Góc nhìn của Yamato:
Đúng một tuần kể từ lúc Yuzu giao cho tôi nhiệm vụ lên kế hoạch cho buổi hẹn Giáng Sinh.
“Hôm nay là hạn chót cho việc lên kế hoạch rồi đó Yamato-kun. Cậu đã suy nghĩ kĩ chưa đó?”
Yuzu và tôi đang ở cùng nhau tại phòng câu lạc bộ văn học sau giờ học.
“Tất nhiên. Tôi đã nâng cấp trở thành một người bạn trai hoàn hảo chỉ trong một tuần.” Tôi cười tự mãn.
Sau khi quyết định, tôi đã dành cả một tuần để lên kế hoạch và xem xét những vấn đề có thể xảy ra. Tôi sẽ cho nhỏ thấy một kế hoạch hẹn hò hoàn hảo.
“Ồ, nghe có vẻ đang mong chờ đây.” Yuzu cười như một đại ma vương trong khi đang nghịch đống thẻ nhớ trên tay.
Nếu kế hoạch của tôi không làm nhỏ hài lòng, chắc tôi phải tạm biệt đống thẻ nhớ mãi mãi mất. Những thiết bị nhỏ xíu chứa đựng những quá kí ức không thể thay thế và là chìa khóa mở ra tương lai. Vậy nên tôi phải bảo vệ nó bằng mọi giá.
“Okay Yamato-kun, hãy nói tớ nghe những gì cậu đã chuẩn bị nào!”
Trước mệnh lệnh của Yuzu, tôi gật đầu.
“Để coi….đây rồi.” Tôi lôi cuốn tạp chí tôi đã mua ra khỏi cặp. “Chúng ta sẽ đến ‘Sự kiện Giáng Sinh trọn vẹn’! Đây chính là kế hoạch của tôi!”
Tôi đã tung ra nước đi tốt nhất của mình. Yuzu sẽ phản ứng ra sao đây?
Yuzu im lặng một lúc rồi thốt lên “…Huh?”
Tôi nín thở quan sát biểu cảm của Yuzu. Nhỏ đang đứng hình, những chiếc thẻ nhớ cũng vì thế mà rơi xuống.
“Whoa!” Tôi bắt lấy trước khi chúng kịp rơi xuống sàn.
“Suýt chút nữa thì….”
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, tôi ngước lên nhìn Yuzu.
“Yuzu? Bộ cậu không thích kế hoạch của tôi nên cố gắng để phá hủy mấy cái thẻ nhớ hả?”
Khi tôi rụt rè hỏi, Yuzu mới bất ngờ hoàn hồn lại.
“K-Không có gì hết. Tớ không nghĩ cậu sẽ mời tớ nên đây nên ngạc nhiên chút thôi.”
Rõ ràng nhỏ đang nghĩ kiểu gì tôi cũng bày ra mấy cái kế hoạch tồi tệ. Hơi sốc đó.
Vì lí do nào đó, Yuzu nhìn tôi sửng sốt.
“Um….Có ai xúi cậu chọn sự kiện này hay thứ gì đó đại loại vậy không?” Yuzu tò mò.
Trong một thoáng, gương mặt Kotani và Hina hiện lên trong đầu tôi, nhưng không phải là họ xúi tôi hay gì cả.
“Không. Đây hoàn toàn là do tôi chọn.”
Tôi không muốn đánh thức cái trực giác của phụ nữ như khi nói chuyện về chiếc khăn quàng như lần trước đâu, vậy nên tôi đảm bảo về điều đó.
Yuzu cúi mặt xuống vì xấu hổ. “T-Thật sự là cậu ấy đã chọn nó.”
Cái biểu cảm như vậy là sao đây?
“Tôi chọn cái này sau khi suy nghĩ rất nghiêm túc đó.”
Tôi biết mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thể hiện sự chân thành và cố thuyết phục Yuzu rằng tôi suy nghĩ rất nghiêm túc.
“C-Cậu nghiêm túc thật hả? Ehh, oohh….Hmm.”
Mặc dù trông có vẻ bồn chồn nhưng Yuzu lại hơi nhoẻn miệng cười. Rốt cuộc là sao đây?
…..Mà khoan đã. Bình thường nhỏ luôn có thái độ rõ ràng lắm mà nhỉ? Chẳng lẽ đó không phải bồn chồn mà là thất vọng? Thôi xong tôi rồi!
“N-Nếu cô không thích thì để tôi lên kế hoạch khác nhé…?”
Tôi bỗng trở nên tuyệt vọng khi nghĩ về đống thẻ nhớ sẽ bị phá hủy. Tôi thật thảm hại mà.
“C-Cậu không cần phải làm thế! Không có gì đâu!”
Tuy nhiên, Yuzu lại trở nên bối rối và bác bỏ lời nói của tôi.
“Thật sao? Nhưng trông cậu có vẻ không hài lòng lắm.”
“Đ-Đâu có….Tớ ổn mà….” Mặt Yuzu đỏ bừng.
Tại sao mặt nhỏ lại đỏ thế kia? Không lẽ là đang kìm chế cơn giận?
“Cô không cần tự ép bản thân đâu. Tôi muốn biết cảm xúc thật của cô.”
Sẽ không hay nếu như Yuzu phàn nàn sau đó. Hoặc tệ hơn là đống thẻ nhớ của tôi sẽ bị phá hủy. Vậy nên tôi đã hỏi về cảm nhận của Yuzu. Nhưng cô nàng lại bắt đầu đảo mắt xung quanh.
“T-Tớ thấy vui lắm….”
“Thật chứ?”
Cách nói ấp úng của Yuzu càng làm tôi nghi hoặc.
“T-Thật đó. Tớ thật sự cảm thấy vui lắm…! Vậy chưa đủ sao!”
Tôi không biết tại sao nhưng trông nhỏ như thể sắp bị KO vậy. Có gì đó khiến tôi khó chịu như thể tôi đang bắt nạt nhỏ vậy. Mà dù sao nếu Yuzu vui đến vậy thì tôi cũng không có gì phàn nàn nữa.
Có vẻ như đống thẻ nhớ của tôi an toàn rồi.
“Okay, vậy là không có hình phạt nào nhé.”
Khi nghe tôi nói vậy, Yuzu bỗng bồn chồn như một con thú nhỏ, nhưng cô nàng hít một hơi thật sâu rồi gật đầu.
“AHH….tớ biết rồi! Tớ cũng phải chuẩn bị thôi….!”
Cơ mà tại sao trông Yuzu lo lắng thế nhỉ? Đối với tôi, Giáng Sinh chỉ là sự kiện ra mắt nhiều game mới, nhưng có vẻ đối với các cô gái, đó là một điều lớn.”
Hoặc là có điều gì đó khiến cô nàng phiền lòng….Ồ đúng rồi.
“Sakuraba và Kotani sao rồi?”
Tôi chợt nghĩ đến hai người đó. Liệu Kotani đã mời Sakuraba chưa? Có lẽ vì bên này đã ổn thỏa nên tôi thắc mắc về tình hình bên đó.
“Aki nói rằng cậu ấy sẽ làm hết sức. Sota cũng trống lịch nên chắc không từ chối đâu. Keigo thì muốn Aki tỏ tình ở đó.”
“Hiểu rồi. Tôi nghĩ đó là điều tốt. Tỏ tình vào Giáng Sinh, đó là một cách khá cổ điển.”
“Đ-Đúng thế.”
Vì lí do nào đó, Yuzu lúng túng gật đầu như thể đó là vấn đề của nhỏ vậy. Yuzu dường như rất thân thiết với Kotani.
“Tỏ tình trong một khung cảnh đẹp tuyệt vời như vậy hẳn là tỉ lệ thành công sẽ cao hơn, và đó cũng là thời điểm tốt.”
“Um….Yamato cũng nghĩ vậy ha.”
“Yeah, chuyện này không chỉ liên quan đến mình hai người họ. Tôi hy vọng nó sẽ diễn ra tốt đẹp.”
Yuzu và tôi đã nỗ lực rất nhiều để giải quyết chuyện của hai người đó. Tôi hy vọng sẽ là một cái kết có hậu.
“Không chỉ liên quan đến mình hai người họ…..Vậy là Yamato-kun cũng…..” Yuzu cúi đầu và lẩm bẩm cái gì đó.
Sao tai nhỏ đỏ bừng vậy nhỉ? Bị cảm lạnh hả?
“Cô bị ốm hả? Tai đỏ quá chừng kìa.”
Khi nghe tôi hỏi, Yuzu cuống cuồng lắc đầu.
“Tớ ổn! Mỗi khi tớ nghĩ về Giáng Sinh đều như vậy đó!”
“Okay…Vậy thì tốt.”
Tôi tự hỏi đó là vấn đề tâm lí chăng?
Nghĩ lại thì, hồi tôi còn ở trong câu lạc bộ bóng rổ, khi nghĩ về việc họp thành viên trước trận đấu hoặc khi có buổi tập cũng khiến tôi căng thẳng và hơi phát ốm.
Yuzu bây giờ trông cũng giống vậy. Hẳn là đang lo cho Kotani và những người khác.
“Nếu cô muốn chúng ta có thể đến phòng y tế.”
Khi tôi đến gần định đỡ lấy, Yuzu bỗng giật mình lùi lại.
“T-Tớ đã nói là tớ ổn mà!”
“O-Okay” Bằng cách nào đó cảm giác như tôi đang bị cự tuyệt vậy, hơi sốc đó.
Trong lúc tôi đang chán nản, Yuzu đảo mắt xung quanh rồi cầm cặp lên.
“Tớ ổn mà!....Nhưng tớ cần chuẩn bị một chút, vậy nên tớ về trước đây! Gặp cậu sau!”
“Oh, okay.”
Không chờ tôi gật đầu, Yuzu lao đi nhanh như cơn gió.
“Chuyện quái gì xảy ra với nhỏ vậy?”
Yuzu lúc nào cũng là một cô nàng kì lạ, nhưng tôi cảm thấy nhỏ có gì đó khác với bình thường. Vừa nghĩ, tôi cũng cầm cặp của mình lên.
Tôi không thể chơi game một mình nên chắc cũng về luôn vậy. Tôi cất thẻ nhớ rồi rời khỏi câu lạc bộ.
“…Suýt thì quên, tôi cần nói với một người về kế hoạch của mình.”
Tôi chợt nhớ ra cần phải báo cho Hina về kế hoạch. Tôi nhấc điện thoại định gọi đi, nhưng nghĩ lại có lẽ Hina đang hoạt động câu lạc bộ nên chắc điện thoại để ở tủ đồ rồi.
“Thế thì nhắn tin vậy, cơ mà…hmm”
Hiện tại tôi cũng không có việc gì làm, chắc là vận động chút đi.
Tôi chợt nghĩ vậy rồi thay đổi hướng đi.
Trans: chú bé đần :v Trans: again :v