Tại nơi ngã tư trên đường tới trường.
Yuzu và tôi đã hẹn gặp nhau tại đây mỗi sáng.
“Chào buổi sáng, Yamato-kun. Hôm nay lạnh ghê ha~”
Khi tôi đến điểm hẹn, thì đã thấy Yuzu tới trước được tầm năm phút rồi.
“Chào buổi sáng. Chuẩn bị sang thu rồi nhỉ.”
Tôi bắt đầu hẹn hò với Yuzu khi nắng hạ còn lan tỏa trong không khí, đúng là thời gian trôi nhanh thật.
“Cơ mà, mấy người cùng lớp vẫn còn nghi ngờ về mối quan hệ này, như kiểu ‘hai người này thực sự hẹn hò à’?
“Lại nữa hả trời…? Hẹn hò được một thời gian rồi mà, bộ tôi và cô trông lệch pha đến vậy à?”
Yuzu và tôi bắt đầu hẹn hò giả vì một số lí do. Song, cái nguyên nhân ẩn giấu này thì đời nào người khác biết được.
“Chà, được ghép với một cô nàng hoàn mĩ tới từng chi tiết như tớ đây thì chả có tên nào cùng pha nổi đâu. Vậy nên đừng có lo về chuyện đó, nhá? Những tình cảm của Yamato-kun, tớ đều cảm nhận được hết đấy, nên chẳng có lấn cấn gì đâu.”
Yuzu đặt tay lên vai tôi, ra chiều an ủi.
Nhỏ kết thúc những lời vừa rồi bằng một nụ cười tươi tắn, nhưng chẳng có phần nào trong cái bài phát biểu vừa rồi nghe lọt tai cả.
“Vậy à… Hóa ra những tình cảm mà đến tôi cũng không nhận ra nổi, lại có thể đến được nơi cô à. Đúng là bạn gái của tôi, cô quả thật rất khác so với đám con gái ngoài kia.”
“Phải thế chứ!”
Yuzu gật đầu hết tốc lực. Bình thường thì nhỏ cũng chẳng hiểu được mấy lời mỉa mai vừa rồi đâu, nên tôi cũng chẳng bận tâm lắm.
“Cơ mà, có vẻ như những người khác đều không cảm nhận được tình cảm của Yamato-kun thì phải. Cậu phải phô ra nhiều hơn để cho người ta dễ thấy mới được.”
“Ừ, hiện giờ thì người thường sẽ chẳng cảm nhận được đâu. Vậy thì, chúng ta nên làm gì đây?”
Khi tôi nhìn quanh, có một vài học sinh đang đi đến trường. Hai chúng tôi nói lí nhí để người xung quanh không nghe thấy, nhưng càng nói nhiều thì nguy cơ càng cao. Đành phải dứt khoát thôi.
“… Ừmmmmmm.”
Nghĩ kĩ lại thì, chẳng phải đây là cơ hội để cho mọi người xung quanh thấy tình cảm của chúng tôi dành cho nhau sao. Nếu đã vậy thì, phải làm hành động gì đấy dễ thấy mới được.
“Hừm…”
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay của Yuzu mà không một lời cảnh báo trước.
Nằm gọn gàng giữa những ngón tay tôi, chính là bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại của một người con gái.
“Ya-Yamato-kun?”
Ngay khoảnh khắc đó, Yuzu thốt lên.
“Thì nếu làm vậy, chẳng phải sẽ trông giống một cặp hơn sao?”
“Ư-ừ thì cũng đúng nhưng mà… Tớ sẽ bị bất ngờ nếu Yamato-kun cứ vậy mà triển đấy.”
Mặc cho mang tai đã đỏ như gấc chín, nhỏ vẫn không chịu buông tay tôi ra vì mọi người xung quanh vẫn còn đang quan sát.
“Nếu tôi hỏi ý cô, thì chẳng phải sẽ kì cục trong mắt người ta lắm sao. Cứ cư xử bình thường là được.”
“Ờmmmm… Um.”
Không ngờ rằng Yuzu lại là người không có khả năng phòng ngự trước những đòn tấn công bất ngờ, cho dù nhỏ là một người tự luyến. Có lẽ, việc tôi và nhỏ tay trong tay như này đã để lại một ấn tượng quá lớn, lớn tới mức mà nãy giờ mặt nhỏ vẫn đỏ gay và nhìn xuống đất.
“Aa… Ồ, Yuzu, tay cô lạnh thật đấy.”
Tôi muốn phá vỡ bầu không khí im lặng nên đã chọn đại cái chủ đề đầu tiên nảy ra trong đầu. Rồi Yuzu đảo mắt về hướng này trong chốc lát.
“Mm… Hôm nay, trời lạnh thật.”
‘Cái thái độ thảo mai gì thế này? Mình không chịu được! Sao giờ nhỏ dễ thương thế! Khi trước còn là một con tự luyến phiền phức mà! Kiểu, phiền lắm luôn ấy!’
“Ừm, ừm. Đúng là vậy nhỉ. Cơ mà, hình như vầy là đủ rồi nhỉ? Tôi nghĩ mình nên bỏ tay ra là được rồi.”
Lúc đấy tôi đã rất ngượng, nên đành phải thả lỏng tay ra.
Song, trái ngược lại với những gì tôi định làm, Yuzu lại siết chặt tay tôi hơn nữa.
“Yu-Yuzu?”
“Ờm, Yamato-kun này, tay cậu ấm lắm đó. Còn tay tớ thì lạnh tanh.”
Đó là một câu trả lời có mùi hờn dỗi và viện cớ.
“Ồ vậy à… Nếu tay cô đã bị lạnh rồi, thì đành vậy.”
Trong những thời khắc như này, nếu người con trai sưởi ấm tay cho người con gái, điều đó thể hiện sự quan tâm của cậu ta. Tôi ngẫm nghĩ về cái tình huống này một cách cẩn thận và siết nắm tay.
“Ừm, nói sao đây ta. Mới chỉ nắm tay thôi mà đã lung tung như này rồi, đúng là trông tụi mình chả khác gì cặp đôi giả cả.”
“Ừm… Mọi cặp tình nhân trên quả đất này đều có thể nắm tay bình thường. Đã vậy còn khoác tay nhau nữa chứ.”
Tôi vô tư bình phẩm, nhưng những lời vừa rồi của tôi đã khiến mặt Yuzu đỏ đến tận mang tai.
“Đ-Đi đứng chốn công cộng mà còn khoác tay nhau…!? K-Không đời nào! Cậu đang gạ tớ làm chuyện đó đúng không, không có chuyện đó đâu nhá!”
“Không, tôi có mong muốn gì ba cái thứ đó đâu! Và tôi cũng không gạ gẫm hay gì hết nhá!”
Tôi nhanh chóng phản bác lại để bảo vệ bản thân, nhưng Yuzu đã phồng má lên mất rồi.
“Cậu nói thế cũng làm tớ thất vọng lắm đấy! Có một cô bạn gái dễ thương như mình, lẽ ra cậu phải thích được khoác tay lắm chứ!”
“Muốn gì thì nói đại đi!”
“Muốn, nhưng không thích, phải chờ đến tình huống lí tưởng! Yamato-kun, chẳng phải cậu cũng luôn thèm thuồng tớ sao! Nhưng khi tớ từ chối, thì cậu cũng phải kiềm chế bản thân chứ!”
“Ai cha, còn mặt dày ra lệnh này nọ nữa chứ!? Ích kỉ đến mức này thì chỉ có cô và công chúa Kaguya thôi, biết không!”
“Đừng nhắc tới tên của người con gái khác khi ở cùng với tớ!”
“Ghen cả công chúa Kaguya luôn à? Nếu đến mức này rồi thì có khi tôi và cô còn chẳng bao giờ nói chuyện đàng hoàng với nhau được mất!”
Trong lúc tôi rụt vai vì chán nản, Yuzu cũng đã bình tĩnh trở lại sau một hồi bô lô ba la; sau khi giai đoạn đỏ mặt đỏ mày qua đi, nhỏ cũng đã có thể quay trở về với chủ đề ban đầu.
“Dù sao thì, chúng ta cũng phải tập nắm tay một cách tự nhiên. Cứ mỗi lần như vậy lại bốp chát nhau, ngượng chết mất.”
“Ừ. Nếu có thể khoác tay nhau mà không hoảng lên thì hay biết mấy nhỉ?”
Tôi ghẹo nhỏ, nhỏ ngước mặt lên và lườm nhẹ tôi một cái.
“… Yamato-kun, đồ dê xồm.”
Yuzu nhẹ nhè ấn móng vào bàn tay tôi mà nhỏ đang cầm.
“Rồi, rồi. Lỗi tôi.”
Tôi nhún vai đầu hàng.
Trời ạ, cứ như này thì làm sao để người ta công nhận hai chúng tôi là một cặp đôi xịn sò được đây? Tôi cười khúc khích trong lúc suy nghĩ về tương lai bất định của hai người.
Cái cặp này bị điên rồi à…!
Tất cả những người qua lại đều chung một luồng suy nghĩ, nhưng hai người đều chẳng hề nhận ra.