Hello, Hello and Hello

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1326

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Hello, Hello and Hello - Chương kết - Mùi hương của Yuki (tuyết)

Epilogue-722x1024.png

Sáng sớm, tôi thức dậy như bình thường, ăn bữa sáng, rửa mặt, để rồi chợt nhận ra một điều. Không, điều đó tôi đã biết từ trước, nhưng đến giờ con tim tôi mới chịu chấp nhận thực tế.

Cái ống tay áo đồng phục mặc suốt ba năm nay, giờ đã không còn vừa.

Tôi đã thi xong bài kiểm tra thứ hai vào cuối tháng hai. Chưa đầy một tuần đã đến lễ tốt nghiệp. Hôm qua là ngày công bố kết quả thi.

Mấy ngày gần đây, tôi cứ bận rộn miết.

Tôi đã định dùng máy tính để kiểm tra xem mình có đỗ hay không, nhưng trước đó bố đã ngó qua kết quả. Chúc mừng con, bố nói vậy qua điện thoại, giọng run run. Cảm ơn bố. Cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa chúng tôi chỉ có vậy. Khi đã cúp máy, sự sung sướng dâng lên trong lòng tôi.

Ngay lập tức tôi sà xuống giường, tay với về phía ngọn đèn da cam. Bàn tay bỗng cảm thấy hơi ấm, thế là tôi nắm chặt lấy. Có cảm giác như tôi đã nắm được thứ gì đó. Rồi tôi mở bàn tay ra.

Không có gì ở đó cả, nhưng mà…

Tôi đã thật sự nắm được thứ gì đó trong tay.

Tôi thay ra áo sơ mi và quần bò, khoác lên người cái áo cardigan và bắt đầu đi dọc theo con đường dẫn tới trường đã quen thuộc ba năm nay. Trong khoảng giữa tháng hai, tuyết chất đầy hai bên đường, nhưng đến bây giờ đã là mùa xuân rồi.

Do mặt trời ấm áp rọi nắng xuống, đám tuyết đã tan biến không để lại một dấu vết.

Tôi nhìn lên bầu trời xanh như mặt ao trong khi đi về phía trước, rồi bắt gặp một gương mặt thân quen.

Chúng tôi đã một tuần rồi chưa gặp nhỉ? Trước đó, ngày nào hai người cũng gặp nhau. Kỳ lạ thật. Cái thứ quan hệ giữa con người này có thể dễ dàng bị phá hỏng như vậy nếu như một trong hai chúng tôi không gìn giữ nó. Những thứ mà tôi không bao giờ muốn vứt bỏ, tôi buộc phải tiếp tục đưa tay ra để giữ chúng lại.

“A, chào buổi sáng Akane.”

Tôi giơ tay lên để vẫy chào cô ấy, và cô ấy cũng vẫy lại,

“Chào. Mới sáng sớm mà cậu đã định làm gì vậy?”

“Đi tới trường để báo cáo là tớ đã đỗ chứ sao. Hôm qua có kết quả rồi mà.”

“Nghiêm túc quá đấy. Tớ thì chỉ cần một cuộc gọi là xong.”

“Ờ thì, nhiều thầy cô đã giúp đỡ tớ, nên tớ muốn tự mình thông báo tin tốt với họ. Nếu có thời gian thì sao cậu không đi cùng với tớ luôn hả Akane?”

“Cũng được. Akane tốt bụng này sẽ đi cùng với cậu.”

“Cảm ơn.”

Hôm nay là ngày làm việc, chỉ có lác đác người đi đường qua lại, và có một bóng người bé xíu trước mặt chúng tôi, ngoài ra không còn ai khác. Trong lúc chúng tôi tiến về phía cái bóng ấy, có vẻ như hình bóng ấy cũng đang tiến về phía chúng tôi, trở nên to hơn một tẹo. Nhưng chúng tôi ở cách quá xa để có thể xác định được giới tính của người đó. Liệu cái bóng đó sẽ bước tới và đi qua chúng tôi, hay sẽ rẽ sang một hướng khác trên con đường này?

Tâm trí tôi bắt đầu vẩn vơ về những thứ vô dụng như vậy, và đó cũng là lý do mà rốt cục tôi cũng nói ra hết những điều còn lại trong đầu mà không nghĩ ngợi nhiều.

“Akane. Cho tớ hỏi một câu, nhưng phải hứa với tớ là đừng cáu nhé?”

“Rồi. Kể cả tớ có bảo không thì cậu vẫn cứ hỏi thôi. Tính cách của cậu vẫn cứ hay ho thế đấy, Haru.”

“Xời, cảm ơn.”

“Không phải là khen đâu ông tướng. Là mỉa mai đó.”

“Tớ biết thừa rồi.”

Tôi nói với một vẻ mặt đắc ý, còn Akane thở dài, có vẻ như đã đầu hàng.

“Thế, cậu muốn hỏi cái gì vậy?”

“Hôm 14 tháng 2 ấy. Cậu có tặng cho tớ sô cô la hay cái gì không vậy…?”

Tôi càng nói, mặt Akane trông càng lúc càng cau lại. Chỉ cần nhìn vào tâm trạng cô ấy là tôi đã biết câu trả lời. Á, cô ấy bực thật rồi. À không, chỉ đang dỗi thôi.

“Vậy là không nhỉ?”

Vừa dứt lời, Akane đã véo lấy má tôi. Phải nói là, đau đấy.

“Cậu hỏi cái đứa mà cậu đã cho ăn bơ ấy hả?”

“Thế mới bảo là đừng có cáu mà.”

“Ở đấy mà mơ.”

Akane dùng tay còn lại để véo nốt lên cái má kia của tôi. Ây, ây, cô ấy cười đùa trong lúc kéo xệ chúng sang hai bên. Thật đấy, cái này… đau quá trời luôn.

Puhahaha, Akane không thể nhịn được cười. Ai mà xấu trai thế này, cô ấy bảo.

“Haa, tự nhiên lại có được trận cười thỏa mãn ghê. Bởi vì tớ đang cảm thấy nhân hậu nên mới nói rõ cho mà nghe này. Cậu vừa bảo gì ấy nhỉ? À, nhớ rồi. Cậu được ai đó tặng sô cô la vào ngày 14 tháng hai ấy hả Haru?”

“Dâng ạ.”

Má của tôi bị kéo dãn đến nỗi không thể mở được mồm ra, thế nên là không thể đáp lại một cách tử tế. Akane chắc cũng đã để ý thấy, vì cô ấy cuối cùng cũng thả tôi ra. Vừa mới mừng rỡ được một tí trong đầu thì, hai tay cô ấy cho tôi ăn ngay cái tát. Cái này còn đau hơn gấp năm lần cái trước.

“Cậu không biết nhận được nó từ đâu, có nghĩa là, cậu không nhận trực tiếp từ tay người đó hử?”

Tôi xoa xoa má, gật đầu.

“Nó nằm trong hộp thư của nhà tớ. Tớ tìm thấy nó trong lúc đi lấy báo buổi sáng. Không có tên người gửi, nhưng tớ đoán là người đó biết việc hàng sáng tớ vẫn đi lấy báo.”

Đó là một phong sô cô la bình thường. Đúng vậy, nó được bày bán ở cửa hàng tiện lợi gần đó, và chẳng được đóng gói lại gì cả. Tôi vẫn thường ăn loại sô cô la đó hồi còn học cấp hai, nhưng vị của nó có vẻ đã khác so với hồi ấy. Nó có cảm giác ngọt hơn rất nhiều.

“Tớ thì không biết cậu có thói quen đi lấy báo buổi sáng đâu Haru.”

“Hừm, nếu không phải Akane thì là ai?”

“Hỏi ai làm gì, giờ đâu còn quan trọng nữa, phải không? Người đó có lẽ đã lấy hết dũng khí của bạn ấy để đưa sô cô la cho cậu. Bây giờ thì nó đã nằm trong tay cậu rồi. Ờ, đúng vậy đó. Tình yêu của bạn gái ấy đã được đền đáp. Trên đời này vẫn có tình yêu kiểu đó mà. Nghe này, bản thân tớ cho rằng, đã là tình yêu đơn phương thì không cần phải có ý nghĩa gì cả.”

Khi được bảo thế, tôi cũng không kéo dài câu chuyện thêm nữa.

Tôi đã không thể đáp lại dũng khí và tình cảm của Akane hồi ấy. Nhưng cũng phải thôi, bởi vì khi đó, tôi…

“Trong lúc cậu vẫn còn đang bực mình, tớ muốn hỏi thêm một câu nữa nhé, được không?”

“…Được.”

“Cảm giác thích một ai đó như thế nào?”

Akane lừ mắt ngó sang.

“Dù sao thì tớ cũng chưa từng yêu ai bao giờ.”

Trong 18 năm qua, tôi chưa từng có một mảnh tình vắt vai nào.

Cái thứ nhiệt huyết can đảm có thể khiến cho người ta chống lại cả thế giới, hay cái nỗi đau cháy bỏng trong lồng ngực, đến giờ này tôi vẫn chưa biết về chúng.

Nhưng Akane lại nói, bình tĩnh đi, cậu biết rất rõ về tình yêu mà.

“Haru, hồi trước, khi cậu từ chối lời tỏ tình của tớ, lúc đó cậu đã yêu ai khác rồi. Có lẽ cũng không phải là tình yêu, nhưng chắc chắn là hồi đó, trái tim cậu đang chứa đựng một thứ cảm xúc nồng cháy tương tự như thế. Chắc chắn là lúc đó, trái tim cậu đang chứa đựng sự tồn tại của một người còn quan trọng hơn cả tớ. Vì thế nên cậu mới từ chối lời tỏ tình của tớ đấy Haru.”

Akane từ nãy đến giờ đi giật lùi, bây giờ quay lưng lại và tiếp tục đi về phía trước.

“Con gái là cái giống vô cùng mạnh mẽ, nhưng cũng vô cùng yếu đuối và ngốc nghếch, tớ đoán vậy. Tớ cũng đoán là con trai không thể hiểu được đâu. Nó giống như một viên ngọc quý cất sâu trong tủ, thi thoảng mới lấy ra để ngắm cho thỏa mãn thôi vậy. Nếu trong trái tim của con gái có một viên ngọc, hoặc vật gì đó như thế, thì cho dù có đau khổ cỡ nào, cô ấy vẫn có thể tiếp tục sống. Tớ nghĩ rằng tình cảm của cậu đã trở thành viên ngọc quý của một người nào đó đấy Haru.”

“Cậu phóng đại quá rồi. Chẳng có bằng chứng nào cả.”

“Ừ. Nhưng tớ có một thứ thuyết phục hơn đấy.”

“Là gì vậy?”

“Linh cảm của phái nữ.”

Dứt lời, Akane không nói gì thêm nữa. Lưng cô ấy hiện lên hai chữ ‘đừng hỏi’ to đùng.

Khoảng khắc đó, tôi mới chợt để ý. Bóng hình xa xăm khi nãy vừa đi ngang qua chúng tôi. Cả hai đã nói chuyện với nhau cũng khá lâu nhỉ? Có vẻ như người đó là nữ. Đuôi tóc dài lưu lại trong khóe mắt tôi một khoảnh khắc, rồi lại bỏ đi. Tôi không có cơ hội để nhìn mặt cô. Tuy nhiên, mùi hương ngọt ngào của mùa xuân, bằng chứng cho việc cô đã từng ở đó, vẫn đang lơ lửng trong không khí.

Đột nhiên, một cơn gió nhẹ thổi qua, đẩy nhẹ vào lưng tôi.

Đi cùng với nó là một giọng nói.

Chứa đựng một âm thanh duy nhất.

Yoshi-kun.

Như thể tôi vừa được gọi bằng chữ cuối của tên mình.

Lần đầu nghe thấy mình được gọi như vậy, tôi vội vàng quay đầu lại, nhưng không có ai ở sau lưng. Akane thấy tôi dừng chân cũng ngoái về đằng sau.

Một giây sau đó, hai chúng tôi đều bị choáng ngợp, không thốt nên lời.

Trước mắt chúng tôi, khung cảnh tươi đẹp đến mức nín thở.

Trong làn gió xuân, có những thứ tựa như những đốm sáng màu trắng lấp lánh đang bay lượn, như thể đang chúc phúc cho thế giới.

Rồi chúng tung ra khắp chốn.

Tựa như những bông tuyết.

Đó là những cánh hoa anh đào đang bay lượn.

Tôi mở lòng bàn tay, nhẹ nhàng nắm lại, rồi lại mở ra để trông thấy một cánh hoa trắng đang nằm đó. Nó không tan chảy trong lòng bàn tay tôi, một lần nữa bị cơn gió đưa đi, bay đến một nơi xa xăm không rõ.

Đến một nơi tôi không thể tới được.

Tôi cảm thấy hơi cô đơn. Tại sao vậy nhỉ?

Tôi thở dài, rồi hít vào thật mạnh cái không khí xuân trong trẻo này.

“Có vị như tuyết ấy.”

“Ớ, sao thế được. Có tí tuyết nào đâu. Là mùi hoa anh đào mà.”

Tôi nhớ lại trận bóng tuyết cùng với đám trẻ con tiểu học vào mùa đông vừa qua.

Để chia đội, chúng tôi đã dùng nước hoa anh đào. Cục tuyết có mùi hương đó ném trúng vào mặt tôi, vừa đau vừa lạnh. Cùng với hương hoa anh đào, nó đã khắc ghi vào sâu trong trí nhớ của tôi.

Tuyết có mùi hoa anh đào. Hai thứ chắc chắn không thể cùng tồn tại vậy mà lại hòa quyện vào nhau. Thú vị thật phải không? Nhưng chẳng có gì kỳ cục cả.

Giống như thế giới này đang cố giấu đi một bí mật vậy…

Hoặc rất có thể, đấy là một phép màu.

Tôi nghĩ vậy trong lúc mỉm cười, sửa lại câu nói của Akane.

“Không, là mùi của Yuki đấy.”

Tôi tin rằng trong tương lai, mỗi mùa xuân đến, tôi sẽ lại nhớ về những bông tuyết đã tan.

Không hiểu sao, chỉ riêng chuyện đó đã đủ làm tôi hạnh phúc.