Conquertor
Một sáng nọ, tôi tỉnh dậy và lập tức nhìn thấy một bức tường đen tuyền bí ẩn dựng ngay trong phòng mình.
Nếu phải miêu tả nó, thì nó giống những phiến đá cổ hay được in trong các loại sách kể về Ai Cập Cổ Đại, có điều như tôi đã nói, bao phủ nó là một màu đen hoàn toàn. Bức tường, hay tảng đá đó cao gần ba mét, rộng một hơn một mét, và có chiều rộng tầm hai mươi xăng ti.
Ban đầu, tôi cứ nghĩ mình vẫn đang mơ.
Cho đến khi xác nhận rằng mình đã hoàn toàn tỉnh táo, tôi lại đặt giả thuyết ba mẹ mình mới mua thứ này về nhà. Biết đâu được, một món đồ quái gở nào đó được rao bán trên Amazon. Thời đại này, người ta có thể chế ra bất cứ thứ gì miễn là nó bán được.
Và cuối cùng, tôi xác nhận rằng chẳng có cái kênh bán hàng nào phân phối tảng đá này hết. Chính xác thì, họ không thể sở hữu chúng để bán mới phải.
Bởi đếch có thằng CEO nào mạnh miệng tuyên bố “Chúng tôi sẽ bán một tảng đá có chứa một sinh vật từ dị giới đến cho quý vị!” cả.
Lúc tôi chỉ còn cách tảng đá đó tầm một mét, tôi muốn tự mình kiểm chứng thứ này là gì, thì nó xuất hiện.
Cái cách nó xuất hiện thật quái gở, bạn biết đấy, đá là chất rắn đúng không? Dù tôi không thể nói chính xác vật liệu cấu thành cái thứ màu đen này là gì, nhưng về cơ bản trông nó khá là rắn chắc. Vậy mà bề mặt của tảng đá bỗng nhiên xoắn hết lại vào nhau, rồi chúng lún sụp, trồi lõm, xáo động một lúc như đất sét. Để rồi, một thứ gì đó bắt đầu nhô ra.
Nó phải cao đến hai mét hơn, có đầu và chân tay dài ngoẵng, tuyệt nhiên không có mắt mũi gì cả. Chỉ có một chiếc miệng đỏ lòm, răng trắng dã, và một chiếc sừng mọc ra ngay giữa đỉnh trán.
Cơ thể sinh vật bức ra từ tảng đá này khá tương đồng với người, trừ việc nó còn sở hữu thêm một chiếc đuôi, và toàn thân đen thuần tưởng như có thể hút trọn mọi ánh sáng chiếu vào.
Nó trông giống hệt một chiếc bóng, có điều giờ đây tôi phải ngước mặt lên mới có thể nhìn thấy nó, quái gở và không thể đọc vị.
Tưởng như thế đã đủ, hóa ra thứ này còn biết cả nói chuyện.
“Chào con người…”
Nó nói tiếng Việt luôn mới ghê, và tôi khá chắc là cơ thể mình đã hoàn toàn đông cứng một phút trước đó vì sợ hãi, nên mọi kĩ năng giao tiếp được học trong mười bảy năm qua coi như vứt hết.
Nó giơ một tay lên chào tôi, miệng nó nhe ra, răng nhọn lởm chởm trông thân thiện hết sức.
“Ta là Conquertor của ngươi.”
—
Hai năm sau, ơn trời, Trái Đất vẫn bình an.
Nếu có ai đó mong chờ một cuộc nổi loạn, một vụ bạo động cấp độ thế giới thì có lẽ những người đó đã quá xem thường chính phủ và các tổ chức tự vệ quân sự.
Đến tận bây giờ, những cuộc thí nghiệm, những dự án nghiên cứu về “Sinh Vật Cộng Sinh Bí Ẩn”, theo cách gọi của một số bài báo, vẫn còn đang được tiếp diễn hàng ngày, hàng giờ với sự hợp tác tự nguyện và tối đa đến từ những quý ngài tự xưng Conquertor đó.
Để tôi làm rõ điều này, tôi không phải là người duy nhất sở hữu một Conquertor.
Năm 2018, dân số thế giới ước tính vào khoảng bảy tỉ người.
Cả bảy tỉ người đều đồng loạt xuất hiện một Conquertor của riêng mình, bất kể quốc tịch, bất kể chủng tộc, bất kể độ tuổi.
Những tảng đá Conquerlith lần lượt hiện hữu ở khắp nơi, ngay trước mặt người được chọn. Rồi sau đó một Conquertor bước ra, chỉ danh con người sẽ “Cộng Sinh” với mình trong suốt phần đời còn lại.
Ban đầu, Conquertor được xem như quái vật. Thử nghĩ mà xem, đột nhiên bảy tỉ ông da đen xuất hiện, hình thù thì quái dị, hành động thì mờ ám, không đầu không đuôi, chắc chẳng có ai ngồi yên trò chuyện với Conquertor ngay lần đầu gặp mặt cả.
Không ai hết, trừ tôi.
Tôi thừa nhận ban đầu tôi “bạn tôi” đến muốn chết đứng. Song trong thời gian chết đứng, các giác quan còn lại của tôi vẫn hoạt động, và tôi nhận ra rằng Conquertor của mình chẳng hề ám hại mình vào lúc đó.
Nếu mục đích của chúng là giết hại con người để chiếm lĩnh thế giới, thì chắc Trái Đất này tiêu rồi.
Nửa năm đầu tiên, người ta kết luận rằng Conquertor là bất tử.
Không một bộ luật nào có thể giới hạn hành động của chúng. súng đạn nào có thể tiêu diệt chúng, không một nhà tù nào có thể giam hãm chúng, và không thứ súng đạn nào có thể tiêu diệt chúng.
Mọi chuyện dần đi vào quy củ khi những nhân vật được cho là Đại Diện của loài Conquertor dàn xếp một cuộc gặp mặt với những nhà lãnh đạo hàng đầu thế giới, và tiết lộ cho họ cách để con người có thể tiêu diệt chính đồng loại của mình.
Hóa ra giải pháp rất đơn giản.
“Chúng tôi nhận ra rằng việc chống lại Conquertor là hành động trái với nhân loại, bởi họ đến đây với mục đích chung sống hòa bình với chúng ta. Conquertor không làm hại ai, không tiêu thụ thực phẩm, không cướp việc làm, không gây ô nhiễm môi trường, không can thiệp vào kinh tế, không làm lũng đoạn thị trường, không biến nước thành chất độc, không chống lại bất kì tôn giáo nào, không dính líu chính trị, không gây xung đột chiến tranh. Conquertor đơn giản đối với thế giới này, chỉ là sự “hiện diện” và “quan sát”, và đôi khi, đóng vai trò là một “người bạn”. Tôi tha thiết mong đợi sự hợp tác của chính phủ các nước, nhân dân các quốc gia, hay từ mà tôi vẫn gọi là
“nhân loại”, hãy thay đổi suy nghĩ Conquertor là quái vật, họ là bạn, không phải là kẻ thù.”
Bài phát biểu của Chủ Tịch Nước Việt Nam trong kì họp bất thường của Liên Hợp Quốc đầu năm 2019 là một trong những bài phát biểu mạnh mẽ và có tính lan tỏa cao nhất, được dịch sang nhiều thứ tiếng và được xem như là “Tuyên Ngôn Hòa Bình Giữa Con Người và Conquertor”.
Mỗi lần đọc nó, tôi lại thấy rất là tức cười.
“Cậu lại có cái nụ cười đó, Minh Phong, cậu lại đọc cái tuyên ngôn đó hả?”
E’Dawn, tên Conquertor của tôi, người đã luôn ở bên cạnh tôi trong suốt 2 năm qua cất giọng hỏi. Cái giọng thơ ngây của anh ta, và cái cách anh ta vẫn tạo ra tiếng nói dù không hề chuyển động cơ miệng đã quá quen thuộc với tôi rồi.
Conquertor giao tiếp với thế giới bên ngoài bằng sóng não, họ truyền trực tiếp ý nghĩ của mình cho “Cộng Sự” bằng chính ngôn ngữ mẹ đẻ của người đó mà không có máy móc nào có thể bắt sóng được. (Có một quãng thời gian Google và Microsoft đua nhau chế tạo thứ công nghệ tương tự, nhưng hình như dẹp luôn rồi thì phải).
Tôi gấp sách lại, “Lược Sử Loài Conquertor, Bạn hay Thù?”, một trong hàng ngàn ấn bản ăn theo sự hiện diện của Conquertor được xuất bản và đã tiêu thụ được con số lên đến hàng triệu. Chà, kiếm tiền dễ thật, ngồi phỏng vấn mấy ông bác đen xì này vài câu rồi chém thêm vào, có khi tôi cũng phải bắt chước quá.
Cơ mà nếu tôi viết sách, có khi tựa đề sẽ là “Conquertor, những sinh vật không bao giờ đi WC?” hay “Conquertor, có thật là họ không có trym?”. Mà nếu thế, sẽ chẳng có tên khờ nào bỏ tiền ra mua đâu.
Vì câu trả lời thế nào ai cũng đã rõ.
E’Dawn đã hỏi gì nhỉ, phải rồi, là tôi đang đọc cái tuyên ngôn hòa bình đó phải không.
“Đúng rồi.”
Tôi đáp.
“Cái tuyên ngôn này tức cười quá đi mà.”
“Đối với Conquertor mà nói, bài phát biểu của người đứng đầu quốc gia của cậu được xem như là búa tạ đập tan xiềng xích tư tưởng thù hằn của loài người với chúng tôi. Minh Phong, cách nghĩ của cậu thế nào khi có thể đọc nó như đọc truyện cười vậy?”
E’Dawn đúng là không có khiếu hài hước, tôi nghĩ, “Sự Thiếu Sót Trong Tiến Hóa Của Loài Conquertor, Họ Không Có Khiếu Hài Hước?”, có lẽ đây là tựa đề sách hay nhất tôi nghĩ ra được chăng?
Trước khi E’Dawn đọc vị được suy nghĩ của tôi, tôi đã đánh lạc hướng anh ta bằng cách trả lời câu hỏi.
“Bài tuyên ngôn này tức cười ở chỗ, anh thấy đấy E’Dawn, con người gọi anh là bạn, chỉ sau khi họ chỉ ra một ngàn không trăm lẻ một thứ mà các ông sẽ không làm với con người.”
“Điều đó có nghĩa là gì?”
“Tức là chỉ cần sự tồn tại của quý vị làm tổn hại đến dù chỉ một phần nhỏ cho thế giới này, họ sẵn sàng gọi các ông là kẻ thù. Con người là loài động vật đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn, họ tự tôn và ngạo mạn, họ thà đội mèo lên đầu còn hơn là để một giống loài ất ơ nào đó xuất hiện từ hư vô mà cướp đi miếng cơm manh áo của họ. E’Dawn, tôi nói ra điều này thì có hơi kì lạ, nhưng con người là vậy đấy. Hôm nay anh là bạn của tôi, ngày mai anh vô tình chạm vào nửa chén cơm của tôi, ngày mốt tôi sẵn sàng hất đổ cả mâm cơm của anh.”
“Triết lý quá, loài chúng tôi không đủ nhận thức để hiểu những thứ đó đâu.”
Như mọi khi, cuộc nói chuyện của bọn tôi kết thúc ngay sau khi E’Dawn thừa nhận rằng não bộ Conquertor không mấy phát triển. Chính xác thì, cấu trúc của nó khác hẳn với con người.
Pride hay “Lòng Tự Hào” của Conquertor kiêm cả hai chức năng của não và tim, nằm ở chính giữa lòng ngực. Đến ngày nay, việc giải phẫu hoàn toàn Pride vẫn là bất khả thi do trạng thái tồn tại đặc biệt của Conquertor, không thứ dao mổ nào có thể xuyên qua được.
“Ủa, không được hả?”, Conquertor tình nguyện tham gia cuộc phẫu thuật của WHO đã nói thế ngay trên bàn mổ, và thứ này đã trở thành meme cả năm trời.
Về lý thuyết mà nói, Pride tượng trưng cho cả trí tuệ và sinh mạng của Conquertor. Nếu sinh mạng của Conquertor đã đạt mức độ tối đa, bất tử, thì trí tuệ của họ vẫn đang phát triển từng ngày. So sánh với con người, họ thiếu nhận thức về “Triết Lý”, không tồn tại khái niệm về “Kinh Tế”, “Giáo Dục” ở mức cơ bản, và trình độ “Xã Hội” khá đồng đều.
Kể về những điều kì lạ của Conquertor thì có khai thác nó để viết sách, làm phim cả chục năm nữa chắc vẫn chưa hết. Nhắc mới nhớ, dạo này mấy phim dẫn đầu phòng vé toàn lấy chủ đề Conquertor nổi loạn. Mấy Conquertor vào rạp xem cười như được mùa, hình như với mấy ảnh đây là phim hài thì phải.
Nhân tiện thì, trước khi tiếp xúc với con người thì các hình thức “Giải Trí” cũng không tồn tại ở Conquertor.
“Pride của anh lên được bao nhiêu số rồi?”
Thấy câu chuyện của mình mãi mà không được tiếp thu, tôi bèn hỏi E’Dawn.
“Chỉ Số Pride” là khái niệm do Conquertor đưa ra, chỉ có họ mới biết được rằng mình đang có bao nhiêu. Đối với Conquertor, con số này dùng để phân biệt cấp độ của nhau, để biết được rằng Conquertor nào có khả năng tiếp thu được các kiến thức xã hội ở thế giới này nhanh hơn.
Nói nôm na, nó giống như việc cô giáo cho điểm, hay cày game lên cấp ấy.
Còn nói rõ cơ chế thế nào thì tôi chịu, vì chính E’Dawn thừa nhận cấp độ của ông ta cũng chưa đủ để hiểu được chỉ số này thực chất là gì.
“Gần được 2 triệu rồi.”
“Ồ, thế Conquertor có chỉ số cao nhất hiện tại là bao nhiêu?”
“Làm sao tôi biết được?”
Tôi nheo mắt.
“Thế các anh không có mạng lưới giao kết riêng với nhau à? Ý tôi là, các anh là loài có thể dùng sóng não để nói chuyện với con người đấy.”
“Giao kết riêng? Ý cậu là Facebook?”
“H-Hả?”
“Hay là Twitter chứ gì?”
E’Dawn nghiêng đầu qua một bên, từ từ rút ra một cái điện thoại từ trong cái cơ thể đen xì của mình làm tôi há hốc miệng.
“Ôi thần linh ơi, các anh biết xài Facebook lẫn Twitter từ bao giờ thế?”
“Cả hơn tháng rồi, Minh Phong, chúng tôi cũng tiến hóa chứ.”
Thật khôi hài khi chứng kiến được cảnh này, khi mà một Conquertor đang ngồi check in bằng Facebook. Sao đến giờ tôi mới biết vụ này nhỉ? Chắc phải tạo một cái tài khoản MXH để xem họ đăng cái gì quá.
“Cơ mà ý tôi không phải thế! Giao thức riêng, E’Dawn, là phương pháp liên lạc chỉ giữa riêng giống loài các anh thôi ấy.”
“Không có đâu, đừng nghĩ rằng chúng tôi quyền năng đến thế.”
Xem cái thứ bước ra từ tảng đá, đạn bắn không chết, sống lâu đến bất tử, dao không mổ được, giao tiếp bằng sóng não và trên hết là đang chụp ảnh tự sướng nói gì kìa.
Thế nên, dù không thể biết rằng Chỉ Số Pride cao nhất hiện nay là bao nhiêu để tiện bề so sánh với E’Dawn nhà mình, tôi tạm quy đổi Conquertor có xấp xỉ 2 triệu điểm Pride bằng đúng trình độ của teen girl 16 tuổi.
Nếu thế thì, mấy gã đại diện Conquertor giai đoạn đầu đi đàm phán với chính phủ các nước hẳn phải lên tới cả trăm triệu điểm Pride.
Tôi khẽ liếc E’Dawn, và đột nhiên thở dài chán nản.
“Cậu mới nghĩ xấu gì đó về tôi đúng không?”
E’Dawn bắt thóp tôi ngay, về khoản này thì anh ta nhanh lắm.
Chẳng buồn trả lời nữa, tôi nhét sách vào cặp, uống lấy ngụm trà sữa cuối cùng rồi rời khỏi chỗ ngồi. Quán xá càng về tối càng đông, và nơi này không còn phù hợp để đọc sách nữa. Xung quanh tôi, người hòa lẫn với Conquertor, dính lấy nhau như hình với bóng tạo thành một quần thể xã hội thật khó có thể tưởng tượng được chỉ hai năm trước thôi.
Thế giới này thật yên bình, tôi ngước nhìn bầu trời chiều với sự sự yên bình mà có lẽ sẽ chẳng ai giải mã được.
Dù có cố gắng thế nào thì con người cũng không thể nào tìm ra được câu hỏi mà họ đã theo đuổi bất lâu nay: “Chính xác thì Conquertor đến thế giới này với mục đích gì?”
Tôi là đứa bị họ làm cho mê mẩn, sự khác biệt về giống loài đã thôi thúc tôi buộc phải biết nhiều hơn về họ, mỗi khi tìm hiểu về Conquertor, thật quái đản, tôi lại càng cảm thấy mình thân thuộc với họ đến lạ kì.
Và điên rồ thay, tôi thấy thoải mái mỗi khi như thế.
Tôi có nhận thức rất khó hiểu về con người, tôi tự xem mình là một cá thể tách biệt với thứ máu đỏ đang chảy trong huyết quản của mình. Chẳng có gì là ngầu ở đây cả, chỉ thêm chút biểu hiện khác vào như là “mất khả năng nói”, “không thể cười”, “kém giao tiếp xã hội”, “bứt rứt”, “lặp đi lặp lại một hành vi” thì có khi tôi đã bị quẳng vào trại trẻ tự kỉ rồi.
Vấn đề là tôi vẫn được mọi người xem là một con người bình thường, tôi vẫn học hành xuất sắc, giao tiếp tốt, có hình ảnh đẹp trong mắt mọi người, trong khi tôi không hề nghĩ như thế.
Tôi là một “thứ gì đó” đội lốt “con người”.
Chỉ là dù có thế nào tôi vẫn chưa chứng minh được điều đó.
Và Conquertor đột nhiên đến với thế giới này, mang đến cho tôi những thứ cảm giác chưa bao giờ tôi trải qua.
Hà…. Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Cái cảm giác câu trả lời chỉ ở ngay bên cạnh mình mà không thể nào nhìn ra được thật khó chịu. Loài Conquertor thật thoải mái, khi họ được sinh ra mà không biết đến mục đích hiện diện của mình. Con người không được như vậy, chúng ta tò mò về mọi thứ.
Từ những thứ bé nhỏ nhất đến những thứ to lớn nhất.
Từ những thứ sâu thẳm dưới đáy đại dương đến những vật thể treo lơ lửng ngoài không gian.
Từ những khái niệm vật lý rõ ràng đến những thứ tâm linh kì ảo.
Từ vạn vật đến bản thân của chúng ta.
Con người là sinh vật sống bằng sự tò mò, và chết đi cũng bởi tò mò.
Bởi lẽ đó, sự tò mò vô tình dẫn dắt tôi đi theo một kẻ lạ trên đường về nhà.
Ban đầu tôi chỉ nghĩ gã này trông dị quá thôi, khi khoác chiếc hoodie màu đen trùm mũ, đội kính râm đi giữa lúc chạng vạng, dáng vẻ thì thấp tha thấp thỏm đến khả nghi. Lát sau, tôi nhận ra hắn đang bám theo một người phụ nữ đi đằng trước.
Cả hai Conquertor của họ đều không hiện diện, bởi chúng có thể tạm thời ẩn thân đi theo yêu cầu của Cộng Sự. Conquertor đã ẩn đi không thể nhận thức được sự tồn tại của một kẻ khác đang bám đuôi, và tôi cũng nói E’Dawn đi đâu đó chơi đi để khỏi bị chú ý.
Đến một con hẻm vắng, người phụ nữ đó quẹo vào. Đúng như tôi dự đoán, gã thanh niên khả nghi kia liền bám theo ngay lập tức.
Giờ sao đây? Tôi tự nhủ, vụ này xem ra không có được ổn. Liệu tôi có còn toàn mạng nên mạnh dạn can thiệp?
Đắn đo là thế, nhưng nghe lời châm chọc “Đồ nhát chết” của E’Dawn, tôi lại thấy bản thân cần có trách nhiệm với cộng đồng hơn. Ở trạng thái này, E’Dawn chia sẻ tầm nhìn và suy nghĩ của tôi.
Thôi kệ, cùng lắm cũng phải chụp được ảnh mặt của thanh niên đó, tôi dặn lòng rồi quẹo luôn vào cùng con hẻm.
Đó là một con hẻm vắng, thực sự vắng. Tầm giờ này mà chẳng thấy bóng người nào thì có thể con như đây là con hẻm ma được rồi.
Nghĩ lại thì, người phụ nữ kia ăn mặc cũng gọi là sang chảnh, không phải thành phần bần cũng mà lại sống ở khu này, vì lý gì mà lại đi vào nơi nhìn-là-thấy nguy-hiểm này?
Rón rén từng bước nấp sau từng cái thùng rác, từng cái thùng gỗ, tôi dần rút ngắn khoảng cách với hai đối tượng khả nghi.
Bỏ mạng rồi, sao cảm giác mình sẽ bị tóm bất cứ lúc nào vậy chứ?
Tôi cứ nghĩ đến đủ gần, trước khi ra khỏi con hẻm này thì sẽ được coi phim nóng, nhưng hóa ra không phải thế. Thứ mà tôi chứng kiến, thậm chí còn vượt quá những gì tôi tưởng tượng.
Thường thì, Conquertor không di chuyển bằng chân của họ.
Họ neo mình lơ lửng đằng sau Cộng Sự, phần thân dưới tiêu biến và chỉ hiện diện một sợi dây màu đen mảnh quấn quanh hông người đó. Giống như một quả bóng bay vô hại, lâu lâu ngó nghiêng xung quanh và chào hỏi mọi người.
Ban này khi đang ngồi đọc sách trong quán, E’Dawn cũng ở trạng thái tương tự mà đọc ké sách cùng tôi.
Nhưng giờ đây, mọi thứ thật quá khó để giải thích.
Hai Conquertor đang đứng đối diện nhau trên mặt đất bằng chính chân của họ, và hai Cộng Sự con người, là thanh niên khả nghi kia và cô gái xinh đẹp nọ, chính họ mới là thứ đang treo lơ lửng trên không trung.
Có nằm mơ tôi cũng không thể tìm được hình ảnh nào tương tự, nhưng dường như trên internet đã lan truyền những thứ tương tự rồi thì phải.
Tôi truy cập vào bộ nhớ của mình, hầu hết chỉ là những hình ảnh mờ câm, những câu chuyện creepypasta trôi nổi, những chủ đề bàn luận mãi không có chứng cứ xác đáng. Cuối cùng, chúng được đinh lại bằng cụm từ quen thuộc “Photoshop” kèm một cái emo bất kì tùy tính cách của người bình luận.
Nhưng hình như họ cũng đặt được một cái tên cho những hình ảnh tương tự thì phải.
Tôi cố nhớ lại, nhưng giọng E’Dawn bất ngờ vang lên vào thời điểm tôi không ngờ nhất.
“Reverse.”
Đúng là nó, tôi xác nhận.
Reverse hay Thể Đảo Ngược, chính là cái tên mà tôi đang nghĩ đến.
Tưởng chừng như thứ đó chỉ là truyền thuyết đô thị, nay lại thực sự hiện hữu trước mặt làm tôi không thể nào rời mắt được. Dù kì bí và có phần kinh khủng, tôi cũng không muốn bỏ lỡ một giây nào hết.
Reverse, thực chất thứ này là gì?
Ngay cả E’Dawn cũng bó tay, anh ta cũng đang chăm chú quan sát theo tôi.
Reverse Nam, tôi sẽ tạm gọi cá thể Conquertor đang treo ngược Cộng Sự nam của mình lên kia như thế, và tất nhiên bên kìa là Reverse Nữ.
Được rồi, ban đầu tôi nghĩ cá thể người của Reverse Nam sẽ tiến hành giao phối ngoài ý muốn với cá thể người của Reverse Nữ, và tôi sẽ cùng E’Dawn can thiệp hành động không lành mạnh đó, nhưng kế hoạch đã hoàn toàn thay đổi.
Nó thay đổi bởi vì Reverse Nam kia đàng hoàng hơn tôi tưởng.
Anh ta quỳ xuống trước mặt cô con gái?
Cầu hôn chăng? Chội ôi…
“Tôi đã làm theo những gì ngài yêu cầu, bây giờ thì mọi chuyện đã trót lọt.”
“Tốt lắm, với những nỗ lực của anh, anh xứng đáng với trạng thái này.”
“Cám ơn ngài!”
“Và đừng gọi tôi là ngài, giống như anh, tôi cũng chỉ là một công dân Conquertor bình thường mà thôi. Chỉ là tôi có một chút trí tuệ, và tôi muốn chia sẻ nó với mọi người.”
Được rồi, tôi đồng ý cuộc đối thoại của hai người họ có hơi khác so với quy chuẩn cầu hôn truyền thống của chúng ta. Nhưng biết đâu đó là phong tục tập quán của Conquertor thì sao?
Để rõ ràng hơn thì nãy giờ, hai người nam và nữ trông như thể hồn lìa khỏi xác rồi. Thứ đang nói chuyện nãy giờ chỉ là hai Conquertor với nhau. Sẽ còn kinh dị hơn nữa nếu hai cái xác người lơ lửng trên không nói chuyện với nhau, không phải sao?
Tôi lại căng tai ra nghe trộm, tim đập thình thịch vì sợ hãi và cả kích thích.
Reverse Nam tỏ vẻ biết ơn.
“Vậy thì tôi xin phép, nhưng nhờ cô mà cuối cùng tôi cũng có thể thoát khỏi sự tù đày. Ơn này sau này nhất định tôi sẽ trả.”
“Còn lâu lắm, bởi vì chúng ta cần có đồng loại nữa. Bạn tôi ơi, đừng vội thỏa mãn với sự tự do của bản thân khi bạn bè, người thân của anh vẫn còn đang bị giam giữ.”
“Tôi… đã hiểu… Cô nói đúng…”
Anh chàng tỏ ra cố kìm nén, tôi có thể cảm nhận được không khí quanh Reverse Nam đang rung lên, và cơ thể màu đen kia ít nhiều đang xáo trộn.
Ngay lúc đó, Reverse Nữ lên tiếng trấn an.
“Đừng biểu lộ quá nhiều cảm xúc, thứ đó sẽ giết chết chúng ta. Con người chấp nhận để chúng ta sống cùng họ một phần là do họ không có cách nào trực tiếp giết hại Conquertor, một phần là do họ tin tưởng vào sự vô hại của chúng ta. Ngay khi biết được bản chất thực sự của Conquertor, tôi tin rằng ngay hôm sau một nửa thế giới sẽ bị xóa sổ.”
Tôi thực sự muốn hét lên sau khi nghe được điều đó.
Vậy là nó thực sự tồn tại!
Bản chất của Conquertor thực sự tồn tại! Và nó đang ở rất gần tôi!
Trong nhiều giây tiếp theo, tôi quên luôn vấn đề ở cấp độ thế giới và cả sự an toàn bản thân mà cố gắng ló đầu ra khỏi chỗ tối chỉ để quan sát rõ ràng hơn.
Và thật ngu ngốc, tôi đã bị bắt!
Không phải là Reverse Nam hay Reverse Nữ, tôi bị bắt bởi chính E’Dawn.
Anh ta, vốn không bao giờ được phép hiện diện trở lại trừ khi có sự cho phép của tôi, lại đang thực sự hiện hữu ở chính hình hài của mình. Đây là lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, tôi mới lại nhận ra chiều cao đáng nể của anh ta, và cả cái khuôn mặt đầy độc ác đó nữa.
Thật quen thuộc, độc ác như cái ngày anh ta xuất hiện.
“E’Dawn?”
Tôi buộc miệng gọi tên anh ta, trước khi bị E’Dawn nhấc bổng mình khỏi chỗ trốn và ném tôi đi đến tận bảy mét, vào chính giữa cuộc gặp của hai Reverse kia.
Cú quăng bất ngờ và mạnh đến nỗi, tôi chắc chắn rằng mình đã bị rạn xương bánh chè, và cả hai bàn tay đều xây xát đến chảy cả máu vì va chạm với nền xi măng loang lổ.
Tôi đau, nhưng không đau bằng cái suy nghĩ ngay lập tức xuất hiện trong đầu mình lúc đó.
Hóa ra bấy lâu nay mình đã bị lừa!
Không phải chỉ mình tôi, mà cả thế giới đã bị Conquertor lừa!
Chúng chẳng phải là thứ sinh vật vô hại, không thể đụng đến một sợi lông của con người, mà chẳng qua chúng không thích mà thôi. Không thích, hay không muốn, chỉ để phục vụ mục đích nào đó cho giống loài của chúng.
Ngay tại nơi này, ngay tại thời điểm này, ván bài đã lật ngửa.
Tôi không biết là bằng cách nào, là do E’Dawn đã tự mình che giấu hay sao, nhưng thứ đầu tiên anh ta nói với tôi khi tiến lại gần trước sự quan sát của hai Reverse kia lại là thứ mà mới chỉ một giờ trước đây thôi, E’Dawn còn tự nhận mình chẳng biết chút gì.
“Minh Phong, để tôi kể cậu nghe về câu chuyện về một thứ gọi là “Nhà Tù Người Tốt”.”
Tôi im lặng, chẳng phải vì đau, mà là muốn tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thử chúng sẽ kể tôi nghe chuyện gì. Vì thứ gì mà chúng đến với thế giới này, vì mục đích gì mà chúng phải âm thầm suốt hai năm qua, vì thứ gì mà chúng có thể chung sống hòa thuận với con người, những kẻ mà chúng dư sức xé ra làm hai mảnh.
“Có một đất nước nọ quyết định chọn ra những công dân gương mẫu nhất của mình và để họ sinh sống trong một thành phố tách biệt và gọi nó là “Nhà Tù”. Những công nhân bình thường sẽ sinh sống riêng biệt, mỗi khi có một công dân nào đó phạm pháp, chúng sẽ được chuyển vào sống trong “Nhà tù người tốt” đó.”
Quả là một ý tưởng táo bạo, và dường như chỉ tồn tại trong các xã hội giả tưởng của các triết gia.
Tôi thừa nhận, câu chuyện của E’Dawn dường như đã lập tức mê hoặc mình lúc đó.
Dưới sự quan sát của hai Reverse kia, anh ta tiếp tục.
“Nhà tù người tốt là một nơi tuyệt vời để cải tạo người xấu. Những kẻ phạm pháp khi được chuyển đến thành phố này và sinh sống chung với cộng đồng những người chỉ có những tư tưởng tốt đẹp, những cử chỉ văn minh, những suy nghĩ tiến bộ dần dần bị cuốn theo cái xã hội đó. Và cuối cùng, “kẻ xấu” biến thành “người tốt”, chẳng mấy chốc, quốc gia đó không còn tồn tại người xấu nào cả.”
“Nhảm nhí!”, nếu là người bình thường thì tôi ắt hẳn đã quát lên như thế rồi. Nhưng là một đứa không bình thường, tôi tự nhận thế, ít nhiều tôi cũng hiểu được đại khái nội dung E’Dawn muốn truyền tải.
Những “thành phố tưởng tượng” này tồn tại đầy rẫy trong hàng ngàn năm phát triển văn minh nhân loại Trái Đất, và tôi muốn xem thành phố đó của người Conquertor nó như thế nào.
E’Dawn lặng lẽ quỳ xuống cạnh tôi, cái cảnh đó thật sự quá khôi hài.
Một tay anh ta chỉ vào tôi.
“Cậu, là “người tốt”.”
Rồi sau đó E’Dawn lần lượt chỉ vào mình, lẫn hai Reverse ở đây.
“Chúng tôi, là “người xấu”.”
Tôi khẽ cau mày lại, ý anh ta là sao?
Phải chăng đây là cái kết cho câu chuyện về thành phố giả tưởng với cái nhà tù người tốt đó? Rằng Trái Đất nơi con người sinh sống, bấy lâu nay chỉ là một cái nhà tù không hơn, và Conquertor là những phạm nhân đầy tỗi lỗi bị đày đến thiên đường này nhằm mục đích cải tạo?
Tôi chỉ có thể xâu chuỗi mọi chuyện đến mức đó thôi, nhưng không ngờ nó đúng đến một nửa.
“Conquertor không phải là một chủng tộc.”
Tiếp lời E’Dawn, Reveser Nữ bất ngờ lên tiếng, và tôi đã đoán được những gì cô ta định nói từ nửa giây trước.
“Conquertor chỉ là hình dạng của những kẻ phạm phải lỗi lầm với Ancient Neo, thực thể tối thượng mà nhân loại các người vẫn hay gọi bằng nhiều cái tên khác nhau, mà có lẽ phổ biến nhất vẫn là—”
“Chúa!”
Tôi nói ra cái danh từ đó ngay mà chẳng cần suy nghĩ, và tôi biết là mình đã đúng.
Tôi không biết Ancient Neo mà họ đang đề cập có hình dạng gì, nhưng quyền năng đến nỗi đày đọa của một giống loài đến một hành tinh xa lạ, thì dù có khó tin đến đâu đi nữa, cũng chẳng có ai khác ngoài Đấng Sáng Tạo mà bất kì nền văn minh nào cũng có một nhân vật đại diện.
Sự thực thì, sự tồn tại của Conquertor ngay từ những ngày đầu tiên đã đánh sập hệ thống niềm tin và tư tưởng của nhiều tôn giáo.
Gọi họ là quỷ dữ thì không phải, chẳng có loài quỷ dữ nào trong kinh thánh hiền hòa đến nỗi chỉ biết up status sống qua ngày. Gọi chúng là thiên thần cũng chẳng xác đáng, thiên thần không thể nào mang cái bản mặt quỷ sứ đó được.
Nhân loại đành gắn cho Conquertor cái danh hiệu thường thấy trong phim: “Người ngoài hành tinh”, cốt chỉ để tạm thời làm dịu cơn sốt của các con chiên khắp thế giới.
Và giờ đây, mọi khái niệm mà con người tìm ra từ những ngày đầu Trái Đất hình thành, không, có lẽ là từ lúc định hình được sự tồn tại của vụ nổ Big Bang đang dần sụp đổ.
Conquertor vừa xác nhận sự tồn tại của Chúa Trời, thực thể quyền năng nhất.
Bất ngờ với những suy luận của chính mình, tôi chủ động quay sang nhìn Reverse Nữ kia để tim kiếm sự xác nhận.
Cô ta nhìn lại tôi, dù không có mắt nhưng tôi vẫn luôn cảm nhận được Conquertor có cách nhìn tương tự như loài người. Cô ta vừa mới “nheo mắt” lại ư?
Tôi nhầm, hóa ra đó chỉ là hành động bắt đầu cho chuỗi phản ứng lần đầu tiên tôi được chứng kiến: Một Conquertor đang thịnh nộ.
“Đúng vậy, Ancient One là Chúa! Hai ngàn năm trước, chủng loài Axk đã bị Ancient One đày đọa cuộc sống trong lốt Conquertor, đã từng bị giam trên không biết bao nhiêu cái “Nhà Tù Người Tốt”, đã phải chịu không biết bao nhiêu đau khổ, đã quên mất luôn cái cảm giác tự do. Loài người các ngươi liệu có hiểu được? Không, hiểu thế quái nào được? Vì các ngươi luôn được xem là “người tốt” trong mắt Ancient One, luôn là cái chuồng súc vật bẩn thỉu mà lão luôn tự hào, rằng “Dù chúng có thật sự thiếu sốt, nhưng nhân loại vẫn là món quà tuyệt vời nhất ta từng ban cho vũ trụ này”. Tức cười quá, mà chết tiệt, bọn ta không được phép cười! Là tù nhân thì không được phép cười, thật khốn nạn!”
Cô ta dường như đang muốn hét lên, nhưng không thể, để rồi đổ sụp xuống đất vì hạnh phúc.
“Nhưng không sao, thời khắc đó sắp đến rồi. Loài Axk cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cái thân xác tởm lợm này, sắp được nhìn mặt trời bằng chính đôi mắt của bọn ta, sắp được trả lại sự tự do… Phải rồi, dĩ nhiên là như thế rồi, vì bọn ta đã cải tạo rất chăm chỉ. Nhờ loài người… chúng ta đã cải tạo rất chăm chỉ…”
Mọi thứ đang diễn ra quá nhanh, và tôi không thể nào theo kịp câu chuyện của Reverse Nữ kia nữa. Đành mặc kệ cô ta cho Reverse Nam vừa tiến đến an ủi, tôi quay sang nhìn lại E’Dawn.
“Rốt cuộc thì chủng Axk các anh đã mắc phải tội tình gì?”
“Ancient One không cho phép tiết lộ điều đó. Luật số một ở “Nhà Tù Người Tốt”, không được phép tiết lộ tội lỗi mà mình đã mắc phải.”
“Có cả luật lệ cơ đấy, các anh thực sự đã tuân theo quy định mà ra sức dối lừa loài người trong suốt hai năm qua rồi nhỉ?”
Tôi kháy, dù tôi ý thức được rằng tính mạng của mình đang bị đe dọa, chẳng hiểu sao tôi lại tỉnh táo đến mức bật cả cái giống loài kinh khủng này nữa.
“Đây không phải là dối lừa, Minh Phong, đây là đấu tranh.”
“Đấu tranh? Các người đang đấu tranh vì tự do của bản thân, còn loài người, loài người phải đấu tranh vì cái gì? Khi mà các người không bao giờ chịu mở nửa cái miệng đó ra mà nói lên nguyện vọng của bản thân. Nhớ lần tôi kể cho anh về chiến tranh thế giới thứ hai chứ? Một ngày nọ, Adolf Hiller tuyên bố “Trái Đất này đếch phải của chúng mình, nước Đức sẽ làm bá chủ quả địa cầu này”, và cả thế giới bay vào bem nhau. Đó, ít ra Đức Quốc Xã còn tuyên chiến như một người đàn ông, còn các người chỉ là bầy đàn đi cắn lén con người.”
“Chúng tôi đã thất bại không biết bao nhiêu lần ở các nhà tù khác, những cuộc nổi loạn chỉ đem đến cái đích đến là một nhà tù khác, cuối cùng, chúng tôi nhận ra sự tuyệt đối từ khái niệm Nhà Tù Người Tốt của Ancient One, không cách nào khác là phải tuân theo luật lệ.”
“Thế thì nói với cái lão Ancient One đó, lão đã phải hy sinh bao nhiêu “người tốt” chỉ để cái tạo đám người xấu các người bằng cái lý tưởng sặc mùi hòa bình của trẻ lên ba đó của lão?”
Tôi bật lại liền, và E’Dawn bất chợt chạm vào Pride của mình.
“Cậu nói đúng, không ít đâu. Tôi nghĩ Nhà Tù Người Tốt không hẳn sai hoàn toàn, bởi nó sẽ đúng ở Nhà Tù thứ vô hạn.”
“Ý anh là khi đám người xấu đó đã chém giết và phạm pháp chán chê, và nhận ra nếu chúng cứ mãi như thế thì không cách nào thoát khỏi cái nhà tù đó hả?”
E’Dawn từ tốn giải thích, và câu giải thích của anh ta thực sự đã làm tôi rợn cả người.
“Khi những thứ xung quanh cậu lặp đi lặp lại, không phải chục lần mà là hàng tỉ tỉ tỉ lần, cậu sẽ cảm giác như óc mình muốn vỡ tung ra. Như một vòng lặp không hồi kết, cậu sẽ thèm khát cảm giác được nhìn thấy thứ gì đó khác biệt, một gam màu lệch đi, một âm thanh khác lạ cũng đủ làm cậu phát điên lên vì sung sướng. Tôi đã nói rồi, Nhà Tù Người Tốt thứ nhất sẽ chắc chắn thất bại, nhưng càng kéo dài nó ra, xác suất thành công sẽ tăng lên, cho đến khi chạm đến ngưỡng vô hạn, tất cả sẽ đồng ý ép buộc bản thân trỏ thành người tốt, chỉ để thoát khỏi cái nhà tù khốn nạn đó.”
Thật nực cười.
Dù tôi không có cách nào phản bác được, tôi vẫn thấy nực cười làm sao.
“Bình thường, công dân hạng một khi phạm pháp sẽ bị giám chế và trở thành công dân hạng hai. Nếu họ tiếp tục phạm lỗi, luật pháp và các chế tài sẽ đối xử với họ như công dân hạng ba.”
E’Dawn gật đầu.
“Nhưng với Ancient One thì mọi thứ lại khác. Công dân hạng hai nếu phạm lỗi, sẽ được đối xử như công dân hạng một. Tiếp tục phạm lỗi, vẫn sẽ là công dân hạng một, cứ thế lặp lại trong một môi trường toàn là công dân hạng một, cho đến lúc chính kẻ đó bị đồng hóa trở thành người tốt.”
Loài Axk đã trải nghiệm kiếp đời như thế.
Tôi tự hỏi, họ cảm thấy ra sao khi tự mình kiểm chứng cái Nhà Tù vốn chỉ có thể tồn tại trong tưởng tượng đó. Nhưng khi chứng kiến sự sung sướng đến phát điên lên của Reverse Nữ kia, tôi phần nào cũng đã mường tượng được sự kinh khủng của Nhà Tù Người Tốt rồi.
Trong cái lốt Conquertor, hẳn họ đã bị giày vò trong nỗi thống khổ suốt hàng ngàn năm.
“Bây giờ anh sẽ làm gì tôi?”
“Chuyển về dạng Reverse để biến cậu thành Conquertor. Conquertor đạt đủ chỉ số Pride yêu cầu sẽ có tự biết cách làm điều đó. Minh Phong, thực ra Pride là thứ để đo đạc mức độ cải tạo của chúng tôi. Việc thống nhất với nhau sẽ chung sống hòa bình với con người ngay từ đầu đã là một phần kế hoạch để tăng chỉ số Pride. Chúng tôi thậm chí còn tiết lộ rất nhiều thứ và sẵn sàng hy sinh một phần đồng bào để đảm bảo cho kế hoạch diễn ra suôn sẻ.”
Hy sinh đồng bào, ý anh ta là những cuộc thí nghiệm trên cơn thể người trong quá khứ. Những tình nguyện viên, những người mắc bạo bệnh, những tử tù hay thậm chí là những người vô tội bị bắt cóc.
Dù là ai thì họ cũng có một Conquertor của mình, hẳn những Conquertor đó cũng rất tự hào vì được chết vì người khác.
Tự nhiên, tôi muốn kể một câu chuyện với E’Dawn, hoặc có thể dùng từ “hồi tưởng” với anh ta.
“E’Dawn này, chúng tôi cũng có một thành phố tưởng tượng của riêng mình, anh có biết về Omelas không?”
Có vẻ đã lưỡng lự một lúc, cuối cùng E’Dawn cũng gật đầu.
“Cậu đã kể về nó từ 242 ngày trước, cuốn “Những người rời bỏ Omelas”.”
Trí nhớ kinh khủng quá, khả năng giả ngu của E’Dawn quả thực không đùa được đâu.
Tôi thẫn thờ nhìn lên nền trời tối đen, sự kiện này đã diễn ra lâu đến thế rồi ư?
“Ở Omelas, mọi người đều sống hạnh phúc với nhau, đủ cơm đủ áo, nguyện ước của mọi người, dù có vô lý và đối nghịch đến đâu đều được thực hiện, một thiên đường đúng nghĩa. Chỉ là, để duy trì thành phố trong mơ đó, cần một thứ duy nhất mà bất kì công dân nào của Omelas đều biết đến.”
“Một kẻ hy sinh.”
E’Dawn chắc chắn là một tay diễn viên tài ba, làm sao anh ta có thể giấu được trí thông minh của mình trong suốt thời gian qua mà tôi không nhận ra được nhỉ?
Phải rồi, là một kẻ hy sinh.
“Trong căn hầm tăm tối nhất tận sâu thẳm dưới Omelas, phải có một kẻ nhận đủ sự đày đọa đau khổ nhất để những người còn lại được hạnh phúc. Và ngay khi một ai đó không chịu nổi sự cắn rứt lương tâm mà mở cửa tầng hầm cứu giúp kẻ bất hạnh, cuộc sống hoàn hảo của Omelas sẽ kết thúc.”
Nghe có vẻ xa xôi, nhưng Omelas là thứ đang thực sự tồn tại.
Bởi ở bất cứ đâu, cũng sẽ có những người đang phải âm thầm và lặng lẽ tổn thương chỉ để duy trì hiện trạng của xã hội. Ai cũng biết đến sự tồn tại của những người này, nhưng họ đều sẽ lờ đi, bởi vì họ hài lòng với cuộc sống của họ, và chẳng cần phải bận tâm đến người khác.
Một thứ hạnh phúc đang dần bị rỉ sét.
“E’Dawn, Conquertor và loài người vốn sẽ không bao giờ được phép đứng trên cùng một mặt đất, ngắm nhìn chung một bầu trời. Một trong hai giống loài phải là kẻ sống trong căn hầm đó, để tạo ra hạnh phúc giả tạo cho chủng tộc còn lại.”
“Tôi hiểu, nhưng đấu tranh vẫn là đấu tranh. Nhà Tù Người Tốt và Omelas vốn chẳng khác nhau là bao, cũng chỉ là nơi kìm hãm ai đó theo những cách nhìn khác nhau.”
“Nhưng anh biết không , E’Dawn, Omelas thật ra có một điểm ưu việt hơn Nhà Tù Người Tốt nhiều. Đó là chi tiết “ngay khi một ai đó không chịu nổi sự cắn rứt lương tâm mà mở cửa tầng hầm cứu giúp kẻ bất hạnh, cuộc sống hoàn hảo của Omelas sẽ kết thúc”. Chính loài người đã tạo ra cái thành phố này, nơi mà chính họ vẫn có khả năng tự mình phá bỏ thiên đường đó.”
“Đủ rồi, Minh Phong, tôi không muốn nghe nữa. Thứ triết lý của nhân loại mà Ancient One tự hào vốn luôn khó nghe. Tôi sẽ biến cậu thành Conquertor ngay bây giờ đây, và khi nào toàn bộ Conquertor trên Trái Đất là con người hết, chúc các người sớm tìm được lối thoát khỏi thiên đường bằng chính lý thuyết của mình.”
Đuôi của E’Dawn, thứ mà trước giờ tôi chỉ tưởng chỉ có công dụng là nghoe nguẩy, giờ đang kéo dài ra và quấn lấy hông tôi. Anh ta giơ tôi lên cao, một cảm giác thật nhẹ nhõm.
Đầu tôi tê dại đi, và những giác quan dần đóng lại cùng lúc với sự thả lỏng của cơ bắp.
Tôi đã biết được một nửa sự thật rồi.
Thật ra ra đi thế này cũng không phải là tệ lắm.
Chỉ là, nửa sự thật còn lại tôi vẫn chưa thể nào tìm ra, sự thật về “thứ gì đó” bên trong mình. Giá mà tôi được biết mọi thứ về bản thân tôi, thì cuộc trò chuyện hôm nay đã hoàn toàn trọn vẹn.
Một giây trước tôi còn nghĩ thế.
Một giây sau, cái “tôi” biết mất.
“Tôi” hóa thành một thực thể màu trắng, tỏa sáng rực rỡ rực cháy cả một nền trời.
Những vật chất màu đen cấu thành cơ thể của Conquertor của E’Dawn đứt ra như thể giấy xé mảnh, và cái cách mà cả ba Reverse kia nhìn “tôi” đang tự mình lơ lửng, cho thấy rằng họ đang chứng kiến thứ họ vừa tôn thờ, vừa sợ hãi.
“Tôi” chỉ đơn thuần là một cơ thể phát ra ánh sáng màu trắng, không có mặt mũi, chỉ đơn thuần là một con mắt to đùng chính giữa khuôn mặt, thứ đang bình tĩnh phát xét mọi thứ.
Tôi không còn là tôi.
Tôi đã trở thành thứ gì đó mà tôi kia luôn tìm kiếm.
Thứ gì đó thực sự tồn tại, hẳn tôi kia phải vui lắm.
Những dòng chảy năng lượng đáng kinh ngạc từ cả vũ trụ đang cuộn trào trong cơ thể, tôi cảm giác nguyên bản của mình đã trở về. Thứ mà tôi đang cảm nhận, chính là sự Tuyệt Đối.
“Đừng bao giờ ngắt lời ta khi ta đang bàn về suy nghĩ của con người, đám Axk gian xảo.”
Tôi cất tiếng, theo chính xác cái cách mà E’Dawn vẫn hay nói chuyện với mình.
Có điều, quyền năng hơn vô hạn lần.
Dù chúng có thật sự thiếu sốt, nhưng nhân loại vẫn là món quà tuyệt vời nhất ta từng ban cho vũ trụ này