“Oápppp… Thời tiết hôm nay đẹp quá”, trong phòng câu lạc bộ như mọi khi, Yuzu cố nén lại cơn ngáp.
Cả hai chúng tôi đang dở cày level để chuẩn bị cho trận boss sắp tới thì Yuzu có vẻ buồn ngủ, bởi chỉ có mỗi việc farm quái yếu, lặp đi lặp lại.
“Thì người ta mới gọi là trời mùa thu mẹ ru con ngủ.”
Ánh nắng ban chiều chiếu xuyên qua cửa sổ không quá nóng cũng không quá mát, mà nó sưởi ấm không khí phòng ở mức vừa phải. Thời tiết hoàn hảo cho bộ não mệt mỏi của tôi thư giãn sau một ngày học hành, và tôi cũng đang buồn ngủ như Yuzu.
“Oaaa… Đến cả tôi cũng buồn ngủ.”
“Yamato-kun nữa á? À mà này nhé, khi buồn ngủ cậu nghĩ về mình thế nào? Mà buồn ngủ thế nào đi nữa cậu vẫn nghĩ mình dễ thương như vậy ha?”
“Lạy trời, những lúc thế này mà còn bày trò được hả?”
Buồn ngủ thế nào đi nữa thì tôi vẫn kinh ngạc bởi nhỏ.
“Mà kệ đi, như thế này không chơi game nổi đâu. Hôm nay tới đây thôi nhỉ?”
Game để giải trí, chứ không phải để ép mình chơi, tôi tâm niệm như vậy và đề xuất điều trên.
Tuy nhiên, Yuzu làm mặt bối rối.
“Ưm… Cũng được, nhưng mấy ngày tới mình nghe bảo tòa nhà cũ này sẽ được kiểm tra bảo trì, và chắc là tụi mình không được vô đâu đấy. Tụi mình cũng đang chơi tới phần hay rồi, nếu mà bỏ chơi vài ngày thì mình quên cốt truyện mất…”
“Hừm… Nghịch cảnh thật đấy.”
Chúng tôi chuẩn bị vào trận boss. Nếu mà không duy trì cảm xúc này thì mất đi ý nghĩa của việc chơi RPG.
“Vậy đành chịu thôi. Làm gì để đỡ buồn ngủ đã.”
Khi tôi thay đổi ý định, Yuzu đặt tay cầm chơi game xuống, gật đầu và vươn vai.
“Nhất trí. Dừng tại đây thì phí lắm.”
Nên chúng tôi tới save point và dừng chơi. Rồi tôi cầm lấy điện thoại thay vì cái tay cầm.
“Hừm, cách để hết buồn ngủ… đây rồi.”
Tôi tra từ khóa và chọn đại một trang web xuất hiện.
“Có cái gọi là ‘điểm huyệt tỉnh ngủ’ này. Ấn vào đó thì sẽ giúp ta tỉnh ngủ.”
“Nghe hay đấy! Thứ đi.” Yuzu cũng có vẻ hứng thú khi nhỏ dòm vào điện thoại của tôi từ bên cạnh.
“Đầu tiên, ấn vào huyệt có tên là ‘Lao Cung’.”
“Oke. Hừm, nó bảo là ‘điểm nằm chính giữa lòng bàn tay. Bấm huyệt này bằng ngón tay cái của tay còn lại.’” Yuzu vừa nhìn ví dụ trên điện thoại vừa ấn vào lòng bàn tay.
Tuy nhiên, có vẻ nhỏ không thấy tác dụng; lông mày nhỏ cau lại và nghiêng đầu thắc mắc.
“Không thấy đỡ hơn à? Để tôi làm cho nhé?” Tôi đề xuất.
Không hiểu sao mắt Yuzu ánh lên vẻ thán phục rồi đáp, “Ồ hay lắm! Mình thấy sướng khi được bấm huyệt giúp tỉnh ngủ và Yamato thấy sướng khi có lý do hợp pháp để nắm tay mình. Đề xuất hay lắm, Yamato-kun. Lẽ nào cậu lường trước được việc này và gợi ý trò bấm huyệt sao? Nếu vậy thì cậu đúng là quá mưu mô.”
“Tôi vừa được nhận lời khen tâng bốc khó chịu nhất quả đất này. Tôi không rảnh bày cái trò này để được tiếp xúc da với cô đâu.”
“Thôi thôi không cần phải khiêm tốn. Nếu là bạn trai của mình thì chí ít cậu cũng phải làm được đến thế chứ nhỉ?”
“Nếu vậy thì với tư cách là bạn trai của cô, tôi là một thằng thất bại. Xin lỗi vì tôi không đủ tốt.”
Mặc kệ hai đứa nói linh tinh, tôi nắm tay Yuzu. Bàn tay trắng, nhỏ nhắn, lạnh và mềm hơn tay tôi.
“Thế nào, tim cậu lỡ một nhịp chưa?”
“Tất nhiên không. Tôi ấn đây.” Tôi gạt trò cà khịa của Yuzu sang một bên và bắt đầu bấm vào điểm huyệt. Tôi từ từ tăng lực để nhỏ không đau và hỏi tình trạng của nhỏ, “Hết buồn ngủ chưa?”
“Mình không biết, sao nhanh thế được. Nhưng mình thấy ấm áp vì cảm nhận được lo lắng Yamato-kun dành cho mình. Thấy cả tình yêu nữa này.”
“Cô lại nói mớ rồi… Có vẻ cơn buồn ngủ chưa hết.”
Bấm huyệt vô tác dụng.
Tôi thả tay Yuzu ra và tìm cách khác trên điện thoại. “Có cách ‘Tỉnh ngủ bằng không khí lạnh’… Chỉ cần không khí mát là được. Tôi sẽ mở cửa sổ.”
Trời đẹp thế này chắc không hi vọng nhiều, nhưng có lẽ sẽ có gió mát thổi vào phòng. Với hi vọng mong manh ấy, tôi mở cửa sổ… nhưng xui xẻo thay, không có lấy một cơn gió nào.
Và đúng lúc đó-
*phù*
Tôi có thể thấy hơi thở của Yuzu trên cổ mình.
“OÁIII?!” Tôi giật mình nhảy về phía sau, la lên. “C-Cô làm cái trò gì thế?”
Tôi vừa che cổ vừa nhìn thủ phạm trừng trừng.
“Thì không có gió nên mình nghĩ mình có thể dùng tạm gió nhân tạo.”
“Cô chu đáo thừa rồi! Xin lỗi nhưng tôi chỉ thấy ghê hết cả người thôi!”
Đúng là khiến tôi tỉnh ngủ thật này.
“Hứ, cậu phải thấy sướng chứ. Cậu là người duy nhất trên thế giới đấy có biết không? Người duy nhất có thể khiến mình làm hành động đó.”
“Ra vậy… Thế thì có biết bao người trên thế giới này và tôi không nghĩ rằng mình có thể san sẻ cho họ cảm giác khó chịu của tôi lúc này.”
Con người là sinh vật cô độc, tôi thầm nghĩ.
“Cơ mà không có gió thì tìm cách khác thôi.”
Khi tôi đang trầm ngâm về cuộc đời, Yuzu nghĩ đó là tốn thời gian và bắt đầu xem điện thoại của nhỏ.
“Ưmmmm, đây nó bảo véo tai cũng được này.”
“Tai? Quái gì vậy?” Mới nghe xong chả thấy liên quan gì cả, khiến tôi nghiêng đầu bối rối.
“Nó bảo có huyệt ở tai sẽ được kích thích khi véo tai.”
“Quào. Lần đầu nghe vụ này đấy.”
“Liên quan tới tai mà lần đầu nghe à?”
“Im đê.”
Tôi khó chịu nhưng chỉ lườm con nhỏ Yuzu câng câng rồi tự véo tai mình.
“Hừm… Cảm giác hết buồn ngủ đấy, nhưng không rõ lắm?”
Tôi nghi là do kéo đau nên có tác dụng ngay tức thì, có vẻ hiệu quả hơn bấm huyệt trên tay. À mà, hiệu quả hơn chút thôi.
“Hừm, có vẻ có tác dụng hơn xíu thôi à. Nhưng hiệu quả sẽ giảm bớt.” Yuzu cũng thất vọng với hiệu quả quá ít và bỏ tay ra khỏi tai.
Và rồi nhỏ nảy ra ý gì đó và cái mặt bừng sáng lên.
“À phải rồi. Sao ta không kéo tai nhau như lúc bấm huyệt ở tay ý?”
“Tại sao? Cách này tự mình làm có khó gì đâu?”
“Đúng. Nhưng này nhé, Yamato-kun vẫn là một cậu bạn trai non và xanh lắm, đảm bảo cậu sẽ bị kích thích tột độ khi chạm vào mình. Vậy đó, thấy mình ân cần chưa?”
Tôi không còn gì khác để nói ngoài cảm giác khó chịu.
Bởi vậy, tôi quyết định bật lại, “Có cô mới non và xanh ấy. Cô quên ‘Vụ Thổi Vào Tai Sôcôla Bourbon’ rồi hả? Ai là người xấu hổ gần chết khi bị chạm vào tai nhỉ?”
Đó là vụ tôi bị say sau khi ăn sô cô la bourbon có rượu và lên cơn, một cảnh tượng đáng buồn. Một thảm kịch ghê tởm khiến tôi còn sang chấn tâm lý, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác nhắc đến nó sau những gì nhỏ gáy.
“Ồ, đó là vì Yamato-kun bị say và bộc phát nhân cách bí ẩn thôi!”
Chắc chắn nhỏ còn nhớ vụ đó, vì mặt nhỏ hơi đỏ lên.
“Nếu là Yamato-kun cùi bắp mọi khi thì mình chả sợ bị chạm vào tai đâu! Còn nữa, nếu cả hai bị chạm vào tai thì Yamato-kun mới chết vì xấu hổ trước mình. Bởi vậy, mình không sao cả!” Nhỏ gáy rõ to trong khi thần kinh nhỏ mong manh như tờ giấy.
Chà, mạnh miệng thế cơ, sao mình lại phải sợ nhỉ? Chiến thôi!
“Á à? Muốn thử thật hả? Xem ai chết vì xấu hổ trước!”
“Luôn! Đến lúc phát huy sự dễ thương của mình cho ai đó chết gục rồi!”
Hai đứa đối diện nhau tóe lửa.
“Một hai ba!”
Rồi cả hai kéo tai nhau cùng một lúc. Khi tôi cảm nhận phần tai mũm mĩm ở ngón tay, tai tôi cảm thấy ngón tay nhỏ nhắn của Yuzu.
“Ự…”
“Ưmmmmm…”
Rõ ràng cả hai đều xấu hổ, nhưng chúng tôi vận hết nội công che đậy bằng cách sưng sỉa mặt lên.
Tai thường không phải là phần cơ thể cho người khác chạm vào. Bởi vậy, cái việc chạm vào tai nhau khiến tôi cảm thấy… trái đạo đức hay đúng hơn là ngại ngại kiểu gì ấy…
Không-Không! Nếu cứ nghĩ vậy thì tôi chắc sẽ là người chết trước vì xấu hổ mất!
“M-Mặt cậu đỏ lựng kìa Yamato-kun. Thôi đầu hàng đi chứ nhỉ?” Yuzu ép tôi phải bỏ cuộc, trong khi mặt còn đỏ hơn cả tôi.
“Đ-Đừng có coi thường tôi! Tôi vẫn chịu được, không hề hấn gì. Cô mới là người đỏ lựng như quả táo ấy, có đang cố quá không đấy?”
“M-Mình không sao!”
Tuy nhiên, cả hai sắp đạt tới giới hạn rồi. Nếu tiếp tục chiến đấu hừng hực thế này, cả hai sẽ bị đổ gục mất. Để ngăn chặn điều đó xảy ra, phải làm gì đó-
“Yamato-kun”, ngay trước khi tôi có thể vắt não suy nghĩ, Yuzu gọi tên tôi. Nhỏ nhìn thẳng vào mắt tôi, khẽ mỉm cười và nói trực tiếp với tôi bằng tông giọng khác, thành thật hơn mọi khi, rằng “em yêu anh”.
Xong…! Nhỏ làm tôi giật mình trước khi tôi kịp ra tay!
“Ự… Nggggg!”
Con đập ngăn cảm xúc của tôi đã đạt tới giới hạn, nhận một cú huých cuối và vỡ đập. Để tránh chết vì xấu hổ, tôi bỏ tay ra khỏi tai Yuzu và ngồi thụp xuống.
“T-Tôi chịu thua…! Cô dám cả gan nói câu đó vào lúc đấy.”
Mặt tôi nóng bừng và tim đập như búa gõ.
Tôi thất bại toàn tập. Cá là tôi có thể phá vỡ kỷ lục nhịp tim nhanh nhất.
“Đậu má… Không ngờ mình lại thua con nhỏ Yuzu hổ giấy được.”
Khi tôi lấy lại được chút bình tĩnh thì tôi bắt đầu sôi máu. Tôi sợ hãi nhìn lên, không biết liệu Yuzu sẽ chọc quê tôi tới độ nào.
Thế rồi, không hiểu sao nhỏ ngồi thu lu trước mặt tôi, che mặt bằng cả hai tay.
“Này, Yuzu?” Lo lắng, tôi cố nhìn mặt nhỏ, nhưng nhỏ vẫn đỏ lựng tới tận mang tai, che mặt bằng hai tay và run run.
“Cấm có nhìn hướng này! Đừng nhìn mình, mình định trêu nhưng không ngờ lại nghe thật lòng thế!”
“Ơ… Không không, là trò của cô mà?”
“Không! Thế nên mới xấu hổ! Không, đừng nhìn mình! Quên những gì mình vừa nói đi!”
Không ngờ Yuzu, đáng lẽ là người ghi điểm cú nốc ao, lại bị phản dame và chết vì xấu hổ.
“Aaaaa….! Tại sao mình lại nói bằng giọng thật chứ…?! Đáng lẽ đó là thời điểm hoàn hảo để đánh bại cậu mà!”
Vậy là không ai thắng cả. Chúng tôi học được bài học một trận chiến vớ vẩn nó là thế nào.
“Hừ… Chỉ định chống lại cơn buồn ngủ thôi mà lại càng mệt mỏi hơn.” Tôi ngồi trên sàn và dựa vào tường.
“Đúng đấy… Mình muốn tạm nghỉ.” Yuzu, vẫn đỏ mặt nhưng đã hồi đủ sức để mở miệng, cũng dựa vào tường cách xa tôi.
“Nghỉ xong rồi… chơi tiếp…”
“Đú…ng…”
Hai bộ não mệt mỏi, hai tâm trạng xấu hổ tới chết, và một ngày nắng đẹp.
Vì vậy, chỉ có một kết luận duy nhất.
“zzzz…”
“khò…”
Sau đó, cả hai đứa chỉ tỉnh dậy sau khi tiếng chuông cuối cùng báo hiệu đóng cổng trường vang lên.
===============
Trans: Zennomi
Thật ra còn ngoại truyện hai đứa ngủ tay gối tay cơ, ngủ cùng phòng đã là gì.