Tuyết rơi dày đặc thế này chẳng giúp ích gì cho tôi, tôi lẹ lẹ chuồn khỏi phòng, phóng thẳng tới nhà kho.
Việc đầu tiên tôi làm là đổ một ít độc dược vào mồm.
"[Độc Tam Đầu]. Loại độc dược kinh dị này tạm thời tăng sức mạnh cho kẻ uống lên gấp rưỡi, nhưng sẽ chết ngay sau đó, dù vậy, với một thằng như tôi, nó chả có giúp ích được gì."
Tôi lẹ tay nhét lõi golem vào mồm, kiểu không cần suy nghĩ nhiều.
Dĩ nhiên, đồ ngon thế này thì phải có tác dụng phụ, chẳng hạn như khiến người dùng bị hóa đá trong hai tiếng và không tỉnh lại được?
Cơ mà, so với cái độc chết người của con rắn ba đầu thì cái này chỉ như muỗi đốt, Ít ra tôi không toi mạng!
"Uhg… thế này thì tệ thật."
Tinh chất trong lõi golem hòa lẫn với độc Samdusa, bắt đầu biến đổi cấu trúc.
[1 Mảnh ẩn Đã Được hiện ra].
[Độc tam đầu đang phản ứng với lõi golem].
"Được rồi, tới lúc rồi."
Thông thường, lõi golem được dùng để hóa đá con người, tạm thời tăng khả năng phòng thủ, hoặc tạo ra các golem nhân tạo khác.
Nhưng tôi trộn cả hai để tạo ra một hiệu ứng mới.
Cường hóa cơ thể và xóa bỏ [Lời nguyền suy nhược].
Đó mới là cách dùng đúng đắn cho món đồ này.
[Hiệu ứng đặc biệt kích hoạt].
[Độc Tam Đầu được pha loãng].
[Đặc Tính (Tiêu cực) ‘Lời nguyền suy nhược’ đã được xóa bỏ].
Lời nguyền suy nhược tan biến mà chẳng phải trả giá gì, đó là kết quả tốt nhất tôi có thể đạt được trong tình cảnh này.
Nhưng tôi không dừng lại ở đó. Cởi áo choàng ra, tôi lôi [Nước Suối Tiên] ra và dội thẳng lên người.
[Hiệu ứng hóa đá của lõi golem đã biến mất].
[Nước Suối Tiên] mà tôi nhớ là một cổ vật có khả năng khôi phục con người vượt xa trạng thái ban đầu, và nó là thứ sắp lan truyền trên thị trường.
Giá của nó gấp khoảng hai mươi lần một bình dược phẩm bán ngoài chợ, nhưng hiệu quả thì tệ đến mức, nói thẳng ra, đúng là đồ bỏ đi.
Loại đồ mà ai mua chắc sẽ gọi là bị điên, nhưng tôi biết nó hiệu quả hơn bất kỳ món nào khác.
Lý do thì đơn giản thôi. Khi [Lõi Golem] Và [Nước Suối Tiên], hai thứ này phản ứng với nhau, sẽ tạo ra một đặc tính tạm thời cho người chơi.
[Lõi Golem Đã phản ứng với Nước Suối Tiên].
[Mảnh Ẩn được kích hoạt].
[Người dùng tạm thời nhận tài năng ‘Phước Lành Tăng Trưởng’!]
[Phước Lành Tăng Trưởng.]
Nghe cái tên thôi là tôi thấy có gì đó... kỳ kỳ rồi. Kiểu như món quà trời cho mà kèm theo cái bẫy vậy á.
Tôi mở cửa sổ trạng thái ra, để xem cái tài năng mới coi nó ra làm sao.
__________________
[Thông Tin Cơ Bản]
Tên: Knox Von Reinhafer
Giới tính: Nam
Tuổi: 14
Chủng tộc: Con người
Nguyên tố chính: Bóng tối
Thành tựu: Chưa có
[Đặc Tính]
Tích cực: [Thiên Tài Kiếm và Võ Thuật] / [Thiên Tài Cảm Nhận Mana] / [Nhãn Quan] / [Bậc Thầy Ghi Nhớ] / [Tinh Thần Thép] / [Bậc Thầy Diễn Xuất] / [Phước Lành Tăng Trưởng (MỚI)]
Trung lập: [Hiện Thân Của Bóng Tối]
Tiêu cực: [Bệnh Nan Y] / [Bệnh Mãn Tính] / [Tay Chân Lạnh] / [Bị Ám]
[Chỉ Số]
Sức khỏe: 2.1
Ma thuật: 9
May mắn: 7
Ý chí: 10
Mị Lực: 25
[Kỹ Năng] – Kỹ Năng Chủ Động: Thời Khắc Thiên Tài
Thời gian sống còn lại dưới tài năng [Thời Khắc Thiên Tài]: là 1 năm.
__________________
[Hiển thị đặc tính mới!]
__________________
[Tài Năng (Tích cực)]
Phước Lành Tăng Trưởng
Gấp đôi tốc độ tăng chỉ số Sức khỏe cho đến khi nó chạm mốc 5.
__________________
Đúng như dự đoán! Tài năng này thuộc dạng bị động, chỉ xài được trong thời gian ngắn. Nó giúp tôi tăng chỉ số Sức khỏe nhanh gấp đôi cho tới khi đạt 5. Với cái này, tôi có thể kéo Sức khỏe lên 5 mà không lo bị “đơ” vì cái bẫy nào đó. Giờ thì tạm ổn rồi!
Mà chưa hết, [Phước Lành Tăng Trưởng] còn có một hiệu ứng nữa.
[Lần đầu áp dụng Phước Lành Tăng Trưởng, chỉ số Sức khỏe của người chơi tăng vĩnh viễn thêm 0.5!]
Tôi không nhịn được mà nhếch mép lên, vậy là Sức khỏe của tôi giờ nhảy từ 2.1 lên 2.6. rồi.
Nhưng mà, 2.6 vẫn…yếu xìu. Đau thiệt chớ!
Chưa dừng lại, tôi lôi thêm [Cuộn Tăng Trưởng Sức Khỏe Nhanh] ra xài. Cái cuộn giấy này là đồ xài một lần, cũng tăng gấp đôi tốc độ phát triển Sức khỏe. Kết hợp với [Phước Lành Tăng Trưởng], tôi giờ tăng Sức khỏe nhanh gấp bốn lần bình thường. Đúng là combo trời ban!
“Phù, giờ mới bắt đầu vui nha!” Tôi thở phào, cười tít mắt.
Nếu tôi cứ cắm đầu chạy bộ mỗi ngày, kiểu gì cũng lên level như diều gặp gió. Mà không chạy thì cũng toi, vì thời gian sống còn đâu có chờ ai.
Nghĩ vậy, tôi quay lại sân tập, chân bước lẹ như chạy lụt. Mấy người làm đứng chờ sẵn ngoài cửa, mắt nhìn kho hàng. Vừa thấy tôi bước ra, bọn họ bắt đầu quét dọn lia lịa, dù trong tay…chẳng có cây chổi nào. Nhìn mắc cười muốn chết!
Tôi tính quay qua cho bọn họ một trận, nhưng thôi, kệ vậy. Giờ mà nổi khùng thì mất công, mà công đâu mà mất. Quan trọng là phải tập, phải chạy!
Người ta nói thiệt mà, thể lực là sức mạnh quốc gia. Tôi mà không bơm Sức khỏe lên, kiểu gì cũng bị tụi kia tóm sống!
Talia von Steiner.
Trong nhiều ngày, cô con gái út nhà Steiner xoắn lọn tóc đỏ, quan sát một cậu trai chạy trên sân tập.
Một thằng nhóc chạy đến kiệt sức nhiều ngày, thân hình tương tự cô, và yếu hơn cô.
“Sao một kẻ yếu đuối thế lại đồng ý đấu với anh em nhà Reinhafer…?” Talia lẩm bẩm.
“…Tiểu thư, cô không được nói xấu con trai út nhà Reinhafer. Đó là hành vi bất lịch đó ạ…” Emma, hầu gái trung thành, nhắc nhở cô.
“Không phải thế đâu!” Talia cãi lại, giọng đầy bất mãn.
Thật ra, trong mắt cô, chẳng có gì để chỉ trích việc Knox chạy cả. Cô chỉ không thích cách chạy kém hiệu quả của cậu, tập luyện ngu ngốc mà chẳng cầm kiếm.
Cậu thậm chí còn từ chối lời đề nghị dạy kiếm thuật từ các chư hầu khác của gia tộc.
Nếu là nhà Steiner, họ không bao giờ cho phép một kẻ yếu đuối như vậy tập luyện. Trước hết, họ không cho phép cậu tỷ thí với dòng họ, và dù có đấu, cũng không chỉ là bị đánh một trận là xong đâu.
Thằng nhóc yếu ớt đó lấy đâu ra lá gan để nói vậy trong bữa tối với tộc trưởng vậy?
Làm sao cậu ta thắng được anh em mình?
Tôi còn nghe nói Knox mang tiếng là đứa con hoang của gia tộc, chưa từng thi đấu, và tuyên bố không bao giờ học kiếm thuật.
Là một hiệp sĩ tương lai, Talia không đánh giá cao cậu.
Kiếm không phải thứ để vung vẩy tùy tiện.
Nhưng giờ thì khác. Talia nhìn Knox, với đôi mắt đỏ lấp lánh.
Giờ cô chẳng nghĩ gì nữa.
Tóc trắng như tuyết, mắt tím lavender. Tư thế thanh nhã và vóc dáng mảnh mai, dù cậu đang tự làm mình kiệt sức.
Mọi thứ về cậu khiến cô tò mò.
“Không! Emma, ta phải đi một lát đã!” Talia hét lớn rồi chạy về phía sân tập.
“Tiểu thư!” Emma, hầu gái của cô, kêu lên.
Talia lao đi như một cơn gió, thẳng tới chỗ Knox.
Emma thở dài ngao ngán. Không có cách nào ngăn Talia khi cô ấy như vậy. Emma chỉ còn biết nhìn.
'Chỉ mong cô ấy không gây rắc rối thôi…'
Lúc này, Knox đang cắm đầu chạy, miệng lẩm bẩm gì đó như cầu nguyện. Bỗng, một giọng trong trẻo, lảnh lót vang lên ngay bên tai.
“Chào! Tôi là Talia.”
Knox giật mình, quay lại, thấy cô gái tóc đỏ đứng ngay trước mặt, mắt sáng rực như hai viên ngọc.
Cậu nhíu mày, đáp tỉnh bơ: “Ờ… có gì không? Hình như tôi nghe tên cô rồi.”
Câu trả lời của Knox khiến Talia đứng hình.
Dù là nhà Reinhafer…
Cô là con gái thứ hai của một công tước danh giá.
Không phải đứa con út, thấp nhất trong gia tộc, có thể phớt lờ.
Vậy mà Knox chẳng tỏ ra vui vẻ với cô.
"Chắc tại tôi xinh quá, cậu ta bị hớp hồn…Ừ, chắc chắn là vậy rồi!" Talia tự nhủ, môi cong lên, tự tin hết nấc.
Talia hít một hơi sâu, cố trấn tĩnh, rồi vỗ vai Knox lần nữa.
Knox dừng chạy, mồ hôi nhễ nhại, nhưng mặt mày tỉnh bơ, chẳng tỏ ra cáu kỉnh gì.
Talia, vốn là hiệp sĩ tập sự, quen cảnh mồ hôi sau buổi tập, nên nhìn Knox thế này chẳng lạ gì. Cô cười, hỏi: “Cậu là Knox, đúng không?”
“Ừ,” Knox đáp ngắn gọn, mắt vẫn nhìn thẳng.
“Tôi nghe nói cậu sắp đấu với đám anh em nhà cậu để giành vé vào Eldain, đúng tháng sau ha?”
“Rồi sao?” Knox nhướn mày, giọng lạnh như băng.
Talia khựng lại, mày nhíu chặt. Cái kiểu trả lời cụt ngủn của Knox làm cô thấy khó chịu. Tay cô đang đặt trên vai Knox vô thức siết chặt hơn.
“Cậu thách đấu cả đám anh em nhà mình, nghĩ mình sẽ thắng được hả?” cô hỏi, giọng hơi gắt.
“Ừ,” Knox vẫn bình thản đáp.
Talia chưng hửng. Cô nghiêng đầu, cố nuốt cục tức. “Cậu chạy tới chạy lui thế kia mà nghĩ đủ sức hả? Tôi thấy cậu tập tào lao quá. Hay để tôi giúp một tay cho!”
“Tôi không quan tâm. Cô đi chỗ khác dùm cái” Knox cắt ngang, giọng lạnh lùng.
Talia đứng hình, mắt tròn xoe. “Ơ, cái gì?! Cậu nói sao?!”
Cô nàng được gia đình cưng như ngọc quý, chưa bao giờ bị ai nói kiểu đó. Ngay cả mấy cô hầu gái lau bùn đất cho cô sau buổi tập cũng chẳng dám cằn nhằn nửa lời!
“Cậu… cậu…! Tôi tốt bụng đề nghị giúp, vậy mà cậu dám nói thế hả? Thôi, kệ cậu, tự lo đi!” Talia bực mình quay phắt đi, tóc đỏ tung bay như muốn bốc khói.
Knox chỉ nhún vai, mặt chẳng chút cảm xúc, rồi quay lại lau mồ hôi.
Nhưng chẳng ai trong sân tập biết được. Lời nói lạnh lùng của Knox là để cố tình đẩy Talia ra xa.
“Phù… thiệt là con đường lằng nhằng,” cậu lẩm bẩm, vừa lau mồ hôi vừa liếc theo bóng Talia.
Giống như lần đầu “hạ cánh” ở cái thế giới này, Knox đã bị kẹt. Đứa nhóc trước mặt cậu, cái cô nàng tóc đỏ kiêu ngạo kia, chính là người sẽ giết cậu trong tương lai.
Giờ mà thân thiện với cô ta thì được cái gì? Chỉ tổ rước họa!
Knox bực bội, nhưng chẳng biết trút giận vào đâu. Thế là cậu cắm đầu chạy tiếp, im lặng như cái bóng.
Thôi, kệ. Cứ sống cho hiện tại cái đã.
Với cái suy nghĩ đó, Knox lại lao vào vòng chạy, mặc kệ mọi thứ.