Hãy tìm Cheol Soo

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11247

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 7

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 5

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9682

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 102

Toàn truyện - Chương 09

Cheol Soo nghĩ ra năm cách để ngăn chặn tiểu hành tinh đâm vào trái đất: phát nổ bom nguyên tử để phá hủy hoàn toàn tiểu hành tinh, sử dụng lực nổ của bom nguyên tử để làm lệch quỹ đạo tiểu hành tinh, chiếu tia laser năng lượng cao để khiến tiểu hành tinh tự nổ, dùng laser thiêu đốt bề mặt tiểu hành tinh để thay đổi quỹ đạo, gắn chất phóng khiến nó rời khỏi quỹ đạo hiện tại.

Nếu tất cả những phương pháp này đều khả thi thì tốt biết mấy. Nhưng tiếc thay, đa số đều không áp dụng được lên một tiểu hành tinh lớn như Rama.

Đầu tiên là phương pháp dùng bom nguyên tử để phá hủy tiểu hành tinh. Theo kết quả nghiên cứu trước đó, để phá hủy một tiểu hành tinh có đường kính khoảng 200m thì người ta cần một vật nổ có đương lượng nổ hơn 3Mt (3 triệu tấn thuốc nổ). Nhưng Rama lại có đường kính dài là 160km và đường kính ngắn nhất là 60km. Chỉ tính riêng về tỷ lệ thể tích thì con người sẽ cần một vật có sức nổ lớn gấp 500 triệu lần. Thí nghiệm đã thất bại ngay từ bước đầu tiên, chưa cần tính đến khả năng mảnh vỡ từ tiểu hành tinh một lần nữa va chạm với trái đất hay làm thế nào để truyền toàn bộ sức nổ vào tiểu hành tinh.

Phương pháp phóng tia laser năng lượng cao cũng gặp vấn đề lớn, vì việc bắn laser từ xa để khiến tiểu hành tinh phát nổ sẽ chỉ có tác dụng thực tế nếu kích cỡ của nó chưa vượt quá mức cho phép. Và cho dù kích cỡ vừa đủ thì con người cũng khó có thể lựa chọn phương pháp này, do quỹ đạo tự xoay quanh mình của Rama quá khó nắm bắt nên rất khó để tập trung tia laser về một hướng.

Phương án dùng tia laser đốt nóng bề mặt tiểu hành tinh cũng gặp phải những vấn đề tương tự, ngoài ra còn khuyết điểm nữa là thiếu thời gian. Vào thời điểm phát hiện ra tiểu hành tinh, con người chỉ mới phát minh ra tia laser có công suất lớn nhất là 2MW, muốn dùng nó để làm lệch quỹ đạo của Rama thì nhân loại phải liên tục bắn laser từ hàng nghìn năm trước. Phương pháp này chỉ hữu dụng để xử lý các tiểu hành tinh ở dưới cấp km mà thôi.

Các phương án cuối cùng, và cũng khả thi nhất, là lợi dụng lực tác động của bom nguyên tử hoặc gắn thuốc phóng để thay đổi quỹ đạo tiểu hành tinh. 

Ký ức về thế giới thứ hai cho anh biết rằng cho dù chất phóng có làm tiểu hành tinh nổ tung thì cũng chưa chắc truyền toàn bộ lực tác động như mong muốn. Tức là để làm lệch đường bay thẳng đến trái đất của tiểu hành tinh, con người cần phải phát triển một động cơ có thể được gắn lên bề mặt tiểu hành tinh và đẩy nó ra khỏi đường bay. Và động cơ cần thiết ở đây chính là động cơ nhiệt hạch lõi lỏng, vì trong số các động cơ đủ sức đẩy thì chỉ mình nó có khả năng áp dụng trong đời thực.

Phải chi có động cơ lõi lỏng. Chỉ cần chế tạo động cơ lõi lỏng kịp thời thôi…

Như vậy thì chắc hẳn mọi chuyện sẽ đổi khác.

Vì Cheol Soo đã từ bỏ con đường thiên văn học và bắt đầu nghiên cứu mảng phát triển thiết bị, sự tồn tại của X1l/RAMA sẽ được phát hiện muộn hơn. Nhưng động cơ lõi lỏng thừa sức bù đắp lại khoảng thời gian muộn màng ấy cho toàn nhân loại.

***

Hiện tại là tiết học toán của cô giáo Na Yoo Ra, hôm nay lớp học đến phép cộng trừ số hữu tỉ. Đến phần giải thích phép cộng phân số khác mẫu số, cô giải mẫu một phép tính rồi làm tiếp một câu trong phần bài tập.

“Còn câu thứ 2 có ai biết làm không nào? Min Gyo muốn thử không em?”

Nghe cô giáo gọi, Kim Min Gyo mạnh dạn cầm phấn lên và viết đáp án “-3/4+1/6=-2/10”, sau đó quay ra nhìn Na Yoo Ra với vẻ mặt ngóng chờ được khen ngợi.

Rõ ràng từ hồi tiểu học mấy đứa này đã được học về phép cộng trừ phân số rồi cơ mà. Na Yoo Ra thầm than trong lòng.

“Min Gyo, em không nghe giảng đúng không?”

“Em có nghe mà cô!”

“Em mà nghe thì đã không cộng mẫu với mẫu và tử với tử rồi. Cô đã giải thích rồi mà. Khi cộng hai phân số khác mẫu thì em phải quy đồng mẫu số bằng cách nhân mẫu số với nhau hoặc chọn bội số chung nhỏ nhất. Phải như thế thì khi cộng vào mới ra được phân số tối giản.”

“Ờ… Quy đồng ấy ạ?”

“Tức là làm cho mẫu số của hai phân số giống nhau. Em biết ‘phân số’ có nghĩa là con số bị phân tách ra phải không? Cứ tưởng tượng từng mảnh bị tách ra đều có hình dạng khác nhau đi. Vậy chúng ta phải làm thế nào để cộng hay trừ chúng đây? Phải khiến chúng có hình dạng giống nhau, đúng không? Thứ khiến chúng có hình dạng giống nhau chính là mẫu số của phân số. Em nhìn kỹ nhé. Phải khiến cho phần dưới của phân số giống nhau thì chúng ta mới có thể cộng trừ phân số được.”

Ngay khi Na Yoo Ra viết lời giải đúng, tiếng chuông thông báo kết thúc tiết học cũng reo lên. Cô vội viết nốt rồi nói với Min Gyo:

“Em về nhà làm bài tập đi, tiết sau cô kiểm tra đấy. Rõ chưa?”

“Vâng ạ!”

Min Gyo vui vẻ đáp lại, có vẻ chỉ sung sướng vì tiết học đã kết thúc nên không phải nghe cô giáo càm ràm nữa chứ không phải vì thật lòng đón nhận lời dặn của cô giáo. Na Yoo Ra thở dài, tự nhủ khi nào phải dành thời gian dạy riêng cho thằng bé này. Sau này sẽ có những khái niệm còn khó hơn, nếu cứ mặc kệ thì thằng bé sẽ mất gốc toán mất. Cô chỉ mong ngăn được học sinh của mình từ bỏ môn toán mà thôi.

Đang định dọn đồ của mình và rời khỏi lớp, Na Yoo Ra chợt để ý đến Cheol Soo. Trong khi các học sinh khác đều tận dụng giờ nghỉ giữa giờ để đi vệ sinh hoặc túm tụm tám chuyện, Cheol Soo chỉ lủi thủi một mình, lấy một cuốn sách dày cộp ra từ trong ngăn bàn và bắt đầu chăm chú nghiền ngẫm. Cuốn sách có tên Nhập môn toán kỹ thuật nâng cao cấp đại học. Na Yoo Ra cảm thấy rối rắm. Một mặt cô thấy buồn vì cậu bé không nghe giảng, nhưng mặt khác cô hiểu sức học của cậu bé đã hoàn toàn vượt ra khỏi chương trình giảng dạy bình thường. Mà học tập xuất sắc chẳng phải lỗi lầm gì đáng trách. Na Yoo Ra chỉ cảm thấy tiếc nuối mà thôi.

“Phải chi thằng bé thân thiết với các bạn hơn một chút.”

Đầu học kỳ, cô cứ lo hai đứa Gong Yoo Mi và Kim Taek Hoo sẽ không hòa hợp được với các bạn. Nhưng cuối cùng, khác với dự đoán của cô, người đáng lo nhất lại là Cheol Soo. 

Gong Yoo Mi vẫn kết bạn như bình thường. Tuy thỉnh thoảng bị nhận xét là quá xét nét trong những vấn đề liên quan đến tiền bạc, nhưng mối quan hệ giữa cô bé và các học sinh nữ khác chưa nghiêm trọng đến mức bị tẩy chay.

Còn Taek Hoo, chỉ riêng ưu điểm chơi game thành thạo đã khiến cậu bé hòa nhập nhanh hơn cả dự đoán của cô. Nghe nói cậu bé thậm chí còn nhận được lời mời gia nhập từ một nhóm game thủ chuyên nghiệp. Taek Hoo hoàn toàn có thể trở thành một nhân vật được các bạn đồng trang lứa chú ý, và cách nói chuyện lớ ngớ của cậu bé chẳng còn là vấn đề đáng lo nữa.

Ngược lại, Cheol Soo tự xây hàng rào tâm lý để tách mình ra khỏi mọi mối quan hệ trong lớp và gần như chẳng quan tâm đến điều gì khác ngoài việc học. Trong kỳ thi giữa kỳ, cậu bé thậm chí còn đạt được điểm tối đa tất cả các môn và dễ dàng chiếm được hạng đầu toàn trường. Nhưng Na Yoo Ra thấy ở độ tuổi của cậu bé, việc học kỹ năng xã hội nên được coi trọng hơn là thi cử được điểm tuyệt đối.

Một người chỉ biết học mà được lên chức vụ cao thì sẽ chỉ gây ra ảnh hưởng xấu cho xã hội. Vì đã gặp phải quá nhiều người như vậy trong mấy chục năm sống trên đời, Na Yoo Ra không hề tán đồng thái độ học của Cheol Soo. Như vậy không hề phù hợp với mục tiêu giáo dục toàn diện của trường học chút nào cả.

Chẳng cuộc đời nào không đụng chạm đến người khác. Con người bắt buộc phải học cách sống chung với nhau.

Vì nghĩ vậy, đã có lần Na Yoo Ra nói nhẹ nhàng để khuyên nhủ Cheol Soo:

“Em đừng chỉ cắm đầu vào học mà hãy thử hòa nhập với các bạn xem. Đi trước người khác cũng tốt đấy, nhưng việc học cách đi cùng với người khác cũng cần thiết không kém.”

Cheol Soo chỉ lắc đầu.

“Không còn nhiều thời gian đâu cô.”

“Em đã đi trước các bạn khác một khoảng rất xa rồi kia mà. Cô nghĩ vẫn còn nhiều thời gian để em thả bộ và nghỉ ngơi một chút đấy. Ở độ tuổi của các em, tận hưởng cùng bạn bè còn quan trọng hơn việc học nhiều.”

“Cô không biết nên mới nói thế thôi. Nếu em đi chậm thì sẽ lại…”

“Lại?”

“Không có gì đâu ạ.”

Cheol Soo ương bướng trả lời.

“Cô có nói gì với em cũng vô ích thôi. Em phải học.”

Chẳng lẽ đứa bé này bị gia đình bạo hành và bắt ép phải học? Với tâm trạng lo lắng, Na Yoo Ra cẩn trọng hỏi:

“Cheol Soo, nếu em không học thì về nhà em sẽ bị mắng sao?”

Vẻ mặt của Cheol Soo nghiêm túc như để phủ nhận lời của cô, cậu trả lời:

“Không hề ạ. Nếu em học chỉ vì sợ bị bố mẹ mắng thì đã tập trung ôn thi đại học rồi. Nhưng việc học của em không giống thế. Em học vì quyết tâm của chính bản thân em, không liên quan đến bố mẹ em.”

Hẳn rồi. Nếu bị bố mẹ ép học thì thằng bé đã không nghiên cứu đến cả kiến thức cấp đại học. Nghĩ vậy, Na Yoo Ra yên tâm hơn một chút, nhưng trong đầu cô lại hiện ra một câu hỏi khác. Rốt cuộc điều gì đã khiến đứa trẻ này sống chết vì việc học thế nhỉ?

Bệnh tò mò của Na Yoo Ra thôi thúc cô gặng hỏi thêm vài lần nữa, nhưng lần nào cô cũng trắng tay. Cheol Soo sẽ không bao giờ đổi ý và cũng không định nói lý do cho cô.

Cuối cùng, Na Yoo Ra không còn cố lấy đáp án từ Cheol Soo nữa. Thay vào đó, cô bắt đầu tìm câu trả lời từ nơi khác - giáo viên chủ nhiệm lớp tiểu học năm ngoái của Cheol Soo. Ban đầu, cô còn định liên lạc với bố mẹ của Cheol Soo, nhưng lại cảm thấy mình gọi điện về báo: “Con của anh chị học hành chăm chỉ đến mức đáng lo, mong anh chị về bảo lại cháu” thì hơi kỳ nên mới lựa chọn hướng đi khác. 

Khi gặp được giáo viên chủ nhiệm cũ của Cheol Soo, Na Yoo Ra hỏi xem năm ngoái Cheol Soo là một học sinh như thế nào, khi ấy cậu bé có gì đáng chú ý không. Nhận lấy cốc cà phê và cũng là món quà hối lộ từ Na Yoo Ra, giáo viên ấy trả lời:

“Kiểu học sinh tuy thông minh nhưng không có đam mê học tập chăng? Đúng là thế đấy. Lúc thấy kết quả kiểm tra IQ của em ấy thuộc nhóm 1% cao nhất tôi cũng hết hồn, nhưng có vẻ như em ấy chẳng bao giờ sử dụng trí thông minh ấy cả. Ngoài ra thì em ấy không có điểm gì đáng nói hết. Bình thường cũng hòa đồng với các bạn, không gây chuyện.”

“Em ấy chỉ là học sinh bình thường thôi ạ?”

“Phải, rất bình thường. Gần đây em ấy gây chuyện gì sao? Khiến cô dành thời gian hẹn gặp riêng như thế này thì chắc là chuyện gì nghiêm trọng lắm đây…”

“Không phải thế đâu. Tại tôi thấy Cheol Soo không hòa nhập với bạn bè mà chỉ cắm đầu vào học tập nên mới lo lắng cho em ấy thôi ạ.”

Giáo viên chủ nhiệm cũ trợn tròn mắt ngạc nhiên và trầm trồ nói:

“Thật sao? Cô tìm gặp tôi vì lý do đó à? Cô còn trẻ nên nhiệt huyết quá ha, học sinh lớp cô sướng lắm đây. Hiếm có giáo viên chủ nhiệm nào được như cô lắm.”

“Không đến mức đó đâu ạ, có rất nhiều giáo viên tâm huyết mà.”

“Đừng bảo cô thực sự nghĩ vậy đấy nhé?”

Na Yoo Ra chỉ biết cười gượng. Không phải là cô phản đối, chẳng qua cô không muốn nói xấu đồng nghiệp, đặc biệt trước mặt một người mà cô mới gặp lần đầu. Tuy giới giáo viên trường tiểu học và cấp hai tách biệt hẳn với nhau nhưng thế giới này nhỏ lắm. Nếu cô nói linh tinh thì không biết sẽ bị đồn thổi thế nào nữa.

Thay vì trả lời, Na Yoo Ra lại chuyển chủ đề quay về Cheol Soo.

“Nhưng quả thực Cheol Soo hiện đang ám ảnh với việc học tập đến mức đáng lo đấy ạ. Chị có nghĩ ra lý do khiến em ấy thay đổi không? Tôi đã trực tiếp hỏi rồi nhưng em ấy không chịu trả lời.”

“Để tôi nhớ lại xem. Như tôi nói ban nãy đấy, Cheol Soo trong mắt tôi là một cậu bé không có hoài bão gì mấy. Nên tôi cũng không rõ nữa. Nhưng học chăm chỉ thì có gì đáng lo nhỉ? Không phải đó là chuyện tốt à? Khiến học sinh hào hứng với việc học khó biết bao.”

“Mức độ ám ảnh của em ấy khá nghiêm trọng ạ. Phải nói hiện tại em ấy đã nắm chắc toàn bộ kiến thức của lớp 12 rồi. Tôi có cảm giác em ấy học như liều mạng vậy. Nếu năm ngoái em ấy không như thế thì tôi càng lo hơn.”

“Có lẽ khi lên cấp hai cậu bé bỗng nhiên tìm thấy mục tiêu mới thôi. Mấy đứa nhóc tầm tuổi này toàn như vậy mà. Đột nhiên trưởng thành, đột nhiên tìm được niềm đam mê mãnh liệt. Chớp mắt cái đã thấy chúng thay đổi một trăm tám mươi độ rồi. Cứ để kệ cho em ấy làm những gì mình muốn đi. Đó mới là đáp án đúng.”

Giáo viên chủ nhiệm cũ giữ nguyên thái độ bàng quan, nhưng Na Yoo Ra vẫn không nghĩ như vậy là đúng.

“Tôi không biết có nên mặc kệ Cheol Soo không nữa.”

“Mỗi giáo viên có một phương pháp giáo dục khác nhau, còn tôi thì nghĩ thế này. Cô không thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời của bọn trẻ hay tùy tiện xen vào để sửa đổi chúng được. Miễn là chúng chưa đi vào con đường sai trái thì cô chỉ cần theo dõi chúng là được mà. Trường học không phải xưởng sản xuất. Vậy nên cô cũng đừng đánh giá đứa trẻ xem chúng có phù hợp với tiêu chuẩn chung không hay biến chúng thành những sản phẩm công nghiệp giống y hệt nhau. Bây giờ đã là thời nào rồi? Phải đề cao và phát triển cá tính của học sinh chứ.”

Lời khuyên ấy đã khiến Na Yoo Ra hiểu ra một điều: Cheol Soo khác biệt với tiêu chuẩn mà cô đề ra không có nghĩa là em ấy có vấn đề. Ngược lại, người sai ở đây chính là bản thân cô.

Sau cuộc trò chuyện, Na Yoo Ra không còn can thiệp vào việc học của Cheol Soo nữa. Nhưng vì nỗi lo lắng chưa nguôi nên cô mới thường quan sát cậu bé như thế này.

Đúng lúc đó, cô chợt thấy Taek Hoo đến gần và cố bắt chuyện với Cheol Soo. Ngạc nhiên thay, Cheol Soo cũng dời sự chú ý khỏi cuốn sách và bắt đầu nói chuyện với Taek Hoo, như thể việc trò chuyện với bạn mình có giá trị xứng đáng với quãng thời gian cậu bé bỏ ra.

Thì ra Cheol Soo không hoàn toàn cô lập bản thân với những đứa trẻ khác. Mấy đứa kỳ lạ như nhau lại hiểu nhau hơn chăng? Có lẽ là vậy. Nhìn thấy cảnh ấy, cuối cùng Na Yoo Ra cũng có thể yên tâm rời khỏi lớp học.