Chương 02: Thử luyện tập ma pháp
(1)
"Được rồi, bắt đầu luyện tập ma pháp."
Tôi lại trở về thư phòng, đầu tiên là lấy một cuốn sách gọi là Ma Pháp Sơ Cấp Nhập Môn từ giá sách và sau đó đặt sách với quả cầu pha lê phủ đầy bụi bặm được đặt bừa cùng trước mặt tôi.
Nhìn vào tình trạng của quả cầu pha lê này, hẳn là không có thành viên nào trong gia đình biết sử dụng ma pháp.
Hơn nữa, bên trong lãnh địa chắc chắn cũng không có nhân tài như vậy. Dẫu sao chỉ có một trong mấy ngàn người.
"Haiz... Đầu tiên là phải đặt tay lên phía trên giống như muốn che quả cầu pha lê."
Sau khi làm theo hướng dẫn trong sách, quả cầu pha lê bắt đầu phát ra ánh sáng bảy màu mờ nhạt.
"Mặc dù sẽ xuất hiện ánh sáng bảy màu, nhưng bởi vì đây là hiện tượng mà mỗi người đều sẽ có, cho nên xin đừng quá kinh ngạc. Tiếp theo, xin hãy hình dung trong đầu cảnh tượng ánh sáng bảy màu kia bị hấp thụ bởi lòng bàn tay và lưu thông ở cơ thể."
Sau khi ánh sáng của quả cầu pha lê biến mất, tôi liền cảm thấy được cơ thể từ từ nóng lên.
"Ánh sáng bảy màu của quả cầu pha lê biến mất, cảm giác cơ thể nóng lên, đã có thể xác định sở hữu tài năng trong ma pháp. Tuy là nói như vậy, nhưng mức độ tài năng của mỗi người khác nhau, cho nên xin đừng quá mong đợi. Tốt nhất là nên khiến cho ma lực lưu thông ở trong cơ thể mỗi ngày và sau đó từ từ đếm tới một trăm."
Dựa vào ghi chép trong sách, ma lực ở trong cơ thể được gọi là dòng chảy ma lực, tương tự như hệ thống tuần hoàn máu và cũng lưu trữ bên trong nội tạng gọi là túi ma lực.
Tuy nhiên, ngay cả khi bạn giải phẫu con người, thì cũng không thể tìm được hai cơ quan này.
Giả thuyết hiện tại là hai bộ phận này nằm cùng vị trí với mạch máu và lá gan ở chiều không gian khác. Mặc dù vẫn chưa được chứng thực, nhưng dựa theo ghi chép trong cuốn sách thì cái này đã gần như là sự thật.
"Chỉ cần khiến cho ma lực lưu thông, mở rộng dòng chảy ma lực khiến cho nó kích hoạt và có thể gia tăng uy lực của ma pháp. Tương tự, chỉ cần đưa số lượng lớn ma lực vào túi ma lực một cách có kế hoạch là có thể mở rộng túi ma lực và gia tăng lượng ma lực."
Tôi cảm thấy túi ma lực trông giống như Ultraman ○ Belial có cơ quan của Kaiju mà tôi đã xem khi còn nhỏ, nhưng cho dù thông qua quá trình rèn luyện khiến túi ma lực lớn hơn thì bụng cũng không phình lên.
Sau đó, chỉ cần lượng ma lực gia tăng là có thể sử dụng nhiều ma pháp, đây là trạng thái bình thường ở trong câu chuyện.
Ngoài ra độ chính xác của ma pháp, uy lực với tổng ma lực dường như cũng tăng cao.
"Tuy nhiên, bất kể là ai cũng có giới hạn. Khi liên tiếp ba ngày không cảm thấy ma lực gia tăng, bạn gần như có thể xác định lượng ma lực đã đạt đến giới hạn phát triển. Lúc này, bạn nên gia tăng các loại ma pháp có thể sử dụng hoặc cố gắng nâng cao uy lực với độ chính xác thì thực tế hơn."
Thì ra là như vậy, lĩnh vực này đã nghiên cứu đến trình độ này và cũng công khai cho dân chúng mà không giữ lại chút nào.
Rõ ràng là phương pháp học tập đã hoàn toàn nghiên cứu xong, nhưng người có thể sử dụng lại vô cùng hiếm.
Hơn nữa, bởi vì nó vô cùng thuận tiện, cho nên nhu cầu chỉ tăng chứ không giảm.
"Nói cách khác, miễn là mình có thể sử dụng ma pháp, mình có thể tự lập sớm hơn."
Sau đó, tôi quyết định bắt đầu học từ Ma Pháp Sơ Cấp.
Tuy là nói như vậy, nhưng vì là sơ cấp, cho nên tôi chỉ có thể khiến cho đầu ngón tay xuất hiện ngọn lửa cỡ của diêm quạt hay bật lửa, đổ một cốc nước vào cái xô được chuẩn bị trước, tạo ra gió xoáy cỡ nhỏ trên bàn tay hay biến đất mang vào từ bên ngoài thành gai nhọn tấn công về phía tấm bảng như bài luyện tập cơ bản mà thôi.
Mặc dù hệ thống không giống nhau, nhưng thực ra chuyện phải làm đều giống nhau.
Ngoài ra, Ma Pháp Sơ Cấp chỉ cần tưởng tượng trong đầu là có thể thi triển ngay lập tức.
Dựa theo ghi chép trong sách, bạn cũng không cần phải niệm những câu thần chú rắc rối hay vẽ ra ma pháp trận.
Một vài người sẽ đọc khẩu hiệu hay câu từ mà họ tự nghĩ ra, hét to, hoặc là cộng thêm các hành động trong quá trình niệm như vung vẩy pháp trượng. Miễn là có thể gia tăng độ chính xác với uy lực của ma pháp, phương pháp thi triển đó có thể thích hợp với người này, nhưng cũng có người vô niệm giống như tôi. Chỉ cần hình dung cảnh tượng lúc ma pháp thi triển là có thể thành công.
"Nói một cách đơn giản, người có tài năng là có thể thành công ngay lập tức, người không có tài năng thì cho dù cố gắng đến mấy đều vô ích" —— Trong sách ghi lại lời giải thích vô cùng tàn khốc như vậy.
"Nếu bạn không gặp phải chút khó khăn nào trong suốt một tuần, bạn có thể tiến vào chương Trung Cấp."
Bởi vì trong sách như vậy, cho nên tôi lật xem chương Trung Cấp của sách để chuẩn bị trước.
Nội dung ghi chép ma pháp công kích như Hỏa Tiễn, Băng Tiễn, tạo ra gai đá xuyên thủng kẻ địch từ xa, tạo ra lưỡi đao gió cỡ nhỏ chém kẻ địch bị thương và ma pháp đơn giản có thể cường hóa cơ thể.
"Dù sao cũng không có ai trong nhà để ý đến mình. Tốt hơn là nên luyện tập ma pháp mỗi ngày."
Một tuần sau đó, tôi luyện tập ma pháp dựa theo nội dung trong cuốn sách, nhưng chẳng biết tại sao mà không có ai trong nhà hỏi tôi có học được ma pháp hay không.
Có lẽ bởi vì hành động này giống như nghiêm túc hỏi ngươi khác có chơi xổ số hay không vậy.
Hay có lẽ bởi vì tôi là đứa con trái thứ tám vô dụng, cho nên chẳng có ai mong đợi ở tôi cả.
Sau bữa sáng, tôi hoàn thành việc vung kiếm gỗ (bokken) với trường thương được chế tạo phù hợp với vóc dáng ở trong tình huống không tạo thành gánh nặng đối với cơ thể của đứa trẻ 5 tuổi và luyện tập bắn tên trúng vào cái bia. Sau đó, một mình lặng lẽ đọc sách trong thư phòng.
Tôi luyện tập ma pháp sau bữa trưa, sau bữa tối cũng học mãi cho đến khi quá mờ không nhìn thấy rõ mới dừng lại và toi vẫn tiếp tục luyện tập ma pháp.
May mà tôi đã lập tức học được ma pháp "Chiếu Sáng" và thời gian luyện tập có thể kéo dài đến tận đêm khuya. Nhưng bởi vì cơ thể này vẫn là trẻ con, cho nên cơ thể này cũng có nhược điểm là dễ buồn ngủ hơn trước kia.
Nhân tiện, phụ thân sẽ không đi vào thư phòng kia. Ông hoàn toàn đọc không hiểu Kanji, hầu hết nhiệm vụ của lãnh chúa đều ném hết cho trưởng thôn với trưởng làng xử lý và đến ngay cả ký tên cũng làm biếng mà tùy tiện giải quyết ở phòng ăn.
Nếu như tiền thuế bị người tham ô đút túi thì phải làm sao?
Bởi vì nó không liên quan đến tôi, cho nên nói thẳng ra là ra sao cũng không thành vấn đề.
"Vậy thì, lần này đổi sang Ma Pháp Trung Cấp."
Sau một tuần chuyển sinh và bắt đầu luyện tập ma pháp, tôi đã vào trong khu rừng không có người đến luyện tập ma pháp. Dẫu sao tôi cũng không thể bắn ra Hỏa Viêm Tiễn (mũi tên lửa) ở trong phòng được.
Cho nên, tôi đứng ở lối vào khu rừng rộng lớn nằm ở phía sau nhà mình.
Khu rừng này, là cái gọi là khu rừng bình thường. Không có bất kỳ ma vật nào sống, thành viên trong gia đình hay dân làng cũng thường xuyên đến đây săn động vật hoang dã như thỏ hoặc heo để bổ sung protein, hoặc thu thập một ít củi đốt, rau núi và trái cây khô.
Nói tóm lại, đó chính là nguồn cung quan trọng dùng cho sinh hoạt do gia đình tôi quản lý.
Không có thứ gì nguy hiểm đợi ở lối vào, tôi chỉ cần đừng dùng Hỏa Ma Pháp đốt cây thì sẽ không bị mắng.
Cho dù là như vậy, tôi cảm thấy người trong nhà vẫn không hề quan tâm vào lúc mình nói muốn đi ra ngoài chơi.
Cho dù tôi gặp phải bất trắc gì đó, cái gia đình này cũng không vì vậy mà đau buồn náo loạn, cho nên đó là lý do tại sao họ để mặc tôi tự do đi lại. Đánh giá từ việc có thể luyện tập ma pháp thoải mái, thực ra thì cái này có thể em như là một loại may mắn.
"Mục tiêu thật sự vẫn là phải học được Thượng Cấp."
Bên trong sách có nhắc đến Ma Pháp Trung Cấp phải miệt mài luyện tập một tháng. Bởi vì có giải thích chi tiết kèm theo, cho nên trên thực tế tôi chỉ cần làm theo là được.
Tôi đã thử từng cái một Ma Pháp Trung Cấp được ghi chép ở trong sách.
Sau khi kết thúc phần này, việc luyện tập sẽ chuyển sang ứng dụng ma pháp của ma pháp cơ bản. Tôi suy nghĩ đến nguyên bản của ma pháp với cái gọi là ma pháp ngoài hệ chiến đấu.
"Quả nhiên là ở đây vẫn không thể học được Ma Pháp Thượng Cấp sao?"
Không liên quan đến thực lực, bất kể nói như thế nào thì tôi cũng không thể liên tục thi triển cơn gió lốc khổng lồ hay Hỏa Viêm Cầu (quả cầu lửa) ở sân sau nhà được.
Cơ thể này chỉ mới 5 tuổi và nếu như lượng ma lực lẫn độ chính xác của ma pháp cũng thực sự có thể nâng cao. Hiện giờ tôi nên kiên nhẫn rèn luyện kỹ năng ma pháp thông qua Ma Pháp Trung Cấp trước tiên.
Đợi đến khi tìm ra được Ma Pháp Thượng Cấp không quá nổi bật và học tập chăm chỉ là được.
"Phạm vi khoảng 1 km nhỉ?"
Cứ như vậy, tôi áp dụng Ma Pháp Thượng Cấp có thể không quá ồn ào để luyện tập ma pháp Thăm Dò.
Ma pháp này có tác dụng nắm rõ sự tồn tại của tất cả mọi thứ ngoại trừ bản thân ở trong phạm vi nhất định. Trong sách nói rằng rất ít người biết sử dụng loại ma pháp này và mức độ chính xác cũng hoàn toàn khác nhau tùy theo người sử dụng.
Chẳng hạn như bạn có thể phân biệt xem có sinh vật nào trong phạm vị hay không, có bao nhiêu người, hoặc có bao nhiêu ma vật hay động vật có kích thước nhất định.
Nếu như là người sử dụng ma pháp Thăm Dò nổi tiếng nhất, hình như người đó có thể nắm rõ động tĩnh của tất cả sinh vật ở trong phạm vi mấy chục km.
Lợi hại hơn nữa, nghe nói tồn tại người có thể ghi nhớ sinh vật lẫn con người đã từng thăm dò miễn là cá thể đó vừa tiến vào phạm vi thăm dò sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Ma pháp Thăm Dò có độ chính xác khủng khiếp giống như một ra đa hình người vậy.
Còn về mình, tình trạng rèn luyện cho đến nay là bán kính khoảng 1 km. Độ chính xác chính là số lượng và kích thước của các đối tượng được phát hiện. Nếu như cố gắng hình dung, cảm giác trông giống như màn hình ra đa hiện lên ở trong đầu bạn.
Thông qua vị trí của điểm sáng để nắm rõ vị trí và khoảng cách, thông qua kích thước của điểm sáng nắm rõ kích thước của đối tượng.
Haiz, nhưng thứ mà tôi có thể phát hiện chỉ là con người, động vật hoang dã như thỏ, heo và gấu mà thôi.
Đã hơn một tháng kể từ khi tôi chuyển sinh đến thế giới này, cho đến nay tôi vẫn chưa hề nhìn thấy bóng dáng ma vật. Phần này cứ đợi đến khi tôi lớn lên rồi hãy nói.
"Tiếp theo, chính là luyện tập sử dụng ma pháp vào thực tế."
Cái ma pháp Thăm Dò này vô cùng thuận tiện. Tuy nhiên, ngay cả khi bạn có thể sử dụng ma pháp, nhưng việc đối phó với động vật hoang dã như gấu hay heo thì vẫn quá miễn cưỡng đối với đứa trẻ 5 tuổi. Miễn là bạn sử dụng được ma pháp, thì bạn có thể vừa tránh được những nguy hiểm này vừa khám phá khu rừng.
Trước kia tôi đều ở trong thư phòng lẫn sân trong luyện tập, cố gắng thành thạo các loại ma pháp bao gồm cả "Thăm Dò" và có lẽ cũng gần đến lúc đi vào trong rừng rậm thực hành với khám phá. Dĩ nhiên, bởi vì phải lấy được sự cho phép của phụ thân, cho nên tôi nơm nớp lo sợ xác nhận với phụ thân. Còn đứa trẻ như tôi, lý do khá hợp lý chính là đi vào trong rừng nhặt trái cây khô.
"Đi vào trong rừng nhặt trái cây khô? Được thôi. Nhưng có rất nhiều động vật nguy hiểm ở trong rừng rậm, con phải cẩn thận đấy."
Tôi lấy được sự cho phép một cách vô cùng dễ dàng. Đây cũng là sự tiếp diễn của chủ nghĩa mặc kệ.
"Cơ hội khó có được, nếu như ở trong rừng có thể phát hiện ra những thứ có thể ăn được rồi thuận tiện mang về, mình cũng phải cố gắng nhặt ít củi đốt về nữa."
Mặc dù không đến mức bị gọi đi hỗ trợ khai khẩn, nhưng tôi vẫn bị ép làm kế toán 5 tuổi giúp gia đình.
Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên tôi tiến vào rừng, tôi cài thanh kiếm gỗ dùng để luyện tập mỗi ngày vào thắt lưng.
Nhưng dù sao trang bị như vậy vẫn tốt hơn là không có gì.
Nền kinh tế của lãnh địa này không giàu có đến mức có thể cho phép đứa trẻ cầm kiếm bằng sắt hay đồng. Hơn nữa, cho dù bây giờ cho phép tôi mang theo kiếm bằng kim loại cũng không hữu dụng cho lắm.
Sau đó chính là ba lô đựng củi đốt, mười mũi tên và cung nhỏ dùng để luyện tập. Bởi vì luyện tập dùng mũi tên cỡ nhỏ, cho nên đầu mũi tên cũng chỉ là gỗ vót nhọn mà thôi.
Nếu như may mắn, tôi có thể bắn hạ được những con chim nhỏ.
Hai vũ khí này đều tốt hơn là không có gì, tốt nhất là chạy trốn trước khi sử dụng.
"Mặc dù mình hoàn toàn không mong đợi ở những vũ khí này."
So với vũ khí, có lẽ ma pháp mà tôi nghĩ ra còn mạnh hơn.
Sử dụng đá để làm mũi tên ngắn và lại dùng sức gió bắn ra. Mặc dù chỉ là dùng ma pháp đạt được hiệu quả như nỏ, nhưng chỉ cần thông qua ma pháp của thế giới này thì, việc thực hiện những cải tiến này vẫn khá dễ dàng.
Bởi vì phương tức này thực sự quá phụ thuộc vào tài năng, cho dù bạn có ý tưởng như vậy thì vẫn phải dựa vào may mắn.
May mà tôi thành công thi triển ma pháp này. Chỉ cần bắn trúng, thậm chí uy lực có thể đánh bại gấu và ma pháp này có thể bắn ra liên tục ở mức độ nào đó. Hiện giờ tôi đang cố gắng cải thiện tốc độ bắn.
Còn về phương diện khống chế, tôi tham khảo việc luyện tập bắn cung của mình, cho nên cái này cũng không hề vô ích.
"Ừm... Núi thức ăn là đủ rồi nhỉ?"
Ngoại trừ cái này ra, tôi còn tham khảo sách tranh đã đọc ở nhà để hái ít nấm với quả mâm xôi dại và đem củi lửa nhặt được bỏ vào trong ba lô.
Mặc dù hành lý càng ngày càng nặng hơn, tôi vẫn sử dụng Ma Pháp Trung Cấp hệ Phong "Giảm Trọng Lượng" với Thủy Ma Pháp "Cường Hóa Cơ Bắp" để tăng cường sức mạnh trên đường trở về.
Ngoài ra, tôi cũng thi triển Ma Pháp Hồi Phục hệ Thủy lên cơ bắp mệt mỏi. Sau khi loại bỏ axit latic trong cơ bắp, cơ thể liền cảm thấy nhẹ nhõm.
"Mình có thể sử dụng được tất cả ma pháp được viết trong sách. Tốt nhất là lấy việc tìm kiếm công việc ổn định trong cung điện làm mục tiêu tương lai."
Trong khi luyện tập ma pháp, tôi cũng thu thập được số lượng lớn củi đốt, núi thức ăn cùng với quả mâm xôi dại, cho nên tôi quyết định về nhà hôm nay sớm.
Nhờ ma pháp, tôi đi một cách thoải mái trên đường trở về và đột nhiên có một con chim bay lướt qua trước mặt ngay khi tôi sắp đến lối ra.
"Là gà sao."
Gà sao là loài chim phổ biến ở trên đại lục này và kích cỡ còn lớn hơn cả loài vịt một chút. Thịt của nó rất ngon, bộ lông còn được sử dụng làm đồ trang trí.
Tuy nhiên, loài chim này lại vô cùng khó bắt.
Mặc dù không nhìn ra được điều đó từ vẻ bề ngoài, nhưng loài chim này cực kỳ nhạy cảm với mùi người và tốc độ bay cũng rất nhanh.
Cho dù là thợ săn giỏi nhất trong lãnh địa, anh ta cũng phải tốn mất một ngày ở trong rừng, số đỏ mới có thể bắt được một con.
Dĩ nhiên, nó cũng hiếm khi xuất hiện ở trên bàn ăn.
Trong tháng này, tôi cũng chỉ có cơ hội được ăn một miếng nhỏ.
Mặc dù nó vẫn tốt hơn là không được ăn, nhưng đây cũng là bi kịch của đứa con trai thứ tám khiến cho người ta thương tâm.
"Dù chỉ là một miếng thịt nhỏ, nhưng bao nhiêu mỹ vị vẫn đọng lại đầy ắp tinh hoa, ăn quả thực rất ngon miệng. Đợi đã..."
Nếu như mình có cách săn được con gà sao này thì sao?
Nếu làm như vậy, bữa ăn mỗi ngày vốn chỉ có bánh mì đen cùng với súp rau củ, không phải là sẽ có thêm một con gà nướng sao?
Mặc dù người trong nhà áp dụng chủ nghĩa mặc kệ, nhưng họ cũng không hề lạnh lùng hà khắc. Có lẽ họ sẽ không gạt đi công lao săn được con gà sao này của tôi đâu.
"Mình quyết định rồi. Hãy đợi ta! Thịt gà!"
Đã được một tháng kể từ khi tôi chuyển sinh, tôi cũng đắm chìm vào trong luyện tập ma pháp, cho nên tôi sẽ coi bữa ăn là con đường tắt để có được dinh dưỡng.
Tuy nhiên, quả nhiên là tôi vẫn chú trọng ăn uống giống như kiếp trước là người Nhật Bản. Mặc dù tôi cảm thấy mức độ chú trọng hơi thấp, nhưng giờ không phải là lúc để ý đến chuyện này. Mình vẫn nên chuyên tâm vào việc đi săn con gà sao này."
Tuy là nói như vậy, nhưng dùng loại cung tên yếu ớt này sẽ khiến cho con gà sao chạy trốn trước khi tiến vào tầm bắn.
"Vậy thì mình sẽ dùng nỏ ma pháp mới được phát triển!"
Năm phát bắn đầu tiên lệch khỏi mục tiêu rất nhiều, luôn khiến cho con gà sao chạy mắt, nhưng tôi càng nhắm càng chính xác hơn và cuối cùng vẫn thành công săn được đôi gà sao.
"Con về rồi."
"Well à. Con có nhặt được củi... Con, săn được gà sao cơ à?"
Đôi gà sao thuận lợi mang lên bàn ăn và tôi cũng thành công nếm mỹ vị của gà nướng trong một thời gian dài với tư cách là công thần lớn nhất.
Đây là lần đầu tiên tôi được toàn bộ người trong nhà khen ngợi.
* * *
(2)
"Con vào rừng đây ạ."
"Phải cẩn thận với gấu và chó sói đấy."
Sau một tuần của lần đầu tiên săn được gà sao, phụ thân vui vẻ nói khi ông nhìn thấy tôi đi vào rừng như mọi khi.
Cái đó cũng là chuyện hiển nhiên thôi. Dẫu sao tiểu quỷ vô dụng như tôi vốn bị xem như là không thể hỗ trợ khai khẩn, nhưng bây giờ lại mang gà sao mà đến ngay cả thợ săn lành nghề cũng rất khó bắt được về mỗi ngày và thêm món cho bữa ăn của gia đình.
Ngoại trừ cái này ra, bởi vì tôi còn đào mang về nguyên liệu nấu ăn như quả mâm xôi dại, rau núi với khoai lang, cho nên ấn tượng của người trong nhà về tôi gần đấy cũng trở nên tốt hơn.
Quả nhiên là mọi người đều không thích ba bữa chỉ ăn mỗi bánh mì đen va súp rau củ mặn.
Cuộc sống của làng này cũng không hề dư dả. Đa số nhân công đều được phái đi khai khẩn vùng đất mới hay làm nông vì ảnh hưởng của nhân khẩu gia tăng dần dần. Người có thời gian đi săn bắn hay hái lượm cũng giảm dần theo.
Nguyên liệu nấu ăn cơ bản mà người ta có thể ăn được, cũng chỉ có lúa mì được sử dụng làm nguyên liệu bánh mì.
Phụ thân đang quản lý nhân sự dựa theo phương châm cơ bản này.
Mặc dù phái trẻ con đi săn hay hái lượm sẽ có khả năng gặp nguy hiểm, nhưng dù sao tôi chỉ là con trai thứ tám và cho dù chết cũng không gây ra ảnh hưởng nào quá lớn.
Cho dù cùng là trẻ con, nhưng những đứa trẻ khác của dân thường vẫn bận rộn giúp đỡ chuyện đồng áng hay nuôi sống gia đình. Nếu như để cho lực lượng lao động đáng quý kia chết thì sẽ rất phiền toái, cho nên bây giờ tôi là đứa trẻ duy nhất vào rừng.
Mặc dù không ai ngờ rằng sẽ có quý tộc mong đợi đứa trẻ 5 tuổi giúp đỡ chi phí trong nhà, nhưng không chỉ quý tộc hạ cấp nghèo khó mà phần lớn cư dân của thế giơi này đều trải qua cuộc sống như vậy.
Tôi chỉ có thể cầu nguyện rằng khu vực đô thị mà mình dự định đến trước khi trưởng thành là một nơi tốt hơn rất nhiều.
Sau đó, tôi tiếp tục hoạt động đi săn với hái lượm để cải thiện bữa ăn của mình.
Làm như vậy, ba bữa ăn có thể sử dụng thêm món gà sao với rau núi và cũng có thể thoa mứt từ quả mâu xôi dại lên bánh mì khô cứng vô vị bao nhiêu tùy thích.
Hơn nữa, rất nhiều cũng có thể bắt đầu và điều quan trọng nhất chính là tôi có thể tự do luyện tập ma pháp ở trong rừng.
"Vậy thì gọi nó là ma pháp 『 Báo Cáo 』 đi..."
Bởi vì tôi không thể luyện tập ma pháp công kích quá nổi bật, cho nên tôi chủ yếu luyện tập ma pháp phụ trợ như tạm thời cường hóa chức năng cơ thể hay những ma pháp sinh hoạt khác ở đây.
Tôi vừa dùng ma pháp thăm dò để xác nhận không hề có động vật hoang dã cỡ lớn đến gần, vừa tiến vào rừng sâu hơn. Lần này tôi muốn thử nghiệm ma pháp khác trong rừng.
Cái ma pháp "Báo Cáo" mới này giống như cái tên của nó, đây là ma pháp báo cáo cho người dùng.
Sau khi thử sử dụng, tôi phát hiện có vài nơi xuất hiện ánh sáng yếu ớt ở trong tầm nhìn.
Cái này giống hệt lúc tôi thử nghiệm ở thư phòng. Tôi tìm thấy được mấy đồng bạc ở sâu trong kệ sách phát ra ánh sáng yếu ớt. Bởi vì phụ thân không thường vào thư phòng, cho nên đó có lẽ là đồ của mẫu thân. Tôi bí mật đặt những đồng xu bạc kia trở lại vị trí ban đầu.
Sau khi cẩn thận quan sát nơi phát sáng, tôi phát hiện ra cây mây với dây leo của khoai lang và cây ô đầu sinh trưởng tự nhiên ở rễ cây gàn đó.
Thì ra là như vậy, ma pháp này sẽ báo cáo cho người dùng bằng cách khiến cho một địa điểm cụ thể phát ra ánh sáng yếu ớt.
Mặc dù khoai lang có thể làm nguyên liệu nấu ăn, nhưng cây ô đầu vẫn chưa có cách sử dụng trong thế giới này. Dù sao đó cũng là độc thảo và nó thường hay sử dụng trong ám sát mà thôi.
Trong ấn tượng của tôi, tôi đã từng nghe đến chất độc cũng có thể sử dụng như một loại thuốc tùy vào cách sử dụng lúc ở thế giới trước kia. Nhưng nếu như bạn không biết cách sử dụng, bây giờ cũng chỉ có thể đặt nó sang một bên mà thôi.
Nói tóm lại, tôi dùng ma pháp hệ Thổ "Đào" đã trải qua cải tiến để đào khoai lang lên.
Mặc dù thế giới trước kia cũng như vậy, nhưng nếu như bạn muốn đào một củ khoai lang dựa vào sức của đứa trẻ 5 tuổi, sợ rằng phải đào đến lúc mặt trời lặn mới xong.
Sau một thời gian, củ khoai lang hoàn hảo với tổng chiều dài 2 mét xuất hiện.
Không hổ là khu rừng thường không có ai vào.
Mặc dù đây là một củ khoai lang hoàn hảo, nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì nó bất tiện để mang theo bởi vì quá dài.
Dù sao tôi cũng không định bán nó, tôi bẻ củ khoai lang thành hai phần và cột vào bên cạnh ba lô.
Việc tiếp theo chính là săn gà sao, thu thập rau núi lẫn mộc thông và bỏ vào ba lô như mọi khi.
"Nhưng mà hệ sinh thái và thảm thực vật của khu rừng này cũng thật khó hiểu..."
Dẫu sao nơi này không phải là khu rừng của Nhật Bản ở kiếp trước của tôi, cho nên đó cũng là chuyện đương nhiên. Nói tóm lại, mặc dù nơi này có rất nhiều loại động thực vật mà tôi chưa thấy bao giờ, nhưng nó cũng trộn lẫn rất nhiều động thực vật thường thấy ở Nhật Bản như cây tùng, cây sam, thỏ, heo, gấu, chó sói, khoai lang, rau núi và mộc thông.
Tài nguyên tự nhiên của nơi này thực sự là vô cùng nhiều.
Nhưng hầu hết nhân lực thường dồn vào nông nghiệp, ngoại trừ thợ săn chuyên nghiệp ra thì rất ít người có thể thường xuyên đi săn hay hái lượm.
Ngoài ra, để đối phó với gấu hay chó sói mà rất nhiều người đàn ông trưởng thành thường tiến vào rừng theo tập đoàn, nhưng làm việc ở trong hoàn cảnh như vậy vốn không dễ dàng tập hợp được nhiều người đàn ông trưởng thành.
"Hơn nữa, đến ngay cả những thợ săn chuyên nghiệp cũng chỉ săn bắn ở trong những khu rừng khác gần nhà họ mà thôi."
Mặc dù nghe rất lãng phí, nhưng đứng ở góc độ của lãnh chúa thì làm nông vừa đảm bảo nguồn thu từ thuế vừa đảm bảo sản lượng nhất định vẫn được ưu tiên hơn so với việc thu hoạch tài nguyên tự nhiên không ổn định.
Dẫu sao nơi này là khu vực xa xôi rất ít trao đổi với những lãnh địa khác. Nếu như bạn không thể tự cấp tự túc thì rất có thể sẽ chết đói.
"Lại nữa à..."
Sau khi thăm dò điểm mới sáng lên, tô phát hiện trái cây giống như quả sơn trà ở trên một thân cây. Quả sơn trà ở thế giới này chắc cũng được gọi là quả sơn trà.
Sau khi sử dụng ma pháp dò xét độc tính trước, tôi mới gọt vỏ và cắn một miếng.
Tiếp đó, nước trái cây còn ngọt hơn so với quả sơn trà lan truyền ở ngay trong miệng.
Ngoại trừ cái này ra, tôi còn hái được trái và quả rất giống mộc thông với quả hồng.
Bởi vì tôi có thể hái được những trái cây này, cho nên tôi vốn cho rằng bây giờ hẳn là mùa thu, nhưng dường như trong thực tế không phải là như vậy.
Có lẽ hiện giờ đang là giữa xuân hè, tôi tự hỏi làm sao có thể hái được những trái cây này ở trong gia đoạn này và sau khi tra cứu trên sách thì mới phát hiện ghi chép "thời kỳ sinh trưởng ra quả, mỗi cây đều không hề giống nhau".
Nói cách khác, một số cây ra quả không bị ảnh hưởng bởi mùa.
Ngoài ra, nơi này là vùng đất ấm áp mà mùa đông ở đây không có tuyết phủ và chỉ có một phần cây cối khô héo. Cho nên cây ra quả vào mùa đông dường như cũng nhiều hơn so với những nơi khác. Không hổ là khí hậu chỉ có ở phía nam đại lục.
Tuy là nói như vậy, tôi cảm giác đời sống ăn uống ở đây vẫn vô cùng thiếu thốn.
Sau khi sử dụng nhiều loại ma pháp để đảm bảo thu hoạch theo quy định, tôi nhanh chóng chạy về nhau.
"Con vất vả rồi."
Ngay khi tôi đem thành quả thu hoạch được giao cho mẫu thân, phụ thân đột nhiên mở miệng nói lúc cả nhà đang thưởng thức bữa tối có hơn hai món ăn:
"Hình như thợ săn Ebbinghaus đã tận mắt nhìn thấy 『 Xác Chết Biết Nói 』."
"Phụ thân! Lời người nói là sự thật sao?"
Con trai trưởng Kurt kinh ngạc hỏi.
"Ừm, có lẽ là người hi sinh của 5 năm trước."
Không sai, 5 năm trước phụ thân và công tước Bleichroder bị đặc quyền cám dỗ xuất binh từng chịu thiệt hại khổng lồ với hi vọng có thể khai phá ít nhất một phần khu rừng có ma vật sinh sống.
Có thể nói đây là may mắn, bởi vì phụ thân bận rộn duy trì trị an khi hơn hai ngàn quân ở vùng khác tiến vào trong lãnh địa và cũng không đi theo vào khu rừng của ma vật.
Tuy nhiên, đội quân trăm người do chú của phụ thân thống lĩnh với tư cách là gia thần và dường như chỉ có khoảng 23 người trở về.
Dĩ nhiên, bản thân ông chú kia cũng không quay về.
Không khó để tưởng tượng nổi sự mất mát của hơn 77 nam giới trưởng thành sẽ gây tổn thất lớn đến mức nào đối với lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister vất vả lắm mới dần dần gia tăng nhân khẩu.
Lý do tại sao bây giờ mọi người phân phối nhân lực hết vào nông nghiệp hay để mặc cho tôi tiến vào trong khu rừng đầy nguy hiểm săn bắn lẫn hái lượm, chủ yếu là bởi vì những chuyện này ảnh hưởng.
Ngoài ra, bao gồm cả người đứng đầu gia đình hiện tại, quân quan trọng của công tước Bleichroder có 1925 người không thể trở lại.
Dựa theo định nghĩa chung, đây là hi sinh gần như toàn diệt.
"Xem ra sẽ có những rắc rối với ma vật hệ Undead trong một khoảng thời gian sắp..."
"Xác Chết Biết Nói vẫn tốt hơn, nếu như là Zombie, tiến hành thảo phạt cũng rất phiền phức."
Mặc dù ma vật hoàn toàn không rời khỏi lãnh thổ của mình, nhưng ma vật hệ Undead dường như là ngoại lệ.
Bởi vì nó vốn là con người, ngay cả khi trở thành ma vật thì một số lượng cá thể nhất định sẽ muốn quay trở về quê hương theo bản năng.
"Tại sao con nói Xác Chết Biết Nói vẫn tốt hơn, Zombie lại khá phiền phức?"
"Bởi vì xác chết không có lý trí."
Xác chết dù mạnh đến đấu thì vẫn chỉ hành động dựa theo bản năng, vừa phát hiện thấy người sống sẽ muốn ăn thịt bọn họ.
"Cho nên, nếu là Zombie, thì nhất định phải triệu tập nhân lực để xua đuổi."
Đây chính là thứ cần phải sớm thảo phạt.
Nhưng nghe nói Zombie hành động chậm chạp và lại còn vô cùng sợ lửa, cho nên chỉ cần đổ dầu lên và thiêu đốt là được.
Còn về Xác Chết Biết Nói, quan trọng là phải xử lý theo tình trạng riêng biệt.
Mặc dù có trường hợp vì sợ chết mà trở nên hung bạo và chỉ có thể xử lý bằng cách đốt xác như Zombie. Nhưng cũng có trường hợp nói chuyện giống như người bình thường và chỉ cần người đáp lại giúp họ thực hiện nguyện vọng là có thể siêu thoát rồi.
Mặc dù người đáp lại thường là giáo sĩ kiểu như linh mục, cha xứ, tư tế, nhưng chỉ cần bước sóng hợp nhau thì dù là người bình thường vẫn có thể khiến họ siêu thoát.
"Người có định nhờ linh mục đến giúp một tay không?"
"Baumeister-sama vì đã lớn tuổi, eo trở nên không ổn lắm. Hơn nữa, chúng ta vẫn không có cách nào nắm rõ được hành tung của Xác Chết Biết Nói."
Cho dù là vùng đất hoang vu này, trụ sở chính của giáo hội tại vương đô vẫn phái linh mục đến trong khoảng thời gian này.
Nhưng người gọi là linh mục, thực ra thì chỉ là ông lão đã hơn 80 tuổi mà thôi.
Bởi vì không có nữ tu sĩ, cho nên công việc của giáo hội vẫn dựa vào sự giúp đỡ của những người phụ nữ ở trong lãnh địa.
Hơn nữa, người dân bên trong lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister này gần như không có tín ngưỡng lẫn ngoan đạo và thậm chí ngay cả tôi cũng không tình nguyện tham gia mấy Thánh Lễ.
Trừ khi vị linh mục già này được Thần ưu ái triệu hồi lên Thiên Đàng, nếu không vương đô chắc chắn sẽ không phái linh mục mới đến đây.
"Đó là những gì đã xảy ra, Well cũng phải cẩn thận một chút lúc đi vào rừng. Chẳng bao lâu nữa, có lẽ nó cũng sẽ tiến vào bên trong lãnh địa của chúng ta."
Nghe lời nhân xét vô trách nhiệm của phụ thân, mặc dù cảm thấy không ổn, nhưng tôi vẫn cảm thấy hứng thú đối với Xác Chết Biết Nói.