vấn bởi một kênh truyền hình địa phương. Nhưng tôi thà được ngắm những bông hoa nhỏ xinh in trên những chiếc quần lót.

Tôi đổi kế hoạch sang việc đạp xe thật nhanh để biết đâu khi lướt qua những cô gái thì có thể tốc được váy họ lên, do đó tôi điên cuồng đạp xe vào mỗi sáng sớm và buổi chiều tối mỗi khi đi dọc theo con đường tới trường.

‘Một nam sinh cao trung đáng ngưỡng mộ đã bắt kịp được tên tội phạm giật túi sau một cuộc đua sống còn! Đồn cảnh sát xin tỏ lòng biết ơn–-’ vân vân và mây mây.

Thế là tôi được lên hẳn báo toàn quốc. Nếu được thì tôi mong có thể bắt kịp trái tim của một thiếu nữ cơ. Và cứ mỗi lần tôi được nhắc tới như vậy, tôi luôn khoác lên một vẻ giả tạo bên ngoài và xuôi theo chiều gió. Từ tiểu học tới tận cao trung, tôi chưa thể trưởng thành hơn được. Giờ đây, bởi khát vọng được ngắm đồ bơi của tôi, và sự chiến đấu để thoả mãn cơn khát đó mỗi ngày mà cuối cùng tôi đã lại phải đèo bòng thêm đủ thứ gánh nặng.

Tôi là một kẻ có thể đoán gần như chính xác số đo ba vòng của một bạn nữ chỉ bằng việc liếc qua cô nàng trong bộ đồ bơi. Vậy mà giờ đây tôi vừa mới được khen là một mẫu người tuyệt vời! Bi hài thật chứ. Tôi chỉ muốn sống đúng với bản chất của mình mà thôi!

Không, nói vậy có thể khiến tình hình tệ đi. Chính xác hơn thì tôi khao khát sự tự do. Tôi muốn mơ mộng tới những thiếu nữ nhiều hơn nữa. Tôi muốn được ngắm nhìn đủ mẫu con gái trên đời. Tôi muốn được hoà hợp với các bạn nữ. Đặc biệt là hoà hợp với tất cả những thứ ẩn dưới lớp váy đó.

Vậy nên việc phải trở thành chủ tịch kế nhiệm của câu lạc bộ điền kinh khiến tôi cạn lời. Miễn là câu lạc bộ này vẫn nằm dưới ách thống trị bởi một Vua thép đầy vô tình, tương lai của tôi ở câu lạc bộ vẫn sẽ tối như tiền đồ chị Dậu. Tôi thà bỏ hết mấy hoạt động của câu lạc bộ và thay vào đó được trải nghiệm mấy thứ như “Ra đây là lớp học của Senpai à. Nó cũng y hệt như lớp em vậy đó, nhưng cảm giác dường như có chút gì đó khác biệt. Nó khiến em nhận ra, rằng chỉ có hai chúng ta ở đây thôi, vậy nên chúng ta có nên đóng cửa lại không nhỉ? Hehe~”, đó, mấy thứ như cuộc hẹn hò sau giờ học hơn cơ.

Nếu như vậy là mơ mộng hơi cao quá, thì tôi lại chỉ muốn đụng mặt một cô bé xinh xắn và “Vậy là cậu quên đồng phục thể dục hửm? Đúng thật là, cậu vô vọng thiệt đó. Tớ đành cho cậu mượn áo của tớ vậy, nhưng vì chỉ có một cái ở đây nên chúng ta đành phải dùng chung thôi, fufu”. Bạn hiểu ý tôi mà! Và nếu tới vậy vẫn không được nữa thì ít nhất…ít nhất cũng phải chọn một người ra hồn để kế nhiệm vị trí chủ tịch clb chứ!

…Cuối cùng thì, tôi đáng ra chỉ việc nói từ chối mà thôi.

Tôi đã cứ bị như thế suốt cả đời rồi. Tôi đáng lẽ phải nói thẳng những suy nghĩ trong lòng, nhưng cái bản chất giả tạo luôn hiện ra và ngăn điều đó lại. Tại sao tôi lại không thể thành thực ngay cả về những thứ quý giá với tôi như thế vào những thời khắc quan trọng chứ? Cảm xúc thật của tôi không thể chạm tới một ai khác cả, và tôi cứ bị lan man sang những thứ huyễn hoặc khác.

*

Tôi đang trên đường về nhà. Những ngày hè vẫn còn dai dẳng ngự trị, và những chiếc bóng đổ dài dọc theo con đường nhựa. Trong lòng chưa muốn về ngay, tôi rẽ qua một khu vui chơi cho trẻ con. Ngay lúc tôi xuống xe, một gã đang ngồi trên chiếc ghế đá vỗ tay bôm bốp về phía tôi.

「Tao vừa mới nghe chuyện xong đấy, thằng sát gái ạ! Được ưu ái ghê nhỉ? Tao ghen tỵ với mày kinh lên được đấy thằng chóa!」

「Mày đang luyên thuyên cái quái gì vậy?」

「Đừng có mà giả ngốc. Mày được trực tiếp chỉ định bởi Vua thép trở thành chủ tịch clb kế nhiệm, chuẩn chưa!」

Cái thằng mà đang om sòm móc máy tôi ở đằng kia là một đứa mà tôi hay kêu là ‘chẳng cần’ nhưng cũng lại không thể tách rời được suốt từ tiểu học tới giờ: Ponta. Biệt danh của cậu ta bắt đầu bởi chữ ‘ero’ trong ‘eroticism’, rồi đổi thành ‘Eroponchi’, rút gọn là ‘Ponchi’, sau này đơn giản thành ‘Ponta’. Cậu ta là một gã mà ngay cả cái biệt danh cũng gắn liền với thế giới dâm dục, với bản tính dũng cảm thích thể hiện điều đó ra ngoài nhưng vẫn có thể sống sót tới tận bây giờ. Cậu ta còn là một gã ngốc luôn nói chuyện như ném cờ vào hội nghị vậy. Thậm chí còn từng có một thời gian khi mà cậu ta nhét cụm ‘ero’ vào cuối mỗi câu mà cậu ta phát biểu.

Bởi vì tôi sớm tham gia vào câu lạc bộ ngay sau khi lên cao trung đâm ra thời gian tan trường của tôi cũng không còn cố định, nhưng cái công viên trẻ em này nằm ở khoảng giữa nhà hai đứa, nên cuối cùng thì đôi lúc chúng tôi vẫn gặp mặt nhau ở đây.

「Đời không như mơ, nhóc ạ. Chuyện này chẳng hề đơn giản như mày nghĩ đâu.」

「Mày dám phát ngôn như vậy sau khi được lựa chọn bởi một Senpai xinh đẹp tuyệt trần hay sao? Mày sẽ ăn quả báo sớm đấy.」

「Nghĩ đi, Ponta, nghĩ thử đi. Kể cả có xinh đẹp, bả vẫn là Vua thép đấy. Chẳng có gì thay đổi hết.」

「Ý mày là gì?」

「Kể cả mày có bỏ qua phần ‘Vua’, thì bình thường mày vẫn sẽ phải gọi bả bằng mấy biệt danh khác kiểu ‘Người đẹp sắt thép’ hay là ‘Công chúa thép’ thôi đúng chưa?」 Tôi ngồi xuống vành của cái mô hình leo trèo.

Sau khi vắt não suy nghĩ một lát, Ponta nở nụ cười cay đắng

「…Tao hiểu rồi. Cái khoản được gọi là ‘Vua’ của chị ấy cũng đã quăng mất đi phần con gái của chỉ rồi nhỉ. Cái aura lạnh lẽo toát ra từ chị ấy như kiểu ‘Mấy nhóc đừng có tưởng làm gì thì làm!’ ấy nhỉ?」

Sự giá lạnh đó chỉ tổ phiền phức mà thôi…

Tới bản thân tôi hồi đầu cũng còn nuôi hi vọng với chị ấy nữa mà. Chị ấy là một hoa khôi có tiếng của khối trên, chị ấy có thể giữ vững lập trường trước hầu như là tất cả mọi người, và dĩ nhiên tôi cũng từng mơ tưởng tới những gì chị ấy sẽ làm khi “lâm trận”. Nhưng những kì vọng đó cũng tan nhanh y như màn sương sớm vậy. Mấy thằng ngốc cố gắng theo đuổi trêu ghẹo Đức vua luôn bị đấm văng đi trong một đấm duy nhất, chẳng khác gì cảnh Don Quixote đấu với cối xay gió. Vua thép chưa từng tỏ ra có hứng thú với mấy việc yêu đương hay hẹn hò gì hết. Tất cả sự tập trung của chị ấy đều dồn cho việc luyện tập. Chị thậm chí còn ép khuôn tinh thần này và nhét vào đầu mấy đứa trong câu lạc bộ nữa. Đó chính là lí do tại sao chẳng có một chút ái tình nào có thể sinh sôi nổi ở trong câu lạc bộ điền kinh này.

Mặc dù còn đẹp trên cả mức xinh đẹp thông thường đấy, nhưng chị ấy chả khác quái gì một bức tường thép dày mà không có cánh cửa nào hết. Theo “game ngữ học”, thì chị ấy là một nhân vật mà không ai có thể chinh phục nổi.

「Chà, với tao thì như thế cũng vẫn là ổn. Hay mày thử trở thành ngôi sao của câu lạc bộ điền kinh xem, biết đâu cuộc đời lại nở hoa?」

「Nếu là 10 năm trước thì những lời này sẽ có giá trị với tao đấy. Chứ giờ thì tao chịu, quá muộn rồi.」

「Mày đang sợ cái gì đấy, chú thỏ nhút nhát của tao? Trên đời này không bao giờ có cái gì là ‘quá muộn’ hết. Trở thành siêu sao của câu lạc bộ đê!」

「Nay mày không giống mọi khi lắm, Ponta. Mày bình thường đâu có nhiệt tình như này? Vậy nên, cái thái độ này khiến tao thấy lạ lắm đó.」

Cậu ta tự dưng nghe rất chi là nhiệt thành. Chắc thằng này xem nhiều video *ếch quá rồi đây mà. ‘Nữ vận động viên xinh đẹp và chàng huấn luyện viên may mắn’ Chắc là mấy video kiểu này.

「He he he, đừng có mà coi thường tao. Tao chỉ là không được ngọt ngào như mày thôi.」

「Rốt cục mày đang nói về chuyện gì vậy?」

「Tao đã chính thức “rửa tay gác kiếm” khỏi dâm dục giới rồi.」

「Ừ ừ, thế thì tao chắc cũng thoát khỏi kiếp luân hồi luôn rồi.」

「Mày không tin tao hả? Đây qua đây tao chỉ cái này. Tao đợi mày nãy giờ đấy.」

Ponta mở cái balo đặt ở bên cạnh ra, và đổ ra một nhùi những thứ với thứ. Tôi lúc nãy cũng đã tự hỏi tại sao cái balo nó lại chật căng ra như thế. Nhìn thì coi bộ cậu ta đã nhét cơ số những sách và băng đĩa ở trỏng. Hửm?

「Đ-Đây là…! Chính là ‘bách khoa toàn thư về những chuyến phiêu lưu đầy “nhấp nhô” của Công chúa Geishun’ đấy! Còn cái này là ‘Những cặp giò huyền thoại trong party thám hiểm của tôi đã chữa lành tôi mỗi ngày!’ Một bộ ‘tuyển tập những chiếc áo tắm đầy gợi cảm’ đã bị cấm bán! Mày luôn sống chết gìn giữ kho báu này mà. Chuyện gì đã xảy ra vậy? 」

「Đống này giờ là vô nghĩa đối với tao rồi, nên tao bán hết chỗ này cho mày đấy.」

「Ể?」

Tôi nhìn chết trân vào Ponta trong sự hoài nghi. Cái biểu cảm siêu nghiêm túc của cậu ta khiến cậu ta trông không giống như đang đùa tý nào cả. Vô lí hết sức. Hồi trước khi tôi tới nhà Ponta, cậu ta còn thọi tôi một nhát khi tôi bày trò đùa giả vờ đổ nước hoa quả vào cái tuyển tập kia. Đấm nghiêm túc luôn đấy. Cậu ta cứ thế một phát thẳng bụng tôi với đôi mắt đỏ ngầu.

Biết hết tất cả những điều đó, nhưng tôi vẫn không thể nào không rỏ dãi trước đống này. Cậu ta sẽ đòi bao nhiêu đây? Tôi đào đâu ra tiền để trả bây giờ? Chúng ta vẫn có thể sống với một bên thận mà, đúng không?

「Ê, sát gái-kun, mày có biết trẻ em châu phi phải bán cả nội tạng để có thể sống sót không?」

「…Ư–ừ??」

「Cũng là một con người sống trên Trái Đất này, tao không thể giương mắt đứng nhìn được. Nhưng tiền tiết kiệm của tao bay hơi rồi. Nên giờ tao phải nương trợ vào sự ủng hộ của bè bạn, thế nên liệu mày có muốn mua hết đống này với 100 yên không? Với 100 yên đó, bọn trẻ ở đó có thể có thêm 40 lít nước để uống đó.」

「100? Ể? 100 yên?」

Ponta gật đầu nhân từ, nhìn như một vị phật sống vừa mới được khai sáng vậy. Tôi cũng nghĩ tới việc bán nội tạng, nhưng sự đối nghịch thẳng thừng giữa những gì tôi tưởng với những gì cậu ta nói khiến tôi đau não quá. Ý tôi là, đó là suy nghĩ rất đáng khen ngợi. Thực sự luôn đấy. Nhưng tôi lúc nãy cứ tưởng cậu ta sắp lái qua chuyện bản thân trở nên phấn khích với những cô gái ngực khủng ở bên Châu Phi cơ, nhưng chẳng phải luôn ạ. Cậu ta thực sự không cần những báu vật này cho bản thân mình nữa ư?

「…..Cặp nách hở một góc 30 độ.」

「Hử?」

「Đôi xương đòn nửa kín nửa hở dưới chiếc áo phông.」

「Liên quan thế?」

「Lỗ rốn toạ vị giữa làn da mềm mại.」

「Ủa rồi thì sao?」

「Không một phản ứng trước bộ ba “thung lũng” đỉnh cao nhất mà mày từng luyên thuyên cả đêm ư! Mày ốm hay gì à Ponta?!」

「Thực ra tao đã được khai sáng về lí do mà tao được sinh ra trên cuộc đời này. Những đám mây dần tan, những chú chim hót líu lo, và trăm hoa rộn rã đua nở. Có nhiều thứ quý giá để bảo vệ trên đời này hơn là mấy bức ảnh trần trụi của phụ nữ.」

「C-chuyện gì với mày vậy…?」

「Có thể coi như tao đã nhận được Chân kinh đi.」

Cặp mắt của cậu ta lơ đễnh hướng về phía trời tây, như thể cậu ta đang nhìn về miền Tây Thiên cực lạc vậy. Tôi không biết liệu y học hiện đại có thể cứu nổi cậu ta không nữa…Nghĩ vậy trong đầu nhưng tôi bị câm nín không thốt ra nổi nữa rồi. Ponta đột nhiên cười vang.

「Đừng có nhìn tao thế chứ. Tao đùa về vụ ‘Chân kinh’ thôi–À nhân tiện thì, mày có biết về ngọn đồi chỉ có một cái cây, chỗ có cái đền thần mèo không?」

「…Ý mày là cái tượng mèo đá?」

Phải gượng cười trong lúc nội tâm bối rối, tôi hướng mắt về phía tây. Xuyên qua công viên, chạy qua những mái nhà xung quanh, ngọn đồi lọt vào tầm nhìn của chúng tôi. Đó là một ngọn đồi hình chuông phủ đẩy cỏ, và ở trên đỉnh vươn lên độc nhất một cây cổ thụ. Dưới gốc của cái cây đại thụ đó là một cái miếu nhỏ thờ một con mèo gỗ. Không ai biết liệu nó có phải miếu thờ một vị thần thực sự hay chỉ là một trò đùa lố bịch ai đó bày ra. Cái miếu thờ được biết tới với cái tên ‘Tượng mèo đá’. Và cái thực tế là cái tượng mèo đó trông như thể nó đang ra hiệu cho bạn lại gần càng thêm thắt cảm giác kì quái, khiến nơi này trở thành một địa điểm thăm thú tương đối nối tiếng.

「Vậy mày đã nghe đồn về điều ước của tượng mèo và sức mạnh siêu nhiên của nó chưa?」

「Điều ước và…là sao?」

「Chà nếu mày không biết thì tao nói cho mà nghe nè. Chuyện xảy ra với một cậu trai hồi tháng ba năm nay! Cậu ta độ 16 tuổi và trông rất ngon trai. Cậu là một chàng trai trẻ đáng ngưỡng mộ khi đã luôn nhẫn nhịn trước sự áp bức của đám người lớn độc ác. Mặc dù vậy, khó khăn chồng khó khăn, và cậu buộc phải chịu cơn thịnh nộ của giáo viên môn văn học cổ điển, bị cho rằng cậu kiểu gì cũng sẽ trượt bài kiểm tra cuối năm và các thứ nọ kia!」

「…Làm gì có cậu trai nào ở đây, mày đang nói về mày đúng không? Ngại nên không dám nói thẳng à? Với cả mày có bao giờ chịu học môn đấy đâu, nên ăn chửi là xứng đáng rồi còn gì.」

「Này, người ta đang tâm sự, đừng có mà chen mông vào! Tao rõ ràng đã cọp pi bài của mày trong lúc kiểm tra rồi mà, đúng không? Sự chuẩn bị của tao cho bài kiểm tra lẽ ra đã rất hoàn hảo, nhưng mà bài kiểm tra của tao lại bốc hơi đi đâu mất tiêu. Đằng nào thì, tao lại phải đợi thêm một tuần để làm bài kiểm tra bù. Khi tao cẩn thận nghiên cứu về Hikari Genji, tất cả những gì tao thấy chỉ là một gã mother-con hay loli-con hay đại khái là như vậy. Cho dù tao đã cày hết quyển sách bài tập, thậm chí còn đi nghiên cứu cả những đặc trưng của người vợ vừa tsundere vừa yandere đó, rồi người phụ nữ trẻ, hay là cô gái nông thôn kia, làm thế nào để tao có thể thấm được hết mấy thứ đó giờ? Cái văn phong nó khiêu dâm thấy mồ. Mọi thứ viết trong đó đều chỉ là những ham muốn tầm thường, bị chi phối bởi dục vọng…」 Ponta đứng bật dậy, tuyên bố thẳng những lời đó lên bầu trời xanh.

Nghe vậy khiến tôi thấy nhẹ nhõm. Ponta vẫn là Ponta. Vậy là ổn rồi. Tôi đưa cậu ta đồng 100 yên và nhét đống báu vật kia vào trong cặp của mình.

「Về chuyện lời đồn về tượng thần mèo mà tao nghe được. Nếu mày đưa nó một thứ gì đó tượng trưng cho lễ vật, thì nó sẽ lấy đi thứ mà mày không cần và chuyển nó cho người nào cần hơn. Nó ngược lại hoàn toàn so với thông thường. Nếu tượng mèo ở đây lấy thứ mình không cần đi, thì hẳn phải có một tượng mèo khác để vận chuyển điều đó cho người khác ấy nhỉ. Mà nhân nói về thứ tao không cần, thì đó chắc chắn là những ham muốn tầm thường. Và đó là khi tao bắt đầu suy nghĩ. Lễ vật hẳn phải liên quan tới những ham muốn tầm thường của tao. Mày có nhớ đúng không? Cái gối ôm ấy. Khi tao ném nó xuống chân tượng mèo đá, thì mọi thứ xảy tới. Tất cả ham muốn biến mất, và giờ tao có thể tập trung vào việc học hành như một học sinh gương mẫu. Trở lại hiện tại thì tao cũng qua bài kiểm tra bù rồi đấy. Cuối cùng cho tới bây giờ, tao thực sự cảm thấy rất nhẹ nhõm vì đã bỏ đi được đống dục vọng đó! Thế giới thật đẹp đẽ làm sao!」

「Và thế là happy ending. Dù sao thì, giờ tao về đây không nhỡ đâu mày lại đổi ý. Cảm ơn vì đã mua hàng nhé!」

「Ê này! Ít nhất thì đợi tao cảm ơn mày một tiếng đã chứ! Tao chắc chắn sẽ trả nợ ơn nghĩa này vào một ngày nào đó…!」

Tôi trèo lên xe đạp và rời khỏi công viên. Ponta hình như có gọi với tôi, cố gắng đáp điều gì đó, nhưng vì đang rời đi nên tôi không nghe rõ được cậu ta đã nói gì cả. Thay vào đó, tôi dồn sự tập trung vào chiếc cặp đang rung lắc ở trong giỏ xe. Tôi chưa từng nghĩ rằng Ponta sẽ cho đi đống kho báu quý giá này chỉ để đổi lấy những ngày tháng làm một người khôn ngoan ngắn ngủi. Giờ kho tàng này là của tôi, ai nói gì cũng kệ.

*

「…Cậu ta không thèm gọi.」

Sau bữa tối, tôi ngồi xem TV, tắm rửa, và ngồi ngắm đống kho báu một tiếng liền tù tì. Mặc dù ngoài kia màn đêm đã buông xuống, nhưng điện thoại của tôi không hề có chút dấu hiệu nào rằng sẽ rung lên. Tôi đã dự đoán chắc nịch rằng Ponta sẽ gọi, cầu xin tôi trả lại đống của quý của cậu ta sau khi đã tỉnh ngộ lại. Chứ cậu ta phải điên rồi mới đem bán tôi những tuyệt tác nhân loại này chỉ với 100 yên bọ. Mặc dù cậu ta là một đứa can đảm đấy, nhưng không can đảm tới mức này được. Hay Ponta thực ra là con gái? Vẻ ngoài đó chỉ là trap thôi?! Hoặc có thể do bản thân không thể tìm được ai thoả mãn tình cảm của cậu ta và chuyện giờ đây chính là hậu quả. Thôi được rồi, kệ vậy, tôi cũng chả tin vào mấy giả thuyết đấy lắm.

–-Nhưng rồi câu hỏi thực sự là "Những dục vọng của Ponta bay đi đâu rồi?"

Đợt kiểm tra bù văn học cổ điển của cậu ta rơi vào bốn tháng trước. Cậu ta đáng ra đã có đủ thời gian để thôi kiềm chế rồi. Nhưng thay vì thế thì cậu ta không còn chút ham muốn nào với đống kho báu này nữa? Thằng bạn Ponta của tôi đi đâu mất rồi? Rồi ai sẽ là người cùng tôi tranh luận về chuyện ‘cần phóng xe trên cao tốc cao cỡ nào để khi thò tay ra khỏi cửa xe có thể có cảm giác như đang chạm vào những bộ ngực’ đây? Chuyện này chắc chắn không thể do người thường gây ra được.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng mắt tới ngọn đồi cô độc ngoài kia. Khi mà vùng xung quanh nó được soi sáng bới lớp lớp những ngôi nhà, ngọn đồi đứng sừng sững như một mảng màu tối giữa ánh sáng thành thị. Tôi nhớ lại cách mà cậu ta nhiệt huyết kể tôi nghe về lời đồn đại của tượng mèo đá.

‘Nếu mày đưa nó một cái gì đó tượng trưng cho lễ vật, thì nó sẽ lấy đi thứ mà mày không cần và chuyển nó cho người nào cần thứ đó hơn.’

Tôi nuốt nước bọt cái ực.

Nếu có điều gì mà tôi không cần…thì đó là cái bộ mặt giả tạo của tôi. Mày nghĩ cái gì khi lại nói ‘Đó là vinh dự của em khi được chọn trở thành chủ tịch clb kế nhiệm’ cơ chứ, hở? Tôi lại tiện mồm bịa đặt để che giấu vẫn y như mọi khi vậy. “Ngưng làm tao cười bằng cách hành xử như thằng dở hơi đi”, Ponta kiểu gì cũng sẽ nói vậy với tôi. Điều đáng quý nhất ở Ponta chính là tính trung thực của cậu ta. Nếu cậu ta mà ghét thứ gì, cậu ta sẽ nói thẳng thừng. Ngược lại nếu cậu ta đã thích cái gì thì cậu ta cũng không bao giờ phải giữ trong lòng. Còn tôi thì đối nghịch hoàn toàn.

Bởi vẻ giả tạo mà tôi sở hữu, tôi không thể nói ra những điều mình nghĩ một cách tự do. Nó khiến tôi phải nói ghét dù trong lòng thì rất thích. Nếu tôi có thể gom dũng cảm để chống lại áp lực của Vua thép, nếu tôi có thể thể hiện rõ cảm xúc thực của mình, thì tôi đã có thể tiến thêm một bước lại gần thiên đường áo tắm hơn nữa rồi.

Không ai đánh thuế giấc mơ mà nhỉ?

Một người chết đuối sẽ vớ lấy bất cứ cái cọc nào trong tầm với. Còn tôi thì đang chết chìm trong những vấn đề gây ra bởi vẻ giả tạo của bản thân. Tôi biết mình đang phải trả giá cho nghiệp tôi tự tạo rồi, nên khỏi cần nhắc tôi thêm nữa. Nhưng tại sao tôi lại không thử tham khảo bức tượng mèo đá để giải quyết vấn đề này nhỉ? Với suy nghĩ đó trong đầu, tôi hướng thẳng tới ngọn đồi cô đơn. Mục tiêu chính là bức tượng mèo.

Tôi dựng xe rồi chui qua lỗ hở dưới bờ rào. Do được rào quanh bởi hàng rào kẽm gai nên có vẻ như đây là một mảnh đất tư nhân. Nhưng nhìn qua thì chẳng thực sự có ai coi sóc nó cả. Cỏ mọc dài mà không được cắt tỉa, đất đồi thì xói lở, còn hàng rào kẽm gai thì sắp đổ hết cả. Tôi còn nghe được rằng bọn trẻ con vẫn thường tới đây chơi, may mà cũng chưa có hậu quả gì cả.

Dò dẫm theo ánh sáng từ chiếc đèn pin bỏ túi, tôi vác theo chiếc gối ôm phía sau lưng và bắt đầu leo lên trên bằng một lối mòn hẹp. Khoảng 10 phút sau, tôi cuối cùng cũng lên tới đỉnh của ngọn đồi. Một cây đại thụ tuyết tùng Nhật đứng sừng sững ở đó, có thể thấy rõ thân cây rộng lớn ngay cả trong bóng đêm. Và ở dưới gốc của thân cây đó là nơi đặt tượng mèo đá.

Đầu của bức tượng cao tới ngang đầu gối của tôi. Phần gỗ được đục đẽo tạo ra đôi mắt, chùm ria, và thậm chí là cả chiếc mũi, nhưng rốt cục thì vẫn không có một vết biểu cảm nào trên khuôn mặt của nó. Bên trên bức tượng, không như những tượng mèo cầu nguyện khác với một bên tay giơ lên thành hình quả đấm, thì tượng mèo này lại giơ cả hai tay, và phần vuốt chĩa cả về phía tôi. Người làm ra bức tượng này hẳn phải là một đứa bị thần kinh.

 Bức tượng toả ra một cảm giác kì lạ và khó chịu. Không rõ bức tượng tạo cảm giác nghiêm trang hay là nó mang biểu cảm trịch thượng nữa. Tôi không biết nó được lập miếu thờ ở đây từ bao giờ, nhưng tôi không hiểu lí do ai đó lại bày nó ra đây không một mục đích như vậy. Và hiển nhiên mấy thứ như này cuối cũng sẽ chỉ tạo thêm những lời đồn đoán kì quái.

Khi côn trùng bắt đầu bu quanh người, tôi tắt đèn pin đi. Bóng tối lập tức nuốt chửng lấy tôi. Tôi đặt chiếc gối ôm xuống trước tượng mèo, và chuẩn bị cho lời cầu nguyện, nhưng còn một việc tôi cần làm trước đó đã.

Hừm…mình tự hỏi rằng liệu làm vậy có ổn không…

Tôi tháo cái đai lưng bằng da quanh gối ôm ra và vỗ vỗ cho nó trở về nguyên trạng. Nhớ về những năm tháng thanh xuân đầy nồng nhiệt đó, Ponta và tôi đã cùng nhau mua nó. Tôi thậm chí còn đặt cho nó một cái tên tử tế, gọi là ‘Barbara-san’. Mặc dù đáng lẽ ra ban đầu thiết kế của nó phải là hình ảnh của một idol mà tôi thích, nhưng khi hàng về thì trông nó lại giống như sinh vật ngoài hành tinh hơn. Chúng tôi không biết hoàn lại hàng, cũng không đứa nào đủ ý chí để quẳng nó đi, thế nên Ponta và tôi cố đùn đẩy nó cho nhau. Tình thế đó kéo dài mấy suốt tháng tới tận bây giờ, y đang chơi trò chơi chuyền khoai nóng vậy.

Gần đây tôi nhét cái gối ôm này vào tủ đồ của Ponta ở trường như một món quà, để rồi làm thế nào đó nó lại xuất hiện trong tủ quần áo của tôi tháng ba vừa rồi. Lại nhắc về tháng Ba, không phải đó là khoảng thời gian mà Ponta đã cầu nguyện trước tượng mèo hay sao? Cậu ta bảo đã dùng nó làm vật hiến tế, nhưng chắc hẳn cậu ta không dám vứt nó ở đây mà thay vì thế lại lẻn vô và nhét Barbara-san vào tủ đồ của tôi. Barbara-san hẳn sẽ cảm thấy vinh dự nhân đôi khi tôi cũng chọn nó để làm lễ vật.

Mình tự hỏi rằng liệu có thần thánh phương nào sẽ vui vẻ nhận một cái gối ôm làm vật hiến tế được nhỉ…

Nói vậy chứ nó đã giúp điều ước của Ponta linh nghiệm, và tôi cũng không nghĩ ra thứ gì khác để đem tế lễ. Tôi mừng là hiện giờ đang khoảng nửa đêm. Nếu tôi bị ai đó bắt gặp trong cảnh dạo quanh cũng với Barbara-san… Tôi còn không dám tưởng tượng tới cái viễn cảnh khi mà lời đồn bay xa nó sẽ tệ hại cỡ nào.

Bất chợt, tôi nghe thấy một âm thanh xột xoạt phía sau lưng mình. Tôi lập tức nín thở. Ai vậy? Cảnh sát chăng? Tôi chắc chắn sẽ bị bắt vì trông như một gã khả nghi đeo một chiếc gối ôm lang thang giữa đêm mất. Rồi họ sẽ khám xét phòng tôi và sẽ tìm ra được đống khó báu, sau đó tịch thu sạch! Nếu là như vậy thì tôi thà chết còn hơn.

Và dù biết là khá viển vông, nhưng nhỡ đó là Vua thép thì sao? Chị ấy kiểu gì cũng sẽ lồng lộn lên, nói mấy câu kiểu ‘Một cái gối ôm là dấu hiệu của bọn yếu đuối! Thật trơ tráo làm sao!’ Chị ấy sẽ giáo điều tôi tới ngất luôn mất. Buồn thay, vì không có máu khổ dâm, nên với loại chuyện này, tôi không có chút hứng thú nào.

Dù đó là bất cứ ai, hàng xóm hay bạn cùng trường thì cũng như nhau cả. Tôi không muốn bị gắn mác lập dị, hay bị đính cho mấy biệt danh khác người. Tôi không muốn chết cả về mặt thể xác lẫn tinh thần. Tôi nên làm gì đây? Tôi có thể làm gì bây giờ?

Trong khi tôi đang mải sắp xếp những dòng suy nghĩ, tiếng bước chân nhẹ nhàng lướt qua đám cỏ cao và tiến dần tới gần tôi. Không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy người đó có dấu hiệu muốn dừng lại hay quay đầu. Nó cho thấy sự thật đau lòng rằng địa điểm người kia hướng đến cũng chính là ngọn đồi này. Ánh sáng từ chiếc đèn pin cứ lắc lư tới lui, cho tới khi nó chiếu thẳng vào người tôi.

Chúng tôi còn cách xa nhau bao mét vậy? Grừ, tôi không thèm quan tâm đó là ai nữa! Bây giờ đây thì chuồn là thượng sách.

「Waaaaaaaaaaaaah!」

「Kyaaaaaaaaaaaaa!」

Thời khắc tôi nhảy lên, tôi đâm sầm vào người đó. Có vẻ như người này đã ở gần hơn so với những gì tôi ước tính. Bóng tối bao trùm quanh hai người chắc hẳn đã khiến tôi tính sai khoảng cách. Ehehe, úi chao. Chà, diễn vai cô nàng vụng về lúc này cũng sẽ không cứu được tôi đâu mà.

「Hyaaa…ê…không…bi…biến th…!」

「Có chuyện gì vậy?」

Một người la lên. Rôi tôi cũng la theo. Chiếc đèn pin rơi lăn lóc xuống nền đất. Nó chiếu rọi vào vật tế. Dưới ánh sáng chập chờn của chiếc đèn pin, Barbara-san trông như thể một sản phẩm phim kinh dị vậy. Một sản phẩm không nên tồn tại. Nhưng đợi chút, nó trông như gì cơ…?

Câu trả lời là: Nó nhìn giống một người phụ nữ khoả thân bị chơi đùa xong rồi bị bỏ lại trơ trọi vậy!

「Biến thái! Cảnh sát hay cấp cứu bây giờ?! Chắc phải gọi cảnh sát trước thôi!」

「C-cảnh sát chẳng liên quan gì tới chuyện này hết! Barbara-san từ đầu vốn đã không sống rồi!」

「Tôi sống ở rất gần họ(đồn cảnh sát) đó nha! Tôi còn nhớ cả số điện thoại nữa, nên tôi sẽ báo cảnh sát bây giờ đấy!」

Tôi chưa từng nghe giọng của cô gái này trước kia. Phải nói là, giọng cô ấy đang chìm trong hoảng loạn, như thể cô nàng đang phải đối đầu với một gã biến thái vậy.

「Đợi, đợi chút, trước khi em làm chuyện đó, chúng ta có thể nói với nhau vài câu đã được không? Anh thấy hình như có chút hiểu lầm ở đây!」

「Không có hiểu nhầm hay không hiểu nhầm gì hết! Em chưa nhìn thấy gì cả! Em nói là em chưa nhìn thấy gì hết!」

「Thế sao em lại tính báo đồn cảnh sát?! Anh cảm thấy kiểu gì em cũng sẽ báo lại những gì em đã thấy thì đúng hơn?!」

「Dĩ nhiên rồi! Cảnh sát Nhật Bản là đồng minh của em! Cảnh sát rất mạnh! Bọn biến thái giống như anh không bao giờ thắng được họ!」Tiếng hét của cô bé càng lúc càng to.

Tôi có thể nghe thấy tiếng còng số 8 còng tay tôi lại và cảm thấy được song sắt đóng sầm ngay trước mắt mình. Nếu giờ tôi mà kệ cô bé và rời đi, đời tôi sẽ rơi vào đường cùng mất. Ngay khi cô bé trở người tính bỏ đi, tôi tóm lấy tay cô bé. Sự im lặng ập tới, và thế là rơi vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan. Hai người chúng tôi chết trân nhìn vào đối phương. Nhưng rồi trạng thái căng thẳng này nhanh chóng vỡ vụn.

「Không chịu đâu, không chịu đâu, không chịu đâu! Em không muốn làm chuyện đó nếu không có tình cảm đâu!」

「Em đang liên tưởng cái gì trong đầu vậy?! Nếu em giữ yên lặng, thì anh sẽ nhẹ nhàng! Và rồi tất cả đều sẽ được vui vẻ!」

「Nhẹ nhàng hay thô bạo, em cũng không muốn! Em chắc chắn không thể nào vui vẻ được!」

「Bình tĩnh! Cứ bình tĩnh đã, okay?!」

Cô bé ra sức chống cự, cố gắng để thoát thân, nhưng tôi dấn tới sát cô bé hơn, giữ lấy cô bé bằng cả người tôi. Cô bé trông hoàn toàn tuyệt vọng, và tôi cũng vậy. Sai lầm nối tiếp sai lầm, và rồi đôi chân bọn tôi vướng phải nhau, khiến cả hai ngã nhào xuống nền cỏ. Chúng tôi lăn vòng, và cuối cùng gần như thành dính chặt vào người nhau. Tôi có thể cảm nhận được làn da đang chạm vào đầu gối tôi. Suy nghĩ rằng da của cô bé mềm thật đấy chạy ngang qua tâm trí, nhưng đây không phải lúc mà tôi nên có mấy suy nghĩ như vậy. Hoàn cảnh này khiến tôi trông thực sự giống hệt như một tên biến thái, và tôi có thể cảm thấy được một ranh giới ngay phía trước mặt mà tôi không được phép vượt qua.

「Em không ngon lành gì đâu mà! Em vừa gầy, vừa “phẳng”, và em khá tự tin rằng mình không ngon tý nào! Làm ơn mà, em cược cả tính mạng mình luôn đấy!」

「Đừng có mang tính mạng mình ra cá cược cho mấy chuyện như vầy! Trân trọng bản thân hơn một chút đi!」

「Vì tấm thân này, em sẵn sàng cược cả tính mạng, trái tim và mọi thứ! Khi chúng em khám sức khoẻ, em là nữ sinh “phẳng” nhất lớp đấy! Chắc chắn phải hai năm tới em mới trở nên ngon lành hơn được, nên là cho tới lúc đó…Em muốn ít nhất thì nếu ra đi cũng là đi với một thân hình đẹp hơn…!」

Đột nhiên, cô bé ngừng cựa quậy. Mặc dù tầm nhìn của tôi bị cản trở bởi màn đêm, tôi vẫn cảm nhận được điều đang diễn ra qua giọng của cô bé. Cô bé đang khóc. Nước mắt chảy dọc xuống gương mặt, tiếng mũi sụt sịt, và cơ thể cô bé run rẩy yếu ớt không còn sức lực để đẩy tôi ra nữa. Nhờ có vậy, tôi mới bình tĩnh lại được một chút, và tôi cảm thấy đầu mình đau như búa bổ vậy.

Dĩ nhiên, trở thành tội phạm không phải là một lựa chọn, mà tôi cần phải tuân theo tôn chỉ của bản thân. Một thằng con trai mà khiến một cô bé phải khóc chính là đồ cặn bã hạng bét. Cho dù động cơ của tôi có là gì đi chăng nữa, thì đây không phải là chuyện mà tôi có thể ngó lơ. Tôi chụp lấy đôi vai cô bé và rồi hít một hơi thật sâu.

「Làm ơn nghe anh nói! Barbara-san chỉ là một cái gối ôm thôi!」

Đôi vai gầy gò của cô bé căng cứng dưới đôi bàn tay tôi. Tôi cảm thấy cô bé giờ mong manh như thuỷ tinh, khiến tôi thấy cần nhẹ nhàng khi chạm vào cô bé hơn.

「Cô ấy không phải là người, mà chỉ là một vật trong bộ sưu tập của anh thôi. Anh hoàn toàn vô tội, và em cũng không đang bị nguy hiểm gì hết! Anh chưa từng đẩy cô bé nào xuống như vậy trước đây cả! Anh vẫn còn rất trong trắng!」Tôi hét to tới nỗi vang vọng cả vùng xung quanh.

Mặc kệ cái mặt nạ giả tạo và phẩm giá bản thân, tôi gầm thét to hết mức có thể. Tôi nhặt đèn pin lên, và soi sáng toàn bộ cái gối ôm. Những viền sáng chiếu rọi cái gò bồng đào bằng vải-biểu tượng cho ham muốn xác thịt của một chàng trai trẻ. Hình bóng của nó hiện lên một cách rõ nét. Rồi sau một khoảng lặng dài

「…Vậy cũng có thể coi đây cũng là lần đầu em bị đè xuống như thế này. Nếu anh thực sự trong sạch và an toàn, thì bây giờ có thể xuống khỏi người em chưa ạ?」

Lời đề nghị tôi nhận được pha lẫn chút ngờ vực. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi mừng là cô bé đã nín khóc. Coi như là bí mật giữa tôi với bạn thôi nhé, mỗi khi tôi thấy loại video mang tính ‘‘ép buộc’’ với một cô gái đang khóc, thì tôi không tài nào hứng tình nổi. Đó cơ bản là tiêu chuẩn của riêng tôi. Điều này thực sự giúp ích mỗi khi tôi ngồi chọn video “học tập” để tải về.

Đêm nay là một đêm ẩm ướt. Mùi cỏ khiến cho không khí càng khó thở hơn. Mặt trăng thì bị che khuất bởi lớp lớp mây, nên hai người bọn tôi đều phải lệ thuộc vào ánh đèn pin. Chúng tôi dùng chúng để tìm lối đi tới gốc cây và ngồi xuống đó. Khoảng cách của hai đứa hiện tại là 2 mét chuẩn.

「…Dù sao thì, anh đang tính xin thần mèo lấy đi vẻ giả tạo của anh.」

Trong nỗ lực thuyết phục cô bé tin tưởng mình, tôi giãi bày mọi thứ cho cô bé nghe, bao gồm cả lí do tại sao tôi lại lang thang giữa đêm với một cái gối ôm buộc trên người như vậy. Cô bé thì mang theo một túi đựng bằng giấy và liếc xuống nền đất. Vẻ ngoài và thân hình em ấy rất chi là nhỏ bé. Nếu xét về chiều cao thì ẻm chỉ cao ngang một học sinh tiểu học. Mặc dù chưa có cơ hội nhìn rõ mặt em ấy lắm, nhưng tôi chắc chắn rằng cô bé trông rất dễ thương. Vì một lí do nào đó, tôi có một cảm giác mơ hồ rằng chúng tôi đã từng gặp nhau trước đây.

「À mà không phải anh tự bịa ra tin đồn về vụ cầu nguyện đâu đấy. Thằng bạn anh đã từng thử trước đó rồi.」

「Không sao ạ. Chuyện này do em tự tìm hiểu. Có cảm giác như tin đồn đã lan khá rộng rồi. Mặc dù em cũng không thực sự tin lắm.」

Sau một vài phút im lặng, cô bé quay qua phía tôi.

「Chủ tịch câu lạc bộ bọn anh thực sự đáng sợ như vậy à?」

「Anh nghĩ ngay cả một con bò húc được tiêm thêm steroid cũng không thể đáng sợ hơn chị ấy được.」

「Bò húc?」

Có điều gì đó ở phép so sánh này đã chọc cười em ấy, nên từ phía cô bé phát ra tiếng cười khúc khích. Mặc dù cô bé vẫn còn đôi chút cảm giác không thoải mái, nhưng giọng của cô bé vẫn vô cùng thánh thót, đủ để khiến cho tôi phải rùng mình. Nhìn có vẻ cô bé đang dụi mắt, nhưng do trời quá tối nên tôi cũng không hoàn toàn chắc chắn. Sau đó, cô bé mở túi giấy mang theo ra. Em ấy giơ tay ra và nhận ra rằng nó không với tới được chỗ của tôi, nên bèn vươn người lại gần để đưa tôi vật gì đó.

「Đây là…bánh bao hấp à?」

「Vâng. Tuy nó có hơi nguội rồi. Anh lấy một cái đi ạ.」

「Cảm ơn em.」

Cả cô bé và tôi lặng lẽ ngồi thong thả nhấm nhap bánh bao hấp, khoảng cách giữa hai đứa bây giờ còn 1 mét. Mặc dù có hơi nguội đôi chút, nhưng nó vẫn là một món lót dạ ngon lành. Vậy ra em ấy là một cô gái tinh tế. Tôi thực sự muốn hỏi rằng tại sao cô bé lại trốn ra ngoài giữa đêm và còn mang theo bánh bao hấp, nhưng không thể nói ra được. Nếu giờ tôi mà trêu chọc cô bé như một gã ngốc thì chuyện đó sẽ khiến tôi trông như là một kẻ lập dị mất cho mà xem. Ai mà chả thích dạo đêm đúng không nào. Ngay cả tôi còn vậy. Ngay cả việc mua sắm online cũng không sánh bằng.

Sau khi ăn xong chiếc bánh bao hấp trước cả tôi, cô bé quay về phía tôi nói

「Theo truyền thống của gia đình em, thì nếu một nam nhân mà động chạm tới mình, thì cậu ta sẽ phải chịu trách nhiệm cho tới cuối cuộc đời. Vậy nên anh cứ chuẩn bị tinh thần đi nhé.」

「Ể?」

「…Em đùa thôi. Anh không cần phải tỏ ra đau đớn như vậy đâu…」Tiếng thở dài buồn bã của cô bé hoà vào màn đêm.

「Em nhầm rồi! Đó là tại vẻ giả tạo của anh đấy! Cái vẻ giả tạo đó sẽ ngăn việc anh đánh mất phẩm giá! Chứ thực ra nghe vậy anh hạnh phúc lắm! Vẻ giả tạo chỉ là một thứ hoàn toàn vô giá trị trong thế giới này!」

Sau khi nghe tôi lảm nhảm giải thích về sự giả tạo của mình, cô bé dường như đã cảm thấy hài lòng và lại thở dài

「…Có thực sự là giả tạo lúc nào cũng xấu không ạ…?」

「Ít nhất đối với anh thì là có. Lúc nãy, ví dụ anh chỉ cần nói là “Đây là một cái gối ôm, nên đừng kể với ai về chuyện này nhé” thì chuyện đã không trở nên phiền phức như vậy rồi.」

「Phiền phức…?」

「À, phiền phức ở đây là anh đang nói về việc làm mấy hành động thô lỗ với em như lúc nãy ấy!」

「Không sao đâu ạ. Cũng tại em là một đứa mít ướt nữa.」Cô bé lẩm bẩm.

Bầu không khí này sẽ lại khiến cô bé khóc mất thôi.

「Anh cảm thấy mít ướt cũng có mít ướt tốt và mít ướt xấu mà!」

「Thế em là loại nào?」

「Ể? Ư-Ừm…Anh nghĩ chúng ta không nên phân rõ trắng đen quá làm gì…」

「Nếu anh đang cố an ủi em thì ít nhất cũng phải giữ vững lập trường của mình một chút chứ.」Em ấy đáp lại với giọng điệu hờn dỗi.

Tôi có thể dễ dàng đoán được mà không cần nhìn thẳng mặt cô bé rằng cô bé đang phùng mang trợn má. Hoá ra phạm vi biểu cảm và cảm xúc của cô bé là tương đối rộng. Tôi bật cười khúc khích, và em ấy cũng hưởng ứng theo. Mặc dù tôi không có em gái, nhưng nếu có thì giống như em ấy thì tốt quá.

「Em muốn mình ra dáng người lớn hơn. Em muốn giấu đi cảm xúc thật của mình thay vì cứ dễ khóc dễ giận như bây giờ.」

「Anh thì lại cảm thấy những cô gái tính cách hướng ngoại rất là đáng yêu.」

「Không đúng đâu! Em không thích cứ mãi trẻ con như này… À đúng rồi, lời cầu nguyện. Anh làm cùng em không?」

「Ồ, anh cũng suýt quên đấy.」

Cố nhồi nốt miếng bánh bao hấp vào miệng, tôi quay mặt về phía tượng mèo. Tôi quỳ trên mặt đất và cúi đầu. Ở phía bên cạnh, cô bé kia cũng chuẩn bị tư thế tương tự. Dù tôi không biết cầu nguyện sao cho đúng cách, tôi bỏ qua vấn đề đó và làm theo hướng đơn giản nhất trong khả năng. Nó giống như tư thế khi tôi cầu nguyện trong buổi đi chùa đầu năm để có thể có thêm cơ hội gần gũi với những bộ đồ tắm và chân váy của các cô nàng hơn nữa.

「Ưm…Tôi ước rằng tôi có thể bỏ đi được vẻ giả tạo khiến tôi không thể thành thực được mà luôn che giấu mọi chuyện.」

「Tôi ước rằng tôi có thể giấu đi cảm xúc của bản thân và không bao giờ còn biểu lộ nó một cách trực tiếp ra ngoài nữa.」

Đó là những câu ước chưa hề được suy tính kĩ càng của bọn tôi. Nó đúng hơn là giống những điều ước của đám trẻ con mà bạn sẽ đọc được trên những tấm bùa dài trong lễ hội Tanabata. Không có một ẩn ý sâu xa nào khác trong chúng.

Gió chợt nổi lên mỗi lúc một mãnh liệt. Trong màn đêm, tượng mèo đá đột nhiên trông như thể vừa mới to lên, mặc dù cảm giác như đó chỉ là một loại ảo ảnh nào đó. Một áp lực vô hình quét qua người tôi, và ở nơi sâu trong tâm trí của tôi có một cảm giác như đang bị thiêu đốt. Cơn nóng này chạy dọc xuống cổ họng rồi cuối cùng thì biến mất. Trước khi tôi kịp nhận ra thì bởi một lí do mà bản thân không hề biết, cả người tôi đã ướt đẫm mồ hôi.

「…Ơ? Anh ăn của em bao nhiêu cái bánh bao hấp ấy nhỉ?」

Cô bé cất tiếng hỏi bình tĩnh, cứ như thể em ấy không hề trải qua cảm giác khó chịu như tôi vừa nãy vậy. Chuyện này giống như kiểu chúng tôi đi nhà ma trong buổi hẹn hò đầu tiên, nhưng chỉ duy nhất có tôi là người hồn siêu phách lạc. Mất mặt ghê.

「Anh chỉ ăn đúng một cái mà em đưa anh thôi.」

「Nhưng ở đây thiếu mất một cái.」

「Hay là em đã tự ăn mất rồi? Nhỡ đâu em đã chén hết ba cái bánh trong khi anh vẫn đang nhân nha cái đầu tiên thì sao? Nếu anh mà là em thì anh sẽ để ý hơn đấy, nếu bản thân không muốn phát phì! Dù sao thì, khá muộn rồi nhỉ, nên chúng ta về thôi. Anh sẽ đưa em về nếu em muốn.」

「Em chưa tới mức đói khát đó đâu. Anh vô duyên quá đấy. Em không có dễ béo như vậy đâu. Và nhà em cũng khá là gần đây nữa nên không cần đâu ạ.」 “Hmpf…” Dường như cô bé muốn chứng minh cho điều đó khi mà cô bắt đầu đi thẳng.

Tôi tính đi về cùng em ấy, và rồi…

“…Hở?”

Ánh nhìn của tôi chạm phải Barbara-san. Hình minh hoạ in trên chiếc gối vẫn khủng khiếp như thường lệ, nhưng cái đai mà tôi dùng để buộc nó quanh người mình đã biến mất. Xung quanh đều tối thui nên tôi dù kiếm thế nào cũng không ra.

Đừng nói là giờ mình phải vác cái này về nhà đấy nhá! Mặc dù tự bản thân mình tròng mình vào cái hoàn cảnh đáng xấu hổ này, nhưng loại nghiệp chướng gì thế này…?

Khi mà tôi nhận ra rằng tôi chẳng còn cách nào để buộc Barbara-san khi đạp xe về nhà, tôi thở dài thất bại.

Bây giờ, khi nhớ lại thời điểm đó, tôi nhận ra mình đã quá ngây thơ. Mặc dù chúng tôi đã cầu nguyện tượng mèo đá, nhưng chúng tôi đã hạ thấp sức mạnh của nó, để rồi cuối cùng chúng tôi bị đưa đẩy vào trong một hoàn cảnh không thể vãn hồi.

Reference của bộ 'Boogiepop wa Warawanai' Andrew Carnegie là một doanh nhân người Mỹ gốc Scotland và được mệnh danh là Vua Thép Frederick Carlton "Carl" Lewis là một cựu vận động viên điền kinh người Mỹ Ông đã từng giành được 10 huy chương Olympic với 9 huy chương vàng, và 10 huy chương tại giải vô địch thế giới trong đó có 8 huy chương vàng Tên cuộc đấu tranh bất bạo động do nhà cách mạng Mahatma Ghandi khởi xướng eroticism(n) : thói dâm dục Các bạn có thể nhớ lại phân đoạn Đôn Ki-hô-tê đấu với cối xay gió trong chương trình Ngữ Văn lớp 8 Nguyên gốc là "You’re just brewing tea in a navel like a moron"; ở đây sử dụng một câu ngạn ngữ Nhật, ý ám chỉ người được nói tới đang chọc cười họ Truyện kể Genji, là một trường thiên tiểu thuyết của nữ sĩ cung đình Nhật Bản có biệt danh là Murasaki Shikibu sống dưới trướng của thứ phi Akiko trong cung Fujitsubo, triều đại Thiên hoàng Nhất Điều là một lễ hội Nhật Bản bắt nguồn từ lễ hội Thất Tịch phương Đông. Trong văn hóa Nhật Bản, lễ hội Tanabata kỷ niệm cuộc gặp gỡ của thần Orihime và Hikoboshi, tương đương với Ngưu Lang và Chức Nữ bên văn hoá Trung Quốc.