Haibara’s Teenage New Game+

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6898

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 20015

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 918

Tập 09 - Chương 4 Stray Luminous

Bước sang tháng Năm, ban nhạc chúng tôi hoạt động trở lại.

Naru và Yamano đã thân thiết với nhau hơn cả những gì tôi tưởng.

Thân đến mức nào ư? Đến độ tôi bị Funayama-san, người đang ghen tị với Yamano, mắng cho một trận.

"Là lỗi của Haibara-kun, đúng không?"

Tôi có cảm giác một luồng sát khí hừng hực... bí ẩn nào đó đang lơ lửng quanh Funayama-san.

"Cậu nói vậy tớ cũng đành chịu, nhưng thành viên ban nhạc thân nhau thì tốt hơn còn gì."

"Thân quá mức rồi đấy ạ! Em mới là bạn gái của cậu ấy cơ mà!"

"Thôi nào, thôi nào. Có phải theo kiểu tình cảm yêu đương gì đâu."

"Kể cả thế, giờ nghỉ trưa họ cũng nói chuyện với nhau trông vui lắm cơ!? Thế là vượt quá giới hạn rồi!"

"Chuyện đó cậu nói thẳng với Naru giùm tớ được không..."

"Sao em dám phàn nàn với chính chủ được chứ! Lỡ bị ghét thì em biết làm sao!?"

"Lúc Naru quay lại ban nhạc, cậu đã nói những lời gay gắt lắm mà!"

"Chính vì thế nên em mới không thể bảo cậu ấy đừng thân thiết với nhau được chứ!"

Ngọn nguồn của mọi chuyện bắt đầu từ ít phút trước.

Yamano đến lớp chúng tôi để trao đổi album.

Cứ thế, cô ấy rủ Naru đi cùng và cả hai vừa đi vừa trò chuyện trông rất vui vẻ!

Chứng kiến cảnh tượng đó, Funayama-san bị sốc cũng là điều dễ hiểu.

Miori đến gần Funayama-san, người đang oán giận và phàn nàn với tôi.

"Tớ hiểu mà, Shizuki-chan. Vốn dĩ việc bạn trai mình ở trong một ban nhạc hai nam hai nữ đã khó chịu rồi, lại còn thấy họ thân thiết đến lạ, bất an lắm đúng không..."

Vừa vỗ về Funayama-san "ừm ừm", Miori vừa lườm tôi.

"Đã thế lại còn có kẻ chủ mưu đứng sau giật dây nữa chứ..."

"Tớ biết rồi mà. Lỗi của tớ..."

Thế nhưng, Funayama-san đáp lại Miori với đôi mắt vô hồn.

"Tôi không muốn nghe điều đó từ một người thuộc phe gieo rắc bất an đâu ạ..."

Một cú K.O. chớp nhoáng.

Miori chống tay khuỵu xuống sàn.

"Khoan đã, Funayama-san. Đòn đó kết liễu ác liệt quá rồi đấy!"

Đâu phải cứ là sự thật thì chuyện gì cũng có thể nói ra đâu!

Tuy nhiên, Funayama-san chỉ "Hừ..." một tiếng. C-cậu ấy hắc hóa rồi...

"Không hiểu sao tôi có cảm giác mình đã hiểu được cảm xúc của Hoshimiya-san..."

Nói rồi, cô ấy lườm tôi bằng một ánh mắt khó chịu.

Miori, người đột nhiên ghé qua trêu chọc tôi, cúi gằm mặt lủi thủi về chỗ.

Gần đây Miori thường xuyên bị hạ gục bởi những cú đấm từ phe mình. Thật quá đáng thương.

"...Có chuyện gì vậy ạ?"

Naru, người vừa quay lại với cuốn album mượn từ Yamano trên tay, bối rối nghiêng đầu.

*

Sau giờ học. Hôm nay là ngày sinh hoạt câu lạc bộ.

Khi tôi bước vào phòng Âm nhạc số 2, mọi người đã bắt đầu sắp xếp nhạc cụ.

Serika, đang lên dây đàn guitar, thấy tôi đã đến liền lên tiếng.

"Tớ đang sáng tác một bài hát mới."

Naru và Yamano cũng ngẩng đầu lên, hướng mắt về phía Serika.

"Tớ muốn đây là một ca khúc chỉ có thể được tạo ra bởi bốn người chúng ta."

"Ý cậu là một ca khúc đại diện cho ban nhạc này sao?"

Khi tôi xác nhận lại, Serika gật đầu.

"Ừm. Khác với Mishlef, đây là ca khúc đầu tay của ban nhạc mới. Một ca khúc chỉ có thể tồn tại vì có Saya, chứ không phải Iwano-senpai... thế nên phần lời, Saya viết nhé."

"Ể!? Em á!?"

"Em có thể nhờ Natsuki giúp mà."

Bị nói như vậy thì đành chịu thôi.

"Tớ sẽ giúp cậu, Yamano."

"Ể... có ích gì không ạ?"

"Này."

Tôi cốc nhẹ vào đầu Yamano.

"Gì chứ lời của 'Monochrome' và 'Hoshi e' cũng là do tớ viết đấy nhé!"

"Em biết mà. Lời bài hát đáng xấu hổ như vậy, chỉ có senpai mới viết được thôi."

Lại nói y hệt Naru...!

"Tên ban nhạc cũng phải suy nghĩ nghiêm túc sớm thôi nhỉ."

"A, tớ nghĩ rồi đây. Aoharu Rocket thì sao!?"

Trong suốt ba ngày thức trắng để suy nghĩ, tôi đã trình bày ý tưởng mà mình cho là hay nhất.

Đó là một cái tên hoàn hảo, vừa mang lại cảm giác của một ban nhạc cao trung, vừa toát lên không khí tươi mới.

"Ể..."

"Uwa, quê mùa quá."

Phản ứng thật phũ phàng.

Naru thì ngán ngẩm ra mặt, còn Yamano thì thẳng thừng chê bai.

"Này! Ăn nói cho cẩn thận!"

"...Xin lỗi, em lỡ lời ạ."

Bị tôi nhắc nhở, Yamano vừa gãi đầu vừa cố nở một nụ cười gượng gạo.

"Lần này là Natsuki có lỗi đấy."

"Cả Naru cũng về phe đó sao!? Tại sao!?"

Vì lý do nào đó Naru cũng về phe Yamano, nên tôi quay sang nhìn Serika.

"Đâu phải là một ý tưởng tồi đến thế, nhỉ?"

Thế nhưng, Serika lại tránh ánh mắt của tôi.

"...Thôi, chúng ta bắt đầu luyện tập đi."

Ý tưởng tâm huyết của tôi đã không được một ai đoái hoài.

Tôi vừa khóc thút thít, vừa tiếp tục sắp xếp guitar và micro.

"Shinohara-senpai. Cái đoạn mà anh chơi đơn giản hóa trong buổi diễn, em sẽ không nương tay đâu nhé."

"Tôi đã luyện tập suốt nên giờ chơi được rồi."

Yamano và Naru đang trò chuyện với nhau như vậy.

Không khí đã tốt hơn rất nhiều so với trước đây.

Quả nhiên, nếu là người mà Yamano có hứng thú, cô ấy có thể suy nghĩ cho cảm xúc của họ.

Việc báo trước rằng mình sẽ chỉ ra lỗi một cách nghiêm khắc như vừa rồi, theo tôi, đó chính là sự quan tâm.

Về phần Naru, sự tập trung của cậu ấy đã khác hẳn so với cách đây không lâu.

Nhìn hai người họ, Serika cũng mỉm cười. Không khí thật sự rất tốt.

Thế nhưng, chúng tôi không hề lơ là. Việc luyện tập dĩ nhiên là vô cùng tập trung.

Thế nên, không khí không phải là kiểu hòa thuận vui vẻ.

Lời nói qua lại chỉ là trao đổi thông tin cần thiết. Phần còn lại, chúng tôi trò chuyện bằng âm nhạc.

Naru đã có thể chơi hoàn hảo những đoạn mà trước đây cậu ấy thường mắc lỗi.

Chắc hẳn cậu ấy đã cố gắng luyện tập rất nhiều.

Yamano nhìn Naru như vậy, cũng nở một nụ cười mãn nguyện.

Nghiêm túc làm việc gì đó tuy mệt, nhưng rất vui.

Tôi cảm giác rằng, lúc này, cả bốn chúng tôi đang cùng chia sẻ cảm xúc đó.

*

Dường như mọi vấn đề đã được giải quyết, nhưng vẫn còn lại một chuyện.

Yamano vẫn chưa làm hòa với Matsui-san. Cô ấy đang bị cô lập trong lớp.

"Vì vậy, 'Kế hoạch cải tạo Yamano Saya' giai đoạn hai, phần thực hành, bắt đầu."

"Kế hoạch đó vẫn còn tiếp diễn sao ạ?"

"Cậu nói cái gì thế hả!?"

Quả thật, tôi cũng có cảm giác rằng không biết từ lúc nào cô ấy đã thực hành được phần nào rồi!

Đó là bởi vì Naru đã được Yamano công nhận là một người đồng đội quan trọng.

Thế nhưng, dù trong ban nhạc đã ổn thỏa, mối quan hệ trong lớp học lại không thể cứ thế mà xong được.

Vấn đề lớn nhất của Yamano là cô ấy vô thức coi thường những người mình không có hứng thú.

Có lẽ cô ấy cũng nghĩ họ là công cụ cho tuổi thanh xuân của mình, giống như tôi.

Tuy nhiên, dù tôi có chỉ ra điều đó, có lẽ cô ấy cũng không cảm nhận được.

Thế nên, tôi muốn cô ấy tự mình nhận ra. Nếu là câu trả lời tự mình tìm thấy, cô ấy sẽ không bao giờ quên.

Căn cứ là vì, tôi của vòng lặp đầu tiên cũng đã như vậy.

Với tư cách là một senpai, tôi sẽ dẫn dắt Yamano và khiến cô ấy nhận ra bản chất vấn đề của chính mình.

"Lời bài hát, phải làm sao đây ạ..."

Trên chuyến tàu điện về nhà, Yamano lẩm bẩm.

Ca khúc của Serika đã hoàn thành được một phần nào đó.

Nó mang không khí của một bản rock chính thống, không quá đặc biệt.

Đặt lời bài hát như thế nào lên đây, điều đó sẽ quyết định phương hướng của ban nhạc này.

"Hiện giờ cậu có điều gì muốn truyền tải không?"

"Điều muốn truyền tải ạ?"

"Ví dụ như trong 'Monochrome', tớ đã viết về việc tuổi thanh xuân trước đây của tớ là một màu xám xịt, còn tuổi thanh xuân hiện tại thì tỏa sáng bảy sắc cầu vồng, và chính mọi người đang ở bên cạnh tớ là những người đã tạo nên điều đó."

"Ồ, ồ~, ra là vậy."

Dù là tôi đang diễn giải lại sau khi đã viết, nhưng tôi nghĩ nó không sai.

"'Hoshi e' thì... tớ đã viết về cảm xúc của mình dành cho Hikari."

"À thì, cái đó em hiểu ngay. Vì nó chỉ là một lá thư tình thôi mà."

"...Hikari có vẻ như mỗi tối trước khi ngủ đều nghe 'Hoshi e' trên MeTube đấy."

"Ể, đáng sợ quá..."

Đừng có nói đáng sợ. Với bạn gái của người khác.

Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy. Chỉ một chút xíu thôi.

"Tóm lại, nếu có điều gì muốn truyền tải như vậy, cứ biến nó thành lời bài hát là được."

"Là chủ đề đúng không ạ. Ưm..."

Yamano khoanh tay, gầm gừ với vẻ mặt khó nghĩ.

Rồi, cô ấy chợt mở to mắt.

"—Em, muốn thay đổi ạ. Vì vậy, em muốn biến cảm xúc đó thành lời."

Đó là câu trả lời của Yamano. Một chủ đề đơn giản, nhưng có lẽ sẽ chạm đến trái tim người nghe.

"Hay đấy chứ."

"Vâng! Vậy thì, em sẽ suy nghĩ theo hướng đó ạ!"

Vừa ngâm nga hm hm hm~ một cách vui vẻ, Yamano vừa mở ứng dụng ghi chú.

Thế nhưng, cô ấy đứng hình một lúc trong khi nhìn chằm chằm vào trang ghi chú trống trơn.

"...Em không viết được gì cả."

Tôi hiểu. Dù đã quyết định được chủ đề cũng không có nghĩa là có thể viết dễ dàng.

Dù vậy, tôi đã có kinh nghiệm viết lời cho hai ca khúc.

Điều cần thiết trong những lúc thế này là đào sâu hơn nữa vào suy nghĩ của bản thân.

"Yamano, cậu muốn thay đổi như thế nào?"

"Em muốn tỏa sáng, giống như senpai ạ!"

"Tỏa sáng, nghĩa là sao?"

"Đó là... em muốn có một cuộc sống cao trung lấp lánh ạ. Có nhiều bạn bè thân thiết, có bạn trai đẹp trai, hoạt động ban nhạc thành công rực rỡ... kiểu vậy... Sao mà diễn đạt thành lời, cảm giác như ham muốn được công nhận của bản thân bị phơi bày hết cả, xấu hổ quá đi mất..."

Trong lúc nói, Yamano đã lấy hai tay che mặt.

"Rồi sẽ quen thôi."

"Người đã viết lời cho 'Hoshi e' nói câu này thật có sức thuyết phục..."

"Im đi."

Tôi hắng giọng khụ khụ! một cách thật to rồi tiếp tục câu chuyện.

"Vậy, nếu đó là tỏa sáng, cậu nghĩ mình cần thay đổi như thế nào?"

"Trở thành một người biết quan tâm, như lời senpai nói?"

"À, nếu làm được điều đó, khả năng tỏa sáng sẽ cao đấy."

"Vậy thì, em chỉ cần viết điều đó vào lời bài hát là được đúng không ạ!"

"Nhưng, 'biết quan tâm' có nghĩa là sao nhỉ?"

"...Là có thể đối xử tốt với người khác, ạ?"

"Làm thế nào để có thể đối xử tốt với người khác nhỉ?"

"Suy nghĩ kỹ hơn... về cảm xúc của người khác?"

"Thường ngày, Yamano có sống mà suy nghĩ kỹ về cảm xúc của người khác không?"

"...Không có ạ."

"Để suy nghĩ kỹ về cảm xúc của người khác, phải làm thế nào nhỉ?"

Trong lúc trò chuyện qua lại, biểu cảm của Yamano dần thay đổi.

Cô ấy nheo mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Chắc hẳn cô ấy đang nhìn lại bản thân mình từ trước đến nay.

"...Quan sát kỹ hơn, chăng? Những thứ xung quanh mình?"

Câu trả lời mà Yamano đưa ra gần với những gì tôi đang nghĩ.

"Đúng vậy."

Nói cách khác, đó là có hứng thú với những người xung quanh mình.

Tôi đã từng nói điều tương tự với Yamano trước đây. Nhưng lúc đó, nó không chạm đến cô ấy.

"...Em sẽ suy nghĩ kỹ hơn về những gì senpai nói."

Yamano của hiện tại đang nghi ngờ về cách tồn tại của bản thân.

Cô ấy đang tự hỏi liệu mình có sai không. Vì vậy, lời nói của tôi mới có sức ảnh hưởng.

"Mong là cậu sẽ viết được lời bài hát hay nhé."

Và tôi cầu nguyện rằng cậu có thể thay đổi, có thể nắm trong tay những ngày tháng mà cậu hằng mong ước.

*

Những gì tôi có thể làm chỉ đến vậy.

Dù lo lắng, nhưng tôi không thể đến tận lớp học của năm nhất để xem được.

Phần còn lại phụ thuộc vào Yamano. Tôi biết điều đó. Nhưng tôi vẫn không ngừng suy nghĩ.

Liệu còn điều gì mình có thể làm không?

Tôi vừa đi dạo trong sân trường vào giờ nghỉ trưa, vừa suy nghĩ như vậy.

"Sao thế, Haibara."

Trong lúc đang vừa đi vừa sắp xếp lại suy nghĩ, tôi bị gọi.

Quay lại, người ở đó là Iwano-senpai.

Iwano-senpai đang ăn trưa trên một chiếc ghế dài có nắng chiếu vào.

"I-Iwano-senpai! Lâu rồi không gặp anh."

Tôi vội vàng chào hỏi, Iwano-senpai nhai xong hộp cơm bento rồi nói,

"Thôi ngồi đi."

Anh ấy giục tôi ngồi xuống cạnh bên, nên tôi làm theo.

"Lâu rồi không gặp nhỉ. Trông cậu khỏe mạnh là tốt rồi."

"Iwano-senpai cũng vậy ạ. Việc học thi của anh thế nào rồi?"

"Thuận lợi. Kỳ thi thử vừa rồi tôi được hạng B. Phải cố gắng hơn nữa."

"...Vào thời điểm này mà được hạng B thì quá ổn rồi còn gì?"

"Giáo viên cũng nói vậy. Nhưng, tôi là kiểu người mà chỉ cần lơ là một chút là thành tích sẽ đi xuống ngay."

Vẫn như mọi khi, một người nghiêm túc đến mức có phần cứng nhắc.

"Dù vậy, nghỉ ngơi là cần thiết. Nên tôi có thể nghe câu chuyện của cậu."

Vừa ăn hộp cơm bento một cách ngấu nghiến, Iwano-senpai vừa nói.

"Haibara ăn trưa chưa?"

"Rồi ạ. Em vừa ở nhà ăn lúc nãy."

"Vậy à. Thế thì tốt."

Iwano-senpai đặt hộp cơm đã hết sạch trong nháy mắt sang một bên rồi lẩm bẩm.

"Tôi nghe Hondo kể là các cậu đã tham gia lễ hội rồi. Có vẻ đang cố gắng nhỉ."

"À, cũng có nhiều chuyện xảy ra lắm ạ..."

Nghe những lời đó của Iwano-senpai, tôi cười gượng.

"Chuyện gì thế? Nếu được thì kể tôi nghe đi."

Đó là một vấn đề có chút tế nhị, nhưng nếu là Iwano-senpai thì tôi không hề do dự khi kể.

Tôi kể lại tóm tắt đầu đuôi câu chuyện.

Khi tôi kể xong, Iwano-senpai "Hừm" một tiếng rồi xoa cằm.

"Bất hòa trong quan hệ do chênh lệch kỹ thuật và ý thức à. Một vấn đề thường gặp của các ban nhạc."

Đúng là khi được đánh giá như vậy, nó nghe có vẻ là một chuyện thường tình.

"Dù sao đi nữa, giải quyết được là tốt rồi. May mà không có chuyện yêu đương xen vào."

Iwano-senpai trông có vẻ xa xăm một cách kỳ lạ.

Chắc hẳn anh ấy đã từng chứng kiến những vấn đề ban nhạc có dính líu đến chuyện tình cảm...

"Tay trống thay thế tôi có vẻ là một kẻ gây rối nhỉ."

"Vâng. Mà, cũng không phải người xấu gì đâu ạ."

Iwano-senpai nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi trả lời như vậy, rồi khẽ mỉm cười.

"Nếu có điều gì tôi có thể nói, thì việc để tâm đến kỹ thuật của Shinohara, người cùng trong đội hình nhịp điệu, là điều có thể hiểu được. Bởi vì nền tảng của một ca khúc được chống đỡ bởi đội hình nhịp điệu của trống và bass mà."

Quả thực, tôi đã thấy Iwano-senpai chỉ ra lỗi cho Naru rất nhiều lần.

Nhưng vì là sự chỉ dẫn tận tình, nên chắc Naru cũng không cảm thấy mình đang bị trách mắng.

"Tôi đã cố gắng cẩn trọng trong cách nói. Vì bản thân cái mặt này đã khiến người khác sợ rồi."

Đúng là lời nói của Iwano-senpai luôn có cảm giác rất cẩn trọng.

Vì ít lời, nên có thể thấy rằng anh ấy lựa chọn từ ngữ rất kỹ.

"Vì đã vượt ra khỏi khuôn khổ của câu lạc bộ nhạc nhẹ, nên kỹ thuật được yêu cầu chắc chắn đã cao hơn so với lúc còn chơi cùng tôi. Vì vậy, tôi nghĩ Yamano mới đưa ra những lời chỉ trích gay gắt như vậy."

"Vâng... Gần đây toàn những chuyện khó khăn thôi ạ."

"Nhưng, các cậu đã quyết định thử thách bức tường khó khăn đó rồi, đúng không?"

Tôi vừa gật đầu, vừa nhìn về phía tòa nhà chính.

Vì đây là sân trong, nên tôi có thể nhìn thấy hành lang của năm nhất qua cửa sổ.

Iwano-senpai đang nhìn tôi với vẻ mặt hiền hậu.

"Cậu lo lắng về tình hình của Yamano ở trường à?"

"...Vâng. Em lo không biết cậu ấy có ổn không..."

"Haha, cứ như cha mẹ vậy."

Nếu đây là cảm giác của bậc cha mẹ, tôi nghĩ việc nuôi dạy con cái hẳn là rất vất vả.

Iwano-senpai vỗ nhẹ vào lưng tôi.

"Yên tâm đi, Haibara. Nghe cậu kể thì cậu đang làm rất tốt vai trò của một senpai đấy."

Người này, không biết đã sống bao nhiêu vòng đời rồi.

Về tuổi tâm hồn, đáng lẽ tôi phải lớn hơn, nhưng lại không có cảm giác đó.

"Phần còn lại, hãy tin tưởng vào cô ấy đi."

Không hiểu sao tôi đột nhiên cảm thấy an tâm.

"Chuyện gì cũng chỉ bảo tận tay thì sẽ trở thành bảo bọc quá mức đấy."

"...Vâng."

Những gì tôi có thể làm, tôi đã làm rồi.

Vậy thì sau đó, tin tưởng vào hậu bối có lẽ là vai trò của một senpai.

*

Rồi một tuần trôi qua.

Đó là giờ nghỉ trưa.

Tại chiếu nghỉ cầu thang vắng người,

"Em hiểu câu chuyện rồi nhưng..."

Sakata-kun, một học sinh năm nhất của câu lạc bộ nhạc nhẹ, nói.

"Vậy, tại sao anh lại gọi em ra đây ạ?"

"Vì tớ lo lắng quá đi màààààà!"

Tôi than thở.

Vì quá lo lắng, tôi lại gọi Sakata-kun ra đây.

Tôi hiểu những gì Iwano-senpai đã nói. Tin tưởng Yamano cũng là một vai trò quan trọng.

Nhưng, chuyện đó là chuyện đó... tình hình hiện tại khiến tôi lo lắng quá mức!

"Hà. Cậu ta cũng may mắn khi có một senpai tốt nhỉ."

Nhìn tôi sau khi đã tiết lộ hết mọi chuyện, Sakata-kun cười một cách ngán ngẩm.

"Em đã từng khá ngưỡng mộ Haibara-senpai đấy chứ? Trước khi nhập học, em xem video lễ hội văn hóa và nghĩ, ngầu quá đi. Em cũng muốn thử chơi guitar, nên đã vào câu lạc bộ nhạc nhẹ."

"Xin lỗi vì thực tế lại như thế này..."

Lại một hậu bối nữa bị tôi làm cho thất vọng.

"Mà đúng là, có hơi khác với những gì em nghĩ..."

Sakata-kun cười vui vẻ rồi tiếp tục.

"Nhưng, em không ghét những điều như vậy đâu."

...Tôi không hiểu rõ lắm, nhưng có vẻ như tôi không làm cậu ấy thất vọng.

"Cậu ấy thì, chắc là ổn thôi ạ."

Sakata-kun đi xuống vài bậc thang từ chiếu nghỉ, nhìn vào hành lang trước lớp học năm nhất.

Rồi cậu ấy lẩm bẩm "vừa đúng lúc" và chỉ tay về phía hành lang.

Tôi cũng đi xuống thang và nhìn vào hành lang.

Trước lớp 1-3, một nhóm nữ sinh đang tụ tập.

Một trong số đó là Yamano.

"Có vẻ như cậu ấy đã làm hòa với Matsui-san và những người khác rồi ạ."

Trong vòng tròn bạn bè, Yamano đang cười.

"Trước đây, em có nói là cậu ấy hơi lạc lõng đúng không ạ. Nhưng gần đây cậu ấy hay hỏi về mọi người trong lớp, và bây giờ có cảm giác như đang được mọi người yêu quý vậy."

Trong lúc tôi đang nhìn cảnh tượng đó, Sakata-kun tiếp tục nói.

Việc cô ấy muốn hỏi về các bạn cùng lớp chắc là vì bài tập tôi đã giao.

"...Tốt quá rồi."

Dù sao đi nữa, tôi đã an tâm.

Vậy là, vấn đề bạn bè đã được giải quyết.

Sau cùng, chỉ còn lại chuyện cô ấy nói muốn có bạn trai đẹp trai thôi nhỉ.

Mà, chuyện đó để sau cũng được. Mới nhập học được một tháng thôi mà.

Trong lúc tôi đang thở phào nhẹ nhõm,

"Nhưng mà... nhìn kỹ thì Yamano cũng dễ thương nhỉ."

Sakata-kun lẩm bẩm một câu như vậy.

Tôi nhìn sang Sakata-kun.

Ánh mắt cậu ấy nhìn Yamano có vẻ chứa đựng sự yêu mến.

Và, cậu ấy là một chàng trai đẹp.

"N-này, tớ sẽ không giao Yamano của bọn tớ cho cậu đâu nhé!?"

"Ể, ể!? Haibara-senpai đang đứng ở lập trường nào vậy ạ!?"

Chỉ là một senpai bình thường.

*

Hôm nay không có hoạt động câu lạc bộ. Tức là có đi làm thêm.

Mỗi ngày đều bận rộn với ít ngày nghỉ, nhưng tôi cảm thấy rất trọn vẹn.

Đó là lúc tôi đang đi bộ trên con đường đến quán cà phê Mares trước nhà ga.

"A, senpai!"

Có lẽ đang tìm tôi, Yamano chạy lon ton lại gần.

"Sao thế, Yamano?"

"Nghe em nói này! Em làm hòa được rồi ạ!"

Với vẻ mặt vui mừng từ tận đáy lòng, Yamano kể lại câu chuyện làm hòa với Matsui-san.

"Vậy thì tốt quá."

Có vẻ như cô ấy đã lại chơi cùng nhóm của Matsui-san.

...Mà, tôi đã cùng Sakata-kun nhìn từ hành lang nên biết rồi.

Nếu nói ra chuyện đó có vẻ sẽ bị cho là kinh tởm, nên tôi giả vờ như không biết gì.

"Em đã nhận ra. Rằng em... đã coi thường mọi người."

Yamano lẩm bẩm một câu như vậy.

Tôi ngạc nhiên nhìn Yamano, và ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Đôi mắt như nhìn thấu mọi thứ đang nhìn chằm chằm vào tôi.

"Cả việc senpai đã cố gắng để em nhận ra điều đó, cuối cùng em cũng đã hiểu rồi ạ."

Xem ra, Yamano đã tự mình trưởng thành một cách đúng đắn.

"Thế nên, em đã cố gắng đối mặt với từng người một. Cả với Matsui-san nữa."

So với tôi của vòng lặp đầu tiên, người đã không nhận ra khuyết điểm của mình trong suốt ba năm, cô ấy ưu tú hơn nhiều.

"Và rồi, chúng em tự nhiên làm hòa được với nhau. Khi em xin lỗi vì đã nói quá lời, Matsui-san cũng xin lỗi em. Chị ấy nói đã vô tâm với em, một người trong câu lạc bộ nhạc nhẹ. Em không nghĩ vậy đâu... nhưng, việc Matsui-san cũng để tâm đến chuyện đó, em đã rất vui."

Sự hối tiếc của vòng lặp đầu tiên vẫn còn cắm rễ trong đầu tôi.

Nhưng, nếu kinh nghiệm của tôi dù chỉ một chút có thể trở thành sức mạnh cho Yamano, thì việc thất bại cũng đáng giá.

"Vậy thì tốt quá rồi. Tớ cũng an tâm."

Trong khi tôi trả lời như vậy, Yamano cứ liếc nhìn tôi như muốn nói điều gì đó.

"Còn chuyện gì khác nữa à?"

"Ừm, em đã thử viết lời bài hát rồi ạ..."

Vừa có chút ngượng ngùng, cô ấy vừa đưa điện thoại cho tôi xem.

Cùng nhau đi bộ trên đường, tôi nhận lấy chiếc điện thoại đó.

Ở đầu trang có ghi 'Stray Luminous'.

"Stray, Luminous?"

"Hình như có nghĩa là 'kẻ lạc lối tỏa sáng' ạ."

Trong lời bài hát, cảm xúc muốn thay đổi của Yamano được viết ra một cách trần trụi.

...Cảm xúc biết ơn rằng những lúc cuộc sống thật khổ sở, tôi đã là người nâng đỡ cô ấy, và cảm xúc ngưỡng mộ rằng cô ấy muốn trở thành người giống như tôi, đều được truyền tải một cách nguyên vẹn.

Và, còn có cả việc cô ấy đang dần thay đổi là nhờ vào tôi nữa.

Nhìn thế nào cũng là một bản tình ca.

Tôi tự ý thức được mặt mình đang nóng ran.

Yamano đi bên cạnh đang quay mặt về phía lòng đường như không có gì, nhưng tai cô ấy lại đỏ ửng.

"...K-không tồi đâu nhỉ?"

Cuối cùng, tôi chỉ có thể nói được bấy nhiêu.

"V-vậy ạ! Cảm ơn anh!"

A haha, Yamano cười một cách lộ liễu để che giấu sự ngượng ngùng.

"Cảm xúc, cái đó... rất thẳng thắn, truyền tải được..."

"...T-truyền tải được rồi ạ...?"

"Ừm, cũng kha khá..."

"V-vậy ạ..."

"..."

"..."

Thật khó xử.

Tôi không ngờ Yamano lại có tình cảm mãnh liệt với tôi đến thế!

Cũng không ngờ rằng tôi sẽ biết được điều đó qua lời của một bài hát mới!

"V-vậy, em sẽ báo cáo với Serika-senpai là đã viết xong lời rồi nhé!"

...Thật sự như vậy có được không?

Tôi có chút nghi ngờ, nhưng Yamano cũng đang mang vẻ mặt không thể lùi bước được nữa.

Và, đó cũng là điều cô ấy thật sự muốn truyền tải.

Hơn hết, tôi, người đã viết 'Hoshi e', không có tư cách phàn nàn về lời bài hát này.

"V-vậy, senpai đi làm thêm đúng không ạ!? Hẹn gặp lại ngày mai!"

Có lẽ không chịu nổi không khí này, Yamano với khuôn mặt đỏ bừng chạy đi mất.

"À, ừm..."

Bị cho xem lời bài hát như thế này, bảo tôi phải làm sao đây.

Không hiểu sao tôi đột nhiên cảm thấy mình đã hiểu được cảm xúc của Hikari.

*

Sau giờ học ngày hôm sau, chúng tôi tập trung tại phòng Âm nhạc số 2.

Mở đầu, Serika nói với Yamano.

"Saya, tớ xem lời bài hát rồi."

"T-thế nào ạ!?"

"Tớ nghĩ nó rất hay, tràn đầy cảm xúc."

"T-tốt quá~"

Như thể trút được gánh nặng, Yamano thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng,"

Serika nhìn tôi rồi quay lại nhìn Yamano.

"Natsuki, có người yêu rồi đấy?"

Bị chỉ ra điều đó, mặt Yamano nhanh chóng đỏ bừng lên.

"K-không phải ý đó đâu ạ!"

...Xem ra, lời bài hát đầy tình cảm mãnh liệt kia không mang ý nghĩa yêu đương.

Tốt quá rồi. Thật tình, tôi đã nghi ngờ đấy. Vì nó là một bản tình ca mà!

"Chỉ là, em thích anh ấy với tư cách là một senpai thôi ạ!"

"Vậy à. Tớ đã lo không biết phải làm sao nếu có rắc rối thất tình trong ban nhạc."

Về phần Serika, cô ấy cũng đang toát mồ hôi lạnh.

Mà, mới hôm trước ban nhạc vừa rơi vào nguy cơ có thành viên rời đi mà. Lo lắng là phải.

"Yamano-san."

Naru nhìn Yamano với ánh mắt đồng cảm.

"Đừng buồn nhé."

"Xin đừng tự tiện cho rằng tôi bị từ chối!"

Yamano đấm thùm thụp vào lưng Naru. Trông họ thân thiết thật tốt quá.

"Không phải, tôi đã thắc mắc từ lâu rồi, nhưng mà Yamano-san chỉ gọi mỗi Natsuki là 'senpai' không thôi đúng không. Những người khác thì đều gọi kèm theo tên. Tại sao vậy?"

...Cậu đụng vào chuyện đó à.

Mà, tôi cũng có hơi thắc mắc một chút.

"Tớ cũng nghĩ thế. Kiểu như Natsuki được đối xử đặc biệt rõ ràng luôn nhỉ."

"Đúng không ạ! Tôi cứ thắc mắc mãi sao không ai chỉ ra điều đó."

Yamano đứng chết trân với khuôn mặt đỏ bừng.

"...Tại sao."

Cô ấy bật khóc nức nở.

"Tại sao, lại nói những chuyện như vậy chứ!?"

"A~ a. Shinohara-kun. Cậu làm Saya khóc rồi kìa."

"Là lỗi của tôi sao!? Hondo-san vừa nãy còn về phe này mà!?"

"...Naru. Bắt nạt hậu bối quá cũng không tốt đâu."

"Cả Natsuki nữa sao!? Tôi chỉ thắc mắc một cách bình thường thôi mà!?"

Một lúc sau, Yamano lẩm bẩm.

"...Đối với em, senpai tuyệt vời nhất là Haibara-senpai, người đã luôn ở bên cạnh em..."

Lặng phắc.

Không khí trở nên thật khó xử.

"S-sao mọi người không nói gì hết vậy!?"

"À thì, vì tôi nghĩ đó là một tình cảm thật trong sáng..."

Naru lúng túng tránh ánh mắt.

Tôi có nên nói gì đó không? Bình luận khó quá đi chứ?

"Ừm... Yamano. Cảm ơn nhé?"

"Em đâu có, làm chuyện gì đáng để được cảm ơn đâu ạ..."

Yamano có vẻ đang ngượng ngùng. Trông cô ấy không phải là không vui.

"Mà tên bài hát này, hay đấy chứ."

Trong khi đó, Serika chỉ vào 'Stray Luminous' và nói. Đúng là người có nhịp độ riêng.

"Cứ lấy cái này làm tên ban nhạc luôn đi."

"Ể!?"

Yamano kêu lên một tiếng kinh ngạc.

"Ca khúc đầu tay và tên ban nhạc giống nhau, ngầu mà."

Chúng tôi chưa ra mắt, và cũng không có dự định làm vậy.

Mà, thực tế thì việc bài hát đầu tiên trùng với tên ban nhạc cũng là một trường hợp khá phổ biến.

"Những chuyện này là do cảm tính thôi. Mọi người thấy sao?"

"Được đấy chứ? Ngầu mà. Việc chúng ta từng là những kẻ lạc lối là sự thật."

Tôi gật đầu đồng ý với lời của Serika.

Cả tôi, Serika, Naru và Yamano đều có quá khứ là những kẻ lạc lối.

Và, chúng tôi cũng mang trong mình cảm xúc muốn tỏa sáng.

"Tôi cũng thấy hay đấy ạ. Hay hơn Aoharu Rocket."

Đừng có so sánh với ý tưởng của tôi một cách vô ích thế. Như vậy là tính xấu đấy.

"Tên viết tắt là 'Sutorumi', nghe hơi dễ thương, tớ thích."

Serika có lẽ đang tự mình xem xét lại, cô ấy gật gù.

"T-thật sự được sao ạ? Với ý tưởng của em..."

Yamano nhìn chúng tôi, bối rối.

"Tên ban nhạc, em nghĩ các senpai nên quyết định thì hơn..."

"Tại sao, cậu lại cứ cố gắng tách biệt như vậy?"

Người nói câu đó với Yamano là Naru.

Vừa có chút ngượng ngùng, Naru vừa tiếp tục.

"Yamano-san, không phải là đồng đội của chúng tôi sao."

"Shinohara-senpai..."

"Nếu là tên ban nhạc xuất phát từ ý kiến của đồng đội thì, chúng tôi không có gì phàn nàn đâu."

Cậu vừa mới chê bai cái tên Aoharu Rocket của tôi một cách lộ liễu đấy nhé?

Không ai để ý đến áp lực im lặng của tôi, không khí trở nên thật tốt đẹp.

"Vậy, quyết định thế nhé. Từ giờ chúng ta là Stray Luminous."

Ánh mắt của Serika hướng về phía tôi.

"Rồi rồi. Tớ sẽ lo việc thông báo trên mạng xã hội."

Thông báo đổi tên ban nhạc từ Mishlef sang Sutorumi. Sau đó là chuyện về bài hát mới à.

"Bài hát, chúng tớ sẽ điều chỉnh cho phù hợp với lời."

"A, lời bài hát cũng có thể thay đổi hoàn toàn được nên, mọi người cứ nói ạ!"

"Thay đổi lá thư tình của Saya, tớ không thể làm một việc vô nhân đạo như vậy được."

"Đã bảo, không phải thư tình mà!"

Việc bị phơi bày hết mọi thứ là một trong những khuyết điểm của việc gửi gắm cảm xúc vào lời bài hát đấy.

Serika, người đang trêu chọc Yamano, chợt nhìn đồng hồ rồi vỗ tay như để chuyển chủ đề.

"—Thôi, chúng ta bắt đầu luyện tập bài hát mới nào. Nếu có ý tưởng gì kiểu như 'làm thế này có lẽ sẽ hay hơn', mọi người cứ nói thoải mái nhé. Chúng ta sẽ điều chỉnh bài hát cho phù hợp với lời."

Không khí thay đổi. Những câu chuyện phiếm vui vẻ kết thúc, và buổi luyện tập bắt đầu.

Quả nhiên, để làm việc một cách nghiêm túc, sự chuyển đổi như thế này là rất quan trọng.

Nếu lúc nào cũng giữ không khí này thì chỉ toàn căng thẳng, và quả thật là mệt mỏi.

Làm ra làm, chơi ra chơi. Gần đây chúng tôi đang triệt để tuân theo điều đó.

"Mục tiêu tiếp theo là sự kiện live của câu lạc bộ nhạc nhẹ. Còn hai tuần nữa, nên tớ muốn hoàn thành trước lúc đó."

Đó là sự kiện live định kỳ của câu lạc bộ nhạc nhẹ, diễn ra hai đến ba tháng một lần.

Người xem hầu hết là các thành viên trong câu lạc bộ và bạn bè của họ.

So với lễ hội live mà chúng tôi đã tham gia, quy mô nhỏ hơn rất nhiều. Buổi live diễn ra trong phòng sinh hoạt của câu lạc bộ nên không thể cho khách ngoài vào. Số lượng người tối đa cũng chỉ khoảng bốn mươi.

Dù vậy, live vẫn là live.

Phải làm cho nó trở thành một khởi đầu xứng đáng cho Stray Luminous.

*

—Và rồi hai tuần trôi qua.

Trong chớp mắt, ngày diễn ra sự kiện live của câu lạc bộ nhạc nhẹ đã đến.

Thời gian là chiều thứ bảy. Buổi sáng chúng tôi đã bận rộn chuẩn bị thiết bị.

Lượt biểu diễn của chúng tôi, Stray Luminous, dĩ nhiên được xếp cuối cùng. Đúng là được đối xử như át chủ bài.

Ở phần đầu, chúng tôi vừa cổ vũ cho các ban nhạc năm nhất, vừa đảm nhận vai trò hậu cần.

"Natsu, bọn tớ đến rồi đây~!"

Trong lúc đó, Uta và Miori đã đến phòng sinh hoạt.

"Ồ, hai cậu đến rồi à."

"Vì có hoạt động câu lạc bộ mà. Vừa mới xong!"

Cả hai đều mặc đồng phục, nhưng có lẽ vừa mới thay đồ xong nên đang quàng khăn trên cổ.

Có mùi của sản phẩm khử mồ hôi. Dù mới giữa tháng năm nhưng trời đã bắt đầu nóng dần lên rồi nhỉ.

"Tớ chỉ đến để xem Serika thôi. Cậu thì sao cũng được."

Miori đang đóng vai một nhân vật tsundere bí ẩn. Gần đây cậu ấy có hơi lạc lối không nhỉ?

"Yo."

"Chào, mọi người đều ở đây nhỉ."

Tatsuya và Reita cũng đã đến phòng sinh hoạt.

Có lẽ đây là lúc nhóm có hoạt động câu lạc bộ buổi sáng tập trung lại sau khi ăn trưa.

Ngoài bạn bè của tôi, những người khác cũng lần lượt đến, lấp đầy khán phòng.

"Natsuki-kun!"

"Chào buổi chiều, Haibara-kun."

Một lúc sau đó, Hikari và Nanase cũng đến.

Hai người này không có hoạt động câu lạc bộ nhưng đã cất công đến trường.

Dù đã biết trước, nhưng tôi vẫn thấy rất vui.

"Gì đây, cuối cùng mọi người đều đến à."

"Mà, dù sao cũng phải đến trường vì câu lạc bộ, nhân tiện thôi."

"Tớ đến để cổ vũ cho Natsuki-kun đấy!"

Vì đang là giờ giải lao của buổi live, nên chúng tôi tập trung tán gẫu bên ngoài phòng sinh hoạt với nhóm Tatsuya.

"Sao thế, Natsuki. Cười tủm tỉm gì vậy."

"Không... chỉ là, tớ vui vì mọi người đã đến."

Lên năm hai, dù lớp học đã bị chia ra, nhưng mọi người vẫn tập trung lại như thế này.

Dù có hơi ngượng, nhưng tôi đã rất cảm động.

"Natsu toàn nói những chuyện đáng xấu hổ nhỉ."

"Natsuki là người như vậy nên đành chịu thôi. Không phải là đáng thương, mà là... ngây ngô."

Uta đang hơi ngượng, Reita nhún vai.

"Nói khác đi như vậy có ý nghĩa gì không?"

Reita mỉm cười. Cậu có nghĩ rằng chỉ cần cười là có thể che giấu được mọi chuyện không?

"Natsuki, sắp đến lượt chúng ta rồi đấy."

Serika đến chỗ tôi đang tán gẫu.

Tôi nhìn vào phòng sinh hoạt, ban nhạc trước chúng tôi 'Clock-ups' đã bắt đầu.

"Cố lên nhé!"

Hikari nắm chặt tay trước ngực, cổ vũ tôi. Thật đáng yêu một cách có tính toán.

"Ừ."

Tôi gật đầu, rồi cùng Serika rời khỏi vòng tròn bạn bè.

"Vậy, mọi người hãy chờ xem nhé."

Serika vẫy tay chào mọi người.

"Chúng tớ của hiện tại, cảm giác rất tuyệt đấy."

Có vẻ là cảm giác rất tuyệt.

*

Dù là diễn cuối nhưng chỉ có sáu ban nhạc, nên lượt của chúng tôi đến nhanh hơn tôi nghĩ.

Với lại, các ban nhạc năm nhất ở phần đầu mới chỉ có khoảng một tháng luyện tập nên chỉ biểu diễn một bài. Trình độ cũng khá là tệ, nhưng đây cũng là kinh nghiệm nên tôi mong họ sẽ cố gắng.

Khi chúng tôi bước lên sân khấu, phòng sinh hoạt của câu lạc bộ đã chật kín người.

Xem ra chúng tôi đang được kỳ vọng. Với khoảng cách gần như thế này, áp lực từ khán giả thật lớn.

"Chúng tôi là Stray Luminous, tiền thân là Mish-Mash Leftovers."

Vừa kiểm tra âm lượng micro, tôi vừa bắt đầu phần MC.

"Lý do đổi tên là vì sau lễ hội văn hóa năm ngoái, chúng tôi đã có sự thay đổi thành viên."

Tôi nhìn khắp khán giả. Hàng ghế đầu là các thành viên câu lạc bộ nhạc nhẹ. Ở khoảng giữa, nhóm của Hikari đang tụ tập. Và ở phía sau, bạn bè của Yamano—nhóm của Matsui-san cũng đã đến.

"Vị trí trống, thay cho Iwano-senpai đã rời đi để tập trung ôn thi, là hậu bối Yamano đã gia nhập."

Theo lời giới thiệu, Yamano đánh một đoạn trống dadadadan! thật khí thế.

Tiếng vỗ tay của khán giả vang lên lác đác. Từ hàng ghế sau, có tiếng vọng lại "Saya, cố lên!".

Yamano vừa xoay dùi trống, vừa khẽ mỉm cười.

"Vị trí bass là, Shinohara Naru."

Naru trình diễn một đoạn slạp bass điêu luyện.

Tôi dõi theo ánh mắt của cậu ấy, thấy Funayama-san đang vẫy tay.

"Vị trí guitar là, Hondo Serika."

Serika ngẫu hứng chơi một đoạn trong bài 'Whole Lotta Love' của Led Zeppelin.

Khi đã khuấy động không khí một cách hợp lý, tôi chỉ tay về phía cuối khán phòng.

Ở đó, không biết từ lúc nào Iwano-senpai đã đến.

Iwano-senpai giơ ngón tay cái lên.

"Và vocal là tôi—Haibara Natsuki. Chúng tôi sẽ tái khởi động với đội hình này."

Khi tôi tuyên bố như vậy, câu lạc bộ nhạc nhẹ đã dẫn đầu một tràng pháo tay lớn.

"Bài hát đầu tiên. Một ca khúc mới—'Stray Luminous'."

Mọi người đã cất công đến đây.

Hãy trình diễn một buổi live tuyệt vời nhất và khiến họ mỉm cười nào.

Tôi lần lượt nhìn Serika, Naru, rồi Yamano. Yamano gật đầu, gõ dùi trống ba lần.

Để thay đổi thế giới của mọi người bằng thứ âm nhạc tuyệt vời nhất mà Yamano và Serika đã tạo ra.

*

—Thời gian vui vẻ trôi qua trong chớp mắt.

"Saya! Hay lắm luôn đó~!"

"T-thật sao!? Cảm ơn mọi người!"

Yamano bị nhóm của Matsui-san vây quanh, trông rất vui sướng.

Trong lúc tôi khoanh tay nhìn cảnh tượng đó, Serika đứng bên cạnh nói.

"Cậu cứ như cha mẹ vậy nhỉ."

"Không hiểu sao tớ không có cảm giác đó là chuyện của người khác."

Khi tôi trả lời như vậy, Serika khẽ mỉm cười.

"Cảm ơn, Natsuki."

"...Đó là lời cảm ơn cho chuyện gì vậy?"

"Ban nhạc này không tan rã là nhờ Natsuki đã cố gắng."

"Mà, vì tớ không muốn từ bỏ nơi này thôi."

Ban nhạc này đã trở thành một trong những nơi chốn quan trọng của tôi.

Tôi không có ý định từ bỏ dễ dàng như vậy. Từ giờ về sau cũng vậy, tôi nghĩ bốn người này là tốt nhất.

"Buổi live thật tuyệt nhỉ."

Serika nói với vẻ hài lòng.

"Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi."

Đây không phải là một kết quả có thể gọi là kỳ tích.

"Ừm, tớ biết."

Dù vậy, tôi cảm nhận được một sự đáp lại chắc chắn. Chúng tôi đang tiến về phía trước một cách đúng đắn.

"Từ giờ về sau, cuộc hành trình của chúng ta sẽ tiếp tục."

"Ước mơ là Nippon Budokan nhỉ."

"Không lớn quá sao?"

"Cậu chưa được dạy là ước mơ càng lớn càng tốt à?"

Serika đưa nắm đấm ra.

Cốc.

Tôi cụng nắm đấm của mình vào nắm đấm của Serika.

"Này! Hai người đang tạo không khí cảm động gì thế!? Cho tôi tham gia với!"

Naru, người đang tình tứ với Funayama-san, chạy lại.

"Đâu có làm gì cảm động đâu."

"Ừ. Chắc là Naru tưởng tượng thôi."

"Ể!? Vừa nãy hai người cụng tay nhau mà!?"

"Chuyện gì thế ạ!? Cho em tham gia với!"

Yamano quay lại chỗ chúng tôi đang ồn ào.

Khi bốn chúng tôi đang tán gẫu, trưởng câu lạc bộ Kano-senpai gọi.

"Ê Haibara! Câu lạc bộ nhạc nhẹ sắp đi ăn mừng, bọn mày có đi không?"

Thấy mọi người đều gật đầu, tôi giơ tay trả lời.

"Dĩ nhiên là có ạ!"

Nghiêm túc cố gắng trong hoạt động ban nhạc, và trình diễn một buổi live tuyệt vời nhất.

Chia sẻ niềm vui đó với những người đồng đội đã cùng nhau cố gắng.

Tuổi thanh xuân của chúng tôi, hôm nay cũng là một màu cầu vồng rực rỡ.