Sau khi lấy đủ thuốc giải độc, Haroon triệu hồi Brat bất cứ khi nào có thể. Việc mà cậu hay làm gần đây là luyện tập phóng dao bằng kĩ năng của Brat. Việc đó chủ yếu gồm dạy Brat cách điều chỉnh hướng bay của dao và tốc độ của nó. Nhưng họ cứ liên tục thất bại. Cú ném không đủ chính xác vì Haroon phải hủy triệu hồi Brat thường xuyên do chất độc, và bởi vì mối quan hệ tồi tệ giữa hai bên.
“Này, liệu tất cả ‘Tinh Linh Tất Yếu’ đều không thể làm được việc đơn giản này sao?”
“Ha! Vấn đề không phải là ở Ta. Vấn đề ở đây là lượng mana nghèo nàn của ngươi!”
Brat không bao giờ chịu thừa nhận khi nó không đủ khả năng để làm một việc gì đó. Haroon đã chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dùng vũ lực trước khi thấy ánh mắt khó ưa của nó.
“Ồ, bây giờ nó là vấn đề của ta, hử? Ta đoán ngươi muốn một đấm vào mặt?”
Brat chạy đi, mà đúng hơn là bay khỏi Haroon.
“Không đời nào! Tại sao lúc nào cũng phải bạo lực? Có loại Chủ nhân nào như thế này không?”
“Tới đây. Nhanh lên!”
“Nhưng, nhưng…. Nhưng….”
Brat không thể chống lại ngôn từ bạo lực của Haroon, nên nó bám vào con dao vừa rời khỏi tay cậu, và điều chỉnh đường bay của nó. Và ngay khi xong việc, nó quay lại rồi làm điều tương tự đối với con dao thứ hai vừa mới bay khỏi tay Haroon. Haroon đang cố căn thời gian sao cho Brat có đủ thời gian thực hiện vai trò của mình và vẫn đủ nhanh đối với những người khác.
“Cuối cùng cũng chính xác hơn rồi.”
Mỗi lần cậu đưa một li chỉ thị, lúc nào cũng tốn tận một dặm, nên việc này đã yêu cầu rất nhiều sự đe dọa và bạo lực để thành công.
“Tại sao ngươi lại bắt nạt ta khi ngươi có thể tự ném chứ?”
Brat than thở khi quay về kho chứa, nhưng Haroon thậm chí còn không giả vờ là đang lắng nghe. Từ kinh nghiệm, cậu biết rằng nếu mình trả lời thì cuộc nói chuyện sẽ càng kéo dài thêm. Haroon luyện tập với Brat trong khi uống thuốc giải độc liên tục vô số lần trong bãi tập phóng dao đến tận đêm muộn. Bây giờ, cậu còn 3 ngày cho đến ngày tốt nghiệp và phải ăn hiếp Brat nhiều hơn, vì qua việc được sử dụng nhiều thì kĩ năng của nó cũng được cải thiện theo dần.
“Này, Hàng Giả, mày biết là mình không có nhiều thời gian, đúng không?”
“Hoho, nhìn từ thái độ bình tĩnh đó, tao không biết là bên trong nó đang hoảng loạn như thế nào nữa.”
“Chuẩn bị sẵn sàng giám sát nó nào, bởi vì chả biết nó sẽ trốn khỏi học viện khi nào đâu.”
“Này, đừng xấu tính thế chứ. Nó có thể đang chết từ bên trong ra đấy, và mấy người xấu tính thật đấy.”
Bộ Tứ Ngu Người đang chế nhạo Haroon ở trước căn tin như thường lệ. Không chỉ bạn cậu, mà những thực tập sinh khác cũng cau mày trước thái độ quá mức của Bộ Tứ. Nhưng không có nghĩa là họ đồng cảm với Haroon. Khi thời gian càng trôi qua, những thực tập sinh nhìn và đối xử với cậu theo một cách lạnh nhạt.
Nếu Haroon không cảm thấy tội lỗi, thì cậu ta đáng ra đã không im lặng. Đây là bằng chứng mà chúng (phần nhỏ của thực tập sinh tòa nhà A, và hầu hết tòa nhà B và C) dùng. Những hành động quái dị của Bộ Tứ Ngu Người quá nổi bật để lờ đi.
Haroon nắm chặt nấm đấm lại, run rẩy trong giận dữ. Cho đến bây giờ cậu chỉ có lựa chọn chịu đựng trong im lặng, nhưng bây giờ thì không cần làm vậy nữa. Haroon thật sự muốn làm gì đó với bọn chúng.
“Haroon, đừng để ý tới bọn chúng. Cậu đang làm tốt đấy. Chỉ cần vài ngày nữa, và mọi người sẽ biết chuyện gì đang thật sự xảy ra.”
Galli an ủi trong khi chạm nhẹ vai cậu.
“Ừ. Cậu thật thiếu suy nghĩ khi thực hiện một giao ước mana…. Tsk Tsk!” Một pháp sư mà Haroon không biết tên nói.
Ít nhất những pháp sư đang ở bên phe Haroon. Họ đã nghe từ Galli là Haroon đã lập một giao ước mana để giữ im lặng về ma thuật của mình và không được dùng nó trong suốt khóa huấn luyện. Nhưng một số thực tập sinh trẻ, bao gồm Nemion, không thể tin cậu nữa. Những thực tập sinh tương đối trẻ ấy không thể hiểu được thái độ của Haroon khi đối mặt với sự ức hiếp ấy. Họ nghĩ cậu là một nỗi nhục của những pháp sư, nghĩ là thật hèn nhát khi chịu đựng sự chế nhạo và nhục nhã đó với tư cách một pháp sư.
Hơn nữa, một số thực tập sinh đã bí mật quét Haroon sau khi gỡ vòng tay ra, và họ phát hiện ra bể mana của cậu không khác gì người bình thường. Đây đã trở thành một bằng chứng cho việc cậu đang giả vờ làm một pháp sư.
‘Mình không chắc là mình có thể chịu đựng cho đến khi nào nữa.’
Haroon sắp hết kiên nhẫn rồi. Điều này đã để lại một vết thương lòng khi những người bạn cậu mới quen, bao gồm Nemion, đã quay lưng lại với cậu.
(Suu: Lý do t bảo là đĩ cấp thấp )
‘Mình nghĩ mình chỉ nên tập trung cải thiện ái lực với Brat.’
Sau khi thấy Bộ Tứ Ngu Người và rất nhiều thực tập sinh chỉ trỏ và cười vào mặt mình, cậu đi khỏi căn tin và triệu hồi Brat. Thật may khi Brat là một tinh linh mà người khác không thể thấy vì lv còn thấp. Mọi chuyện có thể trở nên rắc rối nếu mọi người thấy cái vẻ ngoài đáng kinh tởm đó.
“Vì lí cmn do gì mà ngươi không để ta nghỉ ngơi dù chỉ một giâ…. Ch… chủ nhân, ngươi trông khá bực nhỉ.”
Có vẻ như Brat cảm thấy phiền khi bị triệu hồi, nhưng vì một số lí do, nó ngừng nói giữa chừng và đưa mắt nhìn Haroon. Có quá nhiều sự phẫn nộ trong mắt cậu nên Brat đã bị nỗi sợ bị ăn đập áp đảo nếu nó làm gì sai.
“Ừ, một chút.”
“Có chuyện gì thế?”
“Bởi vì mấy đứa đằng kia. Bọn chúng có hơi giống phò hơn cả ngươi nữa.”
Cậu trả lời trong khi đang đếm giây trong đầu. Cậu cần cẩn trọng khi triệu hồi Brat vì HP của mình quá thấp.
“Hmm. Đúng thật, bọn chúng trông rất giống phò.”
Brat cười ngượng và quay mặt sang Bộ Tứ Ngu Người. Đó là lần đầu tiên Haroon thấy nó dễ thương.
“Tại sao ngươi lại để bọn chúng yên? Trong khi ngươi đánh ta đến gần đất xa trời….”
Brat sẽ không hiểu cậu đã đặt bao nhiêu nỗ lực vào khóa huấn luyện này và tất cả sẽ quay về hư vô nếu cậu đập chúng.
“Tạm thời thì ta không thể. Ta sẽ trả thù một khi đã tự do ra khỏi đây.”
Nói gì thì nói, việc đó sẽ không dễ. Cậu không chắc liệu mình có thể gặp lại chúng sau khóa huấn luyện hay không.
“Huhu, vậy còn cho lũ thiểu não ấy ăn độc của ta thì sao, chủ nhân?”
“Không đời nào! Làm sao ta trả thù được khi ngươi đã giết chúng mất rồi?”
“Huhuhu, mà, trông số những vật liệu mà ta đã hấp thụ trong cống rãnh, có một số chất gây ô nhiễm mà không có liều thuốc hay ma thuật trị liệu nào có thể chữa được. Đồng thời, một số nguyên liệu cũng được ứng dụng trong y học, nhưng nếu dùng quá liều, nó có thể trở thành thuốc độc và không thể chữa nổi. Sau cùng thì những thứ đó không phải là độc. Vì thế hãy cho đám đầu đất đó lãnh đủ đi, chủ nhân. Hãy để chúng trải nghiệm nỗi đau tột cùng của tiêu chảy để hối hận về hành động của mình.”
Thật là cám dỗ. Haroon đã đến giới hạn chịu đựng những hành động của chúng, và lời đề nghị của Brat thật độc ác, và cám đỗ.
“Nhưng chuyện đó sẽ ổn chứ? Ý ta là, còn những thực tập sinh khác? Họ sẽ bị nhiễm độc khi ngươi đến gần họ.”
“Huhu, cứ trông cậy ở ta, thưa ngài. Ta có thể niêm phong khu vực có độc một lúc bằng mana của mình, và nó sẽ đủ an toàn cho những tên nhóc miệng còn hôi sữa kia.”
“Nghe tuyệt đấy. Được rồi, ngươi có sự cho phép của ta.”
Như thể biết là Haroon không có nhiều thời gian để tiếp tục triệu hồi mình, Brat nhanh chân lên đường. Là một tinh linh sở hữu cả 4 nguyên tố, nó bay mà không để lại dấu vết nào và rắc một thứ gì đó trên đồ ăn của Bộ Tứ Ngu Người. Haroon cũng gần chết rồi, nhưng cậu muốn hỏi một điều nữa.
“Ngươi vẫn có thể chữa cho chúng chứ?”
“Huhuhu, tất nhiên, ta có thể. Ngươi vẫn chưa biết hình dạng thật của ta đúng chứ? Thế thì làm sao ngươi tự gọi mình là chủ nhân của ta được? Đúng là con đường của ngươi còn dài vãi ra.”
“Phắn bà nó đi!”
Brat quay về kho trong khi cười ngượng. Nhìn từ cánh tay đã nhuốm đen của mình, Haroon đang trong tình trạng khẩn cấp. Cậu uống một viên giải độc.
‘Và mình nên lấy công thức để chế thuốc giải độc này một khi khóa huấn luyện hoàn tất.’
Có quá nhiều việc để làm, nhưng lại quá ít thời gian. Trong khi mọi người đang chuẩn bị cho buổi trình diễn trong buổi diễn tài năng, Haroon phải luyện tập, lao động, bị đầu độc để huấn luyện Brat hàng trăm lần.
“Haroon, xin lỗi vì đã để cậu đợi.”
“Ồ, này!”
Ba thực tập sinh lao động còn lại tới chỗ Haroon.
“Hựuuuu! Ôi, bụng tôi!”
“T…tôi chết mất.”
“Ai đó, giúp với!”
“Hức hức.”
Vào đêm đó, tiếng thét chói tai của bộ tứ đã đánh thức tất cả những thực tập sinh bên tòa nhà B và C. Bắt đầu từ Philips, Bộ Tứ Ngu Người co rúm người lại, lăn lộn trên mặt đất và đi ra vào toilet liên tục, chỉ để đau bụng hơn mà không ngăn được cơn tiêu chảy. Chúng cảm thấy như ruột của mình đang bị vặn xoắn, hay thậm chí là bị ngắt đi. Chúng không thể đứng dậy nổi dù là để đi toilet. Chúng “xả” hết mọi thứ ra ngoài, nhưng cái bụng vẫn kêu gào trong đau đớn.
Ban đầu, những thực tập sinh cảm thấy thương hại cho chúng, nhưng sớm thấy phiền nhiễu bởi tiếng hét liên hồi. Chủ kí túc xá thậm chí đã gọi lên Trị liệu sư của học viện, nhưng vẫn không được. Những tiếng thét không hề giảm đi.
Một pháp sư khác cũng được gọi lên. Điều đó chứng tỏ địa vị của Bộ Tứ Ngu Người lớn như thế nào, nhưng việc đó cũng vô ích nốt. Pháp sư ấy đã rất bực bội khi bị gọi lên vào đêm muộn, nhưng ông ta phải quay về với một khuông mặt khó xử vì không thể làm gì với cơn đau bụng.
Tiếng hét của chúng cứ kéo dài mãi đến tận bình mình, vì thế không ai ở tòa nhà B và C ngủ nổi. Những lời phàn nàn của họ tuôn ra như suối vào buổi sáng.
“Những thằng điên đó. Làm sao mà bọn chúng có thể hét cả đêm vì đau bụng thế? Thật thảm hại. Và chúng muốn làm lính đánh thuê? Tsk tsk!”
“Phải chứ? Chúng đã bùng tập để đuổi theo 123 và nhạo báng cậu ta. Có lẽ chúng đã nhận sự trừng phạt của thần.”
“Ừ, chắc là chúng đã bị trừng trị bởi thần linh rồi. Thật lòng thì Haroon mới là người nhẹ tay. Nếu là tôi thì chắc đã cho chúng ăn đập rồi.”
Một số thực tập sinh truyền tai nhau vào giờ ăn trưa về những gì họ nghe từ những pháp sư thực tập.
“Một người bạn đã kể tôi nghe về 123. Có vẻ như là cậu ta đã hứa không sử dụng lẫn nói về ma thuật của mình cho đến hết khóa. Cậu ta thậm chí đã lập một giao ước mana hay cái gì ấy.”
“Thật ư? Mà, tôi cũng có nghe có vài pháp sư lập giao ước bằng mana của họ.”
“Tôi đoán thế cũng đúng. Chẳng phải 123 là một thực tập sinh lao động sao? Có thể lập một giao ước mana là điều kiện để được đề xuất. Sau cùng thì, không ai biết ai đã đề xuất cậu ta, đúng chứ?”
“Chắc chắn có việc gì đó đằng sau chuyện này. Tôi thà tin vào sự im lặng của 123 có luyện tập vất vả, hơn là lũ ngu người trẻ con kia.”
Tâm lí xã hội khá là thú vị. Những thực tập sinh đã nghĩ Haroon rất đáng ngờ vì sự tiến bộ vượt bậc của cậu với tư cách một pháp sư. Nhưng bây giờ họ đã chĩa mũi tên về phía Bộ Tứ Ngu Người. Tiếng hét của bọn chúng đã lặng bớt vào lúc bình minh, nhưng đó chỉ là do chúng hét đến khàn cổ thôi.
Dùng địa vị của mình, bọn chúng còn triệu hồi một tu sĩ. Một lời đồn nói rằng tu sĩ ấy rất tức giận vì sức mạnh thần thánh của mình không hoạt động. Lí do được đưa ra là bọn chúng đã chưa bao giờ làm được việc tốt nào để chấp nhận sự gia hộ thần thánh đó.
Nghe thấy thế, Haroon triệu hồi Brat ở trạng thái chờ.
“Ngươi đã làm gì thế?”
“Huhu, sẽ lạ hơn nếu như phép thần thánh có hiệu lực. Thứ ta cho chúng ăn không phải là độc tố. Đó chỉ là một chất ô nhiễm mà ta đã hấp thụ trong thế giới vật chất này hàng thập kỉ. Ban đầu, nó có một ứng dụng y học giúp hệ tiêu hóa hoạt động. Chúng chỉ ăn quá nhiều vượt quá khả năng cơ thể con người có thể xử lí nổi. Làm sao thần thánh chữa được tác dụng của một loại thuốc?”
“Và ngươi nói là mình có thể?”
“Nếu ngươi triệu hồi ta, ta có thể hấp thụ chúng. Ta thấy là ngươi đang lên kế hoạch cho cái gì đó thú vị. Vậy thì đừng quên ơn của ta đấy.”
Brat ngưng lại, thở dài một tiếng rồi tiếp tục.
“Tại sao một tinh linh tuyệt vời như ta lại có một chủ nhân bất tài như thế này chứ?”
“Ngươi vẫn không thể thay đổi dù cho có bị đập lên bờ xuống ruộng, phải không?”
“Không, KHÔNG! Ta xin lỗi, chủ nhân!”Haroon hủy triệu hồi, không để nấm đấm cậu kịp di chuyển.
‘Một khi mình có class, mình sẽ kiếm một vật phẩm giúp chống chịu đốc tố trước.’
Haroon xém khen Brat vì công lao của nó, nhưng Brat đã tự mãn và lên đồng với cậu, và Haroon không thích việc đó.
‘Mà sao cũng được, mình sẽ để bọn nó quằn quại thêm một ngày nữa. Rồi chúng có thể sẽ bỏ được thói xấu của mình.’
Dù sao đi nữa thì cậu cũng sẽ phải chữa cho chúng. Cho dù nếu một tu sĩ không thể chữa nổi thì chúng cũng không sống lâu thêm được, nhưng Haroon không giận đến mức đó. Cậu tận hưởng một bữa ăn với một tâm trạng ngọt ngào mà mình chưa cảm nhận được trong một thời gian dài.
“Ôi chúa ơi, làm ơn, giúp con.”
“Không, giúp con trước…. Woah!”
Thậm chí là trong phòng y tế, Bộ Tứ Ngu Người vẫn tiếp tục vào và ra toilet liên tục. Chúng đã nhịn đói suốt 24 tiếng, nhưng cơn đau bụng vẫn chưa hề lặng xuống. Cho dù đã thải ra tất cả mọi thứ trong bụng, nhu cầu đi toilet cấp thiết vẫn còn đó.
“Chết, tiệt! Bọn nhóc này đã ăn cái quái gì vậy? Tại sao chúng lại bị trong khi những thực tập sinh khác thì ổn?” Schutz la lên trong giận dữ, bởi vì chính bản thân ông cũng bị mất ngủ.
“Không hề biết, thưa ngài,” Hector nói, trong khi nhìn Bộ Tứ Ngu Người một cách lạnh nhạt. “Dù sao tôi cũng định đuổi bọn nó ra vì bọn nó bận tán nhảm về thực tập sinh 123, bận đến mức bùng cả tập luyện.”
“Ồ, vậy sao? Vậy đây là đám mà những thực tập sinh đang bàn tán về à? Việc này hóa ra lại tuyệt. Kiểu gì thì tu sĩ cũng không chữa được, cứ để chúng chết như thế này đi.” Đôi mắt giận dữ của Schultz bắt đầu bùng cháy.
Haroon là một thực tập sinh rất đặc biệt đối với những huấn luyện viên. Kể cả với tư cách một thực tập sinh lao động, cậu đã thể hiện những thành tựu tuyệt vời và thái độ tốt trong bất kì bài giảng nào có sự góp mặt của mình. Đối với những huấn luyện viên, Haroon là một thực tập sinh thật thà và tài năng.
Với một giáo viên, người học sinh ấn tượng nhất là người có thể dỏng tai lên nghe thứ họ dạy, một tâm thế thực lòng muốn áp dụng những thứ mình học, và một đam mê/tài năng để vượt qua khóa học. Haroon là học viên duy nhất tham dự tất cả buổi giảng, và là người nhận được nhiều sự tôn trọng nhất từ những huấn luyện viên.
Nhưng Bộ Tứ Ngu Người nói xấu sau lưng thay vì cố gắng bắt kịp cậu thì dù có muốn, Schultz cũng không thể nào nghĩ tốt được về bọn chúng. Mặt mày của chúng tái mét lại khi nghe lời tuyên bố lạnh lẽo của ông.
“Làm ơn, thưa Ngài!”“Giúp bọn em đi, làm ơn!”
“Em sẽ làm bất cứ điều gì nếu như ngài có thể giúp em với cơn đau này.”
“Cảm thấy như lục ngũ phủ tạng lộn hết ra ngoài mỗi khi đi toilet vậy. Làm ơn, hãy chữa cho chúng em.”
Mắt của chúng hốc hác lại hẳn chỉ trong một ngày. Kể cả Gitan lực lưỡng cũng gầy bớt đi, và mặt cả đám tối sầm lại.
“Bọn ta đã liên lạc với phụ huynh của chúng bây, nên họ sẽ báo tin nếu có. Nhìn từ việc tất cả mọi người còn lại đều ổn, chỉ có thể là lỗi của các bây khi ăn trúng thứ gì có hại, hoặc là chạm vào thứ gì đó kịch độc. Chúng ta, học viện lính đánh thuê và những huấn luyện viên không chịu trách nhiệm trong chuyện này.”
“Các người không biết là bản thân chỉ được ban phước khi đã từng ban phước giúp đỡ người khác sao?”
Schultz và Hector rời văn phòng với một ánh nhìn lạnh lẽo.
Bộ Tứ Ngu Người không còn sức để hét, chỉ còn nước nằm la liệt trên giường. Cách duy nhất để được chữa là cha mẹ chúng thuê những pháp sư cấp cao hoặc tu sĩ tối cao.
“Chúng ta đúng là đang ở trong một tình trạng thảm thương. Chắc là cha tôi đang mong đợi tôi tốt nghiệp như một thực tập sinh hạng nhất.” Philip nói, với đôi mắt hốc hác.
“Cha mẹ cũng đang mong đợi ở tôi này. Chúng ta đã ăn cái quái gì vậy?” Ritrina không thể hiểu được tại sao chỉ mình bọn chúng bị thế.
“Tôi, tôi còn không nói nổi. Thà chết còn hơn là sống như thế này một vài ngày nữa. Tôi thậm chí hết đồ lót rồi.”
“Nhưng cậu thì đỡ hơn vì là một người đàn ông. Tại sao một quý cô xinh đẹp như tớ đây lại bị căn bệnh dơ bẩn này? Hức, hức! Tớ có thể bị nhục nhã đến chết mất.”
Mặt của Serinn vàng đi khi nghe lời càu nhàu của Gitan.
Bộ Tứ Ngu Người cảm thấy được an ủi khi nhìn bệnh của nhau, nhưng điều đó không giúp làm giảm cơn đau bụng.
Không thực tập sinh nào khác đến vì chúng. Chính những đứa hay lẽo đẽo theo chúng đã tung tin đồn là bệnh này có thể lây lan. Không ai, bao gồm cả những huấn luyện viên, muốn cùng chia sẻ gánh nặng đó.
Knock! Knock! Ai đó đang đứng ở cửa.
“Ai… đấy?”Philip trả lời với một giọng hấp hối. Ít nhất thì cậu ta là người khỏe nhất do dùng thời gian luyện tập nhiều nhất cả đám.
“Này, Bộ Tứ Ngu Người. Cũng lâu rồi nhỉ.”
Ngạc nhiên thay, đó là Haroon.
“Tại…. tại sao mày lại ở đây?”
“Để nhìn chúng ta đau khổ, chắc thế.”
Philip trả lời Ritrina trong khi cười gượng.
“Tụi bây biết chứ, tao không cảm thấy như ngày hôm nay đã hết khi không được nghe lời nhạo báng của tụi bây một lúc rồi. Vậy, tụi bây sao rồi? Còn gì ở trong bụng không?”
Những lời mỉa mai của Haroon đã đổi biểu cảm của chúng thành giận dữ. Haroon đã lật ngược thế cờ. Nhìn thấy cậu mỉm cười và mỉa đã làm Bộ Tứ Ngu Người lên cơn, bởi vì Haroon đã luôn chơi poker face và im lặng. Thứ đồ chơi mà chúng dùng để chơi đùa, đang chơi ngược lại chúng.
“Im, im đi! Đồ nghiệt súc! Cút đi, CÚT ĐI!”Ritrina không thể chịu được sự nhục nhã, và rủa cậu. Nhưng biểu cảm của Haroon không hề thay đổi. Nhìn gương mặt của mỗi người trong Bộ Tứ Ngu Người hóa đỏ như gấc vì phẫn nộ, cậu không khỏi lắc đầu.
“Và ở đây tao đã nghĩ sẽ có thể chữa bệnh cho tụi bây bằng thuốc của mình…. Nhưng bây giờ tao lại chả hiểu tại sao mình lại nghĩ đến chuyện đó,” Haroon nói trong khi với tay đến tay nắm cửa.
“Kho, khoan! Cậu vừa nói gì? Cậu có thể chữa cho bọn tôi sao?”
Chúng bật dậy trong khi ôm bụng, và tiếp cận cậu.
“Triệu chứng tao thấy rất giống với một căn bệnh mà tao đã từng biết. Nếu như tao không lầm thì tao đang có đúng loại thuốc.”
Điều đó đã làm thay đổi biểu cảm của Bộ Tứ Ngu Người một lần nữa.
“Nó là cái gì? Nói mau!”
“Cậu, cậu có cái gì!”Chúng đang tuyệt vọng giữ lại quần áo của Haroon. Thật khó tin là mới phút trước bọn chúng còn ốm. Nhưng không như chúng, Haroon cư xử rất vô lo.
“Tại sao tao phải đưa thuốc cho bọn mày? Cho đám người mà họ xem tao như kẻ thù không đội trời chung. Và tao không biết liệu thứ này có chữa được hay không, và nếu không, tao nghĩ tụi bây sẽ lại đổ lỗi cho tao, phải chứ?”
“Điều đó, đó….”
“Tôi sẽ không chế nhạo cậu nữa. Nên làm ơn?”
“Tôi cầu xin cậu! Như thế này thì tôi sẽ chết mất.”
“Tôi xin lỗi vì những gì mình đã làm. Làm ơn!”Đó là hành động của một người đang cầu cứu sao? Haroon mỉm cười, nhưng trông như thể đang giả bộ cười vậy.
“Tụi bây? Chế nhạo tao? Tụi bây thật sự nghĩ mình có thể chế nhạo tao sao? Lũ chúng bây nghĩ mình là ai? Ha ha ha, thật là vui tính. Tao chưa bao giờ nghĩ là tụi bây đang nhạo báng tao. Tại sao tao phải quan tâm đến những lời vô nghĩa của bọn bây khi tao có thể lộ diện như một pháp sư vào ngày tốt nghiệp, khi mà giao ước mana đã hết tác dụng? Tao trông như bị tụi bây chế nhạo không? Tao còn không quan tâm.”
Mặt của Bộ Tứ Ngu Người tái mét lại.
Thái độ tự tin của cậu đã làm chúng lung lay mối nghi ngờ về Haroon. Chúng nhận ra mình đã ngây thơ thế nào khi nghĩ rằng những hành động của mình đang gây áp lực cho cậu.
“Mà, mà dù sao thì đó cũng là lỗi của bọn tôi. Tôi xin lỗi. Tôi có thể làm gì cho cậu?” Philip nói.
Như Haroon đã nghĩ, Philip là người thông minh nhất cả bọn. Những người khác còn chưa phục hồi khỏi cơn sốc.
‘Cậu ta thật sự đã lập một giao ước mana sao? Đó là tại sao mana của cậu ta quá thấp khi những pháp sư quét qua nó? Có phải mana của cậu ta cũng đã bị phong ấn?’
Một vết nứt to lớn đã hình thành trên niềm tin của chúng trước giờ.
“Tao không có nhiều vì nó cần quá nhiều vật liệu quý hiếm, và tốn rất nhiều thời gian để điều chế. Để chữa cho tụi bây, tao nghĩ là cần phải dùng tất cả mọi thứ mình có. Hơn nữa, uống nó một lần sẽ không chữa hẳn. Trường hợp tệ nhất sẽ tốn vài năm. Nên tao nghĩ cần có một mức giá hợp lí. Tụi bây thấy sao?”
Mặt của bọn chúng sáng lên.
“Nếu cậu chắc chắn là nó có thể chữa cho bọn tôi, tôi sẽ trả dù cho giá có như thế nào.”
‘Chắc chắn là nó sẽ tốn nhiều như tay chân tụi bây rồi đấy,’ Haroon nghĩ.
“Tao không chắc liệu tụi bây có biết chuyện này hay không, nhưng tao không biết giá trị của tiền bạc vì trước giờ đã sống trong núi sâu cùng với ông tao, một pháp sư, người thu thập thảo dược và trị liệu sư. Vì thế hãy đặt giá đi. Tao tự hỏi liều thuốc sẽ cứu tụi bây khỏi nỗi đau tệ hơn cả chết là bao nhiêu.”
Philip không thể trả lời quá sớm. Cậu ta không thể làm thế. Nó quá đau đớn để đong đếm được bằng tiền bạc.
“3 vàng,” Đó là Ritrina, đang rên rỉ như một con chó đang cố tìm toilet.
“Hiểu rồi. Tao có thể thấy là mày đáng giá 3 vàng. Thật là rẻ mạt. Vậy thì tao đoán mày có thể chịu được cơn đau.”
Những lời của Haroon gọi mình là ‘rẻ mạt’ đã làm kích động cô ta.
“10 thì sao?”
Có thể nhiêu đó sẽ ổn. Tất cả số tiền Haroon có là 9 bạc 40 đồng. So sánh với nó thì 10 vàng là đủ cao. Haroon không chắc là nó giá trị như thế nào, nhưng nếu cậu đổi ra tiền thật thì nằm trong khoảng $1000. Đủ tốt, nhưng Haroon đã chơi khó nắm bắt một tí.
“10 vàng… Có thể mày cũng chịu đau được.”
Những lời của Haroon làm mặt chúng nghiêm lại như thể đang nói ‘mày đang nói dối để nhìn tụi tao đau khổ sao?’
“Tao sẽ cho tụi bây biết là một trong các nguyên liệu là túi mật của thiết xà.”
Điều đó đã làm chúng ngạc nhiên. Chúng biết rất rõ túi mật của thiết xà hiệu quả như thế nào trong việc giải độc, và độ hiếm của nó. Hiếm đến mức bạn không thể mua được bằng tiền.
‘Huhuh! Lũ ngu ngốc,’ Haroon đã nói dối về nguyên liệu, nhưng cũng không phải là nói dối hoàn toàn. ‘Đó là nguyên liệu cho thuốc giải độc mình dùng để triệu hồi Brat. Đối với Hector người đã chế ra thứ này, những thằng ngu người tụi bây sẽ trả cho công của thầy ấy thay ta. Hiểu chứ?’
Hector đã tặng cho Haroon tất cả thuốc giải độc mà họ đã làm cùng nhau. Vào đêm đó, loại thuốc giải độc tốt nhất đã được tạo ra bởi vì Hector đã dùng tất cả những loại nguyên liệu mà mình đã thu thập được hồi còn là lính đánh thuê. Nhưng Haroon đã thấy gương mặt vừa vui vừa cay đắng của Hector khi dùng tất cả mọi thứ mình đã thu thập được. Nên cậu biết rõ đống thuốc giải độc đó quý giá với ông ấy như thế nào, vì thế để trả lại ân tình của Hector, cậu đã lên kế hoạch tống tiền chúng và nhân tiện trả thù luôn.
“Vậy thì tôi có thể tin cậu. Tôi nên trả bao nhiêu?”
“Nói thử xem mày nghĩ bao nhiêu.”
Haroon bắt chúng chọn. 10 vàng cũng là rất nhiều rồi, nhưng Haroon không có lí do gì để định giá vì cậu chưa biết rõ giá trị tiền bạc ở đây.
“V,vậy 5…50 vàng thì sao?”
Philip cẩn thận hỏi.
Haroon cố gắng giấu nụ cười của mình và gật đầu. 50 vàng là $5000 ngoài đời. Nghĩ đến việc tất cả những thứ cậu cần dùng cho cuộc báo thù này là thuốc giải cần dùng để triệu hồi Brat, đống đó y như là tiền miễn phí. Nhưng cậu cũng biết là rất mạo hiểm nếu tăng giá, nên đã nghĩ nên dừng lại ở đó.
“Thỏa thuận, nhiêu đó sẽ đủ.”
Haroon lấy ra một cái túi nhỏ làm từ da hươu từ túi của mình, lúc đầu đã được dùng để chứa thuốc giải độc mà Hector đã cho cậu. Philip lấy một viên thuốc hình cầu, đen như bồ hóng to bằng ngón tay cái và có mùi rất hôi.
“Hãy làm việc này đơn giản thôi, Philip. Tiền đâu?”
“Đây. Tôi đã mang đống này để phòng hờ. Sẽ nhiều hơn 50 vàng một tí, nhưng tôi sẽ đưa cậu tất.”
Philip lấy ra một cái túi khá lớn. Như thể cậu ta nghĩ là sẽ tốt hơn để uống thuốc hơn là dành thời gian đếm tiền.
“Đợi, đợi đã! Còn bọn tôi thì sao?”
“Điên à? Tao chỉ trao đổi với Philip thôi mà.”
Thật tốt khi thấy 3 đứa còn lại cười trong xấu hổ. 50 vàng cũng là một gia tài lớn đối với chúng. Hơn nữa, do đang ở giữa kì luyện tập, nên chúng không thể nào có nhiều tiền như thế. Và 50 vàng chỉ mua được một viên. Điều đó không dễ chịu cho lắm đối với chúng. Lộn ngược cái túi từ trong ra, Haroon cho bọn chúng biết rằng cậu chỉ còn lại 3 viên.
“Kể cả tao cũng không thể kiếm thuốc này nữa, và tụi bây muốn nó miễn phí? Đám chúng bây đúng là điên thật rồi.”
Khi mọi thứ còn đang hỗn loạn, Philip uống viên thuốc mà không cần nước. Cậu ta gấp đến thế đấy. Kể cả trong giây phút viên thuốc đang đi qua cổ họng, cậu ta vẫn cảm thấy nội tạng của mình như bị rối lên. Haroon cũng lấy một viên giải độc ra và bí mật triệu hồi Brat trong trạng thái chờ.
“Brat, ngươi biết mình nên làm gì rồi chứ?”
“Huhuhu, chắc rồi. Ta biết trước giờ ngươi quá bạo lực, nhưng không ngờ là ngươi lại ác đến thế, nhìn từ việc ngươi bắt bọn chúng uống một viên thuốc làm từ phân chó và nước tiểu của chính mình.”
“Ngươi là người khơi mào chuyện này mà. Ngưng nói nhảm và hấp thụ những gì ngươi đã cho chúng trước đó khi ta triệu hồi ngươi đi.”
“Được rồi. Huhuh, chuyện này vui thật!”“À! Và đừng hấp thụ hết mà hãy để lại một chút. Chỉ đủ để chúng đau một tí và cảm thấy như bị tiêu chảy thôi.”
“Ngươi đang yêu cầu rất nhiều thứ đấy. Nhưng được thôi.”
Cố gắng không để Bộ Tứ Ngu Người nghe thấy mình, cậu chuyển động môi để triệu hồi Brat. Ngay khi viên thuốc trôi qua cổ họng, Brat bắt đầu hút đống chất ô nhiễm ra. Rồi biểu cảm trên mặt Philip thay đổi theo một cách khá lạ. Những cơ quan đang bị sôi sục đã ổn định lại, và cơn đau bụng đã biến mất. Chỉ qua việc không cảm thấy nỗi đau và không cần đi toilet, Philip cảm thấy như mình đã được cứu rỗi.
“Sao? Viên thuốc chắc chắn có hiệu quả, đúng chứ?”
“Ừ, có vẻ như nó thật sự hiệu quả. Tôi không thấy đau nữa.”
Haroon quay mặt lại và nhanh chóng uống một viên giải độc. Ánh mắt của Philip tràn đầy sự biết ơn. Sự hận thù, đố kị đã tiêu biến đi trong một khắc. Cậu ta đã đủ biết ơn khi được chữa khỏi cơn đau.
“Đó thật sự là một liều thuốc hiếm đấy. Nó có thể giải bất kì loại độc tố nào.”
“Cảm ơn, cảm ơn cậu rất nhiều.”
Philip cảm tạ vài lần trong khi nắm tay Haroon.
“Mà, những người khác trông có vẻ ổn, nên tao đi đây.”
Haroon lại quay lưng và với tay đến tay nắm cửa.
“Cậu không thể!”
“Chỉ một phút thôi!”
“Làm ơn!”
Ba người còn lại lao tới cùng lúc và chặn Haroon lại. Hai cô gái cũng đang giữ tay cậu bằng cả hai tay mình và ấn cơ thể của mình lên đó. Cơ thể mềm mại của con gái nhẹ nhàng đè lên tay cậu làm Haroon lung lay, nhưng cậu liền lắc đầu để dọn sạch đầu óc của mình.
“Tôi, tôi không có đủ tiền. Còn việc gì khác tôi có thể làm không?”
“Tôi cũng thế. Tôi có thể trả cậu bằng thứ khác không?”
Có vẻ như ba người còn lại không có nhiều tiền. Nhưng họ đang tuyệt vọng.
“Mà, tụi bây có thể trả bằng cách đưa tao một số vật phẩm. Tao có thể châm chước đến đó, nếu hàng của tụi bây đủ tốt.”
Chúng show hàng ra cho cậu. Nhìn từ biểu cảm của chúng, Haroon cẩn thận chọn ra những thứ tốt nhất cùng với một số tiền, và đưa ‘thuốc giải’ cho chúng. Khi nhìn chúng lộ ra những khuôn mặt kì lạ vì đã nếm một thứ có vị lạ, cậu cảm thấy chiến thắng của mình thật ngọt ngào.
‘Nhưng đây chưa nên là kết thúc,’ cậu nghĩ.
“Nhưng nếu tao đúng, tụi bây chưa được chữa khỏi hoàn toàn. Đó là căn bệnh bị gây ra do tư duy sai. Tụi bây cần uống viên thuốc ít nhất mỗi 10 ngày trong ít nhất một năm. Tụi bây cũng cần rèn luyện tinh thần nữa.”
“Ý, ý cậu là gì?”
Bộ Tứ Ngu Người đang bắt đầu bình tâm lại do hết đau, nhưng gương mặt của chúng lại tái xanh trở lại khi nghe cậu nói.
“Lãnh chúa của một dinh thự mà ông tao đã từng chữa đã lơ điều này và chết với cái lỗ hậu bị vỡ nát. Ông ta cần phải liên tục uống viên thuốc và rèn luyện tinh thần, nhưng do bản chất của ông ta nát đến mức không thể tin lời của ông tao và tiếp tục hút máu người dân của mình, kết quả là chết một cách thảm hại. Không chỉ không thể ăn được, mà thậm chí chỉ cần uống nước đã làm nó tràn ra từ cơ thể hắn và cơ thể hắn phun nó lên xuống liên tục, vậy thì làm sao hắn sống nổi? Gần đây, tao có thấy qua tử thi của hắn, và đoán xem tao đã thấy gì. Bụng của hắn phồng to lên như quả núi, nhưng hậu môn của hắn thì bị vỡ, sưng lên như cái môi của hắn vậy.”
“Nnnnnngh!” Ritrina gầm gừ khi nghe câu chuyện đó, và ngất luôn.
Có thể điều đó hơi quá với một người có tính cách thiếu kiên nhẫn như cô ta.
“Vậy bọn, bọn, bọn tôi…. Nên làm gì?”
Philip rùng mình trong sợ hãi. Việc đó chỉ đơn giản là không thể tưởng tượng nổi. Tay của ba người còn lại đang giữ Haroon cũng rung mạnh, đến nỗi xém xé rách quần áo của cậu.
“Mà, đó là việc của bọn bây. Thế giới này rất rộng lớn, nên tao khá chắc là cũng có người khác biết đến loại thuốc này, phải chứ? Với quyền lực của phụ huynh bọn mày, thì cũng không khó tìm lắm đâu. Tao biết là cha mẹ tụi bây cũng có vị thế mà.”
Lực nắm của chúng trở nên yếu đi. Chắc là chúng đang tin tưởng vào khả năng của cha mẹ mình. Nên Haroon lắc chúng ra khỏi mình và quay về phòng.
“Huhuhu, hồi nãy vui thật.”
Cậu đã kiếm đủ tiền cho nguyên liệu dùng làm thuốc giải độc, và cũng kiếm được cả gia tài. Thêm nữa cậu cũng hốt được vài vật phẩm, nên Haroon quay về phòng với một chiến thắng ngọt ngào.
Haroon kiểm tra những vật phẩm mà mình có. Serinn đã đưa cậu một bộ đồ lót unisex 2 mảnh (unisex là đồ mà cả 2 giới tính đều mặc được). Thường thì cô ta muốn nhấn mạnh sắc đẹp của mình, nên đây là loại vật phẩm mà cô có. Cô ta cũng thêm vào là có người đã tặng cô trước khi tham gia luyện tập, nhưng vì sợ nó sẽ bị rách trong khi đang rèn luyện nên cô ta đã để dành nó.
“Thông tin vật phẩm.”
Đồ lót được phù phép
Class: Rare
Giáp: 35
Độ bền: 145/150
Yêu cầu: Không có
Một bộ đồ lót làm từ vải mềm, chuyên môn của Tatrishl. Ma thuật được yểm lên nó có thể tự động vừa với kích cỡ của người mặc. Thoải mái khi di chuyển và sẽ không bị bẩn. Nó cũng được phù phép thêm để ngăn người mặc chịu đựng tác động của việc thay đổi nhiệt độ đột ngột.
Hiệu ứng: Nhanh nhẹn +2
“Thật hoàn hảo. Phải mặc nó ngay mới được.”
Haroon không ngần ngại thay đồ. Nó khá lớn nhưng dần dần trở nên vừa với cậu. Cho dù cậu không biết giá trị của nó, nhưng được thêm 2 chỉ số nhanh nhẹn khá quan trọng đối với cậu.
“Và, cái này trông như một cái thắt lưng. Để xem nào.”
Thắt lưng đa dụng
Class: Uncommon
Giáp: 150
Độ bền: 220/240
Yêu cầu: Không có
Một cái bao kiếm được đính ở phần hông, và hai dải dài đựng dao phi được nối với phần vai. Có thể chứa được lên tới 100 con dao hoặc kiếm. Được làm từ da của gấu đen và nai, có thể được dùng như một cây roi nếu như không đựng dao. Nó rất chắc chắn và cứng cáp đến độ không thể bị hư hại do một thanh kiếm bình thường.
Hiệu ứng: Thể lực +3
Đây cũng là một món đồ ổn. Dù cho chỉ có một Hiệu ứng, nó rất hữu dụng cho cậu vì có thể đựng được dao phi. Haroon quyết định mặc nó lên vì lợi ích của mình.
“Thanh kiếm đỏ này nhìn cũng được đấy.”
Hỏa kiếm của Systu
Class: Uncommon+
Sát thương: 100~120
Độ bền: 80/100
Yêu cầu: Chỉ dành cho class có liên quan đến kiếm.
Đây là một trong những tạo tác đầu tiên của Systu, bậc thầy hỏa thuật. Nó đốt mọi thứ trong đường chém của mình bằng thuộc tính hỏa. Lũ quái vật thường sợ nó theo bản năng. Nó dễ bị hư hơn vì ít vật liệu được dùng hơn.
Hiệu ứng: Sức mạnh+3, thêm 30% kháng thuộc tính lửa
“Đúng là điên rồ!”
Một con hàng với nhiều hiệu ứng và sát thương như thế này sẽ dễ dàng vượt qua 50 vàng trong một buổi đấu giá. Haroon bỏ 2 vật phẩm lại vào kho. Cậu đã kiếm được khoảng 60 vàng hôm nay, nhưng cậu quyết định đưa 50 vàng cho Hector để trả tiền nguyên liệu. Nhiêu đó cũng sẽ không đủ để bao hết tiền đống nguyên liệu, nhưng đó là cách mà cậu thể hiện lòng biết ơn của mình.
‘Huhuhu, và đây chưa phải là kết thúc.’
Bộ Tứ Ngu Người sẽ không thể thoát khỏi tay Haroon ít nhất một năm. Pháp sư, tu sĩ, lẫn Hector cũng không tìm ra nguyên nhân hay thuốc chữa cho bệnh tình của chúng, vì thế người duy nhất chúng có thể dựa vào là Haroon.
‘Nhưng bọn nó sẽ không lan truyền tin này ra chứ?’
Cậu sợ việc này đến tai Hector. Ông ấy không phải là loại người sẽ nhận lại thứ gì từ những bệnh nhân khi cứu họ, nên ông sẽ không thích cách Haroon bắt chúng trả cho viên thuốc. Dù sao thì ông quá tốt bụng so với một lính đánh thuê.
Đồng thời, Bộ Tứ Ngu Người cũng có lòng tự trọng cao, nên chắc chúng cũng sẽ chẳng thèm nói với mọi người là đã nhận sự giúp đỡ từ Haroon.
“Việc duy nhất mình phải làm nữa là luyện tập cho buổi diễn.”
Vì một số lí do, cậu biết là mình sẽ ngủ ngon đêm nay.