Một người đàn ông bình thường tên là Yamada Kenichi. Làm công ăn lương bình thường nay đã 35 tuổi. Tình trạng mối quan hệ… hm độc thân.
“Dù nó đã hết… nhưng cái gì vậy mấy bố, game chỉ trong có 3 năm là sao… mấy người trêu tôi chắc?”
Người đàn ông cằn nhằn trong cái căn hộ 1k (T.N: kiểu nhà trọ nhưng chỉ có phòng ngủ, bếp).Đó là một buổi chiều thứ bảy. Ông chú than thở khi nhìn vào màn hình máy tính cả ngày, hôm đó người đàn ông không bước ra khỏi nhà nửa bước.
Trên màn hình máy tính,dòng chữ “FIN” bằng phông chữ nghệ thuật nằm ở góc màn hình cùng hình ảnh nền là một lâu đài fantasy. Có thể đó là một con game Online nào đó, và nhân vật game nói “Cảm ơn bạn đã tham gia trải nghiệm game” trong khi cúi đầu lịch sự.
“Mà cũng đúng nhỉ, đây đúng là Nuregame, nhỉ. Chính xác là cái game đơn giản nhất trong dòng Nuregame. Tốt nhất thì nó nên kết thúc thì hơn.Nếu không mình lại mất thêm tiền với thời gian cho con game ngu xuẩn này.”
Khi ông chú này dành hầu hết tiền thưởng và tiền lương để quay gacha và mua vật phẩm cho game, anh ấy không cảm thấy buồn khi dịch vụ đóng cửa.
Khi anh ấy bắt đầu chơi game này, anh ấy ngay lập tức thất vọng về hệ thống và độ khó tệ hại của con game. Mặc dù vậy anh ấy vẫn tin một ngày nào đó nhà phát triển ngày nào đó sẽ thêm chức năng Speedrun vào game để nó hay ho hơn.
Không may, vì lượng người chơi không tăng lên quá nhiều nên nhà phát hành đã tuyên bố ngừng hỗ trợ game.
“Oh? Cái gì thế này? ‘Chúng tôi đã phát hành một tựa game mới’?”
Sau khi tắt game, anh lên check trang web chính thống của nhà phát triển.
Có một đường dẫn liên kết ở đó. Ngay trên trang giới thiệu luôn.
“Để xem họ làm cái gì nà…? Eh…?
Kenichi đã sốc. Cái game từng khiến anh thất vọng giờ nó lại gieo hy vọng cho anh một cách hoàn hảo.
___________________________
Lên cấp ngay cả khi bạn đăng xuất
Dễ dàng thay đổi nghề nghiệp.
AI sẽ đánh thay cho bạn
Ưu đãi : 3 lần roll miễn phí có tỉ lệ 100% ra đồ huyền thoại
______________________
“Đây đúng là tựa game quá đơn giản mà. Mà nó còn chẳng phải là nuregame nữa, giờ phải gọi nó là houchigame. Dù nhìn theo góc nào…”
Ông chú ôm người nghĩ xa xăm về những con game đình đám ngày xưa. Đã 20 năm rồi, từ cái lần mà anh chơi con game online đầu tiên.
Lúc đó cảm giác vừa chơi cày cấp và nó mất tận một tháng mới bắt đầu dễ thở. Anh ấy vẫn nhớ rõ cái cảm giác phấn khích khi chuyển sang một nghề cực bá sau nửa năm cày cuốc.
Chết sẽ bị phạt rất nặng; Trang bị sẽ bị rơi ra 100% và mất 20% kinh nghiệm đang có.
Mấy con trùm thì có HP nhiều kinh khủng khiếp đảm tởm lợm, phải mất 3 tiếng mới giết được nó trong một đợt Raid 50 người. Đó là 3 tiếng mà anh ấy phấn khích nhất. Anh ấy ấn phím nhanh đến nỗi tốc độ nhắn tin của mấy đứa chửi nhau trên mạng chỉ là muỗi thậm chí còn liệt cả phím, từ đó về sau anh ấy luôn chuẩn bị một bàn phím dự phòng để chơi game.
Còn sau đó nữa, sau khi đánh boss, nó chỉ rơi ra một item. Thế là một trận battle royal xảy ra với 50 người chơi.
Lặng lẽ, anh ấy đã dành hơn 1000 giờ để chơi game và server game đã đóng cửa sau 10 tràn ngập niềm vui.
Anh ấy sau đó đã chơi thêm rất nhiều tựa game, tìm lại cảm giác phấn khích hồi đó.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi theo thời gian. Mọi người dần chán những yếu tố Speedrun. Các nhà phát triển lớn dần ra nhiều Nuregames hơn.
Họ khiến game lên level một cách nhẹ nhàng và kiếm đồ một cách dễ dàng.
“Haizz thôi tìm game khác vậy.”
Tạm biệt tựa game này một lần và mãi mãi, anh ấy tiếp tục lên mạng tìm kiếm các tựa game có yếu tố Speedrun nặng.
Điền các tag “Game, thiết lập cũ, speedrun” vào thanh tìm kiếm.
Trang web hiện lên và nội dung hàng đầu không phải là tựa game hay công ty.
“Oh?! Xem nào, gì đây — ‘Bạn có lời mời đến tựa game không-hồi-kết’?”
‘game không hồi kết’, ‘một game kiến bạn chơi cả đời’ — những dòng từ đó tràn ngập màn hình.
“Rồi rồi… thế giới giả tưởng của kiếm và ma thuật theo phong cách phương tây, eh? Thôi, cứ thử xem sao. Hmm, liên kết đến trang web chính thức…”
Nghe thì cũng hấp đấy, anh quyết định xem thử xem sao.
Nó không phải là game yêu cầu tải xuống vì trang web chuyển sang luôn mục cài đặt trò chơi khi click vào.
“Đầu tiên, độ khí — bắt đầu là ‘chế độ dễ’. Bình thường, Mở rộng, và Địa ngục. Dễ nghe hơi kém sang nhỉ.”
Có vẻ người chơi được chọn các chế độ. Trang web cũng liệt kê điểm khác nhau giữa các chế độ.
____________________________
: Dễ
Nhận skill dễ hơn gấp 10 lần chế độ bình thường; Skill cũng nâng level dễ dàng.
Nhận tối đa 3 kỹ năng từ gacha.
Thường dành cho những người chơi game lần đầu và ghét cày cuốc.
: Bình thường
Chế độ cân bằng mọi mặt.
Có thể nhận 1 kỹ năng từ gacha.
Chế độ phổ biến nhất; Người chơi cày cuốc nhân vật của mình.
Lựa chọn tốt nhất cho ai không biết nên chơi như thế nào.
: Mở rộng
Nhận các kỹ năng và lên cấp khó gấp 10 lần chế độ bình thường.
Nhưng có thể vượt qua giới hạn của chế độ thường.
Chỉ có thể nhận một skill bình thường từ gacha.
Chế độ dành cho những người chơi kỳ cực và những ai hay gáy :
“Ui giời ơi, dễ v*i l_n”.
: Địa ngục
Lên cấp, nhận kỹ năng, nâng khĩ năng — khó gấp 100 LẦN chế độ bình thường.
Không có giới hạn nào trong game. Hệ thống gacha không có trong game, chỉ có thể nhận được kỹ năng cơ bản khi bắt đầu. “Hối hận luôn quá muộn”. Bạn sẽ luôn đối mặt sự tuyệt vọng ở đây.
Mà nếu bạn tụt xuống đáy của tuyệt vọng, bạn chắc chắn sẽ nhận ra rằng. Cái chế độ này mấy nhà phát triển làm cho vui.
_____________________________________
Từ chế độ bình thường đến địa ngục, độ khó tăng dần và càng ngày càng khó để nâng level.
Nhưng, nó cũng rời giới hạn phát triển cùng độ khó.
“Chế độ địa ngục phải không. Mình chọn được nhỉ?”
Click vào chế độ địa ngục.
Màn hình thay đổi sang mục chọn nghề. Hầu hết các nghề nghiệp đều là những nghề thường thấy.
Các lựa chọn đó là Kiếm sĩ, Võ sư, Sát thủ, Thương gia, Pháp sư, Hiền giả, Kiếm sư, Trị liệu sư, và Ma pháp sư.
Chọn nghề cũng khó kém gì chọn tên đâu. Khi nhấn vào mục hiển thị, độ khó sẽ hiện ra.
“Ít quá. Càng về cuối danh sách càng càng khó. Thậm chí có cả anh hùng và quỷ vươ... Hả?”
Cả hai đều có độ hiếm và sức mạnh khủng khiếp. Và độ khó được hiển thị bên cạnh tên như dấu sao đó.
Kiếm sỹ và võ sư độ khó 1 sao.
Đại kiếm sư và Đại ma pháp sư độ khó 3 sao.
Anh hùng và Quỷ vương là 5 sao.
“Hmm? Đại kiếm sư rõ ràng khó hơn Kiếm sĩ rồi… nhưng cái tùy chọn gì thế này?”
Ai cũng biết Đại kiếm sư là bản mạnh hơn của Kiếm sĩ. Thế thì tội gì không chọn Đại kiếm sư.
Ngẫm một hồi, anh ấy click vào thông tin chi tiết. Trang web tự động nhảy sang cửa sổ mới.
“Thường dân, Quý tộc, Hoàng tộc. Ah, Hiểu rồi. Cấp độ rank mà gacha cung câ.., Haaả? Có cả ‘Vua’ ở đây luôn. Cũng như Đại kiếm sư sao?”
Các cấp bậc giống như xếp hạng trong ‘isekai light novel’.
Kenichi đại khái hiểu được nội dung do đọc mấy bộ isekai trên mạng.
Ấn vào cái nút ‘Làm lại’, anh ấy giờ chọn nhân vật Đại kiếm sư.
“Chỉ có Nô lệ, Thường dân và Quý tộc. Hiểu rồi. Những nghề mạnh là những nghề cân team cực gắt nên khởi đầu sẽ kém thuận lợi.”
Còn ‘Anh hùng’, cấp bậc chỉ có ‘Nô lệ’ và ‘Thường dân’ và nó được quyết định bằng Gacha.
Tỉ lệ quay Gacha cũng được hiển thị. Những nghề càng cao tỉ lệ ra địa vị thấp càng lớn.
Nói chung cái hệ thống cân bằng này chấp nhận được không quá khó hiểu.
“Xem nào? Mình chơi Kiếm sỹ và pháp sư quá nhiều lần rồi. Lần này thử trị liệu sư xem sao. Ah, nói mới nhớ, mình chưa bao giờ thử Quỷ vương. Một quỷ vương nô lệ cũng hay ho đấy chứ… mm? À danh sách còn nữa sao.”
Say một hồi suy tính chọn nghề khó nhất, ‘Quỷ vương’, anh nhận ra cái danh sách này vẫn còn.
“Triệu hồi sư? Gì, có nghĩa triệu hồi sư còn khó hơn Quỷ vương?”
Nghề cuối cùng ‘Triệu hồi sư’. Và nó có tận 8 sao độ khó.
Khi bấm vào chi tiết, chỉ có ‘Nô lệ’ là địa vị duy nhất của nó.
“Triệu hồi sư, hả? Uầy mình chưa thử lần nào nhưng mà cái cảm giác triệu hồi ra một con Rồng thần nghe ngầu đấy.”
Anh ta là người chơi không biết bao tựa game. Không chỉ Online mà cả những game cốt truyện cũng chiến hết. Anh nhớ một tựa game khá nổi tiếng trong nước, một triệu hồi sư nào đó có thể triệu hồi ra quái vật trong hy lạp cổ đại.
“Rồi, này thì Triệu với chẳng hồi này. Xong và, địa vị Nô lệ. Hết chưa?”
Chế độ ‘Địa ngục’, Chức nghiệp ‘Triệu hồi sư’, địa vị ‘Nô lệ’. Có vẻ không cần lựa chọn thêm khác.
Anh nhìn khắp mà hình để xem các tùy chọn nhân vật và giới tính.
Chẳng có gì ngoài cái nút “Bắt đầu?”. Một dòng thông báo hiện lên sau khi ấn vào nó.
«Bản thử nghiệm cho ‘Triệu hồi sư’ vẫn chưa kết thúc và không có người chơi nào chọn nó. Bạn có muốn tiếp tục?»
«Chấp nhận/ Từ chối»
“Ah? Vẫn đang thử nghiệm hả? Sao mình chọn nó chứ nhỉ? Mà kệ đi,ngược lại, nó càng thú vị. Rồi, Ta sẽ thử mi!”
Kenichi chọn «Chấp nhận» mà không suy nghĩ. Màn hình sáng lóe lên và không còn ai thấy anh ấy trong nhà bếp,và căn hộ 8 tấm tatami đó nữa.
Kenichi đã biến mất khỏi thế giới thực.