Hệ Thống Trưởng Thành Tuổi Ba Mươi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cứu nhầm công chúa trốn nhà đi chơi

(Đang ra)

Cứu nhầm công chúa trốn nhà đi chơi

Nekokuro

Luna chuyển đến học cùng lớp với cậu.

26 175

Thiên hạ đệ nhất sắc dục ~ khi kỹ năng biến thái bất ngờ bùng nổ khiến tôi bị đá khỏi hội tình dục, nhưng nhờ thế tôi vô tình trở thành kẻ mạnh nhất với sức mạnh đồi trụy ~

(Đang ra)

Thiên hạ đệ nhất sắc dục ~ khi kỹ năng biến thái bất ngờ bùng nổ khiến tôi bị đá khỏi hội tình dục, nhưng nhờ thế tôi vô tình trở thành kẻ mạnh nhất với sức mạnh đồi trụy ~

あいのひとし

Chấp nhận kết cục ấy là điều không thể tránh khỏi. Rick một mình bắt đầu hành trình solo, hướng đến đỉnh cao của nghệ thuật dùng thương.

4 6

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

(Đang ra)

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

まんぷく犬

"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé, Ryuu-kun…"

39 283

Mưu kế đê tiện tận diệt đám anh hùng của nữ thần

(Đang ra)

Mưu kế đê tiện tận diệt đám anh hùng của nữ thần

Sakuma Sasaki

Shinichi đã đến thế giới khác và phải cật lực khổ sở vì nhiệm vụ chống lại các gã anh hùng với mưu kế trở thành quỷ nhân mạnh mẽ!

25 4329

01-50 - Chương 1: Hệ thống Phát triển Thiên tài Bảo Bảo

"Thôi vậy, cứ đợi mặt trời lặn rồi sửa sau cũng được."

"Dù sao sớm hay muộn gì cũng phải sửa, không vội."

Trần Cảnh Nhạc ném dụng cụ sang một bên.

Đêm qua, đột nhiên một trận gió lớn đã thổi gãy cây hoa giấy lớn nhất trong sân và làm cong một đoạn lan can bằng inox.

Sáng sớm thức dậy, hắn bắt gặp cảnh tượng này lập tức cảm thấy nhức cả đầu, đành phải dọn dẹp bãi chiến trường.

Cành lá rụng thì dễ dọn dẹp, chỉ có cái lan can này là khó sửa.

Bận rộn trước sau chưa được mấy phút, đã bị nắng làm cho chóng mặt. Là một người không chịu được nắng và rất dễ bị đen da, hắn không muốn bị cháy thành than đen, chỉ đành vội vã bỏ lại dụng cụ trốn vào nhà.

Bên Lĩnh Nam này chẳng có mùa thu gì cả, mặc dù đã tháng chín nhưng vẫn nắng gay gắt.

Sao lại phải khổ sở chịu đựng?

Là một thanh niên độc thân 30 tuổi đã quyết định nghỉ hưu và sống an nhàn, Trần Cảnh Nhạc không tán thành quan niệm "Có khổ mới có sướng" của thế hệ trước.

Theo cách nói truyền thống ăn gì bổ nấy, ăn khổ có lẽ phần lớn là không thể trở thành người trên người được.

"Ăn thịt người thì có!"

Thay vì lao tâm tổn trí, thì hơn hết là hãy thư giãn, tận hưởng cuộc sống và làm hài lòng cho bản thân!

Trong nhà.

Trần Cảnh Nhạc lười biếng nằm trên ghế mây, tay cầm điện thoại, bên cạnh là xe đẩy đồ ăn vặt, còn có trà chanh mật ong đá tự pha.

Cây quạt không tiếng ồn thổi ra làn gió nhẹ nhàng, êm ái.

Đọc tiểu thuyết, thỉnh thoảng lướt video ngắn, đói thì ăn chút đồ ăn vặt trái cây, khát thì hớp ngụm trà chanh, lại xem đám bạn trên nhóm có gửi ảnh gái xinh mới không…

Cuộc sống nhỏ bé này thật là sa đọa!

Hắn không khỏi cảm thán xót xa: "Trần Cảnh Nhạc à Trần Cảnh Nhạc, sao mày lại biến thành cái dạng này?"

"Tham vọng lớn lao ban đầu của mày nay đâu rồi?"

"Đã nói là phải thành đạt, lương kiếm được triệu đô mỗi năm, và vươn tới đỉnh cao của đời người sao? Mày đều quên hết rồi sao?"

Nhưng nghĩ kỹ lại thì—

"Ê, không cần đi làm, thật là sướng!"

Quả nhiên.

Về hưu sớm mới là lựa chọn đúng đắn!

Nửa năm trước.

Do gặp phải những rắc rối trong tình cảm và công việc, nên hắn quyết định nghỉ ngơi một thời gian.

Thế là hắn mua một vé xe về quê và mang theo trăm vạn tiết kiệm được sau bảy năm tốt nghiệp.

Đầu tiên bỏ ra năm mươi vạn xây một căn biệt thự nhỏ hai tầng, tự mình bố trí vườn hoa nhỏ, hồ bơi nhỏ, phòng chơi game và mua một chú mèo cưng. Năm mươi vạn còn lại gửi ngân hàng để lấy lãi, ung dung bắt đầu cuộc sống nghỉ hưu sớm.

Vốn dĩ ban đầu, ý định là mua nhà ở khu trung tâm thành phố. Kết quả là vài năm gần đây thì quy hoạch đô thị lại dồn về phía thôn của hắn. Gần đó người ta bán mấy lô đất để xây chung cư và chỉ cách một con đường lớn.

Trần Cảnh Nhạc vừa nhìn đã nghĩ: "Còn mua cái rắm gì nhà thương mại, xây biệt thự ở thôn là được rồi."

Mấy cái "công trình đậu hũ", cách âm kém tệ hại kia, lỡ không chừng còn gặp phải mấy người hàng xóm kỳ quái khó ở, sao mà thoải mái bằng nhà riêng được?.

Thế là!

Phải tốn hết mấy tháng trời, từ thiết kế đến phần thô rồi cả trang trí, mọi thứ đều do đội ngũ chuyên nghiệp phụ trách, rất nhanh đã xây xong và nghiệm thu thuận lợi.

Sau khi dọn vào ở, lập tức cảm thấy sướng tê người: "Má, trước kia mình sống cái cuộc sống trâu ngựa gì thế này?!"

996 thì không nói, ở thì ở khu ổ chuột thành phố, ăn thì ăn cơm sườn, đi làm thì chen tàu điện ngầm, tan làm thì chạy xe đạp vàng .

Nhìn lại bây giờ!

Không đi làm không thức đêm, mỗi ngày đều ngủ đến khi tự thức, vấn đề đau đầu nhất là ba bữa không biết ăn gì, sắc mặt thấy rõ bằng mắt thường là tốt lên, ngay cả tóc cũng trở lại dáng vẻ đen nhánh rậm rạp như trước kia.

Chẳng phải đây là chuyện tốt sao?

Lại nghĩ đến sau khi mình từ chức, ông chủ cũ nhiều lần gọi điện thoại đến, hy vọng hắn có thể quay về giúp đỡ...

Buồn cười.

"Vợ ông cấu kết với em trai cô ta chèn ép tôi, không thấy ông ra mặt nói một câu công bằng, bây giờ thành tích công ty giảm mạnh mới nhớ đến cái tốt của tôi, có phải là quá muộn rồi không?"

"Quay về là không thể nào quay về được!"

hắn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Hơn nữa, quay về thì thế nào?

Ngay cả khi cày cuốc đến trời long đất lở, người giỏi hơn hắn, thành công hơn hắn, cũng đầy rẫy.

Để làm gì chứ?

Thiên hạ anh hùng nhiều như cá diếc sang sông.

Người giỏi thực sự quá nhiều.

Giống như bạn thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, kết quả phát hiện ra mỗi một người ở đây, thiên phú đều không dưới bạn, thậm chí còn cao hơn bạn, cái cảm giác ngột ngạt ập đến, khiến người ta tuyệt vọng.

Đạo tâm không vững, rất dễ sụp đổ.

Hắn lúc đầu chọn rời công ty, ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng bởi loại tâm lý này.

Cố gắng cày cuốc trong ngành nhiều năm, kết quả trần nhà của mình, chỉ là vạch xuất phát của người

Khác

.

Bỗng cảm thấy thật vô vị.

Đã như vậy, chi bằng nằm ngửa.

Đang ngẩn người, thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng của chị gái rất dịu dàng.

[Chúc mừng bé Trần Cảnh Nhạc nhận được cơ hội trói buộc Hệ thống Phát triển Thiên tài Bảo bảo của chúng tôi.]

Dịu dàng đến mức Trần Cảnh Nhạc nghi ngờ có phải mình bị ảo giác hay không.

"??? Hả?!"

[Đây là Hệ thống Phát triển Thiên tài Bảo bảo.]

Giọng nói dịu dàng, thậm chí ngữ khí còn mang theo chút cưng chiều, giống như dỗ dành trẻ con vậy.

Hoàn mỹ phù hợp với ảo tưởng của bản thân về hình tượng của chị gái.

Đến nỗi tư duy của Trần Cảnh Nhạc thoáng chốc ngẩn ngơ, như thể nhìn thấy một đại tỷ tỷ xinh đẹp hoàn hảo về cả ngoại hình lẫn khí chất, đoan chính ngồi trước mặt hắn, nụ cười rạng rỡ như hoa.

Ngay cả hơi thở cũng mềm mại ngọt ngào.

Ừm, Hắn vô thức run rẩy.

Đợi đến khi hắn hoàn hồn, lông mày theo bản năng nhíu thành một đoàn: "Tôi? Bảo bảo?!"

Ừ na.

"..." Trần Cảnh Nhạc trầm mặc: "Ông đây đã ba mươi tuổi rồi."

Giọng hệ thống vẫn dịu dàng: [Trong mắt người yêu thương con, con mãi mãi là bảo bảo. Còn nữa, trẻ con không được nói bậy đâu nhé.]

Hệ thống bây giờ đã tiến hóa đến trình độ này rồi sao?

Ngươi đem cái này khảo nghiệm cán bộ à?

Cán bộ nào chịu nổi sự khảo nghiệm như vậy?

Căn bản không thể chống đỡ được mà!

Coi như có thể hiểu rõ vì sao lại có người yêu qua online lại bị lừa mất tám ngàn rồi.

"..."

Trần Cảnh Nhạc hít sâu một hơi: "Khóa lại!"

[Khóa lại thành công. Chúc mừng tiểu bằng hữu Trần Cảnh Nhạc nhận được một phần quà tân thủ. Chiều cao +0.1 cm, khí lực +0.1 kg, thẻ gấp đôi thu nhập *1 (một giờ).]

[Thiên tài bảo bảo nên đạt được thành tựu xuất sắc về các mặt như vận động, học tập, kỹ năng thực hành, dẫn đầu vượt trội so với bạn bè cùng trang lứa. Trong đó, về mặt vận động, nhảy dây, chạy bộ, squat, chống đẩy, plank, hít xà đơn... là những nội dung bắt buộc; về mặt học tập, ngữ văn, toán học, ngoại ngữ, thư pháp... là những nội dung bắt buộc; về mặt thực hành, nấu ăn, trồng trọt, chăn nuôi, chăm sóc sức khỏe... là những nội dung bắt buộc. Hệ thống sẽ căn cứ vào hoạt động hàng ngày của tiểu bằng hữu, quy hoạch ra lịch trình hợp lý nhất, trong quá trình làm nhiệm vụ nếu cần điều chỉnh, có thể đưa ra ý kiến, hệ thống sẽ xem xét tiếp nhận. Nếu không có trường hợp đặc biệt, mong tiểu bằng hữu Trần Cảnh Nhạc thông minh nhớ hoàn thành nhiệm vụ đúng giờ nhé.]

Hệ thống dùng giọng điệu dịu dàng nói ra những lời khiến người ta da đầu tê dại.

Trần Cảnh Nhạc: "..."

Chờ đã!

Sao cảm thấy như mình bị hố rồi vậy?!

Trần Cảnh Nhạc trầm mặc hai giây: "Nhà ai bảo bảo mà vừa bắt đầu đã cường độ cao như vậy? Ngươi ở đây huấn luyện siêu cấp chiến sĩ à? Khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành không tốt sao?"

[Là đóa hoa của tổ quốc, con đang ở độ tuổi tràn đầy sức sống, hưng thịnh, giống như mặt trời lúc tám, chín giờ sáng, hy vọng đặt cả vào các con. Bây giờ xây dựng nền tảng vững chắc, sau này mới có thể trở thành nhân tài đóng góp cho xã hội. Bảo bảo thông minh chắc chắn làm được mà, phải không?]

Giọng hệ thống dịu dàng đến không thể tin được.

"công trình đậu hũ" là một thuật ngữ tiếng Trung dùng để mô tả các công trình xây dựng có chất lượng kém, không đạt tiêu chuẩn, thường bị sập hoặc hư hỏng nhanh chóng. 996 ở đây là văn hóa làm việc của bên Trung với lịch làm việc từ 9:00 sáng cho đến 9:00 tối, 6 ngày/tuần xe đạp vàng ở đây là loại hình xe đạp chia sẻ Ofo