Trans: hafo
Edit: Tamm
----------------------------------------------------------------
Ukai Tomoe là người đam mê môn chạy nước rút.
Cái cảm giác phấn kích khi cô phải dồn hết sức mình để lao về phía trước sau tiếng súng khai cuộc.
Cảm giác được rũ bỏ tất cả mọi thứ để chỉ nghĩ đến việc làm sao chân cô có thể tiếp tục di chuyển.
Và cảm giác phải chạy nhanh nhất có thể để về được đích.
Toàn bộ cảm xúc đó không thể nào khiến Tomoe không khỏi yêu chúng được. Trong lúc chạy, dù thật ngắn ngủi, nhưng cô có thể vứt hết mọi âu lo và hóa mình vào cái thứ được gọi là tự do trong tâm trí, điều đó làm cô thật thích thú.
Nhưng hiện tại thì Tomoe không cảm thấy vậy.
“Ukai, em nên thu dọn sách vở rồi về nghỉ ngơi đi. Hôm nay em trông không ổn tí nào đấy. Cứ thế này, em sẽ chỉ gặp chấn thương mất.”
“...Vâng.”
Tomoe nghe theo lời khuyên có phần đầy hà khắc của đội trưởng câu lạc bộ điền kinh.
Cô hiểu sao mọi người lại nói vậy. Họ không bảo cô nghỉ vì cô chạy tệ hơn thường ngày. Thật ra là vì cô không thể tập trung.
Hơn tất cả mọi chuyện từng trải qua, cô cảm thấy thật xấu hổ.
Cô cảm thấy hành động của mình như thể đã chà đạp lên chính môn thể thao này vậy.
“..." *Thở dài*
Bước chân thật nặng nề của Tomoe. Mỗi lần cô đi thêm một bước như thể nó chứa đầy nỗi u uất và sự hối lỗi.
Khi ở cùng người khác, cô luôn cố tỏ ra là mình vẫn ổn, nhưng lúc chỉ có một mình, cô lại cứ thở dài và rồi chẳng muốn động tay vào việc gì.
“Nói gì thì, mình cũng phải làm thôi…”
Mặc cho cảm thấy bị tổn thương, cô vẫn luôn tự nhắc mình đây là điều phải làm. Dù cho có đau đớn đến mức nào, dù có phải hy sinh bất cứ thứ gì, cô ấy xem đây là nghĩa vụ của bản thân mình.
“Này cái đồ ngốc đằng kia, sao trông cậu chán nản thế hả? Bảo sao đội trưởng lại đuổi cậu về nhà đấy.”
“...Aoi”.
Sau khi nghe có ai đó gọi, Tomoe nhìn xung quanh. Ngay khi nhận ra Aoi đang ở trước cổng trường đợi thì có vẻ cổ áo của cô đã bị túm lấy rồi.
“Trời ơi, cậu mất tập trung quá đấy. Ít nhất thì cậu nên để ý xung quanh đi, cậu sẽ gặp tai nạn nếu cứ thiếu chú ý như vậy mà đi vậy đó.”
“Uu… K-Không có chuyện đó đâu! T-Tớ ổn mà!”
“Hẳn rồi nhỉ? Tớ biết cậu đang tự ép mình phải vui vẻ mà. Thật là, làm vậy chỉ khiến mọi việc tệ đi thôi. ”
Aoi buông cổ áo cô bạn mình ra rồi nắm lấy tay Tomoe kéo cô theo mình.
“Dù sao đi nữa, theo tớ đi. Có người có thể giúp được cậu.”
“...Hả?”
Mấy lời đó giờ như chiếc phao cứu sinh cho Tomoe vậy, người mà sắp đến giới hạn của bản thân rồi. Không có lý gì phải từ chối nên cô đã gật đầu đi theo.
***
“Xin chào, tôi là Satou Takayuki, một người tư vấn về tình cảm. Rất vui được gặp cậu.”
Ngay khoảnh khắc cô ngồi xuống để rồi phải đối diện trực tiếp với cậu bạn cùng lớp đầy tai tiếng, sự sợ hãi đang dâng lên trong tâm can của Tomoe.
Cái nụ cười đầy nham hiểm của Takayuki bằng cách nào đó đã khiến cô bất giác để bản năng trong người mình trỗi dậy.
“Um, Aoi? Cậu đang làm tớ hơi nghi ngờ về tình bạn 3 năm nay của chúng ta đấy…”
Aoi kéo Tomoe tới một nhà hàng thậm chí còn chưa có ma nào đến mà không cho cô cơ hội để hỏi bất cứ thứ gì. Hai người đi tới góc quán, nơi Takayuki đã đợi sẵn, cậu nhìn cô rồi nở một nụ cười có phần đáng sợ như mọi ngày. Nghĩ xem đã có biết bao tin đồn về cái cậu trai này chứ, Tomoe phản ứng như vậy cũng là bình thường thôi.
“Ổn mà, Tomoe, tin tớ đi. Cậu ta bị tớ nắm thóp rồi, nên không cần phải quá lo đâu.”
“Aoi, dù tớ biết ơn cậu nhưng mà, nói vậy chỉ khiến tớ sợ cậu hơn là cậu ta thôi.”
“...Thấy chưa, Satou-kun? Tôi nói tới quán cafe sẽ tốt hơn mà.”
“Không được, nhiều người ở đó quá, Nơi này đủ tốt cho chúng ta rồi, hay là các cậu muốn thuê phòng khách sạn. Có biết tôi đã khó khăn thế nào để mượn được vợ của chủ quán chỗ này không hả? Tha cho tôi đi mà.”
“Ah, vậy đó là lý do cậu chơi với tụi trẻ hôm trước. Để lấy lòng cô ấy nhỉ?”
“Ừ. Tôi chỉ dùng chỗ này cho mấy khách hàng là học sinh cao trung thôi.”
Khi Tomoe thấy hai người nói chuyện có vẻ bình thường, cô cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cậu ta đang ở đây để giúp cô, ít nhất thì cô hiểu là vậy.
“Trước hết, cho tớ xin lỗi, Tomoe. Tớ đã kể cho cậu ta về cậu mà không xin phép. Dù có là bạn thân của cậu đi nữa, có lẽ tớ đã làm điều không đúng rồi.”
Buổi tư vấn bắt đầu bằng việc Aoi cúi đầu tạ lỗi với Tomoe.
“Đ-Đừng vậy mà! C-Cậu cũng chỉ muốn giúp tớ thôi, không cần phải xin lỗi đâu!”
“...Dù vậy thì, tớ cũng phải hỏi ý kiến cậu trước. Xin lỗi nhé.”
“...Thật đó, không cần làm vậy đâu, cũng không phải chuyện to tát gì.”
Tomoe chỉ biết cười ngượng khi nhận lời xin lỗi của Aoi.
Dù biết không làm gì sai, Aoi vẫn xin lỗi. Tomoe lại thêm trân trọng cô bạn thân của mình.
“Ah, nói với cậu này, thật ra Miyama cũng không kể gì cho tôi đâu. Chỉ là tôi có tìm hiểu một chút về đời tư bạn cùng lớp của mình thôi.”
Takayuki tiếp lời Aoi, người vẫn đang cúi đầu.
“Hơn nữa, dù cậu có cố gắng giữ bí mật thì kiểu gì cũng bị lộ thôi. Tôi biết hai cậu đang đi tung mấy tin đồn để không ai nghi ngờ cậu với Naotsugu. Nhưng mà cậu biết không? Làm vậy cũng không ngăn mọi người tìm ra được sự thật đâu. Hơn nữa, Ukai à, nếu cậu cứ thế này, sẽ đến giới hạn mà cậu có thể chịu được đấy, đến lúc đó thì cậu bạn thuở nhỏ của cậu cũng sẽ nhận ra là cậu đang có gì đó không ổn thôi.”
“!”
Lời nói của Takayuki làm Tomoe bất giác rùng mình vì có chút bất ngờ.
Không hẳn là cô không nghĩ đến kết cục đó. Chỉ là, cô đã luôn cố gắng để ngăn nó xảy ra.
“Tôi nghe nói hôm nay cậu được về sớm ở câu lạc bộ. Tất nhiên là cậu không phải không được nghỉ vài hôm vì bị ốm, nhưng nếu mọi việc cứ đi theo chiều hướng như thế này, thì một lúc nào đó mọi người cũng sẽ bắt đầu liên kết mọi chuyện với nhau, và tìm ra vấn đề giữa cậu với Naotsugu mà thôi. Đến đó thì vô số tin đồ về người bạn thơ ấu của cậu sẽ mọc lên như nấm sau mưa vậy.”
Mặt Tomoe tái đi khi nghe mấy lời nhận xét của cậu bạn này.
Chút ít năng lượng tích cực còn sót lại của cô giờ đã rơi vào chốn nào rồi. Cô lo lắng tự hỏi rằng liệu những nỗ lực của mình có phải là vô ích, thậm chí có thể nó đã phản tác dụng cũng nên. Tomoe gục đầu xuống rồi lấy hai tay ôm lấy ngực mình. ‘Nếu không có mấy cái cảm xúc này, có thể mọi chuyện đã đơn giản hơn rồi’, cô nghĩ.
“Vậy nên là, hãy làm cho xong việc này trước khi quá muộn nào, Ukai. Tôi đành phải lấy đi mấy cái cảm xúc đó của cậu vậy.”
“...Um, cái gì cơ?”
Cô không hiểu cậu ta đang cố nói gì với mình nữa. Cô bất giác ngẩng đầu lên khi nghe cậu nói.
Đến bây giờ, mấy lời cô nghe được chỉ khiến cô càng thêm tuyệt vọng vào chuyện này, vậy nên trái tim của cô có chút rối bời khi thấy cậu ta như đang ném cho mình chiếc phao cứu sinh giữa cái đại dương cảm xúc đang cố nhấn chìm cô lúc này.
“U-Um, Aoi?”
“Giờ chúng ta phải tin cậu ta thôi. Có vẻ không còn lựa chọn nào khác. Đừng lo, nếu cậu ta mà làm chuyện gì kì lạ, thì tớ thề mấy cái ngón tay đó của cậu ta sẽ gãy thôi.”
Có chút bối rối, Tomoe cầu cứu cô bạn thân của mình. Nhưng, câu trả lời của Aoi cũng không khiến cô thấy khá hơn chút nào.
“Dừng lại đi! Và bỏ tay tôi ra, tôi sẽ không làm gì cô ấy đâu!”
“Ôi trời? Cậu nên thấy hạnh phúc đi chứ, được nắm tay bởi một cô gái xinh đẹp như tôi là diễm phúc 3 đời nhà cậu đó.”
“Tôi sắp khóc đến nơi vì cậu nắm chặt quá rồi đó… Mà nè…”
Takayuki cố thoát khỏi lòng bàn tay của Tomoe trước khi quay sang nhìn Tomoe. Cái vẻ mặt có phần thảm hại của cậu đã biến mất, giờ trông thật nghiêm túc và điềm đạm.
“Ukai. Kể cho tôi về mọi chuyện của cậu đi. Nếu cậu không làm được vậy thì tôi cũng chẳng giúp gì được đâu.”
”Eh? Thật hả trời…”
Tomoe lưỡng lự nhìn Aoi, nhưng trước khi kịp mở miệng, Takayuki đã chen ngang.
“Miyama chưa kể tôi về toàn bộ mọi chuyện. Dù sao đây cũng là chuyện riêng của cậu đúng không? Cổ cũng hiểu vậy mà.”
“...Tớ hiểu rồi.”
Tomoe khẽ gật đầu. Cô cảm thấy thật xấu hổ vì đã nghi ngờ người bạn thân nhất của mình mặc dù cổ đã làm rất nhiều thứ cho mình.
“Dù sao đi nữa, sẽ chẳng đi đến đâu nếu cậu cứ giữ kín mọi chuyện như thế.”
Tomoe ngẩng đầu lên. Ánh mắt cô chạm phải Takayuki.
Cái đôi mắt cá chết trông thật u ám thường ngày của cậu, giờ đang phản chiếu chính xác hình ảnh của Tomoe trong đó.
“...”
Mặc vậy, Tomoe cũng còn một chút chần chừ khi phải kể cho Takayuki.
“Chà, tôi hiểu cảm giác của cậu. Mở lòng mình ra với người khác đúng là khó thật đấy, mọi người ai cũng vậy cả, nhưng mà cậu biết không? Cứ im lặng như vậy thì cũng chẳng giúp được gì, Ukai. Thật khó cho cậu khi phải tin vào tôi, nhưng hãy nhớ là Miyama đã mang tôi tới đây vì cậu. Cổ hẳn là lo lắng cho cậu lắm, nên cậu hãy đặt lòng tin của mình vào cô ấy đi. Nên là…”
Takayuki đối diện với Tomoe và bắt đầu đặt ra câu hỏi, như thể đang cố gắng nhìn thấu trái tim cô.
“Ukai Tomoe, rốt cuộc thì điều gì làm cậu phải chọn đến cách này vậy hả?”
“...Thì là…”
Sau đó, Tomoe mấp máy môi.
***
Mọi việc xảy ra khi Tomoe đang học lớp 4. Đó là trong một buổi dã ngoại của trường vào giữa mùa thu.
Lý do mà Tomoe yêu cậu bạn mình bắt nguồn từ một vụ tai nạn.
Đúng rồi đấy, tình yêu của cô bắt đầu khi cô bị ngã xuống vách đá.
Không khó để biết được nguyên nhân. Khi còn nhỏ, Tomoe là một cô bé cá tình và rất năng động. Cô là kiểu người muốn khám phá mọi nơi bằng chính đôi chân nhỏ bé của mình. Lúc đó, Tomoe đang chạy dọc theo một con đường mòn trên núi. Bố mẹ đã nhắc nhở cô không được đi quá xa nhưng cũng chỉ như nước đổ đầu vịt mà thôi.
Khi ấy, cô đã là người nhanh nhất trong đám bạn của mình rồi. Con đường gập ghềnh, thêm với đám rễ cây cùng với mấy viên đá cuội không những không khiến cô phải cẩn thận mà lại càng làm Tomoe thêm hăng máu.
“Eh?...”
Khi cô đang chạy băng băng qua một bãi cỏ rậm rạp, bỗng tầm nhìn của cô bắt đầu xoay vòng. Trước khi chạm đất, Tomoe vẫn còn chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
“Ui cha… Hehe, hình như không ổn rồi! Nhưng may mà cái vách đá này không cao lắm.”
“...Đau quá.”
Tomoe nghĩ mình vừa gây rắc rối cho Naotsugu, người đã cố đỡ lấy cô khi hai người rơi xuống. Cậu đã lo lắng đuổi theo cô. Khi thấy Tomoe ngã xuống vách đá, cậu đã nhảy đến cứu cô mà không chút chần chừ gì. Cuối cùng thì, cú đáp đất lại khiến Tomoe nằm đè lên người cậu ấy.
“N-Nao! Chân cậu! Nhìn nó kìa!”
“Tớ…ổn mà! N-Nhiêu đây nhằm nhò gì chứ… T-Tớ còn không thấy đau nữa đây này. N-Nhưng mà, cậu gọi bố mẹ tớ được không? T-Tớ thấy hơi chóng mặt…”
“...Đ-Được thôi!”
May là không ai trong hai người bị thương nặng.
Đúng như Naotsugu nghĩ, cái vách đá không cao lắm. Cơ thể cậu đủ khỏe để chịu được cú ngã đó đồng thời đỡ lấy Tomoe. Thêm nữa, có một phòng khám gần địa điểm của chuyến dã ngoại này nên hẳn là hai người sẽ được chăm sóc ngay thôi. Nên cũng không có gì nguy hiểm lắm.
Nhưng mà đời không như mơ. Đáng tiếc là chân của Naotsugu đã gặp chấn thương sau lần đó.
***
“Xin lỗi… Tớ xin lỗi, Nao!...”
“Không sao, tớ ổn mà! Dù sao thì tớ cũng thích sữa lắm! Tớ sẽ uống đến khi khỏe lại thì thôi!”
Bằng cách nào đó những lời mà Naotsugu nói đã thành hiện thực ngay khi đi học lại, dù chân trái của cậu phải bó bột nhưng mà nó lành lại nhanh hơn hẳn 1 tuần so với dự kiến của bác sĩ. Thật ra, ngay khi vừa tháo bột, cậu đã có thể chơi bóng chày trở lại.
Tình yêu của Tomoe bắt đầu từ đây. Sự thật là việc Naotsugu mạo hiểm để cứu cô đã đủ khiến thứ tình cảm đó bắt đầu hình thành trong tim cô nàng thiếu nữ tinh nghịch này rồi.
“Tomoe đang gặp nguy hiểm! Mình phải giúp cậu ấy!”
Lúc đó có thể cậu đã phải mất đi người bạn thuở nhỏ của mình, khi lớn lên Naotsugu bắt đầu bao bọc cô gái nhỏ. Chỉ cần Tomoe còn quan tâm tới, cậu sẽ cố gắng bảo vệ cô hết mức có thể.
Tai nạn đó đã làm mối quan hệ của hai người thay đổi. Thấy người bạn thơ ấu luôn săn sóc mình làm Tomoe rất hạnh phúc. Nhưng như một con dao hai lưỡi, đôi khi cô cũng cảm thấy có chút tủi thân. Theo thời gian, cái cảm xúc đau đớn đó đi theo cô mãi đến mức Tomoe cảm thấy không thể chịu được nó nữa.
Giờ đây, nó đang chực chờ để khiến trái tim cô gái bé nhỏ phải vụn vỡ.