Chapter 1: Cuộc gặp gỡ.
Bầu trời sáng bừng lên với ánh dương ấm áp rọi qua ô cửa sổ. Tôi hớn hở bật dậy khỏi chiếc giường thân thuộc. Tôi nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể của mình bằng cách duỗi thẳng hai tay về phía trần nhà.
「Hnn…」
Mà giờ sáng nay ăn gì đây ta? Hình như hôm qua vẫn còn dư ít thịt xông khói với bánh mì cứng nhỉ. Còn trứng thì để―― à mà thôi vậy. Nhây quá rồi.
Khi tôi hẵng còn đang thả mình vào những suy nghĩ linh tinh như thường nhật thì chợt nghe tiếng chuông văng vẳng ở phía xa.
「Gì cơ, trễ đến thế luôn rồi cơ á? Mà trời cũng sáng bảnh mắt ra rồi thật.」
Hôm qua tôi đã đi ngủ vào..… uh, chả nhớ vẹo gì luôn ý. Việc tôi đã an giấc của mình trong phòng ngủ cũng có nghĩa là tôi đã tự mình tìm đường thông tới chiếc giường thân quen. Tôi đã luôn nghĩ mình đã chỉ thực nghiệm một cách vừa phải thôi, nhưng hình như tôi đã bị cuốn vào nó cho đến tận nửa đêm rồi ấy nhỉ.
「…Ah, mà nghĩ lại thì, hình như hôm nay là ngày kỉ niệm mà. Thế cuối cùng thì giờ là mấy giờ rồi đấy?」
Sẵn đây thì tôi là Deris Fahrenheit. Một kẻ đáng thương đã lạc trôi vào cái dị giới giả tưởng này hồi chục năm trước. Ngày kỉ niệm chính là cái ngày mà tôi đã chân ướt chân ráo bắt đầu đến với cái thế giới này. Và dẫu giờ tôi có thể quên đi cái ngày tôi ra đời thì tôi vẫn không thể nào đánh mất kí ức về cái ngày tôi lần đầu đến đây. Không phải là nói quá lên đâu, nhưng nó như khắc ghi sâu vào tâm trí tôi luôn mất rồi.
Hiện thì dù mọi người có nhìn tôi bằng cách nào đi nữa thì không nghi ngờ gì, tôi chính là một người Châu Á hàng thật giá thật. Tôi có ngoại hình của con dân Nhật Bản và vốn thì tôi cũng chẳng thấy thoải mái gì lắm với cái tên lậm mùi Tây lông này. Nhưng rồi tôi đã vẫn dễ dàng chấp nhận nó bởi những vấn đề đã xảy ra với kí ức mà tôi hiện có được về chính bản thân mình. Tuy dẫu là tôi cũng còn nhớ mang máng về Nhật Bản đấy, nhưng tôi đã chẳng thể lấy được tí kí ức nào về chính bản thân mình. Và bằng cách nào đó thì tôi đã có một cái tên như thế. Nhưng có lẽ nó cũng còn chẳng phải là tên thật của tôi cơ.
Tôi đã từng sống ở nơi quái nào, tôi đã làm việc khỉ gì ở đó, hay tôi có mặt ở cái dị giới này để làm gì? Tôi không thể nào nhớ nổi, cũng do không thể nhớ nổi chúng mà tôi cũng đã từng thật sự rất khủng hoảng khi ấy. Mà rồi mặc cho có ra sao đi nữa, những kí ức ấy đã chẳng bao giờ có thể quay lại được nữa. Dù sao thì, không ai có thể đánh giá thấp khả năng thích nghi của con người với môi trường xung quanh được, sau khi trải qua hàng đủ loại chông gai dập dìu, thì giờ đây tôi đã hoàn toàn tận hưởng cái cuộc sống khép kín của mình. Một cuộc sống mới nơi khoa học là thứ không tồn tại và bọn ma vật lúc nhúc nhăm nhe khi rời khỏi làng, giờ đã chẳng là cái thá gì hết. Bởi do chẳng nhớ vẹo gì đến cách sống khi trước mà tôi cũng chẳng hề mặn mà gì lắm với cái thế giới tôi đã từng sống.
………Nghĩ theo cách đó thì tôi có lẽ đúng là lạnh lùng đến không ngờ. Giờ tôi vẫn chẳng nhớ được thêm gì về gia đình của mình và tôi cũng chả hề có ý định sẽ cư xử quyết đoán với người khác. Ông chú tốt tính này chỉ muốn một cuộc sống tự do thoải mái thôi.
「Mà nghĩ đến việc mấy người ở đây thường kết hôn sớm, thì liệu tôi có nên xem xét việc kết hôn luôn không ấy nhỉ?」
Con gái nơi đây được dựng vợ gả chồng từ rất sớm, khoảng đâu đấy 15, 16 tuổi gì thôi. Mà nếu đối phương là một quý tộc với cái sở thích “độc đáo”, thì có khi con gái còn kết hôn sớm hơn nữa cơ. Nhưng mà bọn đực rựa thì lại kết hôn trễ nhỉ….Đúng vậy, còn sớm quớ chời. Cứ tận hưởng cuộc sống độc thân vui tánh này thêm chút nữa đã.
Nhưng lại nói về chuyện hôn nhân thì có lẽ cô ấy đã đủ lớn rồi nhỉ. Không phải là vấn đề tuổi tác gì, nhưng đúng thật là đủ lớn rồi. Tuy đây chẳng phải chỗ để nói mấy điều thế này nhưng liệu cô ấy có ổn không ta?
――――Cốc Cốc!
Đột ngột tiếng gõ cửa vang lên, nó khiến tôi thấy có điềm gở.
「Deris-saan! Anh có nhà hôngg?」
Giọng nói này―― ah, trực giác của tôi đã đúng. Giả vờ lỉnh ra ngoài trước… không, không được, mell ổn lắm. Tôi vừa mới nhóm lửa nấu bữa sáng thôi, à nhầm, bữa trưa chứ. Nó đã tố cáo tôi đang ở trong rồi. Khỉ thật, không thể nào xử lí nổi chuyện này mà không có hy sinh rồi.
Tôi cưỡng lại thôi thúc mãnh liệt để ra rửa mặt và tiến tới của trước.
―――― Cạch.
「Ah, Deris-san! Anh cuối cùng cũng chịu ra r――」
「Anh ấy không có nhà, làm ơn hãy rời đi đi.」
Rầm! Tôi đóng sầm cửa lại và dứt khoát chốt then cửa luôn. Giờ thì chuẩn bị bữa trưa của mình nào.
「Ê này! Sao anh lại đóng cửa như thế!? Anh đang ở trỏng mà, Deris-san!」
「Khỏi cần mồi chài gì tôi hết. Tôi không còn đồng nào trong túi đâu.」
「Không phải mồi chài gì đâu màaa! Là em, Canon đây!」
Một chàng trai tôi quen đang cố gắng mở cửa một cách bất cẩn. Cậu ta có cái tên giống hệt thứ vũ khí gọi là Canon, và cậu chính là một pháp sư trực thuộc quốc gia này, Ma Pháp Quốc Adelheit. Vì thế quái nào ấy, cậu ta lại là một trong số ít bạn thân của tôi và cũng là kẻ chẳng tốt lành gì mà chỉ toàn mang lại cả đống rắc rối đến cho đất nước. Mà nghĩ lại, cũng phải bạn bè quái gì đâu nhỉ. Tôi chả có tí cảm xúc gì luôn.
「Tôi không bị mắc phải mánh lừa ‘Là tôi đây, tôi đây mà’ đâu. Ngoan ngoãn cút đi―― hmm?」
Mà lúc nãy mở cửa hình như là tôi thấy có người đứng kế Canon. Một người trông thật sự nữ tính. Cậu ta lúc nào cũng đi một mình nên việc này có vẻ hơi bị hiếm hoi đấy.
「Mà gì cơ, cậu cuối cùng cũng có ghệ à? Chúc mừng ha, giờ thì phắn về nhà luôn đi.」
「Sao anh lại có thể chúc mừng khi mà còn chả thèm mở cửa cho em được đấy! Mà cô ấy có phải người yêu của em quái đâu! …… Hm?」
Ai cũng có thể thấy rõ vẻ bất lực của Canon qua những lời cậu ta nói. Trông đáng thương ghia ta, thôi thì thả cho vào vậy. Tôi cũng có chút lo về cô gái khi nãy mình đề cập. Giờ thì mở cửa đón khách nào.
「Vậy rồi cậu tính nhét vào nhà tôi loại rắc rối gì nữa đây?」
「Đừ-đừng có đột nhiên lại nhìn em với ánh mắt như thế mà. Anh làm em sợ đấy.」
「Là do tôi cân nhắc lại chứ tôi thực sự chỉ muốn quăng cho cậu một cái nhìn ghê tởm thôi.」
「Cảm ơn vì đã cân nhắc lại ạ. Mà, Deris-san này, sao anh không thể ngưng kiểu trao đổi này lại nhỉ? Việc anh không thèm mở cửa đón khách lúc em tới thăm làm em thấy mệt lắm luôn…」
「Chỉ là lúc quái nào cậu cũng tha tới cho tôi mớ việc rắc rối thôi. Tôi chuẩn bị đối xử với cậu ra sao còn tùy vào nội dung những gì cậu tính nói hôm nay nữa.」
「Ehh.」
Tôi đã không để ý đến chuyến ghé thăm của cậu ta khi sáng. Và giờ tôi đã cất lời xin lỗi trong tâm mình.
「… Là chuyện có liên quan đến cô gái này à?」
Đứng kế bên Canon là cô gái mà tôi đã thấy ít lâu khi trước, và giờ cô ấy đang đứng phỗng người ra với vẻ mặt đờ đẫn. Qua bộ đồ tươm tất cô diện lên người, có lẽ nào đây lại là con gái của một gia tộc quyền quý nào đấy không ấy nhỉ?
Còn cái này là để tránh sự chú ý à? Cô ấy đang che mặt mình lại bằng chiếc mũ trùm của áo choàng. Giữa thanh thiên bạch nhật mà diện set đồ như vầy, có khi lại còn tự làm mình nổi bật lên mới đúng. Đùa nhau à?
「Umm, em――」
「Mà chờ đã. Đừng bàn chuyện khi còn đang đứng như trời trồng thế. Chắc là cũng có hoàn cảnh riêng nên thôi, tạm thời cứ vào đã. Này, Canon, sao lại nhìn chằm chằm như thế. Cậu làm tôi thấy sợ rồi đấy.」
「Nó là sự chút phản đối một cách lịch sự của em khi mà từ đầu anh có cho em vào quái đâu.」
「Vậy à. Là chuyện bất khả kháng thôi mà. Thôi nào, cứ vào đây đã.」
Tôi phớt lờ những chống chế của cậu ta và mời cả hai vào phòng khách. À chết. Quên mất đống lửa vẫn còn đó. Đầu tiên cứ để họ yên vị trên sofa trong phòng khách trước đã, rồi tôi mới vào dập lửa trong bếp. Được rồi, chắc cũng ổn rồi đấy.
「Để để hai người phải đợi rồi.」
「Không sao ạ, mà hơn hết thì, Deris-san… nó vẫn là đống lộn xộn như thường nhỉ. Đúng thật là cách sống của anh mà.」
「Có cả đống sách chồng chất ở đây luôn…」
「Sẽ tốt hơn nếu cả hai lờ chúng đi đấy.」
Không phải quảng cáo đâu cơ mà đúng là nhà tôi trông như bãi chiến trường thật. Lý do duy nhất mang tính quyết định ở đây chỉ là, miễn sao tôi còn có thể biết được là vật nào ở chỗ nào thì nó vẫn ổn cả thôi, tôi sẽ chỉ dọn dẹp chúng khi nào mà tôi thích. Dù tôi có quen với việc bị Canon nói này nói nọ rồi, cơ mà với một cô gái mà mình thậm chí còn chả quen biết thì tôi không thể gượng nổi.
「Đừng để ý đến nó. Vào vấn đề chính luôn nào. Không như những gì hai người thấy, tôi thật sự bận lắm đấy.」
「Jeez, anh chỉ toàn đánh trống lảng khi chuyện không thuận lợi thôi… err này, mũ trùm kìa.」
「À, vâng!」
Cô gái cuối cùng cũng nhận ra nó và vội vàng cởi chiếc mũ trùm của mình xuống. Và để xõa ra mái tóc dài màu đen tuyền được buộc gọn kiểu đuôi ngựa.
Tóc đen à, hiếm thật đấy. Ở thế giới này thì nhắc đến tóc đen chỉ có thể là một phần ngườ sống ở phương đông xa xôi hoặc là những người chuyển sinh như tôi thôi―― hm, chuyển sinh á?
「… Canon. Cậu nhặt được cô gái này ở đâu đấy?」
「Em sẽ giải thích ngay đây. Mà trước hết thì cứ bắt đầu bằng việc giới thiệu lẫn nhau cái đã. Đây――」
Khi Canon cố thúc giục cô gái tóc đen, thì đột nhiên cô ấy lại bật dậy khỏi ghế và nói rằng,
「Li-Liệu anh có thể nhận em làm vợ đệ tử được không ạ!?」
…………Hả?
~~~
~~~~
~~~~
~~~
~~
~
~~
~~~
Túc: Cảm ơn đã đọc pj thứ hai mà em quyết định ôm về. Mà trước tiên là phải cảm ơn tài khoản Tranh Tranh đã gợi ý em pj này và em thấy nó khá là thú vị.
Với những ai đang follow bộ Musume Janakute, Watashi Ga Suki Nano!? (Cháu thích cô chứ không phải con gái của cô á!?) thì chap 3 sẽ được update sau bởi mới có người nhận tham gia pj rồi, nên em quyết định sẽ thử sức với thể loại truyện khác.
Khi nào có được đủ nhân sự thì em định sẽ dịch thêm 2 pj nữa để rèn luyện vốn từ của bản thân mà không lo drop giữa chừng.
Vậy thôi, hẹn m.n vào chap sau.
Translator: Túc
Editors: Mèo x Mun (Mèo: có cái gì đó sai sai ở đây) (Mun: này Túc đại tỉ...em thấy cái editor này đ ổn lắm thì phải…)
(Mèo: Anh cuối cùng cũng chịu ra rồi...việc quan trọng phải nhấn mạnh 2 lần) (Mun: đm ông... ông có edit thì làm ơn đừng kéo độc giả vào trò blue-comedy của ông…) (TLN: Cô ấy=kanojo, Bạn gái=kanojo, ‘kanojo wa kanojo janai!’) (Túc: có vẻ thú vị…) (Mèo: hmm...câu này bình thường mà có gì đâu phải note nhỉ?)